Siêu Cấp Chiến Thần Hệ Thống

Chương 1: Nhẫn kim cương hồng



Một thiếu niên trông có vẻ giản dị , tuổi khoảng mười lăm mười sáu đang nhìn một chiếc nhẫn kim cương đắt tiền được đậy trong lồng kính của quầy hàng.

Hắn là Vương Khiếu Thiên, đã thầm mến bạn học Mộ Dung Uyển Nhi chung lớp Hệ Robot đã hai năm rồi.

Chỉ một năm nữa thôi, bọn họ sẽ tốt nghiệp Học Viện Quân Sự.

Ngành của Vương Khiếu Thiên tại Học Viện Quân Sự là y học, chuyên ngành của hắn là Hồi Phục Tâm Thần. Sau khi tốt nghiệp và kiếm được việc làm, nếu không có gì bất ngờ thì hắn sẽ là bác sĩ tại một bệnh viện tâm thần công lập của Tinh Minh. Đương nhiên chỉ là một bác sĩ thực tập nhỏ bé mà thôi, vận khí tốt thì mới có thể thành trợ lý của bác sĩ chính, nếu như không tốt thì chỉ đành vác CV xin việc làm ở phòng khám tư nhân.

Tinh Minh và Trùng Tộc đã khai chiến nhiều năm, dưới sự tàn khốc của chiến tranh và nỗ lực sinh tồn của con người, dù là bình dân hay là quân nhân xuất ngũ đều có chỉ số phần trăm bệnh tâm thần tăng cao gấp mấy lần.

Điều này cũng khiến cho Hồi Phục Tâm Thần vốn là một ngành của Viện Y Học lại có mặt trong chương trình giảng dạy của Học Viện Quân Sự.

Đương nhiên ở trong một trường quân đội, nếu bạn là học sinh của ngành Hồi Phục Tâm Thần thì địa vị sẽ kém rất nhiều so với học sinh của Hệ Robot.

Vương Khiếu Thiên nghiên cứu Tâm Lý Học và phân tích tâm lý tâm thần trong một thời gian rất dài, lại còn tiếp xúc rất nhiều bệnh nhân tâm thần, thêm cả một ít tính cách của hắn, thế nên rốt cuộc tâm thần của hắn cũng khác với người thường. Nếu dùng phương thức so sánh thả hắn ở chung một chỗ với đám người bình thường, thì có thể tạm nói phương thức tư duy của hắn cũng không giống với người thường. Nếu theo như cách nói của thầy giáo môn Hồi Phục Tâm Lý, một bác sĩ có thể hiểu rõ đầu óc của người bệnh tâm thần thì mới là một bác sĩ tốt.

Nữ thần trong lòng Vương Khiếu Thiên chính là Mộ Dung Uyển Nhi, nàng học Hệ Robot, hơn nữa năng lực điều khiển robot của nàng lại đứng đầu toàn bộ học viện.

Dù cho không có năng lực điều khiển robot tài ba, gia thế đằng sau của Mộ Dung Tuyển Nhi cũng rất kinh người, người ta đồn rằng cha mẹ nàng là quan chức cấp cao của quân đội Tinh Minh.

Thế nên sau khi tốt nghiệp Học Viện Quân Sự thì Mộ Dung Uyển Nhi sẽ có hai con đường, một là trực tiếp tham chiến tại hạm đội của cha mẹ ở tiền tuyến, hai là đi học tiếp tại Học Viện Quân Sự cấp cao hơn.

Có thể nói nếu như không có gì bất ngờ, cơ hội để Vương Khiếu Thiên được tiếp tục nhìn thấy nữ thần Hệ Robot chỉ còn lại một năm cuối cùng ở Học Viện Quân Sự.

Hôm nay Vương Khiếu Thiên chuẩn bị đi thổ lộ, tuy rằng hắn biết cơ hội thành công của lần thổ lộ này không quá 10%, chính mình chỉ là một đứa trẻ mồ côi không có thân phận lẫn địa vị, chuyên ngành học lại là Hồi Phục Tâm Thần không có ai xem trọng.

Mà cha mẹ của Mộ Dung Uyển Nhi lại là quan lớn của Quân đội Tinh Minh vô cùng quyền thế, hai người một bên trên trời một bên dưới đất thì cơ bản không thể nào có quan hệ.

Nhưng hắn biết nếu như không nói ra, vậy thì cả 10% cơ hội này cũng không có.

Trưa hôm nay Vương Khiếu Thiên đã đi xem một bộ phim có cái tên rất dài, tên là "Khi Đã Yêu Thì Có Chi Phải Xoắn, Hỡi Thiếu Niên, Hãy Mau Hành Động!"

Sau khi xem xong bộ phim này, Vương Khiếu Thiên cũng cảm giác đây chính là tình huống của mình, thật sự quá giống nam chính rồi, mà nữ chính cũng rất giống Mộ Dung Uyển Nhi.

Đoạn kết phim, nam chính cầm nhẫn kim cương thổ lộ với nữ chính, cuối cùng cũng chiếm đươc trái tim người đẹp.

Thổ lộ a, Vương Khiếu Thiên sau khi xem xong thì tinh trùng thượng não, cũng muốn đi thổ lộ, cũng muốn mua một cái nhẫn kim cương.

Hắn vốn là một tên mồ côi, thu nhập duy nhất là tiền trợ cấp của Chính phủ Tinh Minh. Lúc trước bởi vì trường quân đội cấp trung này không thu học phí, lại còn tăng mức trợ cấp, thế nên Vương Khiếu Thiên mới chọn nhập học ở nơi này.

Thế nhưng trừ chi phí ăn uống ra, tuy rằng Vương Khiếu Thiên chi tiêu cần kiệm thì cũng chỉ dư được một nghìn Tinh Minh Tệ.

Vương Khiếu Thiên nhìn chiếc nhẫn kim cương tỏa ánh lấp lánh trên quầy hàng, hắn liếc mắt qua nhãn giá, 100.000 - 70.000.. Rẻ nhất cũng phải 7.000 Tinh Minh Tệ.

"Đáng chết, không thể mua nổi a." Vương Khiếu Thiên nhỏ giọng than thầm.

"Chỉ có thể kiếm một cửa hàng khác."

Cứ thế, Vương Khiếu Thiên ghé qua bốn cửa hàng bán đồ trang sức, thế nhưng nhẫn kim cương rẻ nhất cũng phải tới 2.000 TMT.

Ngay lúc hắn ủ rủ ra khỏi cửa hàng trang sức thì...

"Tiểu tử, ngươi muốn mua đồ trang sức hử? Ta đây có một chiêu đặc thù để làm ra đồ trang sức đấy, so với mấy cái cửa hàng lừa đảo này thì tốt hơn rất nhiều." Một lão già trông rất hèn mọn vỗ vỗ vai Vương Khiếu Thiên, nói.

"Chiêu đặc thù, chiêu gì mới được chớ? Xem ra chắc là hàng fake loại 1 nhở, cũng là hàng giả cả thôi!"

Lão già bị Vương Khiếu Thiên nói thế cũng có chút lúng túng, cười nói: "Không phải hàng giả, mà là kim cương nhân tạo, lại đây nhìn xem này, ngươi có thấy khác gì so với kim cương tự nhiên không?"

Vừa nói, lão già vừa đưa cho Vương Khiếu Thiên xem một cái nhẫn có nạm kim cương.

Vương Khiếu Thiên cầm lấy xem xét, đây là một cái nhẫn kim cương nữ giới cực kỳ đẹp, đá quý màu đỏ tỏa ra ánh lập lòe đẹp mắt.

"Bên trong đá quý có vết rạn, ta muốn xem cái khác." Vương Khiếu Thiên sau khi nhìn kĩ bèn nói.

Bên trong đá quý màu đỏ, có một khe nhỏ màu trắng.

"Tiểu tử, thế này đã là hời lắm rồi đấy, chỉ cần 2.000 TMT mà thôi, nếu như không có vết rạn thì đã bán được 20.000 TMT rồi."

"Đi mà lừa quỷ ấy, vừa nhìn đã biết là hàng nhái sản xuất tràn lan, nhiều nhất chỉ có 100 TMT, thế mà còn là hàng lỗi nữa chứ."

"500 TMT, không thể thấp hơn."

"200, nhiều nhất 200 mà thôi, sắc trời hôm nay cũng không sớm nữa, ngươi đồng ý thì ta mua ngay."

"205, thiếu một phân cũng không được."

Vương Khiếu Thiên lại tiếp tục đánh giá chiếc nhẫn, trong lòng nghĩ 205 TMT cũng là một số tiền lớn đối với hắn, có thể ăn uống chi xài rất nhiều thứ, nhưng nếu như dùng 205 TMT này để mua một cơ hội để thổ lộ với nữ thần thì cũng đáng giá.

Cuối cùng Vương Khiếu Thiên cắn răng lấy ra 205 TMT mua nhẫn từ trên tay lão già này.

Sau khi giao xong tiền, Vương Khiếu Thiên đi về hướng học viện.

Mà lão già bán nhẫn kia sau khi thấy hắn rời đi, móc từ trong túi ra một sợi dây xâu chuỗi một đống nhẫn kim cương như đúc cái của Vương Khiếu Thiên.

"Hôm nay bán được ba cái, không tệ không tệ, tối nay có thể uống rượu ngon."

---

Sau khi Vương Khiếu Thiên về tới trường học, sắc trời cũng dần tối sầm, hắn lấy từ trong hòm quần áo ra một mớ nến đã chuẩn bị trước, tay cầm mớ nến mà đi tới khu vực dưới lầu phòng ngữ nữ sinh, bắt đầu bày nến thành hình trái tim.

Lục tục một lúc sau, xung quanh Vương Khiếu Thiên đã có rất đông người vây quanh xem náo nhiệt, ngay cả bác gái ở trong khu phòng ngủ nữ sinh cũng mở cửa sổ thò đầu ra hứng thú xem hành động của Vương Khiếu Thiên.

Vương Khiếu Thiên có chút căng thẳng, lòng bàn tay đã đầy mồ hôi lạnh, hơn nữa người vây xem càng ngày càng nhiều, xưa nay vốn là một kẻ không ai quan tâm như hắn có chút chột dạ.

Nhưng Vương Khiếu Thiên lại nghĩ đến nữ thần Mộ Dung Uyên Nhi đã thầm mến hai năm qua, TDTT nếu như thổ lộ thành công là có thể ôm được hoa khôi của Hệ Robot, tương lai lại còn có thể cùng Mộ Dung Uyển Nhi chiến đấu kịch liệt trên giường.

Lại nghĩ tới khoản tiền lớn để mua nhẫn kim cương, không được phép lãng phí.

Cuối cùng thì thì dục vọng của hắn đối với Mộ Dung Uyển Nhi đã chiến thắng lý trí, vẫn kiên trì bày xong một ngọn nến cuối cùng, xếp thành hình trái tim.

Vương Khiếu Thiên đứng giữa vòng nến hình trái tim, lấy từ trong túi ra một cái bật lửa ra châm.

Tiếp theo, hắn hướng về phía phòng ngủ nữ sinh hô to.

"Mộ Dung Uyển Nhi, có thể cho ta một cơ hội, thành bạn gái của ta có được hay không? Mộ Dung Uyển Nhi, có thể cho ta một cơ hội, thành bạn gái của ta có được hay không?"