Siêu Sao Trở Lại

Chương 35: Ngủ ở trường quay cũng là một nghệ thuật



Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến thứ Hai. Còn có vài cảnh phải quay lại, Cố An Kỳ cũng khẩn trương tiến hành quay, mấy tập vừa rồi Ôn Bội Quân và mẹ có khá nhiều cảnh diễn nên đoàn làm phim cũng không cho cô quá nhiều thời gian nghỉ ngơi.

Nói chung, diễn viên phải quay rất nhiều cảnh trong một ngày, nếu tạo hình giống nhau thì diễn viên tuyệt đối không được ngủ, bởi vì một khi đã ngủ, tư thế ngủ có thể thay đổi, sẽ làm hỏng kiểu tóc và trang phục ban đầu, đến lúc quay mới đi chỉnh sửa lại thì mất rất nhiều thời gian.

Chẳng qua Cố An Kỳ là trường hợp đặc biệt. Vào lúc không phải diễn, cô sẽ tự động đi tìm nơi có mái che tránh gió, ngồi thẳng mà ngủ, vừa không làm hỏng kiểu tóc, cũng sẽ không làm rối loạn trang phục.

Tư thế ngủ độc đáo này làm cho không ít người thấy phải há hốc mồm, nếu không thấy cô nhắm mắt, phần lớn đều nghĩ cô còn thức.  Đoan đoan chính chính, đúng là không thể nhìn ra là cô đang ngủ.

Kỳ thật Cố An Kỳ không phải mới đầu đã làm được như vậy, chẳng qua việc phải quay phim rất nhiều làm cô cũng quen ngủ kiểu này, khả năng quay phim ở đâu ngủ ở đó cứ như vậy mà thành. Dựa vào cách ngủ độc đáo này, thời gian ngủ của cô cũng không ít, ngủ cũng luôn đủ giấc.

Tiếp theo tập này là quay cảnh của Diệp Y Dung, Cố An Kỳ ngồi tại chỗ, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.

Vì thế Trịnh Văn Quân vừa tới đã thấy dáng vẻ đang ngủ của Cố An Kỳ. Thở dài, anh bảo Minh Nhiễm đi lấy cho Cố An Kỳ một cái chăn mỏng, trời này ngủ mà không đắp chăn rất dễ bị cảm lạnh.

Trịnh Văn Quân cho tới bây giờ mới chỉ nghe nói tới dáng ngủ của Cố An Kỳ chứ chưa bao giờ nhìn thấy, lúc này đúng là cơ hội.

Lúc cô ngủ và không ngủ có sự khác biệt rất lớn, khi thức cô luôn như nữ vương kiêu ngạo đứng trên đỉnh núi, đôi mắt giảo hoạt híp lại, lạnh nhạt mà lại tự tin đối diện với mọi người mọi việc, tròng mắt luôn bình tĩnh không gợn sóng tựa hồ biểu thị tất cả đều không thoát khỏi dự đoán của cô. Nụ cười của cô ôn hòa mà lại mang thêm phần xa cách, cho dù Trịnh Văn Quân quen biết cô lâu như vậy nhưng có lúc cũng không đoán được cô đang nghĩ gì.

Nhưng khi ngủ cô lại lặng lẽ như người gỗ bất động, lông mi dài phủ xuống như chiếc quạt che khuất bóng, nhìn qua điềm tĩnh mà lại khiến người ta thương tiếc.

Cố An Kỳ lập tức mở mắt, thấy Trịnh Văn Quân đang đánh giá mình, thản nhiên chào hỏi: “Hôm nay không phải anh không phải quay sao? Sao lại đến đây?” Trong tập đầu tiên, kỳ thật số cảnh có mặt Trịnh Văn Quân cũng không tính là nhiều, chủ yếu chỉ xuất hiện trong bữa tiệc với ở trường học mà thôi. Hai cảnh này anh đã quay xong, Cố An Kỳ không ngờ anh vẫn đến trường quay.

“Tỉnh rồi à ?”

“Ừ…” Cố An Kỳ gật đầu, ngồi thẳng dậy. Kỳ thật lúc anh tới gần cô đã tỉnh rồi. Cô mẫn cảm từ nhỏ, sự phòng bị cũng rất cao. Chỉ cần có người đến gần cô, cho dù ngủ say thế nào cô cũng có thể cảm nhận được. Trịnh Văn Quân đến đây lâu như vậy tất nhiên là cô phát hiện ra.

Cố An Kỳ vừa ngủ dậy, đầu óc còn hơi hỗn loạn nên không muốn nói chuyện, mà Trịnh Văn Quân cũng không biết mở miệng như thế nào nên không khí giữa hai người lúc đó hơi xấu hổ.

“Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Di động Cố An Kỳ đúng lúc vang lên, phá vỡ không khí xấu hổ vừa rồi. Cô chào Trịnh Văn Quân tỏ ý xin lỗi, xoay người nghe điện thoại.

“An Kỳ An Kỳ, là em.” Bên tai truyền đến giọng nói hưng phấn của Tạ Vũ Phỉ.

“Thông qua thử giọng đúng không, chúc mừng em.” Cố An Kỳ cười nói, nghe giọng là có thể biết Tạ Vũ Phỉ đã qua, giành được nhân vật kia.

“Ơ? Sao chị biết em thông qua thử giọng ?” Tạ Vũ Phỉ kinh ngạc hỏi, “A! Đúng rồi, An Kỳ, em nói cho chị biết nha. Động tác vẫy tay trước mắt lần trước chúng ta tập ý, trong buổi thử giọng có kiểm tra thật luôn ! May mà đã chuẩn bị trước. An Kỳ, chị thật giỏi,đoán được cả đề kiểm tra.”

“Ha ha…” Cố An Kỳ cười không nói tiếp, cẩn thận nghe Tạ Vũ Phỉ nói lại quá trình thử giọng.

“An Kỳ, thứ năm chị về một lúc nhé, em mời chị ra ngoài ăn cơm để cảm ơn chị đã giúp em qua buổi thử giọng.” Tạ Vũ Phỉ tính một chút, thứ Năm đã chiếu tập đầu tiên, Cố An Kỳ chắc sẽ có thời gian nghỉ ngơi.

“Ừ được, cứ vậy đi. Thứ Năm gặp.” Cố An Kỳ nói chuyện với cô ấy thêm lúc nữa rồi mới cúp điện thoại.

Khi xoay người đi ra khỏi ngõ nhỏ thì đột nhiên có một cậu bé chạy vọt vào, va vào Cố An Kỳ, sau đó không đứng vững nên té ngã. Cố An Kỳ liếc nhìn cậu bé kia, xem ra nhiều nhất mới có năm sáu tuổi. Chẳng lẽ là diễn viên của đoàn làm phim? Sao cô không nhớ hôm nay có cảnh diễn cần trẻ em nhỉ?

“Cô xin lỗi, cháu không sao chứ?” Cố An Kỳ cũng không nghĩ nhiều,nâng cậu bé lên, cẩn thận giúp nó phủi bụi, “Cháu có bị đau ở đâu không?”

Cậu bé lắc đầu, chỉ yên lặng nhìn Cố An Kỳ, chớp chớp đôi mắt màu hổ phách.

“Cậu bé, bố mẹ cháu đâu? Có phải cháu bị lạc không?” Cố An Kỳ ngồi xổm xuống hỏi.

Cậu bé vẫn im lặng như trước, chỉ lắc đầu lần nữa, ánh mắt hổ phách vẫn lẳng lặng nhìn Cố An Kỳ. Cố An Kỳ không còn cách nào khác, chỉ đành mang thằng bé về đoàn làm phim, đợi lát nữa lại nhờ nhân viên hỏi hộ xem có ai lạc con hay không.

“Con yêu, con yêu con chạy đâu rồi?” Chị Trương chạy vọt đến bên cạnh Cố An Kỳ ôm chặt lấy thằng bé, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Có biết mẹ lo lắng lắm không? !”

Cậu bé vỗ vỗ lưng chị Trương như an ủi, sau lại chỉ chỉ Cố An Kỳ.

Chị Trương giương mắt nhìn Cố An Kỳ, hơi nhíu mày, ôm cậu bé vào trong ngực, thúc giục nó rời đi.