Sớm Yêu Trễ Cưới

Chương 12



Thích Giai cúi đầu, nhìn tay phải mình đang bị nắm. Bị lời tỏ tình bất chợt làm hỗn loạn đến rối bời, tâm tư khác thường cũng khiến cô cảm thấy giận mình không chịu nổi. Mấy năm nay, tình cảm của Giang Thừa Vũ cô luôn hiểu rõ, nhưng nếu là trịnh trọng nói rõ thì đây là lần đầu tiên.

Ánh mắt nóng quá mức làm cho bất an và lúng túng từ đáy lòng Thích Giai lan tràn ra, theo trực giác cô muốn chạy trốn, lại bị Giang Thừa Vũ vượt lên trước, nâng cằm cô lên, dùng thanh âm càng thêm kiên định, “Thích Giai, làm bạn gái anh đi!”

Thích Giai hít một hơi thật sâu, hiểu được giờ khắc này, việc làm động tác chọc cười như quá khứ là tuyệt đối lỗi thời, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, vài lần muốn lên tiếng, cổ họng bất đắc dĩ không thông, phát không ra nửa lời.

Thấy cô chậm chạp không mở miệng, đáy mắt Giang Thừa Vũ lộ ra tia mất mát rất nồng, nhưng vẫn như cũ tuôn ra một vẻ mặt tươi cười, “Anh uống rượu, lời vừa nói em cứ cho là lời say đi, được rồi, anh lái xe đưa em về.”

Ngữ điệu cô đơn như vậy, ánh mắt thanh thúy như vậy, làm cho một chỗ nào đó trong lòng ngực Thích Giai giống như bị người nào đó lén lút lấy đi mất, đâm vào trái tim làm cho hoảng sợ! Cô giữ chặt tay đang tháo dây an toàn của Giang Thừa Vũ, nói rõ từng chữ, “Sư huynh, em không phải ngu ngốc, cũng không phải người đầu gỗ, tâm ý của anh em hiểu được. Nhưng mà…”

Cô dừng một chút, vẻ mặt chăm chú chưa từng có, giống như suy nghĩ thật lâu mới ra được một quyết định, “Bọn họ nói phải buông tay, em rất muốn, anh với em là bất đồng, cũng không phải là tình yêu. Em cũng từng nghĩ qua có thể thử một lần, nhưng như vậy là không công bằng với anh, hơn nữa em cảm thấy mình không xứng với anh, anh có biết, em…”

“Thích Giai!” Giang Thừa Vũ cắt ngang lời cô, “Anh chưa bao giờ để ý quá khứ của em, cũng không cảm thấy em không xứng với anh.”

“Nhưng em để ý.” Thích Giai nói từng câu từng chữ, nói thật chậm, như là mỗi câu đều trải qua suy nghĩ tường tận, “Em rất cảm kích có anh ở bên lúc khó khăn nhất trong cuộc sống, nhưng đoạn chuyện cũ kia cũng là chuyện em rất không hy vọng để người khác biết đến, đặc biệt là một nửa của mình.”

“Sư huynh, em không phải lòng dạ sắt đá, anh đối với em rất tốt, em sao lại không động tâm được. Nhưng em không dám sống cùng anh, em luôn cảm thấy ở trước mặt anh, giống như vị hoàng đế trong bộ đồ mới của hoàng đế, biết rõ bản thân không mặc quần áo, còn muốn mang bộ dáng cao thượng khoe ra, lừa mình dối người.”

“Hóa ra, anh sai ở chỗ biết quá nhiều?” Giang Thừa Vũ hài hước tự giễu.

Thích Giai lắc đầu, kiên định nói, “Không phải, em rất cảm kích anh, thật đó, không có anh sẽ không có em ngày hôm nay, có lẽ, em đã sớm…”

“Vậy nếu không lo lắng những chuyện đó, em sẽ chấp nhận anh sao?” Giang Thừa Vũ nhỏ giọng hỏi thử.

Thích Giai nghĩ muốn lập tức trả lời phải, nhưng trong đầu lại hiện lên hình bóng Lâm Tiêu Mặc. Cô giật mình, chần chừ nói, “Em cũng không rõ!”

Đáp án này làm cho khóe môi Giang Thừa Vũ thoáng nét cười, anh buông tay cô, chậm rãi tựa lưng vào ghế, cô đơn cảm khái, “Có đôi khi, anh rất hy vọng mình có thể kìm lại một chút, duy trì cảm kích và tín nhiệm của em, trước tiên để em ở bên cạnh rồi nói sau. Cũng hy vọng chính mình không cần làm rõ như vậy, đi so đo quá mức em có yêu thương mình không.”

“Anh nghĩ thời gian có thể lắng đọng tình yêu, nghĩ đến nhiều năm đã qua như vậy mà em hẳn là vẫn chưa quên anh ta. Chính là lúc trong hôn lễ Mưu Phi nhìn thấy Lâm Tiêu Mặc, anh đã biết em còn thương anh ta, nhưng anh còn muốn đánh cuộc một lần, kết quả…” Giang Thừa Vũ dừng một chút, vân vê mi tâm, thở dài, “Quên đi, chúng ta vẫn tiếp tục làm bạn tri kỷ thôi.”

Thích Giai nâng mắt, chậm rãi mở miệng, “Anh đối với em mà nói không chỉ là tri kỷ, em xem anh là người thân nhất, rất thân. Có thể để anh thấy được bộ mặt yếu ớt của em, có thể kể lể với anh ủy khuất, đau buồn của mình. Mấy năm nay, mỗi khi chống đỡ không nổi, người đầu tiên em nghĩ đến là anh, bởi vì anh sẽ giống như một người anh để cho em phát tiết, thậm chí gánh trên vai trọng trách.”

“Em kỳ thực thường xuyên hận mình ích kỷ, chỉ u mê hưởng thụ sự chăm sóc của anh, lại không đáp trả. Em cũng rất rõ rằng cưới anh là việc rất tốt, nhưng lại cảm thấy không công bằng đối với anh… Anh rất xứng đáng để một cô gái yêu, anh hẳn là có thể tìm được một người chăm sóc anh, quan tâm anh, mà không phải như em vậy.”

Thích Giai xoay đầu, nhìn ngoài cửa sổ, giọng nghẹn ngào, “Lão đại nói rất đúng, em vừa không thể cho anh lời chấp thuận, lại cho anh hy vọng, làm hại anh…”

“Đồ ngốc!” Giang Thừa Vũ đau lòng cắt ngang lời cô, “Em không phải mới vừa nói, anh là người thân nhất của em sao, làm sao lại hại với không hại? Đừng nghĩ vớ vẩn, em chưa bao giờ cho anh hy vọng, nếu không anh đã sớm xuống tay với em rồi.”

“Thật sao?”

“Thật.” Giang Thừa Vũ nói chắc chắn. Đúng là bởi vì biết rõ cô không có tình cảm nam nữ, anh mới có thể đau khổ mà chờ 8 năm.

Thấy cô cả người trầm tĩnh lại, tựa lưng vào ghế, Giang Thừa Vũ nhìn phía trước, chậm rãi hỏi, “Anh ta sao lại ở công ty em?”

“MH và Tô Hà đang đàm phán một hạng mục.” Thích Giai giải thích, “Nhưng em không có tham dự.”

“Hai người… Có chạm mặt hay tiến triển gì không?”

Thích Giai ngây một lát, mới lắc đầu, không phải nói dối, là cô không biết việc phát sinh đêm đó có tính là tiến triển không.

“Không nghĩ tới việc quay lại sao?”

“Anh ấy có bạn gái rồi.” Cô dừng lại, tiếp tục nói, “Hơn nữa, anh ấy hẳn là rất hận em.”

“Bởi vì chia tay năm đó?”

“Có lẽ vậy.” Thích Giai mím môi cười khổ.

“Em có nghĩ tới việc nói cho anh ta chuyện năm đó?”

Thích Giai khẽ dao động, nói chắc chắn, “Việc này không cần thiết.”

Giang Thừa Vũ chau mày, bất đắc dĩ thở dài, “Em đó, luôn như vậy, chuyện gì cũng giấu ở trong bụng, anh nếu là Lâm Tiêu Mặc khẳng định việc chia tay lúc trước luôn canh cánh trong lòng.”

Thích Giai cười cười, mất mát than thở, “Có lẽ, cho nên em không trách anh ấy.” Nói xong lại tự mình an ủi, “Quên đi, chuyện tình cảm quá khứ cũng không thể quay trở lại, bây giờ rất tốt, Lạc Hú và anh ấy xứng đôi hơn.”

“Trong lòng em tiêu chuẩn xứng đôi là gì?” Không đợi cô trả lời, Giang Thừa Vũ tiếp tục nói, “Môn đăng hộ đối, tài mạo ngang nhau tất nhiên quan trọng, nhưng giày không hợp chân chỉ mình biết được, em không phải Lâm Tiêu Mặc, sao em có thể chắc chắn anh ta nhất định cần một người phụ nữ có gia thế, năng lực để có thể kề vai sát cánh?”

“Nhưng mà…” Thích Giai mở miệng, trầm ngâm hồi lâu mới nói ra, “Dù sao, quá khứ em không xứng với anh ấy, bây giờ càng không xứng!”

Giang Thừa Vũ không trách cô tự coi nhẹ mình, chỉ là từ lời của cô hỏi lại, “Vậy em nói xem đại học P có nhiều nữ sinh như vậy, anh ta vì sao chỉ cần em?”

Vì sao thích cô? Lúc mới bắt đầu quen nhau, cô cũng từng hỏi qua vấn đề này, khi đó Lâm Tiêu Mặc cười mà không nói, chỉ ôm thắt lưng cô vô cùng thân thiết gọi, “Heo ngốc.” Sau khi cô hỏi nhiều lần, anh không chịu đựng nổi mà than thở, “Thích là thích, sao lại có nhiều lý do như vậy?”

Đúng vậy, nói được rõ ràng sẽ không gọi là tình yêu.

Giang Thừa Vũ thấy cô đắm chìm trong ký ức, thở dài, cảm khái nói, “Thế giới rất lớn, có thể gặp được người mình yêu không dễ dàng, không nên tùy tiện bỏ lỡ. Xứng đôi hay không không thể dựa vào vật chất bên ngoài, mà là sự thấu hiểu trong tâm hồn. Em nghĩ muốn làm cho mình xuất sắc hơn, lại quên mất anh ta chính là cần tìm một người mình yêu thật sự, chỉ cần em ở bên cạnh là tốt rồi.”

Thích Giai suy nghĩ những lời này nhiều lần, rồi lại bởi vì trong đầu bỗng nhiên xuất hiện những hình ảnh mờ nhạt mà lắc lắc đầu, “Đó là quá khứ, bây giờ không giống! Hơn nữa, nhà họ tuyệt đối sẽ không đồng ý em và anh ấy quen nhau.”

Giang Thừa Vũ biết cô nghĩ đến chuyện cũ, đau lòng vuốt tóc cô, “Đồ ngốc, em rốt cuộc phải mang trên người chuyện không vui kia đến bao giờ?”

“Sư huynh, em cũng muốn quên, nhưng sự thật không thể làm mất đi, bất kể em có nghĩ hay không, nó đều tồn tại rất chân thật.” Thích Giai nắm chặt nắm tay, gằn từng tiếng nói, “Em và anh ấy đã kết thúc rồi, cố gắng thêm cũng không có kết quả.”

Nhiều năm qua như vậy, Giang Thừa Vũ đương nhiên hiểu tính tình của Thích Giai, biết được khúc mắc này chỉ có thể dựa vào chính cô mới có thể cởi bỏ. Anh cũng không tiếp tục hết lời khuyên bảo, chỉ thở dài dặn dò cô trên đường cẩn thận.

Ban đêm, Thích Giai mồ hôi lạnh đầm đìa mà tỉnh lại từ trong mơ, không phải mộng xuân, mà là ác mộng không muốn nhớ lại, từng màn từng màn, ngũ quang thập sắc (quang, sắc: cảnh tượng), loang lổ mê ly làm cho người la lóa mắt, tim đập nhanh. Ban đêm yên tĩnh, trong phòng to như vậy chỉ có một mình cô, thanh âm bén nhọn trong giấc mơ kia tựa hồ còn vang lên bên tai.

Thích Giai trở mình ngồi dậy, nhìn di động đầu giường, 3 giờ sáng, có thể ngủ thêm một giấc, đáng tiếc là một chút cũng không buồn ngủ. Cô đứng lên, đến phòng tắm lau sạch mồ hôi đầy người, lại đến nhà bếp rót cho mình một cốc nước lớn, chầm chậm ngồi bên cạnh cửa sổ phòng ngủ. Đã bao lâu không gặp giấc mơ như vậy? Lâu đến nỗi cô thật sự quên, nhưng vì sao từ trong mơ tỉnh lại, cái loại hoảng sợ ngấm ngầm bất lực này, nỗi lo lắng sợ hãi mất đi, còn có cảm giác bị người chà đạp lại rõ ràng như thế.

Hứa Đình Đình nói với cô, trí nhứo của con người là được tuyển chọn, sẽ tự động che chắn những gì không thoải mái, nhớ kĩ những điều tốt đẹp, nhưng vì sao cô cố tình cũng không thể đem dấu tích xấu xa này một đao chém mất?

Thích Giai tay cầm cái chén đang bốc lên hơi nóng, nhìn ngoài cửa sổ tối đen trước sáng sớm, bỗng nhiên nghĩ, có lẽ từ trên lầu 17 này nhảy xuống, hết thảy tốt xấu đều sẽ biến mất. Chỉ tiếc rằng cô phải cố gắng sống tốt, cô phải ăn cơm, phải lo cho gia đình, phải chăm sóc cha mẹ, không có tư cách trầm luân tùy hứng.

Vì thế cô đứng dậy, từ trong ngăn kéo tầng dưới chót lấy ra một thứ màu trắng bí mật đã lâu không thấy, nuốt vào với nước. Trước khi buồn ngủ, Thích Giai nhắc nhở chính mình, đừng quên ngày mai phải đi mua lọ mới.

Buổi sáng kế tiếp trở lại công ty làm việc, mới vừa ngồi xuống đã bị Tô Hà triệu kiến.

“Tối hôm qua ngủ không ngon sao?” Tô Hà nhìn đôi mắt thâm quầng của cô, hỏi.

Thích Giai hé miệng cười yếu ớt, “Tìm em có chuyện gì?”

Tô Hà thấy cô không muốn trả lời, cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đem tập tài liệu chính thật dày trên bàn trực tiếp đưa cho cô, giọng điệu áy náy nói, “Tối hôm qua La Tường bị xuất huyết dạ dày được đưa đến bệnh viện, đoán chừng phải nghỉ ngơi một tháng, vụ MH trên tay cậu ấy nhờ em giúp làm tiếp.”

“Em?” Thích Giai mở miệng, khó xử nói, “Em không thích hợp lắm.”

Tô Hà thở dài, “Bận tâm của em chị hiểu được, nhưng Chu Tùng đang ở Trùng Khánh, một lát nữa cũng chưa về, bây giờ còn em thôi.”

“Chị vốn muốn tìm một người bên Kingchen, nhưng buổi sáng ở nhà ăn có nhắc tới với cậu ấy, cậu ấy một mực từ chối, chị đoán cậu ấy còn mất hứng bởi chuyện vụ này rơi vào trong tay chị.” Tô Hà tiếp tục nói.

Thích Giai đồng cảm nhận mà gật đầu, khách hàng thay chủ là kiêng kị của mọi người, thái độ của Kingchen cô có thể lý giải. Nhưng mà cô quả thực không muốn có thêm quan hệ gì với Lâm Tiêu Mặc.

“Không thể dời lại sao?” Cô nhẹ giọng hỏi thử.

Tô Hà kiên quyết lắc đầu, “Khách hàng hai bên đã ký kết hợp đồng hợp tác, trước cuối tháng này sẽ ký kết hiệp nghị chính thức.”

Thấy cô còn đang do dự, Tô Hà lại lên tiếng trấn an, “Đàm phán ngày trước đã chấm dứt rồi, bây giờ đều là chuyện tiếp theo, hẳn là không cần đổng sự tham dự, hơn nữa, theo chị biết, Lâm Tiêu Mặc đã không ở IBD nữa, cho nên vụ này tiếp sau là VP của anh ta theo, em không cần quá lo lắng.”

Nói đến như vậy, Thích Giai lại từ chối nữa thì thật sự không còn cách nào, đành phải bất chấp làm tiếp vụ này. Nhưng mà cũng may, Tô Hà nói không sai, cô vài lần hợp tác cùng người của MH bàn bạc chi tiết cũng không gặp Lâm Tiêu Mặc, hơn nữa cô cố ý chọn địa điểm công việc là ở GS, cho nên đúng thật là không chạm mặt Lâm Tiêu Mặc.

Thời gian qua mau, vụ hợp tác từng bước kết thúc, hôm nay Thích Giai đang xem tài liệu Trần Hân đưa tới, điện thoại trên bàn liền vang lên, cô cầm lên nhìn, là VP Vương Kha của MH.

“Jocelyn, thật ngại quá, tôi có việc gấp phải đi Thượng Hải, thảo luận ngày mai có thể đổi lại vào ngày hôm nay không?”

Thích Giai xem sổ ghi chép trên mặt bàn, sau khi xem hết lịch sắp xếp công việc của mình, nói, “Không sao, vậy đổi thành chiều nay đi.”

“Cám ơn, bất quá…” Vương Kha khó xử nói, “Địa điểm có thể hẹn ở công ty chúng tôi không? Chấm dứt thảo luận, tôi còn phải chuẩn bị tư liệu cho chuyến đi Thượng Hải, như vậy tôi sẽ không chạy đi chạy lại, tiết kiệm được chút thời gian.”

Thích Giai hơi do dự, nhưng nghĩ đến trước đây đều là Vương Kha chịu phối hợp địa điểm mình chọn, lúc này cự tuyệt thì không hợp lắm, hơn nữa, theo lời Vương Kha, Lâm Tiêu Mặc quả thực đã rời IBD, vậy hẳn là sẽ không gặp mặt.

Nghĩ xong, Thích Giai sảng khoái trả lời, “Được.”

Lúc chiều, Thích Giai cố gắng đi sớm hơn thời gian hẹn một ít, theo thường lệ, lúc này là thời điểm vội nhất của đổng sự, nhiều phòng bị như vậy, cô không tin còn có thể gặp được người kia.

Leng keng, cửa thang máy chậm rãi mở ra, trong thang máy chỉ có một người, một người mà cô chắc chắn không muốn gặp, hơn nữa còn sống chết muốn tránh mặt.