Số Trời Cay Nghiệt

Quyển 2 - Chương 20: Một xác hai mạng



“Chạy”

Trong đầu tôi giờ chỉ biết mỗi một điều thôi, cứ chạy thật nhanh ra khỏi căn phòng, chạy thoát ra khỏi cái bệnh viện khốn kiếp đó, nhưng thật lạ là bản thân tôi lại không biết được mình nên chạy đi đâu, nơi đó chẳng phải là thế giới thực tại, cũng chẳng phải là một chốn địa ngục giống như trong những cuốn tiểu thuyết tâm linh mà tôi từng đọc.

Một mình tôi sải bước trên dãy hành lang giữa màn đêm bao trùm, những thứ ánh sáng yếu ớt len lỏi từ bên ngoài chiếu qua những ô cửa kính, nó hệt như những bối cảnh trong các bộ phim kinh dị đầy ám ảnh, những âm thanh kỳ lạ phát ra từ khắp nơi trong khoảng không gian ngột ngạt đó, tiếng cười đan xen vào đó là những tiếng khóc kéo dài da diết, tôi hớt hãi vừa chạy vừa nhìn quanh, cứ mỗi khi chạy qua một căn phòng là mỗi lần tôi điếng người khi nhìn thấy linh hồn của những con người xa lạ đang gào thét trong đó, nó giống như một cái nhà tù không có lối thoát.

Khi chạy được đến gần ngưỡng cửa cầu thang nơi để dẫn lên tầng tiếp theo của bệnh viện, tôi chợt thấy thấp thoáng phía sau bức tường là bóng dáng của một người phụ nữ bí ẩn, bà ta trông thật già nua với bộ pi-ja-ma màu trắng ngà, đầu tóc rối bù xù với đôi mắt vô hồn chảy đầy máu.

- Không được rồi, không… không phải lối này!

Tôi tiếp tục quay đầu lại chạy thẳng qua một con đường khác, nó dẫn tới một cái thang máy duy nhất trong bệnh viện, tôi nghe rõ mồn một tiếng bước chân dậm một cách dứt khoát, nó như báo hiệu rằng người đàn bà đó đang tiến gần đến chỗ tôi, khoảng cách không còn xa nữa, trong đầu tôi lúc đó chỉ còn biết cầu xin một phép lạ xảy ra để cứu rỗi tôi khỏi những nghịch cảnh ác nghiệt này.

“Làm ơn đi! Mày hoạt động đi chứ, cái thang máy chết tiệt”

“Ting tong”

- Được rồi!

Tôi vui mừng khôn xiết khi cái thang máy sáng đèn và từ từ mở cửa, nhưng lại một lần nữa tôi bất ngờ nhìn thấy y tá Liên đang đứng trong đó.

- Sao… sao cô lại ở đây? À không… cô không phải là người!

Liên vẫn đứng đó không nói gì mà chỉ nhìn thứ gì đó ở ngay phía sau lưng tôi, không còn cách nào khác tôi đành phải bước vào cái thang máy đó cạnh Liên, viễn cảnh đó hệt như cái đêm mà tôi hay tin Liên đã nhảy lầu tự sát cách đó một ngày, khi cánh cửa thang máy từ từ khép lại thì bất thình lình một con dao chen ngang cửa, mũi dao lúc đó đã suýt đâm thẳng vào mắt tôi, nhưng may mắn là cánh cửa khép chặt và kẹp con dao lại, nó tự động đi lên tầng cuối cùng của bệnh viện mà chẳng đợi tôi chạm vào bảng số.

Trong khi chiếc thang máy đang từ từ đưa tôi lên tầng trên, tôi đứng khép nép ở một góc nhìn Liên không rời, dù có hơi lo sợ nhưng tôi vẫn cố đưa mắt lén nhìn xuống đôi tay của cô ấy.

“Chiếc nhẫn bạc đó, cô ấy vẫn đeo!”

Liên đột nhiên nhìn sang chỗ tôi với một nét mặt vô hồn, đôi mắt buồn như muốn nói lên điều gì đó chua sót, vòm bắt đầu mở ra như để nói gì đó, tôi cố đến gần và ghé tai mình lên để nghe nhưng rồi rốt cuộc tôi vẫn không thể nào nghe được gì từ cô ấy, cho đến khi Liên xòe tay ra đưa cho tôi một chiếc chìa khóa, tôi nhận ra ngay nó là chìa khóa dẫn lên sân thượng của bệnh viện, tôi đã ngạc nhiên khi cô ấy đưa nó cho tôi giữ.

Giọng nói của Liên lúc này mới văng vẳng trong đầu tôi:

- Oan nghiệt,... em dẫn anh lên nơi đó, anh sẽ hiểu ra mọi chuyện…!

Vừa nghe được đến đây thì Liên nhăn nhó tỏ ra khó khăn khi tiếp tục dùng “tâm khẩu” để nói chuyện với tôi.

- Cô ta sẽ không tha cho anh nếu anh ở đây lâu hơn!

- Nhưng mà…!

Tôi chưa kịp nói gì thì Liên đã biến mất khỏi thang máy.

“Ting tong”

Đúng lúc cửa thang máy mở, con dao bị cửa thang máy kẹp cũng bất ngờ rơi xuống, tôi không còn thấy cán dao đâu nữa, chắc nó đã bị gầm cửa thang máy kẹp nát. Không nghĩ đến nó nữa, tôi đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh dãy lầu đó, nó vẫn là dãy hành lang vắng ngắt, chẳng có một cơn gió nào thổi qua, chẳng có bóng người nào, mọi thứ trước mắt tôi chỉ là loe hoe vài bóng đèn trần lúc sáng lúc tắt, tôi độc bước trên dãy hành lang cũ kĩ đã bám đầy bụi, ngọn đèn mờ trong chiếc điện thoại soi phía trước dù là yếu nhưng tôi thực sự đã thay mình may mắn khi vẫn có thứ gì đó để soi lối đi. Tự thân tôi mở từng cánh cửa của từng căn phòng một, hầu như những căn phòng đó đều hao hao giống nhau vì hầu hết đều là những phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện mà chỉ có những người giàu có mới đặt chỗ trên tầng lầu này. mọi thứ vẫn nguyên vẹn y như mới, chẳng giống một chút nào so với những bề bộn bên ngoài hành lang.

Cuối đường tôi bắt đầu hít một hơi thật sâu rồi thở ra thật nhẹ, đứng trước cánh cửa dẫn lên sân thượng, tôi nhớ lại những khoảng thời gian trước đây, tôi thường hay xin anh bảo vệ chìa khóa để mở cửa lên đó hóng mát mỗi khi thấy tâm trạng mình căng thẳng.

“Lạch cạch”

Tôi mở khóa cửa rồi bước từng bước một qua khỏi cánh cửa đó, tôi bắt đầu cảm thấy mình như vừa bước qua được một không gian khác vậy, tôi thấy Hương ôm bụng ngồi dưới đất khóc nức nở, bên cạnh đó là bác sĩ Trương.

- Làm ơn anh! cứu lấy con tôi đi có được không? tôi không thể mất đi đứa con này.

Hương bò lê bò lết dưới đất cố gắng nắm lấy chân của Trương van xin anh ta một cách vô vọng nhưng Trương đã vội thẳng thừng xô cô ta ra rồi đáp.

- Cô buông tôi ra đi! cô làm gì vậy, tôi cũng muốn giúp cô lắm nhưng mà cô chỉ có thể chọn một trong hai thôi, một là mạng sống của cô, hai là đứa bé, cô chọn đi.

Khi chứng kiến được cảnh tượng này, tôi mới thầm nhận ra phần nào cái chết của Hương thật chất không phải là do tai nạn, nhưng còn đứa con trong bụng của cô ấy thì lại càng làm tôi thấy nghi ngờ hơn khi trước đó trong hồ sơ bệnh án tôi chưa hề thấy chi tiết nào nói rằng cô ta có thai cả.