Siêu Năng Lực Gia Tại Thời Đại Vua Hải Tặc

Chương 67: Đại Tá Chuột



Trên đường đi về nhà, Nami ngẩng đầu lên nhìn trời.

Rõ ràng chỉ là một bầu trời bình thường, nhưng hôm nay lại cảm giác vô cùng sáng sủa: trời xanh, mây trắng.

“Chờ tôi chuộc lại làng Cocoyashi, tôi liền sẽ đi tìm các cậu... Nếu như các cậu không chê... Không, tôi còn thiếu tiền mọi người. Coi như bị ghét bỏ tôi cũng phải cùng các cậu ra biển, coi như lao động làm để trả nợ!”

Thiếu nữ trong lòng vui sướng, sải bước đều trên con đường làng, trong mắt của cô ấy hiện giờ bầu trời mây trắng một hồi đã biến thành một cái mũ rơm, một hồi lại biến thành ba thanh kiếm...

Nhưng mà, tâm trạng vui vẻ không giữ được bao lâu.

“Này, đám Hải Quân các ngươi vây quanh trước cửa nhà ta làm gì?”

Nếu như có một Bảng Xếp Hạng cừu nhân của Nami, người đứng đầu đương nhiên không ai khác chính là hải tặc Arlong, mà chiếm giữ ở vị trí thứ hai nhất định chính là Hải Quân.

Nếu như không phải những tên ăn không ngồi rồi này, cô ấy như thế nào có khả năng bị Băng Hải Tặc Arlong thống trị ròng rã tận 8 năm trời.

“Chít chít... Ta là Đại Tá Nezumi (Chuột), chỉ huy Chi Đội Hải Quân Số 16. Cô chính là tội phạm tên Nami phải không?”

Ngoại hình bên ngoài cũng giống hệt với cái tên của hắn ta, khuôn mặt vô cùng giống chuột, có bộ ria mép, râu dê, có đôi tai chuột gắn trên cái mũ hải quân của mình.

Không giống những lính Hải Quân khác, tên này mặc một bộ áo khoác dài đến chân màu xanh xám, với một chiếc thắt lưng màu đen.

Nhìn qua hắn ta, làm cho người khác không khỏi suy nghĩ về hình tượng của một loài gặm nhắm, hay một loại ký sinh trùng.

“Ngươi có ý gì? Tội phạm... ”

Đối mặt với một đám Hải Quân trong tay lăm lăm khẩu súng, Nami liên tục cười lạnh: “Cũng đúng thôi, tôi là hải tặc, là đại tội phạm đấy!!! Nhưng tôi là sĩ quan trong băng Arlong đấy!!!”

Cô ta khoanh tay lại, đưa ra cái hình xăm biểu tượng Băng Hải Tặc Arlong hướng về phía những hải quân kia.

“Này, rác rưởi Hải Quân! Ngươi đụng tới ta, Arlong sẽ không chịu khoanh tay đứng nhìn đâu! Làm tới đại tá, ta nghĩ ngươi phải biết...”

Đúng là mỉa mai, tại một góc Biển Đông này, thế mà có tình cảnh Hải Quân e ngại Hải Tặc.

“Chít... Chít... Ngươi nói cái gì ta chả hiểu gì cả... Hải tặc à? Thông tin này ta chưa bao giờ nghe được! Ta sẽ không làm gì ngươi đâu! Nhưng... Ta lại nhận được báo cáo rằng ngươi là kẻ trộm đấy!”

Đại Tá Nezumi ở phía đối diện lại không biểu hiện ra e ngại chút nào, hắn ta chỉ mở miệng nở nụ cười gian ác.

“Nghe nói ngươi chuyên môn ăn trộm tài sản, báu vật của bọn hải tặc. Ở mức độ này, vì đối phương là hải tặc, nên ta cũng không khắt khe với ngươi... Có điều kẻ trộm trước sau gì cũng là kẻ trộm, phạm tội vẫn là phạm tội!”

Tên đại tá mặt chuột đưa ngửa hai bàn tay sang hai bên, rất là đắc ý.

“Ngươi hiểu chứ? Những thứ ngươi trộm được đương nhiên là tang vật, mà hễ là tang vật thì phải giao hết cho chính quyền, mà ta là đại diện bảo quản!!!”

“Ngươi nói cái gì?”

Trong nháy mắt, cả người Nami đều ngẩn ra.

‘‘Ta muốn nói, toàn bộ số tiền ngươi tích trữ được do ăn trộm tính đến nay... Phải giao nộp cho ta!’’

‘‘Lục soát tang vật!’’

‘‘Rõ !!!’’

Theo tiếng ra lệnh của Đại Tá Nezumi, đông đảo hải quân liền xông đến, lập tức lật tung mọi thứ trong và ngoài căn nhà gỗ, đào sâu ba thước đất để tìm kiếm.

‘‘Khoan ! Đừng tự tiện xâm nhập gia cư người khác !’’

Nami cảm thấy tình hình không ổn, lập tức quát lớn.

Nhưng những tên hải quân nào có để ý đến nàng, chăm chăm theo lệnh mà làm việc, cách hành động của bọn này so với hải tặc còn muốn thô bạo hơn, so với hải tặc càng là ‘quang minh chính đại’.

‘‘Kẻ trộm? Các ngươi không còn việc gì để làm sao ? Bọn Arlong giết người khắp nơi, phá hủy ngôi làng này, không còn gì cả !!! Các ngươi có biết không ? Dưới sự cai trị của bọn chúng, tất cả mọi người trên đảo này đều trở thành nô lệ. Các ngươi lờ đi, vấn đề ngay trước mắt này mà tới cướp đoạt tang vật của một kẻ trộm. Đây là chủ trương của chính quyền à ?’’

Dùng gậy đánh ngã hai tên lính hải quân, sau đó Nami nhìn chằm chằm vào khuôn mặt chuột của tên thượng tá mà gào lên.

Nhưng mà đối diện với khuôn mặt phẫn nộ đến cực điểm của Nami, Đại Tá Nezuko chỉ là nhếch mép: ‘‘Chít chít chít ! Tội phạm đừng lên mặt mình cao thượng, lải nhải như thế ! Mặc kệ nó ! Tiếp tục lục soát.’’

‘‘Số tiền của cô bé ấy dùng để cứu ngôi làng này đây ! Các ngươi có quyền chiếm đoạt số tiền ấy sao ? Hải Quân !!!’’

Ở bên trong đám thôn dân đang vây xem, một vị cảnh sát toàn thân đều là sẹo đứng dậy, ông ta lên tiếng để cho Nami sững sờ : ‘‘Ông Genzo ? Tại sao ông...’’

‘‘Ta biết đấy, Nami ! Người trong làng đều biết đến, ngươi vì để cho chúng ta thoát khỏi chưởng khống của Arlong, ở bên ngoài đã ngậm đắng nuốt cay. Nhưng bây giờ...’’

Cảnh Sát Genzo dùng tay sửa lại cái mũ cảnh sát trên đầu của mình một chút, sau đó liền quay người sang, nhìn hằm hằm vào những cái tên được gọi là ‘Hải Quân’, gằn giọng: ‘‘Các ngươi cảm thấy mình có tư cách cầm lấy số tiền đó hay sao ?’’

‘‘Chít... chít... chít... Cái gì Arlong? Cái gì hải tặc? Ta thực sự không hiểu các ngươi đang nói cái gì! Hay là nói, dân cả làng này đều là kẻ trộm! Bảo ta phải bắt tất cả! Có phải các ngươi muốn nói thế không?’’

Tên đại tá mặt chuột vẫn dùng điệu bộ giả điên như cũ đáp lời mấy người Nami, hắn ta giang rộng hai cánh tay biểu hiện bộ dáng ‘ta nói thế nào chính là thế đó’.

“Đại tá, trong nhà không có phát hiện!”

“Vậy thì tìm ở xung quanh đây! Bọn ngươi đâu phải là đang tìm một hạt gạo? 100 triệu Belly cơ mà! Không lẽ không tìm ra!”

“Hả?”

Nghe xong những lời này, Nami trong nháy mắt đều đã nghĩ minh bạch tất cả mọi chuyện.

Cô ta tức giận gào lên: “Không lẽ Arlong gọi các ngươi đến đây?”

Đại Tá Nezumi vẫn giữ trên mặt cái nụ cười bỉ ổi đó: “Hả? Chuyện đó à? Bọn ta chỉ nhân danh là nhân viên của chính phủ để có hành động thích đáng với lũ chúng mày mà thôi !”

‘‘Kẻ vô lại đê tiện !’’

‘‘Hải Quân mà lại trở thành thủ hạ của Hải Tặc !’’

Đám dân làng xung quanh đang vây xem trong nháy mắt lập tức kích động, miệng không ngừng la mắng.

‘‘Dám can đảm nói xấu Hải Quân! Hãy mau đuổi chúng nó đi! Đừng để trở ngại việc lục soát!’’

Đối mặt với thôn dân quần tình hũng dũng, Đại Tá Nezumi vẫn là bình thản quay người lại, tay ra hiệu một cái.

‘‘Nổ súng!’’

‘‘Đoàng... đoàng... đoàng... đoàng... đoàng...’’

Một đám lính hải quân ngay lập tức nâng khẩu súng ở trong tay lên, hướng về phía đám người đang ở bốn phía, sau đó là một trận xạ kích.

‘‘Các ngươi... Các ngươi tại sao có thế ?’’

Nhìn xem mấy chục người dân trong làng đều bị bắn gục, ngã xuống đất, cả người Nami đều mộng.

‘‘Chít... Chít... Chít... Người nào đó chỉ yêu cầu ta không làm tổn hại đến ‘Chuyên Viên Trắc Lượng’ của hắn ta, cũng không có nói là để cho những người khác còn sống hay chết!’’

Tên đại tá mặt chuột đến gần Nami, hơi cúi người, tại bên tai của cô ta nói thầm: ‘‘Ngươi tốt nhất là nên biết điều một chút, bằng không thì ta sẽ không ngại giết sạch cái làng nhỏ này!’’

"Arlong !!!"

Hàm răng trên của Nami cắn chặt lấy môi dưới, sắc mặt của cô ta hiện tại là vô cùng dữ tợn.