Sổ Tay Nuôi Dưỡng Cung Chủ

Chương 11: Chung đường(1)



Xe ngựa lặng lẽ lăn về phía trước.

Cố Hiểu Đao người không thể động miệng không thể mở, ánh mắt chỉ có thể sáng quắc nhìn chằm chằm cung chủ đối diện.

Không có tiểu gia làm bầu không khí sinh động, đường đi không cảm thấy tịch mịch sao!

Mặt cung chủ không đổi sắc từ bên cạnh lấy qua một quyển sách, cúi đầu lật xem.

Đọc sách ở trên xe sẽ có hại cho mắt đó, nhất là loại xe ngựa tuyệt không vững vàng này!

Cố Hiểu Đao liếc mắt nhìn bìa sách, chỉ nhìn thấy được chữ 'bí quyết', rồi thấy cung chủ đặt sách lên đầu gối, giương mắt nói: “Muốn nhìn trộm bí tịch của bổn cung?”

Ngài suy nghĩ nhiều! Ta chỉ tò mò ngươi đang xem sách 18+ gì thôi. Cố Hiểu Đao trở mình khinh thường.

Cung chủ nói: “Bây giờ ngươi quên y lý sách thuốc, lại không thể sử dụng độc, muốn học chút đồ vật phòng thân cũng có thể hiểu được.

Mắt Cố Hiểu Đao sáng ngời: đây là tiết tấu muốn truyền thụ võ công cho ta sao?

“Nhưng tư chất ngươi ngu dốt, cũng đừng vọng tưởng có thể học được cái gì.”

“...” Cung chủ, ngươi cẩn thận nhìn ta a, chẳng lẽ không phải kỳ tài luyện võ xương cốt thanh kỳ thoát tục trăm năm khó gặp sao?!

Châm biến hắn xong, cung chủ lại tiếp tục cúi đầu lặng lẽ nhìn bí tịch.

Thật nhàm chán, có thể giải huyệt đạo cho ta không, ta cam đoan nhất định sẽ không mở miệng! Ta chơi với tiểu Hoàng không được sao, Cố Hiểu Đao tiếp tục rướm nước mắt nhìn chằm chằm cung chủ.

Không nói, bộ dáng nhu thuận này của cung chủ thật đúng là thuận mắt, gương mặt trắng nõn, mày rậm mắt sâu, môi hồng răng trắng, khí đại hoạt hảo(*), à không, cái này nhìn không ra.

(*) khí đại hoạt hảo: nghĩa là hàng lớn sống tốt, ý bảo “của quý” lớn, kĩ thuật cao thì sẽ được thích.

“Nhìn nữa liền phế hai mắt của ngươi.”

Ừm, chỉ cần không mở miệng.

Ánh mắt Cố Hiểu Đao lại chuyển về phía tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng ngồi xổm bên chân cung chủ, thân hình tròn vo mà nhìn cung chủ cũng không dời mắt, cái đuôi nhỏ còn lay động không ngừng.

Ngươi xem tiểu Hoàng cũng nhìn chằm chằm ngươi kìa, sao ngươi lại không phế hai mắt tiểu Hoàng a!

Nhân sinh thật sự là cô đơn lạnh lẽo như tuyết! Bằng mọi cách nhàm chán Cố Hiểu Đao nhìn chằm chằm cung chủ dần dần trở nên buồn ngủ.

Cũng không biết ngủ bao lâu, Cố Hiểu Đao mơ mơ màng màng cảm thấy chung quanh hơi ồn ào, còn nghe được một câu 'Nếu còn không dậy thì ta sẽ giết ngươi', lại cảm thấy cánh tay bị liếm đến ướt nhẹp, nhất thời bị làm tỉnh lại, đột nhiên đứng phắt dậy, sau đó đầu hung hăng đụng vào đỉnh thùng xe, tiểu Hoàng sợ tới mức nhảy về phía sau vài bước.

“Đau!” Khi cúi đầu cổ đau xót khó nhịn, nhất thời thống khổ không thể nói thành lời.

Cung chủ cười nhạo một tiếng: “Ngu xuẩn.”

Cố Hiểu Đao cả giận nói: “Nếu không ngươi điểm huyệt đạo của lão tử trước!”

“Xuống xe.” Cung chủ không để ý tới sự phẫn nộ của hắn, vén rèm lên bước ra ngoài.

Nói một câu xin lỗi sẽ chết hả? Cố Hiểu Đao hừ một tiếng, ôm tiểu Hoàng, lấy cánh tay bị nó liếm đầy nước miếng chùi ở trên lông nó, rồi ôm nó xuống xe.

Đây là một khu chợ.

Tửu lâu, khách điếm, người bán hàng rong, người đi đường, người diễn xiếc...

Hoàn toàn phù hợp thế giới võ hiệp trong ảo tưởng của Cố Hiểu Đao! Nhìn qua cũng rất sinh động a!

Cố Hiểu Đao mặt si hán đi về phía binh khí hành tẩu cách đó không xa.

Sau đó sau cổ bị người nắm lấy, kéo đi.

“Buông ra!! Fuck!!” Hai chân Cố Hiểu Đao hết đạp lại cọ trên mặt đất, một chút cũng không giảm bớt tốc độ kéo đi, trong tay còn đang ôm tiểu Hoàng, dẫn tới người qua đường sôi nổi vây xem.

Cung chủ kéo hắn một đường vào tửu lâu, khóa cửa, lên thang lầu, động tác khó cỡ nào cũng không buông tay!

Cả người Cố Hiểu Đao đều cảm thấy không ổn, không ngừng an ủi mình, lúc này chỉ cần tưởng tượng mình thành một tấm thảm là được.

Trên lầu hai, cung chủ tiến vào một gian sương phòng, tùy tay ném Cố Hiểu Đao, rồi tìm một vị trí ngay cửa sổ ngồi xuống.

Cố Hiểu Đao nhanh chóng từ trên đất đứng dậy, lên án nói: “Lần sau có thể nhẹ nhàng một chút không? Uổng phí cho một gương mặt lớn lên giống nữ tử, bạo lực muốn chết!”

Ánh mắt cung chủ phát lạnh: “Lặp lại lần nữa.”

Cố Hiểu Đao lui về phía sau hai bước đem tiểu Hoàng che ở trước mặt: “Aha ha ha, quên rồi.”

Lúc này, tiểu nhị một đường chạy theo đến đây bước lên cười làm lành nói, “Khách quan, gian sương phòng này từ sớm đã có người đặt trước, ngài...”

Còn chưa nói xong, Chu Tước ở một bên tháo lệnh bài bên hông xuống đưa tới.

Sau khi tiểu nhị nhìn qua liền biến sắc, run rẩy nói: “Tiểu nhân biết sai.”

Cung chủ gật đầu, “Lui xuống đi.” Tiểu nhị liền chạy trối chết.

Chậc chậc, lòng người dễ thay đổi, đã vậy còn ức hiếp dân chúng thiện lương!

Cung chủ bất mãn nói: “Ánh mắt của ngươi là có ý gì.”

Cố Hiểu Đao nhìn trời.

Cung chủ tiếp tục bất mãn: “Gian phòng này sáng từ sớm bổn cung đã kêu người đặt.”

Cố Hiểu Đao khoát tay chặn lại: “Không cần giải thích, nhân sinh bá đạo cuồng kéo không cần giải thích!”

“...” Nét mặt cung chủ âm trầm, ánh mắt chậm rãi quét Cố Hiểu Đao từ đầu đến chân một lần.

Đệch mợ, đây là đang chọn lựa vị trí cho ta một kích trí mạng sao? Thân thể Cố Hiểu Đao kéo căng đến thẳng tắp, động cũng không dám động.

Ai ngờ cung chủ đánh giá hắn nửa ngày, cuối cùng nói ra một câu: “Bộ dạng này của ngươi cư nhiên cũng dám ra cửa.”

Đây, đây là đang tán gẫu chuyện sinh hoạt thường ngày hả?

Cố Hiểu Đao cúi đầu nhìn lướt qua y phục của mình, vạt áo là vừa nãy bị cung chủ kéo tán loạn, tay áo là bị tiểu Hoàng cắn rách, còn lại đều hoàn hảo a!

“Chu Tước, dẫn hắn đi mua một bộ y phục.” Vẻ mặt cung chủ ghét bỏ ra lệnh, sau đó liếc qua tiểu Hoàng trong tay hắn, trầm giọng nói: “Người đâu.” Ngoài cửa có một mỹ nữ bước vào.

Đệch mợ, đệch mợ, đây là tiết tấu gọi tiểu thư sao! Cố Hiểu Đao chấn kinh.

Đầu tiên mỹ nữ muốn hành lễ, liền thấy cung chủ hất cằm lên: “Không cần, ngươi kêu người đem con chó kia tắm rửa sạch sẽ.”

... Cư nhiên kêu mỹ nữ đi làm loại sự tình này, đáng đời cung chủ không có bạn gái! Không đúng, hình như Tứ Cửu nói qua cung chủ là GAY!

Mỹ nữ chậm rãi bước tới, tiếp nhận tiểu Hoàng, sờ sờ đầu nó, ôn nhu nói: “Con chó nhỏ này thật đáng yêu.” Vừa dứt lời tiểu Hoàng 'grừ' một tiếng, quay đầu cắn đứt tay áo mỹ nữ.

Mỹ nữ: “...”

Cố Hiểu Đao nghiêm túc nói: “Đây không phải là chó bình thường, ngươi nhìn nó đáng yêu vậy thôi, chứ thật ra nó là thánh linh sứ giả Cửu Vân cung A Chiêu!”

Mỹ nữ che miệng cười khẽ, “Độc y đại nhân sao lại thú vị như vậy.”

Cố Hiểu Đao cũng ha hả cười nói: “Thật không, ta cũng nghĩ là vậy ha ha a... Khoan đã, sao ngươi lại biết ta là độc y?”

Mỹ nữ kinh ngạc nhìn về phía cung chủ.

Cung chủ gật đầu: “Phát bệnh.”

Vì thế vẻ mặt mỹ nữ nhìn hắn biến thành đồng tình thương xót.

Fuck...! Cố Hiểu Đao buồn bực nói: “Các ngươi quen biết?”

Mỹ nữ lại che miệng cười: “Xem ra bệnh cũng không nhẹ, ngay cả ta cũng quên.”

Cố Hiểu Đao càng tò mò: “Ngươi là ai a?”

Mỹ nữ sờ sờ mặt hắn, ôn nhu nói: “Ta là thê tử chưa qua cửa của ngươi a.”

“!!!” Mợ nó, độc y này còn có quan hệ yêu đương?! Mặt Cố Hiểu Đao cứng đờ vội vàng thối lui vài bước.

Mỹ nữ cười đến càng vui vẻ, “Phốc, thật thú vị, mấy lần phát bệnh trước cũng chỉ là nói chuyện một mình, lần này dường như là thay đổi thành một người khác.”

Tâm can Cố Hiểu Đao bùm nhảy dựng, chỉ có thể cười ngây ngô theo: “Lúc trước ta phát bệnh cũng chỉ là nói chuyện một mình thôi sao?”

Mỹ nữ nghĩ nghĩ: “Cũng không phải, ngẫu nhiên sẽ nhào lên tập kích người.”

Cố Hiểu Đao: “Đệch mợ đó không phải là tiểu Hoàng sao!”

Mỹ nữ nhìn nhìn tay áo bị cắn rách của mình, “Là vô cùng giống.”

Cố Hiểu Đao: “...”

Cung chủ ở một bên lạnh lùng nói: “Chu Tước, còn không dẫn hắn đi?”

Chu Tước đáp một tiếng, yên lặng bước qua, làm bộ muốn mò Cố Hiểu Đao, Cố Hiểu Đao liên tục hô to: “Nói trước là ta có chân! Đừng có mà vác hay là xách ta! Ta có chân! Đi theo phía sau ngươi là được!”

Chu Tước chần chờ một lát, thấp giọng nói: “Đi theo ta.” Xoay người ra ngoài.

Cố Hiểu Đao quay đầu lại ý vị sâu sa nhìn thoáng qua cung chủ, “Ha hả, không quấy rầy, hảo hảo hưởng thụ nhân sinh bại hoại thối nát đi!”

Cung chủ: “...”

Khi ra khỏi tửu lâu, Cố Hiểu Đao cố ý ngẩng đầu nhìn tên tửu lâu, nhìn thấy được ba chữ 'Cửu Vân lâu' nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, hẳn là thuộc quyền Cửu Vân cung a!

Chu Tước ở phía trước thúc giục nói: “Mau lên.”

Đầu năm nay người trẻ tuổi đều rất nóng vội, Cố Hiểu Đao chạy chậm hai bước đuổi theo.

Đi một đoạn đường, Cố Hiểu Đao phát hiện mặc kệ mình đi nhanh bao nhiêu, Chu Tước cũng sẽ bảo trì khoảng cách hai thước, rõ ràng chân không dài bằng mình a! Hơn nữa mỗi khi đi được hai bước, hắn sẽ quay đầu lại thúc giục Cố Hiểu Đao một lần, vì thế biến thành tình cảnh Chu Tước sải bước ở phía trước, Cố Hiểu Đao chạy theo ở phía sau.

Chuyện này so với chuyện vác mình theo còn muốn ngược hơn!

Tại thời điểm Cố Hiểu Đao mệt muốn ngã xuống đất, thiếu niên hồng y phía trước rốt cục cũng dừng chân, quay đầu lại nói: “Đến rồi, ngươi mau lên.”

Mau mau mau, mau em gái ngươi! Ngươi là thiếu niên truy phong đi! Cố Hiểu Đao thở như chó, thất tha thất thểu đi qua, ngẩng đầu nhìn được bốn chữ: Cửu Vân y phường.

“Fuck, đều là Cửu Vân cung các ngươi mở đi?”

Chu Tước nghi hoặc nói: “Các ngươi?”

Cố Hiểu Đao cười gượng hai tiếng: “Ha ha, ta là nói, đều là Cửu Vân cung chúng ta mở đi?”

Chu Tước gật đầu: “Đó là tất nhiên.”

Tất nhiên than bùn a! Căn bản không tự nhiên! Ngược lại nếu chỗ này là địa bàn Cửu Vân cung thì sao tiểu gia có thể vui vẻ chạy trốn!

Chưởng quầy đang chào hỏi khách khứa, nhìn thấy hai người ở cửa, vội vàng bước ra nghênh đón: “Thuộc hạ tham kiến Chu Tước hộ pháp.” Ánh mắt chuyển tới Cố Hiểu Đao đánh giá nói: “Vị này chính là?”

Cố Hiểu Đao cười hì hì nói: “Ta là độc y đại nhân của các ngươi a!”

Chưởng quầy sửng sốt: “Thì ra khuôn mặt độc y dài như vậy.” Sau đó giọng điệu thay đổi, “Không phải ngươi là phản đồ sao?”

Cố Hiểu Đao chớp chớp mắt, “Ta đương nhiên không phải là phản đồ, kia đều là tin vịt giang hồ.”

Chưởng quầy: “Sao ta lại cảm thấy hắn cùng lúc trước không quá giống nhau?”

Chu Tước ở một bên nói: “Sau khi hắn phát bệnh thì cứ như vậy. Cổ y, ngươi mau chóng làm cho hắn vài kiện y phục đi.”

Chưởng quầy kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, xoay người nói: “Độc y... Đi theo ta.”

Chu Tước lại bỏ thêm một câu: “Phải nhanh.”

Cố Hiểu Đao thở dài: “Ngươi còn trẻ tuổi, sao tiết tấu sinh hoạt của ngươi lại nhanh như vậy? Phải tĩnh tâm thưởng thức cuộc sống, còn có thể cảm nhận được lạc thú cuộc sống a. Ngươi nói xem có đúng không?”

Chu Tước nhíu mày: “Nói chuyện với ngươi quả thực lãng phí thời gian.”

“...” Cố Hiểu Đao mặt không đổi sắc xoay người, cố ý chậm rãi đi vào y phường.

Y phường kia thật sự không nhỏ, mặt tiền cửa hiệu còn có hơn nửa con phố, liếc mắt nhìn qua, vải dệt nhiều đến nỗi hoa cả mắt.

Chưởng quầy giữ vững nguyên tắc là phải nhanh, chỉ vào một quyển vải dệt nói: “Độc y bình thường thích hắc y, vậy dùng vạn châu hắc trù này làm vài kiện, thế nào?”

Cố Hiểu Đao lắc đầu: “Trời nắng nóng mặc màu đen còn nóng hơn, làm vài kiện màu nhạt đi.”

Chưởng quầy càu nhàu nói: “Phát bệnh cư nhiên ngay cả sở thích cũng thay đổi.” Sau đó chỉ vào một quyển khác nói: “Quan châu nguyệt cẩm này thì sao?”

Cố Hiểu Đao thấy màu vải dệt kia trắng sáng không thôi, liền điên cuồng gật đầu. Đúng đúng đúng, chính là loại bạch y nhẹ nhàng này mới có cảm giác hành tẩu giang hồ!

Chưởng quầy thấy hắn hài lòng, nói: “Vậy mời độc y đến phòng trong ngồi một lát, ước chừng qua một nén nhang thì y phục có thể làm xong.”

Cố Hiểu Đao gật đầu, đi theo nha hoàn dẫn đường vào bên trong y trang.

Phòng trong đã sớm chuẩn bị trà ngon, tháp lư hương nhỏ, danh họa đồ cổ, ý cảnh cũng không tồi, nhưng ở trong mắt Cố Hiểu Đao, chúng nó đều là ngoạn ý 'Đặt ở hiện đại nhất định rất đáng giá'.

Nha hoàn đưa Cố Hiểu Đao đến rồi lui xuống.

Cố Hiểu Đao uống trà, ăn điểm tâm, cảm thán nói: Đây mới là nhân sinh.

“Tiểu ca?” Một ngụm điểm tâm còn chưa nuốt xuống, trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi sâu kín.

Sống lưng Cố Hiểu Đao cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn.

Trên xà nhà có một người ngồi xổm, ánh mắt sâu kín nhìn hắn.

Cố Hiểu Đao suýt chút nữa đã bị nghẹn chết, nhảy dựng lên liền chạy ra ngoài cửa.

Thân Kiền nhảy từ trên xà nhà xuống, chắn ở trước mặt Cố Hiểu Đao, “Tiểu ca, khi nào ngươi mới mang ta đến Cửu Vân cung.”

Cố Hiểu Đao muốn khóc nấc lên: “Mợ nó, ngươi rốt cuộc là người hay quỷ a!”

Thân Kiền ngạc nhiên nói: “Ngươi quên rồi sao, ta là Thân Kiền. Đêm qua ngươi còn ngủ ở nhà của ta a.”

Cố Hiểu Đao gào thét nói: “Thúi lắm! Cung chủ đã nói qua, Thân Kiền đã sớm chết.”

Thân Kiền mỉm cười nói: “Đúng vậy, Thân Kiền là sư phụ của ta, hắn đã chết, ta chỉ là muốn dùng danh hào của hắn bước chân vào giang hồ, đem tên của hắn phát dương quang đại.”

Ngươi phát dương cái rắm a! Ngươi đây là đang hù dọa người đó biết không!

Tâm tình Cố Hiểu Đao thoáng bình phục, “Vậy tên thật của ngươi gọi là gì?”

“Thân Kiền a! Từ khi ta quyết định đem tên của sư phụ phát dương quang đại, ta đã vứt bỏ tên của mình.”

Ngươi cho là ngươi dùng vẻ mặt nghiêm túc nói thì ta sẽ tin sao? Cố Hiểu Đao ôm tay nói: “Sao buổi sáng lại không thấy ngươi?”

Thân Kiền nói: “Không, nửa đêm ta đã đi, bởi vì ta sợ sẽ lưu luyến gia đình. Người giang hồ nếu lưu luyến gia đình thì sẽ có nhược điểm trí mạng.”

Ngươi cứ thổi đi! Cố Hiểu Đao đã hoàn toàn không tin người trước mặt này, “Vậy ngươi còn tới tìm ta làm gì?”

Thân Kiền nghiêm túc nói: “Muốn ngươi dẫn ta vào Cửu Vân cung a.”

Cố Hiểu Đao: “Không cần dẫn, cung chủ ngay tại Cửu Vân lâu, ngươi có thể trực tiếp đến tìm hắn.”

Thân Kiền gật đầu, “Ta biết a, nhưng ta không thể gặp cung chủ.”

“Vì sao?”

“Bởi vì ta mang một loại bệnh không thể gặp cung chủ.”

“...” Biến đi! Vì sao ta đều gặp phải người kỳ kỳ quái quái?

Thân Kiền: “Ngươi vẫn sẽ mang ta đến Cửu Vân cung đúng không?”

Cố Hiểu Đao ôm tay nói: “Ngươi muốn tiến Cửu Vân cung rốt cuộc là có mục đích gì?”

Thân Kiền: “Không có mục đích gì hết.”

Cố Hiểu Đao đẩy hắn ra đi tới cửa.

“Khoan đã!” Thân Kiền giữ chặt hắn một phen, “Ta nói cho ngươi, ngươi sẽ giữ bí mật giúp ta đúng không?”

CMN ta cũng không phải mấy bà thím lắm mồm, ngươi ngược lại nói đi! Cố Hiểu Đao đưa mắt nhìn hắn.

“Sư phụ ta thường làm thư sinh ăn diện, vũ khí quen dùng là một cây quạt giấy, đồng thời thích ngao du thiên hạ, biết rất nhiều chuyện trên giang hồ. Lúc tuổi già có làm qua người kể chuyện, vì thế đưa đến ngoại hiệu Bách Hiểu Sinh.”

Cố Hiểu Đao: “Nói trọng điểm.”

Ánh mắt Thân kiền nhìn về phía xa xăm: “Khi hắn còn trẻ thì rất muốn biên soạn một quyển giang hồ bí sự lục, thế nhưng lại hữu tâm vô lực, tâm nguyện này khi chết vẫn chưa hoàn thành được.”

Cố Hiểu Đao hỏi: “Hữu tâm vô lực là có ý gì?”

“Chính là hắn là người tương đối làm biếng, có tâm tư này nhưng vẫn không muốn viết.”

“...”

“Ngươi đừng ngắt lời a, ta làm đồ đệ, tất nhiên phải giúp hắn hoàn thành tâm nguyện. Vì thế trong lúc hắn hấp hối thì phát thề, chắc chắn sẽ hoàn thành tâm nguyện của hắn, vì thế ta hết tốn mười năm, ẩn núp ở các đại môn phái, du tẩu khắp nơi, vừa đi vừa viết, cuối cùng góp nhặt được rất nhiều tư liệu, có thể viết giang hồ bí sự lục. Nhưng ta vẫn chưa một lần đến Cửu Vân cung!! Không thu thập được tư liệu về bọn họ!!! Điều này làm cho ta không cam tâm!!!!”

Cố Hiểu Đao bất động thanh sắc tránh ra hắn nắm lấy tay mình: “Ta đối với loại hành vi này của ngươi phi thường khinh bỉ.”

Ánh mắt Thân Kiền buồn bã: “Thật không?”

Cố Hiểu Đao gật đầu, “Ta chỉ muốn nói với ngươi một câu.”

Thân Kiền cúi đầu nói: “Ngươi mắng chửi đi.”

Cố Hiểu Đao vỗ vỗ vai hắn, kích động nói: “Viết xong quyển sách kia nhất định phải cho ta xem ha ha ha ha ha ha!!”

Thân Kiền cũng kích động nói: “Ngươi nghiêm túc?”

Cố Hiểu Đao mãnh liệt gật đầu, bát quái giang hồ không cần quá phấn khích a! “Chỉ tiếc ta không bao giờ trở lại Cửu Vân cung nữa, cho nên không thể mang ngươi vào.”

Thân Kiền ngạc nhiên nói: “Vì sao?”

Ánh mắt Cố Hiểu Đao nhìn về phương xa: “Bởi vì ta đã quyết định thoát khỏi Cửu Vân cung, từ nay về sau lãng tẫn thiên nhai, trường kiếm giang hồ, trở thành đại hiệp!”

Thân Kiền đạo: “Ngươi biết sử dụng kiếm? Nhìn không ra a.”

Cố Hiểu Đao: “... Kiếm là có thể luyện.”

Thân Kiền đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần, lắc đầu.

Đệch mợ! Có ý gì hả! Là nói ta hết thuốc chữa sao?

Cố Hiểu Đao hai vai suy sụp, Thân Kiền đang muốn nói lời an ủi, đột nhiên nói: “Có người đến.” Sau đó thả người nhảy lên xà nhà, lại dọc theo xà nhà chạy tới gian cách vách, toàn bộ động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động có thể so với con chuột.