Siêu Mẫu

Chương 71: Chương cuối



Editor: Gà

Thẩm San, người đại diện trước kia của Đan Ninh.

Hôm đó, người phụ nữ đang đợi thang máy, tay cầm lồng chim khi chào anh xong đã tự giới thiệu: "Khéo quá, có thể gặp Đường tổng ở đây, xin chào ngài, tôi tên là Thẩm San, từng là người đại diện ở Tinh Quang, à, là người đại diện trước kia của Đan Ninh..."

Lời nói ‘là người đại diện trước kia của Đan Ninh’ của người phụ nữ khiến anh chú ý, mà một sự chú ý khác nữa là lồng chim màu trắng tinh xảo trong tay người phụ nữ.

Cũng không phải chú ý đến lồng chim, mà chỉ nhìn nó thêm vài lần.

Chẳng qua người phụ nữ hơi ngượng ngùng vì anh có vẻ hứng thú với lồng chim này: "Đây là mang đến trả lại cho chủ nhân ban đầu, vốn đưa cả chim anh vũ cho tôi nuôi, bây giờ nó đã chết rồi, giữ lại cái lồng chim này cũng chẳng để làm gì, so với bị ông nhà tôi ném đi, không bằng trả lại."

Anh thấy người phụ nữ nhìn thoáng qua số nhảy trên thang máy, ngại tẻ ngắt nên tiếp tục nói: "May thay Đan Ninh còn để lại một chùm chìa khóa ở chỗ tôi, nhưng không biết cô ấy "đi rồi" thì căn hộ này..."

"Chủ nhân của lồng chim này ban đầu là Đan Ninh?" Lời người phụ nữ bị anh nhíu mày đánh gãy, nhưng rất nhanh đã nghe cô ấy trả lời câu hỏi của anh.

"À, đúng vậy, đây là trước kia Đan Ninh tặng cho tôi chơi... Lúc đó vì cô ấy thích nên đã mua một cái lồng chim như vậy, treo trong phòng ngắm mỗi ngày, còn bị tôi nói sao không dứt khoát nuôi thêm một con chim bên trong, nếu không thì mua lồng chim này còn có ý nghĩa gì nữa." Người phụ nữ hoài niệm khẽ cười: "Sau này cô ấy thật sự đã mua một con chim anh vũ, nhưng không nuôi được bao lâu, đã tặng cho tôi nuôi rồi."

Lồng chim và anh vũ, giống như câu nói đã từng tồn tại trong trí nhớ của anh, bản thân sự việc không thay đổi, mà cái thay đổi chính là người bên trong đó.

Sau đó anh không nhịn được xem tư liệu hồ sơ của Đan Ninh ở Tinh Quang, chỉ ghi lại những thông tin đơn giản, phía trên viết rõ tên tuổi, địa chỉ, điện thoại, và... ngày sinh trên chứng minh nhân dân.

Ngày XX tháng mười hai.

Trong điện thoại cô gái từng nói với anh, hi vọng năm nay có thể cùng đón sinh nhật với cô ấy vào ngày đó thêm lần nữa.

Tĩnh An, và Đan Ninh.

Những biểu hiện tương tự ấy sẽ làm người ta sinh ra ảo giác...

Nó quá mức giống nhau...

Nhớ có một lần cô gái đã gửi cho anh một tin nhắn, không hiểu sao lại hỏi anh có tin vào... chết rồi sống lại hay không.

Chết rồi sống lại, lúc đó bản thân anh, thật ra chỉ giật mình một lát, rồi trả lời cô ‘không tin’, chẳng lẽ không từng... dao động vì sao cô gái đột nhiên hỏi vấn đề này ư?

Có đôi khi, quá nhiều trùng hợp, sẽ làm người ta không thể không để ý, không thể không hoài nghi, càng không có cách nào không tin...

Vốn trong lúc lơ đễnh bản thân đã có ít hoặc nhiều ngờ vực, bằng không sẽ không thể chỉ kinh ngạc trong thời gian ngắn rồi lập tức khôi phục sự bình tĩnh ngày xưa.

Bất luận như thế nào, cô bây giờ, cô sau này, đều ở bên cạnh anh, là tốt rồi.

"Đường Dự, anh đang ngẩn người gì thế? Không phải lần đầu tiên nhìn thấy mộ Đan Ninh chứ?"

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào ảnh chụp trên mộ bia đến xuất thần, làm trong lòng Tĩnh An sinh ra một cảm giác không có mùi vị gì.

Nhưng người trong hình này... cũng là mình. Cô gái nhịn không được cảm thấy buồn cười với sự không thoải mái khác thường dưới đáy lòng mình.

"Không phải lần đầu tiên đến, nhưng sau này, cũng sẽ không thể đến thăm nữa rồi."

Nói dứt lời Đường Dự xoay người đi đến trước một mộ khác mà lúc này cô gái đang đứng.

"Vì sao sau này không đến? Em cho rằng đối với anh mà nói, Đan Ninh cũng nên được xem như một người "bạn" chứ." Tĩnh An cảm thấy hơi kinh ngạc, không rõ một khắc trước người đàn ông còn ngây ngẩn trước ảnh chụp của ‘Đan Ninh’, sao đảo mắt lại nói ‘Sẽ không đến nữa’.

Nhưng nghĩ lại, nếu một ngày nào đó cùng Đường Dự đi tảo mộ Đan Ninh, tình cảnh này... bởi vì hình ảnh quái dị hiện lên trong đầu Tĩnh An này, làm cô âm thầm líu lưỡi.

Có thể nói Tĩnh An vừa hỏi xong Đường Dự đã trả lời nghi hoặc của cô: "Bởi vì, em đã ở bên anh rồi." Nhưng đáp án của anh, lại càng làm cô gái thêm khó hiểu.

"À?"

Là vì không muốn cô hiểu lầm quan hệ giữa anh và Đan Ninh, nên mới nói như vậy à?

Nói đến hiểu lầm... Chẳng lẽ cô còn có thể ghen với chính mình, ‘Đan Ninh’ sao?

Tĩnh An nâng mắt lên, nhìn vào mắt Đường Dự, trong đôi mắt màu sáng kia dù cô nhìn kỹ thế nào cũng nhìn không ra nguyên nhân vì sao.

Mà đề tài kế tiếp của anh, rất nhanh đã bỏ qua vấn đề này.

"Không ngờ, em sẽ đưa anh đến đây." Đang đối mặt, Đường Dự bỗng nghiêng người nửa ngồi xuống đặt bó hoa màu trắng trong tay trước mộ, rồi quay đầu lại dịu dàng hỏi: "Là người thân quan trọng à?"

So với La Hiên Kỳ hoàn toàn không biết bối cảnh của Đan Ninh và bản thân hiện tại, Tĩnh An không xác định Đường Dự thân là người lãnh đạo Tinh Quang có biết bối cảnh gia đình của cô hay không.

"Rất quan trọng." Vì thế Tĩnh An lập lờ nước đôi trả lời câu hỏi của người đàn ông.

Rất quan trọng, cho nên muốn để bà nội nhìn thấy người luôn được em khen ngợi, cũng muốn bà nội nhìn thấy người khiến em hạnh phúc và vui vẻ.

Bà nội, chính là anh ấy, so với ‘Anh yêu em’ cháu càng muốn dùng ‘Ở bên nhau’ làm bạn cả đời với người đàn ông này hơn.

Cô gái không tiếp tục nói chuyện, cúi đầu nhìn bà lão tóc bạc trên ảnh chụp cười như đang chúc phúc cô, ở chỗ sâu nhất nơi đáy mắt cô, từng chưa bao giờ có, tình yêu ngọt ngào đắm chìm trong ánh sáng hạnh phúc dịu dàng.

Sau đó cô vươn tay, không biết Đường Dự nói sẽ nối nghiệp gì đó với bà nội rồi đứng lên, bàn tay kia lớn hơn cô rất nhiều.

Sau khi hai người nhìn nhau, người đàn ông nắm thật chặt bàn tay vươn ra của cô gái.

Bọn họ, anh và cô, cô và anh.

Mười ngón tay đan xen, lòng bàn tay áp vào nhau, truyền cho nhau sự ấm áp đong đầy.

Kết thúc hành trình đến nghĩa trang lần này.

Đường Dự trở về xe, còn chưa khởi động xe thì Alva đã gọi điện đến.

"Alo, Đường Dự, lần trước không phải gọi điện thoại bảo tôi điều tra, tư liệu cụ thể về Đan Ninh sao?"

Đường Dự nhíu mi, nhớ lại quả thật có việc như vậy.

Bởi vì ban đầu Alva hoài nghi Đan Ninh có quan hệ với Tĩnh An, cho nên từng điều tra bối cảnh của Đan Ninh và Tĩnh An, muốn từ trong đó phát hiện mối liên hệ.

"Hôm nay mới từ phim trường trở về, giúp cậu tìm tư liệu này một lần nữa, thật ra nội dung cũng không nhiều hơn tư liệu của Tinh Quang bao nhiêu, chỉ hơn một chỗ là vị bà nội của Đan Ninh, ảnh chụp của bà nội cô ấy, sau khi mất được chôn cất ở đâu, việc nhỏ này cũng không quá quan trọng, có cần tôi gửi cho cậu một bản không? Đúng rồi, nhân tiện có muốn gửi một bản tư liệu của vị kia nhà cậu luôn không?"

Trong điện thoại, giọng điệu Alva mang theo trêu đùa.

"Không cần." Tư liệu của Đan Ninh đã không còn quan trọng nữa.

Đường Dự nghe điện thoại nghiêng đầu nhìn về phía Tĩnh An, người kia cười chớp mắt với anh, hỏi anh: "Sao thế?"

"Không có gì, là điện thoại của Lý Tường." Người đàn ông cúp điện thoại, vừa cười nói, vừa nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn.

Đợi khi xe chạy, Tĩnh An nhớ đến Đường Dự đã ngồi xổm trước mộ bà nội đặt hoa xong, rồi một lúc sau mới đứng lên, nên thuận miệng hỏi anh: "Đường Dự, có phải đặt hoa ở trước mộ xong, anh đã nói gì mà em không biết đúng không?"

"Muốn biết sao?" Hiếm khi, người đàn ông luôn đứng đắn kia lúc này lại biết bán cái.

"Đương nhiên muốn biết!" Cô gái lập tức trả lời, đôi mắt đẹp chặt chẽ tập trung vào mặt anh.

"Như vậy..." Khóe mắt liếc thấy dáng vẻ đầy tò mò chuyên chú của cô gái, làm người đàn ông thành thục có lòng muốn trêu, nghĩ một lát, tiếng cười sắp tràn ra miệng, nhàn nhã trao đổi điều kiện: "Hôn anh đi, anh sẽ suy nghĩ xem có nên nói cho em biết không, sao hả?"

Hôn một cái, đổi lấy... Vẫn chỉ là suy nghĩ mà thôi?!

Cô gái còn chưa kịp thẹn thùng, nhất thời trong lòng dấy lên một sự căm giận bất bình: "Đường! Dự!"

Gằn từng chữ, cô gái cắn răng phát ra tiếng, anh thấy cực kỳ giống một con mèo bị đạp đuôi, hung dữ đáng yêu.

"Được rồi, vậy thì hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em biết." Đường Dự khách khí thương lượng, càng khách khí rỗi rãi dừng xe.

Lúc quay mặt nhìn cô gái, còn có ý dùng đầu ngón tay chỉ lên môi mình, nói rõ cho người nào đó biết không được chỉ tùy tiện hôn má là xong.

Nghe anh thở dài, cứ như người chịu thiệt là anh chứ không phải là cô!

Hôn một cái sẽ nói cho em biết?...

Hôn một cái sẽ nói cho em biết!...

Hôn một cái, người chủ động là cô đấy!

Tĩnh An đang bất bình bỗng chợt ngẩn ra, giờ khắc này mới phản ứng kịp anh đang muốn cô chủ động hôn.

Không biết bao lâu, vờ như hung ác trừng mắt nhìn người đàn ông bỗng trở nên ‘có âm mưu’ này, cố gắng không để ý đến hai gò má nóng hổi của bản thân, Tĩnh An âm thầm nói:

Không phải chưa từng chủ động hôn, có gì phải xấu hổ chứ! Không phải lần trước hôn má sao, lần này đổi thành hôn môi tí xíu thôi!

Hoàn toàn không chú ý thật ra có thể không chọn ‘đáp án’ này.

Tĩnh An cả mắt cũng không dám nháy đối diện với Đường Dự, không thông báo trước bỗng nhiên nghiêng người qua, chạm vào môi đối phương.

Không chỉ là đơn giản môi chạm môi, cũng không phải cố ý hôn qua loa cho xong.

Chỉ là, không biết do thần trí ai mê đắm trước, không biết khi nào đã quên cả thời gian, vốn nên hôn có chừng có mực, dần dần tăng thêm, càng sâu.

Hé cánh môi, cuộn lưỡi, góc độ biến hóa, gần như trong không gian kín bưng dẫn đến từng đợt hô hấp hỗn loạn dồn dập, cùng với tiếng thở gấp ngẫu nhiên tràn ra từ môi răng.

Âm thanh xấu hổ đầy ái muội, khiến không khí quanh quẩn xung quanh bọn họ, cũng ngưng đọng tạo ra hương vị quyến rũ của tình yêu.

Tay Tĩnh An vô thức vòng quanh cổ anh, trong nụ hôn khắc chế ẩn nhẫn lại nhiệt tình bá đạo của Đường Dự, quân lính gần như đã tan rã, chỉ có thể mỗi một lần môi lưỡi khẽ chạm vào thì đã quên mất bản thân mà tham lam hưởng thụ trầm luân.

Lúc tách ra, Tĩnh An hé mở đôi mắt tan rã ướt át, đôi mắt sáng ngời như nước sơn trong ngày thường, giờ phút này lại như một nét bút thủy mặc trong bức vẽ sông nước Giang Nam.

Ngăn người đàn ông kề sát gáy, thở hổn hển, thật lâu sau, cô gái cất giọng không cam lòng: "Đường Dự, cuối cùng anh đã nói gì?"

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, cô nghe được chất giọng khàn của mình, làm vẻ đỏ bừng hơi rút đi của cô gái bỗng ‘vọt lên’ nhuộm cả khuôn mặt.

"Thật sự muốn biết?" Ôm lấy gương mặt thẹn thùng của cô gái, người đàn ông nhẹ giọng lẩm bẩm nói bên tai cô, trong giọng nói cũng có vài phần lười nhác gợi cảm.

"Ừm..." Tĩnh An quyết định tạm thời không nói chuyện, trả lời Đường Dự bằng một từ khẳng định ngắn gọn.

"Nhất định muốn biết?"

"Ừm."

"Không nói không được?"

"Ừm!"

Ánh sáng xuyên qua kính xe cửa sổ, rơi xuống khóe môi đang nhếch lên của anh: "Gả cho anh nhé?"

"Ừm!..." Có người ngây ngốc trả lời theo quán tính.

"Cái gì?!" Cô gái vội vàng chống người anh ngồi đàng hoàng lại, dưới lọn tóc rơi hỗn độn rõ ràng là một đôi mắt trừng to.

Mà người đàn ông luôn như vương tử nho nhã quý khí thanh lãnh, lúc này vẻ mặt không phù hợp với hình tượng đó, chợt nhe răng cười: "Em đồng ý rồi."

"Đường! Dự!"

Lần thứ hai cô gái cắn răng kêu tên người đàn ông, nhưng nhìn thế nào cũng thấy đáy mắt cô lướt qua, một tia vui vẻ chấp nhận bị lừa.

Ngay sau đó có một khoảng người nào đó đỏ mặt ấp úng ‘công khai lên án’, người nào đó cũng đã quên do cô dùng nụ hôn đổi lấy ‘câu trả lời’.

Thật ra ‘câu trả lời’ này, với lời người đàn ông đã nói trước mộ của bà lão, chính là...

Cô đã cho anh, tình yêu duy nhất trong cuộc đời này.