Sizzle

Chương 3



MILO SMITH LÀ MỘT TÊN NGU. HẮN CŨNG LÀ MỘT THẰNG LỪA ĐẢO VÀ HAY KHOÁC LÁC.

Nhưng hắn nào có biết. Hắn không chỉ nghĩ mình tài giỏi mà còn thật sự tin rằng bất kỳ ai trong cái công ty đòi nợ này cũng nghĩ như thế. Chủ của hắn, ông Merriam, hiếm khi khen nhân viên lâu năm nào, nhưng chỉ mới tháng trước thôi, Milo đã nghe lỏm được ông ta nhận xét với mấy tay hợp tác rằng Milo ngày càng chứng tỏ mình là một người vô giá. Milo đã dịch bình luận đó thành ông Merriam đang coi trọng hắn hơn vì việc làm thêm ngoài giờ “đặc trưng” của hắn.

Cũng như các nhân viên khác, Milo muốn leo lên nấc thanh danh vọng. Hắn nói chuyện cởi mở về mục tiêu đó, nhưng hắn chưa từng bàn thảo với ai về mục tiêu bí mật của hắn vì hắn biết chẳng đứa nào hiểu được sất. Chúng nó thậm chí còn cười vào mặt hắn ấy chứ.

Milo muốn trở thành James Bond. Ồ, hắn không điên đâu. Hắn biết James Bond chỉ là một nhân vật hư cấu trong phim. Milo đã lớn lên cùng 007 và xem mọi tập phim về Bond nhiều đến mức hắn chẳng đếm nổi. Hắn có thể lặp lại mọi câu thoại mà Bond đã nói.

Tuổi thơ đáng thương của hắn đã biến mất khi bộ phim khởi chiếu, và trong vài giờ đó, hắn không còn là một đứa trẻ gầy gò bị lão già nhà hắn đánh đập nữa. Không, Milo là James Bond.

Lớn lên, Milo có thói quen tâng bốc bản thân. Còn phải hỏi vì sao hắn lại thành công khi còn trẻ thế này ư? Hắn ưa sự chính xác; hắn làm theo chỉ đạo – dù nó có phức tạp hay rối rắm tới đâu – và như dân chuyên nghiệp, hắn không bao giờ trễ hạn. Tuyệt nhất là hắn không đem cảm xúc vào công việc của mình.

Hắn không thể nói thế về cái tôi của mình.

Milo là một gã đâm thuê chém mướn. Đại loại thế. Đúng hơn là hắn chưa thực sự giết ai, nhưng đó là một sự thật khác hắn chỉ giữ cho riêng mình.

May mắn đã dẫn lối cho hắn tới nghề này, ở đúng nơi, đúng thời điểm. Kiểu như mấy ngôi sao điện ảnh được phát hiện khi đang nhấm nháp Coca ở mấy quán nước ấy.

Đúng, giống như thế.

Milo được ông Merriam phát hiện ra, ông ta tình cờ đi ngang qua khi Milo đang đánh gã hàng xóm của hắn thừa sống thiếu chết. Ông Merriam đã lôi hắn ra khỏi con hẻm đó và thuê hắn vào làm. Milo được cung cấp một phòng ngủ nhỏ và danh sách những người hắn cần đe dọa và phá rối nếu không trả nợ. Công ty đòi nợ là hợp pháp.

Một số công ty thẻ tín dụng thuê dịch vụ này, ông Merrian cũng đang ăn nên làm ra.

Nhưng sếp của hắn cũng có vài phi vụ làm ăn ngoài lề khác. Milo không biết chúng là gì nhưng có nhiều lần “khách hàng” của sếp làm ông ta thất vọng và hành động đã được thực hiện.

Hắn làm việc ở đây được 8 tháng thì sếp gọi hắn vào văn phòng. Hầu hết các nhân viên khác đều đã về và giao ca. Ông Merriam vào thẳng vấn đề, ông hỏi hắn đã từng giết người chưa.

Milo không trả lời vào câu hỏi, hắn thấy mình thông minh và nguy hiểm. Thay vào đó, hắn nói với sếp rằng hắn chưa bao giờ thấy tồn tại trên đơi này là vấn đề. Hắn đoán là do bản tính tự nhiên. Nếu hắn không được thuê vào đây làm, có thể hắn đã chọn giết người làm nghề kiếm ăn rồi. Hắn giỏi thế đây, hắn khoác lác.

Ông Merriam bị thuyết phục bởi sự chân thật và trung thành của Milo. Ông ta đưa cho Milo nhiệm vụ giết người đầu tiên đêm đó. Vì hắn đã làm ông hài lòng, mấy tháng tiếp theo hắn đã được giao thêm nhiều vụ nữa.

Cái tôi của Milo lại phình to hơn nữa vì lòng tin ông Merriam đặt vào hắn. Hắn quyết định kinh nghiệm và kỹ năng của hắn nên được chia sẻ với mọi người, thế là sau vài phi vụ thành công, hắn bắt đầu lập một danh sách những bài học hắn đã rút ra, nghĩ rằng khi hắn già đi và sẵn sàng nghỉ hưu, hắn có thể truyền lại bài học đó cho một kẻ đâm thuê chém mướn khác mới vào nghề.

Bài 1: Mặc áo mưa

Nội dung: Marshall Delmar Jr.,Nhiệm vụ đầu tiên của Milo

Delmar là một cố vấn đầu tư đã thuyết phục ông Merriam đầu tư vào một công ty sắp phá sản. Ông Merriam có thể đã mất trắng nếu ông không phát hiện ra tên lẻo mép Delmar đã bán toàn bộ cổ phần của mình và kiếm được một khoản đáng kể trước khi công ty đó sụp đổ. Ông Merriam chắc chắn rằng gã Delmar kia đã biết trước cổ phiếu sẽ giảm mạnh, vì hắn đã phạm vào tội không chịu chia sẻ thông tin với ông Merriam, Delmar cần phải chết ngay lập tức. Ông Merriam không đưa thêm hướng dẫn nào cho Milo ngoài việc khiến cái chết nhìn giống một tai nạn.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Milo trở về tự hào báo với ông Merriam rằng cảnh sát đã công bố cái chết của Delmar là do bị ngã trượt chân và đập đầu vào cạnh bàn làm việc sắc nhọn của gã.

Ông Merriam rất ấn tượng với bản báo cáo, thật ra là cả với Milo. Cái chết thực sự của Delmar đã diễn ra thế nào hoàn toàn khác với phiên bản mà Milo đã dựng lên và tin vào nó.

Marshall Delmar sống trong một căn nhà kiểu Tây Ban Nha tại một khu nhà hào nhoáng tên là Vista Del Pacifico. Vào ngày trời không một gợn mây, nếu đứng trên mái nhà hai tầng đó nghiêng về phía mặt trời, người ta có thể ngắm thấy đại dương, đó là lí do người ta đánh giá ngôi nhà có tầm nhìn ra biển, do đó nó có giá hàng triệu đô la.

Vào trong nhà hóa ra không hề khó. Delmar chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc lớn tối hôm đó, và nhân viên phục vụ sẽ ra vào bếp liên tục để bưng bê mấy khay đồ ăn thức uống.

Milo đã xong phần quan sát. Hắn biết mọi thứ về bữa tiệc và tên công ty phục vụ Delmar đã thuê. Nhân viên sẽ phải mặc quần đen, áo sơ mi đen dài tay cài khuy tới cổ, và giày đen. Milo đã ăn vận đúng như thế nên hắn dễ dàng đi vào mà không bị chú ý, tay bê một chiếc khay bạc mà hắn đã lôi ra từ xe của công ty phục vụ. Đó là một đêm mùa hè nóng nực, không ai mặc áo khoác hay quàng khăn cả, vậy nên hắn đã chui vào tủ đồ ở tiền sảnh và kiên nhẫn chờ đợi tới khi ngôi nhà hoàn toàn yên ắng và tên độc thân Delmar còn lại một mình.

Sau một giờ sáng Delmar mới tắt điện, khóa cửa trước và đi qua tiền sảnh tiến vào thư viện.

Milo tiếp tục đợi, Hy vọng Delmar sẽ vào phòng ngủ và đi ngủ. Milo sẽ dùng một cái gối để làm gã nghẹt thở, và nếu Delmar không kháng cự, hắn khẳng định mình có thể làm nó giống như bị chết lúc ngủ.

Nhưng kế hoạch của Delmar đã bị bể. Gã không có vẻ gì muốn đi ngủ sớm cả.

Milo không thể đợi lâu hơn. Có lẽ Delmar đã ngủ quên trên bàn làm việc. Milo khẽ mở cửa tủ và rón rén đi kiểm tra. Hắn đeo một cái mặt nạ màu đen mà hắn ăn cắp tại khu hóa trang Zorro ở cửa hàng quần áo, hắn lén nhìn vào và thấy Delmar đang ngồi tại bàn làm việc, cầm bút trong tay, lật qua lật lại cái gì đó giống như mấy văn bản pháp luật.

Trong phòng khá tối. Cái đèn bàn chỉ chiếu đủ sáng lên mấy tờ giấy. Máy điều hòa nhiệt độ đang chạy hết công suất khiến căn phòng trở nên lạnh lẽo, nhưng Milo nhận thấy Delmar đang toát hết cả mồ hôi. Gã thở hổn hển cứ như vừa mới chạy mấy dặm đường, điều đó cũng hài vì Delmar là một gã thừa ra tầm 150(67.5 kg), có thể là 200 pound (90kg). Milo không gặp khó khăn nào khi lẻn vào bên trong. Hắn áp sát vào tường trong bóng tối, đứng bất động vài giây rồi thở nhẹ khi nghĩ tới kế hoạch dự phòng của mình.

Rồi hắn nhớ ra mình không hề có kế hoạch dự phòng. Ngu, ngu quá, hắn mắng mình. Giờ hắn phải làm gì đây? Hắn không mang theo súng vì hắn định sẽ khiến nó trông như một vụ tai nạn, và một lỗ đạn sẽ làm hỏng kế hoạch.

Hắn nhai nhai môi dưới, cố nghĩ đến một cách thông minh để nhử gã vào tròng.

Đột nhiên Delmar đánh rơi bút và bắt đầu chà xát cánh tay mình. Gã rên to.

Đánh gã. Đúng rồi. Milo có thể làm thế. Hắn sẽ đánh vào đầu gã và khiến nó giống như gã đã bị trượt chân ngã vào cái lò sưởi bằng đá.

Thấy mình đang dần kiểm soát được tình hình khi nghĩ ra được kế hoạch hành động, Milo tiến lên, nhưng hắn nhận ra mình chẳng có gì để mà đánh gã cả. Lẽ ra hắn phải nghĩ đến chứ, Hắn tự trách mình và điên cuồng nhìn quanh kiếm vũ khí.

Hắn chầm chậm quay lại và ép sát người vào tường để tránh tầm nhìn của Delmar.

Không có cái chân đựng nến nặng nào, không có cả chặn giấy…chẳng có gì. Thậm chí ở lò sưởi cũng chẳng có que cời.

Hắn trở nên hoảng loạn, quay lại tiền sảnh. Có lẽ hắn có thể lấy một thứ gì đó nặng nặng trong bếp. Trong lúc vội vàng, hắn đã bị trượt chân và ngã sõng soài ra sàn. Không may cho hắn, việc đó đã tạo ra tiếng động. Hắn nhanh chóng bò dậy và dáo dác xem Delmar có sợ hãi hay, tệ hơn, là lấy súng săn đuổi hắn không.

Hắn ngó vào thư viện và không thể tin mình may mắn thế. Delmar không có vẻ gì là để ý hay nghe thấy hắn. Tuy nhiên thái độ của gã hơi lạ. Tay phải gã ôm lấy ngực và gã đổ sụp về phía cái đèn. Da gã nhanh chóng chuyển sang màu của một xác chết khi gã vật lộn để thở.

Đột nhiên Delmar lảo đảo đứng lên khỏi ghế, loạng choạng lùi lại rồi cố gắng với lấy điện thoại. Gã không bao giờ lấy được. Gã ngã phịch xuống, đầu đập vào góc bàn, rồi đổ xuống sàn nhà, nằm thù lù một đống, máu từ sọ gã trào ra.

Gã chết rồi sao? Milo lao tới để kiểm tra mạch. Hắn vấp phải rìa của tấm thảm, mất thăng bằng hắn ngã cái phịch ngay trên Delmar. Milo bò dậy, áo quần hắn dính đầy máu Delmar. Hắn nhìn chằm chằm xuống khuôn mặt không còn sức sống cho tới khi khẳng định gã thật sự đã chết. Mãi tới lúc hắn nghe thấy tiếng ai đó đang đến hắn mới chịu di chuyển. Có lẽ đó chỉ là tiếng tim hắn nện thình thịch bên tai, nhưng hắn sẽ không mạo hiểm. Hắn phi trên sàn gỗ cứng, chạy ra cửa sau và cứ thế chạy qua ba khu nhà để tới chỗ xe của hắn. Hắn đi được nửa đường mới nhận ra mình vẫn còn đeo mặt nạ, một sai lầm hắn không đề cập đến khi viết về kinh nghiệm đạt được. Cuối cùng thì huyền thoại có bao giờ phạm sai lầm đâu?

Bài 2: Mang thức ăn cho chó

Nội dung: Jimmy Barrows

Barrows là một gã keo kiệt hơn mức bình thường đối với một tên cho vay nặng lãi, hắn đang thúc ép cháu ông Merriam phải thanh toán nợ. Milo được ra chỉ thị giết Barrows với một viên đạn găm giữa hai mắt. Ông Merriam muốn đưa ra thông điệp: không kẻ nào được lộn xộn với gia đình ông.

Sau khi xong việc, Milo báo cáo với ông Merriam rằng hắn có gặp sự cố với mấy con chó phiền nhiễu sủa mãi không thôi của Barrows. Tuy nhiên, hắn thề là mình thực hiện nhiệm vụ rất êm thấm.

Chà, không hẳn là thế. Câu chuyện thật sự đau đớn và xấu hổ hơn những gì hắn thừa nhận.

Ông Merriam đã đưa cho hắn ảnh của gã cho vay nặng lãi, lúc nhìn hắn trong ảnh, Milo tin rằng giết hắn dễ như trở bàn tay. Barrows không to con, tầm 52 53, cộng cả quần áo gã cũng không thể nặng hơn 110 pound (49,5kg), nhưng Milo biết hắn cần cẩn trọng. Kích cỡ không phải là vấn đề nếu Barrows có súng trong tay. Tuy nhiên Milo không chắc hắn có mang theo hay không. Thiên hạ đồn rằng Barrows là một gã khó tính, không thích làm bất cứ điều gì gã không ưa. Quần áo và cách xử sự của gã cũng tỉ mỉ y như bàn tay được cắt tỉa cẩn thận của gã vậy. gã dẹp sự khó chịu của mình sang một bên với những kẻ làm việc cho gã, nhưng Milo lên kế hoạch bảo đảm không ai trong số chúng ở quanh đó khi hắn giả vờ cần tiền.

Nghề cho vay nặng lãi là một nghề kỳ quặc dành cho những kẻ có học thức như Barrows. Gã hoàn toàn khác hẳn với suy nghĩ của Milo về một kẻ cho vay nặng lãi, một tên côn đồ.

Barrows sở hữu một căn mặt tiền 2 tầng trên đường Cypres Lane. Đây là khu tệ hại của thị trấn nơi mà bất kỳ ai đứng trong góc đó quá 15 phút cứ xác đinh là sẽ bị đâm.

Milo không có ý nấn ná thêm. Hắn nghiên cứu Barrows qua ô cửa kính, gã đang ngồi một cái ghế sô pha đối diện bàn làm việc, phân loại mấy biên lại của ngân hàng. Gã mặc một bộ đồ đen, thắt cà vạt sọc trắng đỏ, và đầu bên kia của cái ghế sô pha là một cái áo khoác bằng lông màu nâu. Chắc là của vợ gã, Milo nghĩ, tự hỏi hắn sẽ được gì nếu tránh được nó.

“Anh là Barrows?” Milo lại gần hỏi.

“Ngài Barrows”. Tay cho vay nặng lãi sửa lại bằng một giọng cáu kỉnh.

“Tôi cần vay tiền”, Milo nói. “Tôi có một số giấy tờ ở đây, anh có thể xem qua và giữ chúng làm vật thế chấp”. Hắn thò tay vào áo mưa, lôi ra khẩu 0,38, chĩa vào đầu tên cho vay nặng lãi.

Barrows đông cứng khi gã thấy khẩu súng. Nhưng ngay lập lức gã bình tĩnh trở lại và ngồi thư giãn trên đệm. “Mày đến đây để cướp à?” hắn điềm tĩnh hỏi. “Nếu là thế, mày sẽ thất vọng đấy. Tao không để tiền ở đây”.

“Tao không đến đây để cướp. Chủ của tao muốn gửi cho mày một lời nhắn”.

“Ồ! Mày làm việc cho ai thế?”

“Không phải việc của mày”.

Thật quái khi mà gã chẳng có vẻ lung túng với một khẩu súng đang chĩa thẳng vào đầu.

“Được thôi”. Barrows đáp. “Thế tin nhắn mà người bí ẩn này muốn gửi tới là gì?”

“Ông ấy muốn mày và tất cả những đứa khác biết đừng có mà lộn xộn với gia đình ông ấy”.

“Vậy thì mày đơn giản chỉ cần nói cho tao ông ấy là ai”. Giọng hắn nghe có vẻ thích thú. “Gia đình nào tao không được đụng đến nào?” Tay phải của Barrows từ từ hạ xuống mép đệm.

“Để tay mày ở nơi tao có thể nhìn thấy”. Milo ra lệnh.

Hắn nhắm chắc mục tiêu và bóp cò. Không có gì xảy ra. Trong lúc vội vàng, hắn đã quên không kéo chốt an toàn. Hắn vừa định sửa sai thì qua khóe mắt, hắn thấy cái áo khoác lông thú di chuyển. Hắn hoảng sợ, vội thụt lùi và hạ súng xuống một chút. Đầu của hai con chó chăn cừu ngẩng lên từ bộ lông, chìa ra hàm răng sắc như dao và bắt đầu gầm gừ.

“Thể hiện tình yêu đi nào”. Barrows ra lệnh.

Milo bối rối, giật lùi lại. “Sao cơ?”

Hai con vật nghe hiểu mệnh lệnh, phóng vào hắn. Milo nửa quay người về phía chúng, một viên đạn tình cờ bị bắn ra. Viên đạn bay trượt và mắc trên tường.

Tiếng súng khiến bọn chó sợ hãi, cả hai đều nhìn về phía chủ, kẻ vẫn rất bình tĩnh lặp lại mệnh lệnh “Thể hiện tình yêu đi nào”.

Mấy con chó quái quỷ lại lao vào Milo. Hắn hoảng sợ quay lưng về phía mấy con vật, nghĩ cách thoát khỏi địa ngục này, nhưng hắn bị mắc kẹt trong nỗi sợ hãi của chính hắn. Một con đã tóm được lưng hắn và cắm răng vào đó. Milo quay cuồng nghĩ đến việc quăng nó ra khỏi người, nhưng hắn cố hết sức cũng không thoát được con chó mắc dịch đó.

Con chó kia thì nhảy lên cổ họng Milo. Hắn cố đánh nó xuống bằng khẩu súng, nhưng con chó đã nhanh chóng ngoặm vào tay hắn. Milo nhận ra ngay lập tức. Nỗi đau mà con chó đần độn kia gây ra đau đến mức hắn không thể ngừng kêu la.

Con chó thứ hai nhả tay Milo ra, ngay khi tiếp đất, không khác gì một quả bóng tennis, nó lại bật lên nhằm thẳng vào cổ họng Milo lần nữa.

Barrows đã rút súng từ dưới đệm ra nhưng không bắn. Gã cho rằng mối đe dọa đã qua. Gã ngồi thư giãn, ngắm nhìn những chú chó của mình hành động.

Milo không thể suy nghĩ được. Hắn đánh rơi vũ khĩ. Con chó ngu ngốc đã tợp lấy nó trước khi nó rơi xuống đất, và đoàng…một viên đạn đạn bắn trúng ngực Barrows.

Người Milo hóa đá. Con chó khốn kiếp đó bắn còn giỏi hơn hắn.

Tiếng ồn lại khiến lũ chó sợ hãi lần nữa. Chúng bỏ đi và chạy lại ghế sô pha chờ đợi mệnh lệnh giết người từ ông chủ.

Barrows đã chết. Màu đỏ thẫm từ chiếc cà vạt như đang chảy xuống cái áo sơ mi trắng được giặt là cẩn thận của gã. Viên đạn hẳn đã xuyên qua tim khiến gã chết ngay lập tức. Gã chết mang theo gương mặt vẫn mang vẻ thích thú.

Thật may, Milo còn đủ tỉnh táo để nhặt súng lên và nhét nó vào túi trước khi chạy ra khỏi cửa. Hắn không thể ngừng khóc. Người đi đường nhìn hắn hiếu kỳ khi hắn khập khiễng qua vài toà nhà để trở lại xe, nhưng hắn không quan tâm. Cứ để chúng nhìn. Hắn đang ngồi trên đống lửa và hắn có thể cảm thấy máu từ vết thương đang nhỏ giọt xuống bắp chân hắn. May cho hắn là không ai trong khu vựa cá biệt đó báo với cảnh sát.

Mấy con chó chết tiệt. Hắn nên giết luôn cả chúng.

Về đến xe, hắn lao vào trong rồi khóc rống lên ngay khi ngồi xuống. Hắn túm chặt vô lăng bằng cả hai tay và cứ thế khóc trên đường đến bệnh viện.

Chẳng cần phải nói, hắn không đề cập chi tiết khi kể cho ông Merriam nghe kinh nghiệm của hắn. Hắn không muốn làm bẩn hình tượng của mình. Ông Merriam chỉ quan tâm tới kết quả thôi.

Bài học thứ ba của hắn vẫn còn sống động đến mức hắn chưa thể quên được, chỉ nghĩ thôi cũng khiến hắn rùng mình rồi.

Bài 3: Học bơi trước khi giết người cạnh hồ bơi

Trường hợp: George Villard

Milo vẫn còn gặp ác mộng về vụ này. Villard, gã hắn được lệnh giết, là một gã cơ bắp cuồn cuộn. Gã cũng nổi tiếng là con sâu rượu mê gái. Ông Merriam không ra chỉ thị chi tiết cho Milo. Ông chỉ yêu cầu làm Villard biến mất, ngay lập tức.

Milo không có thời gian nghiên cứu hay lên kế hoạch. Hắn bảo đảm súng mình có đạn rồi lên đường. Trước khi hắn tìm được ngôi nhà uốn lượn như mê cung, nằm mãi tít trên đồi, trời đã quá nửa đêm. Villard đang ngồi trong sân sau bên cạnh bể bơi hình quả thận của gã. Milo trốn sau mấy bụi cây, quan sát mục tiêu của hắn lắc lư cả hai chân. Chỉ vài phút nữa thôi là gã to xác kia xong đời.

Milo đoán hắn không cần tốn nhiều sức đánh đấm với một gã say xỉn như Villard, nhưng hắn đã nhầm. Milo nhảy xồ ra khỏi bụi cây, trong lúc hắn đang mò mẫm tìm khẩu súng trong túi áo mưa thì Villard phát hiện ra hắn cùng với vũ khí của mình, gã tấn công và nhận một cú đấm rắn chắc trước khi quẳng Milo vào bể bơi.

Milo cố vùng vẫy tới mép bể để trèo lên, nhưng quần áo và nỗi sợ hãi đã chống lại hắn. Hắn đang cố leo lên lần thứ ba thì Villard, chỉ với một tay, kéo hắn ra và bắt đầu hét vào mặt hắn một loạt câu hỏi.

“Ai cử mày đến? Là chồng của Jo Ann hay của Crystal? Nói mau”. Gã hét lên. Đầu nghoẹo sang một bên và mắt gã nhìn xuống trong khi lè nhè nói yêu cầu của mình. Đột nhiên đầu gã giật mạnh, gã đá vào bụng Milo. “Mẹ kiếp, trả lời tao đi!”

Milo không thể nói được. Hắn lạch bạch trên nền bê tông như một con cá sắp chết, hắn đang bị tắc thở với lượng nước đã uống.

Nóng lòng muốn nghe câu trả lời, Villard lại đá hắn lần nữa. “Có phải Lenny không? Chính là nó, đúng không? Thằng khốn đó”. Gã đá thêm rồi cằn nhằn. “Nói cho tao biết đứa nào sai mày đến đây, sau đó tao sẽ ném mày vào bể bơi và nhìn mày chết đuối”.

Lời đe dọa không cổ vũ sự hợp tác nhiều cho lắm, Milo nghĩ, nghi ngờ Villard, trong tình trạng say mèm, nhận ra được điều đó.

Dù đang say, nhưng gã cơ bắp kia vẫn có thể gây ra vài thiệt hại. Milo muốn bỏ chạy nhưng hắn thậm chí sợ cả di chuyển, sợ phải rút súng ra – điều mà hắn không chắc có hiệu quả hay không vì nó có thể đã ngấm nước – sợ khiêu khích gã cơ bắp đang chảy dãi kia bằng bất kỳ cách nào.

Trong khi Milo tuyệt vọng nghĩ cách tháo chạy, Villard bắt đầu chớp mắt dữ dội và nheo mắt nhìn hắn, rõ ràng là đang cố gắng tập trung. Gã có vẻ nhớ ra mình đang làm gì vì gã đột nhiên gật đầu và mỉm cười, sau đó vung chân đá Milo, nhưng lượng cồn khổng lồ gã nốc vào đã khiến gã mất thăng bằng. Người gã lắc lư; mắt nhắm nghiền, sau đó gã ngã lộn cổ xuống bể bơi, tay vẫn nắm chặt cốc. Gã quá say để biết mình đang chết đuối.

Cái chết được kết luận là tai nạn.

Đó gần như là một thảm họa khác đối với Milo, đúng thế, nhưng giống như các phi vụ khác, hắn nhận lấy công trạng về mình, và trong mắt ông Merriam, hắn có một hồ sơ hoàn hảo. Cả ba lần. Merriam hết sức ấn tượng, ông ta thưởng thêm cho Milo vì đã hoàn thành tốt việc của mình.

Hai tuần sau, vào một chiều thứ 5, Milo được gọi vào văn phòng ông Merriam để nhận nhiệm vụ mới.

Sếp của hắn thường không phải người thích tán gẫu, nhưng hôm nay ông ta muốn nói chuyện.

“Cậu có thể đã nhận ra mấy tuần qua ta xao nhãng thế nào rồi đấy”.

Milo đâu có biết, nhưng hắn nghĩ tốt hơn là nên biết, nên hắn gật đầu. “Vâng, thưa ông, tôi có nhận thấy”. Hắn nói dối.

“Ta có một việc cần làm, và cậu là người sẽ nhận việc đó. Nó rất rắc rối và sẽ đòi hỏi nhiều thủ đoạn hơn. Cậu có hiểu không?”

“Vâng, thưa ông”. Hắn nói dối lần nữa. Thủ đoạn? Hắn chưa nghe thấy từ đó bao giờ? Tuy nhiên hắn sẽ không thừa nhận, trưng ra sự thiếu hiểu biết có thể giảm vị thế của hắn trong mắt ông Merriam, điều đó là không thể. Ngay khi rời văn phòng, hắn sẽ đi tra từ thủ đoạn có nghĩa là gì và hắn có thể kiếm được nó bằng cách nào.

“Một gã làm kinh doanh ta từng xem là bạn đã bòn tiền của ta. Bòn ngoạn mục ấy chứ. Tên hắn là Bill Rooney”, ông ta khinh bỉ nói thêm. “Ta đã mời con chồn đó ăn tối nhiều hơn một lần, ngồi đối diện với hắn, bẻ bánh mì ăn với hắn, và xem hắn trả lại cho ta cái gì? Hắn đâm sau lưng ta, thế đấy. Hắn có thứ ta muốn”.

Milo không biết có nên nói câu gì thể hiện sự cảm thông hay không, thế nên hắn đứng im chờ đợi.

“Bài học đắt giá, cậu không nên xen cảm xúc vào công việc. Ta đã hiểu rồi, và Rooney cũng sắp sửa được học nó. Ta có lợi thế vì Rooney vẫn không biết ta đã phát hiện ra”.

Ông ta kéo cái ghế ở sau bàn ra và ngồi xuống. “Ta khám phá ra hắn giấu nó ở đâu khá ngẫu nhiên. Ta biết hắn có két an toàn trong văn phòng. Ai cũng biết cả. Đó là thứ đầu tiên đập vào mắt khi bước vào phòng hắn. Nó to, chắc cũng được trăm năm rồi”.

Ông ta mở một cái hộp gỗ được chạm trổ ở trên bàn và lôi ra một điếu xì gà. Ông ta kẹp điếu xì gà rẻ tiền vào môi, vừa nói vừa quẹt diêm và hướng ngọn lửa vào điếu thuốc.

“Hắn không phải lo ai đó nhặt nó lên chạy khỏi cửa. Cái đồ đó phải dùng đến cần cẩu mới nhấc nổi”.

Ông ta ra hiệu Milo ngồi xuống trước khi tiếp tục. “Rooney muốn tất cả mọi người nhìn thấy cái két. Đương nhiên ai cũng nghĩ hắn giấu đồ có giá trị trong đấy, đúng không? Tên khốn. Chỉ là lừa đảo thôi. Hóa ra hắn có một cái két an toàn khác dưới gầm bàn. Ta đã kết nối được mọi chuyện. Để ta nói cho cậu nghe, nó cần chút nỗ lực đấy”.

“Ông muốn tôi đột nhập vào văn phòng của hắn-”

“Không, không, ta đã để Charlie lo vụ đó rồi. Ta muốn cậu chăm sóc Rooney và vợ hắn”.

Dù Milo biết phòng ông Merriam được cách âm và được kiểm tra máy nghe trộm ít nhất một lần một ngày, hắn vẫn vô thức liếc nhìn quanh phòng. “Ông muốn vợ hắn cũng chết luôn sao?”

“Đúng thế. Rooney chắc đã kể cho vợ hắn nghe rồi. Cô ta sẽ đi gặp mấy tay đặc vụ nếu chúng ta để cô ta thoát. Quá mạo hiểm. Thế nên ta muốn mọi chuyện diễn ra theo cách đó. Rooney luôn rời văn phòng lúc 4 giờ đúng, mất một tiếng để hắn về đến nhà. Hắn không bao giờ ra ngoài vào tối thứ 6. Không bao giờ”. Ông ta nhấn mạnh. “Hắn rất dễ đoán và điều đó sẽ thuận lợi cho ta. Cứ mỗi tối thứ 7 hắn lại đưa con vợ to mồm của mình đi chơi, Chủ Nhật thì hắn nghỉ ngơi với tình nhân của hắn”.

Hắn gặp cô ta thứ 2 và thứ 4 hằng tuần.

“Ta muốn nó trông giống một vụ tự sát, Vợ giết chồng rồi tự tử. Cảnh sát sẽ điều tra và dĩ nhiên biết được hắn có tình nhân bên ngoài. Chúng sẽ kết luận con vợ đã phát hiện ra và đó là lí do cô ta giết hắn. Ai chẳng biết cô ta như sư tử Hà Đông”.

“Ông muốn nó diễn ra lúc nào?”

“5 giờ tối mai. Charlie sẽ đột nhập vào văn phòng Rooney, cậu ta vào rồi sẽ ra gay lập tức. Nếu có vấn đề, cậu ta sẽ báo cho ta, ta sẽ gọi cho cậu. Cầm lấy cái điện thoại này”. Ông ta yêu cầu, ném nó cho Milo. “Không ai lần theo nó được hết. Đừng giết ai trước khi nhận lệnh của ta. Hiểu chưa?”

Milo lại một lần nữa bị động. Hắn không có thời gian để đi theo dõi, nhưng hắn thề lần này sẽ không gặp sự cố nào hết. Sáng hôm sau, hắn lái qua khu phố của Rooney để làm quen với cách bố trí và nhìn xem có tay hàng xóm thọc mạch nào không. Khi đã kiểm tra mọi lối vào nhà Rooney, hắn lái tới cửa hàng tạp hóa cách đó một dặm. Milo mua vài cân thịt hăm bơ gơ, hắn nhét vào túi phòng trường hợp nhà Rooney giấu một con chó.

Hắn vẫn còn nhiều thời gian, lững thững ra xe, hắn lôi ra một trong những cuốn tạp chí phụ nữ giấu dưới ghế cho những lần hắn cần một chút hứng tình, và lướt qua nó để giết thời gian.

Lúc 3:30, hắn bỏ cuốn tạp chí xuống và lái tới nhà Rooney. Nhà của hắn nằm ngay giữa ngọn đồi dài, dốc thoai thoải. Kế hoạch của Milo là đỗ xe ở trên đỉnh đồi nơi hắn có tầm nhìn rõ ràng cho việc tìm đường. Ngay khi ông Merriam gọi, Milo sẽ lẻn vào trong nhà, làm việc. Trong lúc chờ đợi, hắn sẽ đeo tai phone, giả vờ đang nói chuyện. Người ta nhìn vào sẽ không nghi ngờ.

Kế hoạch quá hoàn hảo.