Sợi Khói Mỏng Lạc Giữa Trần Ai

Chương 20



Vũ Văn Cô Vũ gắng sức liều mạng mở một đường trống sau lưng mình, liền dùng sức đẩy hai đứa bé một cái, đem bọn họ đẩy vào bên trong nhà, sau đó, lại nghĩ tới cái gì đó, từ trong vạt áo lấy ra một nửa miếng bạch ngọc hình hồ điệp cho hắn, "Thiên nhi, nếu như đợi không được chúng ta, ngươi liền mang theo Tiểu Trần đi Miêu Cương tìm một nữ nhân tên Lan Khê, đưa cái này giao cho nàng."

"Cha..." Tiểu Trần bị sợ cả người phát run.

Vũ Văn Sở Thiên khẽ cắn răng, che mắt nàng lại, kéo nàng tay, chạy về trong phòng. Đêm đó cảnh tượng bên bên ngoài thật sợ hãi, gương mặt cha mẹ được ánh lửa chiếu hắt, đó là hình ảnh cuối cùng của cha mẹ trong kí ức của hắn.

...

Hắc y nhân tới một nhóm lại một nhóm.

"Không phải nói chỉ giết Vũ Văn Cô Vũ sao?"

"Hữu hộ pháp nói, một người đều không lưu!"

"Dạ !"

Vũ Văn Cô Vũ từng chiêu chí mạng, dẫu sao bọn họ chỉ có hai người, hắn vì bảo vệ nương tử, người đã trúng mấy kiếm, giờ phút này nghe được bọn họ đối thoại không khỏi thất kinh.

******

Ở trong thư phòng, Sở Thiên nhanh chóng tìm được mật đạo thông ra sau núi, cầm theo đèn cầy, liền kéo Lạc Trần đi vào mật đạo.

Mật đạo bởi vì lâu không dùng, bên trong ngập một tầng nước mưa, hai chân đứng ở trong nước, cảm giác lạnh như băng lập tức từ lòng bàn chân tràn đầy đến toàn thân. Sợ Tiểu Trần bị lạnh, hắn cõng Tiểu Trần, một bước trượt qua mật đạo vừa hẹp vừa tối tăm này. Rốt cuộc ngã ngã phan phan leo ra ngoài mật đạo, từ phía sau núi mò ra, Sở Thiên lại cõng Tiểu Trần dọc theo đường núi một đường hướng phía đông đi tới.

Phía tây rừng hoa đào sáng lên ánh lửa, ngọn lửa cháy hừng hực nhiễm đỏ nửa góc trời, tựa như mặt trời lặn chiều chiều

" ca, lửa cháy, làm thế nào đây! ? Cha mẹ sẽ không có việc gì chứ! ?" Lạc Trần chỉ về phía trời rực đỏ hướng tây nói

Vũ Văn Sở Thiên cũng nhìn về phía ngọn lửa ngất trời, chần chừ một chút, hắn liền kiên định tiếp tục đi tới trước." Sẽ không, cha mẹ võ công cao như vậy, nhất định sẽ không có chuyện. Đến khi bọn họ đánh bại những hắc y nhân kia, bọn họ liền sẽ tới tìm chúng ta."

" có thể chúng ta đi xa, cha mẹ không tìm được chúng ta phải làm gì đây?"

" chúng ta cứ đi về hướng đông, bọn họ nhất định có thể tìm được chúng ta."

" được."

Khi đó, Lạc Trần luôn cảm thấy ca ca nói thì nhất định là đúng, chưa bao giờ nghi ngờ, cho nên hắn nói cha mẹ sẽ không có chuyện gì, nàng cũng tin tưởng cha mẹ nhất định không có chuyện gì, nàng an tâm theo sát hắn hướng phía đông chạy.

Không thể đếm hết đã đi qua biết bao nhiêu đỉnh núi, Lạc Trần quay đầu nhìn đoạn đường đã đi qua, vẫn không thấy bóng dáng cha mẹ đâu.

" ca, cha mẹ tại sao còn không đuổi theo? Bọn họ có phải hay không không tìm được chúng ta?"

Sở Thiên quay đầu nhìn đường núi quanh co, bước chân chậm chậm, "Sẽ không, phương hướng chúng ta đi nhất định không sai..."

"Nếu không, chúng ta dừng lại đợi bọn họ đi, ngươi cũng nghỉ một lát đi."

"Không được, sơn cốc này thường có thú dữ qua lại, không an toàn, chúng ta hay là đến trấn nhỏ phía trước nghỉ ngơi đi."

Đột nhiên, ở nơi sơn cốc vắng vẻ không người, thổi qua một trận gió lạnh, lá cây bị thổi phải đổ rào rào rơi xuống. Một đạo hàn quang từ trong túm lá xum xuê thoảng qua, Vũ Văn Sở Thiên nhạy bén lui về phía sau, lắc mình tránh qua một mũi kiếm từ trong nhánh cây đâm xuống, nhưng là hắn trốn được một đạo, cũng rất khó khăn tránh thoát đến mấy chục thanh kiếm, không để ý, cánh tay phải của hắn bị mũi kiếm vạch một đao, hắn nhất thời cảm thấy cánh tay phải tê dại.

Nén sự đau nhức ở cánh tay, Sở Thiên nhìn về hướng tây, giờ phút này, so với cánh tay, sự đau đớn thực sự tới từ tuyệt vọng. Bởi vì hắn biết, nếu như cha mẹ của bọn họ còn sống, bọn họ nhất định sẽ không để cho hắn cùng muội muội rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, trừ phi...

" Anh, ngươi bị thương!" Lạc Trần bị sợ hãi kêu lên, giùng giằng muốn từ trên lưng hắn leo xuống.

Nhìn ra hoàn cảnh nguy hiểm, Sở Thiên chậm rãi buông muội muội xuống, "Tiểu Trần, ngươi đi trước, ta đối phó bọn họ. Ngươi nhớ, hướng phía đông mà chạy, đừng có ngừng, cũng không nên quay đầu lại."



"Không, ta không đi!" Lần này, Lạc Trần hợp lực kéo lấy vạt áo của hắn, liều mạng lắc đầu, "Ta không đi, ngươi chớ đuổi ta đi."

"Ngươi không nghe lời của ta? !"

"Ta không nghe, không nghe!"

"Ngươi!" Đảo mắt lại là mấy chục thanh kiếm đồng thời đâm về phía bọn họ, Sở Thiên vội vàng ứng phó, lại không nói thêm cái gì, thật ra thì hắn cũng không muốn nói thêm nữa. Ở tình thế như vậy, cho dù Lạc Trần có thể chạy trước, với võ công của hắn, hắn cũng chống đở không được quá lâu, cuối cùng nàng hay là khó thoát tai ương.

Nếu như là như vậy, hắn tình nguyện trông nom nàng, sống hay chết, hắn đều không thể bỏ lại nàng một mình.

Đến khi trời đất tối sầm, bả vai Vũ Văn Sở Thiên lại bị đâm một đao, hắn rốt cuộc lại không thể ra sức bảo vệ Tiểu Trần, ngã ở trước mặt nàng, máu tươi từ đầu vai hắn nhỏ xuống, nhiễm đỏ cả y phục.

"Ca!"

" Tiểu Trần..."

Hắn đưa tay ra, hướng về phía nàng mỉm cười.

Lạc Trần từ từ bò lại phía hắn, nàng không sợ, cũng không thương tâm, ý niệm duy nhất chính là: Hắn đi nơi nào, cũng sẽ không bỏ lại nàng, hắn sẽ bảo vệ nàng, thương yêu nàng, sẽ không để cho nàng bị một chút tổn thương.

Ngay tại nàng sắp bắt được tay hắn, mấy đạo ánh sáng ở nàng trước mắt thoảng qua...

Nàng ôm đầu, thân thể co ro chờ đợi chết, không nghĩ tới hắn nhào tới ôm lấy nàng.

Máu tanh sền sệt ấm nóng bắn trên gương mặt xinh đẹp của nàng, trước mặt nàng cả một mảng trời đất đều đỏ.

" ca!" Nàng ôm thật chặt Sở Thiên, y phục màu trắng bị mạu tươi của hắn nhuốm đỏ, một khắc kia nàng mới hiểu rõ cái gì gọi là trời long đất lỡ.

" ca!" Nàng lạc giọng kêu khóc.

Trong bóng tối, gió rét táp vào lùm cây, nàng gắt gao ôm chút ấm ấp của hắn còn sót lại trong lòng ngực, cho là ôm hắn như vậy, hắn sẽ không đau, sẽ không chảy máu, sẽ không để nàng một mình với màn đêm giá rét...

Ánh đao lại nổi lên, nàng nhắm mắt lại chờ đợi cái chết.

Nhưng nàng chờ đợi cuối cùng đao cũng không rơi trên đầu nàng, mà là giống như cởi tuyến phong tranh, đột nhiên bay một hướng khác, cuối cùng cắm thật sâu vào một cây đại thụ to lớn.

Nàng sợ hãi nghiêng đầu, chỉ thấy sau lưng xuất hiện dáng người cao gầy, hắn cũng mặc hắc y, trên người quần áo trang phục sức cùng với những hắc y nhân kia không sai biệt lắm, hơn nữa đồng dạng là cái khăn đen che mặt, chẳng qua là bên hông quấn đai lưng màu bạc. Bên người hắn còn có một bé gái, nhìn dáng vẻ cũng chỉ có bảy tám tuổi, cái khăn đen che mặt không nhìn thấy bộ dạng, chỉ có thể mượn ánh trăng yết ớt, nhìn thấy nữ hài tử có một đôi mắt cực kì xinh đẹp, cực kỳ giống bầu trời trăng tàn, nhu mì trung lộ ra thê lương.

Hắc y nhân mới vừa rồi muốn giết hắn mắt thấy đao đột nhiên rời tay, kinh ngạc nhìn nam nhân cao gầy trước mặt, không hiểu nói: " Tả hộ pháp? Người đây là..."

Đàn ông nhàn nhạt nói: " môn chủ có lệnh, mau trở về!"

" nhưng còn nhiệm vụ..." Các người áo đen trố mắt nhìn nhau, có chút dao động.

Tả hộ pháp cầm ra một tấm lệnh bài, lệnh bài toàn thân màu đen, mượn một chút ánh trăng yếu ớt, Lạc Trần nhìn thấy trên lệnh bài kia có một chữ, “Kiêu”

Các người áo đen vừa thấy lệnh bài, lập tức nói: "Dạ !"

Sau đó, bọn họ liền nhanh chóng rút lui, thoáng qua biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Nam nhân kia cúi người xuống, nhìn nàng một cái, nàng co ro lui về phía sau, đem Sở Thiên trong ngực ôm càng chặt hơn.

Thấy nam nhân kia đưa tay dò hơi thở của Sở Thiên, nàng lập tức ôm chặt hắn, kêu to: "Ngươi đừng đụng vào hắn, không cho ngươi chạm vào ca ca ta."

"Hắn còn sống! Ngươi không nghĩ cứu hắn! ?"



"Hắn còn sống? !" nữ oa nhi bên cạnh hắn rất kinh ngạc hỏi những lời này.

" Ừ, trúng 'Dao hoa chi thủy' còn có thể còn một hơi thở tàn, thật là kỳ tích, không biết hắn có còn cứu được hay không." Nam nhân từ trong ngực lấy ra một chai thuốc nhỏ màu trắng, thấy Lạc Trần còn gắt gao ôm ca ca không chịu buông tay, đưa tay ở trên gáy nàng vỗ một cái, nàng chỉ cảm thấy gáy tê rần, cả người không còn tri giác.

...

Đợi nàng mơ hồ tỉnh lại, đã trở lại rừng hoa đào, vốn là nhà nàng. Hiện nay rừng hoa đào không còn hoa đào nữa, nhà cũng đang không có cha mẹ thương yêu, thứ có chẳng qua là khắp nơi thi thể bị đốt cháy và tro bụi.

Mà nàng, được an trí ở trong phòng trên ghế tre.

Một trận đau nhói lan ra từ sau gáy, nàng muốn xoa, phát hiện thân thể không cách nào nhúc nhích, cũng không phát ra thanh âm nào. Chỉ có thể nhìn thấy một người quần áo đen đã đắp thuốc cho Vũ Văn Sở Thiên, lại đang đút hắn ăn vào một chai nhỏ thuốc.

Nữ oa nhi bên người hắn lại hỏi: " ca, hắn trúng 'Dao hoa chi thủy ' độc, còn gắng sức chém giết nửa giờ, làm sao biết có thể sống sót chứ ?"

Nam nhân kia nắm lấy cổ tay Sở Thiên, dò xét mạch tượng của hắn, mới trả lời."Hắn đích thị có dị bẩm thiên phú, kinh mạch trong cơ thể không giống tầm thường, cho dù vận công, dao hoa chi thủy vẫn không phát tán vào tim."

"Kinh mạch không giống bình thường, là luyện qua loại võ công nào cao thâm sao?"

"Xem ra không giống, hình như là trời sanh."

"Nga?" nữ tử nhìn hai mắt Sở Thiên nhắm nghiền, ánh mắt như sao. Cho đến nam nhân kia kéo tay nàng đi, nàng vẫn còn ở quay đầu đầu hướng lại nhìn.

Thấy bọn họ đi tới trước cửa, Lạc Trần mới dùng hết toàn lực phát ra âm thanh, "Các ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao giết cha mẹ ta, thì tại sao phải cứu chúng ta?"

"Không tại sao, phụng mệnh làm việc thôi."

Nàng còn muốn hỏi, phụng mệnh của ai? Bọn họ rốt cuộc là ai? Nhưng là, hắn không cho nàng cơ hội liền rời đi.

Nàng ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tờ mờ sáng, nắng ban mai rơi xuống bầu trời mênh mông vạn dặm, thi thể đầy đất biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Dưới tán cây hòe, thêm một cái mộ mới, có khắc mấy chữ: phu phụ Vũ Văn Cô Vũ chi mộ.

Trong một đêm, cái gì cũng không còn, cha mẹ đã vĩnh viễn mai táng ở dưới đất, đã từng là ngôi nhà ấm áp, hôm nay chỉ còn lại đổ nát thê lương.

Ly rượu thanh ngọc cha thường dùng mảnh vỡ đầy đất; phỉ thúy mẹ thích nhất giờ đây nát vụn găm đầy cửa sổ, không rút ra được; mà hai huynh muội bọn họ ngày thường học tứ thư ngũ kinh bị ném đầy đất, phía trên bắn đầy vết máu, nhìn thấy mà giật mình; còn có bình hoa ca ca cho nàng, đã bị kiếm chém thành hai khúc, bên trong cánh hoa cũng biến thành sắc đỏ như máu...

Bây giờ, người duy nhất nàng có thể dựa vào, chỉ còn lại ca ca đang yếu ớt nằm trên giường bệnh.

Lạc Trần dùng cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy thân thể lúc nóng lúc lạnh của ca ca, không ngừng hô hắn: " ca, ngươi chớ chết! Muôn ngàn lần không thể chết!"

Hắn chỉ khẽ rên lên, như có như không trả lừi nàng.

Mặt trời mọc mặt trời lặn, nàng canh giữ ở bên giường hắn nửa bước không rời, có điều hắn từ đầu đến cuối hôn mê bất tỉnh, khí tức càng ngày càng yếu ớt, tim đập càng ngày càng mơ hồ, nàng một khắc cũng không ngừng cùng hắn nói chuyện: "ca, ta ở chỗ này, ta sẽ phụng bồi ngươi, chúng ta sẽ không tách ra... Ngươi đã đáp ứng ta, phải dẫn ta đi dầu thức ăn hoa điền, phải dẫn ta đi rừng trúc thải măng tre, còn nữa, ngươi phải dẫn ta nhìn mặt trời mọc, ta lại cũng không trên giường lười biếng, ta nhất định bồi ngươi cùng nhau nhìn..."

"Ngươi không thể chết được, cha mẹ đã bỏ lại ta, ngươi không thể lần nữa bỏ lại ta..." Nàng đã không có nhà, hắn là hy vọng cuối cùng của nàng, cho nên nàng không thể mềm yếu, không thể khóc tỉ tê, nàng phải chiếu cố thật tốt hắn, không để cho hắn chết đi.

Hắn ở trong hôn mê nói khát, nàng vượt ba đỉnh núi đi đến bên suối lấy nước cho hắn, trên đường ngã nhào không biết bao nhiêu lần, nhưng nước một giọt cũng không rơi vãi. Nàng đem nước ngậm trong miệng đút hắn uống, môi của hắn lại lạnh khô nứt nẻ, còn lưu lại mùi vị thuốc đắng, nàng lấy đầu lưỡi giúp hắn làm ướt môi, cũng mang đi vị đắng của thuốc lưu lại.

Ban đêm, thân thể hắn lạnh đến run rẩy, nàng đem tất cả đồ có thể đốt ở một chỗ, đốt lửa lên, sau đó cỡi quần áo ra ôm hắn, lấy thân mình gầy yếu nhưng ấm áp cùng hắn cùng nhau trải qua cáu rét cắt da cắt thịt.

Suốt bảy ngày, nàng đã bị sợ hãi hành hạ đến run sợ trong lòng, rốt cuộc Sở Thiên hôn mê cũng mở mắt ra.

Nàng cơ hồ không dám tin tưởng, dụi mắt rất nhiều lần, còn không xác định có phải hay không mình hoa mắt, cho đến lúc Sở Thiên suy yếu gọi tên nàng, cảm giác được hắn dùng sức cầm tay nàng: "Tiểu Trần..."