Siêu Quậy Trường Học SM (Sun And Moon)

Chương 20



“Rầm” Bọn nó mở toang cửa xông vào khiến cả phòng quay ra nhìn

- Mấy em/chị về rồi – Cả phòng đồng thanh

- Sao em lại bỏ đi thế ha? – Kino và Ken chạy lại ôm 3 đứa

- Anh ơi! Ken….-Mắt nó bắt đầu rưng rưng

-Haizzz! Ken nó tưởng em bỏ nó đi nên uống rượu suốt mà không ăn gì cả nên mới dẫn đến tình trạng này – Kino thở dài

- Nó nằm như thế này được 2 ngày rồi – Key ôm Berin

- Có nguy hiểm không? – John từ ngoài bước vào

- Ai vậy? – Key và anh em Saka

- Anh – Kino và Anh em Kyo

- Ai vậy mày? – Key hỏi Kino

- Đây là 2 hoàng tử và 2 vương phi của Anh quốc – Kino

- Vậy ta ra ngoài để 1 mình Saphia ở đây thôi! Anh nghĩ chắc nó cần yên tĩnh – Eric

- Vâng! – Cả bọn đồng thanh

Sau khi tất cả ra ngoài nó mới từ từ bước đến rồi ngồi xuống. Nó lắm lấy bàn tay lạnh buốt của hắn mà khóc, nó khóc vì thấy có lỗi, nó khóc vì nó rất yêu hắn

- Ken ơi! Dậy đi anh! Em về rồi này! Mở mắt ra đi anh! Mở mắt ra mà nhìn em này! Em xin lỗi nhưng em bắt buộc phải làm thế! Em chỉ đi có vài ngày thôi mà! Ken ak! Mở mắt ra nhìn em đi anh! – Nó nói trong nước mắt , nhưng bù lại nó chỉ nhận được sự im lặng. Nó tuyệt vọng khóc nấc thành tiếng nhìn người con trai mà nó yêu đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt, không có nổi 1 nụ cười trên môi (Saphia rất thích nụ cười của Ken). Nó đau, nó đau lắm, tại sao hắn lại nằm ở đây chứ, nó khóc, nó khóc vì hắn, vì người đã chiếm trọn trái tim của nó, người đã phá tan l

ớp băng trong tim nó.

- Tỉnh dậy đi Ken ơi! Em yêu Anh! – Nó nói rồi gục đầu xuống giường

…………………………………………………………

- Saphia! Saphia ak! Dậy đi em! – Tiếng hắn gọi nó

Nó bật dậy, trước mặt nó là hắn đang ngồi trên giường bệnh mỉm cười nhìn nó. Nó rơi nước mắt ôm chầm lấy hắn, nhưng không được. Hắn dần dần trở lên trong suốt và mờ đi

- Ken ơi! Anh sao vậy! Anh bị sao vậy Ken ơi! Anh đâu rồi Ken – Nó rơi vào bóng tối, khóc nấc lên chạy đi tìm hắn, gọi tên hắn

………………………………………………………….

Nó bừng tỉnh, trên khoé mắt vẫn còn những giọt nước mắt. Nó nhìn hắn, hắn vẫn nằm đấy, nó thực sự sợ mất Ken, nó lại bật khóc

- May quá! Chỉ là ác mộng! Nhưng nếu anh rời xa em thì em làm thế nào đây! Ken ơi! Dậy đi! Đừng xa em! – Nó nắm lấy tay Ken, gục mặt vầo tay Ken.

Cả bọn lúc này từ ngoài đi vào, nhìn thấy nó mà ai cũng suýt té ngửa. Nó đang khóc, khóc rất nhiều, những giọt nước mắt đó làm ai cũng phải đau lòng. Kino bước đến, ngồi xuống cạnh nó và ôm lấy đôi vai đang run rẩy của nó

- Anh ơi! Ken sẽ không bỏ em phải không anh? Ken sẽ không biến mất phải không? – Đôi mắt nó ngấn lệ nhìn Kino

- Uk! Ken sẽ không bỏ em đâu! Nó sẽ sống vì em! Nó yêu em! Nó sẽ không để em lại 1 mình đâu. – Kino an ủi nó mà trong lòng thấy đau sót khi nhìn thằng bạn mình đang nằm trên giường và cô em gái mà anh hết mực yêu thương khóc.(Bọn nó không báo cho ba mẹ Ken biết vì sợ họ lo quá mà lại vào bệnh viên nằm với Ken).

Nó khóc như sắp cạn nước mắt rồi gục trong tay Kino. Ai nhìn nó lúc này cũng phải thở dài vì đau sót.

*****

Nó hôm nào cũng ngồi bên giường khóc rồi lại ngất, dậy rồi thì lại khóc, ăn uống kém đi rất nhiều khiến ai cũng xót mà trong khi đó Ken vẫn chưa tỉnh lại. (Chảy máu dạ dày thui mà nằm lâu thế, mãi chả tỉnh). 2 ngày sau nó rơi vào tình trạng chết lâm sàng khiến Kino cũng phát điên lên. Kino h’ đây bắt buộc phải gọi cho ba mẹ Ken và ba mẹ nó. Sau khi kể tình hình cụ thể ba mẹ Ken và Key (bạn với nhau mà lị) đều phóng đến bệnh viện còn ba mẹ nó mai mới có thể về đến đây.

“Rầm” Ba mẹ Ken và Key mở cửa vào

- Ken! Ken! Con sao vậy! Tỉnh lại đi con! – Mama Ken

- Chuyện này là sao vậy? – Papa Ken nhìn Kino

Kino bắt đầu kể tường tận mọi việc cho ba mẹ Ken và Key nghe, ai nghe cũng phải đau xót

- Ken ơi! Con dại quá! – Mama Key

- Saphia ak! Lâu lắm rồi ta không gặp con! Tại sao khi gặp con lại trở thành như vậy – Papa Key bước đến giường nó bên cạnh mà vuốt ve khuôn mặt xanh xao của nó

- Ba mẹ đã từng gặp em ý? – Key

- Đúng vậy! Khi ta gặp con bé nó mới chỉ 5 tuổi, các con hồi đấy cũng đã gặp con bé rồi mà! – Papa Ken

-Tụi con thực sự không nhớ! – Key

- Tại cả lũ bọn mày đần quá mới không nhớ! Mày với Berin là yêu nhau từ nhỏ rồi! Nhớ lại đi! Ken vs Saphia hùi đó cũng vậy!- Kino trừng mắt

- Thật ạ? – Ruby và Berin

- Thật! – Kino

- Tao nhớ hồi nhỏ có từng gặp 1 cô bé! Cô bé đó hoạt bát, rất dễ thương và thường xuyên đưa tao ra bờ sông chơi! Đó cũng là mối tình đầu của tao! – Key suy nghĩ

- Em hồi đó cũng thường dẫn 1 cậu bé rất kute ra bờ sông chơi! – Ruby

- Không lẽ………- Cả 2 đồng thanh

- 2 đứa mày sao hum nay ngu quá zậy? – Kino bực mình thật sự

- Vậy truyện của Ken và Saphia là như thế nào? – Ruby

- Ken và Saphia gặp nhau trên 1 cánh đồng, lúc đó Saphia đang khóc vì con Lip (Con mèo nhà nó nuôi hồi đấy) mất, nó đang ngồi khóc thì từ đâu Ken đi đến và an ủi con bé. Từ đó mỗi khi muốn gặp Ken là con bé ra cánh đồng thì sẽ tìm được Ken. Bọn nó chơi đùa rất vui cho đến 1 hôm ông nội của Saphia (người còn lại trong các ông bà của bọn nó) ốm nên ba mẹ đã cấp tốc đưa 3 các em sang nước ngoài và không để lại lời chào! – Kino từ từ kể

- Ồ! ra là lúc đấy mày sang nước ngoài 1 thời gian là vậy! – Key như chợt nhớ

- Ui! Đau quá! – 1 tiếng nói vang lên khiến ai cũng quay sang nhìn.

Người phát ra tiếng nói ấy không ai khác chính là hắn

- COn tỉnh rồi – Mama Ken vui sướng

- Mẹ, Ba, mọi ngừoi có chuyện gì vậy? – Hắn ngơ ngác hỏi

- Mày uống rượu nhiều nên bị chảy máu dạ dày! Hôn mê 1 tuần rồi! – Key lắc đầu nhìn thằng bạn thân

- Saphia! Saphia đâu? – Hắn như chợt nhớ ra điều gì

- Nằm ngay giường bên cạnh kìa! Mắt anh để trên zời ak? – Anh em Saka và Anh em Kyo đồng thanh

- Sao vậy? Saphia sao vậy? – Hắn hốt hoảng định xuống giường nhưng bị mọi ngươi ngăn lại

- Rơi vào tình trạng chết lâm sàng! – Ruby đau khổ nói

- Tại sao lại rơi vào tình trạng đó – Hắn nói như hét

- Vì mày! Vì mày nằm ở đây nên con bé mới đau khổ! Nó bảo là vì nó nên mày mới nằm ở đây! Từ khi trở về thấy nằm đấy thì hôm nào cũng khóc và cuối cùng rơi vào tình trạng bây h’! – Kino nói to

- Anh dại quá! Tại sao lại nghĩ là Saphia bỏ anh! Nó yêu anh còn không hết thì làm sao bỏ anh được chứ – Berin bật khóc rúc vào lòng Key

Hắn sững sờ gục mặt xuống đầu gối và lần đầu tiên hắn bật khóc sau mười mấy năm (Lúc nó bỏ đi hăn chỉ điên cuồng thôi chứ không khóc). Hắn đã làm gì thế này! Hắn đã làm gì người hắn yêu thế này. Hắn cứ gục đầu như thế cho đến khi vết thương của hắn bục ra do khom người quá lâu, lại 1 lần nữa rơi vào trạng thái hôn mê. Ai cũng đau lòng, ai cũng nhìn cả 2 mà đau xót.