Sổ Tay Ghi Chép Tuổi Thanh Xuân

Chương 41: Bị làm khó dễ



Sau khi gửi tin nhắn đi, Lạc tử Tinh liền tắt di động, rồi đi đến cửa bệnh viện, cô đã cố gắng để đi một cách thoải mái, nhưng lại không có cách nào kiểm soát được bước chân nặng nề.

Thật vất vả đi trở về, Lạc tử Tinh đã mệt đến mức toàn thân đầy mồ hôi, nhưng cơ thể lại thoải mái rất nhiều, lúc ở góc của cầu thang, đột nhiên hai mắt cô mở to, cả người ngây ngẩn.

Bởi vì Diệp Hiên Nhiễm đang đứng ở cửa nhà cô, nhìn thấy cô trở về, lập tức chạy xuống, một tay ôm lấy cô vào trong lòng.

Lạc Tử Tinh cố gắng giãy dụa, đẩy cậu ra: "Cậu không muốn sống nữa sao, chạy tới đây làm gì, chúng ta đã chia tay rồi!"

Hai tay Diệp Hiên Nhiễm nắm lấy bả vai Lạc Tử Tinh, ánh mắt đen tràn đầy vội vàng, miệng của cậu mấp máy, nhưng lại nói không ra được một câu, lòng Lạc Tử Tinh như bị đao cắt, nhưng chỉ có thể nghiêng đầu qua: "Diệp Hiên Nhiễm, cậu có biết không, bởi vì cậu cố chấp, mình mới phải rời khỏi cậu."

Sức lực trên vai lập tức nới lỏng, Lạc Tử Tinh nhìn xuống dưới mặt đất, tiếp tục nói: "Mình biết cậu muốn nói cái gì, cậu không muốn mình chịu oan ức, cảm thấy chúng ta ở cùng một chỗ là quang minh chính đại, nhưng như vậy là không đúng, rất nhiều chuyện, không phải chúng ta muốn là có thể. Đó là thực tế, chúng ta nhất định phải thỏa hiệp."

Diệp Hiên Nhiễm im lặng, im lặng giống như một bức tượng.

Thật ra Lạc Tử Tinh đã từng hối hận, nếu có thể, cô cũng muốn liều lĩnh, ở cùng  một chỗ với Diệp Hiên Nhiễm, dũng cảm cùng nhau đối mặt với tất cả khó khăn, vĩnh viễn không buông tay của đối phương, nhưng cô không thể, kinh nghiệm cuộc sống đã tạo nên tính cách cô như vậy, tuy rằng bề ngoài xem ra rất hoạt bát rất cởi mở, nhưng nội tâm của cô vẫn luôn rất nhạy cảm tinh tế, gặp chuyện gì, cô cũng tình nguyện đau dài không bằng đau ngắn.

Giống như cô từng miêu tả, Diệp Hiên Nhiễm là lửa, cô là nước, nước và lửa không thể tương thích, mà bọn họ, mặc dù ở cùng một chỗ, nhưng có thể đạt được hạnh phúc sao?

Ánh mắt Diệp Hiên Nhiễm rất bi thương, Lạc Tử Tinh bắt buộc bản thân không nhìn tới cậu: "Cậu buông tay mình đi, Diệp Hiên Nhiễm, chúng ta không hợp."

Nói xong, nhẹ nhàng dời đi, lùi từng bước, sau đó vòng qua bên cạnh cậu, chậm rãi trở về nhà.

Sau khi về nhà, Lạc Tử Tinh liền mất hết sức lực tựa trên khung cửa, cô hiện tại, điều duy nhất hối hận, chính là trong lúc làm bạn không nỗ lực thật nhiều, thời điểm ở cùng nhau, lại keo kiệt nói câu mình thích cậu. Cô đã từng, ngoại trừ làm bạn và khuyên bảo, chuyện gì cũng chưa từng làm, còn khiến cho bọn họ phải liên tục bảo vệ cô, hiện tại cô ngay cả làm bạn cũng không được, để cho cô vì Diệp Hiên Nhiễm làm một việc cuối cùng.

Lúc giữa trưa, tin tức lại được tung ra một lần nữa, Diệp Hiên Nhiễm và Lạc Tử Tinh không ở cùng một chỗ, bởi vì cậu ấy rất tốt bụng, không biết từ chối Lạc Tử Tinh như thế nào, từ đầu đến cuối, bọn họ đều không ở cùng một chỗ, chẳng qua là sự xáo trộn mà thôi. Tin tức này vừa ra, tạo nên sự chấn động có thể tưởng tượng được, không bao lâu, nhà Lạc Tử Tinh cũng rơi vào tay giặc, rất nhiều phóng viên nghe tin mà đến, ngồi canh giữ ở dưới lầu nhà cô.

Úy Trì An Minh, An Triệt thay nhau gọi điện thoại tới, đều bị Lạc Tử Tinh cắt đứt, cuối cùng dứt khoát tắt máy, khiến cho bất luận người nào cũng không thể liên hệ được với cô. Mà phóng viên vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh nên bọn họ không có cách nào để qua bên đây, bởi vậy chỉ có thể nhìn Lạc Tử Tinh dời đi sự chú ý của mọi người, mà Lạc Tử Tinh cũng dành chút thời gian đi xuống tiếp nhận phỏng vấn, chính miệng thừa nhận là cô theo đuổi Diệp Hiên Nhiễm, nhưng Diệp Hiên Nhiễm từ chối cô, cô không cam lòng, cho nên mua chuộc phóng viên phát tán ảnh chụp, muốn tạo một vụ bê bối thật sự.

Buổi tối sau khi tan học Thư Văn Tĩnh đến gặp cô, cô ấy đeo khẩu trang cùng mũ len, vượt qua vòng vây đi tới chỗ này, vừa thấy được Lạc Tử Tinh, liền bị bộ dáng suy sụp của cô dọa cho hoảng sợ: "Tiểu Tinh, cậu không sao chứ?"

Lạc Tử Tinh lắc đầu, rót cho Thư Văn Tĩnh chén nước: "Mình không sao, trong trường học có phản ứng gì không?"

Thư Văn Tĩnh cẩn thận xem xét sắc mặt Lạc Tử Tinh, đắn đo nói: "Thật ra mọi người đều biết cậu là người như thế nào, bình thường Diệp Hiên Nhiễm đối với cậu cũng không có vẻ chán ghét, cho nên tuy rằng sẽ có người tin tưởng tin tức này, nhưng tình hình không tệ. Giáo viên có bảo mình đến văn phòng hỏi tình huống, mình gọi cho cậu nhưng di động lại tắt máy, bởi vậy mình chỉ có thể nói không biết."

"Thư Văn Tĩnh, cảm ơn cậu đã sẵn lòng đến đây." Lạc Tử Tinh nhìn cô mỉm cười, thật ra hiện tại cô rất bình tĩnh, cũng không khổ sở chút nào, nếu hy sinh của cô có thể đổi lấy việc TK không bị ảnh hưởng, như vậy là đáng giá.

Trước khi thích Diệp Hiên Nhiễm, Lạc Tử Tinh rất khó tưởng tượng rằng hết lòng trả giá vì một người là như thế nào, bởi vì hoàn cảnh cuộc sống của cô, làm cho cô rất sợ bị tổn thương, gặp phải việc gì sẽ trốn đi theo bản năng, nhưng lần này, cô lại kiên trì đến cùng.

Thư Văn Tĩnh hỏi cô: "Tiểu Tinh, mình với cậu ngồi cùng bàn lâu như vậy, mình tin tưởng cậu không phải là người như thế, tin tức lần này là công ty sắp xếp hả, vì sao lại muốn cậu nói như vậy, mình cảm thấy hai người có vẻ như là đang yêu, mà không phải cậu đơn phương theo đuổi."

Thư Văn Tĩnh an ủi làm cho Lạc Tử Tinh cảm thấy ấm áp hơn một chút, cô cười lắc đầu: "Sự việc có vẻ phức tạp, sẽ không giống như cậu nói, nhưng mình, Diệp Hiên Nhiễm và TK đại khái là không có quan hệ gì, chỉ hy vọng ngày mai khi đến trường, sẽ không bị nữ sinh vây lại đánh thôi."

"Cậu còn có tâm trí nói giỡn sao, mình thì vội muốn chết." Thư Văn Tĩnh có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Lạc Tử Tinh nhún vai: "Bằng không còn có thể làm sao bây giờ? Trời cũng chưa sụp xuống mà."

"Mặc kệ cậu. Tuy nhiên cậu yên tâm, ngày mai mình sẽ bảo vệ cậu." Thư Văn Tĩnh nắm chặt tay Lạc Tử Tinh, cổ vũ cho cô.

"Cám ơn cậu, Văn Tĩnh."

Ngày hôm sau khi đến trường, tin tức đã được giảm xuống, cũng không có phóng viên đợi dưới lầu, Lạc Tử Tinh nhìn trời mưa ngoài cửa sổ, lại mặc nhiều quần áo hơn, bao bọc mình giống như một con gấu koala, miễn cưỡng cầm ô đi xuống lầu.

Bên ngoài không có ai đợi cô, Lạc Tử Tinh đưa tay lên miệng hít hà một hơi thật sâu, sau đó đi đến trạm xe buýt.

Đi thẳng một đường đến phòng học, trong nháy mắt khi bước vào cửa, phòng học vốn đang huyên náo, trong nháy mắt đã yên tĩnh lại, ánh mắt nam sinh nữ sinh đều tập trung vào cô, các loại ánh mắt phức tạp làm cho Lạc Tử Tinh có chút nhức đầu, cố gắng kiên trì, hết sức tự nhiên trở về chỗ ngồi, mở ra túi sách lấy ra sách giáo khoa dùng cho tiết học đầu tiên.

Một nữ sinh bàn trên đột nhiên quay đầu, Lạc Tử Tinh theo bản năng che mặt, nữ sinh thấy phản ứng của Lạc Tử Tinh thật hài hước, lộ ra ánh mắt cổ vũ: "Lạc Tử Tinh, có phải công ty bên kia bắt nạt cậu không, bởi vì mình cảm thấy cậu không giống người như vậy."

Lạc Tử Tinh ngạc nhiên, rồi lập tức nở nụ cười: "Nếu mình thực sự là người như vậy, là người liều chết quấn lấy Diệp Hiên Nhiễm."

"Cậu không phải." Nữ sinh cố chấp lắc đầu, "Chúng ta học cùng nhau lâu như vậy, cậu rất nhiệt tình, giúp đỡ bạn cùng lớp, học hành cũng như thể thao đều rất xuất sắc, quả thực là cấp bậc của nữ thần, nếu thật sự có nữ sinh xứng đôi với Diệp hiên nhiễm, mình nghĩ nhất định là cậu. Lạc Tử Tinh, cố lên."

"Cám ơn cậu, Văn Thiến." Lạc Tử Tinh chỉ cảm thấy một dòng nước ấm áp đang đánh úp lại, cơ thể cũng ấm áp hẳn lên, cô đã nghĩ rằng mình sẽ phải chịu sự chỉ trích của mọi người, lại không nghĩ rằng sẽ có người ủng hộ cô.

"Không có gì, mình chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi." Lý Văn Thiến nói xong, có chút cảm thán nói, "Nghe nói Diệp Hiên nhiễm muốn đi nước ngoài chữa bệnh, có thể sau này sẽ không quay về nữa, mình cũng chưa nói chuyện nhiều với cậu ấy, tuy nhiên có thể làm bạn học của cậu ấy vài ngày, cũng rất tuyệt. Đúng rồi Tử Tinh, mặc dù sẽ có những người tin tưởng cậu như mình, nhưng nhất định sẽ có nữ sinh tin tưởng tin tức kia, nói không chừng sẽ làm ra hành vi quá khích nào đó, cậu phải cẩn thận nha."

"Được, mình biết rồi, cám ơn cậu."

Lạc Tử Tinh phát hiện, cô đã đánh giá thấp tình yêu của mình với Diệp Hiên Nhiễm, cô nhất định phải làm thật nhiều việc, trở nên bận rộn, mới có thể tạm thời quên đi Diệp Hiên Nhiễm, nếu không cô sẽ lại thất thần, rốt cuộc buổi sáng khó khăn này cũng qua, Lạc Tử Tinh vừa định lấy điện thoại di động ra gọi Úy Trì An Minh và An Triệt đi ăn cơm cùng, lúc sau mới nhớ ra, bọn họ chắc là cũng không còn đến trường.

Hôm nay chỉ có một mình cô.

Lạc Tử Tinh có chút mất mát, nhưng rất nhanh lại vỗ vỗ mặt, tỉnh táo đứng lên, đây là do mình lựa chọn, mặc kệ tốt hay xấu, đều phải mỉm cười đối mặt.

Cô đứng lên, theo dòng người đi đến căn tin, dọc theo đường đi, rất nhiều người nhận ra Lạc Tử Tinh, có nữ sinh hung hăng trừng mắt nhìn cô, chán ghét trong mắt làm cho cô cảm thấy có chút khổ sở, cô cố gắng không nhìn mà đi qua, đi thẳng vào căn tin.

Lúc cô vừa xếp vào hàng đợi, thì đột nhiên một người nữ sinh bưng rất nhiều đồ ăn này nọ lảo đảo đi tới hướng cô, theo phản xạ Lạc Tử Tinh định né tránh, ai ngờ có người ở phía sau đẩy lưng cô, cô kinh ngạc gần như đứng không vững, mà ngay tại giây tiếp theo, nữ sinh kia bưng tất cả đồ ăn đổ lên trên người của Lạc Tử Tinh.

Nước súp làm ướt cả quần áo của cô, hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác màu trắng sữa, lúc này đã xuất hiện một loạt các màu sắc khác nhau, cũng không biết giặt có sạch hay không.

"Thực xin lỗi, Lạc Tử Tinh." Nữ sinh không có chút thành ý nói lời xin lỗi, "Ai bảo lúc nãy cậu không tránh?"

Lạc Tử Tinh quay đầu, lại phát hiện đằng sau cô không có ai, vừa mới rồi cô xác định là có người đẩy cô, cô mới không né tránh. Lại nhìn nữ sinh kia, đáy mắt của cô ta không có ý tốt, điều này khiến cho Lạc Tử Tinh tức giận đứng lên: "Là cậu cố ý, chỗ này rộng như vậy, vì sao cậu lại cố tình đi về phía này?!"

"Sao, cậu nói mình cố ý, cậu có chứng cớ không?" Nữ sinh kia lấy từ trong túi ra hai trăm đồng, "Dù sao thì mình cũng xin lỗi, tại sao cậu còn để ý không chịu buông tha, cậu mồ côi mẹ từ nhỏ, quả nhiên có chút vấn đề, số tiền này để cậu mua quần áo chắc là đủ rồi, coi như mình xin lỗi."

Lạc Tử Tinh tức giận đến cả người phát run, tuy rằng chuẩn bị tinh thần sẽ bị làm khó dễ, nhưng không nghĩ tới lại đến nhanh như vậy, nhưng cô không thể nói ra sự thật, nếu không chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cô đứng thẳng lưng: "Bạn học này, mình phải nói rõ ràng với cậu hai điểm: thứ nhất, cho dù có mồ côi thì cũng không đáng xấu hổ, mình so với cậu cũng không hề thấp kém; thứ hai, hai trăm đồng này, cậu tự giữ đi, để cho cậu bổ sung một chút chỉ số thông minh vào đầu!" Nói xong, Lạc Tử Tinh xoay người bước đi.

"Lạc Tử Tinh, cậu đứng lại đó cho tôi! Cậu dựa vào cái gì mắng chửi người!" Nữ sinh ở phía sau tức giận đến giơ chân, nhưng Lạc Tử Tinh cũng không nghĩ sẽ để ý đến người này.

Tức giận bừng bừng trở lại phòng học, Lạc Tử Tinh cố gắng dùng khăn tay lau quần áo, nhưng không có biện pháp, màu của đồ ăn đã ngấm vào áo, không thể lau được, Lạc Tử Tinh thất bại thở dài, chỉ có thể về nhà thay quần áo.