Si Mị Võng Lượng Chi Phục Phách

Chương 5



Đêm hôm đó, hai người đã làm tình lâu đến vài tiếng đồng hồ, khiến cho thần sắc của Cư Vũ Thác ba ngày nay đều vô cùng sáng láng, cái trạng thái ốm yếu sau tai nạn xe cộ dường như chỉ là ảo giác mà thôi, cũng vì thế mà y có thể yên tâm vận động giống như người bình thường, có thể đi ra ngoài, hoặc là đi xử lý các công việc trong bang.

Chỉ là, sự kiện tai nạn xe cộ kia cũng là một lời cảnh báo, đừng tưởng cuộc sống sinh hoạt hiện nay của Cư Vũ Thác rất thoải mái, kỳ thực trong ngoài Thiên Hà bang đều thực thi chế độ cảnh giác cao độ, các cảnh vệ đi tuần tra hàng ngày được điều động lên gấp đôi, ngay cả việc xuất môn (=việc đi ra đi vào trong bang) cũng so với dĩ vãng còn nghiêm cẩn (=còn kiểm tra cẩn thận) hơn, chừng nào còn chưa bắt được hung thủ đứng ở đằng sau lập ra ý đồ ám sát bang chủ, thì giới hắc đạo còn phải nổi lên một trận mưa to gió lớn nữa.

Mặt khác, có một chuyện nữa cũng làm cho Cư Vũ Thác đau đầu, đó chính là về mẹ của y Lâu Mỹ Tử.

Lâu Mỹ Tử lần này từ Nhật Bản trở về, ngoại trừ việc thăm hỏi con trai ra, còn hi vọng có thể làm mối cho con trai và Ông Hàm Lăng trở thành một đôi a, sở dĩ nàng đặc biệt ưu ái cho cô gái này, là bởi vì cha cô Ông Cao Tín, hắn không chỉ trung thành và tận tâm với bang hắc đạo Nhật Bản Cực Hoa Tổ, mà còn vô cùng tín nhiệm nàng, cho nên, một khi Thiên Hà bang trở thành tài sản bên ngoài của Cực Hoa Tổ, Ông Hàm Lăng nhất định có thể trợ giúp được rất nhiều cho Cư Vũ Thác.

Về phần ý khiến của Ông Hàm Lăng thì, thứ nhất đây là mưu kế do cha cô bày ra, thứ hai là nàng cũng thích Cư Vũ Thác, cũng bởi vì vậy mà cô mới cố ý lấy lòng Lâu Mỹ Tử, cái này gọi là cầm tặc trước tiên cầm vương(=bắt giặc trước hết là phải bắt tên thủ lĩnh).

Vì hôn sự này, Lâu Mỹ Tử nói bóng nói gió, biết rõ hôm nay Cư Vũ Thác không có việc phải đi ra ngoài, liền gọi Ông Hàm Lăng đến tổng bộ của Thiên Hà bang, ngoài mặt thì nói là mời nàng đến nói chuyện phiếm với mình, kì thực là muốn gia tăng sự tiếp xúc thân mật giữa hai đứa nhỏ.

Cư Vũ Thác vì thế mà bị mẹ gọi đến trước mặt nàng.

“Vũ thác, ngươi biết rõ thân thể của ta luôn luôn không được tốt cho lắm, hiện tại ta mệt mỏi, đi về phòng trước để ngủ một chút, ngươi dẫn Hàm Lăng tới đình viện dạo đi.” Lâu Mỹ Tử ưu nhã vẫy vẫy tay, mệnh lệnh của nàng đối với con trai mà nói là tuyệt đối, không cho phép cự tuyệt.

Cư Vũ Thác suy nghĩ tình trạng của thân thể hiện nay xem ra còn có thể chống cự một hồi nữa, đang muốn nói ‘được’, Cư Vũ Lâu cùng tổng quản Thiên Tường đi từ đằng trước tới, người đến nhỏ giọng tại lỗ tai của ca ca nói mấy câu, sau khi nghe xong mặt Cư Vũ Thác không hiện lên bất cứ cảm xúc nào.

Lâu Mỹ Tử vừa nhìn là biết ngay có việc, lạnh lùng hỏi: “Như thế nào?”

“Có sự kiện khẩn cấp cần được xử lý, ta phải lập tức đi đến tổng bộ để họp, chỉ có thể xin lỗi mẹ cùng Hàm Lăng thôi.” Cư Vũ Thác lễ phép đáp.

“Chuyện gì mà khẩn cấp như thế?” Lâu Mỹ Tử truy vấn.

Cư Vũ Lâu lạnh lùng nhìn một cái nói, “Công việc ở trong bang mà thôi, không dám làm phiền đến mẹ.” Ngụ ý, dù cho Lâu Mỹ Tử có là tiền nhiệm chủ mẫu(=vợ của bang chủ đời trước), hiện giờ là mẹ của bang chủ, cũng không có quyền can thiệp vào mọi việc trong bang.

Lâu Mỹ Tử ở trong lòng trách cứ Cư Vũ Lâu vô cùng, con trai vợ bé của trượng phu (=chồng) từ nhỏ liền không đem nàng người vợ chính thất này để vào trong mắt, chẳng qua nơi này còn có Ông Hàm Lăng đứng đây, nàng không thể tức giận được, kiềm chế nỗi tức giận nàng đi vào trong phòng của mình.

Cư Vũ Thác âm thầm thở ra một hơi, tuy đệ đệ nói chuyện với mẹ mình bằng một giọng điệu rất không tôn trọng nàng, nhưng cũng giải quyết được sự khó xử của mình, căn cứ vào lời mà đệ đệ vừa mới nói ở bên tai mình, thì người liên quan đến sự kiện tai nạn xe cộ đó đã tìm thấy rồi, về chuyện này, y không muốn mẹ nhúng tay vào, nàng cũng không nên biết rõ quá nhiều việc, bởi vì… Ngay cả mẹ cũng không thể tín nhiệm được.

Ông Hàm Lăng còn đứng ngây ra ở một bên, nhưng ngay sau đó nàng đã lấy lại bình tĩnh, đối với Cư Vũ Thác nói: “Dì thân thể khó chịu, Cư đại ca lại có chuyện, nên thôi ta quay về trước.” Cư Vũ Thác gật đầu, ra lệnh cho Thiên Tường phái người đến hộ tống nàng về.

Kỳ thực ấn tượng của y về nữ nhân này không tệ, trái lại bởi vì liên quan tới mẹ cùng Ông Cao Tín, kể từ đó, đơn thuần nam nữ qua lại cũng đều trở nên phức tạp, càng đừng nói sự việc này người ở phía sau màn giựt dây có khả năng là do Cực Hoa Tổ dàn dựng lên, nếu nói y giờ đây giống như đang rơi vào trong vực sâu hoặc như đi trên băng mỏng thì không phải là nói quá.

Cư Vũ Lâu thấy ca ca ngẩn người nhìn bóng dáng đang đi phía sau của Ông Hàm Lăng, cánh tay hắn đột nhiên duỗi ra ôm chặt lấy đầu vai y, “Ca ca, đi thôi.” Động tác thân mật của đệ đệ này trái lại làm cho Cư Vũ Thác không được tự nhiên, nó lại khiến y có cảm giác tràn ngập nguy cơ, y vô ý thức từ chối, trái lại do mất thăng bằng nên y đụng vào ***g ngực cùng tấm lưng cứng rắn của hắn, y ngẩn người.

Cái gì?

Cư Vũ Lâu thấy sắc mặt y rất quái dị, thấp giọng hỏi: “Lại khó chịu?”

“Không có việc gì.” Tận lực trả lời hắn với giọng điệu tự nhiên, điều này lại làm Cư Vũ Thác cảm thấy vừa vặn có cái cảm giác gì đó khác thường đang xông lên tận đỉnh đầu, nhưng cảm giác ấy lại rất ngắn chỉ đến một giây thời gian liền biến mất, khiến y thất thần trong nháy mắt.

Cư Vũ Lâu kỳ thực biết rõ ca ca rất kháng cự việc mình đụng vào y, nhưng hắn không biểu hiện ra bất kì sự không vui nào, chỉ lặng lẽ buông tay ra, đi về phía phòng ngoài, Cư Vũ Thác thở dài một hơi, sau đó cũng đi theo.

Phòng ngoài được nối liền với đằng trước tổng đường nội bộ của Thiên Hà bang, hết thẩy nghị sự cùng việc tiếp khách đều ở chỗ này mà tiến hành, bởi vì là mặt tiền, nên nó được trang hoàng và bày biện trang nghiêm cổ kính, cán bộ đi tới nơi này đều tự động nhẹ giọng xuống nói chuyện nhỏ nhẹ với nhau, hết thảy ngay ngắn có thứ tự, cũng như các bang phái nhỏ vậy bọn họ đều có cách thức hoạt động riêng của mình.

Hai huynh đệ đi vào trong phòng nghị sự đang trong bầu không khí trầm lặng, thường ngày thính đường (=căn phòng họp) có tới hơn mười người thì giờ đây chỉ có rất ít người ở bên trong, trong đó bao gồm Thủy Võng và đường hoàng chủ Trịnh Tử Cần, Hồ Lượng cùng đường hoàng chủ Thương Kiều, bọn họ đều mang theo người thân tín của mình đứng ở một bên, trái lại ở vị trí trung tâm lại có một người trẻ tuổi đang quỳ ở đó, hắn hoàn toàn không có gì phù hợp với những người hắc đạo đang đứng ở đây, toàn thân hắn phát run, như bị ngưu đầu mã diện (=cái bọn đầu trâu mặt ngựa a) bắt đến trước mặt phán quan ở địa ngục để phẩm vấn và đưa ra phán quyết cho các oan hồn mới chết.

Cư Vũ Thác đợi chờ những người khác giải thích chuyện là như thế nào.

Bề ngoài hào hoa phong nhã, Thương Kiều mang phong độ của người trí thức cùng cảnh sát có quan hệ luôn luôn rất tốt, tin tức cũng vì thế mà có nhiều, hắn nói: “Vật chứng là chiếc điều khiển xe từ xa gây ra chuyện, tuy rằng đã bị đương sự cầm đi, tình tiết vụ án vì thế mà không có bất kì sự tiến triển nào, bởi vì trên xe không có bất kì vân tay hoặc lông tóc của thủ phạm để lại, chẳng qua là, có người cung cấp tin tức nói, từng thấy mấy sinh viên vì bài kiểm tra mà làm ra một chiếc điều khiển từ xa có thể điều khiển được hai chiếc xe đẩy, ta đã đuổi bắt hắn rất lâu trước khi bắt hắn đến đây…” Người trẻ tuổi lập tức hốt hoảng kêu to: “Chiếc xe đó đã bị người mua rồi, không liên quan đến ta a!” Cư Vũ Thác gật đầu, “Hắn xem ra thật sự là không có can đảm đi giết chết người. Ai mua xe?”

Tuy y nói nhưng Thương Kiều mới là người đi chất vấn người trẻ tuổi: “Có người bỏ ra một số tiền rất lớn để mua xe của ngươi, mà ngươi lại không biết đối phương là ai?”.

“Hắn nói mua để chơi, nên trả tiền mặt… Ta tưởng, ta tưởng, số liệu làm báo cáo có rồi, xe bán đi cũng được…”.

“Người nọ có nói chuyện gì kỳ quái không, tướng mạo có đặc điểm gì để dễ dàng nhận ra hay không?”.

“Người kia nói không nhiều lắm… Phải rồi, thời điểm hắn lấy tiền trả cho ta, ta nhìn thấy trên cổ tay hắn có cái hình xăm nhỏ, lúc đó ta còn cảm thấy hình xăm này trông rất khốc a…” Người trẻ tuổi hưng phấn đáp.

Mọi người nhìn lẫn nhau, người trong hắc đạo đại đa số trên người đều có hình xăm, một số bang phái thậm chí yêu cầu người trong bang xăm một ký hiệu thống nhất để làm ký hiệu tượng trưng cho bang phái đó, như vậy, dù cho phạm tội phải ngồi tù, ở bên trong nhà lao cũng dễ dàng tìm được người tới chiếu cố.

Cư Vũ Lâu lập tức nói với Thương Kiều cùng Trịnh Tử Cần: “Bảo hắn vẽ ký hiệu đó ra, có khả năng sẽ tìm ra được đầu mối dẫn tới kẻ chủ mưu.” Người trẻ tuổi cúi đầu cầu xin: ” Việc này..Việc này, thời gian đã lâu rồi, với lại ký hiệu này rất kỳ quái, ta nhớ không rõ lắm…” Cư Vũ Lâu đi tới, cố ý ngồi xổm xuống trước người trẻ tuổi, dùng biểu tình vô cùng nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào hắn; thân hình y cao lớn, ngay cả ngồi xổm xuống đều có thể tản ra khí thế chèn ép người đặc thù, lại cùng với biểu tình nghiêm khắc và hung ác, người trẻ tuổi cơ hồ bị dọa sợ đến tý nữa thì tè cả ra quần.

“Đừng, đừng đừng giết ta…”

“Ngươi đã không nhớ nổi ký hiệu của hình xăm, thì ta thực sự sẽ giết ngươi, thi thể ngươi được chôn ở hậu viện làm phân bón.” Cư Vũ Lâu cố ý dừng lại vài giây, làm lời đe dọa này trở nên sâu sắc hơn mang đến hiệu quả cao hơn, cầm lấy giấy bút từ tay của Thương Kiều đưa cho đối phương, “… Hiện tại nhớ ra chưa?” Người trẻ tuổi khiếp sợ trước lời đe dọa của hắn, cầm lấy giấy bút, trong thời gian này hắn vắt hết óc lên mà nhớ lại rồi cẩn thận vẽ lại, tay hắn run rẩy đến nỗi tý thì không cầm được bút, dùng tay còn lại giữ chặt lấy cổ tay của mình miễn cưỡng mới vẽ ra được các đường cong không đồng đều với nhau.

Cư Vũ Lâu lại đi về chỗ của mình, không ngờ nghênh đón hắn là ánh mắt không tán thành lắm của ca ca.

“Ngươi dọa hắn sợ, hắn xem ra chỉ là một học sinh bình thường.” Cư Vũ Thác nhỏ giọng nói.

“Nếu như là ca ca, thì người sẽ làm như thế nào?” Cư Vũ Lâu phản bác.

Cư Vũ Thác trầm mặc xuống. Y tuy là bang chủ, khí thế cùng trình độ hung ác đều thua đệ đệ một mảng lớn, thủ đoạn uy hiếp do y làm thì tuyệt đối không đạt được hiệu quả giống như vậy.

Người trẻ tuổi toàn thân vẫn run rẩy như cũ, nước mắt nước mũi đều dính vào cùng nhau, tuy rằng Cư Vũ Thác không cảm thấy hắn đáng thương, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ tranh còn chưa vẽ được, người này sẽ bị bệnh tim phát tác mà chết mất, thế là y chậm rãi đi đến bên cạnh đối phương, cũng ngồi xổm xuống.

“Ta sẽ trợ giúp cho ngươi, chỉ cần ngươi phối hợp với ta, tìm được người kia, ta cam đoan sẽ thả ngươi ra một cách lông tóc vô thương(=lông tóc cũng không bị tổn hại gì).” Cư Vũ Thác nói chuyện ngữ điệu tuy rằng bình thản, nhưng giọng nói của hắn lại nhu hòa, cùng với giọng nói trầm thấp của Cư Vũ Lâu vừa vặn mang lại hiệu quả ngược lại, người trẻ tuổi nhịn không được sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.

Vừa rồi hắn bởi vì rất sợ hãi, cũng không dám mở rộng con mắt mà nhìn mặt các phần tử hắc đạo này, chỉ biết là bọn họ vừa hung ác vừa ngoan tuyệt, nhưng Cư Vũ Thác là người đầu tiên nói chuyện tử tế nhã nhặn với hắn, tướng mạo thì tuấn mỹ nhu hòa, người trẻ tuổi nhìn đến ngây người, lập tức đỏ mặt cúi đầu.

Tay hắn run rẩy với biên độ nhỏ đi, hơn nữa do vừa được an ủi, người trẻ tuổi dựa vào ấn tượng đã khắc sâu trong óc của mình, miễn cưỡng vẽ ra các nét vẽ trông na ná như là chữ Phạn (=một loại chữ cổ của trung quốc) vậy, sau đó hắn đưa cho Cư Vũ Thác.

Cư Vũ Thác cầm bản vẽ vào trong phòng nghị sự cho những người khác xem, “Ta đã xem qua bản vẽ, trong lúc nhất thời ta nghĩ không ra… Các ngươi thì sao?” Trịnh Tử Cần đẩy đẩy viền kính mắt màu vàng của hắn, nói: “Trông giống như là hình xăm đại diện cho bang Liệu Minh hoặc là của Hắc Tràng hội… Liệu Minh thần bí cẩn trọng, không có khả năng xăm hình xăm của bổn bang vào cổ tay được, chúng ta nên tập trung mục tiêu vào Hắc Tràng hội đi.” Sâu trong mắt Cư Vũ Thác có chút suy ngẫm, Hắc Tràng hội có giao tình với người cha đã chết của mình, thế nên không có khả năng sẽ sai thủ hạ đi ám sát bang chủ của Thiên Hà bang được? Nếu như…. Hắc Tràng hội có thế lực không nhỏ trong thế gíơi hắc đạo, như vậy đây sẽ là vấn đề vô cùng đau đầu với Thiên Hà bang a.

Cư Vũ Lâu nhỏ giọng nói với ca ca: “Không phải Hắc Tràng Hội làm, bang chủ bên đó là người rất nặng nghĩa khí, sẽ không vì cha chúng ta chết, mà đem tình nghĩa ném qua một bên.” Cư Vũ Thác kinh ngạc, chính mình cũng chưa mở miệng, đệ đệ lại biết y đang lo lắng cái gì, thực là… Giun đũa. (giống như đi guốc trong bụng ấy) (thố thó:haha..ngây thơ quá^_^!)

Không ai thích tâm tư của mình bị người khác nhìn thấu một cách đơn giản như vậy, Cư Vũ Thác cũng không ngoại lệ, y cảm thấy đệ đệ càng lúc càng đáng sợ, so với lúc trước khi hắn còn đang tranh đoạt vị trí bang chủ thì giờ đây hắn còn đáng sợ hơn.

Đệ đệ mỉm cười, tựa hồ ngay cả tâm trạng không vui bây giờ của người ca ca này y cũng nhìn thấu được, chỉ có ở phía sau, ca ca mới có thể đặt hắn vào một góc trong lòng y, làm như là đối thủ cạnh tranh mà trời đã sinh ra cho Cư Vũ Thác, y có muốn tránh cũng tránh không được, này có lẽ đây cũng là đặc quyền mà chỉ một mình hắn được sở hữu. (thố thố: cắn khăn…tội nghiệp quá điiiiiii….. b(╯﹏╰)b)

Bởi vì cạnh tranh, khiến hai người lúc nào cũng phải chú ý tới đối phương, vĩnh viễn chạy trên cùng một con đường, có đôi khi thậm chí nó khiến cho bọn họ quên mất điểm cuối đến tột cùng có cái gì đang đợi chờ bọn họ.

Cư Vũ Thác rất nhanh chỉnh sửa lại tâm tình cho tốt, hỏi dò: “Hắc Tràng hội hiện nay có bao nhiêu người?” “Ngoại trừ cán bộ cấp trên, số còn lại khoảng chừng hai phần ba so với bang của chúng ta, bang chúng ta có không đến bốn vạn người.” Thương Kiều trả lời.

Cư Vũ Thác chỉ chỉ người trẻ tuổi này, “Trước tiên bắt đầu tìm kiếm ở các cán bộ cấp cao cùng các chi hội trưởng trong Hắc Tràng hội, nếu như không tìm được người có tướng mạo phù hợp, liền tiếp tục hướng xuống bốn vạn bang chúng (=người bình thường ở trong bang không giữ chức vụ nào cả) chọn lọc ra những người có khả năng là nghi phạm nhất, tóm lại, trước tiên tìm ra những người có đặc điểm phù hợp với người mua xe rồi hẳn nói.” Người trẻ tuổi kêu lên, này không phải là thuyết minh hắn vẫn sẽ bị nhốt ở nơi này vài hôm nữa sao?

Thương Kiều, Thiện Vũ tổng hợp và phân tích số liệu, sai khiến những người được huấn luyện chuyên nghiệp phía dưới, tìm hiểu tất cả các nhân vật liên quan, tài lực, địa bàn hoạt động, bang chủ có thể ra lệnh bất cứ lúc nào, vào lúc này có một tiếng búng tay vang lên, thủ hạ lập tức đem máy tính của hắn đặt lên trên bàn, trước tiên loại bỏ những người có tuổi tác cùng giới tính không phù hợp, để người trẻ tuổi nhìn và kiểm tra tỉ mỉ những hình ảnh đang được hiển thị trên màn hình.

Công việc này xem ra rất đơn giản, nhưng trên thực tế nó rất tốn thời gian và tâm huyết, chẳng qua Cư Vũ Thác rất tín nhiệm năng lực của Thương Kiều, cứ yên tâm mà giao toàn bộ công việc cho hắn. Để cho những người còn lại rời khỏi phòng họp. Trịnh Tử Cần đi cách Cư Vũ Lâu khá xa, liền đuổi theo Cư Vũ Thác, dùng khuỷu tay đẩy đẩy y.

“… Gần đây ngươi cùng phó bang chủ rất hiểu ý nhau, xem ra cảm tình càng lúc càng tốt nha.” Có chút trêu chọc, nhưng trong giọng điệu trêu chọc lại ẩn ẩn có chút lo lắng nói không ra lời.

Cư Vũ Thác quay lại nhìn bạn tốt một cái, “Nói bậy cái gì đó?”.

“Một bên đóng giả mặt than, chờ người bị dọa sợ đến hồn vía bay hết đi rồi, một bên khác lại tùy thời bắt đầu đóng giả mặt trắng, việc này mà tiểu tử ngươi cũng nghĩ tới.” Trịnh Tử Cần lắc lắc đầu, “Sự cảnh giác của ngươi gần đây đối với hắn bắt đầu thiếu đi, ta rất lo lắng.”

“Ta cũng rất lo lắng…” Cư Vũ Thác rũ mắt xuống nói nhỏ, hiện tượng này cũng không phải là một hiện tượng tốt.

Cư Vũ Lâu đang đi đằng trước đột nhiên dừng chân lại, ngoảnh đầu nhìn về phía này, Cư Vũ Thác cái gì cũng chưa nói, thản nhiên đi qua người hắn, giống hệt như từ trước tới giờ.

Rồi lại thấy có cái gì đó không giống.

Cũng không biết là có được sự may mắn khi được thần phật quan tâm hay là thế nào, mấy tiếng đồng hồ sau Thương Kiều dùng điện thoại gọi cho Cư Vũ Thác, nói tìm được người, hai huynh đệ cùng Trịnh Tử Cần lập tức quay lại phòng nghị sự, lúc này hai mắt của trẻ tuổi đã sưng đỏ, trong thời gian ngắn nhưng mà mọi người đã cố hết sức để nhìn màn hình máy vi tính nên đã tìm được manh mối.

Thương Kiều nhíu mi lại, đối với sự trở về của bọn họ lộ ra cái biểu tình “Quả nhiên”.

“Là chi hội trưởng?” Cư Vũ Thác suy đoán, nếu không, sẽ không ra được kết quả trong vòng vài tiếng đồng hồ được.

Thương Kiều một mặt lấy tay đóng dấu số liệu, một mặt nói: “Ta dò hỏi các anh em quan biết Hắc Tràng hội, biết được hình xăm của Hắc Tràng hội là phân theo giai cấp, thằng nhóc này lúc đó thấy hình xăm kỳ thực là tay chân trong bang, ta đem số liệu của tất cả các tay chân trong Hắc Tràng Hội tìm ra, để cho hắn xem từng cái một…” Nói đến đây, các trang giấy cũng được đóng dấu xong, Cư Vũ Lâu đến trước tiếp nhận tờ giấy, đi về phía ca ca cùng nhìn kỹ ảnh chụp của người đã được in ra tờ giấy, bên trong có một nam tử đang hút thuốc trên mặt chứa đầy các vết sẹo dữ tợn, tóc y thì được cạo trọc, ăn mặc bình thường, đây là một đại thúc đã đến tuổi trung niên.

“Hắn là ai?” Cư Vũ Thác hỏi.

“Vương Viên, tay chân của Hắc Tràng Hội tại thành phố F, cũng là cháu trai của chi hội trưởng, từng có tiền án, đánh nhau, tống tiền, đánh bạc…” Cư Vũ Thác quay đầu hỏi người trẻ tuổi: “Ngươi xác định là hắn?” “Đúng vậy, tuy rằng, tuy rằng kiểu tóc không giống…” Người trẻ tuổi e sợ trả lời.

Cư Vũ Lâu lạnh lùng nói: “Phải thì là phải, không phải là không phải, nếu như không nắm chắc, liền tiếp tục tìm người tiếp.” Người trẻ tuổi lại muốn khóc, thân thể cùng tâm hồn hắn đều bị tổn thương quá lớn, lại bức chặt thêm một bước, nói không chừng sẽ điên mất, Cư Vũ Thác nhìn hắn trông như thể sắp chết đến nơi rồi, nên sẽ không dám tiện tay chỉ ra một người coi như có lệ, xem ra người mua xe đích thật là Vương Viên không sai vào đâu được.

Trịnh Tử Cần nói: ” Lão đại của Hắc Tràng hội nổi tiếng là tên bao che khuyết điểm, nếu như tùy tiện bắt Vương Viên lại, sẽ bằng với việc không nể mặt mũi của hắn.”

“Ta tự mình đi gặp bang chủ, nói rõ hậu quả trước sau với hắn, yêu cầu hắn giao người ra đây, để hai bên chúng ta bí mật giải quyết việc này, cả hai bên đều giúp đỡ lẫn nhau,và sẽ không trở mặt với nhau, cũng sẽ không làm mất mặt mũi của hắn.” Nói xong, Cư Vũ Thác quay đầu hỏi lại đệ đệ: “Ngươi có ý kiến gì không?”

“Ta sẽ đi cùng với ca ca.” Cư Vũ Lâu bổ sung, “Thủ phạm gây ra vụ ám sát còn chưa bắt được, ca ca đi ra ngoài một mình rất nguy hiểm.” Cư Vũ Thác nhìn hắn một cái, nói: “… Ngươi đi theo ta ra ngoài mới nguy hiểm thì có ấy, ngươi biết rõ rằng, đối tượng ám sát là ngươi, không phải ta.” Lời vừa nói ra, Thương Kiều cùng Trịnh Tử Cần đều lấy làm kinh hãi, không hiểu vì cái gì Cư Vũ Thác lại đột nhiên nói ra những lời này.

“Ca ca đoán được.”

“Điều khiển từ xa nên người giả trong xe không thể nhận ra ngươi, mà người điều khiển xe lại nhắm vào xe của ngươi, không phải là của ta.” Mặt y trầm xuống: “Ta chẳng qua là con sơn dương xui xẻo thế tội thay ngươi.” Cư Vũ Lâu không kiên trì, cũng không nhằm vào việc này mà nói ra bất kì lời xin lỗi nào, hắn không nói một câu rời khỏi phòng nghị sự, bóng lưng to lớn ấy không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy có chút bi thương.

Cư Vũ Thác không biết mình có phải đã nói hơi nặng lời một chút với hắn hay không nữa, lúc đó y ngồi lên xe đệ đệ hoàn toàn là sự việc xảy ra ngẫu nhiên, ai lại đoán được thời gian mà bọn họ đi đến đấy mà an bài một chiếc xe đứng đó để ám sát bọn họ được chứ?

Sau đó, phục phách…

Y đột nhiên cảm thấy mặt mình đang nóng lên, nhớ tới buổi tối đang bị người nọ ôm ấp, rõ ràng đấy là một cuộc giao dịch bằng tiền bạc, rồi lại không giống như là giao dịch, mà là ngươi tình ta nguyện mập hợp với nhau. (thố thố:ý của câu đó nga:cả ta và ngươi đều tình nguyện mập hợp với nhau, không ai bắt buộc ai cả)

Tất cả mọi chuyện đều đến do trận tai nạn xe cộ này…

Bên cạnh lỗ tai đột nhiên truyền đến giọng nói đầy căm giận của Trịnh Tử Cần, “… Ta đã sớm hoài nghi trận tai nạn xe cộ này không thích hợp. Nếu đã muốn giết đối tượng là phó bang chủ, ta nhận ra phương hướng điều tra của chúng ta sai rồi, đối tượng tập trung điều tra không chỉ là những người đang đối địch với Thiên Hà bang, mà còn phải bao gồm các kẻ thù riêng của phó bang chủ nữa.”

“Ai đối với hắn có cừu hận, trong lòng hắn tự biết, tóm lại liên lụy tới Thiên Hà bang, nếu như ta không lộ diện ra để bắt được phạm nhân, thì uy phong của chúng ta khó mà giữ được a.”

Cư Vũ Thác gác lại chuyện tình cảm kỳ dị đang diễn ra ở trong lòng này, nói: “Ta hiện tại sẽ đi một chuyến đến Hắc Tràng hội… Bang chủ tính ra là bạn thân của cha ta, lễ làm chủ, hắn cũng không nên làm khó dễ ta mới đúng.”

“Cho ta đi cùng với” Trịnh Tử Cần yêu cầu.

“Ta đi một mình, để cho đối phương hiểu ta đến không phải là để khởi binh vấn tội, đơn thuần là hậu bối muốn nhờ trưởng bối giúp đỡ cho một chút mà thôi, miễn cho hắn cảm thấy mình đang gây khó dễ cho hắn.”

“Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu như Hắc Tràng hội thực sự có liên quan đến việc đó, ngươi đi như thế chẳng phải là dương nhập hổ khẩu (=dương vào miệng hổ=dê vào miệng cọp a).” Trịnh Tử Cần vẫn rất lo lắng.

“Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con?” Cư Vũ Thác cười cười, nhưng là vì trấn an tâm trạng của đối phương, y lại nói: “Yên tâm đi, ta sẽ mang thêm nhiều bảo tiêu đi theo.” Trịnh Tử Cần cũng biết chính mình quản rất nhiều chuyện, Cư Vũ Thác là người đứng đầu bang, nên khí chất lãnh đạm cùng kiến thức đương nhiên phải có, người bên ngoài có rất nhiều ý khiến,n hưng trái lại họ rất không tin tưởng vào năng lực làm việc của y.

“Như thế, ta cùng Thủy Võng đến nội đường đợi lệnh.” Trịnh Tử Cần lại hỏi Thương Kiều: “Ngươi thì sao?”

“Ta dẫn thằng nhóc này trở lại nơi giam giữ, hắn là người làm chứng rất quan trọng, bị địch nhân chộp tới diệt khẩu thì không tốt a.” Thương Kiều đáp.

Cư Vũ Thác đi trở lại hậu viện, vô ý thức tìm kiếm đệ đệ, lại không thấy người đâu, dựa vào tính cách lãnh khốc thường ngày của đệ đệ, đại khái cũng sẽ không đem sự chỉ trích của ca ca để vào trong mắt đâu.

Y biết rõ, Cư Vũ Lâu là một người như vậy.(thố thố: quá độc đoán a~)

Hắc Tràng hội cách tổng bộ của Thiên Hà bang tương đối xa, đi đường cao tốc thì tiêu tốn mất ba giờ. Tuy nói y có thể dùng điện thoại cùng bang chủ của Hắc Tràng hội giải thích tình huống hiện nay, nhưng y biết rõ người của thế hệ trước đều có sự kiên trì đặc biệt, nếu y tự mình đi vào, có khả năng thu được hiệu quả và lợi ích cao hơn nữa.

Cho nên hiện tại y đang đi trên đường cao tốc, trước sau bên trái bên phải còn một chiếc xe nữa theo, bao gồm tài xế, tất cả đều là bảo tiêu mà Thiên Hà bang đã huấn luyện một cách hoàn mỹ, tất cả mọi người đều cẩn thận, tùy thời chú ý không để cho chiếc xe khả nghi nào theo đuôi, không cho địch nhân ẩn núp ở chỗ tối thừa cơ hội đánh lén.

Cư Vũ Thác bất tri bất giác (=không hề ý thức được việc mình làm) liền ngáp ngủ, nhìn cảnh vật bên ngoài, thuận tiện suy nghĩ về các việc phát sinh ở trên người mình để tìm ra manh mối, càng suy nghĩ lại càng thấy nó loạn thêm —— tài xế nhìn qua kính chiếu hậu thấy thần sắc chủ tử mệt mỏi, đề nghị: “Cách mục tiêu còn có một giờ, nếu bang chủ mệt, thì trước tiên ngủ đi một lát sẽ đỡ hơn.” Lời nhắc nhở của hắn khiến y tỉnh ngộ, lúc này Cư Vũ Thác mới cảm thấy số lần mình ngáp càng lúc càng nhiều, cơ hồ mỗi phút ngáp một lần, lẽ nào dương khí mang lại thể lực cho y đang cạn kiệt?

Khó trách y mất đi cảnh giác, việc này so với việc một phát liền tiến vào trạng thái ngất lịm như trước kia hoàn toàn không giống, có thể đây là do một bộ phận phách đã trở về với thân thể, cho nên mới không lập tức ngất đi, mà chầm chậm biểu hiện ra cảm giác mệt mỏi. Nhưng, chết tiệt vì cái gì lại là lúc này… Y bắt đầu khẩn trương.

Trấn định, trấn định, Cư Vũ Thác cứ thế mà nói với chính mình, thế nhưng đến khi mà số lần ngáp tăng lên đến một phút mà ngáp tới ba lần, y biết rõ rằng y tuyệt đối chống không nổi nữa, dùng một chút khí lực cuối cùng lấy điện thoại ra gọi cho đệ đệ.

“Tìm hắn đến…” (thố thố: phụt…haha..buồn cười quá..dễ thương ghê…. o(≧v≦)o~~)

Cư Vũ Lâu đã sớm có chuẩn bị tâm lý lúc nào cũng cầm điện thoại đợi ca ca gọi điện đến xin giúp đỡ, hắn bình tĩnh hỏi: “Ca ca người ở nơi nào?”

“Đang ở tren đường cao tốc…” Âm lượng đáp lại càng lúc càng thấp, “Ta không biết rõ… Đột nhiên…”.

” Hộ vệ đi theo tên là Tiểu Tần phải không? Đưa điện thoại cho hắn, ta nói với hắn.” Giọng điệu lạnh lùng thốt lên.

Bảo tiêu ngồi phía trước không đầu không đuôi tiếp nhận điện thoại di động, lơ đãng đụng vào tay của bang chủ, trong nháy mắt đầu y choáng váng một lúc, thật giống như là khí lực từ trên tay chảy hết ra ngoài vậy, y như bị điện giật nhanh chóng rụt tay về, cảm giác choáng váng mất đi, vừa rồi là ảo giác phải không? Bảo tiêu tưởng tượng, rồi lại cảm thấy kỳ quái, tay bang chủ lại lạnh giống hệt băng vậy. (thố thố:càng lúc càng thấy thụ nhà ta giống hồ ly nha…)

Điện thoại di động truyền ra tiếng của Cư Vũ Lâu, bảo tiêu lập tức ngồi nghiêm chỉnh, chuyên tâm nghe chỉ thị ở trong điện thoại phát ra.

Cư Vũ Thác vừa rồi cũng cảm thụ được sự dao động không tầm thường ở trên tay bảo tiêu vừa rồi, y rất quen thuộc cảm giác đó, đó chính là dương khí của người khác, trước khi y cùng nam nhân thần bí mập hợp với nhau thì thân thể cũng có phản ứng giống y như vậy, nhưng trước khi hấp thụ dương khí thì tốc độ tự giác điều chỉnh chậm lại, không chảy xiết giống như vừa rồi.

Y đột nhiên nghĩ rằng, đằng trước xe có hai nam nhân trẻ tuổi, chỉ cần y mở miệng yêu cầu, nhất định liền có thể lập tức bổ sung dương khí vào trong cơ thể, điều này rất đơn giản, chỉ cần nắm tay mà thôi, ít nhất có thể chống đỡ được đến khi người kia xuất hiện.

Cư Vũ Thác mở miệng, cuối cùng lại không nói ra bất kì âm thanh nào.

Y theo thói quen bị nam nhân thần bí kia đụng chạm, nên không muốn đổi, với lại sự dị thường của thân thể này càng ít người biết càng tốt.

Y mềm yếu ngồi dựa vào trên ghế sau của xe, mí mắt nặng như gắn thêm sắt vào, dòng khí âm lãnh từ dưới bàn chân bắt đầu truyền lên dần dần, y cảm thấy lạnh, lạnh đến thấu xương, trong khoảng thời gian này người như tảng băng đông cứng lại vậy, thậm chí y còn nhìn thấy những phách tạm thời rời xa thân thể vì bị hoảng sợ mà chuyển động không ngừng bên người.

Cảm giác duy nhất hiện nay của thân thể y là: khát khô cổ.

Khát khô cổ đến mức muốn chết luôn a.