Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị

Chương 13: Gỗ trầm hương



- Vòng tay sao? Là ngọc Dương Chi hay là Hải Hoàng cực phẩm, cho chúng mình mở mang tầm mắt đi, Thi Vũ?

Tống Uyển Nhi năn nỉ, khóe mắt nhếch lên hiện lên chút giảo hoạt.

Cô ta nói hai loại, đều là hai loại vòng tay cực phẩm, bất luận loại nào nếu không có trăm vạn sẽ không mua được.

- Buổi tối quay về mình sẽ cho cậu xem.

Lý Thi Vũ dịu dàng nói.

- Quà tặng mở ra luôn mới có ý nghĩa, cậu xem người nước ngoài đều mở quà ngay mà.

Tống Uyển Nhi nói.

- Uyển Nhi, đừng ầm ĩ nữa, Tiểu Phàm có thể tới là không tệ rồi, không mua quà cũng không sao.

Trương Siêu ở một bên giả làm người tốt.

Lý Thi Vũ nhìn Mạc Phàm, trên mặt lộ ra lúng túng.

Mạc Phàm thấy hai người kẻ tung người hứng, không khỏi cảm thấy buồn nôn, vô cùng rõ ràng hai người này đã bàn bạc trước, nhưng nhìn chị họ khó xử, hắn không khỏi nhíu mày.

- Chị họ, cho cô ta xem đi, cũng không có gì.

- Cậu xem, Tiểu Phàm đều đã đồng ý rồi, nhìn xem một chút có sao đâu?

Tống Uyển Nhi tận dụng mọi thứ.

Cô ta chỉ mong sao lập tức mở quà ra, nếu tên hai lúa tự rước lấy nhục, tất nhiên cô ta sẽ không bỏ qua.

- Thi Vũ, em để cho cô ấy xem đi, Uyển Nhi cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm không tốt chính là tính tình nóng vội, nếu bây giờ em không mở cho cô ấy xem, cô ấy sẽ quấn lấy em cả tối đó, dù sao Tiểu Phàm cũng không ngại, em cũng không để ý em họ đưa em cái gì, đúng không?

Trương Siêu nói một cách rõ ràng mạch lạc, đôi mắt rất bé lại liếc nhìn Mạc Phàm một cái.

- Được rồi.

Lý Thi Vũ đành phải mở cái hộp Mạc Phàm đưa cho cô ra, lộ ra một cái vòng màu vàng đất ở bên trong.

Nhìn không tương xứng nhau lắm, nhưng vừa mới mở hộp ra, nhất thời có mùi thơm xông vào mũi.

- Thơm quá… Tiểu Phàm, đây là gỗ gì thế?

Hai mắt Lý Thi Vũ tỏa sáng, vội vàng để sát vào mũi ngửi, tinh thần chấn động, bộ dạng vô cùng thích nó.

- Gỗ trầm hương, đeo trên tay có thể thanh thần lưu thông khí huyết, khỏi ho tiêu đờm, ấm dạ dày ôn tỳ, thông khí giảm đau nhức, có rất nhiều chỗ tốt với thân thể, còn tốt hơn ngọc thạch bình thường nhiều, chị họ, chị nhớ đeo thường xuyên nhé.

Mạc Phàm giải thích.

Hắn dạo quanh chợ đồ cổ một vòng, mới tìm được món không tệ ở quầy hàng kia.

Nguyên liệu gỗ trầm hương, không chỉ là hương liệu cực phẩm, cũng là thuốc Đông y thượng đẳng, trăm năm mới có thể dài ra một đoạn, tuy nhìn có vẻ khó coi một chút, nhưng vô cùng trân quý.

Nếu mang đến phòng đấu giá, giá cả có thể từ 100 đến 200 vạn.

- Gỗ trầm hương, không phải chứ, tôi nhớ gỗ trầm hương rất đắt tiền, bây giờ rất hiếm thấy ở trên thị trường, vòng tay gỗ này phải hơn 100 vạn, cho dù mua hơn 100 vạn, cũng có khả năng là giả, anh mua ở đâu đấy, không phải mua mười tệ ở chợ đồ cổ đấy chứ?

Tống Uyển Nhi cười hỏi.

Sao cô ta có thể không biết gỗ trầm hương, còn quý hơn ngọc Dương Chi và Hải Hoàng.

- Đúng là ở chợ đồ cổ.

Mạc Phàm không thèm quan tâm nói.

- Thực sự bị tôi đoán trúng rồi.

Khóe miệng Tống Uyển Nhi hơi cong lên, lộ ra một chút đắc ý.

- Thi Vũ, đồ ở chợ đồ cổ không có mấy cái là thật, tốt nhất là cậu đừng đeo, trên đó không phải là hương liệu gì, chỉ là một loại sơn bôi lên, thành phần chủ yếu là foodmandhit, ngửi vào sẽ bị ung thư đó.

- Không phải chứ?

Lý Thi Vũ không tin.

Cô cũng từng thấy vòng tay Tống Uyển Nhi nói mượn người khác, nhưng hương vị hai vòng tay khác nhau, vòng tay trong tay cô vô cùng tự nhiên, không gay mũi giống như loại giả kia.

- Không tin mình bảo Lưu Xông xem cho cậu, nhà anh ấy buôn bán đồ cổ, thứ này là thật hay giả liếc mắt một cái là nhìn ra được.

- Đừng đi, Uyển Nhi.

Lý Thi Vũ vội vàng nói.

Một lát sau Tống Uyển Nhi kéo một nam sinh hào hoa phong nhã tới, trên mũi còn có một cái kính mắt, có phong độ của người trí thức.

- Xông ca, anh xem vòng tay này có phải là gỗ trầm hương hay không?

Tống Uyển Nhi chỉ vòng tay trên tay Lý Thi Vũ nói.

Lưu Xông nâng kính lên, nhìn lướt qua.

- Mua ở chợ đồ cổ sao?

- Sao anh biết.

Tống Uyển Nhi tò mò hỏi, đắc ý trong mắt càng đậm hơn.

- Nếu mua ở đó, trừ phi gặp vận cứt chó, nếu không đều là giả, tỷ lệ không khác thắng giải nhỏ xổ số.

Lưu Xông nói chắc chắn.

Khóe miệng Mạc Phàm cong lên, đối với người khác thì là thắng giải nhỏ xổ số, nhưng đối với hắn mà nói lại là giải thưởng lớn

Hắn không có cãi lại, dù sao cũng không phải tặng những người này.

Nếu tặng cho Tống Uyển Nhi, hắn rất vui lòng mua đồ giả.

- Tôi đã nói rồi mà, chắc chắn là giả, anh là em họ của Thi Vũ đó, vậy mà mua đồ giả mang đến tặng chị họ mình, cho dù anh không mua nổi túi LV, mua bó hoa tươi cũng được, mua đồ giả còn nói là gỗ trầm hương, anh lừa dối chúng tôi như vậy còn chưa tính, nếu lừa dối Thi Vũ, tôi không thể đồng ý.

Tống Uyển Nhi khinh bỉ nói, bộ dạng bảo vệ Lý Thi Vũ.

Trương Siêu ở bên cạnh đánh giá Mạc Phàm, biểu cảm vô cùng đắc ý.

Đấu với ông đây sao, không cần ông đây ra tay, cũng có thể làm cậu thương tích đầy mình.

- Uyển Nhi, cậu không thể nói Tiểu Phàm như vậy, Tiểu Phàm vừa đến thành phố Đông Hải, chắc chắn người khác nói với em ấy đây là gỗ trầm hương, em ấy mới nói vậy.

Lý Thi Vũ hơi bất mãn nói.

Đôi mắt Mạc Phàm hơi híp lại, lạnh lẽo hiện lên trong mắt.

Kiếp trước Tống Uyển Nhi là thủ phạm phá hoại hạnh phúc gia đình chị họ, lại còn đùa giỡn hắn trong lòng bàn tay.

Hắn vốn không có hảo cảm gì với Tống Uyển Nhi, không ngờ Tống Uyển Nhi tự tìm phiền phức.

- Yên tâm, vòng tay này còn thật hơn mặt của cô.

Mạc Phàm cười mỉa nói.

- Anh nói cái gì.

Tống Uyển Nhi mở to mắt, trong chớp mắt tính cách tiểu thư xuất hiện.

Tên hai lúa này dám nói mặt cô ta là giả, đúng là không biết sống chết.

- Được rồi, được rồi, mỗi người bớt nói một câu đi, Uyển Nhi em đúng thật là, vừa mới gặp mặt đã gây khó dễ cho Tiểu Phàm rồi, cũng không phải quà sinh nhật của em, em tức cái gì.

Trương Siêu thấy đã gần đạt được mục đích rồi, vội vàng khuyên bảo.

Tuy bộ nội y sexy mà anh ta chuẩn bị đã vô dụng, nhưng ra oai với tên nhóc này trước cũng được.

Dù sao thời gian còn rất dài, chậm rãi chơi đùa mới vui.

- Hừ.

Tống Uyển Nhi hung dữ trừng mắt nhìn Mạc Phàm một cái, xoay người bỏ đi, hãy đợi đấy.

- Hai chị em nói chuyện trước đi, anh đi khuyên nhủ cô ấy.

Trương Siêu cũng đuổi theo.

- Tiểu Phàm, tính cách Uyển Nhi là vậy, em đợi chị một lát, chị giới thiệu mỹ nữ khác cho em quen, em đừng để ý những lời mà cô ấy nói.

Lý Thi Vũ khuyên.

Mạc Phàm cười gật đầu, người duy nhất hắn để ý ở đây là Lý Thi Vũ, còn những người khác, hắn căn bản không để ở trong lòng.

Một lát sau Lý Thi Vũ ôm vai một nữ sinh lạnh lùng xinh đẹp đi tới.

- Tiểu Phàm, đây là Lưu Phỉ Phỉ Lưu đại mỹ nữ, là hoa hậu giảng đường của trường chúng ta, tương lai sẽ là minh tinh, cũng là bạn thân của chị, em tiếp đón cô ấy giúp chị, chị đi có việc một lát.

Lý Thi Vũ kéo tay Lưu Phỉ Phỉ.

Nói xong cô chớp chớp mắt với Mạc Phàm, xoay người đi có việc.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Lưu Phỉ Phỉ một cái, hai mắt hơi sáng lên.

Tuổi tác không khác hắn lắm, mặc chiếc áo sơmi màu trắng, quần dài bảy phân, chân đi đôi hài thoải mái.

Trang phục rất đơn giản, nhưng gương mặt không ăn khói lửa nhân gian, dáng người cao gầy, khí chất như hoa lan trên đỉnh núi.

Không biết còn tưởng rằng là nữ minh tinh nào đến.

Kiếp trước hắn cũng từng gặp Lưu Phỉ Phỉ, còn thi vào cùng trường đại học, đại học Đông Hải, hắn học khoa máy tính, Lưu Phỉ Phỉ học khoa điện ảnh.

Lưu Phỉ Phỉ nhìn có vẻ lạnh lùng, thực ra tính cách rất tốt, cho dù lên đại học vẫn là hoa hậu giảng đường của đại học Đông Hải, người theo đuổi cô xếp thành một hàng dài.

Khi học đại học bọn họ còn cùng ăn cơm, cùng đi xã đoàn, cũng vì Lưu Phỉ Phỉ hắn mới quen Tuyết Nhi, xem như trong bạn học ngoại trừ Bàn Tử ra thì chỉ có ấn tượng không tệ với cô.

Nhưng vì quá chói mắt, thường xuyên bị người ta xa lánh, lại từ chối dùng quy tắc ngầm, cuối cùng bị lan truyền tin xấu được ông chủ than đá bao nuôi.

Vào ngày sinh nhật 28 tuổi, cô được người ta phát hiện chết trong nhà, nghe nói chứng uất ức tái phát nên tự sát.

Xem như là trời ghen hồng nhan, hồng nhan bạc mệnh.

- Xin chào, tôi tên là Mạc Phàm, Mạc trong Mạc Sầu tiền lộ vô tri kỷ, Phàm trong nhất song u sắc xuất phàm trần.

Mạc Phàm vươn tay cười nói.

Lưu Phỉ Phỉ phát hiện ánh mắt Mạc Phàm thay đổi, lông mày khẽ nhếch, cũng cười vươn tay ra.

- Tôi tên là Lưu Phỉ Phỉ, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi không?

- Có thể là kiếp trước.

Mạc Phàm cười nói.

Mạc Phàm mới nói xong, một giọng nói chói tai truyền từ bên cạnh đến.