Sinh Hoạt Cấm Kị

Chương 13



“Anh không đùa tôi chứ??” tiểu Kha hét toáng lên khi bước vào căn hộ của tiểu Bối. Quần áo dơ vương vãi khắp nơi, cái này có thể bỏ qua được, nhưng bao cao su đủ màu đủ mùi cũng vứt tùm lum như vầy là sao? Hơn nữa, vợ tương lai của y còn đem cả roi ngựa với còng tay bạc sáng loáng ra trước mặt y, này đừng nói là sẽ điều giáo cả y?

“Tôi không đùa. Tôi làm nghề này là vì tôi thích điều giáo, nếu cậu không thể chịu đựng nổi thì có thể bỏ ý định chung một chỗ với tôi.” Kha Bối vụt roi đánh chát chính xác ngay bên tay Kha Hoành, đánh rớt luôn chiếc quần lót màu xám sọc xanh y đang săm soi.

“Tôi … tôi không nghĩ là… Tôi thích anh, làm sao có thể làm đau anh được?” Hoành Kha lấp lửng, người lùi dần về phía cửa. Tính làm sao đây, bỏ đi cũng dở, mà ở lại thì càng dở hơn. Y chỉ nghĩ rằng Kha Bối sẽ chỉ điều giáo những người xui xẻo bị bán đi, làm sao y có thể ngờ rằng anh ta lại thích điều giáo với cả bạn tình của mình luôn chứ.

“Tôi có nói cậu làm đau tôi sao? Tôi là muốn làm cậu đau đớn trong sung sướng cơ.” Kha Bối vụt thêm một roi nữa bên hông Hoành Kha, thành công doạ y sợ đến mức hai chân nhũn ra tưởng chừng đổ gục bên cửa. Rồi hắn nhanh chóng chạy đến, kéo hai tay của Hoành Kha lại còng vào đầu giường, nhanh nhẹn cởi bỏ y phục của y.

“Này …này…” Hoành Kha gấp đến mức nghẹn thở “…giao dịch chỉ có hiệu lực khi tôi đè anh.” Y hét muốn bể cổ họng “là tôi phải nằm trên.”

Kha Bối nhanh chóng cởi luôn quần áo của mình, bò tới ngồi lên người y “Tôi không có ý tranh với cậu.” Hắn hư hỏng liếm mút hầu kết, xuống dưới xương hõm vai, rồi dứt khoát ngậm tiểu hồng đậu của y vào, cắn xé nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm cho nó rướm máu. Thích thú ngước mặt nhìn Hoành Kha cắn răng chịu trận, Kha Bối liếm khoé môi còn vương chút máu đỏ. Tay đã lần tìm dịch bôi trơn để tự mình nong rộng cửa sau của chính mình ra. Chút khó chịu làm mặt hắn đỏ bừng, miệng khẽ rên rỉ, hai chân cũng không kiềm chế mà kẹp vào eo Hoành Kha, vật nhỏ đã bắt đầu chào cờ.

Hoành Kha chịu đau một chút lại được thấy mỹ nhân tự mình *** đãng trên người y, da thịt trắng lạnh lại thêm môi đỏ vì máu, tóc tai rũ rượi cùng vẻ mặt đê mê, y không chịu được mà cũng dần cứng lên. Kha Bối đang tự mình bôi trơn sâu vào bên trong dũng đạo, lại thấy vẻ mặt như sắp rỏ dãi đến nơi của tên nằm bên dưới, hắn liền giở thói hư hỏng, bỏ qua giai đoạn làm mềm bên trong, cứ thế nhắm thẳng gậy thịt thô to kia mà hạ mông xuống.

Hoành Kha chưa kịp định thần thì một phần thân thể trọng yếu của mình đã bị đối phương dùng miệng nhỏ nuốt gọn, thật cmn chặt quá, ép y đến mức gần như bắn ra ngay lập tức. Đợi đối phương định thần lại từ cơn đau do nghênh đón cự vật to quá khổ đó, Hoành Kha cũng đã lấy lại phong độ của mình, y nâng hông thúc mạnh lên trên, ý muốn đâm chết mỹ nhân khó chiều này.

Kha Bối đang khốn khổ vì muốn hại người lại thành ra hại mình, lại phải tiếp nhận cả chục cú thúc sâu cật lực của tên chết tiệt phía dưới, hắn gần như cắn đứt môi mình, hổn hển gục xuống bờ ngực săn chắc đó “Cậu…con mẹ nó khốn nạn… Ch…chậm lại cho tôi. … hư.. hư … a …” Bị thúc đến mức không còn nói được tròn chữ, Kha Bối càng nghẹn hơn nữa khi không thể kiềm chế tiếng rên gợi dục của chính mình.

Thêm một khoảng thời gian nữa, dường như không còn chịu đựng nổi nữa, Kha Bối tát mạnh vào một bên má Hoành Kha “Cậu… hừ … ưm … muốn giết … tôi … a” Hoành Kha thì ngược lại, sung sướng thúc giục y dùng sức, lại dùng sức làm chết yêu nghiệt này.

Kha Bối chịu không nổi nữa, cong người ôm chặt lấy y, nước mắt sinh lý chảy như suối, hắn không ngờ mới lâm trận đã bị bại bởi một tên tinh lực dồi dào, bèn cố gắng gồng người cởi bỏ khoá tay cho Hoành Kha rồi nằm vật ra giường “Tới đây … ưm … nhanh hơn … ưm …. Đúng rồi …. A”

Hoành Kha được cởi trói, lại như đại bàng tung cánh, thoả sức vẫy vùng trên người tiểu yêu tinh của y.

~~~

Vương Thiệu đi chọn mua vài bộ quần áo cho Lâm Tuyền. Y không hiểu sao chính y lại muốn vậy. Bước vào cửa hàng quần áo dành cho thiếu niên, Vương Thiệu lại có cảm giác thời đại mà y sống quả thật đã qua lâu rồi.

Loay hoay cả buổi trong tiệm, ướm ướm so so với những con búp bê trưng bày, Vương Thiệu mới chọn được ba bộ quần áo kiểu dáng đơn giản để mặc ra đường và một bộ sơmi và quần âu. Tối nay tại nhà vị trưởng bối đồng nghiệp của y có mở tiệc, ai cũng dẫn bạn theo, y cảm thấy mình có thể đem cậu bé ở nhà theo cũng được lắm. Không phải trơ cái mặt dày của mình ở góc phòng nhìn người ta cười nói với nhau, cũng chẳng cần ra vẻ nghiêm nghị huyền bí để che giấu sự cô đơn giữa đám đông của mình nữa.

Lâm Tuyền cảm thấy lạ lùng khi nghe y nói đến chuyện đi cùng y đến bữa tiệc, hình như cậu chưa ra ngoài với tư cách này lần nào. Suốt buổi tối, cậu chỉ bám dính lấy cánh tay của Vương Thiệu mãi không buông. Thiếu niên dáng người vừa phải, tóc mềm ôm gọn khuôn mặt trắng trẻo, nửa như che dấu chiếc khuyên cầu kì ôm trọn vành tai, diện áo sơ mi mỏng khiêu khích cùng quần âu ôm gọn bờ mông căng tròn. Lâm Tuyền quả thật là hút mắt người nhìn.

Vương Thiệu vốn đã ít nói, đến nơi đông người thì vẻ mặt của y lại càng lạnh lùng thêm, Kha Bối cũng được mời mà còn chưa chịu ló mặt, đáng lý những khi nhộn nhịp thế này thì hắn phải là người trườn đến nhanh nhất mới đúng. Y hừ mũi, đến quầy bar lấy một ly rum cho mình và một cocktail trái cây cho cậu nhóc.

Lâm Tuyền cư xử trái ngược hoàn toàn với dự đoán của Vương Thiệu, cậu chẳng những không tỏ ra lạ lẫm với chỗ này, mà còn thật điềm tĩnh và hành xử chuẩn mực. Đến khi cậu đón lấy ly rượu từ tay y rồi đưa lên miệng nếm một chút thì phong thái sang trọng lại càng lộ rõ ra. Điều lạ lùng nhất đó là, Lâm Tuyền cũng không tỏ ra có ý muốn bỏ trốn, mặc dù khuôn viên nơi đây đủ trống trải và thoáng đãng đến mức nếu cậu tinh ý một chút, cậu có thể dễ dàng lẻn khỏi vòng tay y.

“Này là bạn tình của cậu hả?” Cao Kiến Viên, chủ nhân của buổi tiệc cùng vài người khách khác đến chào hỏi Vương Thiệu.

“Không, là “thú cưng” đợt này của tôi.” Y cũng lịch thiệp trả lời sau khi bắt tay làm quen từng người.

“Đấy đấy, cậu xem, Vương tiên sinh nổi tiếng mát tay trong Song An chúng ta đó. “Thú cưng” từ tay cậu ta điều giáo ra quả thật không tầm thường mà. Đúng không hả Thẩm huynh.”

Thẩm tiên sinh thoạt nhìn có lẽ cũng ngoài ngũ tuần như Cao Kiến Viên, nhưng cơ thể lại cường tráng khác hẳn loại hình cơ bụng một múi của Cao tiên sinh: “Rất ít người có suy nghĩ như Vương tiên sinh lắm. Đem “thú cưng” đi dự tiệc thế này.”, vừa nói, Thẩm mỗ vừa âm thầm quan sát Lâm Tuyền, cậu bé này ngoại hình cũng không gọi là tuyệt sắc, nhưng phong thái lại rất được.

Vương Thiệu làm ra dáng vẻ hơi khó xử “Đột nhiên tôi lại muốn dắt cậu ta đi cùng. Hy vọng không làm phiền đến Cao tiên sinh. Mà mọi người có lẽ đề cao tôi quá rồi.”

Thẩm Phương Hùng đến đây cùng Cao Triết, là học trò ông ta cưng chiều nhất, đến mức ở khắp nơi ông ta đi qua đều có những lời đồn không hay về hai người. Trước đây Vương Thiệu cũng từng nghe về giai thoại bỏ lại chuỗi nhà hàng cho học trò rồi lui vào sau hậu trường của ông ta, nay nhìn người đi cùng Thẩm tiên sinh, y mới hơi hiểu ra nguyên nhân đằng sau tin đồn đó.

Cao Triết còn khá trẻ, có lẽ cũng chỉ trạc tuổi Lâm Tuyền, nhưng cách cư xử của hắn như cái gai chọc vào mắt những vị tiền bối xung quanh. Cao Kiến Viên là đồng nghiệp cũ của Vương Thiệu, hiện giờ ông ta đã ngưng nhận điều giáo, bắt đầu hưởng thụ cuộc sống xa hoa của mình. Nhưng Cao Kiến Viên có lẽ sẽ không có cửa kết giao với Thẩm Phương Hùng nếu ông ta không có mối quan hệ họ hàng với Cao Triết.

“Mọi người không đề cao anh nếu không thấy sủng vật của anh thật sự hấp dẫn.” Cao Triết chẳng nề hà khuôn phép giao thiệp mà tiến lại, đưa tay viền theo xương hàm của Lâm Tuyền, hắn lại càng thích thú nhận ra khuôn ngực cậu nổi lên sau lớp áo bám sát da thịt, trên đó còn đính cả ngọc trai. Hắn vốn dĩ chưa đủ đẳng cấp để tham dự những buổi đấu giá “thú cưng”, nhưng cũng không phải chưa thấy qua bao giờ.

Lâm Tuyền trước hành động thô lỗ của người khác cũng không để tâm mấy, tay vẫn níu vào khuỷu tay Vương Thiệu, tuy không nhìn thẳng vào y, nhưng ai cũng có thể nhận ra cảnh vật trước mắt cậu cũng chỉ có y mà thôi. Hành động tưởng chừng như lạnh lùng này lại mang vẻ ỷ lại lười nhác đã khiêu khích tính háo thắng của Cao Triết, hắn lại càng lấn tới hơn, bóp mạnh khuôn mặt của Lâm Tuyền, ép cậu nhìn thẳng vào hắn.

Vương Thiệu không có động tĩnh gì, Thẩm tiên sinh cùng Cao Kiến Viên lại càng kinh ngạc đến bối rối, chẳng biết phải làm sao. Cao Triết hất hàm “Cũng chỉ là nô lệ *** mà thôi. Này anh, là Vương tiên sinh nhỉ? Tôi muốn cậu ta…”

Cao Kiến Viên nhận ra bầu không khí bắt đầu chuyển hướng không tốt, bèn đỡ lời: “Cháu à, cậu ta tốt xấu gì cũng đang là khách do cậu Vương đưa đến. Đừng nêu yêu cầu kì quặc như thế chứ.”

Vương Thiệu quan sát Thẩm Phương Hùng, thấy ông ta lại càng bối rối hơn, bèn trầm giọng “Thú cưng còn trong tay điều giáo viên là còn chưa hoàn hảo. Công ty chúng tôi có quy tắc không đưa mặt hàng còn thiếu sót ra phục vụ công khai thế này. Cậu thứ lỗi cho.”

Tay của Cao Triết vẫn chưa bỏ xuống, ngón tay lần lên khoé môi Lâm Tuyền, kéo miệng cậu hơi mở ra. Khuôn mặt Lâm Tuyền lúc này mới hơi nhăn lại, cũng không kháng cự sự giày vò từ tay hắn, nhưng cái níu tay vào Vương Thiệu đã tăng lực mạnh hơn.

Thẩm Phương Hùng bị Vương Thiệu săm soi đến mức nóng mặt, cũng không thể da dày mà bao che cho Cao Triết mãi, bèn chậc lưỡi kéo hắn ra “Xin thứ lỗi. Cao tiên sinh, Vương tiên sinh, tôi có chút chuyện.” rồi kéo tay Cao Triết đi khuất.

Mặt Vương Thiệu không hề biến sắc, nhưng mây đen trên đầu y đã bắt đầu phóng sét, nhìn theo bóng dáng một già một trẻ của hai người kia, y hừ lạnh. Cao Kiến Viên gãi mũi thanh minh “Cậu đừng nên để ý, tuổi trẻ ngẩng cao đầu, càng thuận lợi càng dễ vấp ngã mà thôi.”

Vương Thiệu cũng tỏ ra rất bình thản “Tôi không để tâm đâu. Cao tiên sinh, chúc mừng tân gia. Quà mừng sẽ được đưa đến sau.”

Cao Kiến Viên thấy y không để tâm, cũng thực vui vẻ nâng ly “Tốt quá, cám ơn. Mời.” Uống với Vương Thiệu một hớp rượu rồi ông ta lại tiếp tục chạy đi thăm hỏi những người khác.

Vương Thiệu lúc này mới cho tay vào túi quần, bấm nút khởi động trứng rung y đã nhét sẵn vào sâu trong hậu huyệt Lâm Tuyền. Ngay lập tức, cả cơ thể Lâm Tuyền run lên, tay cầm ly rượu đã buông ra, cả người gục vào bên tay Vương Thiệu.

Kha Bối đột nhiên xuất hiện từ phía sau, nhanh tay bắt lấy ly rượu Lâm Tuyền buông rơi, mỉm cười đầy ẩn ý nhìn Vương Thiệu “Tôi đợi cậu ngoài kia. Xong việc thì ra với tôi một chút.” Sau đó hắn liếc nhìn thiếu niên lúc này đã bắt đầu đổ mồ hôi, hai tay nắm chặt bên vai Vương Thiệu, rồi quay người tiêu sái rời đi.

Vương Thiệu gật đầu với Kha Bối rồi nhìn sang người đang ôm lấy tay mình, y cảm thấy khó chịu vô cùng. Ngay lúc bàn tay dơ bẩn của tên Cao Triết kia đụng vào người cậu ta, y đã thật sự muốn giết chết cả hai người bằng cách thức tồi tệ nhất. Cho dù lúc này y chưa có động thái rõ ràng cho thấy y muốn giữ cậu ta lại, nhưng y không thề muốn ai chạm vào cậu ta hết. Thứ gì của y, sẽ chỉ là của một mình Vương Thiệu y, ngay cả suy nghĩ hay ước muốn thuộc về ai khác, y cũng không cho phép. Tay Vương Thiệu lại vô thức tăng cường độ trứng rung, Lâm Tuyền lúc này đã khó khăn đến mức không kiểm soát được chính mình nữa, nước mũi cùng nước mắt bắt đầu chảy ra.

“Cậu nên nhớ thứ tôi cho vào bên trong cậu có chế độ phóng điện, nếu cậu chạy trốn thì đừng trách tôi.” Vừa đỡ cậu ta ngồi xuống một chiếc ghế bọc vải nơi khuất bên dưới cầu thang, y vừa đe doạ. Sau cùng, y rút khăn lau sạch mặt mũi cho cậu ta, rồi để cậu ta ngồi lại với thứ run rẩy nhộn nhịp bên trong cơ thể mà đi ra chỗ hẹn với Kha Bối.