Si Tướng Công

Chương 19: Quân tâm không nhị



Trong cách gọi của Tướng công, “Trân nhi” chưa bao giờ là “Chẩn nhi”giống như những người khác vẫn gọi. Chuyện phân biệt này, trước đó, trừChi Tâm và Trân nhi ra, ngay cả những người thân cận nhất là Hoàn Tố vàPhạm Trình cũng không biết.

(Xin xem lại chương 1, lúc La Chẩntự giới thiệu tên mình là Trân nhi với Chi Tâm. Trong tiếng Trung, Trân(珍) và Chẩn (缜) phát âm “zhen” giống nhau.)

Từ trước tới nay Chi Tâm vốn rất hiếu thuận, nhưng hôm nay lại vô cùng bướng bỉnh cố chấp,bất kể song thân có lớn tiếng quát bảo ngừng vẫn không nghe theo, vẫn cố ý hỏi tới để chính tai nghe được đáp án. “Ngươi thích Chi Tâm hả? Ngươi thích không? Thích không?”

Diêu Y Y liếc mắt trộm đánh giá ChiTâm: hai tròng mắt sáng rực, đôi gò má nhuộm đỏ, dáng vẻ như vậy là đang xấu hổ hay vui mừng?

“Ngươi thích Chi Tâm hả?”

“Chi Tâm ca ca….” Diêu Y Y thẹn thùng cúi mặt, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

“Y Y…” Nhị Lão Lương gia hít sâu vào một hơi: nhìn vẻ mặt này, Y Y thậtđúng là thích Chi Tâm sao? Khó trách… khó trách những lời nói của condâu nảy sinh ý ác cảm với Y Y, khó trách….

“Ngươi có thích ChiTâm hay không?” Nương tử nói Chi Tâm không nên tức giận, tức giận sẽkhông hỏi được đầu đuôi sự thật. Nhưng mà, Chi Tâm thật muốn tức giận,Chi Tâm rất tức giận! “… Ngươi không thích Chi Tâm đúng không?”

“Chi Tâm ca ca, Y Y… Y Y dĩ nhiên là thích Chi Tâm ca ca…. Chi Tâm ca ca tốt như vậy, người nào lại không thích….”

“Ah, vậy ý ngươi thích là không phải cái loại thích kia….”

“Đúng! Đúng vậy! Là loại thích đó!” Dưới tình thế cấp bách ả liền bất chấpthẹn thùng, mở miệng nói xong lại lập tức lấy tay che mặt, “Chi Tâm caca….”

Phong ca ca, Chi Tâm rất tức giận!

Muốn ta ném nàng ta ra ngoài thành không?……

Chi Tâm lại lên tiếng… “Y Y, ngươi thích Chi Tâm, ngươi nói Chi Tâm tốt, vậy Chi Tâm tốt chỗ nào?”

“Chi Tâm ca ca chỗ nào cũng tốt cả, ngươi là ân nhân cứu mạng của Y Y, ngươi vô cùng hiếu thuận với Lương bá phụ, Lương bá mẫu… Ngươi biết lễ nghivới mọi người, coi trọng hạ nhân, ngươi biết coi sổ sách, biết tích luỹtiền bạc… Đúng rồi, Chi Tâm ca ca còn có tay nghề thêu lụa hoa rất đẹp,một ngày nào đó Chi Tâm ca ca dạy Y Y đi.”

“Nhưng mà….” Khuônmặt đẹp của Chi Tâm nhăn lại, gãi đầu giật tóc, làm hỏng mất khí chấtthần tiên của mình, “…lúc trước Chi Tâm chưa gặp nương tử, cũng chỉ biết tiêu tiền a; Chi Tâm chưa gặp nương tử, cũng không biết cha mẹ rất khổcực vất vả a; Chi Tâm chưa gặp nương tử, cũng không biết làm sổ sách,không biết dệt lụa hoa, cái gì cũng không biết a. Nếu gặp một Chi Tâmcái gì cũng không biết, đã vậy lúc nào bên ngoài cũng bị người khác khidễ, ngươi vẫn còn có thể thích Chi Tâm sao?”

Phong ca ca, ChiTâm nói vậy có đúng không? …vậy sao trước giờ ngươi không nói cho ChiTâm? …Lại phải ra lệnh à? Nhưng cái gì gọi là “Ra lệnh”?

“… Chi Tâm ca ca, Y Y sẽ thích. Bất kể Chi Tâm ở tình trạng nào, Y Y cũng sẽ thích Chi Tâm ca ca!”

Nói láo! Đây là nói láo! — “Nhưng Chi Tâm không thích ngươi! Bất kể ở tình trạng nào, Chi Tâm cũng sẽ không thích ngươi!”

“Chi Tâm!” Vương Vân vừa thấy thần thái trên mặt con thì đã biết con trai si ngốc của họ đang tức giận đến muốn nổi điên, “Lời này nói sau đi….” Bất kể trong tâm con trai nghĩ như thế nào cũng không nên tổn thương tìnhcảm của một cô gái thích hắn, đúng không?

“Không được!” Chi Tâmmắt to sáng quắc chiếu ra thứ ánh sáng bức người, “Chi Tâm phải nói cho Y Y, Chi Tâm không thích ngươi, Chi Tâm chán ghét ngươi! Đúng, đúng lànhư vậy!”

“Chi Tâm ca ca?” Diêu Y Y không biết tại sao chuyệnlại đến nước này, đành phải giả bộ vô cùng yếu mềm, rỏ từng giọt nướcmắt ra, “Y Y làm sai chỗ nào? Y Y không tốt chỗ nào? Lúc trước ngươi đãtừng nói thích Y Y mà?”

Chi Tâm nhảy phắt lên một cái ghế, ởtrên cao nhìn xuống rống to: “Ngươi chỗ nào cũng không tốt! Trước kialúc ngươi giống như Chi Tâm, ngươi và Chi Tâm đối đãi chân thật vớinhau. Lúc đó, Chi Tâm thích ngươi cũng giống như thích Phạm Phạm, thíchHoàn Hoàn, thích Chi Hành.

Nhưng ngươi bây giờ cũng cùng mộtgiuộc với những người khác, coi Chi Tâm là kẻ ngu để lừa gạt! Hơn nữa,hơn nữa… cho dù ngươi có đối xử với Chi Tâm tốt hơn hẳn so với nương tửđối với Chi Tâm, Chi Tâm cũng sẽ không thích ngươi! Chi Tâm chỉ thíchnương tử!”

“Chi Tâm ca ca, La tỷ tỷ dạy ngươi nói như vậy đúngkhông?… Hu hu… Y Y biết, La tỷ tỷ không thích Y Y… Hu hu… Nàng sợ Y Ycướp đi Chi Tâm ca ca… Y Y chẳng qua chỉ thích Chi Tâm ca ca mà thôi,vậy cũng là sai sao… Y Y căn bản đâu có gây trở ngại gì cho La tỷ tỷ…”

Chi Tâm giẫm chân xoay quanh trên ghế, mặt đỏ tới mang tai vì tức giận,“Thấy chưa, thấy chưa, ngươi đặt điều cho nương tử, ngươi nói láo, ChiTâm càng ghét ngươi hơn!”

“… Chi Tâm, con bước xuống nóichuyện!” Lương Đức quát lớn. Mặc kệ tình huống rốt cuộc ra sao, con trai cư xử như vậy là thất lễ, “Mấy người các ngươi, đỡ thiếu gia xuống!”

“Không muốn! Phạm Phạm, không được để cho bọn họ động vào!” Chi Tâm nhảy thêmmột cấp lên trên bàn bát tiên, giẫm chân bình bịch, vung tay múa chân,la hét:

“Y Y, nương tử chán ghét ngươi, Chi Tâm còn chán ghétngươi hơn! Nhưng mà, nhưng mà, nếu ngươi không có ý muốn thay thế nươngtử, nương tử căn bản cũng sẽ không chán ghét ngươi!

Nương tử tốt như vậy, nương tử chịu bị đánh thay cho A Hắc A Hoàng, lúc trời mưa sẽđem đồ che chắn cho các cỏ cây tỷ tỷ, Chi Tri Chi Nguyện đối với nàngkhông tốt nhưng nương tử vẫn tốt với họ. Nương tử tốt như vậy, nếu không phải là vì ngươi muốn cho Chi Tâm yêu ngươi, không thương nương tử nữa, thì nương tử sẽ không chán ghét ngươi, Chi Tâm cũng sẽ không chán ghétngươi!

Chi Tâm không có nương tử, sẽ không thể ăn cơm, không thể ngủ, không thể chơi cùng A Hoàng A Hắc, không thể… Chi Tâm không thểkhông có nương tử, ngươi còn muốn đuổi nương tử khỏi bên cạnh Chi Tâm.Ngươi thật đáng ghét, ngươi làm cho Chi Tâm rất ghét ngươi! Chi Tâmkhông hề muốn làm bằng hữu với ngươi, Chi Tâm không thích bằng hữu đángghét như ngươi!”

Những lời này thốt ra, có thể bừa bãi đấy, cóthể không diễn tả được hết ý đấy, nhưng từ đầu đến cuối đều mang theo sự chán ghét xuất phát tự trong đáy lòng của Chi Tâm mà phun trào ra không che không dấu, nên lực sát thương lại càng kinh người bậc nhất.

“Chi Tâm ca ca…” Lúc này, ngoại trừ giả bộ khóc lóc, ngoại trừ giả bộ yếumềm nhu nhược, Diêu Y Y cũng tự biết là ả có làm cái gì, có nói cái gìcũng đều không thích hợp. Ả hiểu rõ, từ nay về sau mình sẽ không chiếmđược sự cảm thông giúp đỡ đồng bệnh tương lân nào từ phía Chi Tâm đượcnữa. “… Ngươi hiểu lầm Y Y rồi, chẳng qua Y Y chỉ thích Chi Tâm ca ca mà thôi… Y Y chưa từng có ý muốn thay thế La tỷ tỷ… Hu hu hu…”

Vương Vân không có nữ nhi, từ trước đến giờ luôn mong mỏi mình có được mộtđứa con gái dịu dàng xinh đẹp, mà con dâu cao quý của bà thì có xinhđẹp, có uyển chuyển đấy, có thể nể trọng, có thể tín nhiệm đấy, nhưnglại không thể thân cận tâm sự tình cảm.

Vì vậy, bà thật lòng xem Y Y như con gái ruột mà yêu thương. Thấy đứa nhỏ này khóc như hoa đàogặp mưa trước mắt mình thì trong lòng bà có mấy phần đau xót, “Được rồi, Chi Tâm! Dù thế nào thì Y Y cũng là khách, sao con lại có thể thất lễnhư thế? còn không mau xuống đi!”

“Y Y, Chi Tâm nói cho ngươibiết, Chi Tâm thật, thật, thật chán ghét ngươi, Chi Tâm rất ghét, rấtghét, rất chán ghét ngươi! Đúng, cứ như vậy!”

Chi Tâm tuyên bốxong lời này, từ trên bàn nhảy huỵch xuống, “Ngươi không cần thích ChiTâm, ngươi cũng không cần đến nhà Chi Tâm, Chi Tâm chán ghét ngươi! Hừ!”

Chi Tâm dẫm chân chuyển hướng, gương mặt tuấn tú sau cơn bão táp phát tiếtlại trở nên thuần nhất, quay sang ôm hôn nương tử và Bảo Nhi mập mạp rồi cùng nhau đi khỏi sảnh.

“Hu hu hu… Lương bá mẫu… Hu hu hu…” Diêu Y Y cúi đầu trong ngực Vương Vân, bi thương vô hạn, lệ rơi ào ạt, u oán vô cùng.

“Aizz—” Vương Vân thở dài nói: “Chỉ có thể nói là tạo hóa trêu ngươi, nếu nhưngươi quen biết Chi Tâm trước Chẩn nhi, có lẽ…. Y Y, ngươi đừng sợ, bámẫu sẽ tìm cho con một tướng công tốt. Lương bá phụ của con có mấy vịbằng hữu mà con trai của họ đều chưa có vợ. Chọn trong đám bọn họ ra một người có tuổi tác và diện mạo tương xứng với con có lẽ cũng không khólắm.”

Mụ già này đang nói cái gì vậy? Vậy công sức ả bỏ ra lấylòng bà ta suốt thời gian qua thì tính thế nào? – “Hu hu… Y Y muốn sốngcùng Lương bá mẫu cả đời… Y Y không lấy chồng….”

“Như vậy saođược, không thể vì Chi Tâm mà làm lỡ làng chuyện chung thân đại sự củacon. Đúng không? Lão gia, hôm nào hẹn mấy vị bằng hữu đến phủ đi, cũngdặn họ đưa theo công tử tới chơi, để Y Y xem mặt luôn.”

LươngĐức gật đầu mặt đầy thương cảm. “Y Y, mặc dù bình thường Chi Tâm vẫn rất hiếu thuận nghe lời, nhưng một khi chọc giận nó, nó có thể phát tiếtnhư một Hỗn Thế Ma Vương. Nhưng con đừng hiểu nhầm Chẩn nhi. Không phảinàng bảo nó làm như vậy đâu. Trước khi Chẩn nhi vào làm dâu, nó cũng đãtừng một lần như vậy rồi.”

“Đúng vậy, đúng vậy! Một lần chúng ta muốn đem cho người ta đám mèo chó mà nó nhặt được, nó vừa biết được đãđại náo một trận gà bay chó sủa cả phủ luôn….”

“Sáng mai, ta sẽ cho người mang thiệp đi mời người ta. Con chọn được con trai nhà ai thì để Lương bá mẫu thay con làm mai cho….”

Ai thèm quan tâm chó chó mèo mèo cái gì? Ai thèm đi xem mặt con em nhà ai? Đến bây giờ mà hai lão già này vẫn thiên vị bênh vực con dâu nhà mìnhsao? Hai cái…- lão già hồ đồ này! Sao vẫn không nhìn ra diện mạo hạ tiện mà con dâu bọn họ đang cố gắng dối trá mượn cớ này nọ để che đậy?

Tất nhiên, ả vốn dĩ định rằng sẽ dụ hoặc hai lão già này coi ả là thân nhân để sau này dễ dàng sai khiến, nhưng tại sao bon họ lại có thể chỉ nóicâu rất tiếc cho ả mà thôi? Sao lại thế? Trên đời này, rốt cuộc vẫn làkhông thể tin ai ngoài chính mình, đúng không?

La Chẩn, ta không chiếm được, ngươi cũng đừng hòng mà có được, là do ngươi ép người quá đáng, chớ trách ta ác độc!

“Nương tử, nàng không cùng Chi Tâm đi hội chùa thật à?” Một đại cẩu vìmuốn làm một cố gắng cuối cùng nên chớp chớp đôi mắt to sáng trông rấtđáng thương.

La Chần cười, “Chẳng phải ta đã nói với chàng rồisao? Ta muốn cùng Chi Tri xem xét dược thảo quý hiếm mới mọc, mình tướng công đi chơi là được rồi.”

“Vậy Chi Tâm cùng nương tử đi xem dược thảo tỷ tỷ, Chi Tâm không đi hội chùa nữa.”

“Gần đây tướng công vừa phải sửa sang lại sổ sách lại vừa phải thêu lụa thảm hoa, rất vất vả mệt mỏi cho chàng rồi. Trân nhi để chàng tự do đi chơimột ngày cho thật đã. Không phải chàng thích nhất là hội chùa sao?”

“Nhưng Chi Tâm muốn ở cùng một chỗ với nương tử.”

Ngốc tử này! – Khẽ hôn lên trán, mũi và khóe miệng hắn, “Vậy được chưa?”

“Hi, Chi Tâm cũng muốn thêm nữa.”

Bên ngoài, Phạm Trình đợi ân nhân lên đường, nghĩ là nãy giờ mình cũng đãđợi hơn hai khắc rồi nên ho khan vài tiếng, cắt đứt cảnh uyên ương trong phòng.

“… Tướng công đi hội chùa, nếu nhìn thấy đồ chơi đẹp thì mua về cho Trân nhi cùng Bảo Nhi nha!”

“Ừ, ừ, ừ, nương tử phải nhớ Chi Tâm nha, rất nhớ rất nhớ rất nhớ Chi Tâm nha.”

“Tướng công cũng phải nhớ Trân nhi nha.”

“Chi Tâm rất nhớ rất nhớ Trân nhi, Chi Tâm bây giờ đã thấy nhớ rồi!”

“Thối tướng công, nếu không đi thì đánh chàng đó.”

“Nương tử đừng đánh Chi Tâm, Chi Tâm đi liền a!”

Lời tâm tình đổi trao hoài mà không hề thấy chán, Chi Tâm mang bộ mặt tươihớn hở đi ra cửa. Phạm Trình đối với chuyện này thật là khó hiểu: tìnhtình ái ái thật sự có thể làm cho người ta hạnh phúc đến như vậy sao? Ân nhân và nương tử của ân nhân diễn hoài không chán sao?

Dời mắtnhìn sang hướng khác lại vô tình đối diện với một cặp mắt long lanh lung linh khác, nhưng cặp mắt thứ hai này lại trừng trừng phóng lửa tới,“Nhìn cái gì, lỗ mãng, bảo vệ Cô gia cho tốt đó!”

“Nhảm, đợi ngươi nhắc nhở sao?”

Đồ nha đầu thô lỗ, nếu đối xử với hắn tốt bằng phần nửa so với nương tửcủa ân nhân đối với ân nhân, hắn cũng coi như…… Ủa ủa ủa, sao mình lạimuốn nha đầu này đối xử tốt với mình vậy nhỉ? Xuy xuy xuy, cũng tại ânnhân và nương tử ân nhân không tốt, dạy hư mình!

Phật tổ, QuanÂm Bồ Tát, đệ tử rất thuần khiết nha…. Thật ra thì dáng vẻ nha đầu thôlỗ kia khi trợn to mắt lên cũng có phần khả ái…. Ai da da, đệ tử đã sailầm quá sâu, Phật tổ, Bồ Tát, xin đừng vứt bỏ đệ tử…. Nhưng phải nói làdã nha đầu kia bình thường coi cũng xinh xắn đấy chứ…. A a a— ……

***

“Đại tẩu.” Lương Chi Tri đang chuyển mầm dược thảo từ chậu ươm ra trồng xuống đất, thấy nàng đến gần, vội lau tay đứng lên chào.

“Mới mấy ngày không gặp, Chi Tri lại cao hơn một chút rồi. Ta nhìn thoángqua còn tưởng rằng thấy Chi Hành.” La Chẩn đưa thư trong tay ra, “Đây là thư Chi Hành ca ca gửi cho đệ.”

“Cảm ơn đại tẩu.” Lương Chi Tri lau tay vào khăn, nhận thư cất vào trong ngực áo, “Đại tẩu, mầm dượcthảo mọc rất tốt. Đem ra trồng xuống đất đoán chừng là sẽ sống trên támphần.”

“Không tệ. Ta nghe sư phụ nói, đệ có tài bẩm sinh, màcũng rất cố gắng. Chẳng bao lâu nữa, Lương gia sẽ có vị danh y thứ hai…. Đệ không tin sao?”

“Đợi sau khi xong việc rồi hãy nói!”

Đứa nhỏ này đã trưởng thành thật rồi. “Ta có dò hỏi chuyện của cha mẹ đệ,căn cứ vào một ít tin tức có được, cuộc sống của họ cũng ổn, đệ khôngcần lo lắng.”

Lương Chi Tri nghẹn ngào mím môi nói một câu: “Trong tay có số bạc lớn như vậy, sao lại không tốt chứ?”

“Chi Tri, đừng hận bọn họ.” La Chẩn thở dài, “Cha mẹ trên thiên hạ, làmchuyện gì cũng là vì con cái. Mặc dù có lúc không đúng, nhưng cũng là vì ước nguyện ban đầu là vì cho con mà thôi. Bất kể con cái có nhận biếthoặc không đồng ý đi chăng nữa thì cũng không nên hận cha mẹ.”

“Chẳng lẽ tẩu không hận mẹ ta?”

“Không hận.”

“Không thể nào!”

La Chẩn mỉm cười, “Mẹ đệ làm những chuyện như vậy, tất cả đều là vì lo cho tương lai của đệ và Chi Hành. Bà muốn Chi Hành trở thành người thừa kếcủa Lương gia, bà vơ vét thật nhiều vàng bạc là ý muốn cho các ngươi một đời không phải lo lắng cơm áo gạo tiền. Ta lại là trở ngại của bà,đương nhiên là bà sẽ đối với ta không tốt; cũng giống như nếu trên đờinày có người làm điều gì bất lợi cho Bảo Nhi, ta cũng sẽ làm nhữngchuyện bất lợi với hắn.

Chẳng qua, mẹ đệ chưa từng nghĩ tới vàiđiều, những thứ mà bà muốn đoạt lấy kia có phải là thuộc về mình haykhông, Chi Hành có muốn nắm trong tay gia sản này hay không? Mà nếu bàkhông tranh không giành, có thật là đệ và Chi Hành sẽ không có chút gìkhông? Bà muốn cho các ngươi, nhưng đấy có phải là thứ mà các ngươi muốn không? Còn nữa, con người nỗ lực làm việc hết sức mình có thể dùng đếnngàn vạn loại thủ đoạn, nhưng cũng không thể mất đi giới hạn làm ngườithấp nhất.”

Lương Chi Tri cúi thấp đầu xuống……

La Chẩn thấu hiểu, vỗ vỗ vai hắn, “Ta không hận bà, chỉ không thích bàmà thôi. Nếu sau này bà vẫn đối với ta không tốt, ta cùng sẽ đối với bàkhông tốt.” Thậm chí, sẽ không cho bà bất kỳ cơ hội xoay trở nào. “Mà đệ cũng không nên hận bà nữa.”

“Đệ không thể tha thứ cho bà! Nếunhư khi đó đại tẩu không tới kịp…. nếu bọn họ thật sự lôi tỷ tỷ ChiNguyện đi… thì cái gì cũng không còn kịp nữa…”

“Aiz—! không phải đệ cũng đã khuyên Chi Nguyện rằng mẹ đệ đoán chừng chúng ta nhất địnhsẽ đi qua sao? Đợi bà trở lại, đệ có thể rầy rà càm ràm bà. Chứ ‘hận’kiểu này sao lãng phí sức lực và cảm xúc quá. Tốt nhất là thu về đi. Hơn nữa, hận một người đã mang lại cho mình sinh mệnh thật ra còn muốnthống khổ hơn so với người bị hận nữa đó.”

“Đại tẩu…”

“Hôm nay chúng ta có rất nhiều việc phải làm, những việc này tạm gác lại đi, khi nào rảnh rỗi chúng ta sẽ đàm đạotiếp.” Đứa bé này rất cố chấp,không thể thuyết phục trong một sớm một chiều được. “Nói ta nghe, đây là thảo dược gì? Chủ trị chứng bệnh gì?”

“Cái này là thuộc họ cỏmóng ngựa (Lisularia). Chủ trị vết thương, đau chân lưng eo, sưng phùhoặc ho có đàm. Có hiệu quả cường gân hoạt huyết, giải độc tiêu sưng. Vị ngọt cay, tính âm, có thể đun uống, cũng có thể đắp ngoài da…”

Lương Chi Tri chậm rãi nói, nhưng trong lòng vừa giật mình vừa nghi hoặc. Hắn thật sự không hiểu đại tẩu. Rõ ràng nàng không phải là một nữ nhân ônnhu từ ái. Vì sao lúc này lại không hề có khúc mắc dè chừng đối với hắn? Cũng là một dạng nữ tử không dễ dàng để cho người khác lấn lướt khi dễ, nhưng sao nàng lại chẳng hận mẹ mình một chút nào….

Sau nửangày thì việc cũng xong, dùng xong cơm trưa, Lương Chi Tri lau mồ hôitrên trán, băng qua vườn muốn về phòng ngủ một giấc ngắn, bỗng nhiên cóai đó vỗ vào vai hắn. “Lương Chi Tri, đến bên này!”

Hắn lạnhlùng liếc nhìn sang thì thấy một nam tử trung niên xa lạ. Nhớ tới lờidặn của Chi Hành ca ca “Người lạ chớ gần”, vì vậy không quan tâm, vẫn đi như cũ.

“Có liên quan đến cha mẹ ngươi, ngươi có nghe hay không?”

Cha? Mẹ? “Ngươi biết cha mẹ ta?”

“Đi theo ta!” Người đó xoay người một cái. đi vào một cái ngõ hẹp.

Lương Chi Tri do dự một chút, rồi đi theo….

Gần nửa canh giờ sau, thân ảnh thon gầy của Lương Chi Tri lại xuất hiện ởđầu hẻm, ngực ôm đồ vật, bước chân ngập ngừng cân nhắc, cuối cùng dứtkhoát bước về hướng cửa Lương gia.

“Diêu cô nương, cô có chắctiểu tử kia sẽ làm theo như lời cô không?” Bên trong một cánh cửa sổ của một nhà trong hẻm, nam tử trung niên lúc nãy nhìn theo bóng lưng đangđi xa kia, hỏi.

Diêu Y Y mỉm cười. “Tiểutử này cũng ngoan độcgiống mẹ hắn, đều hận La Chẩn đến tận xương tủy. La Chẩn sinh non là dohắn gây nên đó chứ. Còn nữa, chúng ta cho hắn chỗ tốt, còn lấy an nguycủa cha mẹ hắn ra ép buộc, hắn tự nhiên sẽ biết nên làm thế nào.”

Lương Chi Tri đi vào đại trạch Lươnggia, chạy thẳng tới nội viện. Mấy tiểunha hoàn bởi vì trước đó đã từng thấy hắn đến đây chơi đùa cùng Bảo Nhitiểu thiếu gia mấy lần nên bây giờ cũng không kinh ngạc khi nhìn thấyhắn, chưa kịp chào hỏi đã thấy hắn kêu lên: “Bảo Nhi ở nơi nào? Bảo Nhiđâu?”

“Bà vú cùng Phinh nhi tỷ tỷ đang dỗ tiểu thiếu gia ngủ trưa.”

“Mau dẫn ta đi!”

Đang nằm trong ổ thè lưỡi thở phì phò vì nóng. A Hoàng A Hắc xoay mình nhảy lên, miệng đầy răng nhọn nhào tới….

“Ui da!” La Chẩn ôm ngực kêu lên.

“Tiểu thư, sao vậy?”

“Ngực ta đột nhiên đau nhói.” La Chẩn sờ tới túi thêu đeo trên cổ, đôi mắt đen hiện lên vẻ lo lắng, “Phạm Dĩnh có ở đây không?”

“Nô tỳ đi kêu nàng tới!”

“Cái túi thêu này là lấy tóc ngài cùng tóc Bảo Nhi làm thành, cùng với chuỗi hương châu trên người Bảo Nhi là một bộ. Nếu Bảo Nhi phát sinh biến cốgì, ân công nương tử tất nhiên có thể cảm ứng được ngay….”

Đây là lời Phạm Dĩnh nói lúc đưa nàng cái túi này.

“Thiếu phu nhân, ngài tìm ta?”

“Mới vừa rồi tim ta tự nhiên đau nhói, có phải có liên quan đến việc cảm ứng của túi thêu này không?”

Phạm Dĩnh gật đầu, “Đúng là như thế.”

“Nói như vậy, Bảo Nhi đang gặp nguy hiểm phải không? Chuỗi hương châu có thể bảo vệ Bảo Nhi bình an không?”

Phạm Dĩnh đã trải qua năm tháng vô biên, đã từng biết cảm giác cốt nhục tình thâm nên vô cùng hiểu một điều: trên thế gian, thâm tình giữa mẹ và con là một sợi dây huyết mạch ăn sâu vào máu thịt.

“Hương châu trên người Bảo Nhi là ta lấy tình thương yêu của ân công nương tử để tạothành kết giới bao bọc lấy Bảo Nhi. Chỉ cần sự yêu thương của ân côngnương tử đối với Bảo Nhi không thay đổi, thì ngoài ân công nương tử ra,bất cứ người ngoài nào dù là người hay là thần cũng không tổn thươngđược Bảo Nhi!”

“… Nhưng mà…” Nàng không phải là không tin tưởngPhạm Dĩnh, chẳng qua nàng không cách nào biết được ngay lúc này cóchuyện gì xảy ra với Bảo Nhi hay không, “Ta phải chạy đến xem Bảo Nhithế nào. À không, Hoàn Tố, Hoàn Tố đâu? Hoàn Tố nhanh nhẹn, đi trước….”

“Ân công nương tử, ngay bây giờ Phạm Dĩnh có thể cho ngài chính mắt nhìn thấy tình hình Bảo Nhi.”

Phạm Dĩnh chưa kịp giơ tay bấm độn làm phép thì chợt nghe tiếng sét lớnngoài cửa sổ, vẻ phiêu dật bất phàm của Phạm đại mỹ nhân liền biến mất,“Ân công nương tử, Bảo Nhi khẳng định vô sự, Phạm Dĩnh đi trước!”

Bởi vì hành động xoay người chạy đi của nàng quá nhanh nên đụng thẳng vàoHoàn Tố đang vội vàng chạy vào suýt thì cùng ngã. Hai người cũng chảbuồn xin lỗi lẫn nhau, ai đi đường nấy. “Tiểu thư! Tiểu thư! Người xemphong thư này đi, thật kỳ quái!”

“Chẩn nhi, có người trói Chi Tâm, đánh Chi Tâm, mau tới cứu Chi Tâm, Chi Tâm đau đau….”

Đây là cái gì? “Cái này từ đâu tới?”

“Có một đứa trẻ mới vừa đưa đến cửa. Bởi vì chỉ là mảnh giấy gấp lại màkhông có phong bì niêm phong gì cả nên nô tỳ liền mở ra xem, không ngờlà….”

“Muốn cứu trượng phu, đi một mình đến cửa miếu Thành Hoàng, nếu không diệt khẩu…”

Miếu Thành Hoàng? Gần hội chùa?

“Tiểu thư, đây là nét chữ của cô gia sao?”

La Chẩn xem xét tờ giấy, nét bút nét chữ ngăn nắp như vậy đúng là bút pháp thường ngày của tướng công, ngay cả cách dùng từ cũng là cách nói bìnhthường của tướng công….

“Tiểu thư, mặc kệ đây là thật hay giả, nô tỳ cùng người đi một chuyến!”

“… Đối phương muốn ta đi đến đó một mình, nếu không sẽ diệt khẩu, ngươi về nhà trông coi Bảo Nhi cho tốt là được rồi.”

Hoàn Tố nóng nảy, “Như vậy càng vạn lần không được, dù người có đánh chết nô tỳ, nô tỳ cũng không thể để người đi một mình được.”

La Chẩnnắm chặt tờ giấy, đôi mắt lại một lần nữa nhìn vào những chữ ghi bêntrên, đột nhiên, khuôn mặt xinh đẹp vốn đang đầy vẻ lo lắng trong nháymắt buông lỏng, nhếch môi cười nói:

“Yên tâm, Hoàn Tố, em khôngcần phải đi, mà ta cũng chẳng cần phải đi. Em đi ra nhà ngoài, mời Phạmđại mỹ nhân đang nấp phía dưới bức tranh lụa đền Thính Đào của Cô gia ra đây!”

Mùa hạ có nhiều sấm sét, nếu muốn Phạm đại mỹ nhân xuấthành thì cần phải mang theo bức tranh Thính Đào mà tướng công đã bỏ công dệt nên. Nàng ấy từng nói: “Đây là bức tranh ân công dụng tâm làm nên,trên đó linh khí của ân công lưu lại rất đậm, đem nó để che thân thì đủđể tâm hồn an tĩnh.”

Giữa hè ngày dài như vô tận, mặc dù đã có một trận mưa to giữa buổinhưng khi ánh mặt trời lộ ra, cho dù gần giờ Dậu (5 – 7h chiều) mà trờivẫn còn nóng không chịu được.

Trước miếu Thành Hoàng, Hàng NiệmNhạn nhìn chằm chằm nữ tử từ trên xe bước xuống, vẻ mặt có giận, có tức, cũng có…. e ngại. “Ngươi lấy danh nghĩa Cửu vương đệ lừa gạt Bổn vươngtới đây rốt cuộc muốn như thế nào? Ban ngày ban mặt, ngươi không được vô lễ với Bản vương!”

Tiếu quỷ nhát gan! Phạm Dĩnh nhếch môi đỏ mọng, “Cưỡng bức rồi giết, vứt thân thể trần truồng ngoài hoang dã, thế nào?”

“Ngươi… Ngươi… Ngươi vô sỉ! Ngươi là con gái mà nói chuyện phóng đãng như thế. Ngay cả một câu chào cũng thật vô liêm sỉ!”

Cổ hủ mấy trăm năm không thay đổi, thật là nhàm chán. “Nếu không thì tựngươi cởi quần áo ngoan ngoãn chờ đợi, ta có lẽ sẽ ôn nhu một chút?”

“Ngươi, ngươi… ngươi….”

Ngoài cửa, Lương gia Nhị lão xuống xe ngựa, bối rối hỏi: “Y Y, không phải làđi dạo hội chùa ư, sao đến bên này? Chắc con không biết, miếu Tam Vươngmới là hội chùa để thỉnh cầu tâm nguyện……”

….

Diêu Y Ychẳng thể nào hiểu được: rõ ràng chính mắt ả nhìn thấy một mình La Chẩnlên xe, dọc theo đường đi cũng không dừng lại. Sao khi ả đem người cùngđến để “Bắt kẻ thông dâm” thì lại thấy một người khác?

“Bái kiến lão gia, phu nhân.” Phạm Dĩnh lượn lờ tiến lên thi lễ.

“Ngươi là…” Vương Vân nhớ rõ đại mỹ nhân này. “Ngươi là thêu sư Phạm Dĩnh ở tú phường ‘Chi Tâm’ phải không?”

“Đúng là Phạm Dĩnh ạ.” Phạm Dĩnh liếc đôi mắt đẹp về phía vị Diêu mỹ nhânđang mang vẻ mặt bất an bên kia. “Thì ra đây là Diêu tiểu thư bữa giờđang tơ tưởng muốn thay thế vị trí của Thiếu phu nhân đây. Bình sinh coi cũng cực kỳ bình thường thôi, gương mặt thì hèn mọn không đôn hậu tínào. Sao lại có thể tự cho rằng mình có bản lĩnh để thay đổi tạo hóa vậy nhỉ?”

“Ngươi… Ngươi là ai?” Ra vẻ không để ý tới lời nói mang đầy vẻ khinh miệt của đối phương. Diêu Y Y thốt ra hỏi.

“A! chẳng những dáng dấp bình thường, mà ngay cả lỗ tai cũng không tốt nữaà? Chẳng lẽ ngươi không nghe Lương phu nhân vừa gọi ta là Phạm Dĩnh haysao? Chậc chậc chậc, mặt hàng giống như ngươi vậy mà đòi phóng mình lêncành cao à?”

“Tại sao lại là ngươi? Ta rõ ràng thấy là….”

“Là Lương Thiếu phu nhân, phải không?” Phạm Dĩnh cau mày như đau đớn lắm,miệng thì ai thán, “Dáng dấp xấu xí, lỗ tai mất thính giác, ngay cả thịlực cũng không ổn. Diêu Y Y, ngươi sống như vậy mà không thấy buồn thảmsao?”

Từ trước đến giờ Diêu Y Y cực kỳ tự tin về dung mạocủamình, nhưng lúc này lại bị một người có diện mạo hơn hẳn buông lời hạ thấp nói móc mà không phản bác được một câu một chữ nào.

“Phạm cô nương, cô…. biết Y Y sao?” Vương Vân nghe trong lời nói của Phạm Dĩnh có ý không tốt liền lên tiếng, ý muốn giảng hòa.

“Bẩm Lương phu nhân, người hạ tiện thế này không xứng đáng biết Phạm Dĩnh.”Lời này được nói ra một cách cứng rắn, vừa vặn chặn lời Vương Vân làm bà lập tức nghẹn lời.

Diêu Y Y cố gắng hết sức để duy trì dáng vẻ. “Ngươi nữ tử này, ta với ngươi không ân không oán, thậm chí cũng khôngquen biết nhau, lời ngươi nói ra toàn ý không tốt, vậy là muốn như thếnào?”

“Bởi vì ngươi cũng chỉ xứng nghe những lời nói này màthôi.Chốc nữa còn càng không tốt đó.” Ánh mắt Phạm Dĩnh lộ rõ nét khinhbỉ. “Mặt xấu, tai điếc, mắt tật, tâm hèn…. Diêu Y Y, nếu ta mà là ngươithì đã không dám sống trên đời này nữa, chết sớm một chút để đầu thaicho kiếp sau tốt hơn.”

“Ngươi… nữ tử nhàm chán này, ngươi….”

“Tư Chẩn quản sự?” Hàng Niệm Nhạn nhìn thấy tình hình bên này, bước quahỏi. “Sao ngươi lại ở đây? Cửu vương đệ cùng Cửu đệ tức của ta cũng tớiđây à?”

Diêu Y Y vội vàng hành lễ. Phạm Dĩnh thì vừa ngắm nghía thưởng thức mười ngón tay thon dài của mình, vừa chậm rãi nói:

“Sao ả lại không ở chỗ này cho được? Ả to gan lớn mật dám lấy ấn triện riêng của Cửu Vương gia để hẹn ngươi đến chỗ này gặp mặt. Ả còn có chuyện gìmà không dám làm? Hay là giờ ngươi hỏi thử ả xem, ả hẹn ngươi tới đây có phải là muốn cố ý tự tiến cử để làm người làm ấm giường của Lục Vươnggia hay không?”

Hàng Niệm Nhạn quát: “Nữ nhân này, có thể nói chuyện ý tứ một chút hay không?”

“Muốn văn nhã ư?” Phạm Dĩnh đan mười móng tay sơn đỏ thẫm lại, đầu ngón tay chạm vào gò má mình, nhăn mày ra vẻ nghĩ ngợi nói:

“Muốn noi theo gương của Trác Văn Quân(*) để tạo thành một giai thoại lưudanh thiên cổ à? Nhưng cô gái này không dằn được tâm tư thô tục, ngay cả ngón chân của Trác Văn Quân cũng không bằng, Vương gia cho dù khôngcưới được người nào khác thì cùng chớ có cưới một kẻ không chung thuỷnha, kẻo không lại thành một nam nhân hạ lưu bị người ta cười ba đờicũng không hết đó.”

“Ngươi —” Hàng Niệm Nhạn tròng mắt như muốn nứt ra, mặt đỏ bừng tới tận mang tai.

“Ngươi….” Diêu Y Y nhíu đôi mày liễu. “Vị cô nương này, ta nói lần nữa, ta vớingươi chẳng hề liên quan với nhau chút nào, sao ngươi nói năng vô lễ,khinh người quá đáng như thế với ta?”

Phạm Dĩnh chưa kịp mởmiệng trả lời ả thì đã có người lên tiếng làm khó dễ với ả: “Tư Chẩnquản sự, có đúng thật là ngươi giả mạo Cửu vương đệ lừa gạt Bổn vươngtới đây không?” Tuy rằng hai người cùng bị một nữ nhân khinh bạc móc méo mỉa mai, nhưng Hàng Niệm Nhạn lại không xem là mình có cùng một kẻ thùvới Diêu Y Y. “Ngươi có biết lừa gạt hoàng tộc, dùng trộm ấn triện riêng của hoàng tộc, phải bị tội gì hay không?”

Lương gia Nhị lão mơhồ phát hiện ra hình như có điều gì không đúng ở đây, đồng thanh hỏi: “Y Y, đã xảy ra chuyện gì?…. Chẩn nhi?”

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế này?

La Chẩn xuất hiện từ bên trong xe kiệu bước ra, khoan thai tiến tới, đỡcha mẹ chồng lui về dưới bóng cây, tạm ngồi trên mặt cọc gỗ mà người điđường hay dùng để nghỉ chân, “Nhị lão ở chỗ này sẽ được xem một màn diễn rất hay, tin rằng sẽ suốt đời khó quên.”

Vương Vân nhíu mày, “Chẩn nhi, con…”

La Chẩn mỉm cười nhẹ nhàng, “Cha, mẹ, nếu vừa rồi Nhị lão vừa bước xuốngxe đã nhìn thấy là con dâu, chứ không phải Phạm Dĩnh, đứng riêng nơivắng vẻ này cùng với một người đàn ông khác, hai người sẽ nghĩ thế nào?”

“Chuyện này…”

“Hơn nữa người đàn ông đó lại chính là Lục Vương gia, vì người này mà đãtừng phiền tới Nhị lão phải giảng dạy con dâu một phen? Lục Vương giađược người ta hẹn gặp ở đây, khi nhìn thấy không phải là người đã hẹnhắn tới, đương nhiên là sẽ bám theo hỏi han không ngớt, lúc đó ở trongmắt Nhị lão, có phải đó sẽ là cảnh con dâu đang tư tình với người kháchay không?”

“Chuyện này… Chẩn nhi, chuyện này rốt cuộc là… ý con là Y Y cố ý sắp xếp bày bố à? Nàng….”

“Nhị lão từ từ xem xét cho kỹ, màn hay còn được trình diễn đâu.” La Chẩnnhấc váy, chậm rãi từng bước đi tới bên cạnh Diêu Y Y đang bị Hàng NiệmNhạn ép hỏi liên tiếp phải lui từng bước về phía sau, “Diêu tiểu thư vẫn còn vừa lòng với sự việc được an bài hôm nay chứ?”

“Là ngươiphải không? Ngươi an bài hết thảy những chuyện này đúng không? Là ngươilơi dụng có quan hệ tốt với công chúa Ngọc Thiều, dùng ấn triện riêngcủa Cửu Vương gia để hẹn Lục Vương gia tới đây? Là ngươi xui khiến đámngười làm của ngươi vu oan cho ta? Là ngươi….”

Nếu Diêu Y Y chưa để cho lòng tham cá nhân ăn mòn bản tính thì xem ra La Chẩn cũng có mấy phần thưởng thức khi thấy ả lâm nguy mà không hoảng loạn, vẫn còn cóthể trả đũa một cách mạnh mẽ như vậy, nhưng mà…… “Aiz, vô dụng thôi Diêu tiểu thư à, ngươi thua là nhất định rồi.”

Diêu Y Y nước mắt quanh tròng:

“La Chẩn, ta nhẫn nhịn ngươi khắp nơi, nhường ngươi khắp nơi, vì sao ngươilại ép ta đến thế? Vì bình an của gia đình Lương bá phụ, không muốn ChiTâm thương tâm, ta biết rõ khi ngươi còn ở Hàng Hạ quốc đã qua lại rấtthân mật với ân nhân của ta là Tấn Vương gia, nào là kết bạn du lịch,nào là cầm tiêu hợp ý, thậm chí, lúc đầu đã có lời đính ước gả làm trắcphi của Tấn Vương gia, thế mà ta chưa từng nói với bá phụ, bá mẫu, ChiTâm ca ca một câu.

Chính mắt ta thấy ngươi liếc mắt đưa tình với người khác ở phủ Cửu Vương gia, điệu bộ làm thơ, ta vẫn tìm mọi cáchgiấu giếm thay ngươi, vậy còn chưa đủ sao? Ta chẳng qua mới chỉ sinhlòng ái mộ đối với Chi Tâm ca ca, ngươi liền sử dụng quyền thế của mìnhmà ức hiếp ta, vũ nhục ta đến mức như vậy, ngươi ức hiếp một cô nhikhông chỗ nương tựa như ta sao?”

Lương gia Nhị lão giống như bịnhững lời này làm cho xúc động, vừa mới song song định đứng lên, nhưnglại thấy cái liếc mắt của con dâu liền dừng lại.

La Chẩn cườimỉa, “Nhẫn nhịn ta là vì ta sao? Ngươi lấy thân phận gì mà nói với tanhững lời này? Ngươi chẳng qua chỉ là một người ngoài, Lương gia có quan hệ gì với ngươi vậy? Ta là con dâu cả của Lương gia, đối với ngươi, tacó quyền ngăn cản cũng có quyền đuổi, nhưng mỗi khi ngươi đến cửa, ta đã bao giờ ngăn ngươi đuổi ngươi chưa? Mặc dù cha mẹ chồng của ta thươngngươi, nhưng nếu ta lấy thân phận là Thiếu phu nhân Lương gia muốn đuổingươi thì cũng không ai ngăn được, ngươi có tin không?”

Phấtphất tay áo, lúc này Phinh nhi lấy ghế dựa mang theo từ trong xe ra, đỡchủ tử ngồi xuống. La Chẩn không muốn nhìn người từ chỗ thấp hơn, nêncon mắt chỉ nhìn chung chung về hướng đó, tiếp tục nói:

“Đến lúc này, ta cũng chẳng ngại nói lại toàn bộ sự việc từ đầu. Trước khi tathành thân, đúng là Tấn Vương gia có hâm mộ tài mạo của ta thật, đúng là hắn đã từng lấy vị trí trắc phi để dụ ta thật, nhưng nếu ta đã đồng ýhôn ước với Tấn Vương thật thì làm gì có chuyện Quốc quân chỉ hôn, nếukhông có họa diệt môn thì làm sao mà ta đi lấy chồng xa thế này? Nhữngchuyện này, ân nhân đối xử ‘vô cùng sủng ái’ với ngươi chẳng lẽ chưa nói cho ngươi biết sao?

Còn nữa, ngươi nói rằng ở Cửu vương phủ taliếc mắt đưa tình với người khác, là người nào vậy? Lục Vương gia chăng? Còn nếu người ấy là quan lại quyền quý nào khác, ngươi nói ra tên họđi, ta ngay lập tức có thể kêu người ấy đến đối chất. Ta tin rằng aicũng sẽ nể mặt Cửu Vương phi mà đến đây.”

La Chẩn ngừng lại một chút, môi nhếch lên châm chọc:

“Giờ nói về chuyện ngươi sinh lòng ái mộ đối với tướng công của ta. Vốn dĩ,ta cũng không ngại có người thích tướng công ta, chỉ cần tướng công tachỉ thích một mình ta là tốt rồi.

Nhưng, ngươi có chắc chắn làngươi yêu chính con người của tướng công ta không? Không phải là yêu vịtrí trưởng công tử của Lương gia chứ? Không phải là yêu một Lương ChiTâm biết xem xét sổ sách, biết dệt tranh trên lụa chứ?

Ngươi lúc nào cũng nói ngươi là cô nhi không chỗ nương tựa, như vậy, ngươi xếpđặt cho mấy vị cao thủ mai phục bốn phía xung quanh đây là để bảo vệ một cô gái yếu đuối yếu đuối không nơi nương tựa là ngươi chăng? Hay là vìmuốn bắt ‘gian tình’ giữa ta với Lục Vương gia?

Ta cũng chẳngngại nói cho ngươi biết, người chịu đựng nhẫn nhịn khắp nơi là ta, chứkhông phải là ngươi. Nếu không, thì đã giống như lời ngươi nói, với tàilực hùng hậu của ta, có cả đống vàng bạc trong tay, cho dù không cóLương gia làm chỗ dựa thì chỗ đồ cưới của ta cũng đủ mua tánh mạng củangươi một trăm lần.

Ta chỉ cần nhấc một ngón tay là ngươi có thể biến mất mà không ai hay biết. Đến lúc này rồi mà ngươi còn cho rằngngươi vẫn có thể trưng bộ mặt mảnh mai yếu đuối đó ra để có được sự đồng cảm của người khác hay sao?”

Aiz—, thiệt là, không nên ép nàng phải lộ ra bộ mặt tài cao thế lớn khinh người như vậy chứ, thật bất đắc dĩ gì đâu:

“Ngươi không hiểu là ta nhẫn nhịn ngươi, nên ngươi mới đẩy mọi chuyện đến mức này phải không?”

“La Chẩn, ngươi… cho là ngươi nói như thế thì ta sẽ sợ sao? Ngươi luônmiệng nói ngươi yêu Chi Tâm ca ca. Nhưng ngươi có thật sự thương hắnkhông? Ngươi có thể để cho ngươi khác giả dạng ngươi đến đây, ngươi cònmang theo nô tỳ đi cùng, đủ để nói rõ ngươi hoàn toàn không yêu Chi Tâmca ca! Nếu ngươi thương hắn, ngươi hẳn đã để ý quan tâm đến an nguy củahắn! Nếu ngươi thương hắn, bất kể thật giả, ngươi cũng sẽ tới đây mộtmình!”

“Cái gì thật giả?”

“Lá thư này….” Diêu Y Y che miệng không kịp.

La Chẩn vén tóc mai, đầu đẹp hơi lắc. “Diêu tiểu thư, ngươi rốt cục cũngthừa nhận là ngươi để thư lại hẹn ta tới đây. Là ngươi lấy an nguy củatướng công uy hiếp ta phải đến một mình?”

“Ta…. Ngươi….”

“Trân nhi, Trân nhi!” có người từ xa chạy đến thở hồng hộc. “Nàng đến rồi à?Chẳng phải nàng đã nói là nàng sẽ không đến sao? Chi Tâm đang muốn trởvề. Phạm Phạm nói cho Chi Tâm, Trân nhi tới đây. Chi Tâm thật là vuimừng, thật là vui mừng nha, liều mạng chạy tới đó….”

La Chẩn nhẹ nhàng đứng lên, lấy khăn tay lau khắp trên mặt chồng bởi chỗ nào cùngthấy dấu vết dính bết của bánh bột lọc. “Hôm nay chàng chơi rất vui phải không? Trận mưa kia không có làm chàng ướt chứ?”

“Ừ, vui lắmnha. Chi Tâm thật vui lắm đó. Chi Tâm không có ướt. Lúc Vũ (mưa) tỷ tỷtới. Chi Tâm đang ở trong miếu tạm biệt. Chi Tâm còn mua cho nương tửvới Bảo Nhi rất nhiều, rất nhiều đồ tốt nha. Phạm Phạm, mau lại đây, mau lại đây! Đưa cho nương tử nhìn đi.”

“Đợi lát nữa rồi xem, tướng công, nương tử có chuyện xin tướng công giúp một tay.”

Đôi mắt Chi Tâm lộ ra vẻ mừng rỡ. “Muốn Chi Tâm giúp một tay? Chi Tâm có thể giúp nương tử hả?”

La Chẩn lấy trong tay áo ra phong thư đã được đưa đến. “Tướng công xem một chút mấy chữ này, lỗi ở nơi nào? Nói cho vị Diêu tiểu thư nàynghe đi.”

“Chẩn nhi, có người trói Chi Tâm, đánh Chi Tâm, mau tới cứu Chi Tâm. Chi Tâm đau đau….— Đây là cái gì a, nương tử?”

“Đây là chữ viết thôi mà, tướng công nói mấy chữ này có bị ghi sai chỗ nào không?”

“Có nha! Chữ này không đúng nè!” Chi Tâm chỉ vào một chữ đầu tiên. “TrânNhi là chữ ‘Trân’ trong ‘Trân bảo’ chữ ‘Trân’ trong ‘Trân quý’, rất trân quý, không phải là chữ này nha.”

Tướng công thật sự rất đángyêu. La Chẩn bất chấp mọi người xung quanh đang nhìn mình chăm chú, nhón chân hôn lên trán chồng một cái. “Tướng công thật là thông minh.”

“Hi! Chi Tâm thông minh, nương tử hôn lại….”

“Trân Nhi” trong cách gọi của Tướng công chưa bao giờ là “Chẩn nhi” giống như những người khác vẫn gọi. Chuyện phân biệt này, trước đó trừ Chi Tâm và Trân nhi ra, ngay cả những người thân cận nhất là Hoàn Tố và Phạm Trình cũng không biết.

Mới ban đầu, khi La Chẩn vừa nhận được phongthư kia thì tâm loạn như ma. Đúng như Diêu Y Y dự liệu, bất kể là thậthay là giả, nàng cũng đã định sẽ đi đến đấy một mình. Nhưng sau khi tinh tế nhìn kỹ thì nàng bất chợt hiểu rõ mọi sự. Bởi vì chữ “Chẩn” kia chưa bao giờ xuất hiện dưới ngòi bút của tướng công.

“Diêu tiểu thư, ngươi lợi dụng ấn triển của Cửu Vương gia để hẹn Lục Vương gia đến đây. Rồi lại lấy an nguy của tướng công để buộc ta phải đến một mình, đồngthời mời cha mẹ chồng ta ‘vô tình đến đây’, chính là để bắt một đôithông dâm. Làm cho ta bị ‘bắt tận tay day tận mặt’ để ngươi có thể ‘mượn nước đẩy thuyền’ mà gán tội danh cho ta.

Như thế, ngươi đạtđược cái gì đây? Nhẹ thì ta thất tín với cha mẹ chồng, bị buộc phải trảlại cho Lương gia tiền tài cùng quyền lực đúng không? Nặng thì ta bị cha mẹ chồng đứng ra làm chủ mà hưu ta, trở thành người phụ nữ bị chồng bỏ, phải không?

Thế ngươi có từng nghĩ đến việc, cho dù kết quả xấu nhất có giáng lên đầu ta, thì ta vẫn là La gia Đại tiểu thư có gia tàibạc triệu như trước giờ không? Nếu ta thẹn quá hóa giận, đem toàn bộ gia sản ra chỉ để mua cái đầu của người, không phải là không có khả năngchứ? Thâm chí, không cần ta tốn một văn tiền, chỉ cần nói một câu, cácmôn phái giang hồ vốn vẫn dựa vào La gia mà sống sẽ thay ta giết ngươi.

Công chúa Ngọc Thiều đối đãi với ta tình như tỷ muội, nếu biết ta bị khi dễ, chỉ cần truyền xuống một câu, thì một người bất kỳ trong đội thị vệ hồi môn của công chúa cũng có thể tặng cho ngươi một kiếm mất mạng. Hay là, dùng chút biện pháp đen tối, định cho ngươi một tội danh gì đó để ngươi bị đày đi sung quân làm quân kỹ, thì sao nhỉ?

Nói cách khác, dù thế nào đi chăng nữa, Phượng Hoàng vẫn là Phượng Hoàng, mà ngươi… vĩnhviễn là một con chim sẻ không thể thành Phượng Hoàng.”

Diêu Y Ysắc mặt thất bại, khi La Chẩn từng câu từng chữ nói ra kế hoạch của ảthì ả đã xác định rằng mình thua thật rồi. Nhưng mà cho dù thua, ả cũngsẽ kéo một người chết cùng, huống chi, trong tay ả còn có một lá vươngbài. “La Chẩn, ngươi cho rằng ngươi nhất định thắng rồi sao?”

La Chẩn hai hàng lông mày thanh tú nhíu lại. “Nếu không thì sao?”

Diêu Y Y nhìn chăm chú vào gương mặt thanh tĩnh nhã nhặn trước mặt, muốn tận mắt nhìn thấy ánh hoảng sợ thật sắc sẽ nhanh chóng hiện lên trên gươngmặt kia, bờ môi hiện ra nụ cười lãnh độc. “Ta chỉ cần đưa ngón tayxuống, ngươi sẽ thấy ngươi phải trả cái giá thê thảm thế nào vì thóikiêu căng của ngươi!”

“Có phải ngươi muốn nói là ngươi đã bắtđược Bảo Nhi của ta chăng? Hơn nữa, ngươi còn lập ra kế sách lưỡng toàn. Nếu kế hoạch ngươi tính toán ở miếu Thành Hoàng mà thành công, thìngươi liền giả bộ ‘cứu được’ Bảo Nhi bị bắt cóc trong tay Lương Chi Tri, như thế ngươi có thể thăng tiến vào đại môn của Lương gia thay thế tưcách của ta, phải không?

Nhưng hiện tại ngươi đã bị đánh bại,ngươi liền muốn rằng khi ngươi chỉ tay xuống, cao thủ nấp ở chung quanhđây sẽ lập tức rời đi để làm hại đến Bảo Nhi của ta, có đúng hay không?”

Một luồng sóng lạnh lẽo nhảy lên từ sống lưng làm Diêu Y Y rùng mình một cái… “Ngươi đã làm gì?”

“Những cao thủ của ngươi dĩ nhiên là không giúp được ngươi, về phần Bảo Nhi nhà ta, nghe ta chậm rãi nói….”

Ở tú phường, sau khi La Chẩn xác định phong thư kia khôngphải là củatướng công cầu cứu, liền để cho Phạm đại mỹ nhân bấm độn tính toán, xácđịnh là con bình yên vô sự bèn yên lòng mà nhờ Phạm Dĩnh thay mình điđến chỗ hẹn, còn nàng trở về Lương trạch thăm Bảo Nhi.

Trong nội viện. A Bạch dẫn đường cho nàng đến một căn gác bí mật ở hậu viện Lương trạch đang che giấu Bảo Nhi, Chi Tri cùng bảo mẫu.

Chi Tri nói, hắn sợ Diêu Y Y ngoài việc tìm hắn hại Bảo Nhi còn mướn thêm ngườingoài khác nữa, cho nên không dám chần chờ chạy về nhà, ôm Bảo Nhi rờikhỏi Song Uyên cư tạm thời trốn tránh, về phần kéo theo bảo mẫu cùng đi, tất nhiên là bởi vì sợ thời gian quá dài. Bảo Nhi sẽ đói bụng lắm choxem.

Dù sao Chi Tri vẫn còn nhỏ tuổi, nên mặc dù thông minh nhưng suy tínhcòn chưa chu toàn, nếu thấy tránh đi là thỏa đáng, sao không gọi thêmtráng đinh hộ vệ trong viện giúp một tay? Nhưng phần tâm ý này, vô cùngtrân quý.

Thấy bốn phía có A Hoàng A Hắc nằm sấp cùng đám CẩuNhi, Miêu nhi. La Chẩn đoán, cho dù không có chuỗi hương châu hộ thâncủa Phạm Dĩnh, cho dù không có một Chi Tri dù thấy lợi nhưng không nổi ý toan tính, thì có muốn ôm cướp Bảo Nhi đi từ giữa bầy ‘hổ và sói’ lớnnày cũng không phải chuyện dễ. Thế gian này sao có thể nói rằng kẻ ácthì có trái tim thú vật? Chúng nó như vậy, có một phần là phải cảm ơnChi Tâm….

La Chẩn nói xong, Diêu Y Y biết rằng đại cục đã định,thất bại làm cho ả không thể duy trì sắc măt lạnh nhạt thanh tú nhã nhặn như cũ. Kết quả là, kẻ phải lộ nét hoảng sợ thật sắc ra mặt lại chínhlà ả.

“Nương tử, Bảo Nhi làm sao vậy? Có người muốn hại Bảo Nhicủa chúng ta sao? Nương tử, ai muốn hại Bảo Nhi?” Chi Tâm nghe xong lờinói của nương tử thì liền nắm tay thành quyền, cắn môi hỏi.

La Chẩn thản nhiên cười. “Tướng công, Bảo Nhi đã không sao.”

“Người nào muốn hại Bảo Nhi? Bảo Nhi đáng yêu như vậy, ai muốn hại con? Nương tử, nói cho Chi Tâm!”

“Tướng công, là……”

“La Chẩn, ta muốn ngươi và ta cùng chết!”

Theo sau một tiếng gào thét sắc lạnh ‘lưới rách cá chết’ Diêu Y Y như hoáthành một con rắn, ôm quấn lấy La Chẩn, rồi hướng về phía một khối biađá trước miếu mà chạy tới.

Phạm Trình phi thân đi cứu. Phạm Dĩnh bấm độn trong tay áo, nhưng tốc độ của hai người đều không bằng kịp với Lương Chi Tâm.

Chi Tâm dùng một tốc độ nhanh không tưởng tượng nổi, bổ nhào lên phíatrước, giơ chân đạp vào giữa thân kẻ đang quấn lấy nương tử, hai cánhtay vòng qua thân thể mềm mại của nương tử. “Trân nhi Trân nhi, đừngđi!”

Trí lực của Chi Tâm đơn thuần đến cực điểm, khi làm mộtchuyện thì chỉ có thể chuyên tâm nghĩ đến chuyện đó, nhưng điều đó cũngcó nghĩa một khi đã muốn làm chuyện gì thì sẽ tập trung toàn bộ tâm vàlực vào đó.

Ở khoảnh khắc nương tử bị người ta cướp đi ngaytrước mắt, hành động của hắn chính là tuân theo một ý niệm mạnh mẽ duynhất trong lòng hắn lúc ấy, và đã làm chuyện mà hắn muốn làm nhất vàolúc ấy, nên cũng không hề bận tâm những thứ khác. Những thứ khác nàycũng bao gồm Diêu Y Y- bị hắn dùng toàn lực đạp vào giữa người, cùng với một tiếng kêu thảm thiết thê lương, cái ót đập ngay giữa cái bệ đỡ tấmbia đá, một vòi máu phun ra……

Chú thích:

* Trác Văn Quân (卓文君) là tài nữ người Lâm Cùng đời Tây Hán (nay thuộc Cùng Lai, TứXuyên), giỏi đàn, thiện âm luật. Nàng xuất thân phú quý, là con của đạiphú thương thời đó là Trác Vương Tôn (卓王孫), lấy chồng nhưng sớm thànhquả phụ.

Tư Mã Tương Như (司馬相如) đến uống rượu nhà họ Trác, biếttrong nhà có quả phụ trẻ, gảy khúc “Phượng cầu hoàng” do chàng sáng tác. Văn Quân nửa đêm bỏ nhà theo Tương Như, hai người tới Thành Đô sống một thời gian nhưng nhà nghèo nên lại trở về Lâm Cùng, mở quán bán rượu.

Bây giờ, chuyện nàng Trác Văn Quân bỏ chốn khuê phòng, cãi lại lời cha,quyết theo chàng Tư Mã Tương Như, đã trở thành điển tích cho những câuchuyện tình yêu nổi tiếng. (link tham khảo) -MTY