Sổ Tay Tra Thụ Tìm Đường Chết

Chương 43



Buổi sáng ngày hôm sau, Tần Phi bị Giang Ninh đáng thức, mở mắt ra nhìn chăm chú đồng hồ đeo tay để trên đầu giường, còn chưa tới 6 giờ.

“Dậy sớm một chút, tôi muốn đi Bát Bảo Sơn.” Giang Ninh ghé sát vào tai anh nói, thấp giọng nhắc nhở, vừa mới tỉnh ngủ nên tiếng nói có chút khàn khàn gợi cảm.

“Ừ.” Tần Phi mơ hồ đáp, mới vừa nghiêng người, bỗng nhiên phát hiện chính mình nằm trong lòng ngực Giang Ninh.

Hai người vẫn chưa bận đồ, bốn chân thon dài dây dưa cùng nhau, cánh tay Giang Ninh vòng trên eo Tần Phi, anh nghiêng người như thế, hai người anh em không cách nào tránh khỏi ma sát vào nhau, chỗ mẫn cảm cọ vào nhau khiến anh trong nháy mắt tỉnh táo đi rất nhiều.

Tần Phi nhíu mày, lẽ nào hai người ôm nhau ngủ như thế suốt đêm qua?

Tình huống này không đúng lắm, bấm tay tính toán, hai người ở chung cũng hơn 200 ngày rồi, ôm nhau thắm thiết dịu dàng xưa nay chưa từng có. Đây không phải tính cách của Giang Ninh, ngoại trừ khi làm tình ra, rất ít khi cùng Tần Phi làm chuyện thân mật.

Giang Ninh không thèm để ý cử chỉ thân mật giữa hai người, còn cúi đầu hôn lên môi Tần Phi, sau đó buông người ra, đứng lên tiện tay khoác áo ngủ lên người Tần Phi sau đó liền đi rửa mặt.

Tần Phi rời giường đi rửa mặt, đứng tắm ở vòi hoa sen, kinh ngạc phát hiện chính mình ngày hôm qua bị Giang Ninh khuyếch trương phía sau đã được rửa sạch sẽ.

Giang Ninh không thích mang bao, mà Tần Phi lại không thích bị bắn vào trong, hai người vừa mới bắt đầu còn bởi vì chuyện này mà tranh luận không ít. Sau đó Tần Phi nổi giận, rống với Giang Ninh một trận, nói nếu cậu không mang bao, lão tử không nằm dưới nữa, khuôn mặt lão tử như thế này, đáng lẽ phải chịch cậu mới đúng! Lúc này Giang Ninh mới không tình nguyện mang vào.

Trước đây bị Giang Ninh bắn vào trong, Tần Phi phải cọ rửa rất lâu, anh thường xuyên ở trong phòng tắm một bên rửa sạch một bên mắng chửi Giang Ninh, Giang Ninh ở bên ngoài nghe thấy cũng không nói lời nào, nên làm gì thì làm cái đó.

Tần Phi có nằm mơ cũng chẳng ngờ, có một ngày Giang Ninh sẽ chủ động giúp mình thanh lý chuyện này.

Không thể không nói, mấy ngày nay Giang Ninh thay đổi rất nhiều.

Tần Phi lắc đầu cười lạnh, anh không hiểu Giang Ninh làm như vậy là có ý gì, những thay đổi này nếu như đặt vào nửa tháng trước, anh sẽ rất cao hứng và mừng rỡ, nhưng hiện tại…… Chỉ còn dư lại hai chữ: Vô cảm.

Tần Phi đứng trước gương to đeo cà vạt, bởi vì có chút mất tập trung, khi thắt cảm thấy không hài lòng, liền kéo xuống.

Giang Ninh đi tới, đưa tay tiếp nhận cà vạt trong tay Tần Phi, nghiêm túc thắt cho Tần Phi.

Tần Phi nhìn Giang Ninh hơi rũ mắt xuống, lông mi dày rộng, từ trên trán đến đường cong hoàn mỹ của chiếc cằm, còn có ngón tay thon dài. Ngày thường Giang Ninh rất ít khi mặc âu phục, nên cũng không đeo cà vạt nhiều lắm, động tác tuy không thuần thục nhưng lại rất chăm chú.

Giang Ninh bỏ ra hai phút mới thắt xong cà vạt, hài lòng vuốt lên cổ áo Tần Phi, thấp giọng nói: “Đi thôi.”

Một giây sau khi cậu xoay người liền nghe Tần Phi nói: “Giang Ninh, ai cưới cậu về nhà chắc thích lắm, cà vạt thắt rất tốt, cơm ngon, hầu hạ trên giường cũng rất thoải mái.”

Thân thể Giang Ninh bỗng dưng cứng đờ, quay đầu trở lại, ánh mắt thanh lãnh nhìn Tần Phi.

Khóe môi Tần Phi nâng lên ý cười, ý tứ sâu xa nói: “Cậu nói thử xem ai muốn cưới cậu về làm vợ, chắc người đó sẽ bị cậu làm hố chết cha.”

Giang Ninh không lên tiếng, yên lặng nhìn Tần Phi, thần sắc trong mắt một điểm biến hóa đều không có.

Tần Phi nhẹ nhàng cười lạnh hai tiếng, vòng qua người Giang Ninh đi ra ngoài.

Khiến anh không nghĩ tới chính là, Giang Ninh dường như không nghe thấy lời anh nói móc mỉa, vẫn như bình thường đi theo phía sau anh, khi ra cửa còn giúp anh mở cửa.

Đến gara, Giang Ninh ấn xuống chìa khóa, ra hiệu Tần Phi ngồi vào bên trong xe Audi R8.

Chiếc xe này từ khi Tần Phi mua cho Giang Ninh, Giang Ninh dùng nó để đi chỉ đếm được trên đầu ngón tay, khi ngồi vào xe còn ngửi thấy mùi xe mới, lúc trước vì lấy lòng Giang Ninh nên mua lễ vật xa xỉ này, giờ phút này khi ngồi vào bên trong chỉ còn lại là sự lúng túng.

Hai người đi đến linh đường, suốt một đường chạy đến Bát Bảo Sơn.

Dừng xe xong, Tần Phi xuống xe, không nghĩ tới Giang Ninh cũng xuống theo, điều này làm cho anh có chút hoảng hốt, xoay người nhìn Giang Ninh.

Giang Ninh khóa kỹ xe, đi tới trước mặt anh, thanh âm trầm thấp nói: “Chuyện lúc trước tôi xin lỗi, tôi không nghĩ tới ông ngoại anh liền sẽ…… Xin lỗi, Tần Phi…… Tôi muốn theo anh đi vào.”

Tần Phi nhìn cậu một lúc, không lên tiếng, xoay người tiếp tục đi vào trong, xem như là ngầm đồng ý đi.

Giang Ninh theo sát phía sau anh, đi vào bên trong nhà tang lễ.

Lễ truy điệu cử hành lúc chín giờ sáng, rất đông người đến đây phúng viếng, sau đó lại đến các quan chức cấp trung ương, ký giả các đài truyền hình cũng tới đưa tin, toàn bộ hành trình Tần Phi đều đứng ngay giữa trung tâm, cảm xúc trên mặt rất ít, khi người lãnh đạo đọc xong lễ truy điệu, Tần Phi đại diện cho người nhà lên bục đọc diễn văn.

Giang Ninh đứng ở trong góc nhỏ, như dân chúng đến đây tiếc thương, ánh mắt cậu từ đầu đến cuối không hề rời xa Tần Phi, đây là lần đầu tiên cả đời này Giang Ninh nhìn lâu như thế, tỉ mỉ quan sát Tần Phi, cậu phát hiện cử chỉ Tần Phi rất khéo léo, tuy rằng tâm tình rất kém, thế nhưng thân là người nhà cũng không vì thế có biểu hiện sai lầm.

Thời điểm Tần Phi lên bục đọc diễn văn, Giang Ninh chỉ nhìn chằm chằm người đứng trên bục, bất giác nhìn đến có chút nhập thần, Tần Phi một thân tây trang màu đen nhìn qua rất anh tuấn đẹp trai, hơn nữa so với ngày thường, có cảm giác như lạnh lùng đi rất nhiều, bỗng nhiên cậu rất muốn chinh phục triệt để nam nhân mạnh mẽ này.

Giang Ninh nhìn thẳng Tần Phi đứng trên bục, không lưu ý có người đi đến bên cạnh mình, mãi đến khi người kia mở miệng nói: “Chúng ta nói chuyện đi?” Lúc này cậu mới lấy lại tinh thần, hai mắt đối diện Tiếu Cẩn.

Tiếu Cẩn cũng tới đây.

Kỳ thực thân phận của anh rất khó xử, theo lý thuyết anh cũng là cháu ngoại Tần lão gia, người nhà họ Tần rất ít đàn ông, chỉ có Tiếu Cẩn, Tần Phi là hai cháu ngoại xem như là đàn ông, thế nhưng từ nhỏ lúc ba mẹ Tần Phi ly hôn, Tiếu gia cùng Tần gia liền cạch mặt nhau.

Khi đó ba Tần Phi không chịu tiếp nhận Tần Phi, dẫn tới Tần lão gia hết sức bất mãn, tính khí Tần lão gia cũng nóng nảy, quyết định đoạn tuyệt tới lui cùng Tiếu gia. Ba mẹ Tần Phi ly hôn xong, Tiếu Cẩn theo Tiếu gia, từ sau lần đó không còn qua lại Tần gia nữa, đảo mắt đã gần ba mươi năm, người Tần gia cũng muốn quên đi sự tồn tại của Tiếu Cẩn.

Ngày hôm nay Tiếu Cẩn đến đây cũng rất biết điều, vẫn đứng ở phía sau, sáng sớm anh vừa tới liền phát hiện Giang Ninh, nhìn Giang Ninh rất lâu, chỉ là Giang Ninh tập trung sự chú ý lên trên người Tần Phi, không phát hiện ra anh.

Giang Ninh hơi nhíu mày, nhìn Tiếu Cẩn, gật đầu, sau đó theo Tiếu Cẩn đi ra cửa lớn.

Hai người đứng ở bên ngoài trống trải.

Nghĩa trang Bát Bảo Sơn không khí hết sức kỳ lạ, như gột rửa những ồn ào náo động từ bên ngoài, xoay người nhìn phía sau dãy bia mộ hàng loạt, mỗi một người tới chỗ này đều không tự chủ được bình tĩnh.

Mùa đông đã đến, giữa bầu trời chợt có con quạ bay ngang qua, mang đến cảm xúc tối tăm.

Tiếu Cẩn mở miệng trước, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đã nhìn thấy ba cậu.”

Giang Ninh sửng sốt, nhìn về phía Tiếu Cẩn.

Tiếu Cẩn nhún vai: “Huyện Tấn Nham không lớn, thời điểm năm đó tôi còn nhậm chức nắm chặt nền kinh tế, ba cậu làm ăn ở huyện Tấn Nham, tôi biết ông ấy cũng là điều hiển nhiên.”

Ánh mắt Giang Ninh chuyển hướng nhìn về phía nghĩa trang xa xôi, không lên tiếng.

Tiếu Cẩn lại nói: “Tôi nhớ rõ Giang Như Hải chưa từng kết hôn, khi đó lúc ông còn ở Sơn Tây đã hơn ba mươi tuổi chưa có bạn gái, tôi có nghe người ta nói qua, từ nhỏ ông ấy đã gặp tai nạn giao thông, bị bánh xe cán qua ép hỏng bộ phận khiến thân thể không thể sinh hoạt tình dục, vì lẽ đó cũng không kết hôn, Giang Ninh, là ông ấy nhận nuôi cậu đi.”

Giang Ninh thân thể cứng đơ, không nói gì, chờ Tiếu Cẩn tiếp tục, hiển nhiên đây là thừa nhận.

“Những người thợ mỏ gặp sự cố kia, trong đó có một người tên là Lâm Huy có đứa con tuổi khoảng từ năm đến sáu tuổi, năm đó khi Giang Như Hải xảy ra tai nạn giao thông được vợ chồng Lâm Huy cứu giúp, từ sau vụ đó Giang Như Hải cùng vợ chồng Lâm Huy trở thành bạn bè, nghe nói vợ chồng Lâm Huy khi biết tin mình có quý tử, còn để đứa bé nhận Giang Như Hải làm ba nuôi, còn cố ý đặt tên cho con mình theo họ của Giang Như Hải, tôi chắc chắn, bây giờ phải gọi cậu là Lâm Giang Ninh đi.”

Tiếu Cẩn dừng một chút, nhìn về phía Giang Ninh, vẻ mặt Giang Ninh không thay đổi chút nào, tựa hồ đã sớm dự đoán lời Tiếu Cẩn sẽ nói ra.

Tiếu Cẩn thấy thần sắc cậu không khác là bao, liền tiếp tục nói: “Lần đầu tiên ở sân bay nhìn thấy cậu, tôi cảm thấy cậu rất quen thuộc, tuy rằng quá khứ đã trôi qua mười bốn năm, khi đó cậu chỉ mới sáu tuổi, hiện tại đã hai mươi, hình dáng thay đổi đi rất nhiều, nhưng đôi mắt này lại không thay đổi, bất quá ánh mắt càng thêm lạnh lẽo mà thôi.”

Bỗng nhiên, ngữ khí Tiếu Cẩn trở nên sắc bén lên, bỗng dưng chuyển biến câu chuyện: “Giang Ninh, nếu cậu muốn đến trả thù, oan có đầu nợ có chủ, cậu cứ việc tìm tôi, cần gì phải tìm đến Tần Phi?!”

Ánh mắt Giang Ninh quay trở về, rơi vào trên mặt Tiếu Cẩn, âm thanh lạnh lẽo nói: “Nếu không liên quan đến chuyện Tần Phi, vậy vì sao anh để hắn ở trước mặt anh cùng Thẩm Trung Hoa đọ sức?! Tiếu Cẩn, thời gian trôi qua đã nhiều năm như thế, anh vẫn như cũ sợ phiền phức, sợ chết!!!”

Tiếu Cẩn nheo mắt lại cùng Giang Ninh đối diện, âm thanh lạnh lùng nói: “Đó là chuyện của hai anh em chúng tôi! Tôi sẽ không làm tổn thương em ấy! Còn cậu, đến đây chỉ tổn thương nó!”

Giang Ninh hừ một tiếng, không nói tiếng nào.

“Cậu cùng Tiểu Phi thời gian ở cùng nhau cũng không ngắn, nên hiểu rất rõ nó là người có tình cảm yếu đuối, tuy rằng bình thường nó làm việc lưu loát dứt khoát, bề ngoài nhìn qua mạnh mẽ, nhưng nội tâm nó so với ai khác mềm yếu đi rất nhiều, so với ai khác cũng dễ dàng tổn thương hơn, Giang Ninh, cậu rất may mắn, thế nhưng cậu lại lợi dụng nó mở lòng ra đối với mình để mang đến thương tổn nó!”

Bề ngoài Giang Ninh bất động, nhưng trong lòng lại đau nhói từng cơn, chỉ cảm thấy mỗi một câu nói của Tiếu Cẩn đều đâm vào trong trái tim cậu, khiến cậu không cách nào có thể thở được.

Cậu nhíu mày lại, đem đầu chuyển sang hướng khác, lạnh lùng thốt: “Đây là chuyện của tôi và hắn.”

Tiếu Cẩn trầm giọng nói: “Giang Ninh, tôi thừa nhận toàn bộ những chuyện mà tôi từng làm, cậu muốn lấy lại công đạo cũng tốt, trừng phạt kẻ ác cũng tốt, nhưng tôi xin cậu đừng làm tổn thương đến em trai tôi. Chuyện năm đó từ đầu đến cuối nó không hề hay biết chuyện gì hết, không có liên quan gì đến nó, nếu như cậu muốn lợi dụng nó điều tra tin tức từ tôi, như vậy hiện tại tôi đang đứng trước mặt cậu cùng cậu ngả bài, mặc cậu xử trí.

Nhưng xin cậu mau rời khỏi nó! Sớm một chút rời xa nó, nó sẽ ít bị thương tổn hơn! Cậu hận tôi cứ đến tìm tôi tính sổ, Tần Phi đối với cậu là tình cảm chân thật, dù sao hai người đều sinh hoạt chung một chỗ, không cần biết cậu có tình cảm với nó hay không, cũng xin cậu đừng tổn thương nó nữa. Chẳng lẽ cậu muốn ở trước mặt nó đem tất cả sự ngụy trang vứt xuống, khiến nó nhận ra anh trai của mình là một tên cặn bã ra sao, cậu mới thỏa mãn ư? Đừng quên khi cậu thỏa mãn bao nhiêu, nó càng thống khổ bấy nhiêu.”

“Tiếu Cẩn, tôi thật sự kinh ngạc,” Giang Ninh cắn chặt răng nói, “Anh không biết xấu hổ đứng trước mặt tôi nói ra những lời đường hoàng này! Năm đó anh thấy chết mà không cứu sao không nghe anh nói một câu cảm tình gì?! Anh không có quyền gì chỉ trích tôi, không sai, tôi chính là tới đây đưa anh vào trại giam! Anh cùng Thẩm Trung Hoa, cùng với những người năm đó có liên quan đến sự kiện tai nạn thảm khốc tại mỏ than đá, một người cũng đừng nghĩ trốn thoát!”