Sôcôla Đen

Chương 26: Kế hoạch thành công



Lần đầu tiên, Hàn Nhi đã nở nụ cười riêng với Hắn

Lần đầu tiên, Hàn Nhi đã gọi tên hắn một cách thân thiết “Dương Phong”

Tất cả đều là lần đầu tiên

Trời càng về tối càng lạnh. Cả con đường cũng tấp nập xe cộ qua lại nhưng thoạt nhìn lại trở nên thật mờ ảo bởi những làn khói trắng mỏng manh. Bụi đường bốc lên từng đám, sức nóng từ những chiếc xe như đang cố dung hòa với cái lạnh của những cơn gió. Tạo thành một luồng khí nóng lạnh khô ráp táp vào mặt, vào thân thể gợi nên một sự khó chịu bức bối

Tiếng còi xe này chưa dứt, tiếng khác đã vang lên như một cảnh báo đối với thân ảnh trơ trọi giữa làn đường đông đúc. Ánh đèn xe lướt qua loang loáng, dồn dập ập vào người khiến Hàn Nhi mệt mỏi, đầu óc lại quay cuồng như có xoáy lốc, cả người như dần mất đi sự tỉnh táo. Chỉ chăm chú vào chiếc điện thoại trên tay, điên cuồng ấn mãi vào nút gọi lại...

Nhưng dù có ấn bao nhiêu, đầu dây bên kia vẫn không có tín hiệu ngoại trừ những tiếng bíp bíp kéo dài.

Vẫn còn chưa biết làm thế nào? Trong lòng ngọn lửa tức giận sôi sục như đốt cháy hết mọi bình tĩnh vốn có, nó nghiến răng ken két, nghe rõ cả tiếng rít của gió thổi qua. Quân Như. Tại sao lại có người muốn động vào con bé, cái giọng nói oang oang trong điện thoại nghe vừa quen lại vừa lạ khiến tâm trí của Hàn Nhi đây thật sự hoảng loạn

Còn đang bất động trên đường thì chiếc điện thoại trên tay lại lóe sáng, run lên liên hồi, Hàn Nhi không do dự cầm lên xem liền tin nhắn. Cả người nó nhanh chóng run lên khi hình ảnh hiện trên màn hình là Quân Như đang ngồi chịu trói, bịt miệng, nhắm nghiền hai mắt, hai đôi gò má lại sưng tấy lên. Dưới tấm hình là một dãy chữ số, có lẽ là địa chỉ mà nó cần đi đến..

Bước nhanh vào lề, đi vào cửa hàng, thay cấp tốc lại bộ quần áo, trên người không đem theo bất cứ thứ gì ngoài chiếc điện thoại nhằm đề phòng bọn kia gọi lại, nó bắt ngay một chiếc taxi rồi giọng điềm tĩnh nói rõ ràng địa chỉ.

Ban nãy, nhìn dòng chữ dưới tấm hình “Cấm cho người thứ 2 biết” thì Hàn Nhi đã cảm thấy có chuyện không ổn, và càng khẳng định một cách chắc nịch người bọn chúng cần tìm là mình. Duy chỉ có chút khó hiểu là tại sao bọn chúng lại đánh Quân Như ra nông nổi đó. Con bé không có tội tình gì, tại sao chứ?? Câu hỏi cứ lẩn quẩn mãi trong đầu khiến Hàn Nhi lại nóng hết cả người, không thể suy nghĩ thêm được gì, thực muốn tìm cái gì đó đánh cho hả giận

Chừng 20 phút sau, chiếc taxi đậu tại một ngã tư sầm uất, Hàn Nhi bước xuống, ngó nghiêng xung quanh một lúc rồi nhanh chóng đi vào một con hẻm nhỏ khuất với tầm nhìn bên ngoài...

Phía trước con hẻm là một chiếc xe tải thùng nhỏ. Không chú ý lắm, nó chỉ liếc sơ qua một chút rồi định đi vào trong con hẻm vắng vẻ kia

Khang Luân đang ở bên đường đối diện để đợi đèn đỏ, vô tình đưa mắt nhìn xung quanh thì anh bắt gặp Hàn Nhi đang đi lững thững một mình, dáng vẻ lại ngập ngừng, luôn ngoáy đầu để tìm kiếm thứ gì xung quanh.

“A, Hàn.....”

Linh tính mách bảo, Khang Luân cảm giác có chuyện gì đó, thật sự không ổn, định gọi tên Hàn Nhi thì phát hiện sau lưng nó có người khác ập đến, dùng khủy tay ập vào sau ót, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, anh không kịp phản ứng gì thì thấy Hàn Nhi chúi nhào người về trước

Bị đánh bất ngờ, Hàn Nhi chưa kịp biết chuyện gì thì đã té ập xuống một cánh tay khác, tay chân bị trói lại rồi đẩy vào trong chiếc thùng xe đậu trước hẻm...

Đèn đỏ lấp lóe, chuẩn bị chuyển sang màu xanh thì lúc này Khang Luân mới bắt đầu bừng tỉnh, đôi mắt không chuyển động mà cứ chăm chú về bên kia đường, tập trung vào từng hành động của bọn người đang đẩy Hàn Nhi vào trong thùng xe. Tiếng còi xe phía sau đã bắt đầu vang lên, ngày một dồn dập nhưng anh chưa hề có ý định sẽ cho xe chạy đi...

Chiếc xe tải nổ bánh, Khang Luân cũng lái xe chạy theo phía sau, giữ một khoảng cách nhất định rồi mới bắt đầu yên tâm gọi điện thoại cho Dương Phong và cả Lạc Thiên

“Này, Hàn Nhi bị bắt rồi.. đang ở đâu?”

Anh vừa nói vừa đảo ánh mắt dò la chiếc xe, việc theo dõi này mà nói, vốn là một người lành nghề, nên cũng không khó khăn mấy.

Đầu dây bên kia im lặng một hồi, chỉ có thể cảm thấy vài âm thanh lạ. Là tiếng gió ầm ầm, rít lên từng cơn mội lúc một mạnh, có vẻ như tinh thần của người đầu dây bên kia đang không được tốt, lái xe nhanh đến nỗi chỉ còn nghe tiếng gió lướt qua. Khang Luân hiểu sự im lặng có nghĩa là gì nên anh chỉ nói nhanh chóng một câu mà Dương Phong đang mong chờ nhất rồi cúp máy

“Ra ngoại thành, có vẻ đến căn nhà hoang giữa khu trung lập Giang Biên”

Giang Biên được xem là điểm giao nối giữa hai thành phố sầm uất. Nhưng không khí ở đây luôn luôn nặng nề và ảm đạm, vắng bóng người, chỉ có rừng cây cao bạt ngàn. Nhưng lại là một chỗ trú ẩn tốt cho những phi vụ tối mật giữa các băng nhóm thành phố. Khang Luân cũng phải công nhận, anh thật sự thích chỗ này, rất phù hợp với hành động của BLACK

Phịch lên một tiếng, hai dáng người bị trói nằm cong lại trên sàn nhà, cú va chạm mạnh khiến Quân Như nãy giờ nằm im thít liền mở hờ đôi mắt, khuôn mặt ửng đỏ, cảm giác ê buốt đến cả người. Càng ngạc nhiên hơn, người đứng trước mặt lại hoàn toàn xa lạ, khiến con bé không khỏi ngỡ ngàng, càng căng mắt ra nhìn

Cả một khu vực, ngoài ánh đèn lấp lóe nhỏ ngoài cửa thì bốn bề đều tối đen như mực, im lặng không một tiếng động. Cả không gian u tối, ánh đèn mờ làm cho Quân Như không cảm nhận được gì xung quanh ngoài bóng người ẩn trong bóng tối. Có cảm giác lành lạnh sống lưng...

“Chị Nhi.....”

Nãy giờ mới để ý, đột nhiên con bé cảm thấy sau lưng mình còn ai đó, đang cố ngoái đầu nhìn cho rõ thì thấy Hàn Nhi gục đầu xuống, mặt cận kề như muốn áp sát vào mình lại nhắm mắt mê man bất tỉnh, Quân Như không ngừng hét lên, nét hoảng sợ hiện hết lên gương mặt nhỏ bé..

Đoán ra rằng mọi chuyện đều do người đứng đắc ý trước mặt gây ra, Quân Như liền trừng mắt, nét mặt đanh lại nhìn về phía bóng người, lên tiếng:

“Là ai...”

“Chà chà, đừng kích động như thế chứ, cô làm ta sợ đấy” Bóng người càng lúc càng tiến lại gần hai người bọn họ. Nhìn căn phòng tối tâm chật hẹp này, đôi môi khẽ nhếch lên cười, lại phát lên giọng nói thanh âm trong trỏ đáng sợ “Cùng là một nhà, hai ngươi giống nhau thật đấy!”

Giống?? Quân Như nhíu mày lại, vẫn không lơ là ánh mắt nhìn vào người đối diện. Giống cái gì, ý cô ta là gì? Con bé hoang mang với nhiều suy nghĩ trong đầu. Căn bản là bản thân với người trước mặt không hề có thù oán gì, nhất là chưa bao giờ giáp mặt nhau, không biết đã gây ra lỗi gì mà giờ lại lâm vào tình cảnh này...

“Cô nói gì?” Quân Như phẫn nộ, khó hiểu hỏi

Tuyệt đối không được tỏ ra hoảng sợ, bây giờ mà hoảng sợ lại là liều kích thích cực mạnh cho cơn giận của người đứng dối diện. Không chừng khi tỏ ra nét hoang mang run sợ sẽ làm cho người kia lại đắc ý, làm càng thì khốn. Nghĩ thế con bé, Quân Như gằng giọng.... “Rốt cuộc cô muốn gì?” Nhìn thì có vẻ không phải người hiền rồi

“Vì sao?”

Hàn Nhi động đậy, ngước lên nhìn người đối diện, ngọn lửa giận trong mắt lại cuồng cuộn, lóe sáng dưới ánh đèn.

Nó nãy giờ đã có thể tỉnh dậy, nhưng lại không quen với nơi tối om thế này nên đành giả bộ ngồi im lặng, chờ thời cơ nhân tiện cố thích ứng. Nãy giờ thấy Quân Như nói chuyện, dù cố bình tỉnh nhưng nó biết con bé đang rất run, nên Hàn Nhi quyết định lên tiếng

“Qủa không hổ danh là Dương Hàn Nhi, cô vẫn như trước nhỉ. Bình tĩnh, gan dạ trong mọi tình huống....” Người đứng trước mặt phá lên cười, giọng cười trong trẻo nhưng thỏa mãn khiến cho Hàn Nhi tâm can càng lúc càng bực bội, nhúc nhích người mà vẫn không thể thoát khỏi sợi dây thừng đang quấn chặt người

“Du Y” Nó hét lớn, thật không hiểu vì sao cô ta lại làm thế. Nước sông đó giờ không phạm nước giếng, hà cớ gì cô ta lại trở trò bỉ ổi như thế này

“A mà...Cô nên biết, thái độ của cô, không thể dùng được trong hoàn cảnh này đâu”

Hừ, ngươi ta nên cảm thấy may mắn vì chưa bị gì. Nhưng giờ nghĩ lại thì có lẽ là nên làm gì đó cho không khí xung quanh náo nhiệt một chút, lẳng lặng yên bình thế này, nhàm chán lắm.

Nghĩ là làm, Du Y sấn người bước đến. Bộ váy trên người cô đắt tiền, cao quý nhưng trong tình cảnh lại làm tăng sự đối ngược trong hành động. Liên tục hai tay tát mạnh vào mặt Quân, vì cô biết rằng đối với Hàn Nhi này mà nói, ít nhất phải làm hại người thân của nó thì nét mặt cao ngạo điềm tĩnh đó có thể biến đổi..

Quân Như bị tát đau điếng, cảm giác như trước mặt rất nhiều ngôi sao đang tỏa sáng, khuôn mắt nóng bừng bừng. Vội nhắm hai mắt lại nhưng lại cố nhẫn nhịn, không thể hét lên trước mặt chị mình, nước mắt chưa kịp lăn dài trên gò mà đã tan đi bởi những cái đánh tiếp theo. Đúng như Du Y nghĩ, nét mặt Hàn Nhi thay đổi, thậm chí còn xuống sắc rất nhanh, điều này khiến cô cảm thấy rất hài lòng và có nhã hứng đánh tiếp, đánh mạnh hơn

Sau khi đã hả hê, Du Y ngừng đánh, đứng lùi về một bước nhìn đôi bàn tay tê rần của mình mà cười lớn. Thật hả dạ, nhìn vẻ mặt của Hàn Nhi mà cô thấy mình vừa làm một chuyện rất tốt

“Rốt cuộc là vì cái gì??” Cô ta dựa vào cái gì mà dám bắt nó với Quân Như, dựa vào cái gì mà đánh Quân Như trước mặt nó. Con bé bị đánh còn không dám lớn tiếng hét lên, đánh một người bị trói tay chân còn có thể diện sao. Đằng này cô ta lại là một đại tiểu thư danh giá, Hàn Nhi tức tối hét lớn, gương mặt đỏ au của sự giận dữ, nó hận mình trong giây phút này không thể đánh lại Du Y

“Vì cái gì? Cô còn dám hỏi vì sao? Được thôi, nói cho cô biết” Du Y càng lúc càng phẫn nộ, cô dùng sức, hất mạnh Hàn Nhi vào vách tường, khiến cho cả nó và con bé mất đà, ập mạnh cả thân vào tường. Quân Như lả người đi, con bé không còn sức gượng, cứ như tờ giấy, người đau đớn mềm nhũn ra..

“Nếu không phải vì ngươi, ta không phải như thế này. Từ khi gặp ngươi, vốn dĩ mọi thứ thuộc về ta đều bị ngươi cướp đi hết” Du Y vừa nói vừa nở nụ cười có phần điên dại, không khống chế được bản thân “Vì ngươi, ta mất đi Dương Phong... cả Lạc Thiên” Du Y càng nói, càng thấy hận Hàn Nhi hơn, ánh mắt như phóng ra lửa, mặc sức ra tay đánh nó cho hả dạ

Hàn Nhi không biết rõ mối quan hệ giữa ba người bọn họ, càng không quan tâm. Cho đến khi nhìn thấy Du Y trở nên điên cuồng như thế này liền mới nhớ ra rằng. Lúc trước, hắn... rất thích Du Y. Đột nhiên vì suy nghĩ này làm Hàn Nhi cảm thấy lồng ngực mình đau nhói, thậm chí nỗi đau bên ngoài bị Du Y đánh đập còn không đau bằng.

Nhìn Hàn Nhi không phản ứng, Du Y càng tức điên lên, cái tính cách giả bộ tỏ ra vô tội, không quan tâm đó của nó khiến cô cảm thấy lửa hận dâng trào một nhanh. Nó là gì mà cả Dương Phong và Lạc Thiên đều trở nên như thế, không thèm quan tâm đến cô nữa, nó là gì mà đến cả Dương Phong đó giờ một mực khẳng định yêu cô mà lại đứng trước mặt cô dõng dạc tuyên bố yêu nó. Nghĩ đến chuyện lúc trước, hành động của Du Y càng lúc càng bạo ngược hơn.

Nghĩ rằng sức mình có lẽ không đủ, Du Y còn gọi thêm vài người đứng bên ngoài đi vào “trợ giúp“. Dù lực lượng không nhiều, nhưng toàn là đàn ông con trai, thuận theo lệnh Du Y, mà ra tay với nó không thương tiếc

Khang Luân vừa đến, lại thấy rất đông người đứng trước căn nhà hoang, anh vốn không tò mò lắm, chỉ cần tìm cách cứu người vừa được đem vào bên trong thì được rồi. Nhưng chỉ vừa đến gần căn nhà thì đã không kìm chế được bản thân khi nhìn thấy một bóng người đứng ngay lối ra vào. Gương mặt lạnh lẽo, ánh mắt vô hồn đứng lặng im trước cửa khiến cho Khang Luân cứ vô thức mà bước đến càng gần, tâm trí như bị đóng băng không biết diễn biến xung quanh. Đến khi anh bị nệnh môt cú đau nhói vào mặt thì mới hoang mang dần tỉnh lại. Xung quanh đang có rất nhiều người dồn cho bước chân anh lùi dần về sau.

Từ bên ngoài cửa, vang lên những âm thanh lộn xộn, tiếng đổ vỡ loang choang mỗi lúc mỗi lớn, hàng loạt tiếng động như chen chúc nhau, đua nhau mà vang lên. Tất cả bỗng im bặt khi có tiếng kêu lớn, mang theo cả sự phẫn nộ, tức tối

“Jin...”

Khang Luân vừa chống trả, vừa hô lớn gọi tên nhìn giống anh như hai giọt nước, lãnh đạm vô tình. Khuôn mặt chỉ nhất thời biến đổi chút rồi trở lại biểu hiện cũ.

“Thằng nhóc này...” Tại sao tên này lại có mặt ở đây. Nếu là ở đây, vậy người bắt cóc Hàn Nhi chính là....

Khang Luân không khỏi lắc lắc đầu, vốn không muốn nghĩ đến nay lại phải nghĩ, cái tên đó anh cũng chẳng muốn nói ra thành lời. Cái thằng nhóc giống anh như hai giọt nước này lại mù quáng vào tình yêu còn hơn cả Dương Phong...

Ra tay liên tục, đánh hết người này, người khác lại xông tới. Phải chi có BLACK ở đây thì anh đỡ cực hơn rồi. Người nhà lại đánh người nhà, đợi đến khi anh xử xong đám này sẽ đến thằng nhóc mù quáng đứng đằng kia

Xung quanh vẫn đang giằng co, đánh nhau hỗn loạn thì bị hàng loạt tiếng ồn lấn át hẳn. Tiếng thắng xe vang lên ầm ầm cả một khoảng trời. Khang Luân đang trong thế khóa tay tên kia thì vội thở phào. Cuối cùng thì cũng đã có người đến cứu....

Dương Phong và Lạc Thiên cùng nhau bước xuống từ hai chiếc xe đối diện, khuôn mặt hầm hầm toát lên mùi chết chóc. Sau lưng còn có hẳn một đoàn xe hùng hậu, dường như có cả BLACK đều kéo tới.

Cả đám người mặt mũi hùng hổ, vui mừng vì sắp được động tay động chân, người nào người nấy nở nụ cười tươi trên môi thì tất cả đều dập tắt khi ánh mắt lia trúng cái người đang đứng trước cửa kia. Tất cả sau khi thất thần liền không hẹn nhau mà sang nhìn Khang Luân đang vẫn còn chật cật, vướng tay chân bởi một đám người bu kín

“Jin...”

Ai nấy đều thoáng vẻ ngạc nhiên trên mặt, thật không ngờ lại gặp người này ở đây....

“Người đâu?” Dương Phong ngữ khí lạnh lùng nói, khuôn mặt tức giận lên cao trào, tối sầm một mảng. Hắn nãy giờ vẫn chưa biết đến sự có mặt của người nào đó

Cái gì mà chỉ vừa mới nói chuyện xong mấy phút trước, mấy phút sau được báo tin là bị bắt cóc. Nghe chuyện thật khó tin, nhưng khiến lòng hắn lại như bị khoét một lỗ lớn. Dương Phong kể từ khi nghe tin, hắn lái xe nhanh như điên, thậm chí còn không thể kiểm soát, trong lòng không ngừng tự trách bản thân mình. Nếu lúc đó, hắn không tức giận, không đuổi Hàn Nhi xuống xe thì sự việc có ra nông nổi này không???

Khang Luân vừa đánh vừa hét lớn “Phụ coi...” trong sự bực tức. Nguyên một đám người đến mà chẳng giúp gì được cho anh, nãy giờ cứ đứng ngẩn tò te ra nhìn người đứng ngay cửa. Thế có quá không chứ!!!

Theo sau Dương Phong, cũng có Lạc Thiên và vài người đi theo, sắc mặt ai nấy đều như toát ra một tia sắt lạnh làm người khác kinh sợ, có thể cảm thấy sương lạnh trắng đầy trời phủ kín đáy mắt. BLACK một phen mở rộng tầm mắt. Từ đó đến giờ, vẫn có rất nhiều người cảm thấy hiếu kì, tại sao một người làm việc tùy hứng, “lương thiện” như Dương Phong lại có thể cầm đầu BLACK. Giờ thì đa phần họ đã hiểu...

Hắn ngó nhìn xung quanh thì nhìn thấy bóng người ở cửa, người vừa quen vừa lạ, vừa nóng vừa lạnh. Lòng hắn không khỏi khó chịu, nhức nhối, tại sao người này lại có mặt ở đây. Chẳng lẽ lại liên quan đến vụ này hay sao?

“Du Y...”

Nhìn sắc mặt không hề biến đổi của Jin, Dương Phong chậm rãi lên tiếng, giọng nói âm trầm khàn khàn cũng khiến người kia một tiếng không nhúc nhích. Chỉ đứng đó nhíu đôi mày dài lại như chau vào nhau, thật khiến người khác tức giận

Đột nhiên bên trong vang lên những tiếng động khiến con người ta hãi hùng, tiếng đấm thùm thụp, tiếng một thứ gì đó va chạm, cả tiếng kính vỡ, tiếng khóc rồi hét lớn khiến Dương Phong không giữ nổi bình tĩnh, giọng gầm gừ cố gắng nhẫn nại

“Jin...” Đừng để hắn phải nói lần thứ 3, căn bản vì chuyện này hắn không muốn mình và người tên Jin này lại trở mặt với nhau. Hai người đã đi hai con đường riêng, hắn và Jin đều không cần phải nhìn mặt nhau bằng ánh mắt vô tình thế này nhưng... là do người con gái của hắn đang ở trong đó. Và những tiếng động đó khiến hắn không thể kiên nhẫn thêm

Một tiếng động lớn vang lên, ánh sáng le lói từ bên ngoài chiếu vào, khiến những giọt nước mắt trên đôi gò má ửng một sắc đỏ kia thêm phần lấp lánh. Mọi người trong căn nhà đều dừng hành động mà quay về phía cánh cửa nằm lăn lóc ở một bên nền đất, mặt không khỏi ngạc nhiên, thất thần

“Phong....” Giọng nói run run vang lên, khiến Dương Phong cảm thấy chói tai, cái giọng nghe tưởng như vô tội, lại được thốt ra từ miệng của người lúc trước mà hắn yêu. Dương Phong cảm thấy khó chịu quá... Nhưng sắc mặt vẫn là giữ nét lạnh lùng, chậm rãi từng bước tiến vào.

“Hàn Nhi...” Lạc Thiên cũng từ phiá sau ập vào, đập vào mắt anh lúc này chỉ là một bóng người nhỏ nằm úp mặt xuống nền nhà, trên người chi chít những vệt máu lớn nhỏ, khiến anh không thể không im lặng và lại vô thức thốt ra

“Lạc Thiên..” Du Y nói trong sự bất lực. Cuối cùng, hai người bọn họ đã xuất hiện nhưng vẫn là nhắm vào cái người đáng ghét nằm dài dưới đất kia mà chẳng ai động mắt đến cô một lần. Một mũi kim to đâm vào cơ thể, Du Y tức đến nghẹn lời, không thể nói thêm lời nào

Cái gì cũng có giới hạn của nó, Dương Phong từng bước từng bước tiến lại gần thân ảnh đang nằm dưới sàn kia, không ngừng run rẩy. Bên cạnh còn có một người nước mắt đầm đìa, thút thít mà trơ con ngươi sáng lên nhìn hắn. Bỗng dưng bước chân Dương Phong khựng lại... Ánh mắt hắn vừa lướt qua ai đó

“Dương Phong....” Cuối cùng cậu cũng nhìn thấy rồi sao? Chỉ là để cậu nhìn thấy tôi mà bây giờ lại khó khăn như vậy sao? Nếu là lúc trước.....

Du Y đứng một bên, cổ họng đắng nghét, người run run, hai đôi bàn tay đỏ ửng lên được cô giấu ở sau lưng. Tại sao Dương Phong lại đến đây, tại sao cậu ấy lại biết mà đến, chẳng lẽ là do Dương Hàn Nhi kia nói sao. Thật không ngờ... Du Y nhìn sang Hàn Nhi nằm trên đất, mắt lại ánh lên tia tức giận ác nghiệt

Hắn chỉ là vô tình nhìn thấy...

Rồi lại thong thả bước tiếp những bước còn đang dở dang đến bên người đó

Từ bên ngoài cửa, lại ập vào 2 người, quần áo sộc sệch, họ có lẽ vừa đánh nhau xong. Cả hai đều hành động giống hệt nhau, ánh mắt đều về một hướng

“Jin...” Câu nói bị ngứt quãng. Du Y bị nắm tay kéo đi nhanh ra cửa trong khi còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ ngoáy đầu lại nhìn người bên trong. Cả đám người kia cũng là nhanh chóng bước theo sau lưng Jin và Du Y

“Buông ra.....” Vừa đi cô vừa hét lớn. Tên Jin này, lại còn dám kéo cô đi trước mặt người khác hay sao. Người này lấy cái quyền gì mà kéo cô đi

“Buông...” Chưa kịp dứt cậu, Du Y đã bị đánh một cú vào sau ót, ngất lịm đi trên cánh tay của Jin, hắn sốc người Du Y lên vai, đi nhanh ra chiếc xe chờ sẵn ở phía sau nhà. Nhưng tất cả hướng đi đều bị BLACK bao phủ, không một lối thoát

“Để họ đi” Giọng Dương Phong hét lớn vọng ra bên ngoài, dường như hắn có thể hình dung ra được tất cả những gì diễn biến ngoài đây. Nghe giọng hắn, những người đang chuẩn bị chặn bước chân của Jin liền tản ra hai bên mà trên mặt người nào người nấy đều có vẻ bất lực vì thật không muốn để người này đi....

Lạc Thiên định bước đến bên Hàn Nhi thì lại thấy bóng người từ sau vụt nhanh lên. Hắn không thể đứng nhìn mãi, nhìn thấy hình ảnh người này nằm trên mặt đất trên người đầy vết thương khiến hắn lại càng không thể tha thứ ình. Khang Luân cũng bước vào trong, đưa cánh tay ra trước ngực Lạc Thiên, như bảo anh để cho Dương Phong tự tiến đến. Khiến Lạc Thiên cảm thấy nghẹt thở

Anh cũng muốn bước đến. Nhưng hành động của Khang Luân rất đúng, tên này ngăn chặn hành động anh rất kịp thời nhưng lại khiến lòng anh lại rất khó chịu. Đối với Lạc Thiên mà nói, anh làm theo lời Khang Luân tức là anh đã nhường Hàn Nhi cho hắn rồi....

“Dương Hàn Nhi” Giọng nói lãnh đạm vô tình lúc nãy biến mất, thay vào đó là một nét mặt ấm áp, tràn ngập thống khổ, hắn lên tiếng giọng nhỏ nhẹ, nâng người Hàn Nhi lên cánh tay của mình. Ánh mắt hắn sóng sánh đầy ắp nước nhưng hắn lại không cho phép rơi xuống một giọt nào.

“Dương... Phong..???” Hàn Nhi lim dim đôi mắt, cố mở to ra, nó cứ tưởng mình nhìn lầm nhưng khi nghe giọng nói ấm áp đó vang lên thì nó thấy thật yên tâm, trên miệng nhỏen một nụ cười gượng. Khóe môi còn dính máu chợt dãn ra, hắn nhìn mà không thể rời mắt, ôm Hàn Nhi vào trong người, không ngừng kêu tên nó.

Lần đầu tiên, hắn đã nhìn thấy Hàn Nhi nở nụ cười với mình. Cũng là lần đầu tiên, người con gái này kêu tên của hắn, thật là thân thiết. Hắn vốn rất ghét bị Hàn Nhi gọi cả tên lẫn họ, nghe xa cách nhưng vẫn không tài nào “đề nghị” người này thay đổi cách xưng hô. Vì căn bản, họ gặp nhau và luôn đặt hiềm khích vào nhau....

Quân Như ngồi kế bên, giọt nước mắt trên má nãy giờ đã khô, con bé xoa xoa hai cổ tay nãy giờ bị dây thừng xiết chặt vừa được Khang Luân cởi trói ra, mắt lại không thể rời khỏi hai người bọn họ. Trên miệng bất giác nở một nụ cười rực sáng, rất hạnh phúc. Như vậy là rất tốt rồi....

Quân Như - kế hoạch thành công.....