Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 9: Uy Vũ



Ngày hôm sau, Ngọc Hân vẫn đến trường bằng chiếc xe đạp cũ kĩ của mình, lần này thì cô lại thấy một đám đông nữ sinh đang tập trung lại phía trước cổng trường. Chuyện này cũng không có gì lạ là, chắc lại là tên lập dị hôm qua mà thôi. Cô không quan tâm cho lắm, quay đầu bước đi thì phía sau một giọng nói quen thuộc kêu tên cô.

- Ngọc Hân. - Vân Du gọi lớn.

Cô quay lại thì nhìn thấy Uy Phong đang đứng cùng Vân Du, có cả Thanh Duy cũng xuất hiện bên cạnh họ. Tuy cũng là từ một trường chuyển đến đây học nhưng cô nhớ không nhầm thì cô và bọn họ hình như đâu thân thiết lắm, vì vậy cô hơi gật đầu rồi quay lưng đi về lớp của mình.

- Cậu ấy vẫn không thay đổi mặc dù đã chuyển đến đây. - Vân Du nói, sau đó nhìn về phía Uy Phong. - Phong, có phải em học cùng lớp với anh và Duy.

- Ừ, em và Thanh Duy sẽ học lớp 12A… còn Ngọc Hân sẽ học lớp 12B. - Uy Phong nói. - Anh đưa em vào lớp…

Thanh Duy cũng bước theo hai người họ, anh quyết định chuyển đến nơi này chính là vì nghe tin Ngọc Hân đã chuyển đi. Như những gì đã nói, anh quyết định sẽ theo đuổi cô, mặc cho cô từng nói không hề thích anh.

Sự xuất hiện của Uy Phong khiến cả lớp ngạc nhiên vì rất ít khi thấy anh đến lớp, chỉ có thể gặp mặt vào những buổi thi bắt buộc của trường mà thôi. Hôm nay, là vì lí do gì lại đến trường lại còn đi cùng hai thành viên mới… xem ra những thành viên mới này cũng có những ô dù rất lớn từ Phong Vũ.

Biết em họ rất thích Thanh Duy nên anh cố tình sắp xếp cho hai người bọn họ ngồi cạnh nhau, cái đó gọi là lửa gần gơm lâu ngày cũng bén. Vả lại, anh muốn Thanh Duy bị Vân Du bám chặt như sam, sẽ không có cơ hội mà đến gần Ngọc Hân nữa.

Lớp 12B vẫn như mọi ngày, các bạn học vẫn cặm cuội vào từng quyển sách trên bàn… và tất nhiên thành viên mới cũng rất thích cái không khí này, chính là không ai làm phiền ai. Cho đến khi một nam thanh viên có mái tóc màu vàng, gương mặt gầy và trặng bệt bước vào lớp… cậu ta đi thẳng về phía cô - cũng đúng thôi đó chính là chỗ ngồi của cậu ta mà. Ngọc Hân nhìn hắn, trên miệng hắn ngặm một cây kẹo mút… sau đó quăng chiếc cặp lên bàn nghe một tiếng rầm.

- Chào chị dâu. - Hắn ta nhếch môi nói.

Ngọc Hân không đáp, cũng xem như hắn không có mặt tại nơi này.

- Chị dâu thật thiếu lịch sự, tôi chào lại chẳng buồn nhìn. - Hắn ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, sau đó đưa tay gác qua nơi tựa lưng của ghế cô.

- Ai là chị dâu của cậu. - Ngọc Hân trừng mắt nói.

- Lúc chị dâu tức giận, rất là đáng yêu. - Hắn ta nháy mắt với cô.

- Thần kinh. - cô không muốn nói, quay mặt vào quyển sách đang đọc dỡ trên bàn.

- Nhưng mà cô dùng gì để câu dẫn đại thiếu gia nhà họ Uy vậy nhỉ. - Hắn ta tựa lưng vào ghế, ngước mặt lên trần nhà mà nói. - Haha tôi biết rồi, là vì cô và cô ta quá giống nhau.

Ngọc Hân quay sang nhìn tên lập dị ngồi bên cạnh mình, hắn ta đang nói cô và ai giống nhau vậy nhỉ. Còn gọi cô là chị dâu, hôm qua lại nghĩ cô là bạn gái Uy Phong… chẳng lẽ cậu ta là em họ của Uy Phong giống như Vân Du sao. Nhưng chuyện của nhà họ Uy bọn họ, cô cũng chẳng buồn quan tâm…

- Tôi nói cho cậu biết, tôi không phải bạn gái Uy Phong… càng không phải chị dâu của cậu. - Ngọc Hân xích chiếc ghế mình ra cách xa hắn một chút, lại nói. - Từ hôm nay, chúng ta xem như không quen không biết… đừng làm phiền tôi.

Hắn ta nhếch môi cười nữa miệng, đưa tay cầm viên kẹo mút trên môi ra mà nói:” Không phải bạn gái Uy Phong, vậy hẹn hò với tôi đi tôi mới tin.”

- Cậu bị điên à. - Ngọc Hân hét lên, thật là không thể chịu được.

Từ trên bục, giảo viên đang giàng bài nghe Ngọc Hân hét lên thì liền dừng lại nhìn về phía cuối lớp mà nói:” Ngọc Hân, Uy Vũ… hai em có vấn đề gì sao.”

- Thưa thầy, em vừa tỏ tình với bạn Ngọc Hân. - Uy Vũ giơ cao tay lên nói.

Mọi ánh mắt quay sang nhìn Ngọc Hân, cô xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất không ngốc đầu lên nỗi.

- Quá lằm rồi, hai em ra trước cửa lớp đứng giơ tay lên cho hết tiết. - Thầy giáo khó tính tức giận.

Uy Vũ bật cười đi ra trước cửa lớp mà đứng, Ngọc Hân cũng không muốn nhận những ánh mắt kì lạ của mọi người nên cũng nhanh chóng rời khỏi vị trí mà ra trước cửa lớp đứng.

- Cậu vẫn chưa trả lời đề nghị của tôi. - Uy Vũ vẫn nhây mà nói.

- Nhờ câu nói điên khùng đó mà tôi mới bị phạt, cậu còn muốn đùa quá trớn ư… Tôi cảnh cáo cậu, tôi sẽ không nhịn cậu nữa. - Ngọc Hân tức giận nhưng cố gắng nói nhỏ.

Uy Vũ bật cười, anh nhìn về phía cô mà nói:” Cô yên tâm đi, việc tôi và cô hẹn hò sẽ sớm đến tai Uy Phong mà thôi.”

Cô nóng giận quay mặt đi, đúng như cô đoán mà… hắn ta tên là Uy Vũ, cũng là mang họ Uy thì chắc chắn là bà con gì với Uy Phong rồi. Đúng là những kẻ mang họ Uy, đều mang đến xui xẻo cho cô mà… vì sao tránh vỏ dưa lại gặp phải vỏ dừa chứ.

Tiếng chuông hết giờ vang lên, Uy Vũ và Ngọc Hân bị thầy giáo khiển trách ngay tại trước cửa lớp… điều đó khiến Ngọc Hân càng thêm nổi tiếng vì cô bị phạt cùng “ nam thần” được quan tâm thứ hai của trường Đại Uy, mà người đứng đầu tiên là Uy Phong.

- Thưa thầy, có việc gì vậy? - Uy Phong bước đến khi nhìn thấy Uy vũ và Ngọc Hân bị phạt.

- À, Uy Phong hả… hai đứa trẻ này trong giờ học lại bày trò phá phách… ta chỉ dạy dỗ chúng một chút. - Thầy giáo thừa biết Uy Vũ và em của Uy Phong.

- Đây là học sinh mới, có lẽ chưa hiểu rõ nội quy của chúng ta… mong thầy châm chước bỏ qua. - Uy Phong nhìn Ngọc Hân nói.

- Nếu em đã lên tiếng giúp chúng, xem như lần này thầy bỏ qua nhưng nếu có tái phạm, thầy sẽ theo luật mà phạt.

- Cảm ơn thầy. - Uy Phong kính cẩn chào.

Thầy giáo bước đi nhưng vẫn thắc mắc suy nghĩ, vì sao Uy Phong là anh trai của Uy Vũ lại không xin cho em trai mình mà lại đi xin giúp cho một đứa học sinh vừa chuyển đến.

Uy Vũ nhúng vai nhìn Uy Phong nói:” Có phải nói cảm ơn không?”

- Cậu tốt nhất, đừng liên lụy cô ta nữa. - Uy Phong nói xong, chỉ nhỉn lướt qua Ngọc Hân rồi bỏ đi.

Thanh Duy nhìn thấy cô đang đứng ngoài hiên nhìn xuống khoảng sân trường rộng lớn bên dưới, vì Vân Du hôm nay theo Uy Phong đi một vòng Đại Uy mà không bám theo anh nữa. Không phải Thanh Duy không biết Vân Du thích anh, nhưng anh không muốn làm Vân Du tổn thương, cũng không muốn nhìn thấy cô gái ngây thơ ấy buồn bã… cô cũng chỉ bám theo anh mà không hề ép buộc anh phải làm bạn trai của cô… chỉ là hai người bạn thường đi chung với nhau mà thôi.

- Hân, lớp học mới ổn chứ. - Thanh Duy đứng kế bên hỏi.

Ngọc Hân quay người nhìn Thanh Duy, từ cái ngày cậu ta nói thích cô… cô rất khó xữ khi phải nói chuyện với cậu ta. Chỉ là trước đó quan hệ cũng không có gì là thân thiết… về sau lại càng xa cách hơn.

- Cũng không có gì không tốt. - Cô đáp.

- Cậu vẫn còn làm công việc giao báo sáng chứ?

- Không, mình nghĩ cũng khá lâu rồi.

- Công việc đó cũng không hợp với một cô gái chút nào. Công ty ba mình đang cần một nhân viên đánh máy ngoài giờ, nếu cậu cần việc mình sẽ giới thiệu cho cậu.

Ngọc Hân quay sang nhìn Thanh Duy, cô hơi gượng cười sau đó khẽ đáp:” Cám ơn cậu đã nghĩ cho mình, nhưng công việc hiện tại của mình rất tốt… vả lại mình không muốn mang ơn cậu, không muốn có bất cứ liên quan nào với cậu.”

Cô nói xong liền bỏ đi, cô không muốn Thanh Duy nghĩ đến cô nữa… nhìn cái cánh mà Vân Du nhìn cậu ấy, nhìn cái cách mà Vân Du đối xữ với cậu ấy… làm sao cậu ta có thể thích người khác ngoài Vân du được nhỉ. Có phải bọn con trai, đều thật ích kỉ hay không?

Khi cô quay về lớp học thì không nhìn thấy Uy Vũ nữa, có lẽ hắn ta lại lên phòng y tế nữa rồi. Đúng là ở bất cứ trường học nào cũng có nhiều thành phần học sinh, không phải ai ai cũng đều chăm ngoan học giỏi như lời đồn đại. Tiêu biểu là tên lười biếng Uy Vũ, hắn ta khi nãy còn khỏe như trâu trêu chọc cô, hiện tại đã chạy lên phòng y tế trốn học.

Hết giờ, lần này đã có kinh nghiêm xương máu nên cô nhanh chóng thu dọn cặp vở mà chạy ra khỏi lớp trước khi tên lập dị Uy Vũ quay lại. Nhưng lần này không gặp Uy Vũ mà lại bị tên Uy Phong chặn đường khi cô đang tiến xuống hầm giữ xe. Anh ta lôi cô vào một góc khuất mà bắt đầu lên lớp.

- Tôi đã căn dặn, em không được nói chuyện với cậu ta. - Uy Phong nói.

- Này, cái miệng này là của tôi mà… tôi có quyền nói với bất cứ ai. - Ngọc Hân bất bình.

- Cô… tôi nói lần cuối… cô có chịu nghe lời không hả. - Uy Phong ghé sát mặt vào mặt cô.

- Vì sao tôi phải… ưm.. ưm… - Chưa nói dứt câu… bờ môi cô đã bị bờ môi anh chiếm trọn khiến cô không thể nói ra được… cô dãy dụa cố gắng đẩy anh ra nhưng đã bị bàn tay đầy sức mạnh của anh khống chế.

Ngọc Hân là lần đầu tiên hôn… cũng không phải … thật ra là lần đầu tiên biết được cái cảm giác hôn môi này. Đôi môi anh mềm mại, hôn cô một cách nhẹ nhàng nhưng không cho phép cô được dứt ra. Chỉ là cô đã khá tức giận, cô không muốn hôn Uy Phong.

- Nếu cô còn không nghe lời, tôi sẽ hôn cô tiếp tục. - Uy Phong nói.

Bốp. - Một cái tát mạnh vào mặt Uy Phong khiến anh sững sờ…

- Anh nghĩ tôi sẽ như một con mèo ngoan ngoãn co rút người lại mà sợ hãi nghe lời anh sao… tôi nói anh đã đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi Uy Phong ạ. - Ngọc Hận lùi về sau một bước mà nói.- Nếu anh còn dám động chạm vào tôi, tôi cũng không ngại tát vào gương mặt đẹp trai nhưng quá chai mặt của anh.

Là anh đang rất là tức giận, từ lúc sinh ra cô là người con gái đầu tiên dám tát anh… nhưng là anh đang gặp phải loại con gái gì đây, nếu là các cô gái khác thì nhất định sẽ e ngại, đỏ mặt cuối cùng e thẹn… còn cô ta, là thể loại gì đây chứ?

- Chuyện của tôi, anh không cần can thiệp vào nữa… tôi sẽ không để anh và cái tên Uy Vũ chết bằm kia mang ra làm trò nữa đâu… bọn xúi quẩy nhà các người, phiền chết đi được. - Ngọc Hân nói xong liền bỏ đi.

Uy Phong tức giận nghẹn lời, tại sao anh lại muốn bóp nát cô ta ra như vậy:” Ngọc Hân, có được lắm… đã chọc giận đại thiếu gia nhà họ Uy này rồi.”

Ngọc Hân nghe được câu nói đó của Uy Phong, lại quay lại nói:” Tôi đợi xem anh sẽ làm gì tôi.”

Lúc nào nói chuyện với cô ta, đều bị cô ta chọc tức… trên đời này chỉ có một mình Ngọc Hân khiến anh tức giận mà không thể làm gì cô ta.

****************

Ngọc Hân chỉ đến Đại Uy được vài ngày nhưng xem ra ai ai cũng biết đến cô. Cô dắt xe từ bên ngoài vào trong tầng hầm thì đều nhìn thấy ánh mắt của mọi người hướng về phía mình, sau đó còn to nhỏ nói điều gì đó. Đối với cô, tất nhiên vẫn là mặc kệ không quan tâm bọn họ đang nói gì, cô chỉ cần đến trường, đi làm, về nhà ôm em gái ngủ là điều hạnh phúc nhất rồi.

Bước vào lớp, cô tiền về chổ ngồi của mình… vừa ngồi xuống thì bị ngã phịch xuống đất vì một người từ phía sau kéo ghế đi. Chết tiệt thật, cái mông của cô khá là đau…

- Đây chỉ là chào hỏi mà thôi, sẽ còn những chuyện thú vị. - Một cô gái lạ mặt nói, có vẻ không phải là thành viên của lớp.

Bọn chúng không làm gì nữa, kéo nhau ra khỏi lớp 12B. Cả ngày hôm đó cô vẫn thắc mắc lý do vì sao bọn họ lại đến tìm mình, vì sao ánh mắt của mọi người nhìn mình một cách kì lạ như vậy. Đến cuối giờ học, khi cô chuẩn bị ra về trước khi Uy Vũ quay về lớp thì có người đến tìm mình.

- Cậu là Ngọc Hân phải không, Vân Du lớp 12A nhắn cậu lên sân thượng gặp cậu ấy. - Một bạn học chạy đến nói với cô, giọng gấp gáp.

Vân Du sao, cậu ta thì có gì nói với cô nhỉ… hay là cậu ta biết việc Thanh Duy tỏ tình với cô. Thật là phiền phức quá mà, rõ ràng cô đã từ chối rồi còn gì… Cô vừa đi vừa nghĩ cuối cùng cũng đến sân thượng. Khi đẩy cánh cửa ra thì không nhìn thấy ai cả, cô bước ra ngoài thì nghe một tiếng rầm phía sau… là tiếng cánh cửa sân thượng đóng lại.

- Vân Du, là cậu sao? - Cô quay lại hỏi.

- Là bọn tao tìm mày. - Những cô bạn học khi sáng đang đứng trước mặt Ngọc Hân.

- Tôi và các cậu có quen biết ư? - Cô hỏi. - Các cậu tìm tôi có việc gì?

- Người trong bức ảnh này, có phải là mày không? - Cô ta đưa ra một bức ảnh chụp lúc Uy Phong đang hôn cô ở tầng hầm.

- Đúng, là tôi. - Cô đáp. - Nhưng… hắn ta cưỡng hôn tôi.

Bỗng dưng bọn chúng cười lớn, cười như chưa bao giờ được cười… cô ta là ai mà dám nói Uy Phong cưỡng hôn cô ta chứ.

- Hôm trước mày dám câu dẫn Uy Vũ bọn tao đã tính bỏ qua cho mày, lần này là dám hôn cả Uy Phong. Đại Uy có hai nam thần mày đều muốn câu dẫn ư… mày có xem lại mày là ai không hả. - Cô ta vừa nói, vừa hất người Ngọc Hân.

- Tôi không hề câu dẫn bọn họ. - Cô đáp.

- Ý mày nói là họ để ý mày trước hả. - Cô ta càng tỏ ra tức giận.

- Vì sao tôi phải nói cho các người. - Ngọc Hân trở nên lạnh mặt.

****************

Uy vũ quay lại lớp học để lấp cặp sách thì vô tình nghe được câu chuyện của đám nữ sinh đứng ở hành lang…

- Các cậu nghe tin gì chưa, ở sân thượng nhóm của tụi Lan Anh đang xữ lí con nhỏ đó.

- Đáng đời nó lắm, ai bảo câu dẫn nam thần của trường… con Lan Anh lại rất cuồng hai anh em nhà họ.

- Nhưng xem ra cũng quá đáng thương mà, cậu ta nhìn bên ngoài củng hiền lành… tớ không nghĩ là cậu ấy có thể tiếp cận hai anh ấy.

- Hiền lành ư… cậu đã thấy tấm ảnh cậu ta hôn Uy Phong ở tầng hầm chưa… thật là quá đáng mà, mình học ở đây ba năm mà chỉ nhỉn thấy Uy Phong vài lần.

Uy Vũ lắng nghe câu chuyện liền biết người bị xũ lí trên sân thượng kia chính là Ngọc Hân. Anh hơi nhếch môi cười, đi về lớp học xách cặp mình đi ra khỏi lớp tiến về phía sân trường đầy nắng… bóng dáng anh in dài xuống mặt đất.

Uy Phong có việc quay lại trường để lấy một số giấy tờ, anh đưa xe váo trong bãi gửi xe vẫn còn nhìn thấy chiếc xe đạp không thể nhầm lẫn vẫn còn dựng bên trong nhà xe. Giờ này đáng ra cô ta phải quay về rồi chứ, tại sao vẫn còn ở trong trường.

Anh đi đến lớp 12B thì không nhìn thấy bất kì ai bên trong, giờ này thì học sinh đã ra về hết rồi… Cô ta vì sao lại để xe ơ trường, cô ta đi với ai về sao? Là Thanh Duy ư…

Lấy tài liệu xong, Uy Phong lái xe quay về biệt thự Uy gia nhưng không hiểu sao lại dừng ngay trước một tiệm thức ăn nhanh mà anh vẫn thường hay đậu ở phía xa nhìn cô gái kia vất vả dọn dẹp. Hôm nay anh lại không nhìn thấy cô, anh có chút lo lắng chạy xe đến nhà cô… Ngọc Diệp nói rằng cô vẫn chưa quay về…

- Vũ, sáng nay Ngọc Hân có đi học không? - Tìm không ra Ngọc Hân, trời nhá nhem tối nên anh có chút lo lắng.

- Có. - Uy Vũ đang ngồi trên chiếc xe đua mô hình để chơi game.

- Lúc ra về, có nhìn thấy cô ấy ra về không? - Uy Phong hỏi.

- Không phải anh nói tôi không được phép động vào cô ta sao, tôi làm sao biết được… nhưng vì sao anh lại hỏi vậy. - Uy Vũ hơi nhíu mày.

- Xe cô ta còn ở trường… nhưng người thì lại mất tích. - Uy Phong nói. - Không nói với cậu, tôi phải đi tìm cô ấy.

Uy Vũ nhớ lại lời bọn con gái trong trường… sau đó nhanh chóng rời khỏi biệt thự Uy gia… khoác một chiếc áo da màu đen lái xe nhanh như bay đến trung học Đại Uy...