Sinh Ý Nhân

Chương 1: Bạch sơn thiên thúy Phù Dung bội (nhất)



Khâu Tứ đã uống ấm trà thứ hai mà tiểu nhị châm cho. Lúc này bụng hắn cũng giống như ấm trà trên mặt bàn, tròn vo tới mức chỉ cần vỗ một cái là có thể nghe được tiếng vọng lại như mặt hồ sâu.

Nhưng mà người cần tới, như cũ vẫn chưa tới.

Vậy hẳn là không tới rồi? Khâu Tứ cúi thấp mặt, con mắt nhưng hơi chút khẩn trương nhìn quanh loạn chuyển quan sát khắp bốn phía trà khách. Bàn bên trái là một đôi vợ chồng, thoạt nhìn không giống như đi giang hồ, bởi vì bên người ngoại trừ bao phục tế nhuyễn (quần áo nữ trang), cũng không thấy binh khí. Bàn bên phải là một kiếm khách độc hành, bảo kiếm rất nặng nhưng trông không sắc bén nằm ngang trên bàn, kiếm chủ lại đang uống Thiêu Đao Tử[1] từng chén từng chén một, thoạt nhìn vẻ u sầu so với Khâu Tứ đang thân mang trọng trách còn muốn hơn vài phần. Bốn vị nữ hiệp ở bàn xéo phía trước Khâu Tứ thấy rất quen, điều không phải khuôn mặt mà là cách ăn mặc, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới từng tại lục thập đại thọ yến(tiệc đại thọ 60 tuổi) của trang chủ nhà mình gặp qua, nữ hiệp của Tiên Tố phái thường mặc loại y sam (quần áo) này. Phía sau… là tường rồi.

Phu thê tựa hồ có thể giả trang, kiếm khách có vẻ cũng có thể là giả, mấy nữ hiệp nói chuyện cũng tự nhiên đến mức có chút kì quặc, ai ai cũng không giống, rồi ai ai cũng khả nghi. Khâu Tứ nghĩ đến mức đầu đau như muốn nứt ra.

Thở dài, Khâu Tứ cầm lấy bát trà uống sạch. Cổ họng vẫn rất khô khốc. Hắn cố ý tìm một vị trí sát phía sau, lúc này nhưng bỗng nhiên lại lo lắng người đó có thể nào vì vậy mà tìm không được hắn. Vô ý sờ sờ bên hông, cảm giác thấm lạnh xuyên thấu qua quần áo truyền đến lòng bàn tay, khiến Khâu Tứ hơi an tâm một chút.

Cứ như thế, hai canh giờ cuối cùng cũng trôi qua.

Khâu Tứ trong lòng có loại nhẹ nhõm như cất được tảng đá, rồi lại song song dâng lên nồng đậm thất vọng. Trên phố lưu truyền muốn tìm lão Bạch, cần phải tới gian trà phô lâu năm nhất ở Bạch gia trấn ngồi đủ hai canh giờ, nếu như lão Bạch muốn nói chuyện làm ăn, liền sẽ hiện thân. Ngược lại, chính là ngay cả nói chuyện cũng quên đi.

Khâu Tứ trả tiền trà, có chút loạng choạng đi ra khỏi trà phô. Thời gian không còn sớm, trời đã sắp tối. Bạch gia trấn ở phương bắc, tuy rằng mới vào đông, gió lạnh cũng đã xào xạc, cảm giác có chút như cắt da cắt thịt. Khâu Tứ kéo kéo lại vạt áo, theo hai ngọn đèn lồng treo phía trên đại môn của trà phô, mơ hồ có thể thấy được bạch khí do chính mình thở ra.

Đi tới trước chuồng ngựa tháo dây cương ra, Khâu Tứ xoay người lên ngựa. Tuy rằng trên trán vẫn thấy vẻ khốn muộn sầu sở[2], nhưng tư thế gọn gàng nhanh nhẹn. Danh đầu của Cư Nam trang đệ nhất hộ viện cũng không phải là giả mạo.

Roi không chút lưu tình quật xuống, chỉ nghe một tiếng hí dài, một người một ngựa đã không thấy bóng nữa, chỉ để lại lớp bụi dày cuồn cuộn trước cửa trà phô lụi bại, sau đó lại chậm rãi tiêu tán.

Đi qua khỏi cánh rừng rậm, đó là bến thuyền, Khâu Tứ nghĩ, lên con thuyền Nam hạ đó, nhiệm vụ xem như thật sự hết đường cứu vãn, hoàn toàn thất bại rồi. Lúc này, hắn bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ nhai trong miệng chính là thịt của vị lão Bạch mà ngay cả mặt mũi cũng đều chưa thấy qua, một lúc sau, hả giận vui vẻ.

Bỗng nhiên, trong gió có dị hưởng (âm thanh lạ). Điều không phải đơn giản là tiếng cành cây rít qua, mà là hô hấp của con người, có người!

Khâu Tứ dùng chân ghìm lại, đem dây cương hung hăng nắm chặt trong tay, một cái lảo đảo, con ngựa suýt nữa ngã sấp xuống, hí dài vài tiếng mới không cam nguyện mà đứng lại. Khâu Tứ ngồi ở trên ngựa cảnh giác nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ cây, chính là cây. Nhưng mà tiếng hít thở rõ ràng như bên tai, rõ ràng đến mức khiến người ta phát run...

“Đại hiệp, phiền hạ mình nhìn xuống, khụ khụ, lão hủ tuổi đã lớn cho dù là muốn trốn ở trên cây thì chân cẳng cũng không chịu nghe lời nữa rồi.”

Thanh âm già nua từ dưới ngựa truyền đến, Khâu Tứ lập tức cúi đầu, chiếu vào trong mắt chính là một lão giả đầu tóc trắng xóa, thân hình còng xuống, nhưng tinh thần quắc thước, quanh thân quấn áo bông dày dày, không đội mũ, nhưng thật ra trên lỗ tai có đeo hai cái bịt tai bằng da chồn. Chỉ thấy lão giả đang đứng ở bên cạnh tuấn mã của mình, một hồi vuốt vuốt râu mép của mình, một hồi sờ sờ tông mao của con ngựa, hai bên đùa giỡn thật phối hợp kinh khủng.

Khâu Tứ nhanh chóng xoay người xuống ngựa, hai tay ôm quyền ngữ khí cung kính: “Tại hạ Khâu Tứ, xin hỏi các hạ có phải là...”

“Đúng vậy.”

“... gia phó (người hầu) của lão Bạch?”

Lão Bạch một cái không cẩn thận, xuống tay không chừng mực làm lông của con ngựa đáng thương rụng một mảng lớn bằng móng tay, cuối cùng ho nhẹ hai tiếng, nghiêm mặt nói: “Lão hủ bất tài chính là lão Bạch, khiến đại hiệp thất vọng rồi.”

Khâu Tứ có chút kinh ngạc, lúc này mới chăm chú quan sát lại lão giả. Nhưng quan sát cả nửa ngày, vẫn là lúc đầu thấy sao thì giờ thấy vậy, không có khác đi.

Lão Bạch nhìn ra Khâu Tứ đang hoài nghi, cũng không giận, lục lọi rồi từ trong lòng lấy ra một cái khăn tay màu trắng, để trước mắt Khâu Tứ giơ qua giơ lại, Khâu Tứ mất rất nhiều nhãn lực mới nhìn rõ ra phía dưới bên phải của khăn tay có thêu một chữ nhỏ, là một chữ Bạch, cốt sấu như sài[3], nhãn thần nếu không tốt rất có thể sẽ nhìn thành chữ Nhật.

Khâu Tứ trong lòng mừng như điên, nhưng trên mặt thì căng đến thần sắc như thường. Mừng như điên là vì hắn rốt cuộc cũng gặp được lão Bạch, việc trang chủ giao cho ít nhất cũng hoàn thành được phân nửa, trên mặt vẫn còn căng ra là vì hắn rất muốn khi trở về nghiêm túc nói cho các huynh đệ biết, tín vật bố quyên (vải lụa)của lão Bạch mà giang hồ đồn đãi kỳ thực chỉ là một khối trắng thuần mà chất vải thì lại giống như cái ghẻ lau bình thường và tư thế khi vẫy nó lên thì y chang như đang giơ cờ trắng đầu hàng.

“Bạch lão, tại hạ lần này mạo muội đến đây thực ra là được chủ nhân nhà ta giao cho, thỉnh ngài tiếp một chuyến tiêu.” Nhận rõ thân phận người tới, Khâu Tứ tự nhiên không dám dừng lại, vội vã đem mục đích đến đây nói thẳng ra.

“Tiêu thứ gì?” Lão Bạch vê râu mép, đem cái bịt tai bằng da chồn chỉnh lại, tựa hồ kín đến mức chút gió cũng không lọt, “Vàng bạc châu báu đồ cổ tranh chữ hay là mỹ nhân như hoa?”

“Chỉ là một khối ngọc bội…mà thôi.” Khâu Tứ vô thức cũng hàm hồ hẳn lên. Nhìn Lão Bạch cứ loay hoay với cái bịt tai bóng loáng ấm áp, Khâu Tứ bỗng nhiên nghĩ lỗ tai mình tự dưng lạnh đi. Không khỏi nội tâm thê lương, mấy năm nay vì trang chủ không có công lao cũng có khổ lao, trong lúc nhất thời hết thảy khổ cực dâng lên trong lòng.

Lão Bạch không cho Khâu đại hiệp có thời gian để đau buồn, chìa tay ra, mở ra bàn tay nhăn nheo: “Thứ gì đưa đây.”

Khâu Tứ mừng phát điên: “Ngài tiếp sao?”

Lão Bạch tức giận phiên phiên mí mắt: “Thứ gì còn không có xem, tiếp cái gì mà tiếp.”

Khâu Tứ không dám chậm trễ, vội vã từ bên hông lấy ra bảo bối đã cất dấu cả đường đi, cẩn cẩn dực dực đưa đến trong tay lão Bạch.

Ngọc bội được bọc trong ba tầng ngoài ba lớp, nhìn ra được người giao phó rất quý trọng nó. Lão Bạch nhìn như tùy ý kì thực rất cẩn thận đem tầng tầng gấm vóc đẩy ra, cuối cùng, một khối Phù Dung ngọc tinh xảo long lanh mang theo phấn quang nhàn nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay Lão Bạch, ngọc bội toàn thân mượt mà, ở giữa chạm rỗng khắc cảnh sơn thủy xanh biếc, kỹ năng điêu khắc tinh tế thiên cung xảo đoạt[4], ánh lên chút nguyệt quang, kiều diễm, thướt tha.

“Bạch sơn thiên thúy Phù Dung bội?” Lão Bạch thì thào lên tiếng, trong giọng nói không khỏi có chút ngoài ý muốn.

Khâu Tứ lặng lẽ đem lòng bàn tay đã ra đầy mồ hôi chà chà ở trên quần, mới nói: “Chỉ cần thứ này được an toàn đến nơi, tiền bạc của chuyến tiêu xin Bạch lão cứ yên tâm.”

Lão Bạch chỉ trầm ngâm chốc lát, nhẹ nhàng đem gấm vóc một lần nữa bọc cẩn thận, mới ngẩng đầu nhìn hướng Khâu Tứ: “Đưa đến nơi nào?”

“Trước ngày mùng chín tháng chín, Thúy Bách sơn trang, Bách Hiên.” Khâu Tứ gần như trả lời ngay lập tức, thật giống như trong lòng đã niệm vô số lần.

“Bách gia, nhị công tử a...” Lão Bạch nghiêng nghiêng đầu, lại cắn cắn môi, xem ở trong mắt Khâu Tứ ngoại trừ buồn cười ra không còn gì khác. Thế nên căn bản không thể nào đoán được vị giang hồ kỳ nhân ở trước mặt này đang có ý đồ gì.

Gió bỗng nhiên nổi to lên, thổi cho rừng cây rung lên sàn sạt, trong bóng đêm, nghe có chút đáng sợ. Khâu Tứ vô thức nhìn quanh bốn phía, tối om đến cái gì cũng nhìn không thấy. Bỗng nhiên, bên tai truyền đến âm thanh già nua mà bình tĩnh của lão Bạch.

“Tiền đặt cọc năm trăm lượng, xong việc giao nốt một ngàn còn lại, chuyến tiêu này ta tiếp.”

Nhiệm vụ hoàn thành, Khâu Tứ không hiểu sao lại thấy lo lắng, trong lòng có cảm giác thiếu sót gì đó giống như cái trống vỡ đang đánh đùng đùng: “Bạch lão...”

“Đừng hy vọng từ chỗ ta chiếm được cam đoan, ” Lão Bạch đem ngọc bội đã được bọc kỹ nhét vào chỗ sâu nhất trong áo bông dày, sau đó cau mày lên mặt kẻ cả mà khoát khoát tay, thở dài rất có phong phạm, “Ta chỉ là một người làm ăn, toàn lực làm việc là đương nhiên, nhưng kết quả không ai dám bảo chứng. Nói chung, xong việc ngươi trả phần còn lại, thất bại, ta đem tiền đặt cọc bồi hoàn gấp đôi.”

Khâu Tứ cắn răng một cái: “Thành. Vậy tại hạ trở lại bẩm báo chủ nhân, chậm đợi tin tốt của Bạch lão.” Dứt lời lại muốn xoay người lên ngựa, kết quả còn chưa kịp tiêu sái, đã bị lão Bạch một cái túm lấy đai lưng kéo xuống lại, suýt nữa ngã sấp không nói, đai lưng bị lỏng xuống làm vóc người thật tốt của Khâu Tứ hắn tựu triệt để bị lộ ra dưới thanh phong vãn nguyệt.

“Tiền đặt cọc.” Lão Bạch đưa tay ra rất đương nhiên.

Khâu Tứ không dám nổi giận, một bên cầm lấy đai lưng, một bên từ trong lòng lục lọi ra một tấm ngân phiếu cung kính đưa qua: “Phiếu tử của Phụng Vận ngân hào, lão ngài cầm vào bất cứ tiệm nào cũng có thể đổi thành tiền mặt.”

Lão Bạch giơ ngân phiếu lên mượn ánh trăng giám định chu sa ấn bên dưới, tiện thể gật đầu đồng ý.

Khâu Tứ bỗng nhiên có chút hiếu kỳ: “Lão ngài... Không hỏi chủ nhân nhà ta là ai sao?”

“Hỏi ngươi cũng sẽ không nói, lão hủ cần gì phải làm chuyện thừa ni.” Lão Bạch lộ ra nụ cười đầu tiên từ lúc gặp mặt, không có trào phúng, không có chế nhạo, chỉ là cười như vậy thản nhiên, “Núi này lớn, sợ rằng không thể ở lâu.”

Khâu Tứ nhìn mắt y, bỗng nhiên nghĩ con ngươi sao lại thanh minh như vậy, tựa như một hồ nước róc rách chảy dưới ánh trăng, sáng đến không có chút gì tạp chất. Đây không giống con mắt của người giang hồ, không có tranh quyền đoạt thế, không có mua danh cầu lợi, nếu như thật sự muốn tìm ra điểm gì đó, như vậy sợ rằng chỉ có thể hình dung là người làm ăn mà thôi. Tựa như ở chợ ta đưa ngươi mấy xuyến (xâu) tiễn ngươi bán ta hai cân lê vậy, vô cùng đơn giản, thanh thanh sở sở.

Lúc này Khâu Tứ xoay người lên ngựa cũng không bị lão Bạch ngăn cản, chỉ là lúc hắn chuẩn bị giơ roi giục ngựa thì, Lão Bạch như có như không thở dài: “Ta nếu là ngươi, sẽ không theo đường thủy trở về.”

Khâu Tứ lập tức hiểu được: “Bến thuyền không an toàn?”

“Không nói được, chỉ là nếu như trên đường bộ gặp phải chuyện gì, cũng dễ thoát thân.” Lão Bạch nói ra trọng điểm.

Khâu Tứ ở trên ngựa lập tức hai tay ôm quyền: “Đa tạ Bạch lão.” Dứt lời quay đầu ngựa lại, giơ roi lên đi.

Lão Bạch dựa vào đại thụ đem hai tay sáp vào trong tay áo, dáng dấp rất giống một lão quan lại địa chủ, nhìn Khâu Tứ cùng ngựa hắn càng lúc càng xa, cuối cùng tiêu thất trong bóng đêm mờ mịt.

“Hiếm khi gặp được khách hàng hữu lễ như vậy, xem như ta thêm chút chiếu cố đi.” Lão Bạch ngẩng đầu nhìn trời, ánh trăng vừa lớn vừa tròn tựa như bánh rán hành mà bà nương Y Bối Kỳ nướng, chỉ là đã quên cho thêm hành vào.

Ngày hôm nay là mười lăm tháng tám.

Cách mùng chín tháng chín còn không tới một tháng.

***************

[1] Thiêu Đao Tử: là một loại rượu mạnh, hương vị đậm đà, ngọt dịu, rất ngon

[2] khốn muộn sầu sở: khốn = mệt mỏi, muộn = tức tối, sầu = lo lắng, sở = khổ sở

[3] cốt sấu như sài: gầy như cái que, trường hợp này chắc ý nói là rất nhỏ.

[4] thiên cung xảo đoạt: đạt được sự tinh xảo như cung điện của thần tiên +_+