Sói Nham Hiểm Thật Đáng Chết

Chương 2: Gặp lại (thượng)



Vì lo sợ rằng đứa cháu gái cưng của mình không thể nghỉ ngơi đầy đủ nên Đường Cát Bằng đã yêu cầu Thiên An sang Mỹ sớm một tuần trước khi đến Hàn thị làm việc. Vậy nên cô có một tuần rảnh rỗi vô cùng.

Đường Thiên An rảnh rỗi ngồi lướt web, căn phòng yên ắng vang lên tiếng lạch tạch gõ bàn phím của cô. Thời gian cứ thế trôi đi, bỗng tiếng chuông điện thoại rung lên liên hồi. Nhìn 2 chữ "Tiểu Mộng" đang nhấp nháy trên màn hình, Thiên An không khỏi ngạc nhiên. Mộng Mộng gọi cho cô sao ? Cô thần người ra vài phút, đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên lần thứ 3, vẫn chưa có dấu hiệu ngừng.

"Alo!" Đường Thiên An máy móc bấm nút nghe.

"An An !!! Là cậu phải không ?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lanh lảnh của một cô gái.

"....Mộng Mộng... ?" Cô do dự không tự chủ lên tiếng.

Ngay khi vừa nghe thấy giọng nói của Giang Mộng Mộng, kí ức của 3 năm năm trước chợt ùa về khiến cô dấy lên cảm giác nhớ nhung không nguôi...

"Sao cậu biết số điện thoại của mình ?" Cô nhớ đã thay sim, xóa hết các dữ liệu liên quan đến mình trên mạng, trong công ty rồi.

Giang Mộng Mộng có chút uể oải lên tiếng trách móc "An An à, 3 năm rồi đó. Tại sao bây giờ cậu vẫn không chịu liên lạc với bọn mình ?"

"Mình..." Cô nặng nhọc nén cơn thở dài, không biết nên nói gì

"Mình biết cậu đang ở Mỹ, vậy hôm nay cậu có rảnh không ? Hẹn ở Angel tại phố X lúc 9h nhé ! Căn hộ của cậu rất gần quán cà phê Angel đó đấy" Giọng nói có chút lạnh lùng như ép buộc.

Mộng Mộng nói xong liền cúp máy, không để Đường Thiên An nói thêm câu nào từ chối. Thiên An mãi lúc sau mới "tiêu hóa" được câu nói của Mộng Mộng...Cô nhìn đồng hồ treo trên tường, chợt thở dài một tiếng, tuy cô không muốn đi nhưng gặp lại Tiểu Mộng âu cũng là một chuyện tốt. Ít ra khi ở Mỹ cô cũng không cô đơn một mình...

Đúng 9h Đường Thiên An có mặt tại Angel. Đôi mắt nhanh nhạy của cô đảo quanh, liền thấy một cô nàng đeo kính mắt to, tóc làm xoăn, vô cùng đáng yêu. Thiên An mau chóng nhận ra Mộng Mộng, cô bước nhanh tới, trong lòng tràn ngập sự mừng rỡ và nhớ nhung.

"Mộng Mộng" Thiên An nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ ngồi đối diện với Tiểu Mộng

"Cậu đến thật đúng giờ !" Mộng Mộng nhìn cô, cười khẩy.

Đường Thiên An cười cười, không nói gì. Nhân viên phục vụ tiến đến gần 2 người rồi đưa cho Mộng Mộng cuốn menu "Không biết 2 vị muốn dùng thứ gì ?". Tiểu Mộng cười nhẹ rồi nhướn mày về phía Thiên An "Do cô ấy quyết định"

"Hai cốc capuchino nhé!" Đường Thiên An cầm menu xem một lượt rồi nói.

"Không ngờ cậu vẫn nhớ đồ uống mà hai tụi mình thích, mình tưởng cậu đã sớm quên rồi chứ ?" Giang Mộng Mộng nói có chút giễu cợt.

Cô gượng cười, nhâm nhi ly capuchino nóng hổi.

"Năm đó...Tại sao khi vừa cầm tấm bằng tốt nghiệp cậu lại bỏ đi?" Mộng Mộng nhanh chóng chuyển sang chủ đề chính, gương mặt khả ái đăm chiêu nhìn cô.

Sống lưng Thiên An cứng đờ, chuyện năm đó cô thật sự không muốn nhắc lại. Lúc đó tập đoàn Đường Thanh lâm vào tình cảnh khó khăn, Đường Cát Bằng do làm việc quá nhiều mà bị tụt huyết áp, phải dưỡng bệnh một tháng. Vào hoàn cảnh đó, cô cứ nghĩ Vương Kiệt sẽ là chỗ dựa tinh thần vững chãi nhất của cô, không ngờ đến một ngày anh lại thân mật với người phụ nữ khác ngay trước mặt cô, dứt khoát đòi chia tay với cô.

Anh họ Đường Vũ của Thiên An vì chuyện tập đoàn mà phải từ Đức nhanh chóng quay trở về tiếp quản công ty, cô cũng phải giúp anh một tay để cứu vớt tập đoàn. Vả lại, cô cũng chưa từng nói cho ai biết, kể cả Mộng Mộng – người bạn thân nhất của cô rằng cô là cháu nội của chủ tịch Đường...

Trong lúc nguy cấp như vậy, cô lại bị tổn thương bởi chuyện tình cảm. Khi đó, tuổi trẻ quá nông nổi, cứ nghĩ rằng bỏ đi là tốt nhất.

Đường Thiên An suy nghĩ mông lung một hồi, quyết định không nói đến chuyện cũ. Cô đành gượng cười "Chúng ta có thể đừng nhắc đến chuyện cũ không ? Ba năm không gặp, hôm nay đi mua sắm một chút chứ ?"

"Được" Giang Mộng Mộng đoán ra được Thiên An có tâm sự riêng không thể nói ra nên cô không từ chối yêu cầu của cô.

Hai cô gái trẻ bắt xe tới trung tâm thương mại thành phố New York. Khu đô thị sầm uất này đúng là chỉ dành cho quý tộc. Từng làn xe cộ tấp nập qua lại, chốc chốc lại thấy một quý bà hay một vị tiểu thư bước xuống từ chiếc xe sang trọng, uyển chuyển đi vào.

Đường Thiên An cùng Giang Mộng Mộng đi shopping đến nỗi quên cả ăn, đến tận khi bụng đói cồn cào Tiểu Mộng mới bắt cô dừng lại trước nhà hàng "Blue Hill" nổi tiếng nhất nhì thành phố New York. Giá tiền ở đây rất cao a...

Đường Thiên An thật không dám tiêu hoang như vậy. Tiền ngân hàng của cô không có nhiều, ông nội chu cấp tiền cho cô nhưng cô chẳng bao giờ dùng đến, bây giờ còn không nhớ mật khẩu là gì nữa. Đâu dám vào nơi sang trọng như thế ?

"Mộng Mộng, chúng ta có thể sang nhà hàng khác được không ?" Cô cau mày nói nhỏ vào tai Giang Mộng Mộng "Ở đây có rất nhiều quán ăn ngon"

"Cậu mới sang Mỹ được gần một tuần, làm sao có thể biết nơi nào ngon chứ ? Mình đã ở đây được gần 3 năm rồi đó. An tâm đi "Blue Hill" là một nơi đáng để thưởng thức. Đồ ăn ở đây luôn đứng hạng nhất, rất rất tươi sạch, cách trang trí rất độc đáo......" Tiểu Mộng khen ngợi nhà hàng không ngớt, tâng bốc lên 9 tầng cao. Giá ai mà biết được rằng, nhà hàng này chính là do cô mở ra từ khi cô mới học lớp 12 cùng với mẹ của mình ?