Si Tướng Công

Chương 37: Tâm hệ quân thân



“Ngươi đem ta tới đây liệu có thể thay đổi được cái gì?” Sau khi PhạmDĩnh lui ra, nhìn thẳng vào đôi mắt nhiệt liệt sâu đậm của Phạm Trù, LaChẩn lãnh đạm hỏi.

Phạm Trù không đáp mà hỏi ngược lại: “Trân nhi nhớ ra cái gì?”

“Nhớ lại không ít chuyện.”

Nhìn hai mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời lên, La Chẩn từ từ nói: “Nhưng mà đó là chuyện của người khác.”

Phạm Trù sắc mặt khẽ biến.

“Ta nhìn thấy nữ tử kia vì tình mà khổ sở, vì tình mà tổn thương, mặc dùcũng có mấy phần thông cảm, nhưng cũng chỉ có thể tỏ vẻ cảm thông,thương xót cho bất hạnh đó.”

Khí lạnh tràn vào đôi mắt Phạm Trù, “Nếu ta xoá đi tất cả ký ức về La Chẩn trong đầu nàng, nàng nghĩ sẽ như thế nào?”

La Chẩn trong lòng giật thót: nếu thật như thế, hậu quả liền lập tức không thể dự liệu được?

“Nàng cho rằng ta không đoán được tính toán của nàng và Khứ Ác sao? Nếu tađây trước đó đã có ý chí kiên định đề phòng, thì cho dù là quỷ sai cómuốn đi tìm hồn phách của một người chưa hết dương thọ cũng không phảichuyện dễ dàng. Mà lúc ta lấy hồn phách của nàng đi thì nàng cũng khôngcó chống cự bao nhiêu!”

Thì ra là sơ sót ở điểm này. Hồ ly mấy ngàn năm quả nhiên không phải là hư danh.

“Theo tính tình của La Chẩn, há có thể khoanh tay chịu trói hay sao? Ta đãđoán được nên cũng vui vẻ muốn tương kế tựu kế, ta sợ nếu dùng thủ đoạnquá cứng rắn sẽ đả thương nguyên thần của Trân nhi đó thôi.”

Phạm Trù cười lạnh, khiến cho La Chẩn không khỏi nổi giận, “Cho dù là nhưthế thì sao chứ? Ngươi cảm thấy lúc trước ta không thương ngươi là bởivì trái tim không phải của cùng một người, nhưng sự thật chứng minh,hiện thời trái tim này của cùng một người đó thôi. Cho dù ta trở lạitrong thân thể của thê tử ngươi, vẫn không phải là thê tử của ngươi.”

Vẻ mặt Phạm Trù cứng ngắc, “Nếu xoá đi ký ức của La Chẩn, Trân nhi lập tức có thể trở lại!”

La Chẩn nhẹ cau đôi mày liễu, bối rối không hiểu, “Vậy tại sao ngươi không xoá?”

“Hả?” Phản ứng của nàng rất khác biệt so với dự đoán của hắn, Phạm Trù thoáng chốc giật mình ngơ ngẩn.

“Nếu xoá đi ký ức của La Chẩn thì có thể gọi về tất cả, ngươi nên sớm làmnhư vậy mới phải chứ?” La Chẩn cũng không phải là giả vờ, đúng thật làkhông rõ nguyên do nên hỏi, “Ngươi muốn chính là một Tàng Trân luônngoan ngoãn nghe lời ngươi, chứ không phải là một thê tử có bất cứ dấuvết gì của La Chẩn lưu lại. Nhưng sao ngươi lại không nhân lúc ta đangngủ mê man mà làm cho việc này thành sự thật? Ngược lại hiện tại lại nói với ta giống như lên giọng thông báo cho La Chẩn? Không đành lòng sao?Không có khả năng? Hay là… không làm được?”

Khuôn mặt tinh mỹ của Phạm Trù trở nên tối tăm khó chịu. Không đành lòng, có; không làm được, cũng có.

Cường đoạt hồn phách từ trong cơ thể người còn sống thì không phải chỉ có thể xác bị chấn động, mà nguyên thần cũng có hao tổn. Nếu trong thời gianngắn mà lại liên tiếp chịu thêm tác động lớn như thế, thê tử nhất địnhsẽ thống khổ không chịu nổi, hắn tất nhiên là không đành lòng.

Không làm được, cũng không phải là không có năng lực để trục xuất, mà là,chuyện này có liên quan đến kỷ cương âm dương, nếu luân phiên làm phép,một khi kinh động đến Âm ti, từng việc từng việc phiền toái tất nhiên sẽ tìm đến thân. Nếu Khứ Ác, Phong Thần thừa cơ mà vào, sẽ là trường hợp“kiếm củi ba năm thiêu một giờ”…

“Hơn nữa, cho dù ngươi xoá điký ức của La Chẩn thì thế nào? Lúc trước, người rời khỏi ngươi và đoạntuyệt cuộc sống đã qua là Tàng Trân thê tử của ngươi, chứ không phải làLa Chẩn. Nếu xoá đi tất cả mọi chuyện có liên quan đến La Chẩn mà vẫnkhông tìm về được tâm ý của thê tử ngươi, ngươi sẽ tìm lý do gì để ngụybiện lừa mình dối người được nữa đây!”

Nữ nhân này, xảo trá nhưvậy, xảo quyệt như vậy, có khi còn có bản sắc Hồ tộc nhiều hơn mấy phầnso với Trân nhi. “Bất kể nàng nói cái gì cũng không thay đổi được thựctế là hồn của nàng đã thuộc về cố thể. Nếu ta đã đợi được năm trăm năm,thì có ngại gì thêm chút thời gian để đợi cho Trân nhi hồi tâm chuyểný.” Thấy nàng mở miệng muốn nói, hắn lại nói tiếp, “Nàng không cần hỏita nếu đợi không được thì thế nào, bởi vì ta nhất định có thể đợi được.”

La Chẩn thầm cắn răng ngọc: Khứ Ác lão đạo, nếu ngươi không thể đem bổn cô nương bình yên vô sự đón về, ta sẽ từng sợi, từng sợi nhổ sạch bộ râubảo bối của ngươi, khiến chúng nó trọn đời không được siêu sinh!

……

“Tại sao vẫn không thể đón nương tử trở về? Tại sao? Tại sao? Tại sao?”

Khứ Ác đạo trưởng vẻ mặt khổ sở nói: “Bần đạo đã nói với ngươi rằng thời cơ chưa tới, thời cơ chưa tới rồi mà.”

Chi Tâm dí sát mắt vào lông mày dài cả tấc của lão đạo trưởng đang lui dầnvề sau, “Lúc nào thì mới đến thời cơ? Nếu nương tử không trở lại, ChiTâm phải đi tìm nương tử!”

Khứ Ác cả kinh, “Chi Tâm, ngàn vạnlần không thể, lúc này ngươi đi chẳng những cứu không được nương tử nhàngươi trở về, mà còn có thể xáo trộn toàn bộ an bài của chúng ta.”

“Chi Tâm mặc kệ!” Trên mặt Chi Tâm lúc này không phải là vẻ giận dỗi ngâythơ chất phác, mà là sự kiên định và kiên quyết, “Nếu nương tử không trở lại, Chi Tâm nhất định sẽ đi, Chi Tâm nhất định sẽ đi!”

“Này…”Tiểu bằng hữu thật sự làm thế à? Đồ khó bảo, “Chi Tâm, nếu nương tử nhàngươi có ở đây, tất nhiên sẽ không để cho ngươi đi, ngươi đã đáp ứng với nương tử nhà ngươi là phải an tâm chờ nàng trở lại mà.”

“…Nhưng mà, nhưng mà… Hiện tại nương tử không có ở đây, nương tử không có ởđây, Chi Tâm mới muốn đi tìm! Chi Tâm muốn nương tử!”

“… Mẹ mẹ… Bảo ún mẹ!” Một “nhóc tì” nào đó đang ở trong ngực Hoàn Tố phấn khích giương cánh tay, lên tiếng ủng hộ Chi Tâm.

“Bảo nhi!” Chi Tâm đón lấy con trai, xoay khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vành vạnhqua Khứ Ác, “Bảo nhi, cái gia gia râu dài này cũng muốn có mẹ nè, chínhlão làm hại mẹ con không tỉnh lại nữa đó!”

“…Bảo ún mẹ!”

Khứ Ác giãn mặt cười: tên tiểu gia hoả này cốt chất cũng không tồi nha. Nếu Lương Chi Tâm này thành đứa trẻ hư không thu nhận làm đồ đệ được, mìnhcố gắng nhịn vài chục năm, đem tên tiểu gia hoả này bồi dưỡng thành tàicũng được đó chứ. “Hắc hắc, đây là Bảo nhi phải không? Bảo nhi, ngươinghe Khứ Ác gia gia nói nha…”

“Bảo ún mẹ!”

“Không được nha Bảo nhi, ngươi nghe gia gia nói…”

“Phụt…”

“Lương Chi Tâm, ngươi thật là một đứa trẻ hư đốn, sao lại xúi nhi tử nhà ngươi phun nước miếng lên mặt gia gia!”

“Làm gì có, tại Bảo nhi chê ngươi làm mất mẹ của Bảo nhi, Bảo nhi tự mình muốn phun chứ bộ…”

“Phụt…”

“Các ngươi một đôi trẻ hư đốn, lão đạo ta thề với trời, lão đạo ta nhất định phải thu một đôi các ngươi làm đồ nhi ahhhhhhhh!”

“Trân nhi, Chi Tâm muốn đi tìm Trân nhi, Bảo nhi, con trông coi mẹ nha.”

“Bảo ún mẹ!”

“Con trông chừng mẹ, mỗi ngày nhớ hôn mẹ nha, mẹ sẽ biết Bảo nhi thật là nhớ mẹ, mẹ sẽ trở lại…”

“Bảo ún mẹ… ún mẹ…”

La Chẩn đột nhiên mở mắt, tim đập dồn dập, nàng… nghe được… Tướng công của nàng, con trai của nàng… “Phạm Dĩnh!”

“Dĩnh nhi đi làm tiên dược cho nàng rồi.” Người mặc bạch y ngồi cạnh bêngiường nhìn nàng ngủ đã lâu, lên tiếng trả lời, “Nàng muốn gì? Ta làmcho nàng.”

“…Ngươi tới khi nào?” Mới vừa rồi là mộng hay là thật? Mình có từng lên tiếng đáp lời không? Nam nhân này có nghe được gì không?

“Lúc nàng vừa mới ngủ thì ta tới.” Phạm Trù di chuyển sang ngồi bên trêngiường, giơ tay muốn vỗ về chơi đùa gò má mềm mại có lún đồng tiền cònmang chút vẻ buồn ngủ của thê tử, nhưng lại thấy được ý kháng cự lạnhnhạt đầy trong đôi mắt đẹp, đầu ngón tay cứng lại giữa chừng trên khôngtrung. Hắn cố gắng đè nén nỗi tức giận trong lòng một hồi lâu, sau đómới cười như không có việc gì, nói, “Nghe Dĩnh nhi nói, mới vừa rồi nàng đi lại được hơn hai khắc trong viện, tình hình càng ngày càng tốt cóphải không?”

La Chẩn nhíu lông mày lại, “Phải nói, ngươi thật sự bảo vệ rất tốt thể xác này.”

“Đâu chỉ là thể xác của nàng, nàng xem, gian phòng của chúng ta chẳng phảilà giống như đúc năm trăm năm trước đó sao? A, cũng không giống hẳn,nàng có nhớ trước kia nàng từng nói với ta, nàng muốn nhất là có một cây san hô ở Đông Hải không? Ta đã mang tới cho nàng rồi nè, mà không chỉcó một cây thôi đâu, nàng tới nhìn xem.”

Không cần phải nhìn,lúc nàng mới tỉnh đã nhận ra ngay gian phòng này, cả các cột của toànhà, ngói thuỷ tinh, tường ngọc thạch, quỳnh hoa ngọc diệp, tiên hoa kỳthảo, mây vòng vụ lượn quanh, xa hoa như bức hoạ trên tiên cảnh, mặc dùlà mùa đông vẫn ấm áp như mùa xuân… Nhưng thế thì sao chứ? Chẳng lẽ hắnquên nàng đưa ra yêu cầu hắn lấy về cây san hô đỏ như lửa giá trị liênthành kia trong trường hợp nào sao?



“Trù ca, chàng để cho ta đi đi, van cầu chàng, còn tiếp tục như vậy nữa, ta sẽ chết!”

“Trân nhi, Trân nhi, nàng hãy nghe ta nói, sẽ không bao giờ nữa, sẽ không bao giờ nữa, Trân nhi yêu ta như thế, nàng rời ta được sao?”

“Chàng không thể lúc nào cũng như thế hoài được, luôn luôn vét sạch tình yêucủa ta. Trù ca, chàng để cho ta đi có được không? Cầu xin chàng…”

“Ta yêu nàng mà, Trân nhi…”

“A…Tại sao ta lại bất tử chứ?”



Trước đây, những cuộc đối thoại như vậy là tình cảnh mà Tàng Trân gặp phải không chỉ một lần:

Trượng phu ôm trong ngực một nữ nhân không phải là mình… Nhìn gần, là vẻ mặttươi cười đắc ý của nữ tử, trượng phu thì ánh mắt áy náy, mạnh mẽ cườngngạnh ôm nàng lại, dùng lời lẽ bá đạo để dỗ dành… Cũng không phải là hắn ngang nhiên trắng trợn tham hoa luyến cỏ ngoài hôn nhân. Hắn cho là cóthể dấu diếm, nhưng lần nào cũng đều là nữ tử trong lòng hắn thông báotrước cho Tàng Trân. Điểm này sợ là đến nay hắn cũng không biết được.

Sau mẩu đối thoại, hắn vẫn tiếp tục dỗ nàng, hỏi nàng muốn cái gì làm quàtặng sinh nhật. Nàng bất đắc dĩ, tuyệt vọng, chán ghét, khinh thườngchẳng thèm ngó tới, chỉ buộc miệng nói với chính mình “cây san hô ĐôngHải”, trong lòng nghĩ đến sẽ có một ngày thân xác nàng nên trầm biểnrộng, hay là nên được thiêu trong lửa niết bàn mới có thể kết thúc loạidày vò đau khổ liên tục như địa ngục này đây…

Phạm Trù thấy thần sắc nàng, nhất thời tim đập mạnh và loạn nhịp, mừng như điên, “Trân nhi, nàng nhớ ra cái gì?”

La Chẩn giương đôi mắt lãnh đạm mỉm cười, “Ký ức của thê tử ngươi vẫn luôn ở đây, không cần ngươi đem bất kỳ đồ vật gì để gọi về. Chỉ là, hình như chung quy chính ngươi không có nhớ đoạn ký ức này thì phải? Đừng nói là ngươi không nhớ rõ cây san hô này được nhắc tới trong tình huống nàonha, sao ngươi còn có thể lấy ra để khoe khoang?”

Nước sôi gặpbăng, mặt mũi Phạm Trù trở nên lạnh lẽo, “Ta nghĩ, có chọc giận ta baonhiêu chăng nữa cũng không thể thay đổi được gì.”

“Phạm Trù,ngươi không thể trốn tránh mãi được. Chẳng lẽ ngươi sống mấy ngàn nămcũng không thể chân chính đối mặt với quá khứ của mình sao?” La Chẩnkhông nhanh không chậm, không giận không vui, dùng thanh âm mềm mại nhưoanh như yến mà cho đến nay vẫn chưa quen này, chậm rãi nói:

“Ngươi bắt ta đến đây, nghĩ rằng chỉ cần hồn phách trở lại trên người thê tửngươi thì liền có thể tìm về hiền thê ôn thuận của ngươi, nhưng sự thậtđã chứng minh là không phải như thế. Ngươi sống mấy ngàn năm rồi, vậy mà vẫn ngây thơ mong đợi thê tử ngươi sẽ sống lại như một mẫu thân luônbao dung tất cả những sai lầm mà con mình phạm phải để bao dung cho hếtthảy những lỗi lầm của ngươi.

Ngươi khăng khăng mong đợi nàngkhoan dung, mà không nghĩ lại xem mình đã từng lợi dụng sự khoan dungnày để tuỳ ý tổn thương nàng như thế nào.

Trận Luyện Yêu hoảkia, Tàng Trân vứt bỏ Tị Hoả Châu không dùng, lấy chính thân thể mình để cứu nữ nhi. Nàng dùng cách quyết tuyệt như thế để rời xa, như thế cũngđủ để nói rõ rằng nàng đã không còn tính lập lại sự bao dung tràn đầycủa nàng cho ngươi, lại để cho ngươi cuối cùng vẫn dửng dưng vô tình màthương tổn nàng. Cho tới bây giờ, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu chuyệnnày?”

“…Đúng, ta không hiểu, ngươi cũng không cần phải kiênquyết giảng dạy bắt người ta phải hiểu rõ!” Phạm Trù sắc mặt tối tăm,bỗng nhiên gầm quát.

“Không, ngươi có hiểu đó chứ, chẳng qua làngươi không muốn hiểu mà thôi! Tàng Trân chiều hư ngươi, nàng thật đúngnhư một mẫu thân, bao dung cho ngươi tất cả, tha thứ cho ngươi tất cả,nàng chiều hư ngươi, làm hư ngươi. Ngươi cho rằng, chỉ cần tìm về linhhồn Tàng Trân, sẽ thấy lại Tàng Trân kia, mở lòng của nàng ôm ấp tiếpnhận nỗi sợ hãi của ngươi…”

“Sợ hãi?”

“Đúng, sợ hãi. Mất đi Tàng Trân, ngươi như một hài tử mất đi mẫu thân, không biết làm sao, suốt ngày thấp thỏm lo âu. Trên cõi đời này, luôn có nữ tử thoả mãnđược dục vọng nam nhân của ngươi, nhưng lại không có một người thứ hainhư Tàng Trân để có thể thoả mãn khát vọng con trẻ của ngươi. Một TàngTrân mỹ lệ ôn nhu không giữ được sự chung tình của ngươi, nhưng một Tàng Trân ôn tồn bao dung lại có thể giữ được tình thân của ngươi, riêngphương diện này mà nói, bao dung của nàng đối với ngươi thật là khôngthể thay thế.”

Bị người khác xé rách lớp vỏ tiên nhân ngụy trang mấy ngàn năm, Phạm Trù nổi giận đùng đùng, “Nếu biết, vì sao nàng không trở lại?!”

“Ta có tướng công, có con trai, đã không về đượcnữa.” Đến lúc này, La Chẩn không hề phủ nhận mình cùng Tàng Trân đíchthực là một thể nữa. Nhưng kiếp trước cùng kiếp này ngăn cách rất rõràng, cái chết quả thật như mây khói, đã bay đi thì không quay về được.

“Hơn nữa, cái mà Tàng Trân muốn có từ ngươi chính là tình yêu, không phải là tình thân, tất cả tha thứ và bao dung mà nàng giao ra cũng chỉ là muốnđổi một ngày nào đó ngươi hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng cho đến cuối cùngnàng vẫn không đợi được. Nàng uống xong canh Mạnh bà, đó chính là buôngtha mọi chuyện trong lòng, cam tâm tình nguyện tìm lại tình yêu từ đầu.Thế nhưng người đó sẽ không phải là người đã từng thương tổn nàng đếntận xương, tận tuỷ, tận hồn.”

“Tại sao không được? Nàng đợi talâu như vậy, tại sao không thể chờ thêm chút thời gian nữa. Ngày đó…ngày đó ta cùng Hồng Hồ bên dòng suối… là lần từ biệt cuối cùng… Ta đãquyết định chặt đứt với tất cả nữ tử quen biết để chuyên tâm đối đãi với riêng một mình nàng… Nàng chỉ cần đợi ta thêm một ngày thì…”

La Chẩn lắc đầu bật cười, nói:

“Tự ngươi nói còn lắp bắp không đủ hùng hồn, là chột dạ đúng không? Thê tửcủa ngươi thương tâm đến chết tâm, từ thất vọng đến tuyệt vọng, là đượctạo thành qua năm này tháng nọ. Hoan lạc của ngươi nơi Mai Khê chỉ làmũi nhọn hắc ám cuối cùng phá huỷ tâm ý của nàng mà thôi. Nếu không cólần đó thì nàng vẫn khắp người đầy thương tích, vẫn sẽ tìm kiếm cơ hộidiệt vong như cũ. Huống chi, ngươi dùng một phương thức tổn thương thêtử ngươi như thế để cáo biệt quá khứ, chẳng phải là quá mỉa mai ư? Ngươi không thể cứ vĩnh viễn không chịu trưởng thành như thế được.”

“Vậy Lương Chi Tâm thì thế nào? Lương Chi Tâm ngây thơ, si ngốc, lẽ nàokhông khiến ngươi giống một mẫu thân hơn hay sao? Chẳng lẽ ngươi có thểcó được tình yêu chân chính từ hắn sao?”

“Chi Tâm ư?” Đôi mắt La Chẩn trở nên nhu hoà, môi cong lên ngọt ngào.

“Ngươi…” Vẻ xinh đẹp khác thường như thế lại bởi vì một nam nhân khác mà phátra, khiến cho Phạm Trù phát rét, xoay mình không nhìn.

…Nếutrước mặt ngươi ta lấy diện mạo của La Chẩn để yêu thương tướng công,ngươi có lẽ còn có thể tự an ủi mình. Nhưng nếu ta lấy diện mạo của Tàng Trân mà yêu thương tướng công, ngươi chịu được sao…

“Cái tênngốc kia đúng là giống như một bảo bối trong bảo khố khiến người tathương yêu, đã tác động lên tất cả tâm tình mềm mại của ta. Ta cũngchẳng phân biệt rõ đối với hắn có mấy phần là tình yêu, có mấy phần làtình thân, nhưng cho dù ta thương hắn, yêu hắn, ta cũng sẽ không baodung tất cả các sai lầm của hắn, sẽ không dễ dàng tha thứ trên ngườihắn, trừ ta ra, lại có hơi thở của những nữ tử khác. Một nữ nhân, nếuthích một nam nhân gần gũi, lại không cho phép hắn gần gũi người khác,không đủ để nói rõ hết thảy sao?”

Thích một nam tử gần gũi lại không cho phép hắn gần gũi người khác…

Lời này Phạm Trù nghe được rất rõ ràng, rõ ràng đến nỗi hắn có muốn tự nhủ rằng mình không nghe thấy cũng không được.

Nữ nhân trước mắt này không phải là một La Chẩn mặt ngoài ôn nhu uyểnchuyển, bên trong sắc bén, cũng không phải là một Tàng Trân mặt ngoàimềm mại nhưng khí chất cương liệt, mà giống như là dung hợp đan xen cảhai người lại thành một thể. Không hề hờ hững mà đối đáp với hắn, cũngkhông nhu tình lưu luyến, mà dùng giọng nói dịu dàng ôn hoà, câu chữ êmtai, giống như một vị bằng hữu thân thiết, thế nhưng lại mổ toát vếtthương trong đáy lòng hắn… Nàng xa lạ như thế, hắn nên đối đãi bằng thái độ thế nào đây?

“…Nếu như, tính tình của Trân nhi lúc trước cũng giống như ngươi, hoặc là…”

“Hoặc là ngươi sẽ không yêu nàng. Hoặc là ngay lúc ban đầu, các ngươi đã liền lập tức mỗi người một ngả. Nếu tính tình Trân nhi thay đổi thì đã không phải là Trân nhi. Mà ngươi yêu, chỉ có một Trân nhi kia. Kiếp trước của nàng, kiếp sau của nàng, đều không phải là nàng.”

Phạm Trù im lặng.

Dục tốc bất đạt, uốn quá hoá thẳng, La Chẩn cũng im không nói nữa.

Nhập vào thân Tàng Trân, có được ký ức của Tàng Trân, cũng đồng cảm với nàng ấy từ yêu thương rồi trở nên thống hận mà sinh ra giãy dụa khổ sở. Nếukhông thể ác ôn đối với Giang Bắc Hồng, vậy thì làm sao có thể xấu xa ác độc đối với một người từng quấn quanh mình hơn ngàn năm trời đây? TàngTrân trước khi chết còn đổ lỗi hết thảy là do tự bản thân mình ngu dại,nàng cần gì phải bao biện làm thay?

Nghĩ thông suốt những điềunày, La Chẩn trở nên bình tĩnh hoà nhã, hướng dẫn từng bước cho PhạmTrù. Nếu thật sự có thể dùng hoà khí để hoá giải hết mọi việc, chẳngphải là tất cả đều vui vẻ không phải sao?

“Ngươi nói những lờinày, không có gì ngoài ý muốn cho ta cam nguyện thả ngươi rời đi, Trânnhi, ngươi quả nhiên thật tàn nhẫn. Lúc trước bỏ đi một cách tàn nhẫn,hiện tại cũng tàn nhẫn như thế.” Phạm Trù trưng ra một nụ cười cay đắng, bế tắc, lảo đảo đứng dậy, cất bước đi ra ngoài. “Trân nhi, ta muốn suyngẫm xem nên làm gì với ngươi mới tốt, ta vẫn… không thể nào thả ngươiđi.”

Hả? Mắt nhìn bóng dáng chán nản của hắn đóng cửa bước đi,La Chẩn cảm thấy được ý thương xót thuộc về Tàng Trân, nhưng bất kỳ kếtquả gì, nam nhân này cũng phải nên thừa nhận. Hắn tự lừa dối mình mấytrăm năm, thanh tỉnh sớm một ngày cũng có nghĩa là sẽ được giải thoátsớm một ngày.

“Chi Tâm đâu?” Bên tai thanh tịnh đã lâu vì không thấy đứa trẻ hư kiangày ngày đến đòi thê tử, lão đạo cảm thấy không dễ chịu cho lắm, bènchủ động đi vào căn phòng ấm áp được bố trí kết giới, lại thấy chỉ cómỗi Hoàn Tố ôm Bảo nhi đang ngồi bên cạnh giường La Chẩn.

HoànTố hành lễ theo như lễ nghi. Nhưng một nhóc con béo mập nào đó lại cângkhuôn mặt nhỏ nhắn lên, phì một tiếng xì xì đầy yêu ma khiến Khứ Ác đạotrưởng quắc mắt nhìn trừng trừng, “Tiểu tử thúi, an phận một chút cho sư phụ ta coi! Xem ra là nên gọi mẹ ngươi về sớm một chút để nàng giáohuấn nhóc tỳ không biết tôn trưởng kính sư như ngươi cho thật mạnh tayvào!”

Bảo nhi bất kính không sợ, nghênh đầu nhỏ không thèm chú ý tới. Lão đạo thiếu chút nữa thì tức đến nỗi bộ râu dài cũng vểnh hếtlên, “Tiểu tử thúi…”

“Đạo trưởng, ngài đến tìm Cô gia sao?” Mộtkhi đôi già trẻ cách nhau mấy trăm năm tuổi này mà quậy loạn lên thìcũng không biết đến khi nào mới yên, Hoàn Tố đành lên tiếng cắt đứt. Mặc dù tiểu thư không có ở đây, nhưng dáng vẻ vẫn là đang ngủ yên, nàngcũng không thể để cho người khác quấy rầy thanh tĩnh của tiểu thư được.

“Đúng nha, Chi Tâm đâu rồi? Từ chiều hôm qua đã không thấy đứa trẻ hư kia trở lại quấy rầy bần đạo, sao hắn cũng không trông coi bên cạnh nương tửthế? Hắn đi đâu rồi?”

“Đi tìm tiểu thư nhà ta rồi.”

“À,đi tìm tiểu thư nhà ngươi… Cái gì?!” Lão đạo trợn ngược con mắt, thânhình nhảy dựng lên, tiếng nói càng thêm cao chói lói đến kinh thiên động địa, “Hoàn nha đầu, bần đạo nhớ rõ, tiểu thư nhà ngươi chính là…”

“Đúng vậy đó, công tử Chi Tâm là Cô gia nhà ta, tiểu thư nhà ta là nương tử của Cô gia…”

“Sao, sao, sao… sao ngươi không ngăn hắn lại?”

“Nếu Cô gia đi tìm nữ nhân khác, ta đương nhiên sẽ cản, nhưng nếu đó là đi tìm tiểu thư nhà ta, vì sao ta lại phải ngăn cản?”

Khứ Ác híp nhỏ con mắt lại, “Hoàn nha đầu, ngươi cũng giỏi quá nhỉ, ngay cả ngươi cũng dám bất kính với bần đạo phải không?”

Hoàn Tố bật cười, con ngươi thông minh đảo quanh, nói nhỏ: “Đạo trưởng, chẳng lẽ ngài không muốn biết sao?”

Khứ Ác hồ nghi nhíu nhíu cặp chân mày trắng dài, “Biết cái gì?”

“Theo cách nói của ngài, tiểu thư nhập vào một thân thể có dung mạo còn đẹp hơn nhiều so với tiểu thư hiện tại, có phải không?”

Khứ Ác gật đầu, “Đúng. Trong Hồ tộc, bất luận là nam hay nữ đều là tuyệtsắc hiếm thấy trên nhân gian, huống chi ngày xưa Tàng Trân kia là Hồ tộc đệ nhất mỹ nhân, tất nhiên… Mà việc này thì có liên quan gì đến chuyệnChi Tâm đi tìm tiểu thư nhà ngươi chứ?”

“Trước giờ, tuy có gặpnhững mỹ nhân đẹp hơn tiểu thư nhưng Cô gia đều thờ ơ, đó là vì đốiphương không phải là tiểu thư. Nhưng chẳng lẽ ngài không muốn biết, nếuCô gia thấy một tiểu thư hiện tại còn xinh đẹp hơn chính tiểu thư lúctrước, thì sẽ như thế nào?”

Ái chà… ý cười gian giảo xảo quyệt tràn ra trên mặt lão đạo, “Dường như sẽ rất thú vị nha,”

“Ngài để cho tiểu thư cách hồn, chẳng phải là muốn trừ tận gốc tai hoạ ngầmtrong cuộc sống sau này của tiểu thư cùng Cô gia sao? Nhưng nếu có thểnhân cơ hội này thử nghiệm tình cảm lẫn nhau của bọn họ, chẳng phải lànhất cử lưỡng tiện đó ư?” Thân là thiếp thân nha đầu của tiểu thư, HoànTố dĩ nhiên không thể thừa nhận là trong lòng mình nghiêng nặng về hướng muốn xem chuyện náo nhiệt, cho nên phải cố mà tìm ra một lý do đườnghoàng.

“Đúng, đúng, quá đúng! Hoàn nha đầu, ngươi rất hợp tâm ýcủa bần đạo. Như vậy, bần đạo lại truyền thụ cho ngươi mấy chiêu Phục Ma Kiếm, ngươi thấy sao?”

“Tạ đạo trưởng, tạ đạo trưởng!”

“Hông… Hông…” Phụ thân, mẹ, bọn họ khi dễ các ngài, Bảo nhi tức giận!

“Ai da, ai da, Bảo nhi, ngươi là tiểu trứng thối, ngươi túm râu bần đạothuận tay lắm phải không? Buông tay, buông tay, buông tay…”

***

Lang Hoàn phủ, tuy đẹp như tiên cảnh, nhưng vẫn ở tại trên thế gian, ở trên núi non tại trần thế.

Lúc mới tới đây, La Chẩn phải lập tức xác nhận điểm này với Phạm Dĩnh ngay, xong mới có thể an tâm tạm thời ở lại. Nếu không, một ngày trên thiênđộng bằng cả ngàn năm dưới phàm trần, cho dù rằng nàng có thoát ra đượcnhư ý nguyện, về đến nhà cũng không thấy được tướng công thân yêu, chẳng phải là phải tội ư?

Từ sau ngày nói chuyện cùng Phạm Trù, namnhân kia liền ít lộ diện. La Chẩn biết rõ, hắn vẫn đang trốn tránh nhưcũ. Đối mặt không được thì không đối mặt.

Nàng thân thiết cảmnhận được bất đắc dĩ năm xưa của Tàng Trân. Một tướng công chưa trưởngthành như thế, một trượng phu hễ làm việc gì sai đều luôn hy vọng đượcbao dung tha thứ như thế, sợ là ngay cả chính Tàng Trân cũng không biếtbản thân mình là thê tử hay là mẫu thân. Ngược lại, tướng công nhà mìnhmặc dù thuần khiết, mặc dù trẻ con, mặc dù si ngốc, mặc dù ngây ngô, đối với mình lại châm chước không quên, khắp mọi lúc mọi nơi, lúc nào cũngkhông quên chú ý chăm sóc. Vì vậy, nàng càng ở lâu cùng ngốc tử, càngthương hắn đậm sâu…

“Lại đang nhớ ân công rồi?”

Tiếngchim oanh đột nhiên phiền nhiễu bên tai, trước mắt là ngón tay đẹp nhưngọc lắc qua lắc lại, nàng thu hồi ánh mắt mờ sương, mặt nhoẻn cười giãn ra, “Phạm mỹ nhân đã nhiều ngày không thấy mặt, đi nơi nào vậy? Đi nhìn oan gia mấy đời của ngươi à?”

“Hắn?” Phạm Dĩnh nhẹ xì mộttiếng, “Nghe nói đương kim Quốc Hậu đang xem xét tuyển chọn công chúanước láng giềng làm Vương phi của hắn, bổn cô nương há lại quấy nhiễuchuyện tốt của người khác hay sao?”

Nếu thật sự việc đó khôngliên quan đến mình, sao lại biết rõ ràng như vậy? Mặc dù hiểu rõ tronglòng, nhưng La Chẩn tự cho mình là phúc hậu, nên không đi vạch trần khúc mắc phức tạp kỳ diệu của Phạm mỹ nhân. “Vậy chắc ngươi không ngại nóicho ta biết, khi nào thì phụ thân ngươi sẽ thả ta rời đi? Hắn cứ tiếptục giam ta không thả, kinh động đến nha môn Âm ti, nghe nói sẽ có phiền toái tìm tới cửa đó.”

“Nghe nói, nghe ai nói?”

“Khứ Ác có nói qua, còn có mẹ ngươi nữa.”

“Mẹ ta?” Phạm Dĩnh vui mừng, “Ngài cảm giác được mẹ ta? Ngài có thể đối thoại cùng bà ư?”

“Cũng không phải tất cả…” Hẳn là ở trong tình huống này, nàng tức là nàng ấy. Thân thể này dù sao cũng là thân thể Tàng Trân, sau khi linh hồn trở về vị trí cũ, tất cả trí nhớ cùng tình cảm cũng có xu thế chậm chạp tỉnhlại, nhưng cũng không có gì ngoài việc dứt tình cạn yêu không có khảnăng tiếp tục đốt cháy với Phạm Trù, những thứ không hiểu lúc này đốivới cả hai nàng thật rõ ràng.

Nhưng tính tình Tàng Trân khôngkiên định như La Chẩn, cho nên chỉ có thể mặc cho người đến sau làm tuhú chiếm tổ chim khách, vênh mặt hất hàm sai khiến.

“Từ lúc dựavào thân thể này thức dậy, nàng vẫn luôn ở đây. Nàng không muốn để chocác ngươi đoàn tụ một nhà bởi vì nếu một chuyện không cách nào thay đổimà lại trở thành sự thật thì sẽ gặp tai hoạ ngập đầu. Nàng muốn tachuyển lời cho các ngươi, nàng sớm đã thành quá khứ, không có khả năngtrở về nữa…”

“Vậy ngươi để cho nàng đi ra! Để cho nàng ra ngoàigặp ta, để cho nàng tự mình nói cho ta biết, nàng không cần ta, khôngcần một đôi con trẻ, không muốn cái nhà này nữa!” Phạm Trù phá cửa màvào, hai mắt đỏ đậm, rít gào như vậy…