Sói Tới Rồi!

Chương 2



Tháng 4 năm 2010, lại một ngày không bình thường trôi qua, 2 giờ 10 phút chiều ngày đó Nặc Đinh Sơn đã đụng phải một người, một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, cầm trong tay ly cà phê.

Ly cà phê trong tay người đàn ông đổ vào người cô, vì vậy, chính xác mà nói, là người đàn ông đó đụng vào cô.

Việc này là khúc nhạc đệm nhỏ dẫn tới việc Nặc Đinh Sơn đi làm trễ 15 phút. Có điều Nặc Đinh Sơn không có tức giận nhiều, là vì trong túi cô có thêm một tờ tiền 20 bảng Anh. Đó là sau khi cô phóng đại phí giặt đồ cho người đàn ông đó.

2 giờ 30 phút Nặc Đinh Sơn đạp xe đi làm. Xe đạp rẽ vào khúc ngoặt chữ U, sau khúc ngoặt chữ U đó là cái chợ nhỏ có mấy trăm quầy hàng. Khu Notting Hill phần lớn dùng chữ số Ả Rập để đánh số. Nơi Nặc Đinh Sơn ở là khu số 7. Phía trước cái chợ nhỏ này là khu số 7 nơi dân cư sinh hoạt. Nơi này có buôn bán trái cây, thứ ăn, hoa tươi, thuốc lá, lá trà. Nơi này có nhà sách mini, trạm điện thoại mini, hai cái bàn ngoài trời đặt cạnh cái ô là có thể trở thành quán cà phê. Hàng hoá nơi này trưng bày lộn xộn, muốn xem phải coi tâm trạng của người chủ.

Vì vậy, mỗi khi Nặc Đinh Sơn đạp xe qua nơi này đều phải giảm tốc độ xe lại, chẳng may không để ý sẽ đụng phải người hoặc đụng phải hàng hoá. Mỗi khi xe của Nặc Đinh Sơn đi qua khu chợ này đầu sẽ ngẩng đầu mỉm cười với những người đó. Đa số mọi người nơi này đều nhìn cô lớn lên.

Bọn họ đều yêu quý cô.

Cô gái Trung Quốc ở khu số 7 Notting Hill kia chính nàng Cinderella ngoài đời thực. Cô là đại biểu của người cần cù tiến thủ, đơn thuần lương thiện.

Không tin các bạn nhìn xem: Thành tích học tập của cô ưu tú, cô đã nhận được sự tán thưởng của tất cả các thầy cô. Cô luôn đạt được đủ các loại học bổng, cô chung sống với bạn bè hoà thuận, cô cũng vui vẻ giúp đỡ người khác. Đáng khen ngợi nhất chính là sau khi mẹ nuôi và chị gái cô qua đời cô không có từ chối trách nhiệm chăm sóc em gái mắc bệnh "Progeria toàn diện". Cô đã từ bỏ Trường Đại học danh tiếng, ban ngày đi làm, buổi tối đi học.

Các bạn xem, cho dù là như vậy cô ấy vẫn lấy được bằng tốt nghiệp hạng Ưu. Các bạn xem, cô ấy chăm sóc Klein đáng thương thật tốt.

Cuối cùng các bạn nhìn xem, cho dù cuộc sống khó khăn như vậy, cô ấy đều không quên mỉm cười.

Cô gái như vậy đương nhiên đáng được mọi người yêu quý.

Nặc Đinh Sơn giảm tốc độ xe chậm lại mỉn cười cùng với những người nhiệt tình chào hỏi cô. Đó là Shawn sẽ nhét cho cô trái cây, đó là Brian sau mỗi lần làm bánh bất cẩn sẽ bảo cô ăn hết phần còn lại cho ông, đó là...

Mỗi lần cô đều mỉm cười với bọn họ: "Hi, Darling, Chúc cô một ngày vui vẻ", "Cố lên, Nặc Đinh Sơn!", "Nặc Đinh Sơn quần áo hôm nay rất hợp với cô đấy". Lời nói như vậy luôn nói bên tai cô, hơi khoa trương nhưng không thiếu sự chân thành thân thiện.

Sau cùng Catherine đến từ Wales mỉm cười tiễn cô, đèn nhà bà đều sẽ sáng suốt đêm, bởi vì mỗi lần Nặc Đinh Sơn tan ca về nhà đã là 4 giờ sáng. Đó là Catherine để đèn vì cô.

Những người ở khu số 7 không biết lúc động viên Nặc Đinh Sơn, thực ra nụ cười luôn treo trên mặt cô gái Trung Quốc chẳng qua là cô sử dụng nụ cười lý trí.

Nụ cười không hao tổn cái gì, có thể cũng không mang đến cho người ta của cải, nhưng nó có thể giúp người ta giành được thiện cảm của một người. Từ đó giúp người ta giảm thiểu một vài phiền toái trong cuộc sống.

Xe đạp đi qua khu chợ, bỏ lại nụ cười híp mắt của Catherine ở phía sau, Nặc Đinh Sơn thu lại nụ cười. Giống như lới nói của Susan khi đó:"Ta không phải cố ý làm tên trộm", Nặc Đinh Sơn cũng không phải cố ý muốn coi thường sự đối xử tốt của họ với cô, cô cũng muốn báo đáp lại họ.

Nhưng mà, lòng của cô đã ngày càng trở nên tê dại, tiền cô kiếm được cũng giống như vậy, 10 bảng Anh có thể mua được đồ đạc, nhưng càng ngày càng ít. Bà chủ nhà lại ám chỉ cho khách thuê tháng sau sẽ tăng tiền thuê nhà.

Đúng 3 giờ, Nặc Đinh Sơn tới chỗ làm, đó là một trong số nhà hàng mang phong cách HongKong tương đối ít ở Notting Hill. Mấy năm trước tại Thành Phố London đã có ba nhà hàng của người Hongkong, tại nơi này mở ra nhà hàng thứ tư. Nhà hàng lấy việc kinh doanh trà chiều làm chủ. Một tháng trước Nặc Đinh Sơn đã trở thành nhân viên chính thức của nhà hàng này. Là người phục vụ mới, mỗi ngày cô phải làm việc sáu tiếng, từ hai rưỡi chiều đến tám rưỡi tối.

Nặc Đinh Sơn tới trễ 18 phút, Giám đốc nhà hàng không vì cô đến muộn mà tức giận quá mức, cô ấy vỗ vai cô ra hiệu cô không cần giải thích lý do đến trễ.

Nặc Đinh Sơn thay xong đồng phục, đó là một bộ sườn xám cắt vừa người. Người phương tây thích con gái Trung Quốc mặc sườn xám, bọn họ luôn cho rằng sườn xám đại diện cho một loại phong cách phương đông, họ rất vui sướng một bên thưởng thức mỹ thực, một bên thưởng thức sự duyên dáng của người con gái phương đông.

Tại đây Nặc Đinh Sơn mặc sườn xám cũng rất được hoan nghênh, một số khách của nhà hàng hình dung cô thế này: hiểu ý người, làm việc rất chuyên nghiệp.

Đặt món ăn ngon theo ý khách hàng, đó là sự phối hợp màu sắc hết sức vừa vặn của món xoài Sago cá và bánh gato Sơn Trà. Nặc Đinh Sơn nhận lấy khay thức ăn lùi lại một bước nhìn về phía bà khách của mình tự nhiên nói: "Khuyên tai hôm nay rất hợp với phong cách của bà".

Quý bà nhận được lời khen mỉm cười hướng về phía người đàn ông ngồi đối diện, nụ cười vui vẻ.

Bà lão ngồi sát cửa sổ đã ngồi ở đó thời gian không ngắn, đầu bà tựa trên cửa sổ thuỷ tinh, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xuất thần, Nặc Đinh Sơn đi tới, đặt trước mặt bà ly hồng trà nóng, thay cho ly cà phê đã nguội từ lâu. Sau khi thay ly hồng trà Nặc Đinh Sơn tháo máy trợ thính của bà lão xuống, dưới ánh mắt nghi ngờ của bà lão, cô điều chỉnh từ âm lượng lớn nhất lúc ban đầu tới mức trung bình.

Máy trợ thính một lần nữa đeo lại cho bà lão, Nặc Đinh Sơn cúi người giải thích với bà đeo máy trợ thính ở mức độ lớn nhất thời gian dài sẽ ảnh hưởng tới chất lượng của giấc ngủ.

Thời gian làm việc sáu tiếng kết thúc. Thay xong quần áo Nặc Đinh Sơn bỏ tiền típ ngày hôm nay vào trong túi, ngày hôn nay cô nhận được tiền tip nhiều hơn bình thường. Phu nhân được cô khen ngời đã cho cô 10 bảng Anh, bà lão ngồi sát cửa sổ đã cho cô ngay 20 bảng Anh, ngoài ra trong thời gian sáu tiếng Nặc Đinh Sơn còn nhận được tổng cộng 50 bảng Anh tiền Tip của mấy vị khách mời.

Chuẩn bị xong tất cả, Nặc Đinh Sơn đẩy gương mặt vẫn đang nhìn mình đầy tức giận của Trương Diệu Lệ ra.

Có Thân hình nóng bỏng, Trương Diệu Lệ tự xưng là con gái Đông Bắc, Nặc Đinh Sơn đã quen biết cô gần hai năm. Trong thời gian hai năm này bọn cô cùng tốt nghiệp một trường, bọn cô cùng tìm được công việc làm mệt như chó này.

"Nặc Nặc". Trương Diệu Lệ kéo dài giọng. Gương mặt tức giận bất bình phun mưa: "Cô làm thế nào để mấy người đó móc hầu bao từ trong ví ra vậy? Tôi cũng muốn như cô mỗi ngày kiếm được nhiều tiền Tip như vậy".

Nặc Đinh Sơn có chút khóc dở mếu dở, vẫy trước mặt Trương Diệu Lệ, không phải là làm vậy để bảo vệ công việc hiện nay à? Trương Diệu Lệ không chỉ có thân hình nóng bỏng, mà tính cách cô nàng cũng nóng nảy. Tháng này nhà hàng đã nhận được hai khiếu nại liên quan tới cô ấy. Giám đốc nhà hàng đã cảnh cáo Trương Diệu Lệ nếu như thàng này còn nhận được khiếu nại thứ ba thì lập tức thôi việc.

Nhận thấy Nặc Đinh Sơn không để ý tới, Cô gái Đông Bắc nổi đoá: "Nặc! Đinh! Sơn!".

Được rồi, NẶc Đinh Sơn ôm lấy cánh tay: "Trương Diệu Lệ, nếu như cô muốn nhận được nhiều tiền Tip giống như tôi, trước tiên cô cần phải học được cách quan sát".

Giống như bỏ vốn đầu tư vậy, học cách quan sát, sau đó đem kết quả quan sát được vận dụng lên mấy đối tượng đó thì cô sẽ nhận được báo đáp từ họ: ví dụ như với bà lão lớn tuổi không thể dùng từ xinh đẹp để hình dung, như vậy sẽ làm cho người ta cảm thấy cô đang dùng từ khoa trương không được chân thành, nhưng nếu đem từ xinh đẹp đổi thành khen tặng phong cách của họ thì hiệu quả nhận được nhiều hơn một nửa công sức bỏ ra, lời khen đó làm tâm trạng tốt lên. Vòng tai hôm nay của vị phu nhân kia vừa nhìn là biết kiểu dáng xa xỉ, cô nên lời kia của cô là: "Hôm nay bông tai rất hợp với phong cách của bà". Dẫn tới hiệu quả rất tốt.

Mà bà lão bên cửa sổ kia cam tâm tình nguyện rút ra 20 Bảng Anh tiền Tip cũng không phải là vì cảm ơn Nặc Đinh Sơn đã giúp bà điều chỉnh máy trợ thính xuống. Để tâm tư bà lão vui vẻ chính là vì sự quan tâm kia. Cũng bởi vì bà đã già, bởi vì một thân một mình mà bị bỏ quên.

9 giờ 20 Nặc Đinh Sơn về tới phòng trọ, cô dùng thời gian 30 phút để đem tâm trạng trên mặt mình trở nên rạng rỡ động lòng người, đúng 10 giờ Nặc Đinh Sơn rời khỏi phòng trọ.

Ngoại trừ công việc ở nhà hàng, Nặc Đinh Sơn còn có một công việc khác, hợp đồng người mẫu của phòng kế hoạch hình ảnh Color. Phòng kế hoạch này bề ngoài nhìn rất giống với các nơi khác, về thực chất phòng kế hoạch hình ảnh Color là người quan hệ xã hội công ty. Nguồn thu nhập chủ yếu dành cho người mẫu là phòng kế hoạch này, lương bổng hậu đãi khiến cho các cô gái trẻ biết rõ tính chất công việc, nhưng vẫn ký tên mình trên văn kiện hợp đồng. Muốn lấy được hợp đồng của phòng kế hoạch hình ảnh Color cũng không phải là một chuyện dễ dàng, người mẫu ký kết với nơi này đều phải trẻ tuổi, ngoại hình đẹp, ngoài thỏa mãn những điều kiện này còn cần phải thông thạo nhiều thứ tiếng. Bởi vì đối tượng các cô phục vụ đều là những người có tiền đến từ các nơi trên thế giới.

Ngành giải trí ở Notting Hill cũng vô cùng phát triển, nhưng không ảnh hưởng tới một số người hứng thú với nó. Nơi này tự nhiên đã quá quen với những xa hoa trụy lạ mà người ta nói tới đó, tráí lại lại trở thành một loại hấp dẫn. Họ đặt mua bất động sản ở Notting Hill. Vừa đến cuối tuần liền mang theo một số bạn bè tới nơi này tìm thú vui, tìm thú vui đương nhiên là càng náo nhiệt càng tốt. Do đó, liền có loại hình giống như phòng kế hoạch hình ảnh Color ra đời. Mấy phòng kế hoạch này mở ra là danh nghĩa quan hệ xã hội, là vì trước tiên những người có tiền tìm thú vui tới những cô gái có tố chất. Những người quản lý những người đó gọi là "Đội đối nữ".

Nặc Đinh Sơn ban ngày là một người phục vụ, buổi tối là một người của "Đội đối nữ"

Mười giờ rưỡu, xe của Phòng kế hoạch hình ảnh đưa Nặc Đinh Sơn với cả mấy người mẫu đến vùng ngoại thành phía Tây Nam của Notting Hill. Nếu như nói Notting Hill cũng có khu nhà giàu, thì đây chính là nơi đó. Nặc Đinh Sơn đối với nơi này cũng không xa lạ.

Xe được dừng lại ở một không gian tao nhã ngoài cửa, trước khi xuống xe ông bầu thấp giọng nói cho các cô biết người ở bên trong đều là người tới từ khu Chelsea.

Nói cách khác, đối tượng đêm nay các cô phải phục vụ đều là những người tới từ khu Chelsea. Sau khi nghe ông bầu nói xong Nặc Đinh Sơn liền nghe thấy tiếng reo hò của những đồng nghiệp, trong số đó liền thấy Trương Diệu Lệ cười lớn tiếng nhất.

Khu Chelsea là khu quý tộc của London. Loại người từ khu Chelsea tới Notting Hill tìn thú vui đều có cái đặc biệt thế này: Đúng quy tắc, sẽ không chơi đùa điên khùng, phần lớn thời gian đều là phô trương học thuật của họ. Nếu như phụ họa theo lời nói của họ thật tốt thông thường sẽ nhận được nhiều tiền Tip, những tiền Tip đó đương nhiên không chỉ là mấy chục Bảng Anh.

Bước vào bên trong ngôi nhà, có hơn mười nam nữ, người đàn ông ngồi dựa vào ghế sô pha phía nam làm cho Nặc Đinh Sơn chú ý. Cô cười khổ trong lòng. Đêm nay mọi người e rằng không tránh khỏi bị giày vò một phen.

Người đàn ông ngồi một mình trên ghế sô pha phía nam tên là Jack, người Mỹ, xuất thân từ gia đình nghệ thuật. Chú của Anh ta

nổi tiếng tại Hollywood, tài năng anh ta lại là loại bình thường làm hứng thú của mọi người liền chú ý tới, cũng không có nhút nhát. Cho dù là nhưng vậy cũng không ảnh hưởng tới nhiệt tình biểu diễn của ông anh này, lần trước Nặc Đinh Sơn đã bị cái người này hành hạ quá đáng.

Quả nhiên, việc làm Nặc Đinh Sơn lo lắng vẫn cứ xảy ra. Tụ họp quá nửa, Jack vì để xua đi bầu không khí nặng nề, anh ta sẽ vì mọi người biểu diễn một đoạn ngẫu hừng, nội dung biểu biễn là cô bé lọ lem thật giả, trước nửa đêm ai tìm được giầy thủy tinh bị hoàng tử giấu đi thì người đó chính là cô bé lọ lem thật sự.

Cho dù màn biểu diễn ngẫu hứng tâm đắc của Jack nghe ấu trĩ như vậy, mà khi nghe tới người tìm được giày thủy tinh cỏ thể nhận được phần thưởng 5000 Bảng Anh các cô giá vẫn cam tâm tình nguyện thoa lên thuốc màu màu xám để đóng vai cô bé lọ lem. Trong năm cô có lọ lem tất nhiên có một người sẽ nhận được 5000 bảng Anh tiền thưởng.

Cái gọi là giày thủy tinh tạm thời dùng chai rượu vang đỏ làm, Đương nhiên, người tìm được không chỉ có thể được 5000 Bảng Anh còn có thể mang theo bình rượu này. Nặc Đinh Sơn thoa lên mặt mình thuốc hóa trang màu xám. Cô đã mấy lần phán đoán từ anh mắt của Jack, ước chừng anh ta sẽ đem chai rượu vang để ở chỗ nào rồi. Đầu óc đơn giản của người đàn ông Mỹ khi nói cụ thể với các cô một số quy tắc, ánh mắt đã không chỉ một lần nhìn về phía bên trong góc trưng bày sản phẩm gốm sứ Thổ Nhĩ Kỳ.

Tài ăn nói của Jack coi như không tệ, một hồi ba hoa chích chòe liền khiến cho các bạn của anh ta tin tưởng đây sẽ là trò chơi thú vị.

Năm cái rương nhựa đưa đến hiện trường, đứng trong cái rương nhựa cao bằng nửa người đầu tiên Nặc Đinh Sơn cảm thấy khó thở, liếc mắt nhìn đồng hồ, vào giờ phút này cầm cự tới 12 giờ đêm còn thời gian xấp xỉ 10 phút, Nặc Đinh Sơn nghĩ cô sẽ không ở trong cái rương thời gian quá lâu.

Năm cô bé lọ lem bước vào trong rương, đóng nắp lại.

Jack đóng vai hoàng tử liền bắt đầu biểu diễn, anh ta bắt đầu nói anh ta đem giày thủy tinh đặt lên vũ hội tưởng nhớ cô gái không biết tên.

Cơ thể cuộn trong rương, Nặc Đinh Sơn nhắm hai mắt lại, cô để cho trạng thái của mình nằm trong tư thế chờ đợi. Trong đầu cô bắt đầu ra sức suy đoán sau đó cô sẽ tìm được bình rượu giá trị bao nhiêu.

Jack vẫn đang lải nhải Tình cảm nhớ nhung của vô cùng kiểu cách. Thời gian với Nặc Đinh Sơn mà nói thậy dài, dài tới nỗi hô hấp của cô hình như cũng bởi vì thời gian chậm chạp mà bị ngăn lại, hô hấp của cô bị giảm thành một hơi lại mộ hơi.

Nặc Đinh Sơn buộc cho mình nghĩ, phải có bình rượu vang đỏ còn có 5000 bảng Anh....

Dần dần 5000 bảng Anh đã bị cắt ra thành rất nhiều khúc, hô hấp càng ngày càng xa...

Trong mơ hồ, Nặc Đinh Sơn nghe thấy Trương Diệu Lệ hoảng sợ kêu:"Nặc Đinh Sơn có chứng sợ không gian kín".

Dường như thời gian trôi qua lâu như một thế kỷ ----------

"Oành" một tiếng, ánh sáng chiếu vào, người đàn ông kia đứng ở không gian phía xa quay về phía cô đưa tay ra, người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam nhạt, hình dáng thon dài.

Buổi tối chủ nhật đầu tiên của tháng tư năm 2010 cách tiếng chuông đồng hồ 12 giờ đêm vang lên còn ba phút. Tại Notting Hill, Trình Điệp Qua biết được tồn tại cô gái có cùng cái tên với tòa thành này.

Khi đó, Trình Điệp Qua cho rằng đó là lần gặp mặt đầu tiên của Anh và Nặc Đinh Sơn. Không lâu sau đó anh mới biết không phải vậy. Nhiều năm sau, anh và cô nói đến lần gặp mặt đầu tiên của bọn họ, cô lên tiếng phiền muộn "Thật đáng tiếc, khi NẶc Đinh Sơn đối với Trình Điệp Qua nhất kiến chung tình, thì Trình Điệp Qua cũng không có đối với Nặc Đinh Sơn nhất kiến chung tình". Tự biết mình đuối lý, anh ngụy biện "Anh có bệnh mù mặt rất nghiêm trọng".

*Bệnh mù mặt: là bệnh mất nhận thức khuôn

Trình Điệp Qua cũng không có bệnh mù mặt, cho dù có bất quá cũng chỉ có một chút, Trình Điệp Qua chỉ là bận, anh cần phải đem thời gian, sinh lực đều dùng để hoàn thành trên công việc. Vì lẽ đó, anh chưa bao giờ đem sự chú ý dùng vào con người, sự việc không liên quan tới. Sự việc người không liên quan cũng bao gồm ở thời gian 9 giờ rữa đụng phải cô gái trước đó.

Người đàn ông trước mắt này đưa tay về phía cô, từ lúc đầu tiên bước vào ngôi nhà đẹp đẽ này cô đã nhận ngay ra anh ta, bọn họ gọi anh là "Jude"

Trước đây, mấy người đàn ông đến từ Liverpool đã coi "Jude" là biểu tượng của mặt trời không bao giờ lặn trên đế quốc, cho dũng khí!