Sợi Khói Mỏng Lạc Giữa Trần Ai

Chương 19



Lan Hoán Sa cắn chặt môi dưới, không nói một lời.

Tiêu Tiềm đối với nàng trước giờ chưa bao giờ lớn tiếng, mỗi lần bị Lan phu nhân cự tuyệt, cũng sẽ cười trấn an nàng nói: Không sao! Ở trong mắt nàng, hắn luôn luôn là nam nhân ngay thẳng nhất, tấm lòng cũng bao dung nhất. Mà nay nhớ tới, nàng ở thản nhiên tiếp nhận yêu thương của Tiêu Tiềm, cùng rất trân trọng, nhưng chưa bao giờ chân chính đi tìm hiểu hắn, suy đoán tâm tư của hắn.

Tiêu Dũ âm thầm quan sát thần sắc của Hoán Sa, uống một ngụm trà, thở dài một tiếng nói: "Aizz, không có biện pháp, ai bảo Tiêu Tiềm là con trai ta, ta hôm nay đánh một canh bạc lớn đến mặt mũi già nua này cũng không cần, tự mình đến cửa giúp hắn cầu hôn, Lan phu nhân, bà cũng sẽ không đến chút mặt mũi này cũng không cho ta chứ ?"

" Cái này ..." Lan phu nhân nhìn một chút lính gác phía ngoài, lại nhìn một chút đứng bên cạnh Hoán Sa, "Bây giờ Tiêu Tiềm đang ở bên ngoài đánh giặc, hôn sự này, không bằng chờ hắn trở lại rồi thảo luận kỹ hơn."

Tiêu Dũ quả quyết nói: "Hôn nhân đại sự vốn là cha mẹ sắp đặt, người xưa đã truyền như vậy. Tiềm nhi ở bên ngoài hành quân đánh giặc, ta thay hắn làm chủ. Năm ngày sau chính là lương thần cát nhật, Tiêu gia chúng ta sẽ tự chuẩn bị tốt hết thảy, đến lúc đó chỉ cần kêu Tiềm nhi trở lại thành hôn là được."

"Đang lâm trận thay đổi tướng quân, không ổn đâu?" Lan phu nhân mặt lộ vẻ khó khăn.

"Bất quá là chút hỗn loạn nhỏ ở biên ải, ta tiến cử Triệu Nghị là được. Aizz! Thật lòng mà nói, lúc ta dẫn binh chinh chiến cũng không cảm thấy gì, Tiềm nhi vừa đi, lòng ta đây liền không được yên tâm."

"Chỉ sợ Tiêu Tiềm hắn không chịu trở lại."

Tiêu Dũ khoát khoát tay, "Nếu nói cho hắn trở lại thành hôn, ta sợ hắn không đợi Triệu Nghị, liền chạy về!"

Lan phu nhân vừa muốn mở miệng, Hoán Sa vội vàng quỳ xuống, cúi đầu thưa."Vậy làm phiền Tiêu bá bá làm chủ cho chúng con."

Tiêu Dũ lúc này cười to, nói liên tục mấy câu "Tốt" , "Ta liền trở về chuẩn bị, năm ngày sau đón ngươi vào cửa."

Chỉ chốc lát, Tiêu Dũ liền dẫn binh rút lui, Lan Hầu phủ khôi phục yên lặng, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, duy chỉ có Lan phu nhân hay là mặt mày ủ ê, "Sa nhi, ngươi là thật sự nguyện ý gả cho Tiêu Tiềm?"

Nàng có nguyện ý hay không đã không còn quan trọng, hôm nay Tiêu Dũ mang binh bao vây Lan Hầu phủ, ý đồ đã tương đối rõ ràng, nếu như Lan phu nhân cự tuyệt cuộc hôn nhân này, hôm nay Lan Hầu phủ từ trên xuống dưới mấy chục mạng người đều khó toàn mạng.

"Con nguyện ý, con đã nghĩ thông suốt, người của Tiêu gia cũng không quản ngại quá khứ của con, vậy con cần gì phải bận tâm. Nói ra cũng là chuyện tốt, gả đến Tiêu gia ta liền có thể hoàn toàn cắt đứt quá khứ, bắt đầu lại."

Lan phu nhân thở phào một cái, "Ngươi nghĩ thông suốt thì tốt, ngươi biết không, vốn là ta không chịu đem ngươi gả đến Tiêu gia, là Vũ Văn Sở Thiên khuyên ta tôn trọng quyết định của ngươi, hắn nói chỉ cần ngươi vui vẻ, những thứ khác đều không quan trọng."

"Hắn thật như vậy nói?"

"Đúng vậy, hắn thật sự là một ca ca tốt, mọi việc đều là theo ý ngươi."

Ca ca tốt? Nàng gật đầu một cái, hắn xác thực là một ca ca tốt.

"Nương, con có chuyện muốn hỏi người, người phải nói sự thật?"

"Ngươi hỏi đi, chỉ cần ta biết, nhất định sẽ không giấu giếm nữa."

Nàng trong lòng bỗng nhiên có chút thấp thỏm, nàng hít một hơi thật sâu, mới hỏi: "Ta cùng Vũ Văn Sở Thiên là huynh muội ruột sao? Chúng ta là máu mủ chí thân sao?"

Lan phu nhân mặt lộ vẻ mặt khó xử, thoáng chốc rồi hồi đáp nói: "Các ngươi là huynh muội, cha của ngươi và hắn đều là Vũ Văn Cô Vũ."

"..."

Rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả, người nào nói là sự thật, người nào nói lại là lời nói dối, nàng cũng đã hoàn toàn không phân rõ. Nhưng nàng nguyện ý tin tưởng Vũ Văn Sở Thiên nói là sự thật, bọn họ không phải thân huynh muội, cho nên hắn mới có thể đối với nàng động tâm.

*******



Liên tục mấy ngày, quan viên tới Lan Hầu phủ tặng quà lũ lượt, có người bậc cao bậc thấp, quà đều là những thứ giá trị không nhỏ. Lan phu nhân bận tiếp khách, không có thời gian quan tâm đến những thứ khác.

Hoán Sa trong lòng lại luôn nhớ tới Vũ Văn Sở Thiên, lo lắng bất an, lại mơ hồ có loại dự cảm không lành.

Một ngày, sắc trời âm trầm, tầng mây kéo đến dày đặc che một mảng trời, nàng đang ngồi ở trong vườn trúc thưởng trà. Trà là long tỉnh thượng hạng, nước pha lấy từ lá trúc lên thần lộ, hương trà thanh mát, nhưng vẫn không cách nào giúp nàng tinh thần an tĩnh.

Một loạt tiếng bước chân truyền tới, rất nhẹ, nàng đột nhiên quay đầu, khó có thể tin nhìn Vũ Văn Sở Thiên phía sau

Hắn vẫn là cả người thanh y, sắc mặt có chút ảm đạm, môi sắc cũng nhợt nhạt hơn.

Thấy hắn hoàn hảo không thương tổn gì, nỗi lo trong lòng nàng mới buông xuống, cố gắng điều chỉnh hô hấp, lúc mở miệng thanh âm vẫn là mang nét giọng run rẩy."Ngươi, tới lúc nào?"

"Nghe nói ngươi sắp thành thân... Ta cố ý đến đưa cho ngươi món quà tặng." Vừa nói, hắn đem túi trong tay từ từ mở ra, bên trong để một bộ quần áo màu đỏ, màu đỏ hết sức nhức mắt.

"Giá y?"

"Cái này là giá y của ngươi, ta một mực cất giấu thật tốt, luôn cho là có cơ hội có thể nhìn thấy ngươi mặc vào." Hắn thanh thanh cổ họng, thanh âm nghe không rõ ràng lắm: "Bây giờ thật sự sẽ thấy... Đừng quên gửi ta bái thiếp."

"Ta..." Nàng đưa tay đón, lơ đãng chạm vào tay Vũ Văn Sở Thiên, nhất thời cơn rùng mình từ đầu ngón tay truyền tới.

Nàng cả kinh, cẩn thận quan sát thần sắc của Vũ Văn Sở Thiên, mới phát hiện trong ánh mắt hắn không có chút thần thái, ảm đạm không ánh sáng.

"Ngươi bị thương? !"

Hắn thờ ơ cười cười."Thương nhẹ, không có gì đáng ngại."

"Thương ở nơi nào?"

"Một chút nội thương, điều dưỡng mấy ngày là tốt. Yên tâm, lần này hôn lễ của ngươi ta nhất định tham dự."

Vũ Văn Sở Thiên rời đi, nàng cúi đầu xuống, nhìn giá y đỏ tươi, phía trên từng mũi kim đều tỉ mỉ, mỗi một đường giống như xuyên thấu tâm tư nàng, một kim một kim đem nàng linh hồn hợp lại

Đầu ngón tay phất qua hoa văn thêu bằng kim tuyến, trông rất sống động bách hoa thịnh phóng để cho nàng nhớ lại cảnh tượng mặc giá y năm đó, nước mắt theo mặt của nàng từng chuỗi từng chuỗi rơi xuống.

Ba năm trước vào một buổi đêm, nàng ngồi ở dưới đèn, một kim một đường tỉ mỉ thêu giá y.

Vũ Văn Sở Thiên chẳng biết lúc nào đi vào, thừa dịp nàng không chú ý, đoạt lấy giá y đỏ tươi trong tay nàng, "ồ? Ngươi ở đây thêu giá y, muốn gả cho ai?"

"Ngươi nói sao?"

"Không biết là Lục gia phái người tới cầu hôn rồi chứ ?"

Nàng giận đến đoạt lấy giá y đập hắn, "Nói bậy nói bạ, rõ ràng là ngươi đã đáp ứng ta muốn lấy ta."

"Phải không? Ta nói qua sao?"

"Nói qua! Ngươi nói chờ ngươi báo thù thì sẽ mang ta đi đến nơi không người nào biết chúng ta, sau đó, ngươi dùng kiệu lớn tám người khiêng rước ta vào cửa, chúng ta cúi lạy thiên địa, kết tóc làm thề, cả cuộc đời vĩnh viễn không chia cách..."

Hắn tựa hồ đặc biệt vui vẻ, cười ôm lấy nàng, hôn gò má nàng vì vội vàng mà ửng đỏ."Tiểu Trần, chỉ cần ngươi nguyện ý, giá y ngươi làm xong, ta liền lập tức cưới ngươi, lạy thiên địa, kết tóc làm thề, sau đó, ta muốn nói cho tất cả người trong thiên hạ biết, ngươi không phải muội muội của ta, mà là nương tử của Vũ Văn Sở Thiên ta!"

"Thật?"



"Ta lúc nào lừa gạt ngươi."

Từ đó về sau, nàng không quản ngày đêm, ngày ngày thêu giá y, nàng cho là chỉ cần nàng nhanh lên một chút, nàng liền có thể gả cho hắn, không nghĩ tới, nàng thêu giá y rất tốt, nhưng hắn lại vi phạm lời thề!

Cái đó là câu chuyện rất dài từ một đêm tiêu điều bắt đầu...

CHƯƠNG THỨ NĂM: gắn bó làm bạn (một)

Mười lăm đầu năm, khi đó Vũ Văn Sở Thiên cùng Vũ Văn Giáng Trần còn là những đứa trẻ không màng thế sự, ở sâu trong rừng đào cách xa ồn ào của cuộc sống có một căn nhà nhỏ ấm áp, có một cuộc sống hạnh phúc yên bình bên cha mẹ.

Lúc sáng sớm, hắn bồi nàng ở trong thư phòng học viết chữ, nàng bồi hắn đi rừng trúc luyện kiếm; sau giờ ngọ, bọn họ cùng đi đào vườn trong vườn chơi cút bắt, đi khe núi hái hoa dại, chạng vạng tối, bọn họ cùng đi đỉnh núi xem mặt trời lặn, lúc mệt mỏi, bọn họ cùng nhau nằm ở trong bụi hoa tắm ánh nắng nhắm mắt ngủ chốc lát, trong mộng bọn họ cũng chung một chỗ, thật chặt dắt tay. Khi đó cuộc sống giống như chìm vào trong mật ngọt, một ngày lại một ngày đều là ngọt, chỉ có ăn một viên bồ đào chưa chín, mới biết hà vị chua xót.

Lạc Trần còn tấm bé ngây thơ trong ý nghĩ, cuộc sống vốn nên chính là như vậy, đến thế giới bên ngoài, đây chẳng qua là câu chuyện trong miệng cha kể lại. Phong khói nổi lên bốn phía xa không với tới, vô luận là hôn quan trị nước lầm than, hay là minh quân trị nước thái bình, cũng chẳng qua chỉ là danh hiệu không chút ý nghĩa. Đến nổi gió nổi mây vần đích giang hồ, vậy thì càng thêm xa vời, võ lâm chí tôn vô nhiên sơn trang, được sùng bái phái Võ đương, còn chưa biết cớ gì cơ hồ bị một đêm diệt môn vô nhai phái, cũng hoặc là người trong giang hồ người ngửi vào biến sắc đệ nhất sát thủ tổ chức dạ kiêu, đều là chút không quan trọng.

Có câu nói là thế sự vô thường, Lạc Trần chưa bao giờ nghĩ tới, cuộc sống an tĩnh của nàng đã trong lúc vô tình bị những thứ xa lạ không với tới kia cuốn vào trong đó, một trận phong ba chém giết trong một đêm, đã đêm cuộc sống binh yên ngọt ngào của nàng kết thúc.

Đó là ngày mà Lạc Trần cả đời này khó thể quên được, ngày đó ấm áp hoa nở, hoa đào rực rỡ, cha mang nàng cùng ca ca đi xem hoa đào, nàng đứng ở chỗ sâu nhất trong rừng hoa đào, quay đầu nhìn cha, cha đứng ở dưới bầu trời xanh biếc, bóng người cao ngất, bả vai rộng lớn vững chắc, nụ cười hiền hòa từ ái, nàng nghĩ phụ thân sẽ vĩnh viễn đứng ở nơi đó, vì nàng chống lên một mảnh bầu trời xanh biếc.

Bởi vì ban ngày cùng ca ca ở rừng hoa đào chơi cả ngày, có chút mệt mỏi, cho nên nàng buổi tối ngủ đặc biệt ngon giấc trong giấc mộng,

Giữa mộng đẹp, nàng cảm giác được có người dùng lực lay người nàng, tiếp đến nghe tiếng ca ca vội vàng kêu lên, " Tiểu Trần, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại!"

Nàng cho là ca ca lại tới tìm nàng đi ngắm mặt trời mọc, liền như bình thường mà nhắm mắt lại, rúc lại trong chăn trêu chọc: " ca ca tốt, người ta còn chưa ngủ đủ... Ngày mai nữa bồi ngươi ngắm mặt trời mọc, ta bảo đảm, ngày mai nhất định bồi ngươi."

Trước kia, nàng chỉ cần trêu chọc một chút, Vũ Văn Sở Thiên liền không từ bỏ lần nữa kêu nàng, thế nhưng hôm nay bất đồng, hắn cái gì cũng không chiếu cố, trực tiếp đem nàng từ trên giường kéo xuống, kéo nàng nửa tỉnh nửa mê chạy vào chỗ sâu nhất.

Đêm khuya gió lạnh rối loạn lùa vàvafoajt áo mỏng manh của nàng, cũng làm cơn buồn ngủ của nàng vơi đi không ít.

"Nhìn mặt trời mọc cũng không cần gấp như vậy đi..." Nàng vừa trách móc, vừa dùng tay dụi mắt một cái. Đôi mắt buồn ngủ vừa tỉnh táo, nàng thấy rõ cảnh tượng trước mắt, bị sợ đến toàn thân cũng cứng lại.

Một mảnh đêm xác xơ tiêu điều, trăng đêm tàn, âm vân khởi, trong sân đếm không hết người áo đen bịt mặt tối om từ bốn phương tám hướng lại gần, đem toàn bộ sân bao vây, chặt chẽ phải ngay cả con ruồi cũng không thể lọt. Mà cha mẹ của bọn họ giờ phút này đang đứng ở sân chính giữa, trên người chỉ mặc trung y màu trằn.

"thứ nên tới sớm muộn cũng phải tới... Cô Vũ, ngươi mang bọn nhỏ đi, thứ bọn họ muốn là mạng của ta." Lục Lâm Nhiễm một tay cố chấp kiếm, mặt mũi ảm đạm, cắn môi cắn môi.

"Mười năm, không nghĩ tới bọn họ vẫn không chịu buông tha ngươi!" Vũ Văn Cô Vũ bảo hộ ở trước người của nàng, đối mặt với một nhóm lớn người hắc y, đầu ngón tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, sẵn sàng chuẩn bị quyết tử chiến một trận.

Lúc này, tiếng bước chân loạng choạng cùng tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Trần truyền tới, Vũ Văn Cô Vũ quay đầu nhìn thấy hai hài tử từ trong nhà đi ra, vội vàng lui về phía sau mấy bước, tựa vào bên người bọn họ. Ánh mắt quyết liệt nhìn chằm chằm bọn người áo đen, ghé sát tai họ dặn dò: " Thiên nhi, lát nữa mang Tiểu Trần từ maajt đạo trong thư phòng rời đi, một mực đi về phía đông, không được trở lại!"

"Cha, ta cũng biết võ công, ta có thể lưu lại hỗ trợ." Vũ Văn Sở Thiên nói.

"Có ngươi cùng Tiểu Trần, sẽ làm cho ta cùng mẹ ngươi phân tâm."

"Nhưng là..."

Mẹ của bọn hắn cũng quay đầu nhìn bọn họ một cái, im lặng gật đầu, " Thiên nhi, ngươi bảo vệ tốt Tiểu Trần, chính là giúp chúng ta! Nhớ, bất kể phát sinh chuyện gì, nhất định phải bảo vệ tốt Tiểu Trần!"

Vũ Văn Sở Thiên nhìn ánh mắt tin cậy của mẹ, kiên định gật đầu. " Được, ta biết!"

Không kịp cùng nhau nói thêm lời từ biệt, người quần áo đen đã nhân cơ hội đến cả nhà bọn họ bên người thân, phu thê Vũ Văn Cô Vũ giơ kiếm gắng sức nghênh chiến, giơ tay chém xuống, từng chiêu không lưu đường sống. Đao quang kiếm ảnh phá vỡ bầu trời đêm tối đen, mang thấu xương đích âm hàn. Ánh sáng mỗi một lần thoảng qua, đều sẽ có người gục xuống, đảo mắt nhìn trong vườn đào xinh đẹp, khắp nơi đều là tử thi khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.