Si Tướng Công

Chương 32: Yêu quân không dời



“Hắn có thể cho ngươi cái gì?” Phạm Trù sắc mặt tái nhợt, gằn từng tiếng, “Hắn nếu không có dị năng, có thể cho ngươi cái gì?”

“Vậy ngươi có năng lực cho ta cái gì?”

La Chẩn chùi sạch nước mắt lên vạt áo của tướng công nhà mình, lạnh lùngquay đầu, nói: “Nếu ngươi không có mấy ngàn năm tu hành, thì ngươi nhưthế nào? Ngươi suốt ngày mặc sức trêu hoa ghẹo nguyệt, khắp nơi lưutình. Ban đầu cưới vợ, còn biết thu liễm che dấu, đến cuối cùng thì dứtkhoát bỏ mặc thê tử ngươi thương tâm. Ngươi như vậy, có cái quái gì đáng để nhờ cậy hả?”

“Ta không có bỏ mặc ngươi thương tâm! Ta chínhlà….” Chính là cho rằng, thê tử sẽ hiểu rõ là: Nàng không cần để ý đếnnhững nữ nhân này, bất luận năm tháng vô tận ra sao, bất luận hắn trảiqua muôn hồng ngàn tía thế nào, vĩnh viễn không có bất kỳ người nào cóthể thay thế được nàng….

Mãi đến lúc thê tử rời đi, bất luận nữnhân tuyệt sắc kiều mỵ kiểu gì đều không thể làm lòng hắn nổi lên vuithích, hay chinh phục được nữ nhân cương liệt kiêu ngạo đến đâu cũngkhông làm hắn động tâm thỏa mãn, rốt cuộc hắn mới bừng tỉnh biết rằng,chính mình đã đánh mất trân bảo độc nhất vô nhị……

“Nương tử,đừng nhìn hắn, đừng nói chuyện với hắn, hắn là người xấu nha.” Chi Tâmxoay mặt nương tử lại, vỗ về dụ dỗ, “Nương tử nàng khóc lại đi a… ChiTâm phù phù cho nàng.”

Ngốc tử này, ngốc tử này…. mình sao cóthể gặp được ngốc tử này chứ? Là ông trời thương xót nàng sao? La Chẩncười như hoa nở, hai mắt sương mù đẫm lệ, rồi nhón chân hôn lên đôi môimỏng hồng của tướng công.

“Ngô……” Nương tử sao không khóc nữata? Nương tử dựa vào Chi Tâm khóc, thật tốt a, tuy rằng tim Chi Tâm thật đau đau a… nhưng Chi Tâm không sợ đau, Chi Tâm muốn nương tử dựa vàoChi Tâm…. Tuy rằng được nương tử hôn nhẹ cũng thật tốt a….

Haingười thân mật không coi ai ra gì khiến Phạm Trù lại khó nhẫn nhịn, phithân muốn tiến lên, lại bị “Người” vừa vặn ngăn lại. “Nguyệt huynh,ngươi làm cái gì?”

“Phạm huynh, ‘nhân duyên do trời định, duyên tận chớ cưỡng cầu’.”

“Ngươi là thần tiên giúp người thành duyên, nhưng lại đi làm cái việc chia rẽ phu thê sao?”

“Ngươi là một người ích kỷ, làm việc không khỏi cực đoan bỉ ổi. Ngươi thế màlại thiết lập xuân cục* cho Lương Chi Tâm cùng Trân Châu công chúa, nếuLương Chi Tâm không được vạn vật tương trợ, ngươi đã hại cả đời một nữnhi vô tội!”

(* xuân cục: bẫy tình)

Phạm Trù lơ đễnh xem thường nói, “Ta bố trí xuân cục kia, đã nghĩ tới khả năng không cản trở được Lương Chi Tâm. Nhưng nếu có thể vây khốn hắn, cũng không thànhtoàn cho một đoạn nhân duyên sao?”

“Nhân duyên của thế gian đềudo ta dẫn dắt, nhân duyên của Lương Chi Tâm là chính tay ta dệt lên tácthành hắn cùng với La Chẩn thành vợ chồng, cũng là duyên định ở kiếptrước, không phải ngươi muốn can thiệp là có thể cắt đứt được đâu.”

“Kiếp trước?”

“Lương Chi Tâm mấy đời làm việc thiện, tích lũy thiện duyên vô số. Ba kiếptrước, hắn vì cứu một con Bạch Hồ bị thợ săn bắn bị thương, nên lấy máucủa mình mớm cho nó ăn. Trước khi Bạch Hồ kia đầu thai làm người, đã ưng thuận hai nguyện vọng: Thứ nhất, vĩnh viễn không muốn gặp ngươi; Thứhai, báo ân cứu mạng. Kiếp này nàng trở thành thê tử Lương Chi Tâm,chính là cầu nhân đắc nhân, ngươi há có thể can thiệp quá nhiều?”

“Nàng nói vĩnh viễn không muốn gặp ta, nhưng vẫn gặp không phải sao?” PhạmTrù ánh mắt chợt trầm xuống, “Nói như vậy, chỉ cần cắt đứt sợi dây tơhồng của bọn họ, liền vô sự?”

“Phạm huynh, không nói đến tiểuthần có cho ngươi cơ hội cắt đứt hay không, ngay cả dù ngươi có cắt đứtrồi, thì ngươi và nàng cũng đã duyên tận, cố ý cưỡng cầu tất vô Thiệnquả (kết quả tốt đẹp).”

“Vô Thiện quả, vậy đó chính là Ác quả(kết cục thảm hại) rồi đúng không?” Phạm Trù cười lạnh, “Ác quả, chungquy so với Vô quả (không có kết quả) còn tốt hơn.”

“Phạm huynh!” Vị thần tiên luôn luôn trầm ổn rốt cuộc trở nên nóng nảy, “Cố ý cưỡngcầu, chỉ có thể nhận được nghiệt duyên khiến vợ chồng bất hoà, chẳng lẽngươi muốn như vậy sao?”

“Coi như là báo ứng, thì cứ để cho Phạm mỗ tự thực nghiệm xem Ác quả nó là cái dạng gì? Phạm mỗ không sợ tiêutốn ngàn năm để đổi lấy tâm ý của Trân Nhi, tìm về ái thê của ta!” PhạmTrù vững tâm như sắt, không thể hồi chuyển.

“Ngươi…. Aiz—, quên đi.”

Nguyệt lão biết nhiều lời vô ích, cũng không muốn tốn thêm nước miếng. Thật là hối hận mà. Người này có thể biết được chuyện này, từ đầu đến cuối cũng không phải là không có liên quan đến mình; say rượu tiết lộ Thiên Cơ,đến mượn Kính để thức tỉnh thê tử, đều là sơ xuất của mình.

Nguyên tưởng rằng, với nhận thức của Phạm Trù, hẳn là nên biết ‘sự chớ cưỡngcầu, thuận theo thiên ý’ mới là đạo lý. Chẳng ngờ đến, ngược lại cònkhiến cho hắn càng kiên quyết hơn……

Tóm lại, mình không thể đứng ngoài cuộc mà không quan tâm được. “Nếu ngươi cố ý như thế, tiểu thầncũng không thể bàng quan, đến lúc đó vì các hạ mà dẫn tới tai họa, xinđừng oán trời trách đất.”

“Phạm mỗ đã mất ái thê, dù sống cũng như chết, ngay cả dẫn đến Thiên Khiển (trời phạt), thì như thế nào?”

Aiz—!…. “Phạm huynh, lúc trước nếu không phải ngươi ‘dụng tình không chuyên’,tham hoan ngoài giá thú thì làm sao có ngày hôm nay? Dây tơ hồng kiakhông phải một khi Tiểu thần dẫn dắt thì sau đó không cần lo nữa. Tơhồng cũng cần song phương hai người cả đời lấy tâm gắn bó a. Nếu ngườitrong cuộc không biết quý trọng, thì một dây tơ hồng có năng lực tróibuộc cái gì? Aiz…”

Thừa dịp Yêu tinh – Thần tiên hai người đang đối thoại dưới mái hiên kia, La Chẩn để tướng công lôi kéo mình bỏ trốn mất dạng.

Đợi ra khỏi rừng rậm, trước mắt vừa rộng mở thông suốt thì La Chẩn lại thấy trong mạch suy nghĩ có chỗ bị lấp kín, đợi sau khi ý thức thanh tĩnhlại, liền cảm giác có chút chuyện gì đó, bị giữ lại trong đoạn ký ức bịbưng kín kia.

“Tướng công, Trân Châu đâu?”

“Hừ, Chi Tâm nhờ Phong ca ca đưa nàng về phủ rồi!”

“Thị vệ công chúa đâu?”

“Cũng tiễn bước luôn rồi!”

“Vậy chúng ta đã viếng miếu Uyên Ương chưa?”

La Chẩn mắt nhìn ánh tà dương treo ở phía tây, mà trong đầu chỉ nhớ rõ khi nàng cùng tướng công đến đây mặt trời mới nhô lên ở hướng đông, lúc hắn hướng về phía vị thần trên bàn thờ trong miếu Uyên Uơng – Nguyệt lão mà lẩm bẩm trò chuyện, thì nàng dẫn Trân Châu lững thững đi dạo ra sauđiện…… Một đoạn ký ức không hề có chút dấu hiệu lưu lại rõ ràng, nàngđoán chừng trong không gian này tất có kỳ quái, vì thế quay qua định hỏi tướng công đang tức giận thở phì phò bên cạnh.

“Không bái hắn, Nguyệt gia gia là một lão già xấu, Chi Tâm và nương tử không bái hắn!”

Ủa! La Chẩn chớp chớp đôi mi thanh tú, không nói nửa lời. Mặc dù không hiểu được “lão già xấu” kia đã chọc tướng công cái gì, nhưng mà gả chồngtheo chồng, nàng nghe lời tướng công cũng không có sai phải không……

Trong đầu nương tử ý niệm ‘hiền lương thục đức’ đang xoay chuyển thì ngườinào đó hồn nhiên không biết, hé đôi môi mỏng, cười hì hì, muốn ôn lạiphần đắc ý kia. “Nương tử, nàng lại dựa vào Chi Tâm khóc được không?”

“…. Hở?”

“Nương tử dựa vào Chi Tâm khóc a…, nương tử dựa vào Chi Tâm khóc thật tốt nha.”

“Chàng muốn cho ta khóc?” Còn…. “thật tốt” sao?

“Đúng nha, nương tử khóc đi a…. dựa vào Chi Tâm….”

“Thối ngốc tử muốn ăn đòn có phải không? Nương tử là để yêu thương còn không đủ, chàng còn muốn cho nương tử chàng khóc hả?”

“Ai da… Nha, đau á… nương tử…. Nương tử khóc đi…. Nha, đau a….”

***

“Cạc cạc… Ha ha… Di di…”

“Béo tiểu tử nặng như vậy, di di bế ngươi không lên nổi rồi, vẫn là để cho ngốc thúc thúc mặt lạnh của ngươi chơi với ngươi đi.”

“Hắc cạc cạc…… Di bôn (trốn)….”

“Cái gì? Béo tiểu tử ngươi mắng di di bổn (ngốc)?”

“….Hắc… hắc… cạc cạc….”

Tiến vào cửa lớn Lương gia, Chi Tâm còn đang mè nheo quấn lấy nương tử đòinàng dựa vào hắn mà khóc lại lần nữa, thì tiếng hoan hô nói cười trongđại sảnh đã mơ hồ lọt vào tai.

“….Đoạn Nhi?” Đôi mi thanh tú của La Chẩn khẽ nhăn lại, “Một thanh âm khác là….”

Chi Tâm nhảy lên kêu to: “Bảo Nhi! Là Bảo Nhi!”

“Bảo Nhi?”

Có hạ nhân vui vẻ báo lại: “Đúng vậy ạ, thiếu gia thiếu phu nhân, thật làtiểu thiếu gia đã trở lại. Nhị thiếu gia cùng di tiểu thư……”

Chi Tâm cùng La Chẩn nhìn nhau, ngay lập tức này cùng thả tay chạy gấp.

Cuối con đường lát đá xanh, trong đại sảnh Lương gia rộng rãi hoa lệ, nhahoàn Hiệt Nhi của La nhị tiểu thư đang đứng hầu ở cửa. Giữa phòng, cóngười đang vây quanh Lương Chi Hành vừa nhảy nhót vừa la hét: “Tiểu tửthúi không có lương tâm, ngốc mặt lạnh ngươi bắt hắn cho ta, bổn cônương muốn đánh nát cái mông béo ú của tiểu tử thúi này!”

“….Dibôn ….Cạc cạc ….Bôn bôn…” trên đỉnh đầu Lương Hành là một cục thịt béođược bọc trong bộ quần lụa áo gấm, không sợ hãi mà khua khua cánh taybéo, oa oa chít chít khiêu khích cái người đang ở dưới đất kia.

“Bảo Nhi!” La Chẩn, Chi Tâm cùng kêu lên vui mừng.

Cục thịt béo từ trên cao nhìn xuống, tròng mắt đen tròn lúng liếng liếcliếc nhìn hai người vừa vào đến cửa một cái, đầu nhỏ kiêu căng hất quamột bên, “….Thúc cao cao ….Bảo cao cao!”

“Mấy tháng nay, Lương bá phụ, Lương bá mẫu và cha mẹ ở cùng một chỗ rấthoà thuận vui vẻ, vui đến quên cả trời đất, dự định là trong thời gianngắn chưa trở về Hàng Hạ quốc. Nhưng lại lo lắng cho tỷ phu cùng tỷ tỷ,còn sợ tiểu tử béo này thời gian lâu quá không nhận ra hai người, chonên liền kêu muội thừa dịp áp tải hoàng hóa, mang hắn về thăm tỷ tỷ cùng tỷ phu một chút.”

La Đoạn ở một bên huyên thuyên kể lể, La Chẩn lại cùng cục thịt nhỏ ở trên đùi mình bốn mắt nhìn nhau, đánh giá lẫn nhau.

“….Di um!”

“Hắn đang nói cái gì?” Xa cách mấy tháng con đã bi bô tập nói, La Chẩn khó hiểu ý nghĩa, đành phải cầu hỏi nhị muội.

“Muốn di di ta ôm hắn a.”

La Chẩn nhìn thẳng mặt tiểu béo, quả quyết lắc đầu, ôn nhu phủ quyết, “Không được.”

Đôi má nhỏ phồng lên, “…. Bảo Nhi ….Miu di di um!”

Học một biết mười, La Chẩn hiểu tiểu tử béo ý nói là “Bảo Nhi muốn di di ôm”, nhưng vẫn ôn nhu nói: “Không được.”

“Di um!”

“Không được.”

Liên tục tố cầu mà không có kết quả, Bảo Nhi thất bại không nhỏ, bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn giống phụ thân, chớp chớp đôi mắt to giống mẫu thân,chực khóc để đòi cho bằng được.

La Chẩn bất vi sở động, vẫn nói: “Không được.”

Bảo Nhi đại mâu chớp chớp, một giọt nước mắt đã trượt ra.

La Chẩn vẫn bình tâm tĩnh khí mà nói: “Tướng công.”

Chi Tâm đang lôi kéo Chi Hành tố cáo kể lể chính mình hết lần này đến lầnkhác chịu khổ như thế nào rồi liên quan đến một đám người đáng ghét rasao, nương tử gọi, tất nhiên là nhảy đến tuân mệnh, “Trân Nhi.”

“Béo tiểu tử này không nghe lời, chàng ôm hắn ra ngoài cửa, hắn mà khóc chàng cũng khóc, xem ai khóc to hơn ai.”

Chi Tâm nhảy cẫng, “Chơi thật vui a, hi hi, Chi Tâm ôm Bảo Nhi! Bảo Nhi, để phụ thân ôm nha.”

“Tỷ tỷ?” La Đoạn không biết nên khóc hay cười, “Tỷ ‘cải lão hoàn đồng’ khinào vậy?” Tỷ tỷ trước giờ kiên cường khôn khéo, nhưng tính tình vẫn luôn có ba phần u buồn, từ lúc gả cho tỷ phu, càng trở nên sáng sủa vui tính hơn nha.

“Vi nương ta ‘cửu tử nhất sinh’ sinh ra hắn, dám không nhận cha mẹ, đại nghịch bất đạo, nên phạt.” La Chẩn điểm điểm lên chópmũi Bảo Nhi đang sụt sùi, rồi tống hai cha con bọn họ ra cửa.

Xét thấy người ta là mẫu tử chí thân, La Đoạn mạnh mẽ quyết tâm không để ýtới ánh mắt của Bảo Nhi đang đau thương hề hề cầu cứu di di hắn, nànggiương mắt nhìn chung quanh “Khởi Nhi đâu rồi? Muội ấy viết thư muốnmuội áp giải hàng hóa lại đây, sao không thấy muội ấy đến nghiệm thu? Số hàng lớn như vậy, là nhà ai đặt vậy tỷ? Tiền đặt cọc đã thu chưa? Lợitức có bao nhiêu?”

“Lấy bản tính Khởi Nhi, nếu tiền đặt cọckhông có doanh thu, không có lợi nhuận, dễ gì muội ấy hạ đơn đặt hàng?”La gia nữ nhi đều như thế a, “Là Quốc hậu giới thiệu một mối làm ăn, tài lực của người mua ở Hàng Hạ quốc cũng không thua gì Lương gia, hơnnữa….” Khởi Nhi gần đây phát sinh phiền não so với mình cũng không ítđâu, tình hình chiến tranh giữa Triều công tử và Ngọc hoàng tử gần đâythật là kịch liệt a!

“Khởi Nhi, bộ quần áo này của ngươi là gấm Yên La sao?” Trong áo choàngcủa giai nhân hiện ra quần áo sắc tím sáng bóng, Triều Ninh chỉ cảm thấy trước mắt chợt sáng ngời, kinh hỏi.

La Khởi nhẹ nhàng chân đingả nghiêng một vòng, dừng chân giơ tay áo lên, cười yếu ớt hỏi: “Thếnào? Yên La đẹp như vậy, La Khởi có từng nói quá sự thật?”

“Đẹp, thật là là đẹp.” Không biết là khen người, hay là quần áo, Triều Ninh vuốt cằm, khen không dứt miệng.

Yên La, ‘La’ như tên gọi, nhẹ như khói mỏng, mềm như không có gì, sắc tímsáng rực, ôn nhu dán chặt dáng người thiếu nữ yêu kiều nhỏ nhắn, phiêudật, thanh tú, vạt áo dao động như muốn bay, không chỗ nào chê được…. Về phần là người đẹp, hay là quần áo đẹp, có gì trọng yếu chứ?

“Yên La này tuy mềm mại nhẹ nhàng, nhưng tính hoa chất quý, hơn nữa màu tímnày lại là màu cao quý, trong ba người tỷ muội chúng ta, chỉ có tỷ tỷmặc vào mới có thể… toát ra khí chất đẹp nhất.” La Khởi huơ tay áo, yphục bằng gấm dưới nắng chiều phản xạ ra một mảnh chói mắt rực rỡ, “Hàng năm khi may cung trang, chỉ cần tỷ tỷ của ta mặc Yên La vào trong cungđi một vòng, bảo đảm nhóm cung phi nương nương không chọn nhà khác.”

“Lệnh tỷ thanh nhã cao quý, khí độ không tầm thường. Khởi Nhi tú ngoại tuệtrung, khôn khéo xinh đẹp. Mỗi người một vẻ thôi. Gấm Yên La này mặctrên người Khởi Nhi, cũng có phong độ tư thái riêng. Được Khởi Nhi biểudiễn như thế, Triều mỗ đối với quyết định đặt trăm tấm Yên La càng thêmtin tưởng rồi.”

La Khởi ung dung tự tin mỉm cười một cái, “Hàng hóa của La gia chưa từng làm cho khách thương thất vọng qua……”

Lúc Ngọc Vô Thụ bước vào đình ngắm cảnh, chứng kiến được tình cảnh đẹp đếnchói mắt: Khởi Nhi cùng người khác hai mắt đối diện nhìn nhau, mà đốiphương vẻ mặt si mê không chút che dấu. Ngọn lửa kiềm chế ở trong lòngkia đã muốn nổi lên bốc cháy mãnh liệt, Ngọc Vô Thụ mặt giãn ra cườinói: “Khởi Nhi, đã vất vả một ngày, mệt mỏi không?”

“Vô Thụ?” La Khởi quay đầu hơi ngạc nhiên, “Ngươi không phải được mời đến hoàng cung Hàng Hạ dự lễ rồi sao, sao về sớm vậy? Ngươi làm sao biết ta ở đây?”

Tình thế trước mặt nghiêm trọng, làm sao có thể an tâm đi dự lễ chứ? Về phần tại sao biết được nơi này, đó tất nhiên là……

“Ngọc hoàng tử đương nhiên biết được Khởi Nhi ở đâu rồi, chung quanh an bàihộ vệ như vậy cũng không phải là giả a.” Triều Ninh tựa tiếu phi tiếu,giơ ngón tay lên từ xa điểm ‘những vị khách’ đang ẩn nấp dưới đình,“Ngọc hoàng tử vì Khởi Nhi có thể nói là hao tổn tâm cơ. Chẳng qua làsớm biết như thế, trước kia hà tất phải làm vậy?”

“Triều côngtử.” Ngọc Vô Thụ mắt đẹp híp thành một đường, “Các hạ bất quá là chỉkhách thương của Khởi Nhi, nhưng ngươi can thiệp vào có hơi quá rồiđấy.”

Triều Ninh chậm rãi phản miệng nghênh đón, “Tại hạ khôngchỉ là khách thương của Khởi Nhi, mà còn là bằng hữu. Sự tình liên quanđến hạnh phúc Khởi Nhi, tất nhiên sẽ nhiều lời đôi câu, Ngọc hoàng tửhẳn nên thông cảm mới đúng.”

“Hạnh phúc của Khởi Nhi tại hạ sẽ gánh vác, không nhọc các hạ quan tâm.”

“Ngươi muốn gánh vác, Khởi Nhi liền cho ngươi gánh vác sao? Các hạ thật khônghổ là xuất thân Hoàng gia, bản lĩnh ‘một bên tình nguyện’ này có thể nói là vô cùng thuần thục đây.”

Ngọc Vô Thụ ánh mắt hơi trầm xuống, đôi môi nhếch lên đường cong sắc bén, “Triều công tử, ‘minh nhân bấtthuyết ám thoại’(*), ngươi đối với Khởi Nhi có ý đồ gì Bổn vương đã quárõ ràng. Khởi Nhi là vị hôn thê của Bổn vương, muốn hoành đao đoạt ái,ngươi cho rằng, Bổn vương thật sự tha cho ngươi sao?”

(* người quang minh chính đại không nói lời ám muội, khó hiểu)

Triều Ninh biết vị Hoàng tử Ngọc Hạ này phát cáu đã đến ranh giới bùng nổrồi, nhưng vẫn khí định thần nhàn như cũ, “Như vậy, các hạ không tha,chính là vì thân là nam nhân kiêu ngạo, hay là vì ngươi yêu Khởi Nhi đến không mức phải nàng thì không được?”

“Các hạ lấy thân phận gì tới hỏi lời này?”

“Các hạ chỉ cần trả lời……”

Đôi mắt to xinh đẹp của La Khởi nhìn qua rồi nhìn lại hai nam nhân này, âmthầm lấy làm ngạc nhiên, hai người này đả kích dù ngấm ngầm hay côngkhai cũng đã được một lúc lâu rồi, sao chưa thấy ai nghĩ đến việc tớihỏi ý kiến của mình nhỉ? Mắt thấy chính mình đã thành nhân vật dư thừa,thì thức thời nói: “Chúc mừng hai vị ‘nhất kiến như cố’, hứng thú nóichuyện lan tràn, thứ cho La Khởi không muốn quấy rầy, xin cáo từ.”

“Khởi Nhi!”

Giai nhân nhẹ nhàng lướt qua sải bước xuống thềm, hai nam tử theo sau đuổisát. Lông mày của Ngọc Vô Thụ chợt tụ thành ngọn núi nhỏ, “Triều côngtử, ngươi sửa lại xưng hô với Khởi Nhi như vậy khi nào? Lấy thân phậncủa ngươi, gọi Khởi Nhi là La tam tiểu thư mới thỏa đáng nhất!”

“Các hạ quản có hơi nhiều chuyện đó, Khởi Nhi cũng không phải là thê tử của các hạ.”

“Nếu không có phát sinh biến cố, Ngọc mỗ cùng Khởi Nhi sớm hoàn thành đại hôn……”

“Đã chưa thành hôn, Khởi Nhi vẫn là người tự do. Huống hồ với tài cán củaKhởi Nhi, gả cho thương gia mới có thể thi triển hết sở trường, gả vàoHoàng gia ngươi đồng nghĩa với vào nhà giam có gì khác nhau đâu?”

“Triều Ninh, ngươi đê tiện!”

Lời này, chính là điểm yếu giữa Ngọc Vô Thụ và La Khởi.

Nguyên nhân cửa Hoàng gia thâm sâu như hải, La Khởi đáng ra đã sớm bước quangưỡng cửa kia nhưng vì vậy mà mũi chân thủy chung vẫn chần chờ chưa hạxuống. Không khỏi khiến cho Ngọc Vô Thụ chờ đợi từ nhiệt tình tràn đầyđến sinh ra nguội lạnh, khiến hai người sinh ra khoảng cách. Đúng lúcnày, Phạm Dĩnh xuất hiện, làm cho hắn sinh ra một tia dao động. Mà KhởiNhi đối lại chính là không tranh không đoạt, tiêu sái mà bỏ đi xa, chohắn cảm giác dường như trong tình yêu này, từ đầu đến cuối chỉ có hắn là một người cố gắng mà thôi……

La Khởi cước bộ dưới chân càng vội vàng không dừng lại.

Ngọc Vô Thụ thấy vậy thì vẻ mặt suy sụp, dừng chân lại, cười khổ nói: “HọTriều kia, ngươi muốn theo đuổi liền theo đi, nếu mệnh trung thuộc vềta, ngươi có đuổi theo cũng không đến được; nếu mệnh trung không phải là ta, ta đuổi theo cũng vô dụng…….”

Tình địch phân giải hào phóng như vậy, Triều Ninh mặc dù bất ngờ, cũng không khách khí, ôm quyền, “Đa tạ .”

Lời nói của Ngọc Vô Thụ… truyền hết vào tai La Khởi, thân hình chạy gấp hơi khựng lại, cắn chặt môi, khi một giọt nước mắt từ thủy mâu sắp trào ra, lại tiếp tục bước đi, không có nửa điểm do dự.

“… Cạc cạc… Ha ha…”

“Cạc cạc.”

“… Hắc cạc cạc… Ha ha “

“Cạc cạc.”

Nằm trên giường gấm ấm áp, một đôi phụ tử ‘cạc cạc’ không ngừng, thi nhau kêu gào.

“Bảo Nhi, lại đây.” La Chẩn giơ bộ quần áo thêu hoa văn mà nàng phải dùng mấy ngày mới thêu xong, cho tiểu tử kia thử.

“… Ha ha… Bắt cạch cạch Bảo Nhi… Cạch cạch…”

“Bắt không được ngươi?” Mới là lạ nha. Đã hiểu rõ ngôn ngữ của con trai, LaChẩn một phen giơ tay chộp qua , túm được tứ chi đang bò bò đi trốn củatiểu béo, giả vờ cắn lên hai má phúng phính chắc nịch một ngụm, lại vỗnhẹ lên cái mông nhỏ núc ních thịt, “Ngoan nào!”

“Mẹ… hắc hắc!”Không đến ba ngày, lại trải qua lúc ban đầu mới sinh, Bảo Nhi đã xácnhận người trước mắt này chính là người thân cận nhất của mình, cáimiệng nhỏ nhắn ngọt ngào hết sức lấy lòng, dẫn dụ môi thơm của mẫu thânđưa tới.

Có người rất nhanh đã bò qua, “Bảo Nhi, cũng kêu cha, mau gọi phụ thân a.”

“… Cha… Hi Ha…” Đối với phụ thân có thể cùng mình vui đùa này, Bảo Nhicũng thực yêu thích a, liền đem bàn tay phì nhiêu nhỏ bé vỗ vỗ vào khuôn mặt đẹp của phụ thân.

La Chẩn luồn cái tay nhỏ bé kia nhét vào trong tay áo, “Thử quần áo rồi lại chơi nữa.”

Bảo Nhi hiếu động không chịu yên, đôi mắt to đen nhánh thoáng chốc lóe lên, có lẽ là nhận rõ tình thế bức người thực tại, nên nhu thuận cúi đầuchui vào trong lồng ngực thơm nức, ngậm ngón tay mình, mặc cho mẫu thânxoay qua dời lại chỉnh áo sửa quần, làm Chi Tâm cực kỳ hâm mộ khôngthôi, “Nương tử, Chi Tâm không cái quần áo mới nào cả.”

La Chẩn trừng ngốc tử giả vờ ủy khuất liếc mắt một cái, “Đồ mới chàng cũng có ít sao?”

“Nhưng mà, Chi Tâm còn muốn a…. Bảo Nhi có, Chi Tâm cũng muốn.”

“Đợi ta mặc xong cho con, liền làm cho chàng.”

“Nhưng mà, Chi Tâm muốn mặc cùng lúc với Bảo Nhi a.”

La Chẩn giơ tay hướng đỉnh đầu ngốc tử vỗ vỗ, “Ngoan đi!”

Bảo Nhi học theo, bàn tay nhỏ nhắn cũng muốn ‘thăm hỏi’ đầu phụ thân, bị mẹ hắn nghiêm mặt ngăn lại, “Bảo Nhi, nếu con dám khi dễ phụ thân, mẹ sẽđánh cái mông nhỏ của con!”

Người nào đó vẫn còn đang che mặt vờ khóc, “Hu hu, nương tử, Chi Tâm cũng muốn quần áo mới, nương tử thươngBảo Nhi không thương Chi Tâm, hu hu……”

La Chẩn thay quần áo cho tiểu béo xong, nhét vào trong ngực ngốc tử, “Ôm con.”

Chi Tâm ôm con tố khổ, “Hu hu, Bảo Nhi, phụ thân thật đáng thương, Bảo Nhi có quần áo mới, phụ thân không có.”

“… Cha… Cha… Bảo Nhi phù phù—……” khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Nhi dán lêngương mặt anh tuấn của lão cha, chu mỏ phun nước miếng, phù phù thànhthực an ủi.

“Bảo Nhi thật ngoan, chỉ có Bảo Nhi thương phụ thân, nương tử không thương Chi Tâm……”

Đối với hai cha con như người nhà trời này! La Chẩn nín cười, trốn ra cửaphòng thanh tĩnh. Nhưng mà, ngốc tử nào đó không chịu bỏ qua, ôm conxuống giường, đuổi sát theo sau, “Nương tử, Chi Tâm thật đáng thương….Bảo Nhi, phụ thân thật đáng thương, mẹ con không thương phụ thân… Nươngtử, nàng thương Chi Tâm được không……”

“Thối ngốc tử, chàng nếu không im lặng, ta sẽ đánh luôn cả chàng.” La Chẩn nổi giận quát.

Chi Tâm lúc này liền ngậm miệng, chỉ dùng đôi mắt đẹp đen bóng như ngọc đầy oan ức, ủy khuất. La Chẩn tuyệt thân lại đi, ngốc tử vẫn đi theo, không dám nói, nhưng lại lầm bà lầm bầm muốn nương tử cấp cái công bằng.

Bảo Nhi cho là phụ thân đang đùa với hắn, vì thế cạc cạc chíp chíp hòa cùng hắn, đồng thời bất ngờ giơ bàn tay nhỏ bé níu lấy mái tóc đang xõa sauvai của mẫu thân. La Chẩn vừa ‘đánh đại nhân vừa phòng tiểu nhân’, mộtnhà ba người cứ một đoàn dây dưa như vậy, từ nội viện ra ngoại viện, từngoại viện đến thư phòng……

“Ngươi có ánh mắt kia là ý gì? Tiểu thư người ta một nhà ba người hoàthuận vui vẻ như vậy, ngươi ít động cái tâm tư không đứng đắn gì đó chota!” Hoàn Tố mắt hạnh trợn lên, quát nạt đe dọa người bên cạnh.

Mấy ngày nay, nàng vì đề phòng thằng nhãi này làm hại tiểu thư, hầu như làdùng hết tâm tư. Cũng bởi vì vậy, nguyên lai sớm chiều chung đụng, haingười mỗi lần gặp mặt nhau, vẫn tiếp tục sắc mặt không hòa hảo, hứng thú nảy sinh khi đấu võ mồm chọc tức nhau cũng ít đi không còn như trước.Tình cảm mơ hồ của đôi trẻ nhỏ lay động, dĩ nhiên bản chất thay đổi.

“Ta nhớ rõ, mẹ ta cũng từng ôm ta như vậy, nhưng nàng hiện tại, chỉ nhớ rõ đứa con trong lòng nàng mà thôi.”

“Ngươi còn chưa hiểu rõ ràng sao?” Hoàn Tố lông mày dựng thẳng, “Cho dù ngươinói là sự thật, tiểu thư là ngươi…. Mỗi người đều có Luân Hồi, đều cókiếp trước kiếp này, nếu người người ai cũng giống ngươi cứ mãi dây dưachuyện kiếp trước kiếp này không tha như vậy. Đây chẳng phải là làm rốiloạn thứ tự Luân Hồi sao? Vậy bát canh Mạnh bà trong truyền thuyết kiachẳng phải thùng rỗng kêu to sao?”

“Ngươi….” Phạm Trình tronglòng tràn đầy chua xót không có được một tia an ủi, ngược lại còn bịtrách móc dồn dập, tất nhiên là buồn bực, “Ngươi thì biết cái gì? Ngươitrừ bỏ dùng mọi cách bảo hộ tiểu thư nhà ngươi, còn có thể làm cái gì?”

“Ta đương nhiên là không hiểu. Ta chỉ là một người bình thường, không nhìnthấy quá khứ tương lai, lại càng không biết cái gì ‘mệnh số huyền bí’.Ta chỉ biết, tiểu thư hiện tại chính là tiểu thư, nếu có quan hệ gì vớingươi, thì cũng chỉ là mối quan hệ giữa nương tử của ân nhân và ngườichịu ơn mà thôi. Ngươi không thể bởi vì bản thân ngươi bất thường liềnmuốn quấy rầy cuộc sống bình thường của người khác được!”

“Thậtlà một tiểu nha đầu khéo mồm khéo miệng.” Tuyết y thanh thoát, tóc đennhư bộc, Phạm Trù giống như thần tiên hạ xuống, “Nếu ngươi muốn, ngươicũng có thể trở thành người bất thường, cùng Trình Nhi, cùng tiểu thưnhà ngươi, vĩnh viễn gần nhau.”

Phạm Trình gương mặt căng thẳng, “Cha, ngài không thể thương tổn nương tử của ân nhân!”

Đôi mắt của Phạm Trù bỗng trầm xuống, “Ngươi không phải thực hoài niệm mẹ ngươi sao?”

“Nhưng mẹ đã chết rồi……”

“Nói bậy!” Phạm Trù con ngươi đầy phẫn nộ, “Vi phụ sẽ đem mẹ ngươi về!”

“Mang về thì có thể thế nào đây?” khuôn mặt Phạm Trình chán nản nhợt nhạt,lắc đầu ai thán: “Mẹ ở trong nhà của chúng ta, thời điểm chân chínhkhoái hoạt có được bao nhiêu? Từ lúc bản thân bắt đầu hiểu chuyện, conchỉ nhìn thấy mẹ đó là khóc nhiều cười ít, con làm sao có thể vì sự íchkỷ của chính mình mà cướp đi hạnh phúc của mẹ chứ?”

“Ngươi nóicái gì?” Phạm Trù vẻ mặt phi biến. Thê tử không khoái hoạt sao? Nguyệtlão đã từng nói qua, La Chẩn cũng đã từng nói qua, nhưng hắn đều có thểcho phép chính mình không tin. Nhưng chính nhi tử của mình sao có thểcũng nghĩ như thế?

“Ai nói cho ngươi, mẹ ngươi không khoái hoạt? Mẹ ngươi yêu nhất là cha, thương nhất chính là các ngươi, ở chung mộtchỗ cùng cha và các ngươi, nàng sao lại không khoái hoạt chứ?”

“Con có mắt, có thể tự nhìn thấy. Gương mặt đầy nước mắt của mẹ, tổn thươngkhổ sở của mẹ, tất cả đều rõ mồn một trước mắt. Cũng là bởi vì mẹ yêucha nhất, nên cha mới trở thành người… thương tổn mẹ nhất. Thương tổnđến mức mẹ tình nguyện vứt bỏ không cần hai chị em mà mẹ thương nhất;dùng phương thức thê thảm, quyết liệt nhất mà rời đi, đổi lấy khởi đầumới……”

Có “Người” lắc lư đong đưa bay tới, “Con của ngươi so với ngươi còn hiểu chuyện hơn, một tiểu nha đầu lại càng biết nhận thức hơn ngươi, các hạ vẫn không thể tỉnh ngộ sao?”

Phạm Trù đột nhiên trừng mắt tức giận, “Ngươi bất quá chỉ là một Phong Thần nho nhỏ, đừng ở một bên huyên náo!”