Sở Hán Tranh Bá

Chương 50: Dũng chiến, mưu chiến



Một đêm không lời, tàn quân Sở cuối cùng cũng được ngủ một giấc say sưa.

Tảng sáng hôm sau, những đội thám báo được phái đi, rồi cũng men theo ký hiệu dọc đường mà quân Sở để lại, lần lượt tìm về tới nơi hội hợp, cũng đem theo tin tức liên quan đến các nước liên quân trở về. Chiều hôm qua, quân Hán và liên quân của các nước đích thị là đã rút quân, trứơc khi đi còn cố ý phóng hỏa đốt núi, hiện giờ các ngọn núi chung quanh đều bị đốt thành núi hoang trụi lũi.

Trứơc lúc lên đường hành quân, đội thám báo cuối rốt cục cũng chạy về đến nơi, còn đem theo một người khác nữa.

Đây là một thanh niên đầu tóc rối bù, quần áo tả tơi, vả lại rất có thể đã một thời gian dài chưa được dùng qua bữa cơm no nê nào, cả người trông vẻ xanh xao vàng vọt, ánh mắt ảm đạm. Tuy nhiên khi hắn vừa nhìn thấy Hạng Trang, thì lập tức cặp mắt sáng rỡ, lại ngã quỵ xuống đất, ngay sau đó liền gào khóc inh ổi cả lên:

- Tam tướng quân, cũng xem như tìm được người rồi,hu hu hu…

- Ngươi là….Tiêu Khai!?

Hạng Trang rốt cục cũng nhận ra người thanh nhiên này!

Tiêu Khai là cháu của đại tướng quân quá cố Tiêu Công Giác, trước khi Hán Sở phân chia ranh giới, Hạng Võ đã nhận thấy được rằng, quân Sở binh lực không đủ, quân lương lại thiếu thốn kéo dài, bèn phái đại tướng Trần Anh, còn có con cháu họ Hạng là Hạng Quan và Hạng Hãn cùng nhau về Giang Đông tuyển mộ binh sĩ và thu gom lương thực, Tiêu Khai cũng là theo Trần Anh về Giang Đông vào lúc này.

- Vâng!

Tiêu Khai gật đầu, lại mắt đỏ hoe mà nói:

- Tam tướng quân, Giang Đông…

- Xụt!

Hạng Trang vội vàng dựng ngón tay bảo Hạng Trang im lặng, sau đó cho tất cả mọi người lui ra, kể cả Kinh Thiên, Cao Sơ cũng phải đi ra xa, cách cả vài chục bước chân. Cho dù tất cả tàn quân Sở đều có thể nghĩ ra, Giang Đông hơn phân nửa là không giữ được rồi, thế nhưng cái họ nghĩ và khi họ biết được chân tứơng sự việc, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, hiện giờ tốt hơn hết vẫn là không nên cho họ biết sự thật.

Hạng Trang gỡ gói lương khô của mình và bình nước đưa cho Tiêu Khai, nói:

- Tiêu Khai, ngươi vừa ăn vừa nói.

Tiêu Khai xem ra thật sự đói dữ dội lắm, vừa nhìn thấy túi lương khô là ngay lập tức hai mắt sáng rỡ, thoáng cái liền đoạt lấy, lại móc từ trong túi ra một nắm đậu chiên, bắt đầu gặm nuốt như điên, cho đến khi ăn gần hết cả nữa túi lương khô, Tiêu Khai lại cầm lấy bình trúc uống hết nửa bình, cuối cùng mới xoa xoa lòng ngực mà nói:

- Tam tướng quân, Giang Đông đã hết rồi.

Lòng Hạng Trang trùng xuống, thấp giọng nói:

- Tiêu Khai, đừng hoảng hốt, ngươi từ từ mà nói

Tiêu Khai gật gật đầu, lại nói:

- Nửa năm trước, tiểu nhân theo Trần Anh, Hạng Quan, Hạng Hãn, ba vị tướng quân trở về Giang Đông, hỗ trợ tuyển mộ quân sĩ và thu gom lương thảo. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, ba vị đại tứơng quân đã tuyển được năm mươi ngàn tinh binh, cộng thêm một lượng quân lương to lớn, chính lúc chúng tôi chuẩn bị sang Giang Bắc, tiếp ứng Đại vương thì, phía bên Giang Bắc lại truyền đến tin dữ, rằng Đại vương ta đã binh bại tại Cai Hạ.

- Tiếp đó, năm nghìn kỵ binh của Quán Anh lại vượt qua Ô Giang, tướng quân Hạng Hãn bị Quán Anh đánh đến thảm bại tại Mạt Lăng.

- Vài ngày sau đó, Chu Bột cũng đem theo hai mươi nghìn quân qua đến Ô Giang, hai vị tướng quân Trần Anh, Hạng Quan tận dụng hết tinh binh của Giang Đông để giao đấu, nhưng lại mất luôn cả Đan Đồ và Khúc A, đã thua lại càng thua. Hơn bốn mươi nghìn đại quân gần như bị tổn thất hơn một nửa. Hiện giờ, đại quân của Chu Bột đã thổi quét hầu như cả quận Giang Đông, hơn hai mươi huyện phía bắc Triết Giang (xưa gọi là Sông Tiền Đường) phần lớn đã thất thủ!

- Như vậy, hai vị tướng quân Trần Anh, Hạng Quán thì sao? Là đã tử trận, hay là đã dẫn quân chuyển vào trong rồi?

- Tiểu nhân nghe nói, Trần Anh, Hạng Quan hai vị tướng quân vẫn chưa chết, chỉ là dẫn theo hai mươi nghìn tàn quân hướng về phía Tiền Đường mà đi.

Hạng Trang gật gật đầu, nói như vậy thì chí ít cũng còn một nửa Hội Kê chưa bị thất thủ, liền sau lại hỏi tiếp:

- Thế còn Hạng Hãn đâu? Còn ngươi sao lại đến đây?

Tiêu Khai nói:

- Tiểu nhân đi theo tướng quân Hạng Hãn, sau khi bị Quán Anh đánh cho thua trận ở Mạt Lăng, liền lui quân đến huyện Đan Dương. Quán Anh dẫn theo năm nghìn kỵ binh đuổi theo không tha, vây chặt huyện Đan Dương, đến con kiến cũng chui không lọt. Sau hơn nửa tháng, lương thực trong thành bị dùng hết sạch, trong lúc chúng tôi nguy cấp không biết làm cách nào, thì kỵ binh ngoài thành của Quán Anh lại đột nhiên lui binh.

Nói xong một lúc, Tiêu Khai lại nói:

- Sau này chúng tôi nghe ngóng nhiều nơi, cuối cùng mới biết được, thì ra là tam tướng quân đã liên tiếp đại phá Phàn Khoái ở Thọ Xuân, hai đường đại quân của Lý Tả Xa, khiến cho liên quân kinh hãi. Bởi thế mới triệu hồi kỵ binh của Quán Anh trở về Giang Bắc, vì thế tướng quân Hạng Hãn liền quyết định dẫn quân vượt Giang Bắc, để hội hợp cùng với tam tướng quân.

- Ơ?

Hạng Trang vội la lên:

- Hạng Hãn còn có bao nhiêu quân đội, hiện giờ đi đến đâu rồi?

Tiêu Khai liền vẻ mặt buồn bã, lộ vẻ bi thương, nói:

- Khi sang sông Giang Bắc, chúng tôi vẫn còn bốn nghìn người, nhưng vì không được ăn gì, trên đường đi, người thì chạy trốn, kẻ thì chết, bây giờ chỉ còn hai nghìn người thôi. Vừa ra khỏi An Phong, chúng tôi lại tức thì nghe tin tam tướng quân đại chiến với bọn liên quân ở phía tây bắc trên núi tại Thọ Xuân. Tiểu nhân liền dẫn theo hơn mười đường thám báo, đi trước dò đường mà đến đây.

- Đã qua khỏi huyện An Phong rồi ư?

Hạng Trang mừng rỡ nói:

- Nói như vậy, là cách nơi đây đã không đến hai trăm dặm nữa.

Hạng Trang lập tức nói tiếp: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

- Không quá vài hôm nữa, quân Hán và liên quân các nước sẽ chia quân vây chặt Đại Biệt sơn rồi, đến lúc đó các ngươi muốn lên núi để hội hợp sẽ khó khẳn đấy. Cho nên, bây giờ ngươi hãy quay về báo với Hạng Hãn, bảo hắn tức khắc dẫn quân lên núi, nhanh chóng hội hợp với đại quân ta, ta sẽ sắp xếp đội thám báo tiếp ứng theo dọc đường.

- Vâng!

Tiêu Khai vái chào, xoay mình muốn đi.

- Đợi đã

Hạng Trang lại gọi ngược Tiêu Khai lại, rồi ngoắc tay gọi Kinh Thiên và Cao Sơ đến, gỡ hai túi lương thực trên mình của hai người đó xuống, đưa cho Tiêu Khai, rồi nói:

- Số lương khô này ngươi cầm lấy, nhớ kỹ, trên đường đi phải thật cẩn thận!

- Tạ ơn tam tướng quân!

Tiêu Khai cũng không khách sáo, đưa tay tiếp nhận hai túi lương khô, lại chắp tay tạ ơn.

Hạng Trang phất phất tay áo, Cao Sơ không kìm được liền nhắc nhở nói:

- Không phải là tam tướng quân, bây giờ đã là Thượng Tứơng Quân rồi!

- Ôi, đúng.

Tiêu Khai gãi gãi đầu, có chút xấu hổ và nói:

- Trên đường đến đây tiểu nhân đã được nghe nói rồi, trước khi đại vương lâm chung, đã ủy nhiệm cho tam tướng quân trở thành Thượng Tướng Quân nước Sở. Tiểu nhân nhất thời lỡ lời, vẫn là mong Thượng Tướng Quân thứ tội ạ.

- Không có gì, mau đi đi.

Hạng Trang phất phất tay áo, Tiêu Khai lúc này mới lĩnh mệnh mà đi.

Hai ngày sau, đại quân Lưu Bang rời núi một cách suông sẻ.

Cưỡi trên lưng ngựa ngoảnh nhìn lại sau, núi cao mù mịt kia đã xuất hiện khói lửa ngút trời, từng cuộn khói dày đặc chen chút nhau bốc thẳng lên, dường như che phủ cả nửa bầu trời xanh. Mà Hạ Hầu Anh lại còn dẫn theo hơn trăm đội trinh kỵ đi phóng hỏa khắp nơi, Lưu Bang tin rằng, trận đại hỏa thiêu này, dù đốt không hết Đại Biệt sơn đi nữa, thì những ngọn núi vây quanh chắc chắn là sẽ bị thiêu trụi.

Bởi vì Thọ Xuân đã bị ngập chìm, không có cách nào đóng quân được, vì thế Lưu Bang không rời núi theo con đường cũ, mà đi thẳng theo hướng bắc, ra khỏi núi và nhắm thẳng đến Nhữ Âm. Nhữ âm là vùng đồng bằng, vả lại còn có nhiều con hào rộng lớn. Lương thực vận chuyển từ Ngao Thương đến đây, có thể đi theo đường nước đến thẳng Nhữ Âm. Không giống lúc trước, phải phí sức người sức của mà vận chuyển đến tận bên trong núi.

Cùng lúc đó, Lưu Bang lại lệnh cho Lý Tả Xa, Ly Thương, Cận Hấp, mỗi người lĩnh ba mươi nghìn tinh binh canh giữ ngọn núi lớn ở phía đông Khúc Dương, sáu huyện ở phía nam và cả An Phong ở hướng tây nam. Đồng thời thực hiện theo cách của quân Sở, trên đỉnh núi gần những nơi có cửa ải hiểm yếu, đều thiết lập phong hỏa đời tạm thời, một khi phát hiện hành tung của bọn quân Sở, liền lập tức đốt lửa cảnh báo!

Lưu Bang tin rằng, đám người Lý Tả Xa, Cận Hấp, Ly Thương, sau khi khinh địch sơ suất, nếm mùi thiệt thòi một lần từ phía Hạng Trang, mai này chắc chắn sẽ đề cao cảnh giác, Hạng Trang còn muốn dùng quỷ kế đa đoan để công phá đại quân của bọn họ, sợ là sẽ khó khăn rồi.

Nếu là như vậy, tàn quân Sở có muốn tháo chạy thì chỉ có thể vượt qua rừng sâu núi thẳm mà thôi.

Đương nhiên, Lưu Bang tuyệt nhiên không lo tàn quân Sở sẽ vượt núi mà trốn sang nước Hành Sơn, nếu quân Sở làm như vậy thật, Lưu Bang thật sự là có muốn cũng không được.

Về phía Hàn Tín, Bành Việt, Anh Bố, Trương Nhĩ, Hàn Vương Hàn Tín các đội quân chư hầu này, thản nhiên tất cả đều bị Lưu Bang giữ lại Nhữ Âm. Sau khi trải qua cuộc đại chiến vừa rồi tại Đại Biệt sơn, Lưu Bang càng tỏ ra không yên tâm đối với các chư hầu này, nhất là với Bàng Việt, không ngờ lại đi tin lời ly gián của Phạm Dương Khoái Triệt, chỉ phái có vỏn vẹn ba nghìn viện binh, thật là đáng giận.

Tuy nhiên giận thì giận, bây giờ Lưu Bang vẫn phải nhẫn nhịn, không được nóng nảy vội vàng.

---------------------------

Sập tối hôm đó, bọn tàn quân Sở sức cùng lực kiệt, cũng về được đến doanh trại tận sâu trong núi.

Úy Liễu nhận được tin tức xong, đã sớm chờ sẵn ở bên ngoài doanh trại, cùng đi nghênh đón còn có Hòan Sở, Quý Bố cùng với hơn trăm thân binh của mỗi người. Hai người này sau khi hòan thành nhiệm vụ dẫn dụ quân địch, thì mỗi người tự về trại, đây cũng là sắp đặt của Hạng Trang.

Hơn trăm nữ binh của Tần Ngư, còn có hơn năm nghìn phụ nữ và trẻ nhỏ đã sớm nấu chín cơm, làm sẵn thức ăn, còn nấu sẵn nước nóng nóng hổi để tắm, chỉ chờ bọn đàn ông chiến thắng trở về. Kết cục sau cùng thì đương nhiên phải có người vui kẻ buồn, phụ nữ con trẻ nào đợi được người đàn ông của mình thì vui vẻ mừng rỡ, còn ngược đợi không được thì đau khổ buồn bã.

Úy Liễu lại hướng về phía Hạng Trang lạy một lạy thật lâu, rồi nghiêm túc nói:

- Thượng Tướng Quân, xin hãy nhận của lão già này một lạy!

Hạng Trang lập tức bước lên trứơc đỡ lấy Úy Liệu, rồi nói:

- Quân sư, ngừơi đây là đang làm gì vậy?

- Không có gì, lão đây chỉ là xúc động trong lòng, kích động quá mà bộc phát thôi

Úy Liễu khoát tay áo, lại nói:

- Từ xưa đến nay, binh gia đơn giản chỉ có hai phái, một bên là phái dũng chiến, có vương Hạng quá cố là người kiệt xuất nhất, một bên là phái mưu chiến, xưa có Tôn vũ, Ngô Khởi, Tôn Tẫn, Bạch Khởi, nay có Trương Lương, Hàn Tín là những nhân tài tiêu biểu và kiệt xuất, cho đến ngày nay, không ai có thể kiêm được tinh túy của cả hai phái này.

Hạng Trang nghe vậy không khỏi gật đầu, lời của Úy Liễu quả thật không sai, đừng nói trước Lưỡng Hán, cho dù đến sau thời Minh Thanh, trong lịch sử Trung Quốc, binh gia có thể kiêm cả dũng chiến lẫn mưu chiến, cũng rất là hiếm hoi. Dũng chiến thì có tuyệt thế hào kiệt là Hạng Võ, Nhiễm Mẫn…còn mưu chiến thì có Trần Khánh Chi, Hoắc Khứ Bệnh, nhưng nếu thật sự được coi là kiêm được tinh túy của cả hai phái này thì, chỉ có một người là binh thánh Nhạc Phi thôi.

- Nhưng mà, hiện giờ…

Úy Liễu dừng lại một lúc, lại nói:

- Thượng Tướng Quân thật sự lại kiêm được tinh túy của cả hai phái đó!

Hạng Trang thản nhiên cười, có thể được Úy Liễu đánh giá cao như vậy, trong lòng đương nhiên rất vui, vả lại từ khi cưỡi ngựa nắm binh quyền, cả một loạt các trận chiến ác liệt khó đánh, biểu hiện của hắn thật sự là không thể chê vào đâu được! Ngay cả việc gián tiếp giết chết Phàn Khoái, lợi dụng lợi thế của bàn đạp ngựa, dù hoài nghi chỉ là do may mắn, nhưng có nói thế nào đi nữa, các chiến tích này đều là có thật!

Thử hỏi, có mấy ai có thể dẫn theo ba nghìn tàn quân, lòng quân tan rã, không chút tinh thần chiến đấu, vậy mà lại có thể tháo chạy như sói, đi suốt ba trăm dặm và thoát nạn chỉ trong một đêm không? Tin đại bại của Hạng Võ truyền đến, lúc quân Sở đối mặt với cảnh tan rã diệt vong, có mấy ai có thể xoay chuyển tình thế, lại nắm bắt thời cơ kích động quân Sở báo thù, một trận chiến vực dậy lòng quân? Lại có mấy ai có thể đem theo năm ngàn tinh binh, liên tiếp thắng trận, đánh đến năm mươi ngàn quân của Lưu Bang không dám náng lại trên núi? Những điều này, đều không phải những chiến tích đồn thổi mà có, đều là đánh trận mới có được.