Si Tướng Công

Chương 28: Thoát khốn phùng quân



Nữ tử Ngọc Hạ Quốc rất xem trọng mái tóc, tóc bị người động vào chuyệnnhục nhã chỉ kém sau thất trinh. La Chẩn lớn lên ở nơi giàu sang, tônquý, khi nào thì có người dám động vào một sợi tóc của nàng? Tất nhiênlà trong lòng nổi giận, giơ tay nhổ xuống trâm vàng trên búi tóc, xoaytay lại đâm!

“A ——” trên tay đau nhức, hắn kêu lên thảm thiết, một chưởng khác lúc này tát đến, “Thối kỹ nữ!”

La Chẩn giơ trâm lên chống đỡ. Nữ nhi lực đạo tất nhiên là mảnh mai, trêncổ tay bị va chạm lúc này sưng lên, mà cây trâm cũng đâm rách lòng bàntay đối phương. Bất chấp cổ tay đau đớn, nàng nhấc chân chạy hướng vềphía trước, “Chi Tâm! Chi Tâm cứu ta!”

“Trân Nhi!” Như vì đáplại tiếng kêu cứu của nàng, cánh cửa sắt nặng nề ầm ầm mở rộng ra, hiệnra một thân ảnh thon dài đứng ngược sáng.

“Tướng công!” La Chẩn phút chốc mừng như điên, vươn tay chạy đến người vừa đến.

Bọn người truy đuổi tất nhiên sẽ không bỏ qua, theo sau đánh tới, tại lúcngón tay vừa chạm vào quần áo La Chẩn thì một cỗ cuồng phong cuồn cuộnxoáy lên, gom hết bọn người phía sau hai người, một loạt ném văng ra.

Mà cùng lúc đó, La Chẩn liều mạng toàn lực đẩy nam tử đang ôm lấy nàng ra, hoảng sợ trừng đôi mắt đẹp, “Ngươi…. Ngươi….”

“Nương tử!”

La Chẩn quay đầu, thấy tướng công nhà mình, “….Chi Tâm!”

Chi Tâm vừa ngự phong (cưỡi gió) tới, nhìn thấy nam nhân kia đang đứng gầnnương tử, “Ngươi cút ngay, rời xa nương tử của Chi Tâm!”

Lấy tốc độ nhanh như gió, Chi Tâm chen mình vào giữa người nọ cùng nương tử nhà mình. Người kia mặt trầm như nước, y phục bay lên như bướm xoay đến bên kia La Chẩn, giơ tay muốn nắm.

La Chẩn mày liễu nhíu lại, đẩy tay hắn ra, “Phạm cư sĩ, thỉnh tự trọng.”

Chi Tâm đem nương tử ôm vào trong cánh tay, đỏ mặt kêu to, “Nương tử là của Chi Tâm, ngươi tránh ra!”

Phạm Trù hai mắt chỉ chăm chú nhìn La Chẩn, “Ta tránh mưa qua đêm ở miếuNguyệt lão, gặp Nguyệt lão, mới biết được ngươi thế mà lại uống canhMạnh bà đầu thai làm người….Vì sao? Chúng ta từng nói qua, chẳng lẽngươi đã quên?”

La Chẩn sững sờ nhìn lại nam tử này trong đáy mắt đầy đau thương thảm thiết, nàng chớp chớp đôi mắt sáng, không rõ nguyên do.

“Nương tử đừng nhìn hắn, nhìn Chi Tâm!” Chi Tâm kéo khuôn mặt có đôi má lúmđồng tiền thanh tú của nương tử lại, đem cả mặt mình phủ lên, “Chi Tâmrất nhớ nương tử nha.”

“Tướng công.” La Chẩn mắt đẹp rưng rưng. Ở dưới lòng đất tối tăm không có ánh mặt trời, nàng chưa từng hoài nghiChi Tâm sẽ đến cứu nàng. Bây giờ có thể tựa vào trong lòng hắn, nàngchân chính hiểu được chỉ có trong vòng tay ôm ấp này mới có thể đem đếncho nàng ấm áp, yên lòng. “Trân Nhi cũng nhớ chàng!”

“Nương tử vẫn chỉ cần Chi Tâm có phải không?”

“Thối ngốc tử, Trân Nhi cho tới bây giờ đều chỉ cần Chi Tâm a.”

“Nương tử không lừa Chi Tâm nha.”

“Trân Nhi khi nào đã lừa gạt chàng?”

“Vậy nương tử nhéo lỗ tai Chi Tâm được không?”

La Chẩn bật cười, “Đứa ngốc, nhéo lỗ tai chàng là không lừa chàng hả?”

“Trân Nhi nhéo lỗ tai Chi Tâm, chính là thật yêu thật yêu Chi Tâm, Chi Tâm liền thật vui thật vui.”

“Thối ngốc tử! Như vậy có đủ hay không?”

“Đau nha…. Nương tử lại nhéo! Đau nha…. Nương tử lại nhéo!”

Hai người một bên chàng chàng thiếp thiếp, nồng tình mật ý, hoàn toàn đã bỏ quên người bên cạnh.

Phạm Trù thấy một màn này, nói là đau triệt nội tâm cũng không đủ. Nữ tửtrước mắt, trí tuệ thanh nhã, giảo hoạt cường hãn, rõ ràng so với thê tử uyển chuyển hàm xúc, nhu tình như nước của hắn hoàn toàn bất đồng.Nhưng trong cơ thể của nàng, vậy mà lưu lại linh hồn của thê tử hắn, đãuống một chén canh Mạnh Bà quên hết tất cả!

Hắn không biết lànên xem nữ tử này là người đã đoạt lấy linh hồn thê tử, hay là muốn trái lương tâm thừa nhận rằng thê tử thật sự đã rời bỏ hắn mà đầu thai đây?

“Đừng để chúng chạy thoát! Ma ma đã dặn, thật sự không được, đi thỉnh đệ tửQuốc sư hỗ trợ!” Bị Phạm Trù đánh xỉu nằm ở trong hầm, sau một lúc lâutên gác cửa tỉnh lại, lạng quạng vấp ngã bò càng ra ngoài, rầm rĩ hétlớn, “Nhanh đi báo cáo Quốc sư!”

“Cái gì Quốc sư? Cái gì ma ma?” cửa lớn tiểu viện bị người từ bên ngoài đá văng, khoanh tay thong thảđi vào là người có khuôn mặt thâm trầm lạnh lẽo Cửu Vương gia – HàngThiên Dư, “Đem toàn bộ nô tài trong viện này mang về Vương phủ của Bổnvương, Bổn vương sẽ nghiêm hình khảo vấn!”

“Tỷ phu lần này thực khiến cho muội nhìn với cặp mắt khác xưa nha.”

Giúp La Chẩn tắm rửa thay quần áo xong, La Khởi một bên giúp tỷ tỷ chải vuốt sợi tóc mây, một bên vui rạo rực nói: “Tỷ tỷ xảy ra chuyện, tỷ phu đúng là phi thường bình tĩnh, như một đứa nhỏ trong một đêm dường như trưởng thành, tỷ tỷ khổ tâm không có uổng phí a.”

“Còn không phải vẫnlà cái dáng vẻ kia sao!” La Chẩn mặc dù không cho là đúng, nhưng đuôimày khóe mắt lại hết sức ôn nhu, “Muốn hắn lớn lên, thật khó.”

“Ai nha tỷ tỷ à, tỷ phu ở trước mặt tỷ, tất nhiên là vĩnh viễn không trưởng thành a… tại tỷ yêu chiều tỷ phu thôi.” La Khởi lựa chọn số trâm càivòng khuyên ở trên bàn, “Cài trâm nào đây?”

“Trâm gỗ đi. Trâm gỗ là Chi Tâm mua tặng cho tỷ. Mỗi lần cài lên, ngốc tử kia liền thật cao hứng.”

Nhìn tỷ tỷ sắc mặt hạnh phúc ngọt ngào, làm La Khởi đột nhiên có vài phần cô đơn, gượng cười nói:

“Trước kia, muội không có bài xích tỷ phu, là vì Khởi Nhi tin tưởng vào trítuệ và ánh mắt của La gia đại tiểu thư, tin tưởng tỷ tỷ lựa chọn tất cóđạo lý của mình. Hiện tại, Khởi Nhi đã hiểu rõ vì sao tỷ tỷ lại chọn tỷphu. Người có tình cảm chuyên tâm một lòng không đổi như thế, bản tínhthành tâm thành ý như thế, thật sự muốn không thích cũng khó.”

La Chẩn như nhìn ra được phiền muộn của tiểu muội, “Sau khi nói chuyện rõràng với Phạm Dĩnh, muội cùng Ngọc Vô Thụ trong lúc đó vẫn chưa có tiếntriển gì sao?”

“Chuyện đã qua, không nói cũng vậy thôi.” Hiểnnhiên, La Khởi không muốn nói nhiều đến chuyện này, “Không bằng nói mộtchút về phụ thân Phạm Dĩnh đi.”

“….Hắn?” La Chẩn đôi mi thanh tú hơi chau lại, “Nói đến hắn làm cái gì?”

“Tỷ tỷ chưa phát giác ra người này khi nhìn tỷ ánh mắt rất kỳ quái sao? Tỷphu đối với hắn cũng có nhiều phòng bị a, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn như là đề phòng kẻ trộm vậy. Còn nữa, lúc vừa mới tiến vào trong viện đểcứu tỷ, tỷ phu vốn muốn đi theo, nhưng phụ thân Phạm Dĩnh lại kêu tỷ phu ở lại. Hắn làm cho Khởi Nhi cảm giác như là hắn hình như không vui khitỷ và tỷ phu thân mật ở chung vậy đó.”

La Chẩn dứt khoát lắc đầu phủ nhận, nói: “Là muội lo lắng nhiều rồi, tỷ cùng với người này khônghề có chút quan hệ nào, hắn có thể nhìn tỷ thành cái dạng gì chứ? Cùnglắm, hắn là ân nhân cứu mạng của tỷ, nhưng Phạm gia đối với Chi Tâm nhớmãi không quên ân cứu mạng, như vậy là hòa rồi.”

“Không chỉ như vậy a tỷ tỷ…”

“Được rồi.” La Chẩn không muốn thảo luận quá nhiều về người không có liênquan, “Mau giúp tỷ tỷ trang điểm cho tốt, tỷ muốn đi Cửu vương phủ, tìmhiểu xem Quốc sư đắc đạo bán tiên kia cùng lão ma ma chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng đó như thế nào cấu kết thông đồng với nhau được.

Vả lại, việc này nếu không có Cửu Vương gia tới không sớm không muộn, vừađúng lúc nghe thấy mấy tên canh cửa kia kêu gào, chứ muốn từ trong‘miệng gang lưỡi thép’ của Trương ma ma tra hỏi rõ ràng, đều không phảilà chuyện dễ đâu. Mụ ta thế nhưng là một lão nô tài đã từng trải qua cực hình khổ ải trong cung đấy.”

“Việc này, cũng là nhờ tỷ phu a.”La Khởi cài thêm trâm hoa khác vào tóc mây của tỷ tỷ, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa, nói:

“Lúc đó Tỷ phu biết được chuyện tỷ tỷmất tích có liên quan đến lão ác nô kia, thời điểm nghe thấy tiếng tỷ tỷ kêu cứu, hắn liền gấp không thể chờ đi cứu tỷ tỷ. Muội nghĩ ác nô kiadù sao cũng là người trong cung, lại là ma ma tùy thân của Công chúa,cần phải có một người có địa vị cao đích thân đến mới có thể ra lệnhkiềm chế vừa có thể khiến cho mụ ta hết đường chối cãi.

Vì thế,muội cùng tỷ phu thương lượng, chia làm hai đường, muội đi mời phu quâncủa Ngọc Thiều công chúa Cửu Vương gia. Nhưng Khởi Nhi cước bộ tất nhiên chậm a, chỉ thấy tỷ phu trong không trung nói nói mấy câu, ngay sau đóKhởi Nhi liền đứng ở trước cửa Cửu vương phủ. Chứ nếu không, Cửu Vươnggia làm sao đến đúng lúc như vậy? Tỷ phu a, đúng là một vật báu vô giá,tỷ tỷ phải thật coi trọng nha.”

“Tiểu nha đầu, hôm nay muội khen ngợi Chi Tâm thổi phồng phóng đại như vậy, tỷ sẽ hoài nghi muội đối với hắn có rắp tâm gì khác a.” La Chẩn xinh đẹp nhẹ nhàng uyển chuyển đứnglên, đầu ngón tay kéo kéo gò má tiểu muội, “Đừng cho là muội muội ruộtcủa tỷ, dám mơ ước Chi Tâm của tỷ tỷ, tỷ vẫn sẽ không bỏ qua cho muội.Bất kỳ ai. Đều không được.”

“Ngươi gọi Chi Tâm tới có chuyện gì?” Chi Tâm nhìn chằm chằm nam nhânnày, trong tròng mắt đen thuần khiết tràn đầy vẻ đề phòng mà trước naychưa từng có.

Phạm Trù quay đầu, lạnh nhạt hỏi: “Lương công tử,ngươi lần đầu tiên gặp Phạm mỗ đã biết được ta cùng với Tàng Trân cóquan hệ phải không?”

Chi Tâm tay nắm thành quyền, giương cao cổ, quả quyết nói: “Trân Nhi là nương tử của Chi Tâm!”

“Ta cùng với Tàng Trân có ngàn năm nhân duyên, từng ước hẹn thiên thu muônđời bên nhau. Tàng Trân vì cứu Dĩnh Nhi mà thân thể bị thiêu rụi, hồnphi phách tán. Năm trăm năm qua ta kiên trì tìm kiếm, chính là muốn đemhồn phách của nàng tìm về trong cơ thể, để nàng sống lại. Đến cuối cùnglại biết nàng chuyển thế làm người….” Phạm Trù lắc đầu, giữa chân màykhắc rõ nỗi đau đớn thống khổ, “Tàng Trân là thê tử của ta….”

“Trân Nhi là thê tử của Chi Tâm, Trân Nhi chính là nương tử của một mình Chi Tâm!”

Phạm Trù thở dài nói: “Lương công tử được trời cao ban cho dị năng, ngươinhìn qua Phạm mỗ, liền thấy được Tàng Trân kiếp trước. Ngươi hẳn là đãtận mắt nhìn thấy ta cùng Trân Nhi từng có nhiều thời gian tốt đẹp biếtmấy, nàng từng yêu ta rất nhiều…”

“Không có gì đẹp cả!” Chi Tâmcổ họng nuốt xuống một cái lại cao giọng nói, “Khi đó, Trân Nhi luônkhóc. Ngươi ôm người khác ở phía trước cười đến cao hứng, ngay tại cáchđó không xa Trân Nhi khóc rất thương tâm…. Trân Nhi từng quỳ khóc cầuxin Nguyệt gia gia, nguyện cả đời sau nhất định không cần gặp lạingươi!”

Phạm Trù sắc mặt phi biến, “Ngươi….”

“Sau đó,Trân Nhi bị lửa đốt thật đau thật thảm, liền từ trong thân thể chui ra,phiêu phiêu, nhẹ nhàng bay bay thật lâu. Ngươi đuổi tới phía đông, TrânNhi liền tránh sang phía tây, vĩnh viễn muốn cách ngươi thật xa thật làxa…. Có một ngày, Quỷ Sai ca ca đi bắt hồn, vốn dĩ không định bắt TrânNhi, nhưng Trân Nhi tự nguyện đi theo bọn họ, còn đến xin bà bà xinh đẹp một chén canh uống, khi đó Chi Tâm ở ngay phía trước…. Trân Nhi ăncanh, thành tiểu bảo bảo…..”

“…. Không, sẽ không!” Chi Tâm từngcâu từng chữ nói ra, như biến thành từng mũi đao nhọn, mạnh mẽ khắc lêntrái tim Phạm Trù. Đau đớn mãnh liệt, đau đến thất kinh bát lạc, truyềntới xương cốt tứ chi, lộ trên gương mặt xinh đẹp méo mó. “Tàng Trân sẽkhông tránh né ta! Ta cùng với Tàng Trân ngàn năm bên nhau tình cảm tích tụ ngang với trời biển, có nhật nguyệt làm chứng. Tàng Trân đa tình ônnhu như vậy, nàng sẽ không phụ ta!”

“Ngươi khi dễ Trân Nhi, cònkhông muốn Trân Nhi không khi dễ ngươi, ngươi thật đáng ghét!” Chi Tâmgiơ tay nhấc chân kêu to, “Trân Nhi của Chi Tâm không phải là Trân Nhikia, Trân Nhi này là của Chi Tâm, chính là của Chi Tâm!Trân Nhi là củamột mình Chi Tâm, Chi Tâm chỉ cần Trân Nhi, không cần người khác!”

“……Chúng ta có hơn ngàn năm bên nhau, kỷ niệm tốt đẹp có vô số kể, mà ngươichứng kiến, chỉ thấy thời điểm nàng khóc lóc thôi sao? Ta cùng Trân Nhithề non hẹn biển, ngọt….”

“Ngươi đáng ghét!” Chi Tâm thật tứcgiận, khuôn mặt tuấn tú vì thế mà trở nên đỏ đậm, mắt đẹp trợn trừng,“Chi Tâm sẽ không làm cho Trân Nhi khóc! Một lần cũng sẽ không! Trân Nhi khóc, Chi Tâm sẽ rất đau rất đau! Khi đó, Trân Nhi thường thường khóc,thường thường thương tâm, Chi Tâm nhìn thấy, nhưng Chi Tâm không ở nơiđó, Chi Tâm không an ủi Trân Nhi được, Chi Tâm cũng rất đau lòng! Ngươilàm cho Trân Nhi rơi lệ, ngươi không biết Trân Nhi thương tâm, ngươiđáng ghét!”

Làm sao Phạm Trù lại không biết ái thê thương tâmchứ? Lúc đó, sống cuộc sống không bị gò bó, tự do phóng khoáng, dù biếtlà hoang phí tình cảm nồng nàn của kiều thê, nhưng hắn có thời gian, cónăm tháng vô tận vô tận, nghĩ sẽ từ từ bù đắp cho nàng, nên dù có biếtcũng không sợ.

Nhưng lúc chứng kiến thân thể thê tử bị thiêu hủy đến hồn phi phách tán ngay trước mặt, cảnh tượng lúc đó liền tuyênthành ác mộng vĩnh viễn của hắn.

Nhiều năm tìm kiếm thê tử nhưng không được. Trong suốt những năm tháng đó, hắn cũng từng trong hoảnghốt nhận ra nàng không muốn để hắn tìm thấy. Chẳng qua là hắn không muốn tin mà thôi. Cho đến khi tình cờ gặp được Nguyệt lão, được tận mắt nhìn thấy thê tử trong thời khắc đó dứt khoát kiên quyết….

“Quốc sư nói Lương gia phụ nhân là yêu phụ, vì muôn dân bá tánh, nên sai khiến lão nô dùng Phật gia mê hương làm nàng hôn mê, sau đó giam vàomật thất….” Trương ma ma đầu dán tại trên mặt đất, vạn phần hoảng sợ.Trên da thịt vì nhận đủ quyền cước của nha đầu Lương gia thương phụ kiamà đau đớn co lại. “Lão nô… Lão nô chỉ là nghe lệnh….”

HàngThiên Dư ngồi chính giữa chủ tọa, lạnh nhạt hỏi: “Ngụ ý của ngươi làchịu Quốc sư sai khiến nên mới vu hãm Lương thiếu phu nhân là yêu quái,rồi tự mình vụng trộm bố trí giam cầm sao?”

“Cấm địa kia khôngphải lão nô tìm!” Trương ma ma vội vàng ngẩng đầu biện bạch, “Là Quốc sư chỉ thị lão nô, địa giới kia trước đây được dùng làm nơi Quốc sư giamcầm yêu quái, bốn phía có bày trận pháp Hàng Yêu……”

“Phảikhông?” Hàng Thiên Dư bất động thanh sắc, “Sao theo như Bổn vương trađược, nhà tù kia không phải là Quốc sư sở hữu. Mười ngày trước, nơi đóvẫn là chỗ ở của một hộ dân, là ngươi ra giá mua lại.”

“…. Lãonô nói dối, lão nô đáng chết! Nhưng nơi dân thường cư trú này, đích thật là Quốc sư sai sử lão nô mua lại, vì Quốc sư cho rằng căn hầm trong nhà kia ở hướng Chí Dương, dễ khắc yêu nhất….”

“Như vậy, cho rằng Lương thiếu phu nhân là yêu quái, là ngươi, hay là Quốc sư?”

“Lương thiếu phu nhân nàng….”

“Chẳng lẽ đến lúc này ngươi còn muốn nói, Lương thiếu phu nhân quả nhiên là yêu?”

“Vương gia……”

“Ngươi cho rằng ngươi so với Bổn vương thông minh hơn sao? Ngươi bất quá chỉlà thân xác phàm thai, vì sao có thể mạnh miệng chắc chắn rằng Lươngthiếu phu nhân là yêu? Còn nữa, Vương phi của Bổn vương cùng Lương thiếu phu nhân là thanh mai trúc mã, sao cũng không có phát hiện? Hay Trươngma ma là tiên nhân không phải người thường?”

“Vương gia thánhminh!” Trương ma ma xem ý tứ Cửu Vương gia biểu hiện rõ là đứng về phíaLương gia thương phụ kia rồi. Vì bảo toàn tính mệnh, đành phải thỏa mãn ý Cửu Vương gia, buông tha Lương gia phụ nhân kia vậy.

“Lươngthiếu phu nhân ôn lương hiền lành, Tứ Đức (Tam tòng tứ đức) vẹn toàn, là một nữ tử hiếm thấy. Nhưng Quốc sư cho rằng hắn hôm nay gặp nghèo túngđều là do Lương thiếu phu nhân bày quỷ kế, thế nên đã sai khiến lão nôđi cảnh cáo Lương thiếu phu nhân một chút.

Nguyên ý của Quốc sư, là muốn đem Lương thiếu phu nhân nhốt ở trong hầm ngầm kia, không choăn uống, nhốt chừng trăm ngày. Nhưng lão nô sợ hại đến mạng người, nêndấu sau lưng Quốc sư đưa lương thực cho Lương thiếu phu nhân, còn bố trí gian hầm kia thoải mái một chút….”

“Ngươi đã có phần thiện tâm này, vì sao còn muốn thay Quốc sư làm việc?”

Trương ma ma nét mặt già nua thảm thiết như là đang khóc tang, vừa nức nở vừanói: “Lão nô sợ a, Quốc sư tìm tới lão nô, lão nô nếu không thuận theolàm việc Quốc sư phân phó, chỉ sợ cũng bị trở thành yêu quái bị bắtđi……”

“Nô phụ lớn mật!” Sau tấm bình phong, đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn, Quốc sư thân hình to lớn bước vội ra, khí thế lấnát, “Dám can đảm vu hãm bổn Quốc… bần tăng, miệng lưỡi hoang đường, thật là một kẻ ngu muội ngoan cố!”

“Quốc sư?” Trương ma ma kêu lênmột tiếng, lập tức nghĩ lúc này không phải hắn chết thì là mụ chết, tánh mạng quan trọng nhất, không thể khinh thường, “Quốc sư, lão nô nói cógì sai sao? Lão nô thật là y theo ngài chỉ thị mà làm việc! Ngài nóiLương thiếu phu nhân là yêu phụ, chỉ sợ sẽ gây họa nhân gian, muốn lãonô trợ giúp ngài một tay. Lão nô hết thảy hành động, đều là xuất phát từ lòng trung thành đối với Hàng Hạ quốc, còn có đối với ngài thờ phụng,ngài……”

Quốc sư mắt trừng muốn nứt ra, “Ngươi nô phụ này, ăn nói lung tung, đáng giận đến cực điểm!”

“Quốc sư, ngài cũng không thể thề thốt phủ nhận a. Lão nô thay ngài chịutrách nhiệm đừng lo, nhưng ngài không thể không niệm tình lão nô hảo……”

“Điêu phụ, thật to gan…… Bần tăng không ngại tái hiện lại tình cảnh ngày ấy!”

“Quốc sư ngài……”

Hàng Thiên Dư khuỷu tay chống lên tay ghế, nắm tay đỡ lấy gò má, thờ ơ lạnh nhạt xem một màn trò hay này.

Mà La Chẩn cùng Quốc hậu được Công chúa mời đến bên trong phủ ngắm hoa, đang ở gian kế bên, càng cảm thấy buồn cười hơn.

Con người va chạm trong cuộc sống cũng sẽ có lúc bộc lộ nhân phẩm hèn kém,hạ cấp, mặc kệ là tu vi cao thâm bậc nào, đều đã lộ rõ. Những người này, khi sinh ra là những đứa trẻ sơ sinh không tỳ vết, nhưng ngâm vào chảonhuộm, liền bị nhuộm ra tạp sắc không giống nhau. Cho nên, Chi Tâm củanàng là báu vật quý hiếm đáng quý cỡ nào a.

“…. Chuyện này… nàythật hoang đường!” Quốc hậu nghe được từng tiếng lại từng tiếng vạchtội, mắng nhiếc lẫn nhau, phượng nhan đoan trang lúc này trắng bệchkhông còn chút máu, bàn tay trắng nõn mềm mại vỗ lên bàn án, “Người đâu, lôi lão nô kia giam vào cung nô khố, giáng làm nô tài quét dọn cấp thấp nhất! Đem Quốc sư giao cho Quốc quân tự mình xử lý!”

Đường đường là Quốc sư, là ma ma tùy thân của Công chúa, vậy mà lại xảyra tranh chấp như vậy, này không phải là chuyện xấu đáng chê cười sao.Vì vậy mặc dù Quốc hậu xử lý mọi chuyện quyết đoán lợi hại, nhưng vẫnkhông khỏi cảm thấy rất mất mặt.

“Lương thiếu phu nhân, Bản cung thật có lỗi. Ngươi chịu khổ bị giam cầm, Bản cung sẽ bồi thường ổnthỏa. Cho dù vậy Bản cung cũng vẫn còn thiếu ngươi một cái nhân tình,sau này có chỗ cần thì cứ tìm đến Bản cung.”

“Tạ Quốc hậu.” LaChẩn nghĩ: nếu mình lúc này muốn giải trừ hôn ước giữa Công chúa và ChiTâm, không biết phượng nhan Quốc hậu sẽ biến hóa như thế nào đây.

“Đúng rồi, Lương thiếu phu nhân, không biết Trân Châu cùng Chi Tâm ở chung thế nào? Này một đôi tuấn nam mỹ nữ…”

Xem đấy, lại đến rồi. La Chẩn mi mắt rũ xuống, lạnh nhạt cười không nói.

“……Nga.” Quốc hậu thoáng nhìn nữ tử này thần sắc lạnh nhạt ngầm mỉa mai, khôngkhỏi có vài phần ngượng ngập, “Việc này không vội, cứ để cho bọn họ ởchung thêm mấy ngày đi. Bản cung nghe nói, Trân Châu thực thích ngươi,có phải không?”

“Dân phụ cùng Công chúa quả thật rất vui vẻ. Công chúa ngây thơ nhu thuận, luôn khiến người không tự chủ mà yêu thương.”

“Vậy thì tốt!.” Quốc hậu vừa lòng cười, “….Đúng rồi, Lương thiếu phu nhân,nhà mẹ đẻ Bản cung có họ hàng thân thích là buôn bán tơ lụa. Thời giangần đây muốn tìm người cung cấp hàng mới. Bản cung lại nghe nói nhà mẹđẻ Lương thiếu phu nhân là thương gia tơ lụa lớn nhất Ngọc Hạ Quốc, vậyviệc buôn bán này giao cho ngươi, ngươi thấy thế nào?”

Thế nàymới đúng a. Nàng là một thương nhân, đối với thương nhân nên nói chuyệnlàm ăn buôn bán, nghĩ muốn đối tốt với nàng, chỉ cần khiến nàng có lợikhông phải sao? “Quốc hậu ngự ban cho La gia cơ hội phát tài này, La gia tất nhiên là cao hứng. Bất quá, nếu là thương gia lui tới, vậy lấy quycủ của thương gia đi, đợi Quốc hậu đích thân xem qua hàng hóa La giatrước. Xem xong, lại trao đổi cũng không muộn.”

“Ngươi làm việcquả nhiên là thoả đáng.” Quốc hậu đối với nữ nhân này càng thêm thưởngthức, “Lương gia là hoàng thương, ngươi lại yêu thích Công chúa như thế, chúng ta đã không phải người ngoài. Sau này gặp Bản cung, ngươi khôngcần hành lễ của dân thường nữa, khi tự xưng cũng không cần cường điệuxưng ‘dân phụ’ nữa. Bản cung ban cho ngươi một thẻ bài, bất cứ lúc nàocũng có thể tiến cung gặp Bản cung, xem như ngươi đã là muội muội Bảncung rồi.”

“Tạ Quốc hậu ân thưởng!”

Từ “Muội muội” này,tuy không khỏi có chút động chạm, nhưng có khả năng mang đến lợi ích tất nhiên là không nhỏ, vì vậy La Chẩn vui lòng nhận thôi.

Nếu là được Quốc hậu yêu thương, La Chẩn tất nhiên sẽ không lãng phí,việc đầu tiên hồi phủ là lập tức giao cho Khởi Nhi phụ trách bàn bạc mọi việc cùng thân nhân của Quốc hậu. Nhưng mà ai có thể nghĩ đến, Khởi Nhi sau một chuyến bàn bạc này, không chỉ kiếm về tiền tài cuồn cuộn, cũngkéo về cho La Tam tiểu thư một gốc cây hoa đào nở rộ. Kia tất nhiên lànói sau, tạm thời gác lại.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ!” Trân Châu như nai con nhảy nhót lại đây, theo sau có vài cung nữ đang trái ngăn phải đỡ, canh chừng che chắn lỡ nàng có bị ngã.

La Chẩn vững vàng đỡ được bé nai con xinh đẹp này, “Tiểu công chúa, hôm nay có tốt không?”

“Không có tỷ tỷ, không tốt!” Trân Châu hờn dỗi, đầu nhỏ chui vào trong lòng La Chẩn. Không nghĩ tới lại bị một bàn tay to kéo lại, xách lên khỏi mặtđất.

“Ngươi cách xa nương tử Chi Tâm một chút!”

“Ai nhaai nha….” Hai mũi chân đi giày nhỏ của Trân Châu treo lơ lửng đạp đátrong không trung, hai tay nhỏ bé hoảng sợ vung vẩy tứ phía, “Chi Tâmthối, mau thả Trân Châu xuống dưới!”

“Ngươi cách xa nương tử Chi Tâm, Chi Tâm sẽ buông ngươi ra!”

“….Chi Tâm ngươi xấu, Trân Châu ghét ngươi!”

“Chi Tâm cũng ghét ngươi! Thực ghét ngươi!”

“Lương thiếu phu nhân, chuyện này….” Các cung nữ tự nhiên biết vị nam tử đốivới công chúa không chút khách khí này là ai, nên không dám có bất kỳvượt quá khuôn phép, nhưng chủ tử bị người ta không hề tôn trọng xáchlên như vậy, cũng không thể làm như không thấy được.

“Chi Tâm, để công chúa xuống.”

“Không để!”

“Không để ư?” La Chẩn mắt đẹp khẽ híp lại: Ngốc tử này hôm nay lá gan không nhỏ? “Chàng dám nói không để?”

Chi Tâm ai ai oán oán nhìn nương tử, dẩu đôi môi đỏ mọng, “Nương tử thươngTrân Châu, không thương Chi Tâm, Chi Tâm thực mất hứng!”

“Mất hứng vậy chàng tính xách công chúa vậy mãi không để xuống sao?”

“Nương tử thương Chi Tâm, Chi Tâm để xuống!”

Tướng công này a, sao càng ngày càng làm cho nàng… “Thả công chúa xuống.”

“Nương tử thương Chi Tâm sao?”

“….Ừ.”

“Nương tử không thương Trân Châu?”

“….Ừ.”

“Nha!” Chi Tâm mừng rỡ, ném tiểu công chúa trong tay, liền đến ôm nương tử hắn, “Trân Nhi thật tốt, Chi Tâm thích Trân Nhi!”

“…… Oa…… Đau quá….” Mặc dù được đám cung nữ nhanh chóng đỡ lấy, nhưng bịChi Tâm ném, cái mông nhỏ nhẹ chạm đất Công chúa vẫn đau đến khóc lớn,vừa khóc lóc nước mắt giàn dụa, cái miệng nhỏ nhắn vừa thao thao bấttuyệt, “….Oa ….Chi Tâm thối, Trân Châu chán ghét Chi Tâm! Oa……”

La Chẩn thấy tiểu công chúa khóc đến đáng thương, muốn đưa tay ra, “Trân Châu….”

“Nương tử, đừng để ý đến nàng!” Chi Tâm ôm nương tử quay đầu bước đi, “Đi, Chi Tâm vừa thêu lụa hoa xong nha, Trân Nhi đi xem tấm lụa thêu của Chi Tâm được không? Chi Tâm thêu Mẫu đơn tỷ tỷ đó, rất đẹp nha.”

Ngốctử này là đang ý đồ lừa gạt nàng sao? La Chẩn nhoẻn miệng mỉm cười, mêmẩn nhìn bộ dáng ngốc tử đắc ý lừa được mình, thật nhanh đã quên mấtcông chúa đằng sau, cam nguyện bị ngốc tử này “Lừa” đi.

Phía sau bọn họ, bỏ qua một bên tiểu công chúa đang khóc nháo mất mát không nói, sau mấy bụi thanh trúc, lộ ra thân ảnh phụ tử Phạm Trình.

“Cha, người xác định nàng quả nhiên là….”

“Ừ.”

“….Vậy phải làm sao đây?” Phạm Trình đôi mày nhíu chặt thành chữ ‘川’, bănkhoăn, “Ân nhân nương tử lại là…. Sao có thể như vậy? Vậy phải làm nhưthế nào đây?”

“Còn có thể như thế nào?” Phạm Trù thanh âm nhẹ nhàng, “Nên như thế nào thì thế ấy.”

“….Cha muốn làm gì?” Phạm Trình vội hỏi.

“Ta còn đang suy nghĩ.”

“Việc này có nên nói cho tỷ tỷ hay không?”

“Tạm thời không cần.”

“Cha sẽ không thương tổn ân nhân chứ?”

“Hắn là ân nhân của ngươi, không phải sao?”

Phạm Trình âm thầm xem xét dò la sắc mặt phụ thân, trên mặt không chút biểucảm, hỉ nộ khó lường, thì đáy lòng không khỏi lo sợ, lại không biết nênquyết định như thế nào: Là nên làm cho hồn phách của mẹ sớm trở về thânthể, hay là khuyên cha nhẫn nại chờ ân công nương tử dương thọ kết thúc?

“Nương tử, sổ sách Chi Tâm xem xong rồi.”

“Ngoan.” La Chẩn tâm tư còn đang chăm chú trên những con số trong sổ sách, thuận miệng đáp.

“Nương tử, nàng thích Chi Tâm có phải không?”

“Ừ.”

“Thích nhất Chi Tâm có phải không?”

“Ừ.”

“Nương tử chỉ thích Chi Tâm được không?”

“….Được.”

“Vậy hôn nhẹ có được không?”

“…Được.”

Chi Tâm cười hì hì, đầu tiến lại gần, ở trên gò má thơm của nương tử ‘chụt’ một cái. La Chẩn giơ một tay qua loa vỗ đầu hắn cho có lệ, ánh mắt vẫnchưa dời khỏi mấy con số.

Chi Tâm hôn xong vẫn còn lưu lại hương thơm của thê tử, đắc ý phồng má hướng về bóng người ngoài cửa sổ,“Nương tử, hôn lại được không?”

“.…Được ….Hử?” La Chẩn đáp ứngxong, hình như ý thức được ngốc tử này hỏi xin cái gì, ngẩng đầu địnhquát hắn, vừa vặn môi nhỏ bị hắn ngậm lấy. La Chẩn mặc dù cho rằng làmviệc này ở thư phòng thật là không nên, nhưng nghĩ đến chính mình vừamới vượt qua được một kiếp ‘hữu kinh vô hiểm’, Chi Tâm quấn lấy nàngcũng là phải thôi, cho nên, chiều hắn hôn cho thỏa nguyện vậy.

“Nương tử…..”

La Chẩn nâng lên môi đỏ bị ngốc tử ngậm đến ướt át, xinh đẹp diễm tình,mỉm cười, “Thối ngốc tử, hôn cũng hôn rồi, vì sao còn ủy khuất nhìn tanhư vậy?”

“Chi Tâm thích nương tử.”

“Ta biết a.” Lời này không đem lỗ tai của nàng ra đóng thành kén, sợ cũng mài mòn môi ngốc tử này rồi.

“Chi Tâm chỉ thích nương tử.”

“Ta cũng biết a.” Lời này, nàng cũng nghe hoài cũng không chán đâu.

“Nương tử cũng chỉ thích Chi Tâm, mặc kệ nương tử trước kia thích ai, hiện tại chỉ thích Chi Tâm!”

Trước kia thích ai…… La Chẩn khẽ nhíu đôi mi thanh tú, “Khởi Nhi dọa chàng hả?”

Nàng nghĩ: chắc là La Khởi cảm thấy vị tướng công bảo bối này của nàng cầnphải bị hù dọa hai ba lần mới trưởng thành chín chắn được, nên đemchuyện trước kia của nàng cùng Giang Bắc Hồng từng qua lại rồi thêm thắt vài chỗ kể cho hắn nghe. Vì thế, ngốc tử này liền tự hù dọa chính mình.

“Khởi Nhi không dọa Chi Tâm, nhưng mà Chi Tâm sợ a.”

“Sợ cái gì?”

“Sợ nương tử không cần Chi Tâm!”

Đứa ngốc! La Chẩn khẽ hôn hắn một cái, chớp đôi mi dài, “Thời điểm chàngkhông nghe lời ta, vẫn đi gặp Diêu Y Y, ta lúc đó quả thật có nghĩ làchàng lại không nghe lời, ta liền không cần chàng nữa.”

“Chi Tâm không thích Y Y, không thích người khác, nương tử cũng không thích người khác, đúng không?”

“Khởi Nhi nếu không có dọa chàng, ta làm sao có người khác chứ? Thối tướngcông, chàng lại suy nghĩ lung tung vớ vẩn cái gì đúng không?”

Không có người khác nha, Chi Tâm mừng rỡ, “Vậy nương tử không thích Phạm Trù có phải không?”

Phạm Trù? La Chẩn lẩm nhẩm trong lòng sau lại nhăn mày nói, “Làm sao lại nhắc đến hắn?”

“Nương tử trước kia thích hắn a….”

La Chẩn mi nhăn lại càng nhăn, tròng mắt nổi lên nghi hoặc, hờn giận nói, “Ta thích hắn khi nào?”

“A? Nương tử không biết sao!.” Trên khuôn mặt tuấn tú của Chi Tâm đầu tiênlà mờ mịt, sau đột nhiên mừng rỡ, “Nương tử thật sự không biết a.”

“Ta chưa bao giờ thích hắn, biết cái gì?” La Chẩn ngón tay hung hăng điểmđiểm lên trán hắn, “Ta làm sao có thể không thương tướng công một lòngchuyên chú si tình, lại đi thích một tên phong lưu khắp nơi lưu tình như vậy? Thối tướng công, còn dám hoài nghi ta cùng với hắn có cái gì khúcmắc, ta sẽ không tha cho chàng a.”

“Hi hi……” Chi Tâm đắc ý hướng người ngoài cửa sổ bĩu bĩu môi, ôm chặt nương tử lại hôn lên môi thơm.

Mà người ngoài cửa sổ kia, Phạm Trù một chưởng đánh mạnh lên song cửa sổ. Tiếng nổ lớn kia khiến La Chẩn kinh ngạc, “Tiếng gì….”

“Nương tử, mặc kệ, hôn hôn…”

“Chắc là gió thổi ngã chậu hoa, chàng đi xem…”

“Không phải xem a… Chi Tâm nhờ Phong ca ca nâng dậy là được rồi, mau tới hôn nha!”

“Thối ngốc tử…”