Siêu Cấp Ác Bá Thái Tử Phi

Chương 2: Có cực phẩm nam nhân bên cạnh ta



Tô Duyệt Duyệt vừa tỉnh dậy, ngay lập tức bị cảnh vật xung quanh làm cho choáng váng, cô quay đầu nhìn khắp một lượt, đôi mắt bỗng chốc tràn đầy một nỗi kinh ngạc.  Cái trần nhà lạ lẫm, cái ga trải giường lạ lẫm, cách bố trí căn phòng cũng kì lạ, thậm chí trên bàn còn bày đầy những kiểu lư hương cô chưa từng thấy bao giờ.

Khắp căn phòng toát lên một màu sắc xưa cũ, cô nhớ rằng mình đang ở Văn Vật quán thực hiện nhiệm vụ mà… Tô Duyệt Duyệt chưa kịp nghĩ thêm gì thì bỗng từ đâu một cánh tay lực lưỡng tóm chặt lấy cô. Cô theo phản xạ quay lại nhìn. Ai da, không nhìn thì thôi, vừa nhìn là đã muốn giết người luôn á.

Bên cạnh cô lúc này là một nam nhân với thân hình cao lớn, ánh mắt sắc như dao cạo với hàng mi cong vút, sống mũi vừa thẳng vừa cao, bờ môi mỏng tan bóng bẩy đầy gợi cảm. Cả khuôn mặt của chàng như được dùng dao tạc vậy, từng chi tiết đều hết sức tinh xảo, phi phàm; hơi thở của chàng phả vào cổ áo cô như muốn hút trọn nguồn sinh lực yếu ớt.

Ai nha. Tô Duyệt Duyệt ta vốn luôn thích những mĩ nam kiểu này nha. Hơn nữa anh chàng này thì quả thật là cực phẩm của cực phẩm a. Không ngờ bộ phim cổ trang này lại có thể mời được một chàng trai đẹp đến vậy.

Tô Duyệt Duyệt nhìn không chớp mắt vào đôi mắt tưởng như sâu thăm thẳm ấy, miệng nở một nụ cười tươi như hoa thẽ thọt gạ gẫm: “Này soái ca, có hứng thú muốn gia nhập tổ chức của chúng tôi không? Tướng mạo anh như vậy, tôi dám khẳng định sẽ khiến mấy quí bà chết mê chết mệt cho coi.” ;))

Phải biết rằng cái tổ Đại bàng của cô có cái truyền thống chỉ tuyển những mĩ nữ và mĩ nam, có diện mạo đủ để làm mấy ông chủ lớn và mấy bà quý phu nhân phải mê mẩn.

“Cô gái, bổn cung muốn nàng cơ” Nam nhân toàn thân bốc lên một mùi rượu nông nặc, hoàn toàn chẳng để ý gì đến mấy lời huyên thuyên của Tô Duyệt Duyệt, lấy hết sức nặng của cơ thể đè lên Tô Duyệt Duyệt.

Bổn cung? Chàng diễn viên này quả là quá tân tâm với nghề a. Chỉ vì muốn cảnh quay thêm phần chân thực mà đã uống rượu say khướt thế này. Hóa ra anh ta đang đóng vai thái tử. Chỉ tiếc là đẹp trai như thế này mà đóng cảnh giường chiếu thì thật đúng là trọng thị bất trọng dụng (vật vô dụng chỉ để ngắm) à.

“Ê, soái ca. Anh đẹp trai như vậy không biết thể lực có tốt hay không nhỉ? Nếu như mà không tốt thì tôi cũng không có cách nào tiến cử cho anh gia nhập tổ chức đâu nha!” Tô Duyệt Duyệt vẫn cố gạ gẫm, cố gắng phân tích cho nam nhân hiểu.

Đối với mấy nhiệm vụ mê hoặc mấy quý bà giàu có, đẹp trai như vậy chắc chắn là hoàn thành xuất sắc rồi. Nhưng ở trên giường với mấy bà già đó chưa đến mấy phút mà đã đè người ta ra như thế này là không được. Nói không chừng còn lảm mọi việc hỏng bét.

“Bổn cung sẽ cho nàng biết, thể lực của bổn cung có được hay không…” Khuôn mặt nam nhân bỗng chốc đanh lại, tuy chẳng hiểu gì cái vế sau của cô, nhưng nam tử hán đại trượng phu nhục nhã nhất là bị phụ nữ nghi ngờ “năng lực” của bản thân.

Tô Duyệt Duyệt nhìn điệu bộ cứng rắn của nam nhân khi phản bác, thỏa mãn mà gật đầu lia lịa, bằng lòng coi như anh ta đã qua ải, sau đó tiếp tục nói: “Tuyệt quá soái ca, coi như anh đã qua vòng phỏng vấn rồi nhé, không cần phải ở đây đóng phim gì nữa đâu, thù lao chỗ chúng tôi còn cao gấp mấy lần số tiền anh đóng phim kiếm được ấy. Đi với tôi, tôi dắt anh đến gặp sư phụ. Đạo diễn đạo diễn… cắt cảnh, không diễn nữa, nghỉ thôi nhé!!!”.

Chỉ là đến lúc ấy, Tô Duyệt Duyệt mới để ý rằng xung quanh nào đang có cái máy quay phim nào, người trong đoàn làm phim cũng chẳng có lấy một ai. Kì chưa? Tại sao đang quay phim mà ngoài anh ta ra chẳng có lấy một ai đang làm việc nhỉ?

Trong lúc đầu óc đang mòng mòng với một mớ những câu hỏi, tư tưởng của Tô Duyệt Duyệt đột nhiên bị nam nhân sực nức mùi rượu đang đè trên người mình lôi trở lại.

“Đâu nào? Bây giờ mới đang bắt đầu mà…” Nói rồi chàng ta điên cuồng lột xé quần áo của người đang bị đè bên dưới.

“Bắt đầu cái gì mới được chứ? Thôi nào, tôi giờ đã biết thể lực của anh rất rất được rồi, anh quả thật là người rất rất thích hợp. Aaaaaaaa, anh làm cái quái gì thế này, dừng tay lại!!! Này! Nàyyy!!!! – Cái đồ chậm hiểu Tô Duyệt Duyệt cuối cùng cũng đã ngộ ra bản thân đang lâm vào tình cảnh nguy hiểm.

Vốn dĩ đây chẳng phải là hiện trường đóng phim gì hết, và kẻ đang đè lên người cô cũng chẳng phải là diễn viên nào cả. Cái căn phòng đầy một màu sắc cổ xưa, và cả cái tên ăn bận lỗi thời đang điên cuồng giật tung cúc áo của cô ra nữa. Tất cả đều đang chứng minh cho một điều.

Đó chính là…

Cô đã quay ngược thời gian… Trở về quá khứ???

Ôi không!

Cái thứ chết tiệt gì đang xảy ra thế này???