Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 36: Triệu lão



Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: thegioitruyen.com

Cổ mộ không lớn, quan tài gỗ bên trong cũng đã mục nát, bên trong có một đống xương khô, bên ngoài còn rơi rớt vài khối xương vụn.

Xung quanh quan tài có một cái rãnh không nhỏ, trước khi đến đây Lý Dương đã hỏi rõ Phương Thục Cầm nên biết được ngài hôm qua mọi người đào ra không ít tiền cổ, nhìn thì rất nhiều nhưng nằm trộn lẩn trong đất đá nên nếu đếm lại thì chỉ khoảng vài nghìn đồng hơn nữa còn còn Càn Long tệ nên chẳng đáng là bao.

Mấy chục người chia nhau mấy nghìn đồng tiền cổ không có giá trị, mỗi người có thể bán được cùng lắm cũng chỉ được mấy trăm, số tiền này còn thấp hơn tiền công của họ nữa.

Trong mộ có mấy trăm khối bạc quả thật đáng tiền, nhưng mà số lượng của chúng quá ít, cho dù bán thì cũng không được nhiều, hơn nữa những nơi bình thường sẽ không mua những thứ này, bọn họ chỉ có thể dùng con đường Hắc đạo để buôn bán hoặc là xem chúng như những khối bạc mà bán đi, nhưng cho dù là cách nào đi nữa thì khi bán ra cũng chẵng được bao nhiêu.

Lý Dương không có hứng thú gì về cổ mộ, hắn chỉ kỳ quái là những thứ này tại sao lại có sự hấp dẫn với những người kia như thế, sự hấp dẫn của nó làm anh hắn bị thương nên Lý Dương không hề thích cái cổ mộ này chút nào.

Ngô Hiểu Lỵ đang cẩn thận quan sát bộ xương và những mãnh sứ trong cổ mộ, mấy thứ này Lý Dương chẵng thấy có gì đặc biệt cả.

-Triệu lão, ngài đã tới!

Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ đang đi xung quanh thì ở bên ngoài Đặng Min đột nhiên la to lên, mười mấy người vốn đang đừng xung quanh cổ mộ liền chạy tới, ngay những người đang sưu tầm những mảnh gốm cũng ngừng công việc lại chạy ra ngoài.

Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ đều đứng dậy, Ngô Hiểu Lỵ đứng trên một gò đất cao nhìn ra ngoài.

Ngay cửa mộ có một ông lão đeo kính mắt bộ đáng hiền lành khoảng sáu bảy mươi tuổi đang đứng, đứng nói chuyện một lát ông liền đi vào cổ mộ, ngay khi bước vào thì ông nhìn thấy hai người Lý Dương.

-Bọn họ là ai thế?

Ông lão có chút kinh ngạc, Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ đều còn rất trẻ, cho dù là người trẻ tuổi nhất trong đội ngũ khai quật cũng lớn tuổi hơn họ rất nhiều, trước mặt bọn họ hai người Lý Dương chính là những đứa trẻ.

-Là như thế này...

Đặng Minh vội vàng tiến lên giải thích thân phận của Lý Dương, trong khi nói hắn còn đặt biệt cường diệu việc Lý Thành ngày hôm qua vì bảo vệ văn vật mà bị thương, Triệu lão nghe xong thì gật đầu, khuôn mặt lộ ra nụ cười.

-Không tồi, thời đại bây giờ mà còn có người bảo vệ tài sản quốc gia thì quả thật là hiếm thấy, giao việc quản Lý trường học cho gia đình cậu tôi thấy rất yên tâm!

-Triệu gia gia, con là Hiểu Lỵ, ông còn nhớ con không?

Ngô Hiểu Lỵ đang đứng trên gò đất đột nhiên kêu lên, Triệu lảo có chút sững sốt, sau đó ông dùng đôi mắt thân cận nhìn Ngô Hiểu Lỵ.

-Hiểu Lỵ, là cháu sao, cô bé cháu đã lớn như thế này rồi, ông của cháu dạo này sao rồi?

Triệu lão nhận ra Ngô Hiểu Lỵ, ông nở nụ cười vui vẻ, Lý Dương không ngờ Ngô Hiểu Lỵ lại quen biết rộng như thế, ngay cả người ở Lật Thành cô cũng quen.

-Sức khỏe của ông tốt lắm ạ, một thời gian trước ông cháu còn nhắc tới ông nữa, bệnh động mạch vành của ông ra sao rồi!

Ngô Hiểu Lỵ giống như một cô bé chạy tới ôm tay Triệu lão, Triệu lảo thì liên tục cười, ông không ngờ là ở chỗ này cũng có thể gặp được ngưới quen nên rất vui vẻ.

-Không có chuyển biến gì, mấy năm trước làm phẩu thuật, từ đó thì ông không còn đi ra ngoài nữa, nếu như không phải Lật Thành phát hiện cổ mộ thì ông cũng không có tới đây!

Triệu lão cười lắc đầu rồi quay sang nhìn những người bên cạnh nói:

-Đây là cháu gái của Lưu Tuyết Tùng, là một cô bé rất thông minh, cô bé đã học được ba phần bổn sự của lão Lưu rồi đó!

-Thì ra là cháu ngoại của Lưu lão, khó trách!

Đặng Minh nói.

Lưu Tuyết Tùng là học giả nổi tiếng ở Minh Dương đồng thời cũng là người sưu tầm đồ cổ có tiếng, trước khi Lưu Tuyết Tùng về hưu thì ông từng đảm nhiệm vị trí Thủ Tịch chuyên gia của bảo tàng tỉnh, khi về hưu thì ông vẫn giữ chức cố vấn, trong giới thượng tầng của Minh Dương thì ông có thể nói là một trong nhửng người có quyền lực lớn nhất, người có thể ngang hàng với ông chỉ có mấy người, trong đó có Triệu lão.

Những người của cục văn vật khi nảy còn không hài lòng vì việc Đặng Minh cho người đi vào cổ mộ, nhưng bây giờ khi nghe Ngô Hiểu Lỵ là cháu gái của Lưu Tuyết Tùng thì sự không hài lòng kia đã tan thành mây khói, từ việc này có thể thấy dnah vọng của Lưu Tuyết Tùng cao bao nhiêu.

-Triệu gia gia, sau khi ra ngoài chúng ta hãy ôn chuyện, bây giờ ông nên xem cổ mộ trước đi!

Ngô Hiểu Lỵ cười ha hả rồi đến giúp Lưu lão đi xuống, với tuổi tác của ông mà đi lên đi xuống chỗ này thì quả thật có chút khó khăn.

-Triệu lão, ngài cẩn thận một chút!

Lý Dương vội vàng tiến lên giúp Triệu lão, hắn tuy rằng là chủ nhân ở nơi này nhưng mọi người ở đây đều có tiếng nói chung nên bây giờ hắn ngược lại biến thành người ngoài.

-Tốt, cảm ơn cậu trai trẻ, bộ xương già của tôi quả thật là không dùng được nửa rồi!

Triệu lão nhanh chóng đi xuống, động tác của ông rất nhanh chóng làm người khác rất khó tin.

-Ân, đáng tiếc, đây là ngơi mộ được xây ở thời kỳ cuối triều Càn Long, chủ nhân ngôi mộ cũng không phải là người ở nơi này!

Triệu lão cẩn thận quan sát cổ mộ một vòng rồi gật đầu nói, Ngô Hiểu Lỵ lập tức đi lên, cô vẫn như cũ ôm tay ông rồi nói:

-Triệu gia gia, sau ông biết chủ nhân của ngơi mộ không phải là người địa phương?

Triệu lão cười lắc đầu:

-Lúc trước bảo cháu học tri thức về mai tán cháu không chịu học mà đòi di nghiên cứu đồ cổ, bây giờ thấy hối hận chưa!

Triệu lão cười nói:

-Người Lật Thành thời đó sẽ không đem tiền đặt bên ngoài quan tài, họ chỉ đặt một số quần áo và vật dụng hàng ngày thôi, tiền và những vật có giá trị họ thường đặt bên trong, từ điểm này có thể thấy được chủ nhân của ngôi mộ này không phải là người Lật Thành, hơn nữa chủ nhân của ngôi mộ này cũng không phải là quan to hay quý tộc gì, người này chỉ là một người bình thường mà thôi!

-Không đúng, thời cổ không phài là có cách nói lá rụng về cội hay sao, nếu như người này khi chết lại được mai tán nhiều tiền cổ như vậy thì người kia phải rất giàu có mới đúng!

Ngô Hiểu Lỵ đưa ra nghi vấn.

-Cổ nhân sau khi chết cũng không nhất định là phài đem về cố hương an tán, họ có thể thỉnh thầy phong thủy để tìm một mảnh có phong thủy tốt rồi mai tán, mấy năm trước ở Giang Châu không phải là đã phát hiện ngôi mộ của một quan lớn không phải người bản xứ hay sao!

Triệu lão cười nói, vừa định nói tiếp thì ông ngồi xuống nhìn một vật gì đó.

-Có chút không đúng?

Triệu lão lầm bầm lầu bầu, đôi mày của ông nhíu lại, những người khác đều chạy lại đứng xung quanh Triệu lão, Lý Dương thì ngược lại đứng ở bên ngoài.

-Đây là cái gì?

Ngô Hiểu Lỵ đưa ra nghi vấn, những người xung quanh đều nhìn về phía đồ vật trên tay Triệu lão, Lý Dương thấy loáng thoáng Triệu lão đang cầm một khối đá xem xét nhưng cụ thể thế nào thì hắn không rõ vì phía trước đã bị người khác chặn lại rồi.

-Cản trở là tôi không nhìn thấy sao?

Lý Dương hắc hắc nở nụ cười, hai bàn tay chà xát với nhau, khoàng cách giữa hắn và Triệu lão không đến hai thước, với năng lực đặc thù Lý Dương hoàn toàn có thể biết được Triệu lão đang xem cái gì, Lý Dương cũng muốn biết rốt cuộc là cái gì mà làm cho Triệu lão nghi hoặc như vậy.

Hình ảnh lập thể xuất hiện, mọi thứ xung quanh đều xuất hiện trong đầu Lý Dương, ngay cả bộ xương bên torng quan tài cũng hiện ra rõ ràng.

-Điềm xấu, điềm xấu, nên tránh xa một chút!

Lý Dương rùng mình một cái, trong hình lập thể, bổ xương nhìn vô cùng khủng bố, Lý Dương chỉ có thể chạy đến chổ cách xa bộ xương này.

Lý Dương rốt cục cũng thấy được dó là vật gì rồi, dó là một tảng đá, nếu là lúc bình thường thì khối đá này chẳng ai thèm ngó.

Lý Dương lắc đầu rồi nhích lại gần làm những người đứng trước không thoải mái cho lắm.

"Ồ?"

Lý Dương đột nhiên sửng sờ, hắn lui về phía sau một chút, lúc này ở một góc trong hình ảnh lập thể đột nhiên xuất hiện một khối đá trong suốt lóng lánh.

Lý Dương theo bản năng đi tới chỗ đó rồi ngồi xổm xuống, khối đá kia càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều, cuối cùng những khối đá này kết hợp lại biến thành một bức tường hiện ra trong đầu Lý Dương, trên bức tường còn có một cái đèn chẳng qua bên trong không hề có tim đèn, dầu trong đó cũng đã cạn không biết bao lâu rồi.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ