Sói Tới Rồi!

Chương 83



Ngày hôm sau Nặc Đinh Sơn đã khôi phục lại công việc của cô, nhưng cô vẫn không có lấy lại được hộ chiếu của mình, mấy ngày liên tiếp cô đều không trông thấy Trình Điệp Qua, Trình Điệp Qua cũng không quay lại khách sạn, bạn cùng phòng với cô Lục Tiểu Manh thường dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, khi Nặc Đinh Sơn quay lại phòng lúc tựa lưng trên cánh cửa thỉnh thoảng lại nghi ngờ buổi tối hôm đó chỉ là do cô tưởng tượng ra.

Ngày thứ tư, là một buổi tối thứ sáu, Nặc Đinh Sơn ngồi trên giường xem ảnh ở trên điện thoại di động, thời gian chụp bức ảnh cho thấy là mười mấy phút trước, một vị khách tham gia bữa tiệc sinh nhật đã đăng bức ảnh của bữa tiệc lên trên trang mạng xã hội của anh ta, bức ảnh này nhanh chóng được các trang web lớn, các trang mạng xã hội cá nhân đăng tải lại rộng rãi. Bên trong bức ảnh là một tứ hợp viện màu sắc phong cách cổ điển, quý bà ngồi trên xe lăn với khuôn mặt mỉm cười, đứng bên cạnh bà ấy là một đôi nam nữ trẻ.

Đôi nam nữ trẻ trong bức ảnh là Trình Điệp Qua và Chu Ly An, có lẽ vì để cho hợp với phong cách cổ điển với phông nền tứ hợp viện Trình Điệp Qua đã mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn học sinh thời dân quốc màu xanh đen, còn Chu Ly An đứng sát bên cạnh anh cũng mặc chiếc sườn xám lỡ tay cùng màu.

Điện thoại bị lấy đi, Lục Tiểu Manh không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Nặc Đinh Sơn, đem điện thoại của Nặc Đinh Sơn tắt đi, cô ấy nghiêm túc nói: “Nếu như anh ta lại tới tìm cô thì cứ đá anh ta đi, tôi còn tưởng anh Trình không như vậy, hóa ra cũng đều như nhau cả thôi”.

Trong cơn mơ màng Lục Tiểu Manh cảm thấy có người kéo cô ấy, mở mắt ra thì bất ngờ trông thấy một gương mặt mà luôn làm cho con gái thèm thuồng.

“Trình …, Ngài Trình”. Lục Tiểu Manh lắp bắp dụi mắt, cô ấy không nhìn lầm, không phải là đang nằm mơ, là Trình Điệp Qua.

“Xuỵt!” Anh ra hiệu cho cô ấy yên lặng.

Lục Tiểu Manh vâng lời ngậm miệng lại.

“Xin lỗi, cô có thể ở nhờ chỗ bạn của cô một đêm không?” Anh lịch thiệp hỏi ý kiến cô ấy.

Lục Tiểu Manh thoắt cái bật dậy khỏi giường, miệng vừa trả lời “Có thể, đương nhiên là có thể” vừa tìm dép lê, ngay khi tìm thấy dép lê Lục Tiểu Manh định đi về phía cửa phòng.

“Là Lục Tiểu Manh đúng không?”

Lục Tiểu Manh dừng bước lại, vào lúc này cô ấy cảm thấy được anh nhớ tên là một chuyện vô cùng tốt đẹp: “Vâng thưa ngài Trình”.

“Cô đừng hiểu lầm cô ấy”. Trình Điệp Qua nói với cô ấy bằng âm thanh thật thấp.

“Cô ấy?”. Tầm mắt của Lục Tiểu Manh đảo tới giường ngủ của Nặc Đinh Sơn.

Trình Điệp Qua gật đầu: “Tôi và cô ấy đã quen nhau từ rất lâu trước đây rồi, cô hiểu ý của tôi nói không?”

“Tôi hiểu!” Lục Tiểu Manh cung kính đáp lại, cô ấy thế nào cũng không thể nghĩ tới mình có thể có được vinh hạnh thế này, đêm hôm thế này cô ấy đã may mắn được nghe một nhân vật có cấp bậc nam thần hơn cả nam thần giãi bày tâm sự với cô ấy.

“Cô ấy mới tới, không có người bạn nào, cô vừa nhìn qua đã biết chính là một cô gái đáng yêu, nhiệt tình”. Trình Điệp Qua hòa nhã nói như vậy.

“Đã hiểu thưa ngài Trình, sau này tôi sẽ xem Nặc Đinh Sơn là người bạn tốt nhất của tôi”. Lục Tiểu Manh ôm một lòng thành kính trả lời lại.

Nhẹ nhàng khép của phòng lại, Lục Tiểu Manh có một loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào được ủy thác nhiệm vụ quan trọng.

***

Lúc Chu Ly An mở cánh cửa căn phòng nhỏ phía đông ra Tiêu Kiều mới phát giác là tay của mình đã dừng ở trên chiếc khuyên tai được một lúc rồi, lấy chiếc khuyên tai xuống Tiêu Kiều nở nụ cười bất đắc dĩ với Chu Ly An.

Trình Điệp Qua luôn rất nghe lời của bà, trước đó anh đã đồng ý với bà sẽ qua đêm ở tứ hợp viện rồi, tuy nhiên không biết thế nào mà sau khi tiễn xong hết khách khứa thì anh lại bất ngờ thay đổi chủ ý. Lúc đó vừa nghe thấy Trình Điệp Qua muốn đi, Tiêu Kiều đã nghiêm mặt, mỗi khi Tiêu Kiều nghiêm mặt thì Trình Điệp Qua sẽ nghe theo lời của bà.

Nhưng lần này lại không có bất kỳ tác dụng nào, Trình Điệp Qua chỉ cười đùa nói với bà “Tối nay dì Kiều xinh đẹp như vậy, phải thế này mới đúng”

Sau đó tay của anh làm động tác kéo khóe miệng của bà lên để cho bà làm ra vẻ mặt mỉm cười, rồi nói một câu “Dì Kiều, hôm khác con lại tới thăm dì” sau đó liền vội vã rời đi, sau khi Trình Điệp Qua rời đi thì Chu Ly An liền có dáng vẻ tâm sự nặng nề.

Tiêu Kiều ngẫm lại thì thấy tối nay Trình Điệp Qua với Chu Ly An trao đổi với nhau rất ít, thậm chí Tiêu Kiều còn cảm giác được dường như Trình Điệp Qua đang tránh né Chu Ly An.

Bà kéo tay Chu Ly An: “Nó vừa mới từ Nhật Bản trở về, để nó về nghỉ cũng tốt, đừng giận, ngày mai dì sẽ gọi điện thoại bảo nó buổi tối lại tới, bảo nó làm bữa tối cho chúng ta, con nói có được không?”

Theo động tác tay của bà Chu Ly An áp mặt lên bàn tay của bà:”Dì Kiều, đúng là con rất đau lòng nhưng không phải là vì Trình Điệp Qua”.

Nước mắt của Chu Ly An nói đến là đến, trong lúc nói chuyện nước mắt của cô ấy đã thấm ướt bàn tay của Tiêu Kiều, giống như một đứa trẻ dốc hết nỗi lòng “Dì Kiều, con rất yêu dì”.

Đặt tay lên trên tóc của cô ấy, những đứa trẻ có hoàn cảnh lớn lên ở phương tây về mặt biểu đạt tình cảm bao giờ cũng rất thẳng thắn, miệng lúc nào cũng dễ dàng nói ra được câu “i love you”. Bà mỉm cười nói: “Dì Kiều cũng rất yêu Chu Ly An”.

Tối nay Tiêu Kiều rất ít thấy được dáng vẻ thẹn thùng của Chu Ly An, cô ấy lên kế hoạch muốn sinh mấy đứa con với Trình Điệp Qua, sau đó lại bất chợt nhớ tới.

“Dì Kiều, dì nói con nhanh chóng kết hôn với Trình Điệp Qua, sau đó nhanh chóng sinh con với Trình Điệp Qua có phải không ạ, cứ như dì Kiều nói không chừng đã có thể …” Nói tới đây cô ấy bất ngờ ngừng lại.

Trong lòng Tiêu Kiều buồn phiền, sinh mạng của bà đang trong thời kỳ đếm ngược từng ngày.

Đúng là tối nay Tiêu Kiều đã mơ thấy Chu Ly An nói với bà như vậy, bà nhìn Chu Ly An kết hôn với Trình Điệp Qua, nhìn họ sinh con, đứa trẻ vừa mới sinh ra cũng có một khuôn mặt xinh xắn mập mạp trắng trẻo như con của bà, vừa mới sinh ra đã mang theo nụ cười đến với thế gian này.

Tối nay Nặc Đinh Sơn cũng mơ, cô mơ thấy có ánh đèn sáng trưng của tứ hợp viện kia, cô đứng ở trong một góc nhìn Trình Điệp Qua và Chu Ly An, họ tay trong tay đi qua trước mặt cô, cô muốn kéo ống tay áo của Trình Điệp Qua lại nhưng không nắm được bất cứ cái gì, trống không, cô đứng ở đó cứ như một người trong suốt. Khi một luồng hơi thở quen thuộc quấy lấy cô thì tay cô vô thức quờ quạng tìm kiếm, thật chân thực. Cùng với hơi thở quen thuộc còn có giọng của anh thì thầm bên tai cô “Nặc Nặc”.

Ngay lập tức hiện lên trong đầu Nặc Đinh Sơn chính là những lời của Lục Tiểu Manh đã nói, chân vừa muốn giơ lên đá anh thì ngay sau đó đã bị chân của anh ép trở lại, đá anh không thành, sức lực đẩy anh cũng không có, cuối cùng cũng chỉ có thể cuộn tay lại, chống ở trước ngực của anh.

“Nặc Nặc”. Chóp mũi của anh khẽ cọ trên tóc cô: “Để tới gặp em anh đã làm một chuyện khiến cho dì Kiều không vui, anh đã chia tay với Chu Ly An rồi, trước mấy tiếng tới tìm em ngày đó thì anh đã chia tay với cô ấy rồi, nguyên nhân anh với Chu Ly An ở cùng nhau đa phần là vì Dì Kiều, sức khỏe dì Kiều không tốt, bà ấy rất thích Chu Ly An”.

“Vậy anh thì sao?” Cô khẽ hỏi.

Dừng lại một chút anh nói: “Anh không muốn lừa dối em, anh không ghét Chu Ly An, ở một thời điểm nào đó anh còn cho là cô ấy sẽ là một người đồng hành tốt trong cuộc sống, có thể cùng có chung một chủ đề, du lịch cùng nhau, bọn anh có thể sống với nhau hòa thuận tới già”.

Nặc Đinh Sơn xoay người đưa lưng về phía anh, kéo dãn khoảng cách với anh, tay anh với tới xóa bỏ khoảng cách của hai người.

“Đúng là người phụ nữ hẹp hòi”. Răng của anh nhay trên vai của cô.

Người của cô hơi co lại, tính muốn thoát khỏi sự đụng chạm của anh, nhưng anh không để cho cô được như ý.

Giọng của anh như rất muộn phiền: “Nhưng em đã tới, những phẫn uất ở trong lòng đã lắng xuống, vui sướng, đau đớn, muộn phiền cũng theo em mà trở lại, sau đó vui buồn thất thường, lo được lo mất”.

Buồn phiền lại trở thành tự giễu: “Cuối cùng dưới những chấn động của tâm tình đó bắt đầu trở nên không giống với chính mình, rồi sau đó là nộp vũ khí đầu hàng”.

“Đây chính là sự hình thành sức phá hủy của Nặc Đinh Sơn đối với Trình Điệp Qua”.

Ánh mắt nhìn những ánh sáng mờ nhạt di chuyển trong không trung, im lặng.

Đợi lâu không thấy có phản ứng lại người đàn ông có chút tức giận, dường như muốn ăn sạch cô vậy: “Nặc Đinh Sơn, em còn có gì không hài lòng”.

Cô chủ động xoay người lại đối diện với anh, khẽ nói: “không có”.

“Không có cái gì?”

“Không có không hài lòng”. Chủ động áp mặt vào lòng anh, không chỉ không có không hài lòng, mà trong lòng còn thích muốn chết đi được ấy.

Sau đó không ai nói lời nào, ngay sao đó đã truyền tới tiếng thở đều đều của Trình Điệp Qua, trên người anh vẫn còn mặc nguyên bộ quần áo khi ở bữa tiệc sinh nhật. Như vậy cũng ngủ được. Xem ra người đàn ông này đã mệt mỏi thực sự rồi, Nặc Đinh Sơn cẩn thận từng chút cởi mấy khuy áo ở trên cùng ra, sau đó mặt khẽ chạm vào anh, trong hơi thở mà mình vô cùng lưu lưu luyến cô thỏa mãn nhắm mắt lại. Gần tới thời điểm bình minh giọng của người đàn ông có chút gượng gạo “Tỉnh rồi?”

“Vừa mới tỉnh”. Cô khẽ phát ra một tiếng như tiếng muỗi kêu, thực ra lúc anh sờ cô thì cô đã tỉnh rồi, khi ngón tay của anh tiến vào thăm dò cô thì mặt của cô đã nóng tới không thể nào nóng hơn nữa rồi, sau đó thì trở thành như hiện tại, trốn cũng không được mà nghênh đón cũng không được. Mà vào giờ phút này theo giọng thăm dò của anh tay của cô đã vô lực đặt ở trên cánh tay của anh, từ chối không được mà mời gọi cũng không được. Khi một ngón tay đã biến thành hai ngón tay thì cô đã vô thức né tránh, bàn tay đặt trên tay của anh đẩy anh ra, cánh tay còn lại của anh giữ lấy eo của cô, khẽ gọi “Nặc Nặc”. “Ừm”. “Cho anh, hửh?” Nặc Đinh Sơn không nói gì, anh dừng lại, buông tay ra, giọng thân thiết “Sao vậy? có phải là thân thể không thoải mái không”. Anh vừa nói tay liền muốn bật đèn lên, Nặc Đinh Sơn ngăn Trình Điệp Qua lại, nhỏ giọng ấp úng dặn dò “Tiến vào cẩn thận một chút, nếu không thì …”. Nếu không thì đi sẽ đau, câu này Nặc Đinh Sơn không dám nói, ngày đó sau khi anh kết thúc anh đã làm cho cô đau nhức suốt trong hai mươi tư tiếng đồng hồ. Anh ngậm lấy tai của cô, giọng nói cơ hồ như phát ra từ trong khoang mũi “Anh sẽ cẩn thận hơn”. Thân thể của anh chồng lên thân thể cô, lần tìm tới cúc áo của anh, mở ra từng cái một, lúc mở tới cúc gần cuối thì hơi thở của anh đã trở nên nặng nề, cô không có gì quá ngạc nhiên mặc dù cách lớp quần áo nhưng đã có thể cảm nhận được nhiệt độ càng lúc càng nóng rồi. Nặc Đinh Sơn tăng nhanh động tác, đem chiếc áo vest của anh đặt trên tủ đầu giường, tay chạm tới dây nịt, anh thở gấp thúc giục bên tai cô: Nặc Nặc, nhanh lên. Rút dây thắt lưng ra, tay run rẩy tiến vào để giải thoát cho anh. Lúc cô làm hành động này thì tay của anh cũng không rảnh rang, chỉ mất một chút sức tất cả trong váy ngủ đã bị anh lột ra sạch sẽ, váy ngủ dài tới cổ chân đã bị anh vén tới bên hông, tay của anh đã chuyển từ ngực tới bên eo của cô. Mỗi nơi bàn tay anh quét qua đều khiến cho cô có chút ít xao động. Cô ngẩng đầu để cho môi anh có thể chạm tới trên gáy, hai chân mở rộng ra để cho anh thuận lợi đi vào. Trình Điệp Qua cảm thấy mình sắp phát điên rồi, sự căng chặt của cô cơ hồ làm cho anh sắp chạm tới ranh giới, làm cho anh phải dựa vào việc hô hấp để điều chỉnh lại máu huyết đang sôi trào trong huyết mạch, nhưng sinh vật dưới thân này như có xúc giác vô cùng nhạy bén, anh vừa hít vào một hơi thì nơi đó lại càng căng chặt hơn, chặt tới nỗi anh cần phải phóng thích để làm dịu lại. Theo âm thanh hổn hển phát ra từ cổ họng, anh nâng eo mạnh mẽ xông tới, dùng sự cứng rắn nhất của mình chống lại sự mềm mại nhất của cô, bất tận không có điểm dừng. Sao lại như vậy chứ? Sao lại như vây, sao lại muốn bao nhiêu cũng không đủ như vậy. Rõ ràng là đáng yêu như vậy nhưng vẫn thấy không đủ, nếu như giọng của người dưới thân càng vỡ vụn thêm một chút là được. Đôi tay đang luồn ở dưới nách anh kia đang đặt trên bả vai anh có thể quấn lấy người hơn một chút là được. Kéo chiếc gối lót kia tới, luồn chiếc gối kê dưới hông của cô, anh mạnh mẽ xuyên qua, có lẽ là đã quá sâu rồi. Tìm tới môi của cô để chặn lại tiếng nức nở của cô lại trong miệng, tăng nhanh động tác, cô càng nức nở thì động tác của anh càng nhanh, lấy hành động này để bù dắp cho những tháng ngày ấy, động tác lại nhanh hơn một chút thì tiếng nức nở của cô lại biến thành những chuỗi van xin, tiếng van xin cũng là những lời dáng yêu, muốn chết mất thôi. Trình Điệp Qua đã muốn chết mất, có trời mới biết những lời thế này của cô làm cho anh vui sướng tới cỡ nào, vui đến mức anh hận cô, hận không thể hủy hoại cô đi mới được.

Không phải là chưa từng nghĩ tới thời khắc này, không phải là chưa từng nghĩ qua, biết bao nhiêu đêm thế này, trong lức nửa tỉnh nửa mơ, có phải là cô đang triền miên dưới thân của người đàn ông đó, người đàn ông đó là bác sĩ, người ta nói con gái trời sinh đã có ảo tưởng với bác sĩ rồi, từng có lúc Trình Điệp Qua cực kỳ ghét bác sĩ. Không đúng, hiện tại sức lực của anh còn có động tác của anh nữa đều nói vô cùng rõ ràng một chuyện, bây giờ anh vẫn còn ghét cái nghề bác sĩ này.

Trên hành lang của ký túc xá nhân viên đã bắt đầu có tiếng bước chân, nhân viên trực xong ca đêm đã quay về ký túc xá. Nặc Đinh Sơn đẩy người đang nằm nhoài trên người mình một cái, sáu giờ Lục Tiểu Manh cần phải về ký túc xá để lấy đồ. Trình Điệp Qua không nhúc nhích.

“Anh phải đi rồi, anh Trình”. Nặc Đinh Sơn tức giận nói.

Đáp lại cô là một câu “Nặc Nặc, em gầy quá rồi”.

Giả bộ không nghe thấy lời của Trình Điệp Qua, Nặc Đinh Sơn lại đẩy Trình Điệp Qua cái nữa: “Sáu giờ em phải đi làm, anh muốn hại em đến trễ hả?”

Sau khi Trình Điệp Qua bóp một cái trên ngực cô thì mới rời khỏi người cô, đợi tới khi Trình Điệp Qua đi vào phòng tắm Nặc đinh Sơn mới từ trên giường đứng lên.

Để sữa vào trong lò vi sóng để hâm nóng, đem quần áo tối hôm qua Trình Điệp Qua mặc máng lên trên giá treo quần áo, cầm bàn ủi ủi phẳng, quần áo vừa rồi còn nếp nhăn sau khi được ủi qua đã hoàn toàn khác hẳn. Ủi xong qần áo vừa xoay qua liền nhìn thấy Trình Điệp Qua đang tựa trên khung cửa phòng tắm vừa đánh răng vừa nhìn cô.

Ánh mắt của người đàn ông này rơi trực tiếp trên ngực cô không chút che giấu, theo ánh mắt của anh Nặc Đinh Sơn không tự nhiên kéo lại áo ngủ của mình.

Còn nhìn, cô trừng mắt nhìn anh: Không được nhìn! Người đàn ông này căn bản không để ý tới lời cảnh cáo của cô, ánh mắt từ vị trí bộ ngực di chuyển xuống dưới. Tên khốn này, Nặc Đinh Sơn vội vàng quay người đi, đi tới phòng bếp nhỏ như khối đậu hũ.

Vừa rót sữa vào trong ly thì Trình Điệp Qua đã ôm vòng lấy cô từ phía sau, nơi này vốn đã rất nhỏ rồi vì anh đi vào có vẻ như lại càng chật hẹp hơn. Mặt anh cọ trên tóc mai của cô: “Nặc Nặc, em có thích công việc hiện tại không? Nếu thích thì cứ tiếp tục ở lại đây làm việc, nếu không thích thì nghỉ việc đi, sau đó chuyển tới chỗ của anh đi …”

“Em thích công việc hiện giờ”. Nặc Đinh Sơn cắt ngang lời Trình Điệp Qua.

Trình Điệp Qua nói cho cô biết bởi vì bận tâm tới sức khỏe hiện tại của dì Kiều việc anh và Chu Ly An chia tay vẫn còn phải giữ bí mật, đợi qua lễ giáng sinh Chu Ly An kết thúc thời gian thử việc ở trường cô ây sẽ quay lại London, sau khi quay lại London cô ấy sẽ tuyên bố tình cảm của họ đã trở nên phai nhạt, như vậy thì dì Kiều cũng sẽ có quá trình thích ứng, tối qua Trình Điệp Qua nói với cô “Nặc Nặc, dì Kiều là một người rất quan trọng trong cuộc sống của anh”.

Ngập ngừng một lúc Trình Điệp Qua nói với cô: “Vậy được, anh bảo họ đổi ca ngày của em thành ca tối, em chỉ phục vụ cho khách phòng 503”.

Dường như nhìn thấu lo lắng của cô: “Không cần lo lắng, họ sẽ không nói gì em, hơn nữa cũng không dám, anh đảm bảo sẽ không có bao nhiêu người biết được chuyện này”.

Sao nghe ra lại như là cô yêu cầu anh làm như vậy, rõ ràng là người này đang lấy việc công để giải quyết chuyện riêng mà.

“Như vậy có được không?” Anh hỏi cô.

Nặc Đinh Sơn gật đầu.

Thời gian lại trôi qua, tiếng bước chân trên hành lang càng lúc càng nhiều, một tay của Nặc Đinh Sơn chống ở trên mặt bàn đang đặt chiếc lò vi sóng, tay còn lại đẩy người đang chôn mặt ở trước ngực cô, nhắc nhở “Lục Tiểu Manh sắp quay lại rồi”.

Đầu đặt trên hõm vai cô để điều chỉnh lại hơi thở nhưng tay vẫn không nhàn rỗi, Nặc Đinh Sơn chỉ có thể lại một lần nữa lấy bàn tay đang thăm dò ở trong váy của cô ra.

Anh ngụy biện: “Nặc Nặc, anh chỉ muốn xác nhận một chuyện, anh muốn biết bên trong có phải là …”

“Im miệng!” Nặc Đinh Sơn vội vàng cắt ngang lời của Trình Điệp Qua: “Trình Điệp Qua, đã nói với anh lần đó là bất ngờ rồi mà, còn nữa chuyện ấy kết thúc ở đây, nếu như anh còn nhắc lại chuyện này, thì”.

“Thì thế nào? Hửm?”

Trong lúc Nặc Đinh Sơn đang lắp bắp thì Trình Điệp Qua đã dán môi mình lên môi cô, sau một lúc mới khẽ tách ra: “Được rồi, sau này không nói nữa là được”.

Năm giờ bốn mươi phút Trình Điệp Qua rời khỏi phòng, anh uống sạch sẽ sữa mà cô đã chuẩn bị cho anh, mặc quần áo mà cô đã ủi cho anh.

Cẩn thận đóng của lại, không dám cười quá lớn, cô rất sợ tiếng cười đắc ý của mình sẽ kinh động tới thần linh ở trên trời, sau đó phát hiện ra cô, rồi sau đó lại cướp đi, giống như đã cướp đi Klein vậy.

Sáu giờ mười phút, Nặc Đinh Sơn được báo thời gian làm việc của cô có chút thay đổi.

Tám giờ tối Nặc Đinh Sơn nhận được yêu cầu phục vụ từ khách phòng 503.

Thang máy chỉ có một mình cô, Nặc Đinh Sơn lấy son môi từ trong túi của bộ đồng phục.

Tám giờ năm phút, Nặc Đinh Sơn mở cửa phòng 503 ra.

Tiếng “Anh Trình” đầu tiên không có đáp lại, căn phòng bốn bề im ắng, cô hạ thấp giọng xuống một chút gọi một tiếng “Trình Điệp Qua”.

“Vào đi”. Từ phòng ngủ truyền tới giọng của Trình Điệp Qua.

Kéo cửa phòng ra, liền bị một nguồn sức mạnh kéo vào, son môi cô vừa mới dặm đã không còn nữa.