Sở Trường Chính Là Phanh Gấp

Chương 20: Có người ấm giường



Vấn đề chữa bệnh ấy mà, không phải anh muốn chữa là có thể đi chữa ngay, mà dù có chữa cũng chưa chắc đã khỏi liền.

Ngày đầu tiên Đặng Thiên Vũ dạo một vòng cửa hàng sau đó chạy ngay qua nhà của Tấn Tiểu Lỗi, đến nơi mới phát hiện không có ai ở nhà, gọi điện thoại hỏi thì mới biết Tấn Tiểu Lỗi buổi sáng nhận được một đơn hàng nên đã đi lấy hàng, hiện tại đang ở trên đường cao tốc. Sau khi nghe vậy Đặng Thiên Vũ lập tức tắt điện thoại, với kỹ thuật lái xe của Tấn Tiểu Lỗi mà anh không cúp điện thoại, nhỡ đâu vừa lái vừa nói xảy ra chuyện gì thì phiền phức.

Giờ làm sao đây? Mình hấp tấp chạy đến nơi thì giờ đã là vườn không nhà trống.

Quay về cửa hàng sao? Đặng Thiên Vũ đứng trong căn phòng mười mét vuông của Tấn Tiểu Lỗi, chợt nhận ra bản thân không biết làm gì. Có vẻ như dạo này anh cũng quá nhàn tản, mới chỉ có tháng mười một, gần nhất cũng không có ngày lễ gì, Giáng Sinh còn hơn tháng nữa mới đến, Tết Âm Lịch còn quá xa xôi. Hai cửa hàng di động đã có sẵn quỹ đạo nên anh giờ đúng là rất rảnh.

Nhưng mà… rảnh như này thì làm gì giờ?

Anh ngồi ở trên giường, suy nghĩ nửa ngày mà đầu óc trống không.

Tấn Tiểu Lỗi luôn luôn bận rộn không nói, còn anh thì nhàn rỗi thế này tựa hồ cũng có chút kỳ cục?

Từ từ, anh từ ngồi chuyển thành nằm. Nằm nằm một hồi thành ngủ luôn, cho đến khi anh tỉnh dậy thì đột nhiên dựng hẳn người lên.

Anh vừa nghĩ đến cái gì nhỉ? Anh muốn mở thêm một chi nhánh.

Lần này công việc của Tấn Tiểu Lỗi khá bận rộn. Hắn vận chuyển hàng cơ khí lớn cho một  công ty nhỏ đi đến một số thành phố để triển lãm bán hàng. Hết đi qua thành phố này rồi lại chạy sang tỉnh kia, tham gia rất nhiều các hội chợ bán hàng. Ngoài ra hắn còn tranh thủ xem có kiếm được mối đơn nào ở địa phương không, tới tới lui lui cực kỳ bận rộn. Rất nhiều tài xế nghĩ như vậy rất phiền phức nhưng riêng Tấn Tiểu Lỗi thì không chê cái gì, lý do là vì một trong những thành phố hắn đi qua lần này có nơi em trai hắn đang học.

Hắn mang thùng đặc sản của Lão Thất bỏ lên xe, tính ghé qua đưa cho cậu.

Sau khi lái xe đến thành phố em trai đang ở, hắn thu xếp công việc một lúc rồi lập tức chạy qua trường đại học tìm em.

Em trai của Tấn Tiểu Lỗi tên là Tấn Sâm Lâm, nghe bảo do sinh vào năm đó ngũ hành thiếu hệ mộc gì gì đó. Bởi vì tên của hai người nên ở nhà người quen thường gọi một người là Thạch Đầu, người kia là Mộc Đầu.

Tấn Tiểu Lỗi người này mặc dù bình thường cảm giác hắn có vẻ rất láu cá, nhưng quen biết lâu với hắn sẽ biết con người hắn vô cùng quật cường, một khi đã quyết định thì dù có đem mười con trâu ra cũng không kéo hắn trở về được.

Cũng như Tấn Sâm Lâm thực ra cũng không phải là một tên đầu gỗ, ngược lại còn rất thông minh, chỉ có điều chỉ số EQ thì…

Tấn Tiểu Lỗi thấy có một cô gái xinh đẹp bám theo em trai hắn vòng vo nửa ngày, tên em trai ngốc của hắn cư nhiên cứ thế mà đi không thèm liếc một cái. Hắn tức giận thầm rủa mắng thằng em có mắt như mù, có em gái xinh đẹp như vậy chủ động đến tìm mà cậu lại có thể bơ cái một như thế.

“Anh!” Tấn Sâm Lâm nhìn thấy Tấn Tiểu Lỗi vội vã phóng tới. Nhìn thấy hắn đang ôm một cái thùng giấy lập tức tiếp lấy cái thùng. “Sao anh lại mang mấy thứ này đến đây? Chú Bảy đưa cho anh phải không? Anh cũng phải giữ lại một ít chứ lúc nào cũng mang qua cho em hết thế này thì lấy gì mà ăn?”

Tấn Tiểu Lỗi chảy mồ hôi. Em trai của hắn cũng quá thông minh đi, mấy thứ này nhìn một cái đã đoán ra được.

Hai anh em đem đồ cất xong cùng nhau tìm một quán ăn nhỏ ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện.

Một bên ăn cơm, một bên Tấn Tiểu Lỗi nén giận mắng Tấn Sâm Lâm: “Mộc Đầu này, anh vừa thấy có một em gái xinh đẹp đi theo em mà, sao em lại không để ý đến người ta vậy?”

“Đừng nói nữa. Cô gái đó học khá tốt mà lúc nào cũng đi hỏi bài em, giải thích cho cô ấy mấy lần mà vẫn không hiểu. Phiền phức vãi ra. Muốn hỏi bài em nhiều thế thì chí ít cũng phải trả ít tiền công chứ. Em bây giờ đi làm gia sư thuê kiếm tiền mà.” Tấn Sâm Lâm rót một ly bia cho Tấn Tiểu Lỗi rồi rót cho mình, không ngừng than vãn cô gái kia.

Tấn Tiểu Lỗi chảy mồ hôi. Đặng Thiên Vũ luôn nói hắn không hiểu phong tình, kỳ thật người không hiểu phong tình thực sự là ở đây.

“Mộc Đầu em đúng là đầu gỗ thật. Anh còn đang mong chờ em ở trong trường đại học kiếm một người bạn gái đây!” Tấn Tiểu Lỗi một hơi uống hết ly bia rồi lại gắp một miếng thức ăn.

“Đến anh còn không có bạn gái, làm sao em có trước được!”

Tấn Tiểu Lỗi lớn hơn Tấn Sân Lâm tám tuổi. Tấn Sâm Lâm năm nay mới có hai mươi, còn hai năm nữa mới có thể kết hôn trong khi hắn đã hai mươi tám mà một mảnh tình vắt vai cũng không có.

Tấn Sâm Lâm từ nhỏ đã rất hiểu chuyện. Cậu biết mười năm trước anh trai mình vì chuyện của mẹ mới không thể học đại học, bao nhiêu cố gắng dồn hết vào cho cậu. Hai năm trước cậu từng nói không muốn học đại học để đi làm thuê cùng anh trai, rốt cuộc bị Tấn Tiểu Lỗi đánh một trận rồi bắt đi học, bảo rằng tiền trả nợ và tiền học phí của cậu hắn lo được.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này thì con mắt của Tấn Sâm Lâm có chút chua xót. Anh trai cậu vì gia đình này mà đã phải hy sinh rất nhiều. Cho nên cậu hy vọng mình có thể sớm tốt nghiệp đại học một chút để kiếm tiền, mua cho anh một ngôi nhà cho dễ cưới vợ.

“Mộc Đầu, không phải lo lắng cho anh. Anh của mày đã kiếm được đối tượng, người ấy điều kiện rất tốt, ngoại hình cũng rất đẹp.” Tấn Tiểu Lỗi nói dối an ủi em trai nhưng trong đầu hắn hiện ra ngay hình dáng của Đặng Thiên Vũ.

“Thật sao? Anh có người yêu rồi?” Tấn Sâm Lâm nghe thấy Tấn Tiểu Lỗi nói như vậy không khỏi mừng thay anh mình. Anh trai của cậu mặc dù không đẹp trai nhưng mày rậm mắt to, cả người đều tràn đầy vẻ nam tính. Mặc dù mấy năm nay xu hướng thiên hạ thích dạng con trai thư sinh xinh đẹp nhưng cậu vẫn cảm thấy anh trai mình ngầu chết được. Người nào không để ý anh trai cậu thì đó là thiệt thòi của họ.

Thấy Tấn Sâm Lâm hưng phấn hỏi về chị dâu tương lai thì Tấn Tiểu Lỗi hận không thể tát mình hai phát. Không phải mới uống hai ly bia thôi sao, mắc gì lại nói sảng vậy chứ? Hắn và Đặng Thiên Vũ chỉ là bạn trên giường mà thôi, thế nào biến thành người yêu được. Mặc dù gần đây hắn và Đặng Thiên Vũ có trở nên thân thiết hơn nhưng đem người này trở thành đối tượng thì cũng có hơi quá.

Hắn vốn chỉ là thuận miệng nói một chút thôi, nhưng giờ Tấn Sâm Lâm được nước làm tới hỏi vồn vập khiến hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể lấp liếm. Ầy, chỉ lỡ nói dối một câu mà giờ phải dựng luôn thành một câu chuyện, thật phiền phức.

Trong lúc Tấn Tiểu Lỗi đang ngồi bịa chuyện giải thích với Tấn Sâm Lâm thì Đặng Thiên Vũ đang đi dạo phố, không, phải nói là đi khảo sát. Anh đang muốn tìm một mặt bằng tốt để mở thêm chi nhánh nên đi lang thang dạo phố để phân tích xem nơi nào là lý tưởng.

Về kinh doanh thì Đặng Thiên Vũ rất nhạy bén, hai cửa hàng trước của anh đều là do anh tự mình đi khảo sát địa điểm. Lúc mới khai trương thì có vẻ không được tốt lắm nhưng bây giờ buôn bán rất thịnh vượng.

Đi ngang qua một cửa hàng thể thao thì anh vô ý bị con ma nơ canh đang mặc đồ thể thao thu hút.

Lần trước khi anh nhìn thấy Tấn Tiểu Lỗi mặc áo ba lỗ thì đã nhận ra cơ thể của Tấn Tiểu Lỗi rất đẹp, cực kỳ hợp với quần áo ôm sát người. Quần áo thể thao… Vừa nghĩ đến Tấn Tiểu Lỗi mặc một bộ quần áo thể thao, sau đó bị anh đè lên lột quần xuống… Anh lập tức cảm thấy hạ thân căng thẳng, có vẻ như muốn đứng lên. Đặng Thiên Vũ vội vàng đi vào cửa hàng, lấy bộ quần áo kia rồi vào trong phòng thay đồ thử một chút.

Tấn Tiểu Lỗi cao tương đương với anh, có điều cơ thể cường tráng hơn hẳn. Nếu anh mặc đồ bị rộng một chút thì Tấn Tiểu Lỗi mặc vào sẽ ôm sát người, nhìn nhất định rất mát mắt.

Chỉ nhìn bộ quần áo thể thao trên người mình thôi mà anh đã nghĩ ngay đến hình dáng Tấn Tiểu Lỗi khi mặc nó vào thế nào, thiếu chút nữa ở trong phòng thay đồ làm chuyện manh động.

Cuối cùng anh mua cho mình hai bộ, cũng mua cho Tấn Tiểu Lỗi hai bộ.

Đến khi anh vui vẻ bước ra khỏi cửa hàng thì mới nghĩ đến… Cái này coi như là đồ đôi phải không?

Tấn Tiểu Lỗi xong việc trở về là khoảng sáu giờ sáng, trời đang sáng dần lên. Lái xe nguyên một đêm làm hắn mệt muốn chết, đậu xe xong một cái là hắn chỉ muốn lăn ra xe ngủ. Cũng may là hắn cố gắng chống đỡ, nói chứ ngủ trên xe dậy thể nào cũng đau eo mỏi lưng.

Lấy chìa khóa mở cửa ra, hắn thiếu chút nữa không nhận ra phòng của mình. Cái giường ngăn nắp thoải mái không tính, tại sao đến cả rèm cửa sổ lấy từ sân thượng xuống chưa bao giờ giặt cũng trở thành mới cóng sáng láng.

Còn cái bàn gấp vốn dĩ bị ném ở dưới gầm giường cũng bị thay thành một tấm ván gỗ đóng trên tường, chỉ cần dựng lên sẽ thành cái bàn ăn. Trên tường còn treo hai chiếc ghế gấp, đầu giường có cây đèn giường đứng. Trong WC có một máy nước nóng, các loại dầu gội dầu tắm đều đầy đủ, ngay cả dao cạo râu nhìn cũng rất xịn.

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Không lẽ lúc hắn đi giao hàng ở ngoài chủ nhà đã đem phòng hắn cho người khác thuê rồi sao?

Trong khi hắn đang há hốc mồm thì chăn trên giường bỗng nhúc nhích, có một cánh tay vươn ra mở đèn đầu giường, ánh sáng của cây đèn tỏa ra dịu dàng. Hắn lúc này mới phát hiện Đặng Thiên Vũ cư nhiên đang ở trong chăn của hắn.

“Sao anh lại ở đây?” Hắn chỉ vào người còn đang dụi dụi mắt, la lên một tiếng.

Đặng Thiên Vũ ngáp một cái nói: “Đóng cửa lại, lạnh quá.”

Mặc dù thành phố này ở miền nam nhưng giờ cũng đã tháng mười một, sáng sớm vẫn khá lạnh. Đặng Thiên Vũ bị Tấn Tiểu Lỗi quấy nhiễu giấc nồng, nói xong lại cuộn vào chăn ngủ tiếp.

Tấn Tiểu Lỗi chảy mồ hôi. Người này không phải có một căn hộ rất to sao? Tại sao lại chạy đến nhà hắn vậy? Cho dù Đặng Thiên Vũ có phá sản thì em trai anh ta cũng có một căn hộ cơ mà? Sao nhất thiết phải chạy qua chiếm giường của hắn?

Nhìn Đặng Thiên Vũ tiếp tục ngủ, Tấn Tiểu Lỗi cũng có chút mệt mỏi. Hắn muốn lập tức nhảy vào giường ngủ một giấc nhưng lại sợ Đặng Thiên Vũ chê hắn hôi mà đá xuống giường. Tấn Tiểu Lỗi đành cởi quần áo vào WC tắm rửa sơ một cái, mang cả người vẫn còn thấm nước trèo lên giường, kéo chăn chui vào.

Hmm, thật là ấm áp, có người làm ấm chăn cảm giác quả nhiên không tệ.