Sói Tới Rồi!

Chương 9



Tối nay, lúc rời đi Trình Điệp Qua đã đưa chìa khoá căn hộ của anh cho cô.

"Thời gian mỗi tuần của tôi sắp xếp thế này. Thời gian từ thứ hai tới thứ sáu ở Lodon, Cuối tuần mới tới chỗ này. Lúc tôi không có ở đây hi vọng cô có thể dành một chút thời gian giúp tôi sắp xếp sơ lại nơi này một chút. Gần đây tôi có rất nhiều việc, cho nên không có thời gian thu dọn phòng được".

Nặc Đinh Sơn nhìn chiếc chìa khoá trong tay không nói gì.

"Đương nhiên, tôi sẽ trả tiền công cố định mỗi tháng cho cô". Trình Điệp Qua nói.

"Anh Trình, tôi có thể hỏi một câu, chiếc chìa khoá này có phải xuất phát việc thương hại không?" Nặc Đinh Sơn thấp giọng hỏi.

"Không phải!" Trình Điệp Qua nhanh chóng phủ định: "Tôi có thể đảm bảo, tuyệt đối không phải!"

Nặc Đinh Sơn ngẩng đầu lên nhìn Trình Điệp Qua.

"Tôi không thể chịu được việc phòng mình bừa bãi, tôi có bệnh sạch sẽ". Tay anh sờ sờ trán, vẻ mặt có phần lúng túng, giống như bệnh sạch sẽ làm anh thẹn thùng lắm í.

Cứ như vậy một tuần Nặc Đinh Sơn xuất hiện ở khu nhà Trình Điệp qua mấy lần. Mang theo hàng đã mua cầm chìa khoá Trình Điệp Qua giao, cô mở cửa phòng nhà Trình Điệp Qua ra. Thứ hai và thứ sáu thu dọn phòng, thứ bảy cô làm cơm với sự giúp đỡ có hạn của Trình Điệp Qua. Điều Nặc Đinh Sơn không nghĩ tới chính là việc cô nhiều lần xuất hiện ở khu vực này sẽ làm các cô gái ghen ghét. Có một lần tự nhiên bị mấy cô gái mười bảy, mười tám tuổi lôi vào trong hẻm nhỏ. Đương nhiên, khi biết được cô chỉ là người làm các cô gái vui vẻ thả cô ra.

Trình Điệp Qua chuyển tới khu này chưa tới hai tháng liền làm cho mức thuê căn hộ nơi này tăng. Chủ mới chuyển tới nơi này đa phần là phụ nữ. "Tôi thề chỉ cần cô nhìn thấy anh ấy liền cũng sẽ bị anh ấy mê hoặc" Nặc Đinh Sơn nghe được Những lời tương tự như vậy từ mấy cô gái truyền tai nhau. Sau đó quả nhiên có không ít phụ nữ chuyển tới nơi này, sau khi tới nơi này liền lại có câu y chang đó "Tôi thề, cô sẽ bị mê hoặc". Mọi người bắt đầu sử dụng thủ đoạn cùng giao thiệp của các cô để vào ở nơi này. Càng gần căn hộ của Trình Điệp Qua giá phòng lại càng cao.

Nếu chuyện này xảy ra ở London nhất định sẽ trở thành một trò cười.

Nhưng nơi này là Notting Hill. Với tính trời sinh lãng mạn, những hậu duệ của vùng biển Ca-ri-be đem chuyện như vậy phô diễn vô cùng tự nhiên.

Thế là, những cô gái mặc nội y vô cùng gợi cảm với vẻ mặt vô cùng đáng thương nhấn chuông cửa nhà Trình Điệp Qua với lý do điện trong nhà bị chập.

Trình Điệp Qua trong mắt các cô dường như rất tốt đẹp.

Chỉ là, các cô không biết rằng người đàn ông tốt đẹp trong mắt các cô trên mặt mang theo nụ cười mỉm chỉ là một loại nghi lễ xã giao theo thói quen.

Gặp qua sự nóng lạnh của lòng người, Nặc Đinh Sơn đều rất nhanh có thể phân biệt được loại cười nào là xuất phát từ nội tâm, loại cười nào là xuất phát từ hình tượng.

Chiều thứ bảy này Nặc Đinh Sơn đã tiếp nhận một cuộc điện thoại theo yêu cầu của Trình Điệp Qua.

Trước khi nhận điện thoại Trình Điệp Qua nói với cô: "Là phụ nữ, cô ấy làm tôi thấy rất phiền, nếu có thể, cô hãy nghĩ biện pháp làm cho cô ấy đừng gọi tới cho tôi nữa".

Nặc Đinh Sơn nhấc điện thoại lên.

"Trình Điệp Qua". Điện thoại vừa thông liền truyền tới một giọng nữ lảnh lót, giọng điệu thân thiết.

"Cô là ai?" Nặc Đinh Sơn hỏi.

Không cần phải giải thích dài dòng, chỉ cần dùng giọng điệu nghi hoặc hỏi "cô là ai?" đã dễ dàng cho cô đổi khách thành chủ.

Quả thực người đầu bên kia điện thoại im lặng.

Nặc Đinh Sơn cầm điện thoại di động nhìn Trình Điệp Qua. Trình Điệp Qua nghiêng người dựa trước cửa sổ, anh cũng đang nhìn cô.

Người đầu kia điện thoại sau mấy giây im lặng nhẹ giọng hỏi; "Xin hỏi đây có phải điện thoại của Trình Điệp Qua không?"

"Vâng, đây là điện thoại của Trình Điệp Qua". Nặc Đinh Sơn hạ tầm mắt trả lời: "Hiện tại anh ấy không có ở đây, anh ấy vừa mới đi mua giày rồi, nếu như cô muốn tìm anh ấy thì hãy gọi lại sau nửa tiếng nữa".

"Mua giày?"

Nặc Đinh Sơn cười nhẹ trong điện thoại: "Giày của tôi bị hư, không ra khỏi cửa được, vì vậy anh ấy đã đi mua giày cho tôi rồi. Nếu như..."

Không chờ Nặc Đinh Sơn nói hết câu đối phương đã nhanh chóng cúp điện thoại. Luôn là như vậy, những chuyện càng nhỏ nhặt lại càng chân thực "Giày của tôi bị hỏng, không thể ra khỏi cửa được, anh ấy đi mua giày cho tôi rồi" câu này nhất định sẽ khiến cho người ta nghĩ là: Một đôi nam nữ đang sống cùng nhau.

Di động của Trình Điệp Qua không vang vang lên nữa, không tiếp tục công việc trước đó nữa, anh quay lại phòng mình. Sau đó gần như thẳng tới khi trời tối Trình Điệp Qua mới ra khỏi phòng. Lần đầu tiên Nặc Đinh Sơn ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Trình Điệp Qua.

Bữa tối Nặc Đinh Sơn làm Trình Điệp Qua cũng không đụng vào, anh chỉ uống cạn cốc nước. Anh nói với cô sẽ ăn tối sau.

Làm xong việc Trình Điệp Qua giao cho, lúc Nặc Đinh Sơn sắp rời đi Trình Điệp Qua vẫn chưa có đụng vào cơm đặt trên bàn, anh vẫn ngồi trên ghế salon ở phòng khách, tay cầm remote tivi, không ngừng chuyển đổi kênh trên tivi

Nặc Đinh Sơn cầm túi, giống như rất nhiều lần trước đó, lễ phép nói hẹn gặp lại anh Trình.

Ánh mắt của Trình Điệp Qua chuyển từ màn hình tivi lên trên mặt cô. Anh đang nhìn cô, là loại nhìn chăm chú không có ý che giấu.

Nặc Đinh Sơn rũ mắt chuyển bước đi về phía cửa.

"Nặc Đinh Sơn". Anh gọi cô lại: "Tối nay cô cần phải ở lại đây".

Nặc Đinh Sơn vẫn không dừng bước chân.

"Tối nay cô cần phải ở lại đây vì tôi có việc cô giúp đỡ". Trinh Điệp Qua cất cao giọng, khẩu khí như là chuyện rất đương nhiên: "Tất nhiên, tôi sẽ trả thù lao gấp đôi cho cô".

Nặc Đinh Sơn dừng lại bước chân.

"Tối nay cô ấy sẽ tới đây, là cuộc điện thoại chiều nay gọi tới di động của tôi, người mà tôi để cho cô xử lý chắc sẽ xuất hiện ở đây tới nay. Vì vậy cô cần phải ở lại đây".

Nặc Đinh Sơn quay đầu lại, cô cũng không biết mình sao lại hỏi Trình Điệp Qua câu hỏi như vậy: "Anh Trình, tôi muốn hỏi, lúc tôi vừa mới nói tạm biệt với anh có phải trong lòng anh nghĩ tôi như thế này: đó là một người rất thích nói dối, người phụ nữ đáng sợ này rất có tài nói dối".

Rốt cục trên mặt Trình Điệp Qua có chút lúng túng. Anh lại tiếp tục cầm remote tivi lên liên tiếp chuyển kênh. Phản ứng của Trình Điệp Qua khiến cho Nặc Đinh Sơn ý thức được dường như mình vừa rồi thật ngu ngốc. Mà cô lại còn tiếp tục ngu ngốc hơn nữa.

"Anh Trình, sau này anh phải cẩn thận một chút, đừng để cho tôi lừa gạt". Âm thanh của cô nghe ra tràn đầy ý trào phúng, cũng nghe như là đang giận dỗi: "Xin lỗi, tôi sẽ không giúp anh. Cũng mong anh sau này đừng gọi cho tôi nữa. Ở Notting Hill này có rất nhiều phụ nữ muốn làm không công cho anh Trình lắm".

Ban đêm ánh đèn lên rực rỡ. Xe đạp nhanh chóng chạy trên con ngõ nhỏ trên đường phố. Gió thổi vù vù bên tai, Nặc Đinh Sơn không dám để cho tốc độ xe chậm lại, cô sợ nếu tốc độ xe chậm lại thì suy nghĩ của cô sẽ bắt đầu chìm xuống. Ở trên thế giới này quả thật có vài thứ dù muốn cũng không được. Nặc Đinh Sơn vẫn luôn biết.

Khi màn đêm trở nên đen đặc. Nặc Đinh Sơn đội tóc giả, môi đánh son đỏ chói, nhấn chuông cửa nhà Trình Điệp Qua. Người môi giới của cô tự mình đưa cô tới căn hộ của Trình Điệp Qua. Người môi giới Giản Đan Minh đã nói "Theo lời của anh Trình là không muốn chơi đùa, anh ấy bảo làm gì thì làm cái đó".

Mãi tới khi hai tay của Nặc Đinh Sơn không còn sức nữa thì Trình Điệp Qua mới ra mở cửa cho cô.

Mặc áo ngoài màu xanh ngọc, trên mặt hiện ra nụ cười tiêu chuẩn lộ ra tám cái răng: "Bây giờ đã hết giận chưa?"

Sau khi nói xong anh kiểm tra tới bàn tay của cô, khẩu khí hết sức thân thiện: "Bàn tay đập đỏ hết cả rồi".

Nặc Đinh Sơn dùng lực tránh khỏi sự kiểm soát của hai tay Trình Điệp Qua.

"Tối nay tôi đã ăn hết cơm cô làm, như thế cơm sẽ không bị thừa lại nữa". Anh nhẹ giọng nói, ngữ khí nóng lòng giống như là người lớn lấy lòng con nít.

"Nặc Đinh Sơn, hãy giúp tôi".

Tháo xong bộ tóc giả, Nặc Đinh Sơn ra khỏi phòng tắm. Trình Điệp Qua đứng ở cửa phòng tắm chờ cô. Đối diện nhau khoảng ba bước chân, hai người không nói gì. Nặc Đinh Sơn cúi đầu trước.

"Có thật là tối nay cô ấy sẽ xuất hiện không?"

"Ừ".

"Cô ấy..." Dừng lại một chút Nặc Đinh Sơn hỏi: "Cô ấy có phải so với Emily càng khó thu xếp hơn không?"

Trầm mặc.....

Nặc Đinh Sơn ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Trình Điệp Qua hơi nhíu mày. Ngay sau đó cô cũng đoán được vì sao Trình Điệp Qua lại nhăn mày. Xem ra anh không hài lòng với cách sắp xếp mà cô đưa ra. Theo cách đó thì là cún của tôi chỉ có tôi mới có tư cách bắt nạt.

"Cô ấy... tính cách rất là cố chấp, so với trong tưởng tượng còn cố chất hơn bất kỳ cái gì". Trình điệp Qua nghĩ một lúc rồi mới nói.

Nặc Đinh Sơn gật đầu.

Nặc Đinh Sơn bảo Trình Điệp Qua đưa cô áo sơ mi của anh, cô thay quần áo rồi bỏ vào rổ đồ giặt trong nhà tắm. Chỗ để mỹ phẩm của cô cần phải xếp lại. Sao đó Nặc Đinh Sơn nói Trình Điệp Qua tắt đèn đi, chỉ để lại một chiếc đèn tường.

Trong bóng tối cô hỏi anh.

"Anh thật sự muốn thoát khỏi cô ấy sao?"

"Từ trước đây tôi đã muốn sớm thoát khỏi cô ấy, nhưng đều không thành công".

"Được rồi, vậy thì anh phải làm theo như tôi nói".

Mười giờ, Nặc Đinh Sơn nằm trên giường của Trình Điệp Qua. Trình Điệp Qua ở ngoài phòng khách. Cửa phòng khép hờ để lộ ra một khe hở, đó là tình trạng do bị chủ nhân căn phòng trong lúc ngủ vì bị tiếng chuông cửa làm cho bừng tỉnh vội vàng đi mở cửa. Cũng dễ dàng để cho người phụ nữ có thể thuận lợi mở cửa phòng.

Thời gian dần trôi qua.

Lúc rạng sáng chuông cửa rốt cục cũng vang lên, gấp gáp mà không có theo trình tự gì. Có thể thấy tâm tư của người nhấn chuông loạn như cào cào.

Trình Điệp Qua dựa theo những gì Nặc Đinh Sơn nói, không có mở cửa ngay. Bị chuông cửa làm thức giấc, cần mấy phút mặc quần áo, sau đó mới chậm chạp đi mở cửa.

Chuông cửa sau mấy phút vang lên, chỉ cần chủ nhân khoác một cái áo sơ mi lên người mở đèn, vừa cài cúc áo vừa mở cửa. Mở cửa ra, xung quanh yên tĩnh lại. Sau đó....

"Sao lại là cô?" Âm thanh ngái ngủ kèm theo sự kinh ngạc lớn: "Sao cô lại tới đây vào lúc muộn như thế này?"

"Muộn như vậy thì không thể tới sao?" Giọng nữ có vẻ khiêu khích.

"Có thể". Giọng người đàn ông ổn định trở lại: "Tìm tôi có việc gì không? chúng ta đi ra ngoài nói chuyện".

Lời nói như vậy có hiệu quả giấu đầu hở đuôi.

Giống như đã đoán trước được, cô gái không đồng ý đi việc đi ra ngoài nói chuyện của người đàn ông, mà đẩy người đàn ông ra. Vội vàng bước tới phòng của Trình Điệp Qua. Nặc Đinh Sơn nhắm hai mắt lại, cô đang đợi đối mặt với một gương mặt có thể là phẫn nộ có thể là đau khổ của cô gái.

"Đừng làm loạn!" giọng người đàn ông có phần nhắc nhở.

Sau đó bước chân vội vàng dừng lại ở cửa phòng. Chỉ là, cửa phòng không bị đẩy ra, mà bị đẩy ra là cửa phòng tắm.

Mất mấy phút, người phụ nữ đã rời đi. Không nói lời nào liền rời khỏi nhà Trình Điệp Qua. Người Phụ nữ đó thật là đồ nhát gan.

Người phụ nữ đã rời đi nhưng Nặc Đinh Sơn vẫn chưa thể đi. Trình Điệp Qua nói người đó vô cùng cố chấp. Trình Điệp Qua đoán được sự xuất hiện của cô ấy, cũng đoán được cô ấy sẽ không dễ dàng rời đi như vậy.

"Nhất định hiện tại cô ấy đang ở bên ngoài, nhất định cô ấy đang trốn ở nơi không thể thấy được, cô ấy sẽ đợi tới khi trời sáng để tận mắt chứng kiến xem có người phụ nữ nào từ nhà tôi đi ra hay không". Trình Điệp Qua nhàn nhạt nói.

Đúng là một người phụ nữ khó hiểu. Không dám tìm ra rồi lại chờ đợi để bắt gặp. Việc đi tìm ra với việc chờ đợi để bắt gặp, hai việc khác nhau ở chỗ là một bên chủ động còn một bên bị động.

Vậy rốt cuộc người phụ nữ này thuộc dạng nào. Có điều, bất kể là người phụ nữa này thuộc dạng nào thì có một điểm có thể chắc chắn chính là cô ấy rất yêu Trình Điệp Qua. Mà Trình Điệp Qua...

Vào lúc này nhìn Trình Điệp Qua hình như vô cùng mệt mỏi, anh nhắm mắt lại, đầu tựa trên ghế salon.

Nặc Đinh Sơn tắt đèn trong phòng đi, ngồi xuống bên cạnh Trình Điệp Qua.