Sổ Tay Yêu Đương Của Người Sói

Chương 25: Bí mật là cái gì?



Sau khi chấm dứt các hạng mục của đại hội thể thao, mọi người liền trải chiếu ngồi ở trên cỏ, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Tiền Hựu dựa vào lòng của Đông Lang, hai tay Đông Lang vòng qua ôm lấy cô,nhẹ nhàng đặt máy vi tính trước hai người, đeo tai nghe xem kịch ở dướibóng cây.

Hạ Khiêm Nghiêu ngồi nghỉ ngơi cách chỗ bọn họ khôngxa, đó là một quán cà phê ngoài trời, trang trí vô cùng tao nhã xa hoa,mấy người ở công ty vẫn dùng vẻ mặt lấy lòng vây quanh anh ta nhưthường, nói ra rất nhiều lời khen, thế nhưng anh ta không có nghe đượcchữ nào, mắt vẫn chỉ nhìn chỗ ngồi của Tiền Hựu.

Chỉ thấy haingười họ tươi cười dựa vào nhau, thỉnh thoảng Đông Lang lại cúi đầu,dùng cằm cọ cọ mặt của Tiền Hựu, dùng tay giúp chỉnh lại mái tóc bị gióthổi bay toán loạn của cô.

Hạ Khiêm Nghiêu càng nhìn càng tức giận.

“Phanh.” Anh liền bóp nát ly cà phê trong tay.

Một người nhân viên công ty ngồi đối diện anh thấy thế, vội vàng thấp giọng nhắc nhở, “Tộc trưởng, ngài phải khống chế lực đạo lại, ở đây khônggiống như ở phòng họp, xung quanh có rất nhiều người nhìn.”

HạKhiêm Nghiêu liếc nhìn bàn tay dính đầy cà phê của mình, người phục vụlập tức tiến lên đưa cho anh một chiếc khăn, vì trút hết căm giận mà anh cố dùng sức lau đi cà phê dính trên tay, sau đó đứng lên, “Mấy người cứ nói chuyện, tôi còn có chút việc.”

Mấy người trong công ty lập tức gật đầu, lúc Hạ Khiêm Nghiêu rời đi, mọi người không hẹn mà cùng thở phào một cái.

Đồng nghiệp Giáp lấy khăn ra lau mồ hôi, thấp giọng hỏi những người khác,“Tộc trưởng làm sao vậy, gần đây rất hay tức giận, mà mỗi lần ra tay xảgiận đều dùng lực rất mạnh, tôi cũng chỉ có thể yên lặng thở phào saumỗi lần như vậy.”

Đồng nghiệp Ất chỉ vào cây cổ thụ cách đó không xa, “Không phải là bởi vì cô gái kia sao, ai, tộc trưởng cũng thật là,rõ ràng là thích cô gái kia rất lâu rồi, ở gần nhau, vì sao không sớm ra tay? Lại để cho một con sói đoạt lấy cơ hội.”

Vẻ mặt đồng nhiệpBính bất đắc dĩ, “Tính tình của tộc trưởng không phải là mấy người không biết, tộc trưởng cho rằng người đang thể hiện sự yêu thương với cô gáikia, thế nhưng đối với người bình thường thì người đang tìm đồ trútgiận…”

“Ai…” Mọi người cùng nhau thở dài, vì chuyện tộc trưởng nhà mình yêu mà lo lắng không yên.

Mà Hạ Khiêm Nghiêu đã chạy tới chỗ của Tiền Hựu và Đông Lang, anh đi quangồi bên cạnh hai người họ, híp mắt nhìn bọn họ, “Hai người đang xemphim gì?”

Tiền Hựu còn đang rất giận anh ta, bởi vậy nên khôngthèm để ý đến, dĩ nhiên là Đông Lang vui vẻ khi thấy bạn gái mình khôngđể ý đến người này, vì vậy, hai người cùng coi Hạ Khiêm Nghiêu trở thành không khí.

“...” Lúc này Hạ Khiêm Nghiêu cũng không có nổi giận, anh ta thay đổi chiến lược, lấy từ trong túi ra vài quả bóng gôn mớimua, cố ý để ở trước mắt Đông Lanh.

Lúc đầu thì Đông Lang cũngkhông để ý lắm, vậy mà Hạ Khiêm Nghiêu lại lần lượt ném từng quả bóng ra xa, sự chú ý của anh không khỏi bị quả cầu hấp dẫn.

Phải biếtrằng, khoa học đã nói chó là động vật dễ tìm về bản năng nhất, tại vìchúng có thói quen sẽ chạy theo thứ gì đó sau đó đem chúng trở về. MàĐông Lang lại là người sói, liền cảm thấy bất hạnh với điểm này củamình. CHẳng qu không phải anh thích chơi đùa mới tìm đồ vật, mà bởi vìkhi còn nhỏ anh và những người bạn đã cùng nhau sống ở trong rừng, bìnhthường khi săn thú, bắt được mồi sẽ đem về cùng chiu sẻ với đồng bạn,dần dà tạo thành thói quen này.

Mà bây giờ, Hạ Khiêm Nghiêu lạicố ý ném bóng ra xa, mà không có đi nhặt, lại nhìn Đông Lang, dùng ánhmặt khiêu khích anh, giống như đang nói với anh “Anh không nhặt thì aiđi nhặt?”

Khi thấy mấy quả bóng bị ném càng xa, Đông Lang vốn cho rằng anh có thể nhịn được, nhưng khi thấy một quả bóng bị ném đi rấtxa, anh chợt muốn xông lên.

Tiền Hựu bỗng nhiên bị anh đẩy ra, càng hoảng sợ hỏi, “Làm sao vậy?”

Đông Lang cố gắng kiềm chế thói quen đi nhặt đồ, lạnh lùng trừng mắt với HạKhiêm Nghiêu, sau đó cúi đầu xoa đầu Tiền Hựu, trong giọng nói có chútáy náy, “Không có gì, đồ ăn vặt hết rồi, anh muốn đi mua cho em.”

“Được.” Tiền Hựu không có nghi ngờ anh, sau khi dặn dò anh mua thứ gì, lại tiếp tục cúi đầu xem kịch.

Khi thấy Đông Lang đã đi xa, Hạ Khiêm Nghiêu đã đoán đúng, hừ! Anh ta không tin là anh không trị nổi con sói đó! Cái gì mà đi mua đồ ăn vặt, chắcchắn là nhịn không được muốn đi nhặt bóng thì có, ha ha ha!

Nhưng mà anh ta không có đắc ý được lâu, chỉ hơn mười phút sau, khi Đông Lang trở về, anh không chỉ mua đồ ăn vặt, còn lụm thêm một cành cây trên mặt đất trở về, một mặt của cành cây còn có buộc một nhánh cỏ đuổi chó.

Hạ Khiêm Nghiêu “… … … …”

Con sói chết tiệt! Sao lại ác như vậy! Lại có thể là loại thực vật này! Aicũng biết đây là nhược điểm của loài mèo! Bây giờ Hạ Khiêm Nghiêu thậtmuốn dùng móng vuốt để cào chết anh mà!

“A, anh dùng cành cây buộc cỏ đuôi chó để làm gì?” Tiền Hựu tò mò hỏi.

Đông Lang thâm trầm cười, “Nghe nói dùng loại thực vật này chơi đùa với mèovô cùng công hiệu!” Vừa nói xong, liền bắt đầu rung rung nhánh cây buộccỏ đuôi chó.

Tiền Hựu nhức đầu, “Đúng là rất công hiệu, nhưng mà ở đây không có mèo ------”

Cô còn chưa nói hết, Hạ Khiêm Nghiêu = đột nhiên kêu “Ngao” một tiếng, sau đó liền nhào đến nhánh cây cỏ đuôi chó, miệng còn hô to, “Đưa cho tôi!”

Nhưng làm sao Đông Lang có thể để cho anh ta đoạt cỏ đuôi chó đi dễ dàng nhưvậy? Căn bản là anh không cần di chuyển, chỉ cần thay đổi tay, liềnkhiến Hạ Khiêm Nghiêu chuyển động lộn xộn xung quanh mình.

Khithấy Hạ Khiêm Nghiêu chỉ để ý đến cỏ đuổi chó kia, rất nhanh đã không có hình tượng mà lăn lộn trên mặt đất, Tiền Hựu nhìn chằm chằm nói, “HạKhiêm Nghiêu bị làm sao vậy? Đông Lang, anh ta bị sao vậy, anh anh anh…trước tiên dừng lại đã!”

Đương nhiên phải nghe bạn gái, Đông Lang dừng động tác, Hạ Khiêm Nghiêu liền giựt lấy cỏ đuôi chó, giống như lấy được cái gì đó trân bảo mà giấu vào trong lòng, cũng giống như nếu aidám cướp của anh ta thì anh ta sẽ liều mạng.

Tiền Hựu nhìn vào bộ dáng đầu tóc rối bời của anh ta, không khỏi có chút thông cảm nói, “HạKhiêm Nghiêu, anh không sao chứ? Vừa rồi anh bị làm sao vậy?”

HạKhiêm Nghiêu thở dốc một chút, lý trí dần dần trở về, trong mắt Tiền Hựu là bộ dạng lôi thôi xốc xếch của anh ta, liền khiến anh ta cảm thấy xấu hổ và tức giận! Tên Đông Lang chết tiệt, Lại ó thể khiến anh ta mất mặt trước mặt người mình thích!

“Anh! Đông Lang, bây giờ tôi mới biết, anh rất là đê tiện!” Hạ Khiêm Nghiêu chỉ vào mặt của Đông Lang chửi ầm lên.

Vẻ mặt của Đông Lang bình tĩnh, nhíu mi nhìn anh ta, “Hạ tiên sinh, tôikhông hiểu anh đang nói cái gì, tôi đê tiện chỗ nào? Tôi chỉ là cầm mộtnhánh cỏ đuôi chó, muốn cho Tiền Hựu chơi đùa với mèo, anh cũng khôngphải là mèo, tại sao lại kích động như vậy?”

“Tôi ------” HạNghiêm Nghiêu bị nói đến nghẹn lời, Tiền Hựu lo lắng nhìn anh ta, xungquanh cũng có nhiều người tò mò nhìn anh ta, mặt của anh ta liền đỏ bừng như quả cà chua, ngày hôm nay thật sự là quá mất mặt, thân là Tộctrưởng của tộc mèo thì dĩ nhiên anh phải nhịn được sức hấp dẫn của cỏđuôi chó! Anh ta nào còn mặt mũi ở đây? Liền vội vàng ôm cỏ đuôi chóchạy trối chết.

“Ai, anh không sao chứ?” Tiền Hựu có chút lolắng, đuổi theo bóng lưng của anh ta hỏi. Đông Lang đứng bên cạnh an ủi, “Anh ta không có chuyện gì, em đừng lo lắng, lại ăn đi.”

TiềnHựu nhìn chằm chằm bóng lưng của Hạ Khiêm Nghiêu một chút, phát hiệnhình như là anh ta không có chuyện gì, lúc này mới yên tâm, lấy đồ ănĐông Lang mới mua về ra, sau đó cô lại nhìn túi ny lon ở dưới hỏi, “Đâykhông phải là mấy quả bóng mà Hạ Khiêm Nghiêu mới ném đi sao? Đông Lang, làm sao anh có thể nhặt về hết vậy?”

Đông Lang “…”

.

Sau cả ngày đi chơi vui vẻ, Đông Lang liền đưa Tiền Hựu về nhà.

Anh vẫn theo thói quen đi vào trong, không thèm để ý đến con mèo đang nherăng bên cạnh, từ phòng bếp đi ra còn cầm thêm một túi rác, bỏ rác ởtrên bàn và ở trên ghế sa lon vào túi, lại giúp Tiền Hựu quét nhà.

Tiền Hựu nhìn bóng lưng bận rộn của anh, vô cùng ngượng ngùng xông đến, ômlấy bờ hông gầy gò của anh từ phía sau, giọng nói nửa làm nũng nửa thấpthỏm, “Xin lỗi anh, em đặc biệt rất làm biếng, rất không muốn dọn… Anhsẽ không có cảm thấy em rất lôi thôi chứ?”

Đông Lang nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn trán của cô, “Không, về sau nếu em không muốn dọn, anh sẽ là người giúp em.”

Giọng nói rất tình nguyện.

Lòng của Tiền Hựu quả thực là ngọt đến chết, cô liền nhón chân hôn lên mácủa anh một cái, “Em đi làm đồ ăn cho anh được không? Gần đây em rấtchăm chỉ học nấu ăn đó!”

Đông Lang quay người lại, sờ sờ mặt của cô, “Không cần, em biết mà, sức ăn của anh rất lớn, nếu như em làm sẽ rất vất vả đó.”

Tiền Hựu sửng sốt một chút, điều này cũng đúng! Nếu như sau này bọn họ kếthôn, mỗi ngày cô sẽ chỉ nấu cơm cho anh? Cô cũng không có ngại vì ngườimình yêu mà làm cơm, nhưng cô tốt xấu gì cũng phải đi làm, còn phải cócuộc sống của mình nữa…

Giống như là nhìn thấy sự lo lắng củaTiền Hựu, khóe môi của Đông Lang bất giác cười, nhẹ nhàng nhéo mặt củacô một cái, “Em quên sao, nhà anh có người làm nấu cơm.”

Tiền Hựu dừng một chút, mắt bỗng nhiên sáng lên, “Đúng rồi! Em làm sao lại quênmất việc này! Ha ha ha, quá tốt rồi, như vậy sau khi kết hôn thì chúngta cũng không sợ anh ăn không no đi.”

Nói xong thì cô liền đỏmặt, trời ạ, vì sao cô lại có thể đem chuyện kết hôn ra mà nói to nhưthế! Như vậy thì không phải là mình có vẻ rất gấp gáp sao?

Vì vậy cô cúi thấp đầu, không dám nhìn đến ánh mắt của Đông Lang, thế nhưngthời gian cứ như vậy trôi qua, vậy mà Đông Lang vẫn không có lên tiếng.

Lo lắng nho nhỏ trong lòng của Tiền Hựu, cũng dần to lớn hơn.

Cô ngẩng đầu nhìn Đông Lang, phát hiện ra vẻ mặt của anh ngưng trọng caumày, lòng không khỏi nhảy “lộp bộp”, xong rồi, mình nói sai gì sao?Chẳng lẽ bọn họ đã ở bên nhau lâu như vậy, Đông Lang vẫn còn suy nghĩ về chuyện kết hôn sao? Coi như là tự do yêu thương, nhưng bọn họ là yêunhau thật! Hơn nữa… Hơn nữa Đông Lang cũng đã từng nói muốn sống cùng cô mà, bây giờ tại sao…

Bây giờ trong đầu của Tiền Hựu xuất hiệnmột đống suy nghĩ, hốt hoảng vì cũng chẳng biết nói như thế nào chophải, vì căng thẳng mà cũng bắt đầu nói năng lộn xộn, “Em em em… Em chỉlà tùy tiện nói thôi… Tuy rằng chúng ta yêu nhau, nhưng cũng không nhấtthiết phải kết hôn… Nhưng em thật sự rất yêu anh, lẽ nào đến bây giờ anh vẫn chưa muốn ------ a a a mình đang nói cái gì vậy…”

Đông Langgiống như phục hồi tinh thần, anh nhìn bộ dáng lo sợ của Tiền Hựu, vộivàng hôn nhẹ trán của cô, “Xin lỗi, lần trước cũng đã nói, đương nhiênanh cũng muốn kết hôn. Nhưng anh còn có một việc rất quan trọng vẫn chưa có nói cho em biết, nếu em có thể tiếp nhận chuyện này, anh liền cầuhôn em, bởi vì anh sợ sẽ làm tổn thương em.”

Tiền Hựu nóng nảy hỏi, “Là chuyện gì? Bây giờ anh nói cho em biết đi!”

Bây giờ đến phiên Đông Lang hoảng sợ, “Anh… Anh tạm thời còn không biết nên nói như thế nào, em có thể cho... anh thêm chút thời gian được không?”

Mặc dù trong lòng rất thất vọng, nhưng đối mặt với người đàn ông mình yêu,cuối cùng thì Tiền Hựu vẫn gật đầu một cái, “Được, em không ép anh.Trước đây anh cũng đã nói, anh có một bí mật muốn nói cho em biết, bímật này có phải là chuyện quan trọng mà anh muốn nói không?”

Đông Lang gật đầu, vẻ mặt có chút xấu hổ, “Đúng, xin lỗi, anh không phải là cố ý giấu em.”

Tiền Hựu lắc đầu, “Anh không cần phải xin lỗi, ai cũng có bí mật của mình… Em hiểu.”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng không thể tránh khỏi cảm giác khóchịu! Quả nhiên là mình không có vận khí tốt như vậy! Người đàn ông tốtnhư vậy thì làm sao có thể tình nguyện ở cạnh cô, mình bình thường nhưvậy, nhất định là anh vẫn có chút ghét bỏ…

Đi chơi vui vẻ cả ngày, căn bản không có tốn chút sức lực nào, nhưng vì mấy câu nói mà mất hết cả sức rồi.

Tâm tình của Tiền Hựu lập tức trầm xuống khi Đông Lang vừa đi, mệt mỏi dựa vào cửa.

Tiểu Nhung đi tới liếm tay an ủi cô, Tiền Hựu liền ôm nó vào lòng, da của nó mềm mại giống như dành cho tâm hồn trống rỗng như cô ôm.

Cô chua xót cúi đầu hỏi hỏi mèo, “Mày nói xem, rốt cuộc thì anh ấy có bí mậtgì, quan trọng đến mức không thể nói cho tao biết chứ?”

TiểuNhung bỗng nhiên bối rối, nhảy ra khỏi lòng của Tiền Hựu, meo meo kêuloạn, Tiền Hựu đương nhiên là nghe không hiểu, hỏi “Em nghĩ anh ấy cónói cho chị biết không?”

Dĩ nhiên Tiểu Nhung gật đầu, sau đó kịch liệt kêu lên, Tiền Hựu còn đang mơ màng, bỗng nhiên có người gõ cửa.

Cô tưởng là Đông Lang trở lại, liền xoay người mở cửa, nhưng mà ở cửakhông có một bóng cười, Tiền Hựu ngẩn người, bỗng nhiên cảm giác được có một vật mềm mại đụng vào chân cô.

Cô run lên, vừa cúi đầu nhìn,liền phát hiện một con vật toàn thân đều đen, còn có chút màu bạc, đangdùng đôi mắt màu tím đậm tội nghiệp nhìn cô.