Sơ Ảnh Tại Thiên Thương

Chương 9: Bệnh lạ



CHƯƠNG 9: BỆNH LẠ

Sau khi gặp Bạch Sơ Ảnh, hai hộ vệ võ công cao cường là Mộc Huyền và Dương Lăng Tiêu nghiễm nhiên biến thành người hầu. Dương Lăng Tiêu vẫn thản nhiên kính cẩn, đối với hắn mà nói chỉ cần là làm việc cho Bảo chủ, cho dù bắt hắn đi chà bồn cầu hắn cũng không oán hận. Mộc Huyền thì nghẹn một bụng, nhưng mỗi lần nhìn thấy thiếu niên đạm mạc như sương khói kia thì trong lòng bèn nhũn ra. Hắn nói thầm, hèn gì Bảo chủ lại bị Bạch Sơ Ảnh mê hoặc! Chỉ cần đôi mắt trong vắt của Bạch Sơ Ảnh lơ đễnh thoáng nhìn qua thì ai nấy đều tước vũ khí đầu hàng.

Ôi, đúng là tai hoạ. Ngươi gây hoạ cho Bảo chủ là được rồi, cần gì phải kéo ta vào? Thật khiến người ta phiền muộn.

Còn có Thánh y kì quái Giang Ngọc Nhan kia nữa, mặt đã đẹp thì thôi, hết lần này đến lần khác lại mang bản chất xảo quyệt. Chưa kể thủ đoạn dùng độc của hắn lợi hại bao nhiêu, chỉ cần hắn nhướn mắt khẽ cười thôi là có thể khiến một nam nhân cao to quỳ dưới vạt áo hắn.

Vừa nhìn thấy Giang Ngọc Nhan thì Mộc Huyền đã cực kì tin tưởng vào câu “mỹ nhân như rắn rết”. Chưa kể đến những thứ khác, chỉ cần nhìn đôi mắt đẹp lơ đễnh loé sáng và khoé môi cười như có như không của Giang Ngọc Nhan, Mộc Huyền đã biết người này tuy đẹp nhưng không thể bị hắn mê hoặc, nếu không nhất định sẽ chết rất thảm. Vì vậy mấy ngày nay Mộc Huyền vẫn luôn né tránh mỹ nhân rắn rết này.

“Mộc đại ca”. Giang Ngọc Nhan ngượng ngùng cười, so với hoa còn đẹp hơn.

Toàn thân Mộc Huyền run lên, da đầu tê dại, cuống quít nói. “A, Giang Thánh y đấy ư? Ngươi tìm ta có việc gì? Bây giờ ta không rảnh, Bảo chủ sai ta chuẩn bị bánh ngọt cho Ảnh công tử, ta phải đi trước đây, có việc gì lát nữa rồi nói”. Thế rồi hắn giơ chân chạy mất.

“Ê, đừng chạy, ta đáng sợ vậy sao?”. Giang Ngọc Nhan phất tay áo đỏ thẫm, bĩu bĩu đôi môi đỏ thắm, hung hăng trợn mắt nhìn theo bóng lưng chạy như bay kia.

Thật nhàm chán, Mộc Huyền trốn mình, Dương Lăng Tiêu luôn lộ vẻ mặt quan tài không muốn trò chuyện, mà hai tên Cổ Thiên Thương và Bạch Sơ Ảnh thì khỏi nói, hơn phân nửa thời gian đều không coi ai ra gì mà trao nhau ánh mắt mập mờ.

Ôi, tốt nhất vẫn nên nghiên cứu điều phối một ít dược vật thú vị thôi. Giang Ngọc Nhan mỉm cười, vẻ mặt lại trở nên vui sướng.

“Làm gì vậy?”

“Luyện kiếm”. Bạch Sơ Ảnh trả lời một cách đương nhiên, cầm thanh kiếm treo trên tường mà bước ra ngoài.

Cổ Thiên Thương nhanh tay ôm lấy hắn, dùng chất giọng trầm thấp từ tính mà dụ dỗ. “Ngoan, đừng đi. Ngươi quên lời dặn của Giang Thánh Y rồi sao? Chờ ngươi khoẻ rồi ta và ngươi sẽ cùng nhau luyện”

Bạch Sơ Ảnh được Cổ Thiên Thương nhắc tới mới nhớ những lời Giang Ngọc Nhan mỗi ngày cằn nhằn bên tai. Thế nhưng đã lâu hắn chưa luyện kiếm, trong lòng rất ngứa ngáy. Giằng co một hồi, cuối cùng hắn vẫn thấy cục cưng quan trọng hơn, kiếm có thể luyện sau.

“Ừ, sau này sẽ luyện với ngươi”

Cổ Thiên Thương thở phào một hơi, một tay cầm kiếm bỏ lại chỗ cũ, một tay kéo lấy Bạch Sơ Ảnh, sợ hắn lại đi ra ngoài.

“Đói không?”. Thấy dáng vẻ mất mát của hắn, Cổ Thiên Thương lại đau lòng.

“Đói”

Rõ ràng mới ăn xong không bao lâu, thế mà lại đói bụng. Trước đây cha, nghĩa phụ, nghĩa mẫu cả ngày cứ lo rằng mình không ăn cơm, mà mình cũng thật sự không thấy đói, một ngày hai bữa là đủ rồi, mỗi bữa ăn cũng không nhiều. Hiện tại cũng không ăn nhiều nhưng rất nhanh đói bụng. Trước đây mình chưa từng biết đói bụng là cảm giác gì, bây giờ xem như biết rồi. Nếu cha biết mình ăn nhiều cơm như vậy nhất định sẽ vui vẻ.

“Huyền”

“Bảo chủ”. Mộc Huyền không biết từ nơi nào hiện ra, cung kính trả lời.

“Mang thức ăn chuẩn bị cho Ảnh đến lương đình”

Ăn? Sao lại ăn nữa rồi? Mộc Huyền nhìn Bạch Sơ Ảnh từ trên xuống dưới, xác nhận lại lần nữa đó là một thiếu niên thon gầy, sao có thể ăn nhiều như thế? Lại còn chuyên chọn các món chua cay, vừa nghe mùi tanh và dầu mỡ thì sẽ cực kì buồn nôn.

Giang Ngọc Nhan nói đây là vấn đề về cơ địa, điều trị một thời gian sẽ tốt hơn.

Thật sự có loại bệnh kì lạ vậy sao? Uống thuốc mấy ngày cũng không thấy đỡ, hơn nữa tình hình ngày càng có xu hướng trầm trọng hơn. Mộc Huyền bắt đầu hoài nghi y thuật của vị Thánh y thiên hạ đệ nhất này, có phải hắn cũng do người khác giả mạo hay không?

Chuyện này còn chưa tính, quan trọng nhất là vị Ảnh chủ tử không biết từ đâu tới này không chỉ khó chiều mà còn tuỳ hứng, chỉ cần là thứ gì đắng một chút thì cho dù khuyên thế nào cũng không ăn. Chuyện đơn giản như cho hắn uống thuốc thôi cũng trở thành nhiệm vụ gian khổ nhất Mộc Huyền từng nhận được, hại hắn mỗi ngày đều phải quạt bếp lò cho Giang Ngọc Nhan để làm thuốc viên cho Bạch Sơ Ảnh.

“Mộc Huyền”

Mộc Huyền hồi phục tinh thần, phát hiện mình vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Ảnh công tử vẻ mặt thuần khiết đạm mạc kia, hơn nữa còn ngay trước mặt Bảo chủ. Trong lòng hắn phát run, lần này thì nguy rồi. Mỗi lần Bảo chủ gọi cả họ lẫn tên của mình thì chứng tỏ Bảo chủ rất tức giận.

Quả nhiên Mộc Huyền vừa ngẩng đầu lên thì đã tiếp xúc với ánh mắt phun lửa của Bảo chủ. Mặt khác không khí xung quanh Bảo chủ lại rất lạnh lẽo, Mộc Huyền bị dày vò giữa nóng và lạnh, sợ hãi cúi đầu, run như cầy sấy. “Bảo chủ thứ tội, thuộc hạ không cố ý”

Cổ Thiên Thương u ám nhìn hắn một hồi, âm trầm nói. “Lần sau tuyệt đối không tha, lui xuống đi”

“Vâng”

Mộc Huyền lui nhanh như gió, mồ hôi lạnh toát ra.

“Không thích”. Bạch Sơ Ảnh nhíu mày, khẽ vuốt ve gương mặt lạnh lùng của Cổ Thiên Thương. Hắn thích Cổ Thiên Thương trò chuyện, không thích Cổ Thiên Thương mang vẻ mặt như thế, không thích không khí băng lãnh quanh người Cổ Thiên Thương.

Vẻ mặt Cổ Thiên Thương lập tức nhu hoà, nắm tay hắn, hôn lên cái trán sáng bóng của hắn, dịu giọng nói. “Là ta không tốt, sau này ta sẽ chú ý. Ngoan, chúng ta tới lương đình ăn chút gì đó đi”

“Ừ”

Cổ Thiên Thương kéo tay hắn ra ngoài. Lúc tới lương đình, Mộc Huyền đã bố trí xong tất cả. Trên bàn đá bày đủ loại bánh ngọt, nhiều loại cháo khác nhau, có cả trái cây và đồ ăn vặt, cái gì cần là có cái đó. Ghế đá bên cạnh cũng lót đệm mềm, vì Bảo chủ sợ Ảnh công tử ngồi ghế đá sẽ khó chịu. Dưới cây hoa quế bên cạnh lương đình có đặt ghế dựa được trải da chồn tím, ngồi lên rất thoải mái. Mộc Huyền và Quách Tương đang đứng thẳng lưng chờ trong lương đình.

“Bảo chủ”. Hai người đồng thời cung kính nói.

“Tốt cả chứ?”

“Vâng, đều an bài tốt, mời Bảo chủ chậm dùng”. Quách Dương hơi khom người đáp lại.

Cổ Thiên Thương nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, hài lòng gật đầu. “Ừ, lui xuống đi”

“Vâng”. Hai người đáp lời rồi lui xuống.

Cổ Thiên Thương kéo Bạch Sơ Ảnh ngồi xuống, cầm một viên ô mai đưa tới miệng hắn. Bạch Sơ Ảnh cực kì tự nhiên ngậm vào.

“Ăn chút cháo trước nhé?”. Cổ Thiên Thương vừa hỏi vừa múc cháo cho hắn.

“Ừ”. Bạch Sơ Ảnh dường như rất hài lòng với ô mai trong miệng, trên mặt mang ý cười nhàn nhạt, thần thái vui vẻ.

Ăn xong cháo và một chút bánh ngọt, Bạch Sơ Ảnh cũng không ăn nhiều thêm, trong chốc lát đã thấy no.

“Còn muốn không?”

“No rồi”

Bạch Sơ Ảnh theo bản năng sờ cái bụng vẫn còn bằng phẳng. Sau khi biết trong bụng có cục cưng thì mỗi lần ăn cơm xong hắn đều vô thức vuốt ve bụng mình một chút, dường như muốn nói với cục cưng rằng đã ăn no.

Lúc đầu Cổ Thiên Thương nghĩ bụng hắn khó chịu nên khẩn trương vô ích một hồi, sau đó mới biết đây là thói quen của hắn. Động tác vuốt bụng của một nam tử chẳng những không khiến Cổ Thiên Thương thấy khó coi mà ngược lại lúc Bạch Sơ Ảnh làm động tác này thì trên người phát ra khí tức nhu hoà hấp dẫn đến chí mạng, khiến Cổ Thiên Thương rất muốn ôm hắn vào lòng, hấp thụ nhiệt độ trên người hắn.

“Đến bên kia nghỉ ngơi một chút”

“Ừ”

Ăn no, toàn thân cũng trở nên lười biếng, Bạch Sơ Ảnh nằm trong lòng Cổ Thiên Thương, thoả mãn cọ cọ ngực hắn, tìm vị trí thoải mái mà nằm. Cổ Thiên Thương ngồi trên ghế dựa, dịu dàng ôm Bạch Sơ Ảnh, một tay khẽ vuốt mái tóc đen mềm mại của hắn, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn.

“Ảnh”

“Hả?”

“Về Cổ gia bảo với ta được không?”

“Cổ gia bảo? Là nơi nào?”. Bạch Sơ Ảnh ngẩng đầu nhìn thẳng Cổ Thiên Thương, nghi ngờ hỏi.

Cổ Thiên Thương thấy vẻ mặt hắn rất giống một đứa trẻ tò mò, mỉm cười. “Nhà ta”

“A”

“Được không?”

“A...”. Mi mắt Bạch Sơ Ảnh híp lại, rồi lại mở lên.

“Được không?”

“Nhưng ta phải về nhà”. Giọng Bạch Sơ Ảnh đầy ngái ngủ. Về nhà tìm cha, nói cho bọn họ biết ta có cục cưng. Ở bên ngoài không thể cho người khác biết, lại do dự không thể nói với Thương, chuyện này khiến trong lòng Bạch Sơ Ảnh cảm thấy không vui.

Nhà? Đúng vậy, hắn cũng có nhà. “Nhà ngươi ở đâu?”. Hỏi rõ ràng thì có thể nói với cha mẹ hắn, xin giao hắn cho mình, mình sẽ thật quý trọng hắn.

“Trên núi”. Giọng Bạch Sơ Ảnh nhỏ đến mức hầu như không nghe được.

“Mệt rồi sao? Ngủ đi”. Cổ Thiên Thương vỗ nhẹ lưng Bạch Sơ Ảnh, dịu giọng thì thầm.

Bạch Sơ Ảnh thoả mãn thiếp đi trong vòng tay quen thuộc.

Cổ Thiên Thương nằm dưới gốc hoa quế, gió mát thoảng qua, hắn lẳng lặng nhìn người đang ngủ say trong ngực, trong lòng chưa bao giờ thoả mãn như thế.

Lúc tỉnh dậy, Bạch Sơ Ảnh bắt đầu suy xét đề nghị của Cổ Thiên Thương. Trong lòng nghĩ phải về nhà, nhưng hắn lại không nỡ rời khỏi Cổ Thiên Thương, do dự chưa quyết.

Cổ Thiên Thương cũng không hỏi lại Bạch Sơ Ảnh có muốn cùng về Cổ gia bảo nữa không, chỉ cần Bạch Sơ Ảnh không nói phải rời đi là tốt rồi, chỉ cần Bạch Sơ Ảnh ở lại bên cạnh Cổ Thiên Thương là tốt rồi.

Tình yêu vốn rất đơn giản, chỉ cần nhìn ngươi thì đã thoả mãn.