Sơn Hà Biểu Lý

Quyển 2 - Chương 45



Viên Bình phất tay, ngọn lửa cao nửa thước trên lưỡi đao theo động tác thoải mái bay ra khắp nơi, bọn dây leo tuy sợ lửa nhưng vẫn chực chờ vây quanh hắn, chỉ đợi lửa vừa tắt thì sẽ trả thù toàn bộ.

Viên Bình thả Đại Sơn xuống, che chở cậu ta trong phạm vi của trường đao, chìa một tay bảo Chày Gỗ: “Người anh em, đưa tay cho tôi!”

Nhưng không còn kịp nữa rồi.

Chút rượu ít đến thảm của hắn cháy thật sự quá nhanh, tựa như pháo hoa nở bung trong tích tắc rồi chỉ còn lại một làn khói nhẹ, đám dây leo bị hắn ép lui lập tức từ khắp nơi ngóc đầu trở lại, điên cuồng vồ tới, dây leo khổng lồ đẩy thanh đao trước mặt hắn ra, sống đao đập mạnh vào ngực, Viên Bình bị sặc lui liền ba bốn bước, ngực tức khắc bầm tím.

Trong cơn đau nhức hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy lũ dây leo như thủy triều lao thẳng tới mặt hắn, chỉ chớp mắt đã đâm xuyên ngực Chày Gỗ, làm máu thịt văng tung tóe.

Má Viên Bình chợt lành lạnh, dường như có máu bắn lên, hắn trợn mắt muốn nứt ra, mà đám dây leo giết người kia giây lát đã chặn kín con đường trước mặt, ngay cả bóng Chày Gỗ cũng không thấy đâu nữa.

… Chỉ loáng thoáng thấy người kia bị quái lực của dây leo vặn đến dị dạng, ngực có ngàn vạn dây leo như bụi gai, tàn bạo rạch một hình ảnh sâu ba thước trong lòng Viên Bình.

Chày Gỗ vốn tên là “Cây Cột Rắn Chắc”, tương đồng đến kì lạ với chữ “hoàn” của Chử Hoàn. Tên nghe đều rất chính trực, nhưng người lại không hẹn mà cùng lệch hẳn, đều chẳng ra gì hết.

Hắn không biết đếm, ba tám* trái lại rất có nghề, có một thằng con rất giỏi gây họa dã chiến trong hốc cây sinh ra, thế mà còn không biết xấu hổ khoe hoài… (*Ba tám tức ngày 8/3, ý nói Chày Gỗ nhiều chuyện như đàn bà)

Đại Sơn liều mạng lao tới bức tường dây leo độc ác tàn khốc kia, bàn tay mò mẫm khắp nơi không biết trốn tránh, mau chóng bị gai nhọn trên đó cứa cho bầy nhầy máu thịt.

Viên Bình vừa ngăn cản cậu ta, vừa dùng một tay giãy giụa giữa đám thực vật hung tàn.

Hắn cảm thấy được cái này mất cái kia, đỡ trái hở phải, hầu như không có thời gian dừng lại khóc thương giây lát, khó chịu đến mức ngực sắp nổ tung ra.

Mà trong tiếng gào khóc của Đại Sơn, Chày Gỗ chẳng đáp lại một tiếng nào nữa.

Chử Hoàn thì bất giác đã đi rất xa dưới sự chỉ dẫn của tiếng tim đập kia.

Chờ đến khi chú ý tới, anh phát hiện mình đã lội một chân xuống nước. Chử Hoàn không biết mình có phải là đã sốt rồi hay không, dù đứng dưới nước sông lạnh buốt, thân thể anh lại giống như ngày càng nóng hơn. Sau khi mất đi thính lực, anh tựa hồ lại đang đánh mất nốt cảm giác với phương hướng giữa đám dây leo chằng chịt che kín cả bầu trời.

Màng nhĩ Chử Hoàn vô cùng đau đớn, tựa hồ sắp bị tiếng tim đập từng tràng như sấm dội kia chọc thủng rồi.

Anh phát giác mình đã đến chỗ “bóng đen dưới đèn(1)” của hoa uổng tử, nơi này gần hệ rễ của nó, ngay cả dây leo mảnh nhất cũng to như chân người, đầu nhọn hoắt dài thượt kéo lên đến tận trên bờ, nhưng không tiện lộn trở lại chỗ rễ mình.

Chử Hoàn đứng dưới nước, nhìn thấy đám dây đó lồng lên một cách phí công và điên cuồng – anh hầu như ở ngay trên góc chết không thể công kích.

Tựa như số phận an bài, tiếng tim vẫn đập không thôi kia dẫn anh bình an vô sự đến nơi này, Chử Hoàn không nhịn được sờ quả “hạch đào” nhỏ trước ngực, nó phát ra ánh huỳnh quang đỏ rực, nhưng kỳ lạ là không hề chói mắt, như một ngọn lửa, xuyên qua kẽ ngón tay, Chử Hoàn không nhịn được lẩm bẩm: “Cái này thật sự là thánh vật sao?”

Anh cẩn thận lội nước, đi đến chỗ rễ hoa uổng tử, vừa đi vừa tính toán xem phải xử lý thế nào, nhưng đập vào tầm mắt đầu tiên không phải là bộ rễ xấu xí chìm dưới nước của nó, mà là một đống xương trắng hếu trông thật đáng sợ.

Thì ra mấy bộ xương ở bên ngoài chỉ là một phần nhỏ không đáng kể, nơi đây mới là thành phố dưới lòng đất của thi thể – Chỉ thấy xương cốt ở đây có đủ các chủng tộc, vốn là hình thái khác nhau, lớn nhỏ không đều, đến nơi này lại bị lũ dây leo thống nhất bẻ thành tạo hình tương tự. Chử Hoàn phóng tầm mắt nhìn thấy cả đống xương trắng đồng loạt chỉ cao bằng nửa người, chúng mỏng như giấy, lủng lẳng thành một hàng, diện mạo đầu lâu bị đập bẹp bóp méo, trên mặt có hốc mắt đen sì, hàm dưới nát bét… và cái miệng tối thui.

Vượt lên giống loài mà y đúc nhau.

Đám dây leo nở đầy hoa trắng xâu chuỗi chúng lại, đong đưa treo trên mặt nước, như một mớ quần áo phơi trên dây.

Bên ngoài lũ xương còn phủ một lớp lân quang le lói, thoạt nhìn như mọc một đám lông xanh quỷ dị vậy.

Tựa như một đám khỉ lông xanh im lặng trong bóng tối.

Lông xanh… khỉ?

Chử Hoàn rùng mình, anh không biết vì sao trong lòng mình lại nảy ra ý nghĩ này, nhưng khi chữ “khỉ” lướt qua, anh bỗng có cảm giác vui sướng như đánh bậy đánh bạ mà đập tan được cái gì.

Ngay cả Nam Sơn cũng chưa từng thấy ảo ảnh hầu chân chính, Chử Hoàn nhìn chằm chằm mớ xương trắng ấy, đột nhiên có một phỏng đoán khó tin – nếu nói ảo ảnh hầu không phải vật sống, cũng không phải vật chết… vậy liệu có khả năng… ảo ảnh hầu căn bản không phải khỉ, mà là mớ xương trắng cộng sinh với thực vật, bị cải tạo thành hình dạng như khỉ này?

Đang ngây người thì Chử Hoàn chợt nghe cách đó không xa truyền đến tiếng tương tự như trẻ con hoặc động vật nhỏ chơi đùa, âm thanh ấy như nước gợn, từ xa lại gần, từ nhỏ dần lớn, từ bốn phương tám hướng đổ tới, mau chóng lấp đầy tai anh.

Chử Hoàn không làm bừa, anh biết nếu mình đoán đúng thì anh có khả năng là người ở gần vật trí huyễn nhất, vậy những gì anh nhìn thấy, nghe thấy, cảm thấy, có thể chỉ toàn là giả mà thôi.

Nam Sơn từng nói “ảo ảnh hầu” là không thể ngửi, Chử Hoàn suy nghĩ một thoáng, hơi trầy trật khom lưng cắt ống quần rồi xé làm hai mảnh, một nửa đã ướt sũng, một nửa khác vốn là vải khô ở ngay trên mặt nước.

Chử Hoàn che nửa ướt ở bên ngoài, nửa khô thì bịt mũi, tránh tiếp xúc trực tiếp với nước sông chưa rõ thành phần, sau đó anh nhắm mắt đứng yên tại chỗ, nín thở tập trung tinh thần một lúc lâu, cho đến khi ảo thính cười đùa kia rốt cuộc dần tan đi.

Bấy giờ Chử Hoàn mới một lần nữa đánh giá vùng trung tâm hoa uổng tử.

Lúc này, không biết có phải là đang tự mình an ủi hay không, Chử Hoàn cảm thấy ngũ quan cuối cùng đã tỉnh táo hơn, mà tiếng tim đập vẫn như bóng với hình kia cũng đã biến mất, Chử Hoàn nhìn thấy rễ thực vật khổng lồ cắm dưới đáy nước, như một thủy quái dữ tợn.

Chử Hoàn cầm con dao nhỏ, chậm rãi đến gần đám xương trắng, quan sát “khỉ lông xanh” giây lát. Anh nhìn hốc mắt sâu hoắm của chúng, nhất thời trong lòng sinh ra một chút hoài nghi – đống xương nát này là ảo ảnh hầu trong truyền thuyết thật ư?

Sự hoài nghi vô lý do này làm Chử Hoàn nhíu mày, ma xui quỷ khiến, anh hơi kéo mảnh vải trong tay xuống, một thứ mùi kỳ quái tức khắc hất vào mũi – dường như là tanh, trong mùi tanh lại có vị ngọt kỳ dị, dinh dính ghẹo người, hít thử một hơi, Chử Hoàn liền cảm thấy xương cốt mình đều tê dại, như là mùi hương ấm áp của tình nhân trên giường, mà vị tanh lờn lợt trong vị ngọt càng gợi sự mơ màng vừa đủ… Mới vừa phân tâm thì anh đã cảm thấy bên trong phảng phất mùi hoa quế rất rất nhẹ.

Chử Hoàn cắn mạnh đầu lưỡi, tay lần nữa bịt chặt mũi như muốn làm mình ngạt chết – còn chưa chịu bịt khéo chảy máu mũi thật luôn chứ chẳng đùa.

Thứ mùi ấy mang đến không phải xao động trên thân thể, mà là ám thị tâm lý cực mạnh, Chử Hoàn ý thức được rằng cứ theo đà này, e là anh sẽ tự tạo ra ảo giác theo tâm mình, giống như Nam Sơn chỉ nói ba chữ “ảo ảnh hầu”, chỉ dựa vào một cái bóng không thấy rõ, là họ đã tự động thế vào hình tượng khỉ.

Bật lửa không nằm trên người anh, Chử Hoàn suy tính một thoáng rồi vung dao chém bộ xương gần nhất, đó là xương người dẹp, bị vô số tơ mảnh quấn lấy như một con rối gỗ. Dây chợt bị Chử Hoàn chém đứt non nửa, khung xương đương nhiên mất thăng bằng, nó lắc lư qua lại thành một đợt co giật lạ lùng nhất trên thế giới, ngay cả hàm răng lòng thòng trên đó cũng đang va nhau “cành cạch”, giống như bạch cốt có linh, đáng sợ là chuyện khỏi bàn cãi.

Chử Hoàn nhìn cảnh này cảm thấy chán ốm, liền ra tay như điện, thoắt cái đã chặt đứt tất cả tơ mảnh làm bộ xương ấy rơi “Tõm” xuống nước.

Chử Hoàn giật nảy mình – khung xương ở nơi này lại tan rất nhanh, vừa gặp nước đã tan, nhanh chóng nhuộm một vùng nước nhỏ thành màu xanh biếc.

Trong lòng anh hiểu, đã đến đây rồi thì không thể quay về nữa, bất kể mấy thứ xanh mượt này có độc hay không, anh đều chỉ có thể tiến về phía trước. Chử Hoàn không hề lằng nhằng, sau khi xác định rõ phương hướng, anh lập tức dứt khoát dọn dẹp cả dải xương, nước dưới chân ngày càng xanh, sau cùng màu xanh biếc ấy đặc như sắp biến thành màu đen luôn rồi.

Chử Hoàn có cảm giác như đang ngâm mình trong một nồi canh cải to đùng.

Đột nhiên, anh nghe thấy phía sau truyền đến tiếng người lội nước, Chử Hoàn đề phòng quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Nam Sơn cũng áo quần tả tơi.

Tóc Nam Sơn đã xù hết cả lên, che mất nửa mặt, trước ngực có vài vết máu do đám dây leo có gai cào, thoạt nhìn khá là đáng sợ.

Chử Hoàn giật nảy mình: “Đừng tới đây! Ở đây có…”

Ai ngờ Nam Sơn vừa nhìn thấy anh thì lập tức bất chấp tất cả, không nói hai lời chạy tới hướng Chử Hoàn, mái tóc dài bù xù bị dây leo quấn lấy, Nam Sơn chẳng thèm để ý, giơ tay giật đứt luôn, giống như không hề biết đau, chỉ một mực vội vàng.

Không biết vấp phải cái gì mà cậu đột nhiên lảo đảo, suýt nữa ngã xuống nước, Chử Hoàn bị cậu dọa xém đau tim, vội vã lao tới một bước, dang tay đỡ lấy cậu.

Nước dưới chân màu xanh đen, nhưng sắc mặt Chử Hoàn còn xanh hơn nước, anh vừa cúi đầu liền hoảng hồn, bèn khom lưng bế thốc Nam Sơn lên.

Nam Sơn vai rộng eo nhỏ, có thể nói là muốn gì có nấy, đương nhiên không phải là cây sậy, song Chử Hoàn không biết mình là quan tâm thì rối hay là thế nào, mà anh chỉ cảm thấy trọng lượng trong tay nhẹ đến bất ngờ.

Anh lần đầu nổi giận với Nam Sơn, hổn hển quát cậu: “Tôi đã bảo cậu đừng tới đây, mẹ kiếp cậu không nghe thấy hả?!”

Nam Sơn lại chỉ im lặng ôm chặt lấy anh, không nói lời nào.

Lúc này, Chử Hoàn lại nghe thấy vị ngọt thoảng theo mùi tanh, thứ mùi ấy ban đầu rất ngán, sau lại dần dần bị vị hoa quế pha mùi cỏ xanh trên người Nam Sơn át đi, Chử Hoàn lúc này mới phát hiện, dưới tình thế cấp bách, mảnh vải trong tay không biết đã đánh rơi đâu rồi.

Trong lòng chợt sinh cảnh giác, nhưng vẫn chưa thành hình, thì người đang được bế đã vòng hai tay qua cổ anh.

Nam Sơn hơi lộ ra đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm ngực anh.

Chử Hoàn giật mình, theo bản năng muốn đẩy ra, Nam Sơn lại ngẩng đầu nhìn anh đắm đuối.

Vừa nhìn thấy ánh mắt cậu thì Chử Hoàn lập tức quên hết tất cả, trong lòng anh hiểu bây giờ không phải lúc để thấy sắc mờ mắt, thế nhưng không khắc chế được tẩu hỏa nhập ma. Chử Hoàn mặc cho người trong lòng nghiêng đầu cắn xương quai xanh của anh, gặm nhấm từng chút, tứ chi Nam Sơn mới từ dưới nước lên lạnh ngắt quấn trên người anh như rắn vậy.

Chử Hoàn biết rõ không bình thường, nhưng chẳng cách nào kháng cự. Da anh như đang đói khát, mỗi một tấc tiếp xúc đều như nắng hạn gặp mưa, có thể gọi dậy ham muốn bản năng nhất.

Nam Sơn chìa ngón tay, chậm rãi cọ môi anh, sau đó kề lên…

Đúng lúc này, ngực Chử Hoàn đột nhiên có cảm giác phỏng rộp dữ dội, tựa như có người cầm que sắt nung đỏ ấn mạnh vào ngực vậy.

Chử Hoàn không đứng vững lui mấy bước liền, ngũ tạng lục phủ muốn lộn ngược, lập tức nghiêng đầu nôn ra một búng máu.

Chỉ thấy máu kia tan vào nước, từng chút từng chút một, lại là màu đen.

Ngực Chử Hoàn thoạt đầu cực nóng, phun ra một búng máu lại chuyển thành cực lạnh – đó là sự lạnh lẽo toát ra từ trong xương cốt, làm anh vô thức rùng mình một cái.

Mùi hoa quế vốn vấn vít không chịu đi phút chốc tan sạch, nhìn lại lần nữa thì tay “Nam Sơn” cuộn tròn trước ngực rõ ràng là một đoạn xương tay dị dạng.

Chử Hoàn: “Đậu má!”

Anh cứ thế, không hề quá độ, trực tiếp từ thần hồn điên đảo chuyển thành tóc gáy dựng ngược, lượng adrenaline tụt thẳng như xe xuống núi – nơi này nào có Nam Sơn, anh ôm trong lòng rõ ràng là một bộ xương dị dạng mà.

Bộ xương đó ngậm một đóa hoa uổng tử không thể nếm, đang cười dịu dàng đưa vào miệng anh.

Chử Hoàn cả người đều khó chịu, lập tức ấn bộ xương kia xuống nước, cho đến khi chứng kiến nó hóa thành một bát canh rau chân vịt, nhịp tim vẫn chưa thể ổn định.

Chử Hoàn cảm thấy cả đời mình tuy không làm được tứ đại giai không, nhưng cái mác “cao quý lãnh diễm” vẫn trưng ổn, anh tuyệt đối không ngờ được một ngày kia mình lại sẽ dục cầu bất mãn, sa sút đến nông nỗi bị sắc đẹp dụ dỗ… Suýt bị một bộ xương khô màu hường quyến rũ thành công, lan truyền ra thì khỏi nhìn mặt ai luôn!

Chử Hoàn nín thở, hơi hoạt động tay nắm cán dao, các khớp phát ra tiếng “rắc rắc”.

Anh như một con mèo bị giẫm trúng đuôi, triệt để bị hoa uổng tử và đám xương chọc giận, phát huy hiệu suất cao siêu thường, vạn phần hung tàn băng qua rừng xương trắng, đi đến đâu là dẹp sạch đến đó.

Theo động tác của anh ngày càng hung hăng, hoa uổng tử cũng ngày càng nôn nóng, ngay khi Chử Hoàn đạp nốt cái đầu lâu cuối cùng trước mắt xuống nước, hoa uổng tử đại khái không nhịn được nữa, quyết tâm dùng mông đè chết con sâu sắp chui vào tim mình.

Nó lật ngược lại như người ta tự đoạn kinh mạch, dây leo thô to thiếu linh hoạt rút về, không tiếc giá nào muốn đè Chử Hoàn xuống nước.

Miệng và mũi liền nhau, rơi xuống nước thì nguy to.

Vừa nghĩ đến đám xương cốt đi đến gãy chân chết tươi đó, Chử Hoàn liền không rét mà run, anh thà bị đám dây leo vạn tiễn xuyên tâm mà chết, còn hơn là chìm xuống nước để rồi bơi đều đều tới chết như lũ cá kia.

Cũng may, loại thực vật này thật sự quá lớn so với độ cao của con người, rốt cuộc đuôi to khó vẫy, di chuyển bất tiện, Chử Hoàn theo một khe hở linh hoạt nghiêng người lao đến chỗ rễ nó.

Dây leo khổng lồ đuổi theo sát nút như gió thu cuốn hết lá vàng, Chử Hoàn không hề quay đầu lại, rút dao đâm mạnh vào rễ cây hoa uổng tử, nhựa cây lập tức tuôn ra như suối, sền sệt hơi giống mỡ.

Lũ dây leo như nổi điên rung mạnh dấy lên sóng lớn dưới sông, để quấn được Chử Hoàn, một sợi dây leo khổng lồ hi sinh tự làm gãy mình luôn.

Đám gai nhọn có dài có ngắn đó toàn bộ thít vào thân thể Chử Hoàn, mạnh như muốn nghiền nát anh thành tro, Chử Hoàn cầm chặt chuôi dao không chịu buông, bám riết như giòi mà khoét một vết thương rất to trên rễ cây hoa uổng tử.

Đúng lúc này, Chử Hoàn đột nhiên nghe thấy tiếng Viên Bình: “Đón lấy!”

Ngay sau đó, một mũi tên cơ hồ sượt mặt anh cắm vào rễ hoa uổng tử, cây hoa lại run lên, Chử Hoàn nhìn thấy cái bật lửa chất lượng vượt trội của mình treo trên đuôi mũi tên.

Chử Hoàn giống như đã mất đi cảm giác đau, anh giằng co kéo tay với dây leo rất lâu mới khó khăn giơ lên một tay, cho đến khi hàm răng suýt nữa cắn vỡ hết, đầu lưỡi toàn mùi máu tươi, rốt cuộc mới với tới cái bật lửa, đốm lửa chỉ bằng hạt đậu lóe lên giữa con sông như quỷ vực, Chử Hoàn ném bật lửa vào đám nhựa như mỡ rỉ ra chỗ rễ cây.

Anh quyết định cược một ván – cược rằng thứ này đốt được.

Lần này anh đã thành công, mệnh chưa nên tuyệt.

Hoa uổng tử gầm lên long trời lở đất, Chử Hoàn cảm thấy mình chợt bị nâng lên hơn mười mét.

Lửa anh đốt như lửa cháy lan ra đồng cỏ không thể dập tắt, ngọn lửa tham lam dễ như trở bàn tay cuốn sạch hết thảy xung quanh.

Cả gốc hoa uổng tử chổng vó lên trời, Chử Hoàn cuối cùng đã nhìn thấy ánh nắng.

Rễ dây leo đang quấn anh bị đốt cháy một nửa, mất đi sức sống, rốt cuộc không kham được trọng lượng của người trưởng thành, Chử Hoàn từ trên không rơi xuống, nhưng vẫn dùng nốt chút sức lực cuối cùng để nắm chặt con dao.

Chử Hoàn nghĩ, nếu rơi xuống nước thì cứ tự đâm mình một nhát chết ngay tại trận, cũng tốt hơn chán biến thành một con “ảo ảnh hầu”.

Anh không có chí hướng khác, chỉ muốn lúc sống làm người, chết rồi thì làm một người chết bình thường.

Song anh không hề cắm đầu xuống nước, Nam Sơn lại lần nữa đón được anh.

Chử Hoàn nhìn thấy Nam Sơn này hình như còn nhếch nhác hơn kẻ ban nãy, chẳng những nhếch nhác, hai mắt còn đỏ ngầu, trong mắt tựa hồ cũng có ánh lửa ngút trời. Nam Sơn bế anh nhanh chóng băng qua đám dây leo cháy rực và rễ cây gầm thét, cơ thể ấm áp và rắn chắc, không hề có cảm giác dính như rắn, cũng không hề cợt nhả lạnh lẽo.

Chử Hoàn mơ mơ màng màng nghĩ thầm trong lòng: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng…”

Hai chữ “phong lưu” còn chưa kịp ra thì anh đã hoàn toàn mất đi ý thức, con dao trong tay rơi “Tõm” xuống nước, gợn sóng lan ra.

Ánh lửa ngút trời, anh khoác cái xác đầm đìa máu, lục căn không tịnh.

—Bóng đen dưới đèn vốn là chỗ bị chính ngọn đèn che khuất, do ngọn đèn ngày xưa thường thắp trong đĩa hoặc bát, tạo thành bóng. Vì những chỗ này rất gần nguồn sáng nên hiện được hiểu rộng là mọi người không phát hiện sự vật và sự việc diễn ra ngay bên cạnh mình.