Sổ Tay Thượng Vị Hậu Cung

Chương 20: Thăng vị tài tử



Edit: Chôm chôm

Viên Diệu Diệu chậm rì rì đi theo Tiểu Khang Tử, phía trước có hai cung nữ cầm đèn lồng soi đường.

Nàng vừa ra khỏi Long Càn Cung, liền đem áo choàng bên ngoài cởi ra, sau đó duỗi tay vỗ vỗ gương mặt mình, dùng sức xoa đôi mắt.

Đối với mấy động tác của nàng, Tiểu Khang Tử có chút không hiểu, chỉ là thấy hốc mắt nàng bị đỏ một mảng, tóc đen bị gió lạnh thổi bay, khóe mắt mang vẻ mị hoặc.

hắn lập tức quay đầu lại không dám nhìn tiếp, cũng không dám nói một câu nào. Tiểu thường tại này đúng là cao thủ, dáng vẻ hiện giờ của nàng nhìn giống như vừa được hưởng mưa móc, thần thái mị hoặc mười phần, như là đã hút khô ngôi cửu ngũ. Đương nhiên chuyện này hắn chỉ có thể xem qua mà không dám nghĩ sâu sa, ai biết được tiểu thường tại đầu óc bất thường này đến cùng là đang muốn làm chuyện xấu xa gì.

Khi nàng trở lại đình viện của mình, thúy trúc đã sớm chờ ở bên ngoài, vẻ mặt kinh hoảng. Thấy nàng trở về, cả người đều kích động mà nhào tới, hai mắt đỏ bừng.

“Thường tại thường tại, ngài cuối cùng đã trở lại, nô tỳ còn cho rằng sẽ không được gặp lại ngài nữa!” Thúy trúc ôm chặt lấy nàng, nước mắt chảy ra.

Vừa rồi Tiểu Khang Tử đang đi ở phía trước, thiếu chút nữa bị Thuý Trúc đẩy một cái ngã xuống đất, may được hai cung nữ đỡ lấy, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Ngày hôm nay hậu cung có thật nhiều thay đổi, người ban đầu yếu đuối như chỉ cần gió cũng có thể thổi bay vậy mà giờ lại khoẻ như trâu. Cung nữ Thuý Trúc này, lần trước nhìn yếu như gà con mà giờ đủ sức đẩy ngã hắn, thật là nhục nhã.

hắn là thái giám thân cao bảy thước, thế mà thua một tiểu cung nữ, thật không thể nhịn nhục.

“Này này, ngươi nhẹ chút, đừng thấy chủ tử của các ngươi đã trở lại, mà muốn nhân cơ hội giết ta, cẩn thận bị Hoàng thượng phán tội chết.” Sau khi đứng vững, Tiểu Khang Tử lập tức trợn mắt nhìn sang.

Lúc này Thuý Trúc đang khóc đến cảm động trời đất, nghe thấy tiếng của hắn, miễn cưỡng quay đầu lại. Sau khi thấy rõ người vừa rồi là khang công công, lập tức nhỏgiọng xin lỗi.

“Vậy, thường tại, nô tài chỉ đưa ngài đến đây.” hắn nhẹ nhàng một ho khan, hai cung nữ lập tức đi trước dẫn đường.

Viên Diệu Diệu cùng thúy trúc đi vào trong phòng, chủ tớ hai người đều bị lạnh đến run bần bật. Thúy trúc chờ thật lâu, cộng thêm lo lắng cho nàng, trong lòng không yên nên càng thêm lạnh. Viên Diệu Diệu thì vì muốn tạo ra hình ảnh vừa mới cùng hoàng thượng triền miên, cho nên cố ý phô bày, giống như lời Tiểu Khang Tử nghĩ trong lòng chính là hành vi phóng đãng.

“Thường tại, đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Ngài dọa nô tỳ sợ muốn chết, phía Hiền phi nương nương không có tin tức gì, còn phái người tới dặn dò nô tỳ, bảo nô tỳ khôngđược lắm miệng. Lâu như vậy ngài mới trở về……” Thúy trúc lải nhải không ngừng.

Viên Diệu Diệu vẻ mặt điềm nhiên, vì đêm nay có thể thấy con trai nên nàng thật vui sướng. Tuy nói Vệ Cẩu Tử vẫn chưa sủng hạnh nàng, nhưng tốt xấu gì cũng có thể trao đổi, lại còn trong tối ngoài sáng nhắc nhở nàng chút chuyện.

“ thời gian này nhớ tránh xa các phi tần khác, không được dây dưa với các nàng. Kể cả với Hiền phi cũng phải cắt đứt.” Nàng cau mày, cẩn thận nhớ lại lời Hoàng Thượng nói.

Vệ Cảnh đã nói rõ ràng cho nàng rằng không muốn nàng kéo bè cánh, có thể thấy, các thế lực trong hậu cung làm hắn rất không vừa lòng.

Tuy Viên Diệu Diệu cũng cảm thấy không hài lòng, hy vọng Hoàng Thượng nhanh dọn dẹp lại hậu cung một phen, không thể để nàng vừa mới chết, những người liền trở nên hung hăng ngang ngược. Nhưng giờ phút này nàng lại có chút không cam lòng, tục ngữ có câu, loạn thế xuất anh hùng, Hoàng Thượng nếu muốn điều chỉnh hậu cung, khẳng định sẽ yêu cầu một phi tần nào đó trợ lực, dùng nữ nhân quản lý nữ nhân là thượng sách.

Trước kia Viên Diệu Diệu chính là cánh tay đắc lực của Hoàng đế cho nên mới có thể thẳng tiến thăng vị. hiện tại Hoàng Thượng không sủng hạnh nàng, mà nàng chỉ là thất phẩm tiểu thường tại, quả thực là hai bàn tay trắng, trong thời điểm náo loạn này, nàng muốn làm kiêu hùng, cũng không đủ sức.

“Thường tại, ngài thật khó khăn mới có thể làm Hiền phi nương nương nhìn đến, giờ cứ như vậy mà từ bỏ? Có cây to để dựa vào là điều quá tốt, như Hứa tiệp dư ngày trước, từ một bát phẩm thải nữ, được tiên hoàng hậu đưa tới vị trí bây giờ. Ngài so với hứa tiệp dư thông minh lại xinh đẹp hơn, nếu được Hiền phi nương nương trợ lực, thìsẽ một bước lên trời.” Thúy trúc vậy mà biết thay nàng suy nghĩ.

Lúc trước, Viên Diệu Diệu có nói với nàng chuyện muốn thăng vị, thúy trúc nhớ rất rõ, vẫn luôn để trong lòng. Tuy nói ngày thường nàng luôn mơ mơ hồ hồ, nhưng với chuyện quan trọng, nàng vẫn tương đối thanh tỉnh.

“Ngươi nhìn Hứa tiệp dư đi? Ta tận mắt thấy nàng bị Hoàng Thượng ra lệnh lột sạch xiêm y treo trên cây. Nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, mọi việc phải dựa vào chính mình.”

Viên Diệu Diệu nói xong, liền vào buồng trong chuẩn bị ngủ.

Tuy bề ngoài nàng tỏ ra không sao cả, nhưng trong lòng lại không yên,từ phân vị này muốn thăng lên thì phải làm thế nào đây, nàng nghĩ tới lại thấy sầu hoảng.

Năm đó nàng đem Vệ Cẩu Tử dạy dỗ quá tốt, liếc mắt một cái là hắn có thể nhìn ra nữ nhân nào trong lòng mang ý xấu, muốn câu dẫn hắn. Đương nhiên hậu cung mỗi người đều mong được hưởng thánh sủng, nhưng lúc đó nàng nói với hắn: Hoàng Thượng nhất định phải chọn người mà ngài thuận mắt nhất, loại mà vừa nhìn đã thấy phiền chán tốt nhất đừng đụng, như vậy sẽ khiến tâm trạng không vui.

Kết quả nàng bị biến thành người khác, từ trong ra ngoài đều là loại Vệ Cẩu Tử khôngthích, cho nên về cơ bản nàng không có cơ hội thị tẩm. Nàng muốn hận cũng khôngthể hận, bởi vì người tạo nên điều này chính là nàng.

Nếu sớm biết có ngày sẽ trở thành như bây giờ, thì lúc trước nàng cho dù chết cũngkhông nói ra lời ấy. Chỉ cần là người Hoàng thượng thích, cho dù là cỏ dại ven đường cũng không sao. Nỗi hối hận cùng ảo não dâng lên trong lòng, phân vị thì không thể tăng, nên việc đem Tam hoàng nuôi ở bên người càng xa xôi không thể với tới.

Sáng sớm, Viên Diệu Diệu đang ăn cháo trắng vô vị, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm quen thuộc.

“Viên Thường tại, tiếp chỉ.” Tiểu Khang Tử bước nhanh tới.

Viên Diệu Diệu giật mình một cái, tay run run thiếu chút nữa làm rơi bát. Thúy trúc vội vội vàng vàng đi lên, dùng khăn gấm thay nàng lau khóe miệng, cũng bất chất nàngđang mang bộ dạng ủ rũ, vội vàng cúi người hành lễ.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Thường tại Viên thị hoạt bát thú vị, thăng vị lên lục phẩm tài tử. Vạn mong về sau có thể đầu óc thanh minh, chớ làm việc hồ đồ, biết tiến biết lùi, là nữ tử hiểu lý lẽ. Khâm thử.” Giọng đọc của Tiểu Khang Tử the thé, lúc đọc đạo thánh chỉ này mang theo ý vị đặc biệt.

“Đại hỉ a, Viên tài tử.”

Viên Diệu Diệu còn đang ngẩn người, bỗng nhiên nghe được tiếng chúc mừng của Tiểu Khang Tử, theo bản năng nở một nụ cười, chẳng qua là so với khóc còn khó coi hơn.