Số 31 Đường Giấc Mơ

Chương 12



Toby lấy làm mừng vì không phải là một đứa trẻ vị thành niên trong thế kỷ hai mươi mốt này - mọi thứ có vẻ quá ngột ngạt và quá thủ cựu. Giờ đây, đối với Toby, mọi cô gái trẻ trông đều na ná. Tất cả bọn họ đều khoe cùng một mảng da bụng giữa chiếc áo phông bằng vải jersey và chiếc quần jeans cạp trễ giống nhau, rốn của bọn họ đều nạm cùng một loại đá lấp lánh. Họ cùng để một kiểu tóc dài, ngôi cùng rẽ về một bên, môi họ cùng dinh dính một loại son bóng và làn da họ cùng một tông nâu kiểu Địa Trung Hải quanh năm. Và chẳng hiểu những chiếc áo ngực hiện đại được thiết kế kiểu gì mà tất cả các cô gái trẻ đều có cùng bộ ngực như hai khuôn bánh pudding, dính vào trước cơ thể họ, bam - bam, nhưng gần như chẳng liên quan đến cơ thể ấy, như thể khi hết ngày, người ta có thể tháo chúng ra bằng vít và cất vào trong ngăn kéo.

Toby, giống như đa số đàn ông khác, không thích gì bằng một chút khiêu dâm nhẹ nhàng, một vài phút thủ dâm vô hại qua mạng internet trong phòng ngủ của mình. Nhưng anh không muốn những cô gái thực thụ trông giống như vậy. Anh muốn những cô gái thật sự có da có thịt và có những bộ ngực với hình dạng bất kỳ. Anh thích sự đa dạng của phụ nữ. Anh thích cá tính của họ. Anh thích PJ Harvey[2]. Anh thích nhân vật Willow trong bộ phimKhắc Tinh Ma Cà Rồng. Anh thích nữ DJ chỉnh nhạc cao lớn có người chồng là con trai của Johnny Ball[3] và cũng là DJ chỉnh nhạc. Anh cũng thực sự nghĩ rằng Cherie Blair[4] là một phụ nữ hấp dẫn, mặc dù anh chưa bao giờ tìm được một người khác có cùng ý kiến với mình. Và hình ảnh treo tường tuyệt vời nhất của mọi thời đại của anh, kể từ tuổi hoa niên, là Jamie Lee Curtis[5]. Anh không yêu thích một kiểu người nhất định. Anh biết mình thích gì khi anh nhìn thấy. Nhưng bọn trẻ thời nay - tất cả bọn chúng đều chung chung. Tất cả bọn chúng đều tẻ ngắt.

[2] Nữ ca sĩ, nhạc sĩ người Anh.

[3] Người dẫn chương trình truyền hình người Anh.

[4] Phu nhân cựu Thủ tướng Anh Tony Blair.

[5] Nữ diễn viên và nhà văn Mỹ.

Và điều đó, là vấn đề chính, vấn đề cốt lõi của Con. Cậu tẻ ngắt.

Cậu chẳng mang tới điều gì trong sự hòa trộn của ngôi nhà. Tuổi trẻ của cậu lẽ ra phải tạo ra hiện tượng sủi bọt như khí gas trong một ly nước lọc ở ngôi nhà của những người tuổi ngoài ba mươi này; thay vào đó, cậu cứ lập lờ ở đáy như một đồng xu chậm chạp.

“Xin chào, Con,” Toby mở lời, tiến lại phía chỗ Con đang ngồi ăn một phần Big Mac[6] ở gian tiền phòng.

[6] Món hamburger của nhà hàng Mc. Donald’s.

“Chào anh.” Con liếc lên và nhìn anh vẻ ngạc nhiên.

“Hôm nay làm việc thế nào?”

Con nhún vai. “Chẳng có gì đặc biệt.”

“Có gặp người nổi tiếng nào không?”

Một lần Con đã đi chung thang máy với Cate Blanchett[7]. Cate Blanchett cũng xếp thứ hạng khá cao trong danh sách những người phụ nữ khác biệt và đáng khao khát của Toby, vì vậy chuyện ấy đã để lại ấn tượng khác vững chắc trong tiềm thức của anh khi anh vô tình nghe được Con kể với Ruby vài tháng trước.

[7] Nữ diễn viên người Úc.

Con mỉm cười. “Không. Hôm nay thì không. Tuy thế hôm trước em có nhìn thấy cái thằng cha đồng tính ấy đi vào, anh biết không?”

“Ai cơ?”

“Cái gã kênh kiệu đó. Không thể nào nhớ được tên gã này. Gã đã đóng phim cùng với Madonna[8].”

[8] Ca sĩ nổi tiếng người Mỹ.

Bộ phim duy nhất có Madonna thủ vai mà Toby nghĩ ra được ngay lúc này là phim Dick Tracy, nhưng anh chắc chắn rằng Con không thể nói đến Warren Beatty[9], mà theo như anh được biết thì không kênh kiệu và cũng chẳng đồng tính nốt.

[9] Diễn viên, đạo diễn và nhà sản xuất phim người Mỹ.

“Vậy thì,” anh nói sau một lát, “em nghĩ liệu em có làm ở Condé Nast lâu nữa không? Liệu ở đó có chút hứa hẹn thăng tiến nghề nghiệp nào không?”

Con cười to và lau chỗ xốt cà dính trên cằm. “Ờ... không. Chắc chắn là không. Trừ phi em muốn trở thành trưởng phòng thư tín. Nhưng em đâu muốn thế.”

“Nhưng còn các ấn bản? Các tạp chí. Chắc chắn cũng phải có cơ hội nào ở đó chứ?”

Con lại cười to. “Không, cho cái loại như em thì không có đâu. Cái chỗ đó giống như một giấc mơ tan vỡ. Ở một bên là thực tại - đó là bọn em ở bộ phận thư tín, cấp dưỡng, dọn vệ sinh - còn bên kia là cả một thế giới khác, những người sang trọng, tầm tuổi em, sống ở Chelsea, không biết hôm nay là ngày thứ mấy, kiểu cứ bồng bềnh, như thể, anh biết đấy... ở trên mây ấy. Bọn họ mới là những người có công việc tử tế ở đó. Có sự nghiệp. Bọn em thì chỉ ở đó để đảm bảo họ nhận được thư từ và suất ăn trưa mà thôi.”

“Ồ,” Toby nói, “anh hiểu rồi. Vậy là, nếu như em không muốn trở thành trưởng bộ phận thư tín và em không nghĩ rằng sẽ có cơ hội gì khác ở đó, thì kế hoạch sắp tới của em là như thế nào? Tiếp theo sẽ là gì?”

“Tấm bằng PPL của em.”

“Cái gì của em cơ?”

“Bằng lái máy bay tư nhân của em.”

“Em sẽ học bay á?”

“Vâng. Tại sao không?”

“Chúa ơi, này, chẳng phải học thế tốn kém lắm sao?”

“Có thể lắm,” cậu nhún vai. “Nhưng em cũng đã tìm hiểu rồi. Nếu em đi học ở Nam Phi thì sẽ chỉ tốn bằng khoảng một phần ba ở đây thôi. Em đã cố gắng dành dụm kể từ khi em bắt đầu đi làm, và em đã tính rằng chỉ cần làm việc ở Condé Nast thêm mười tám tháng nữa là đủ số tiền em cần. Sau đó em sẽ biến. Đi học lấy cái bằng. Đi tới vùng Caribbe. Những chuyến bay dịch vụ. Di chuyển giữa các đảo. Một cuộc sống tốt đẹp. Ồ...”

“Phải, vậy là, ơ...”

“Em nói cho anh biết, nếu không nhờ Nigel viết thư cho anh và em tìm được chỗ này để tá túc, và, anh biết đấy, tiết kiệm kha khá tiền thuê phòng, thì không đời nào em có thể nghĩ đến chuyện học bay. Em sẽ không thể nào đủ tiền để trang trải. Cái ngày mà em gặp anh, đó thật là một ngày tốt đẹp.”

Cậu mỉm cười với Toby, một nụ cười dễ thương, ấm áp, tràn đầy biết ơn và Toby cảm thấy như lồng ngực mình thắt lại, xẹp xuống. Anh thở dài lặng lẽ. Đó chính là điều anh luôn mong muốn. Ngôi nhà này để phục vụ điều ấy. Để tạo điều kiện cho mọi người đeo đuổi giấc mơ của mình. Mục tiêu chính để chọn người ở chung nhà của anh là họ có thể thu được những lợi ích tích cực và mang tính xây dựng trong khi chỉ phải trả một khoản tiền rất nhỏ. Ngoại lệ duy nhất là Ruby, người đã được anh cho thuê phòng chỉ vì anh muốn được ngủ với cô. Anh đã dành một phòng cho Con bởi anh cảm thấy thương hại cậu ấy, vì mẹ cậu bỏ rơi cậu, vì cậu không có nơi trú ngụ cố định và sắp sửa mất việc và bị đẩy ra đường. Và giờ đây, một năm sau, Con cũng đã có một ước mơ. Cậu ấy muốn bay. Và lẽ ra Toby phải cảm thấy vui mừng. Thay vào đó, anh cảm thấy mình bị mắc kẹt.

Toby buồn rầu nghĩ tới món tiền như có phép lạ từ trên trời rơi xuống giúp anh thực hiện mơ ước của mình sau khi Gus qua đời. Và rồi anh lại nhìn Con, một thanh niên đã tới đây tay không, chẳng hoài bão gì hơn ngoài một chiếc giường để ngủ, không mơ ước gì hơn là giữ được việc làm, bỗng dưng và như có phép lạ, đã tìm ra con đường cậu muốn đi. Toby đã có cả cuộc đời để tạo dựng sự thành đạt của bản thân. Anh chẳng thể trách ai ngoài chính mình vì đang mỏi mòn chẳng biết đến đâu khi sắp bước sang tuổi bốn mươi. Con đã chẳng có được một tổ ấm an toàn - cậu phải tự xây tổ lấy. Cái gì quan trọng hơn, Toby tự hỏi, nhu cầu ngớ ngẩn của tuổi trung niên được chứng tỏ bản thân với bố mình hay là tương lai của một chàng trai trẻ?

Anh ngồi một lát, nhìn chiếc tivi một cách trống rỗng, lắng nghe Con uống ừng ực nước cô ca, để mặc giấc mơ của mình lén trốn đi như một đứa trẻ tinh nghịch. Rồi anh vỗ hai tay lên đùi và đứng dậy.

“Anh đang nghĩ là,” anh nói, “có thể anh sẽ mua một, hai chiếc ghế sofa mới. Em thấy sao?”

Con nhìn anh kinh ngạc, sau đó nhìn chiếc ghế cũ kỹ màu xanh nước biển và mấy chiếc gối bọc hoa văn dân tộc thiểu số cũ sờn. “Vâng. Sao lại không nhỉ? Làm tới đi anh ạ.”

“Tuyệt.” Toby đút tay vào túi. “Mai anh sẽ đi mua sắm. Đang mùa giảm giá. Đúng lúc nên đi đấy.”

Và bây giờ, anh trầm ngâm, ghế sofa mới cũng là khá đủ.