Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 35: Tôi giết chồng mình rồi



Chuyện diễn ra quá thuận lợi nên Tô Tô đỗ xe vào bãi rồi định kiếm hàng KFC ăn tạm chút đồ ăn nhanh. À không được, Trạc Thế Giai bảo cô phải ăn nhiều rau và hoa quả, thế nên cô mua ngay chút táo và chuối tiêu bỏ lên xe, đợi trời tối thì ra tay bắt người!

Cô vừa khởi động xe thì trong màn mưa vang lên tiếng phụ nữ thét chói tai. Tô Tô ngẩng đầu, nhận ra tiếng thét bắt nguồn từ phòng Trạc Thế Giai, vội vàng xuống xe, đội mưa chạy vào tòa nhà cũ kỹ rồi hồng hộc leo lên tầng. Cô có thể nghe được từ trong phòng Trạc Thế Giai, tiếng nồi niêu bát đũa rơi loảng xoảng, còn có tiếng khóc lóc của vị bác sĩ trưởng.

“Không sinh được con sao lại trách em? Sao lại trách em? Em đã khám rồi, em không có vấn đề gì hết!!!”

“Không phải tại cô chẳng nhẽ tại tôi? Ly hôn đi, không thể sống nổi kiểu này nữa, không ly hôn thì đời tôi sẽ tàn trong tay cô mất!”

Tiếng đàn ông vang lên, khi Tô Tô leo đến tầng 5, cửa phòng Trạc Thế Giai bật mở, một người đàn ông mặc áo khoác màu ghi, nhìn như công nhân viên chức nhà nước, tay cầm ô đùng đùng bước ra ngoài. Ông ta không ngờ còn có người đứng ở hành lang nên giật mình sững lại, đúng lúc ấy Trạc Thế Giai tóc tai bù xù lại lao ra, dường như đang rất kích động, và lại cũng chẳng ngờ người đàn ông kia vẫn đứng bất động chỗ hành lang.

Và thế là, ông ta bị Trạc Thế Giai đẩy một cái, ngã xuống tầng, tay nắm cán ô, nằm bên chân Tô Tô không nhúc nhích.

“A…a…a…”

Gương mặt giàn giụa nước mắt của Trạc Thế Giai trông hết sức sợ hãi. Bà chỉ mặc một áo len mỏng, chân nam đá chân chiêu chạy xuống cầu thang, ngồi xổm trước mặt người đàn ông rồi luống cuống kiểm tra tình trạng người đó. Tay Trạc Thế Giai run run sờ lên mạch đập trên cổ người đàn ông, sắc mặt trắng bệch. Bà ngẩng đầu nói với Tô Tô:

“Chết rồi, ông ấy chết rồi. Tôi đã giết chồng mình rồi.”

“Không phải cô giết đâu.”

Tô Tô thản nhiên cúi nhìn gương mặt tái nhợt, quầng mắt thâm đen của người đàn ông đó. Nhìn qua ông ta chẳng khác gì con gấu trúc, đã bị zombie hóa nghiêm trọng rồi. Dù Trạc Thế Giai có không đẩy thì ông ta cũng sẽ hóa thành zombie, không cần đợi lâu, chỉ cần qua 12h đêm nay!

“Không, không, là tôi giết, tôi giết người, tôi giết chồng mình, tôi đẩy ông ấy xuống cầu thang nên ông ấy chết!”

Trạc Thế Giai ôm đầu, ngồi bệt xuống bên cạnh Tô Tô, nhìn nào còn phong thái bác sĩ trưởng khoa. Tô Tô nhìn xuống bà, cảm thấy mất kiên nhẫn. Điều cô cần là một người có thể giúp cô thuận lợi sinh nở Tiểu Ái chứ không phải một Trạc Thế Giai yếu ớt mong manh thế này.

Thế nhưng, giết người hay zombie đều là chuyện ai cũng phải trải qua, có trải qua rồi mới trưởng thành, từ đó tâm lý của bọn họ cũng sẽ kiên cố hơn. Nhờ vậy, Trạc Thế Giai sẽ đối mặt với mạt thế tốt hơn. Tô Tô có thể giúp bà đánh zombie, có thể cung cấp vật dụng, thậm chí còn cung cấp cả chốn ở sau mạt thế cho Trạc Thế Giai, nhưng cô không thể củng cố tâm lý cho bà được.

Tô Tô hơi do dự rồi quyết định đi qua Trạc Thế Giai đang khóc lóc khổ sở, bước lên tầng, đứng ở cửa phòng Trạc Thế Giai rồi liếc nhìn người phụ nữ dưới kia, cuối cùng đi qua cánh cửa chống trộm đang mở rộng, xem xét căn nhà.

Căn nhà này không rộng rãi sáng sủa lắm, đồ dùng cũng hơi cũ nhưng tràn đầy hơi thở học thuật, khắp nơi đều có sách y học chữa bệnh, còn có mùi thuốc Đông y. Tô Tô đi loanh quanh thì thấy áo khoác lông của Trạc Thế Giai, cô cầm nó ra khỏi phòng và khoác nó lên người bà.

Áo khoác ấm áp khiến Trạc Thế Giai đang âm thầm khóc phải ngẩng lên. Người phụ nữ tóc tai lộn xộn, chẳng còn tâm trí nào để thắc mắc vì sao Tô Tô lại ở đây, câu đầu tiên nói là:

“Tôi đến đồn cảnh sát tự thú!”

“Được. Cô vào đó mấy ngày, tận hưởng bầu không khí trong đó! Vài hôm nữa cháu qua đón cô.”

Tô Tô gật đầu, đỡ Trạc Thế Giai đứng lên, tiện tay nhặt luôn cái ô trong tay chồng bà rồi nhẹ nhàng dẫn Trạc Thế Giai xuống tầng. Cô bung ô, dắt bà ra xe của mình rồi chở thẳng đến đồn cảnh sát xa nhất.

Đừng nghĩ là Tô Tô đang kéo dài thời gian. Cô thật sự định đưa Trạc Thế Giai đến đồn cảnh sát, hơn nữa còn là đồn cảnh sát xa nhất – một nơi không nằm trong thành phố, số cảnh sát ít, lượng tội phạm tạm giam không nhiều, còn nằm gần Biệt thự Quả Táo. Tối nay Trạc Thế Giai tự thú chắc cùng lắm bị nhốt vào phòng tạm giam, là loại phòng cho một người, ngày mai mới lấy khẩu cung được.

Mai là tận thế rồi. Tô Tô để Trạc Thế Giai lại trong đồn cảnh sát, không chạy linh tinh được. Bà có thể ngồi trong đó nhìn thế giới bên ngoài biến đổi, sau đó cảm thụ rõ ràng thế giới zombie chè chén say sưa. Chờ vài ngày nữa cô sẽ quay lại đón người.

Bóng đêm dần kéo đến. Suốt cả đường đi, Trạc Thế Giai không hề nhìn Tô Tô, cũng không nói câu nào, giờ Tô Tô có đưa bà đi đâu bà cũng thấy sống không bằng chết. Mái tóc lòa xòa trên mặt, áo khoác lông nhăm nhúm, Trạc Thế Giai không còn chút ý chí sống tiếp.

Ven đường có vài vụ tai nạn, chủ xe đang cãi vã với nhau. Có thể thấy là hai chiếc xe này va vào nhau nhưng không ai chịu bước xuống xe, người đứng xem đã gọi cảnh sát và xe cứu thương nhưng có lẽ do mấy ngày gần đây, những chuyện như xích mích bác sĩ – bệnh nhân, tai nạn giao thông, cãi vã đánh lộn càng lúc càng nhiều nên cảnh sát bác sĩ không theo nổi, chỉ có thể để các chủ xe tự mình giải quyết, hoặc không giải quyết cũng được.

Đến cổng đồn cảnh sát, Tô Tô đỗ xe rồi đỡ Trạc Thế Giai ra ngoài, hai người từng bước một tiến vào. Cô đợi hơn một tiếng đồng hồ Trạc Thế Giai mới đi ra, nhìn có vẻ đã “thu xếp” ổn thỏa rồi mới lái xe về.

Quay về biệt thự, cha mẹ Tô lại không thể không tiếp tục giáo huấn con gái mình thật khí thế, gì mà con gái sao lại đi cả ngày không về nhà vân vân và mây mây. Tô Tô ngoan ngoãn lắng nghe, không hề cãi lại. Chỉ khi bạn đã từng mất đi người thân mới biết quý trọng kiểu quan tâm này của cha mẹ mình.

Lúc cô về biệt thự đã qua giờ cơm tối nên mẹ cô cũng chỉ mắng vài câu rồi giục cô lên phòng tắm nước ấm, thay bộ đồ thoải mái còn bà thì vào bếp nấu nướng cho Tô Tô. Tô Tô ngoan ngoãn nghe lời, tắm rửa thay đồ xong, vừa xuống nhà lại thấy mẹ Tô vốn đang nấu ăn đã ra salon ngồi xem TV với cha Tô.