Sôcôla Đen

Chương 14



Lái xe đi đến một bờ sông đối diện khu thương mại sầm uất, một nơi không quá im ắng, cũng không ồn ào. Lựa chọn một chỗ khuất khá yên tĩnh, chiếc xe vừa dừng, Hàn Nhi vội đu người nhảy ra khỏi chiếc xe mui trần sang trọng đó. Để lại bao ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh và cả Lạc Thiên

“Cô đi đâu vậy”

Xem chừng, lời nói này càng lúc càng xa với đối với Hàn Nhi khi mà nó đã đi khá xa Lạc Thiên….

“Ở yên đó đi”

Với suy nghĩ của mình, nó biết rằng có thể Lạc Thiên sẽ lái xe đuổi theo nó nếu không nói lời nào nên Hàn Nhi hét lớn lên rồi đi nhanh một mạch đến cửa hàng gần đấy

Lúc này, Lạc Thiên mở cửa xe và từ từ bước xuống, anh đi dạo trên bờ sông. Một nơi khá lãng mạn cho những cặp đôi khi mà những ánh đèn đủ màu sắc lấp lánh trang trí của khu thương mại được dịp rọi sang. Lạc Thiên thở khì một cái rồi đứng nhìn xa xăm ra xa

Đúng thế con người anh đã thay đổi, cũng giống như ai kia.. thay đổi hoàn toàn, khác hoàn toàn đối với một Lạc Thiên của 1 năm về trước. Cái ngày anh chỉ nhìn thoáng qua và nghe được toàn bộ câu chuyện đó....

Thế mà bây giờ, anh lại đứng đây và kế bên là người đã thay đổi anh thành như thế này.... Con người này không biết đến sự tồn tại của anh, còn anh thì vẫn cứ luôn dõi theo từ ngày đó, 365 ngày, không thiếu một ngày nào...

Vẻ mặt trầm tư suy nghĩ của anh vẫn luôn đẹp nhất, những cô gái xung quanh đang ngồi kế người yêu nhưng ánh mắt vẫn hướng về con người đang nhìn xa ra ấy....

“Nhìn gì ngoài đấy?”

Lạc Thiên giật mình nhẹ rồi quay sang hướng phát ra tiếng nói. Là Hàn Nhi, nó đang đứng dựa vào cửa xe, nhíu mày, nhìn theo hướng mà anh đang nhìn, trên tay cầm 2 bao đựng đồ gì đó....

“Này”

Nói rồi nó cũng quăng hẳn một lon nước ngọt vào người Lạc Thiên. Phản xạ, anh cũng chụp lấy nó, hơi bất ngờ…. Hàn Nhi cũng không đến nỗi lạnh như vẻ bề ngoài nhỉ. Cô ấy chỉ là đang tạo một vỏ bọc vô hình đối với thế giới bên ngoài, với tất cả mọi người và đương nhiên là anh cũng không ngoại lệ

“Cảm ơn”

Lạc Thiên cười nhẹ rồi lại hướng mắt ra biển, trong đầu anh nảy ra rất nhiều câu hỏi, anh muốn biết nhiều hơn về cuộc sống của Hàn Nhi, và cả lí do vì sao mà nó lại ra ngoài sống thế này. Vốn dĩ, anh có thể biết hết câu trả lời… nhưng lại muốn nghe câu trả lời từ phía Hàn Nhi…

“Này, tôi bảo anh hong khô cái áo chứ không phải đứng hứng gió”

Hàn Nhi đã vào trong xe từ lúc nào rồi, nó rướn cổ về phía Lạc Thiên, mặt tỏ vẻ bực dọc. Ngày hôm nay thật xui xẻo, hết gặp cái tên khỉ gió kia, giờ tới anh chàng này lại cứ ngơ ngơ, chìm đắm vào một khoảng không gian nào khác…

Coi như là cảm ơn đi vậy… Nó ghét nhất là mắc ơn người khác, sau khi uống ngụm nước, nó liền quăng sang phía ghế ngồi của Lạc Thiên một chiếc túi… Anh nhướng mày khó hiểu nhìn chiếc áo bên trong túi..

“Cảm ơn chuyện hồi nãy…”

Lảng ánh mắt qua chỗ khác, nó cố tỏ vẻ không thèm quan tâm. Thật sự không quen làm những việc như thế này….

Cố nhịn cười, Lạc Thiên hỏi lại:

“Cô bảo tôi thay ngay đây sao”

“Đừng có đùa, tôi không phải loại người như vậy, đóng mui lại đi rồi thay, tôi không nhìn…”

Nói rồi, Hàn Nhi quay hẳn mặt mình ra phái cửa kính, để tấm lưng mình sang phía Lạc Thiên. Đúng thế, cho dù bây giờ có nhìn đi chăng nữa thì cũng không sao cả… mấy đứa em nó thay đồ như thế hoài chứ gì… Nhưng, để người ngoài nhìn thấy thì không hay lắm

Thả người vào làn gió đêm, gió lạnh nhưng Hàn Nhi lại ăn kem, một cây kem thật lạnh đến độ môi nó đỏ hết cả. Kem dù có lạnh nhưng nếu ở trong một làn gió lạnh, nó vẫn sẽ mau tan chảy ra. Lo lắng thật….

Sao ngồi chờ mãi mà vẫn chưa thấy mui xe đóng lại nhỉ? Anh ta định không thay đồ chắc. Tò mò, nó từ từ ngoái cổ ra phía sau…..

“Này, làm trò gì thế hả?”

Nó giật bắn người khi thấy Lạc Thiên đang từ từ cởi từng chiếc nút áo, để lộ rõ cơ bắp săn chắc phía trong.. Tên này, không biết lạnh chắc

Anh im lăng, không nói gì, Hàn Nhi bắt đầu bối rối hơn, nó đưa mắt nhìn xung quanh. Trời ạ, giờ này người còn đông quá. Không khéo sẽ thành trò cười mất

“Anh có ngừng trò này lại không hả? Đừng làm tôi bực lên đấy”

Nghe đến đây, Lạc Thiên ngừng lại rồi quay qua phía nó. Tên này thật sự chả tốt lành gì, chơi theo Dương Phong thì chắc hẳn cũng giống như hắn mà thôi… Nhìn vẻ mặt nó lúc này rồi anh phì cười

“Cô đừng căng thẳng thế chứ?”

Thế rồi anh cười lớn hơn nữa. Để lại vẻ mặt ngố tàu của nó. Thật khó chấp nhận. Nếu là một tên xa lạ khác, chắc hẳn nó sẽ ột cú vô mặt hay vô bụng rồi, nhưng Lạc Thiên lại không phải người lạ, cũng không phải quen. Ở cái mức lưng chừng giữa đoạn ấy, lại khiến Hàn Nhi không biết nên phải cư xử thế nào

“Đừng có mà giở trò”

Nó hích mũi rồi quay mặt sang chỗ khác, mặt đanh lại. Nó không phải người vô cảm, ngược lại thì vô cùng nhạy cảm, vẫn có thể rung động với bất kì ai nhưng nó lại cố không thể hiện những trạng thái đó ra bên ngoài. Như thế cũng không có lợi nào cả

Theo lời Hàn Nhi, Lạc Thiên cười hiền rồi cho đóng mui xe lại, nó mua cho anh một chiếc áo sơ mi khác, dù không đắt giá như cái anh đang mặc, nhưng có còn hơn không. Trời đang vào mùa lạnh thế mà mặc chiếc ướt đẫm mồ coi đó thì sớm hay muộn gì cũng sốt rồi cảm lạnh mà thôi…

“Xong rồi, thì đưa tay đây”

Lạc Thiên chợt giật mình.. tay?? Đúng là tay anh bị thương, một vệt dài ngay khủy tay, không sâu lắm nhưng nó cứ rướm máu, có lẽ là do sơ ý lúc 2 chiếc xe va chạm nhau. Anh định giấu không cho Hàn Nhi biết, nhưng giờ thì nó lại làm anh ngạc nhiên them lần nữa

“Sao cô biết”

“Đơn giản, màn biểu diễn đó có quá nhiều sơ hở, bị thế này là còn nhẹ”

Lúc còn ở phía xa, nó nhìn khá rõ cảnh mà Lạc Thiên đu người lên cùng chiếc xe. Thì theo suy đoán, Lạc Thiên có ít nhất là 2 chỗ bị thương. Hàn Nhi đắc ý, vì suy cho cùng, nó cũng bị thương khá nhiều ấy cái màn hành động này rồi…

Hàn Nhi lấy bông băng cùng thuốc sát trùng từ trong balo của nó ra. Nhẹ nhàng kéo tay Lạc Thiên về phía mình rồi cẩn thận băng bó….

Lạc Thiên lại giật mình. tại sao một người như Hàn Nhi lại đem theo một túi balo chứ khong phải là túi sách như bao cô gái khác. Cho dù có là balo, thì tại sao trong đó chỉ toàn bong băng, thuốc đỏ, thuốc sát trùng.. thuốc giảm đau mà lại không phải là một quyển số tay, nhật kí, mỹ phẩm hay một loại nước hoa nào đó. Hàn Nhi ra ngoài sống nhưng tại sao lại đến độ khiến nó mất hết cái cần có của một cô gái thế này.

Đúng thế, cuộc sống Hàn Nhi không cho phép nó mang theo những thứ đó. Nó còn phải kiếm tiền, phải sống để chứng minh điều mà nó luôn tin là sự thật… phải chứng minh cho gia đình nó thấy đây là cuộc sống của nó, không tuân theo bất cứ qui luật tự nhiên nào cả. Cuộc đời con người luôn bị những thứ xung quanh tác động…. Nhưng đối với Hàn Nhi, cuộc đời nó chỉ có nó và duy nhất một mình nó có thể tác động mà thôi. Ngoài ra, không ai còn có quyền ấy cả, thậm chí là gia đình nó. Ép buộc nó ư? Qủa là một chuyện không tưởng..

Cái dáng vẻ nó băng bó cho anh, đăm đăm đôi mắt vào vết thương cứ như là đang thực hiện một ca đại phẫu thuật khó khăn khiến anh phì cười. Một người như Hàn Nhi, dù có cứng rắn mấy nó vẫn chỉ là một đứa con gái mà thôi. Vẫn luôn cần sự che chở từ một ai đó. Vẫn muốn quan tâm, chăm sóc người khác. Vẫn luôn có khoảng trống trong cái suy nghĩ cố tỏ ra mạnh mẽ ấy...

Cô gái này luôn khiến Lạc Thiên cảm thấy ngạc nhiên trong từng hành động. Anh đã nghe thấy nhiều điều về cô, rất nhiều nhưng giờ lại cảm thấy những điều đó quá dư thừa vì không chính xác. Những người bàn tán về Hàn Nhi, không ai nói đúng cả. Cách nó nói chuyện, có phần ngạo mạn, bất cần, nhưng trong sâu thẳm từng lời nói suy nghĩ đều có một nét gì đó rất cần sự chở che.

Anh muốn ôm người con gái này. Muốn chở che người con gái này. Vì anh biết, nó đã chịu quá nhiều cực khổ rồi.... Đáng lẽ, nó đã là của anh, thuộc về anh từ một năm trước. Nhưng Hàn Nhi thì vẫn hoàn toàn không biết gì cả. Nó luôn trốn chạy mọi thứ, che lấp mọi thứ của quá khứ. Và đã nghiễm nhiên, che lấp luôn sự hiện diện của mình. Nhưng đối với anh, nó chỉ một lần đến và không bao giờ rời khỏi thế giới của anh….

Nhìn vào khoảng không, Lạc Thiên cố vứt bỏ những suy nghĩ của mình ra khỏi đầu, nhưng anh lại bất giác ôm người con gái đó vào lòng….