Si Mê Và Liều Lĩnh

Chương 5



Olivia thấy hai quý bà đồng hành cùng mình đã ngồi thoải mái bên một chiếc bàn rộng rãi trong góc của căn phòng chung dành cho khách, đồ ăn thức uống bày trước mặt. Những du khách khác bị kẹt lại do trời mưa cũng tụ tập ở đây. Vài người đang hong mình bên lò sưởi, một số khác ngồi ở bàn, và cũng có những người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để cạo râu hoặc lau giày.

Nàng vốn luôn thích dừng lại ăn uống ở quán trọ. Ở đó người ta gặp được rất nhiều loại người, thuộc mọi tầng lớp, khác hẳn với trong xã hội thượng lưu, nơi ai cũng hao hao giống nhau, và hầu hết mọi người đều có quan hệ dây mơ rễ má.

Thường thường những lần nghỉ chân của nàng chẳng được bao lâu, thế nên nàng hẳn sẽ rất vui khi được nhập vào đám đông ở đây, nếu như lần chợp mắt trên xe ngựa vừa nãy không làm nàng nhận ra mình đang mệt mỏi đến thế nào.

Bình thường phải mất một tuần hoặc hơn để chuẩn bị cho một hành trình dài như thế này. Nàng đã sắp xếp mọi thứ - cho cả nàng lẫn hai quý bà - trong vòng chưa đầy bốn mươi tám tiếng. Việc này khiến nàng hầu như chẳng có thời gian để ngủ.

Đó là lý do vì sao thay vì nhập vào đám đông, nàng lại thuê căn phòng mà người chủ quán trọ cam đoan là tốt nhất trong quán trọ. Nàng vùi mình vào chiếc ghế bành rộng rãi thoải mái trước lò sưởi.

Dù không gian ấm áp và yên tĩnh nhưng tâm trí nàng không thể nghỉ ngơi. Phải rất lâu sau, những suy nghĩ và cảm xúc cuồn cuộn trong lòng nàng mới lắng xuống và nàng chìm vào quên lãng. Chừng một phút sau, nàng thấy ai đó chạm nhẹ vào cánh tay, khiến nàng giật mình tỉnh dậy.

“Em xin lỗi đã làm tiểu thư giật mình, thưa tiểu thư,” Bailey nói.

Đầu óc vẫn đờ đẫn, Olivia ngước mắt lên. Một nét cau có xuất hiện giữa đôi mày thanh tú của Bailey. Không phải là một dấu hiệu tốt lành. Bailey vốn không hay lo lắng.

“Hai quý bà,” Olivia nói. Nàng đứng phắt dậy, đầu chao đảo.

“Vâng, thưa tiểu thư. Một vụ cãi lộn trong lúc đánh bài. Em xin lỗi vì làm phiền tiểu thư, nhưng họ vừa chọc giận con trai trưởng hạt này. Ông ta đang nổi trận tam bành, gọi cho cảnh sát và nhà chức trách, chẳng ai làm ông ta dịu đi được cả. Chủ quán trọ sợ ông ta, có vẻ thế. Em nghĩ tiểu thư sẽ muốn đưa các quý bà thoát khỏi chỗ đó an toàn.”

Vừa nói Bailey vừa chải tóc cho Olivia, phủi những nếp nhăn trên váy nàng và che đi dấu hiệu cho thấy nàng vừa ngủ dậy.

Nhận thức được rằng có thể họ sẽ phải nhanh chóng rời khỏi quán trọ này, Bailey cố gắng choàng áo khoác cho Olivia trong lúc họ vội vã bước dọc hành lang. Từ trên đầu cầu thang, nàng đã nghe rõ mồn một những giọng nói chói tai. Olivia vội vã đi xuống, bước vào phòng khách chung.

Nàng chợt nhận ra mình đã dành nhiều thời gian để xoa dịu cái tâm trí lộn xộn hơn nàng tưởng. Không chỉ mưa đã tạnh mà ánh bình minh mờ xám cũng đã chiếu sáng khung cảnh bên ngoài những ô cửa sổ. Phòng khách ồn ào quá. Cơn mưa chắc đã níu chân rất nhiều người, và tất cả họ đều đang hối hả. Những người mong ngóng lên đường vội vã nuốt trôi thức ăn rồi khởi hành. Tuy nhiên, căn phòng vẫn đông hơn mấy giờ trước. Những người hầu tất bật chạy ra chạy vào với khay thức ăn trên tay.

Trong khi đó, giọng một người đàn ông vẫn nói liên hồi kỳ trận, không khí trong phòng mỗi lúc một xấu đi. Người chủ quán trọ không thể làm chủ tình hình, một cuộc cãi lộn ầm ĩ đang nổ ra.

Bình thường thì Olivia không bận tâm. Ẩu đả lộn xộn càng hay. Chỉ có điều như thế thường dẫn đến việc nhà chức trách được triệu tới. Mà thế thì họ sẽ phải lưu lại đây rất lâu, lúc này nàng hoàn toàn không muốn vậy.

Tất cả suy nghĩ này vụt qua đầu trong khi nàng đang cân nhắc về nguồn cơn của vụ hỗn loạn này.

Một thanh niên to khỏe có mái tóc gợn sóng, hẳn đã uống suốt đêm qua, đang đấm sầm sầm lên chiếc bàn mà Olivia đã đi khỏi để lại hai quý bà ngồi đó. Qua vẻ mặt những người ngồi quanh bàn, nàng biết hai quý bà đã làm cạn cả kho rượu và tủ thức ăn của ông chủ cũng như túi của vị khách kia.

“Các người chơi ăn gian!” gã say rượu hét. “Ta thấy rõ các người làm vậy!”

Quý bà Cooper đứng lên khỏi ghế. “Nếu trên đời có cái gì ta không chịu đựng được thì đó là một kẻ thua cuộc cay cú. Gian lận, thật tình.”

“Thôi nào, thôi nào, ngài Flood, thưa ngài,” ông chủ quán trọ kêu lên. “Đây chỉ là một trò chơi cho vui...”

“Chơi cho vui! Hai bà này đã cướp trắng của tôi năm mươi bảng!”

“Cướp của cậu, thật tình,” Quý bà Withcote nói. “Đâu phải lỗi của bọn ta nếu cậu chẳng giữ được cốc rượu trong tay cho chắc.”

“Và chẳng thể nhìn cho ra nhìn,” Quý bà Cooper tiếp lời. “Và chẳng thể phân biệt quân bồi với quân già.”

“Chẳng phải trách nhiệm của bọn ta nếu đầu óc cậu quá tù mù tới nỗi chẳng nhớ được những quân bài trên tay chính mình,” Quý bà Withcote nói.

“Tôi đủ tỏ để thấy các người ăn gian, mấy mụ già chơi đểu ăn gian!”

“Chơi đểu?” Quý bà Withcote rít lên.

“Ta sẽ chơi đểu với mi, đồ đần độn say xỉn!” Quý bà Cooper hét lên. “Trời ơi, nếu ta là đàn ông...”

“Nếu bà là đàn ông thì tôi đã hạ đo ván bà rồi!” gã thanh niên thét lại.

Olivia rẽ đám đông đi vào.

“Quý bà ơi, đi thôi,” nàng nói. “Người này rõ là không còn tỉnh táo nữa rồi, nếu không anh ta đã chẳng xử sự thô lỗ thế này, lại còn đe dọa những người phụ nữ vô tội.”

Gã thanh niên say xỉn đỏ bừng mặt, quay người sang phía nàng. Gã mở miệng nhưng chẳng nói được lời nào.

Đàn ông nhìn Olivia lần đầu bao giờ cũng có phản ứng tương tự như thế. Anh chàng say mèm nhưng đâu có mù.

Thừa lúc gã nhất thời lơ đễnh, nàng cố đưa hai quý bà ra khỏi phòng.

Nhưng nàng sớm phải bực mình vì gã nhanh chóng bừng tỉnh.

“Ôi, không, cô không được làm thế!” gã hét. “Bọn họ đã chuốc ta say rồi thừa cơ cướp giật của ta, họ không thể cứ thế mà bỏ đi! Ta sẽ đưa họ tới quan thị chính và ta muốn thấy họ bị đánh vì tội trộm cắp!” Gã chộp một cái ghế rồi ném bốp vào tường. “Ta muốn tiền của ta!”

Lời đe dọa chẳng làm nàng e ngại. Bất cứ DeLucey Đáng sợ nào cũng có thể điều khiển quan thị chính trong lòng bàn tay. Nhưng Olivia không có tâm trạng tiêu khiển với các quan thị chính hay phí phạm thời gian đấu dịu những gã khó bảo, khó chịu.

Nàng vừa trải qua hai ngày điên cuồng chuẩn bị lên đường - tất cả chỉ vì một gã đần độn, thô lỗ, ngang ngạnh. Giờ nàng lại vừa mới bị dựng dậy vì một gã đần độn, thô lỗ, ngang ngạnh nữa.

Nàng mệt và đói, và chàng trai mà nàng xem là bạn thân nhất không ngờ lại chẳng khác gì bao gã đầu đất khác.

“Ông, thưa ông,” nàng nói, với giọng điệu rành mạch, lạnh lùng mà dượng nàng vẫn dùng để trấn áp bọn nhà giàu mới nổi hợm mình và những kẻ ngu dốt. “Ông đã xúc phạm các quý bà đây. Ông sẽ phải xin lỗi.”

Gã ngừng tay trong khi đang vác một chiếc ghế khác lên. Gã đặt nó xuống và nhìn nàng chằm chằm. “Gì hả?”

Tiếng rì rầm của đám đông người xem lắng xuống. “Xin lỗi,” nàng nói.

Gã cười ngặt nghẽo. “Với hai mụ già độc ác đó ư?” Gã chỉ ngón tay thối về phía những người bạn đồng hành của nàng. “Cô bị mất trí à?”

“Thế thì ông chọn vũ khí đi,” nàng nói.

“Cái gì?”

“Chọn đi,” nàng nói. “Súng hay gươm.”

Gã nhìn quanh phòng. “Cô đùa phải không? Bởi vì ta sẽ không làm cái trò ngu ngốc đó.”

Nàng cởi phăng găng tay ra, đi lại phía gã, và lấy một chiếc găng đánh gã. “Đồ hèn,” nàng quát lên.

Ai nấy há hốc miệng kinh ngạc.

Nàng vừa lùi lại một bước vừa len lén quan sát xung quanh: lối thoát, chướng ngại vật, và những vũ khí khả dĩ.

“Lối cư xử của ông thật bẩn thỉu,” nàng nói. “Ông là đồ đê tiện.”

“Sao cô...”

Gã hét lên với nàng. Nàng chộp lấy bình cà phê trên cái bàn phía tay phải liệng vào đầu gã.

Thế rồi mọi chuyện trở nên rắc rối hơn, thực tình như thế.

Trong khi cơn bão đổ ập xuống, Lisle đã phải trú lại tại một quán trọ ở Eníield, cách đó chừng một dặm.

Khi chàng phi ngựa vào sân trong của quán trọ Falcon, mặt trời đã nhô lên. Chàng những tưởng mảnh sân của quán trọ sẽ huyên náo tiếng những khách lữ hành bị mắc kẹt vì cơn mưa tối qua giờ đang háo hức lên đường. Nhưng không, chàng lại thấy rất nhiều người tụ tập quanh cửa vào phòng khách, có vẻ như ai nấy đều đang cố xem cho được chuyện gì đang xảy ra bên trong.

Chàng xuống ngựa, đưa dây cương cho Nichols rồi rảo bước về phía cửa.

“Gì thế nhỉ?” chàng nghe ai đó nói.

“Con trai ngài trưởng hạt, lại say rượu, và đang nổi giận vì chuyện gì đấy,” một người khác trả lời.

“Chuyện thường ngày ở hạt.”

“Lần này một cô gái tóc đỏ đang mắng nhiếc cậu ta.”

Lisle vội vã đi vào phòng khách, vừa kịp lúc nghe thấy Olivia đang xỉ vả ai đó. Chàng lách qua đám đông, nhưng không đủ nhanh. Chàng thấy - và nghe - nàng dùng găng tay đánh một anh chàng rõ ràng là đang say rượu.

Vì một người đứng xem chặn mất lối vào, Lisle không kịp ngăn gã say rượu lại trước khi gã tấn công Olivia. Olivia đánh gã bằng cái bình cà phê, thế là gã ngã gục xuống. Một người hầu đang bưng khay vấp phải gã và làm một vị khách lộn nhào theo. Một số người chạy tới cửa, mấy người nhảy lên bàn ghế, nhưng phần lớn vẫn tụ tập đông nghẹt quanh trung tâm vụ ẩu đả.

Trong khi Lisle mở đường tới chỗ Olivia, chàng để ý thấy Bailey. Khác với mọi người, cô hầu gái này vẫn giữ đầu óc tỉnh táo, bình tĩnh đưa hai quý bà lại một chỗ rồi đẩy họ ra ngoài sân.

Tiếng của Olivia kéo sự chú ý của chàng trở lại phía nàng.

“Ông là nỗi ô nhục cho toàn thể đám đàn ông dốt nát,” chàng nghe thấy nàng nói bằng giọng lạnh lùng mà hẳn nàng đã học được từ bà Rathbourne.

Gã say rượu mê man vẫn nằm im tại chỗ, chớp mắt nhìn nàng.

Giờ là lúc nàng nên trốn đi.

Nhưng không.

“Một quý ông thì phải biết đón nhận thất bại của mình và học hỏi từ nó,” nàng nổi cơn thịnh nộ. “Đằng này ông lại đi... đôi co với phụ nữ. Ông nên cảm thấy xấu hổ, một tên say xỉn đại ngu si. Thật đáng tiếc khi không có ai đủ khí chất nam nhi để dạy cho ông một bài học đích đáng.”

“Nói anh ta sáng mắt ra, tiểu thư!” ai đó hét lên từ một góc an toàn của căn phòng.

“Lúc nào cũng cậy to con rồi nghênh ngang.”

“Chẳng ai động vào anh ta vì anh ta là con ông trưởng hạt.”

Họ đang háo hức với một vụ cãi lộn. Bình thường thì chắc Lisle cũng sẽ tham gia. Chàng rất vui nếu được cho con lừa này một bài học mà hắn không bao giờ quên.

Nhưng ẩu đả là chuyện khó lường, và Olivia trong cơn tửc giận điên cuồng cũng khó đoán định. Chàng không thể đảm bảo nàng sẽ không bị giết.

Chàng vỗ vào vai nàng. Nàng ném một cái nhìn thiếu kiên nhẫn về phía chàng - một tia sáng xanh lam đầy giận dữ - rồi mới quay trở lại với bài đả kích.

Lisle không chắc - xét trên tình trạng hiện tại của nàng - liệu nàng có nhận ra chàng được không. Và cứ nhìn hoàn cảnh hiện tại mà nàng đã vướng vào, chỉ có một việc nên làm.

Chàng đi lại gần phía sau nàng, quàng tay qua vòng từ vai phải xuống cánh tay trái của nàng, ấn hông chàng vào tấm lưng mảnh dẻ của nàng để giữ nàng thăng bằng, và lôi nàng đi. Nàng chỉ có thể loạng choạng lết theo chàng, không ngừng chửi bới chàng suốt dọc đường.

“Tôi chưa xong với hắn ta đâu, quỷ tha ma bắt anh đi! Tôi không đi đâu cả! Để tôi yên.”

“Thôi đi,” chàng nói. “Chúng ta sẽ phải ra khỏi đây trước khi quan thị chính trong làng tới và mọi người biết được em là ai và rồi em sẽ lại được lên báo cho xem.”

“Lisle?”

“Còn ai vào đây nữa?”

Một giây im lặng trôi qua, rồi, “Không!” nàng rít lên. “Bỏ tay ra khỏi người em ngay! Em chưa xong với hắn ta đâu, thằng say xỉn đại ngu si đó!” Nàng cố đá ra sau, nhưng chàng vừa giữ chân mình ngoài vùng nguy hiểm vừa lôi nàng đi hết đoạn đường sỏi đá về phía chiếc xe ngựa.

“Nếu em không ngồi yên, ta thề sẽ đánh cho em bất tỉnh, trói chặt và bịt miệng, rồi lôi thẳng em về Derbyshire,” chàng nói.

“Ôiii, ngài quá to và quá khỏe. Còn em thì quá sợ.”

“Hoặc có thể ta sẽ trói em lại rồi quẳng bên lề đường.”

Ông chủ quán trọ đi theo họ nãy giờ, chạy lên để mở cửa xe ngựa trước khi cậu đầy tớ kịp làm. Lisle đẩy nàng lên bậc thang. Nàng ngã nhào vào trong khoang xe, và Bailey đỡ lấy nàng. Chàng đóng sầm cửa lại.

“Đi thôi,” chàng nói với bác xà ích. “Tôi sẽ đi ngay sau xe bác.”

Chàng nhìn chiếc xe lắc lư rời khỏi sân quán trọ.

“Cảm ơn, thưa ngài,” ông chủ quán nói. “Tốt nhất là để phụ nữ tránh xa những trường hợp như thế này. Khuất mắt trông coi, tôi luôn nói vậy đấy.”

Lisle dúi một túi tiền vào tay ông ta. “Xin lỗi về vụ lộn xộn,” chàng nói.

Chàng nhanh chóng tìm thấy ngựa của mình và Nichols. Mấy phút sau, chàng đã lại trên đường Old North.

Nàng sẽ giết chàng.

Trừ phi chàng giết nàng trước.

Ware, Herttordshire

Cách London hai mươi mốt dặm

Kêu ca là sắp chết đói, hai quý bà Cooper và Withcote xuống xe và vội vã vào Saracern’s Head ăn sáng.

Olivia bảo Bailey đi cùng họ, còn nàng vẫn ngồi trong xe, cố gắng lấy lại sức lực. Nàng cần giữ đầu óc tỉnh táo để suy tính cách đối phó với Lisle.

Giữa kiệt sức và cơn bực dọc vì nhận ra mình đã tính toán nhầm, thật khó mà nghĩ cho tỉnh táo. Nghe hai quý bà thì chẳng ích gì, họ toàn nói những chuyện tầm phào. Họ đã nhìn thấy Lisle ném ai đó ra ngoài cửa sổ, và đó là chuyện rùng rợn nhất mà họ từng thấy trong bao nhiêu năm qua. Họ sẽ không ngừng nói về chuyện đó và đoán định theo cái lối bậy bạ quen thuộc của họ về cơ bắp của chàng, rồi khả năng chịu đựng và đủ thứ tương tự.

Những lời bình phẩm của họ gợi nàng nhớ lại sức ép ấm áp khi cánh tay mạnh mẽ của chàng vòng quanh người nàng. Lúc này đây nàng thực sự vẫn có thể cảm thấy nó, như thể chàng đã để một vết hằn, chàng thật đáng ghét.

Thôi bỏ qua. Chàng là một người đàn ông vô cùng nam tính, và chuyện vừa rồi thật hồi hộp, nhưng nàng đã tĩnh trí lại rồi.

Còn về phía Lisle, tất nhiên, chàng dễ bị chọc tức và kích động hơn nàng tưởng.

Nàng biết chàng sẽ đuổi theo mình. Chàng tự nhận mình là anh trai của nàng, và chàng có bản năng che chở. Hơn thế nữa, như bao gã đàn ông khác, chàng tin mình đương nhiên cấp tiến và giỏi giang hơn phụ nữ. Chẳng gã đàn ông nào chịu tin phụ nữ có thể đảm đương được cái gì ngoài việc nội trợ và chăm sóc con cái - và ở những tầng lớp xã hội cao hơn, người ta còn hiếm khi tin rằng phụ nữ có thể đảm đương được những công việc ấy.

Ngay cả mẹ nàng, người vốn biết rõ những khiếm khuyết của nàng, vẫn tin rằng Olivia thừa khả năng thực hiện cả hành trình dài lẫn việc phục chế một cơ ngơi. Nói như thế không có nghĩa là nàng định làm những chuyện ấy một mình - nhưng nàng có thể.

Ờ, xem nào, mọi chuyện đang diễn ra theo kế hoạch, ngoại trừ vụ loạn xị bất ngờ ở quán trọ Falcon. Vụ này nàng khá thích thú. Vẻ mặt của gã đần ấy khi bị nàng dùng găng tay đánh cho thật khôi hài.

Nhưng rồi Lisle đã đến và lôi nàng đi và...

Cửa xe ngựa bật mở.

Chàng đứng đó, nhìn lên nàng, một cầu vồng ngũ sắc vòng quanh một con mắt xám-bạc của chàng.

“Tốt hơn là giờ em nên vào trong ăn sáng đi,” chàng nói. “Đến giữa ngày chúng ta mới lại dừng để ăn trưa đấy.”

“Chúng ta?’’ nàng hỏi. “Ngài sẽ không tới mà. Ngài thấy sống bần hàn ở Ai Cập hoặc chết đói còn tốt hơn là nghe theo lời cha mẹ. Chẳng phải ngài cho rằng phải đi tới Scotland thì còn khổ hơn cả chết đấy thôi.”

“Đi với em thì thậm chí còn hơn cả tai họa ấy chứ, ta dám chắc như thế,” chàng nói. “Em muốn ăn hay không đây? Phải nhiều giờ nữa em mới có cơ hội tiếp theo đấy.”

“Ngài đâu có nắm quyền chỉ huy chuyến đi này,” nàng đáp trả.

“Giờ thì có đấy,” chàng lớn tiếng. “Em nhất quyết buộc ta làm việc này. Giờ em sẽ phải làm theo cách của ta. Ăn hoặc chết đói, tùy em chọn. Ta sẽ đi xem qua chiếc giường trứ danh đây.”

Để ngỏ cánh cửa xe ngựa, chàng quay người bước vào quán trọ.

Mười phút sau, Olivia lao vào trong phòng ngủ.

“Ngài,” nàng cất tiếng. Nhưng dù trong cơn giận mờ mắt, nàng vẫn không quên được cái giường ấy, và nàng đứng sững lại. “Chúa ơi!” nàng thốt lên. “Nó to quá.”

Lisle hững hờ nhìn lên trong khi kiểm tra một chiếc cọc đầu giường.

Chiếc mũ của nàng lệch qua bên và mái tóc xõa xuống, những lọn tóc đỏ bám rối trên làn da trắng ngà. Quần áo nàng nhăn nhúm vì đi đường. Sự giận dỗi còn đọng trong đôi mắt xanh lam khó tả, dù chúng mở to khi nhìn thấy chiếc giường từng rất nổi tiếng vào thời Shakespeare.

Trông nàng thật hoang dại, và dù giờ đây chàng đã dần quen với gương mặt đẹp đến thất thần ấy, song vẻ hoang dại đó vẫn khiến chàng chao đảo, và tim chàng đập mạnh, đau nhói.

“Đó là lý do tại sao nó gọi là Cái giường Vĩ đại xứ Ware,” chàng điềm tĩnh nói. “Em chưa thấy nó bao giờ à?”

Nàng lắc đầu, những lọn tóc thi nhau nhảy múa.

“Khá cổ... theo mọi tiêu chuẩn của Anh,” chàng nói. “Shakespeare đã nhắc tới nó trong Đêm thứ mười hai.”

“Em đã từng thấy phong cách này,” nàng nói. “Hàng tấn gỗ sồi, chạm trổ từng li. Nhưng chưa có cái giường nào rộng tới thế này.”

Thật vậy, nó được chạm trổ tỉ mỉ đến hoa mắt. Hoa quả, chim muông, con người và thần thánh được khắc trên từng li của tấm gỗ sồi đen.

“Rộng hai mươi mét vuông và cao ba mét,” chàng nói. Sự thật lúc nào cũng an toàn và dễ chịu. “Thật ra nó là một căn phòng, có rèm buông tứ phía. Xem các tấm mành này.”

Nàng bước lại gần hơn.

Chàng ngửi thấy mùi hương của nàng và nhớ lại cảm giác cơ thể nàng dưới bàn tay mình, khi chàng kéo nàng ra khỏi quán trọ ấy.

Sự thật. Chàng tập trung vào những hình chạm khắc trên giường. Trong khung tò vò chạm trổ tỉ mỉ có hai tấm mành họa cảnh thị trấn này, trên đó có cả hình những con thiên nga vốn nổi tiếng ở đây. Chàng lướt nhẹ ngón trỏ qua lớp gỗ khảm.

Nó thiếu mất sự duyên dáng của nghệ thuật Ai Cập. Tuy nhiên, chàng ngạc nhiên nhận ra bản thân mình lại thấy nó thật lôi cuốn.

“Em thấy không, hai khung tò vò này giống như cửa sổ vậy,” chàng nói. “Nó là nơi để tiêu khiển. Chắc hẳn khi còn mới nó còn đẹp hơn thế này. Ta thấy được các bức họa nhỏ rải rác đây đó. Chắc lúc đầu màu của chúng còn thắm lắm... giống như các đền đài và lăng mộ ở Ai Cập vậy. Và cũng giống như ở Ai Cập, người tham quan đã để lại dấu vết.” Chàng lần theo một loạt chữ cái đầu. “Cả những dấu triện nữa.”

Chàng đưa mắt lên nhìn gương mặt nàng. Giờ đây khuôn mặt ấy tràn ngập vẻ băn khoăn. Nét giận dỗi đã biến mất, cơn bão đã tan đi, bởi vì nàng cũng thấy thật lôi cuốn. Nàng rất tinh ranh, láu cá và chẳng bao giờ ngây thơ. Nhưng trí tưởng tượng của nàng không có giới hạn, và nàng có thể bị cuốn hút, giống như một đứa trẻ.

“Thật lạ là em chưa bao giờ thấy cái giường này,” chàng nói.

Nàng xem xét cái đầu sư tử có dấu triện đỏ trên mũi. “Không hề lạ,” nàng nói. “Vì chúng ta thường tới Derbyshire hoặc Cheshire chứ đâu có đi theo tuyến này. Vả chăng những lần em rời London đều là vì em đã khiến mọi người nổi giận, tức là em phải đi thật xa càng nhanh càng tốt. Đâu có thời gian mà thưởng ngoạn.”

Chàng rời mắt khỏi gương mặt nàng. Thế là quá đủ rồi, đầu óc chàng đã trở nên mụ mị. Chàng nghiên cứu một hình thần rừng khắc trên cột giường. “Đánh gã say đó bằng găng tay rồi gọi hắn là đồ hèn không phải là chuyện khôn ngoan nhất em từng làm đâu.”

“Nhưng nó đem lại cảm giác vô cùng thỏa mãn.”

“Em nóng nảy quá,” chàng nói. Khi nàng mất bình tĩnh, chàng không thể tin tưởng vào bộ óc hay bản năng của nàng. Chàng không tin nàng có thể tự coi sóc bản thân.

Chàng rời khỏi chiếc cột giường, nắm hai bàn tay lại khoanh sau lưng. “Khi em mất bình tĩnh, mẹ em thường bảo gì?” chàng nói. Ngày đầu chàng gặp Olivia, mẹ nàng đã giao việc cho chàng cũng với giọng điệu kiên nhẫn như chàng đang nói lúc này.

Nàng nheo mắt nhìn chàng, “Em phải đếm từ một đến hai mươi.”

“Ta nghĩ vừa nãy em không đếm đến hai mươi,” chàng nói.

“Em đâu có tâm trạng mà làm thế,” nàng nói.

“Ta ngạc nhiên là em không dành cho hắn một lời xin lỗi.” Chàng đặt tay lên ngực, nói bằng giọng kim, ‘“Ôi, thưa ngài, tôi kính cẩn nghiêng mình xin ngài thứ lỗi.’ Rồi em chớp chớp mắt nhìn hắn ta, và quỳ xuống.”

Nàng đã làm trò này vào lần đầu họ gặp nhau, và màn biểu diễn ấy đã khiến chàng chết lặng người.

“Ngay khi em diễn xong,” chàng nói tiếp, “mọi người hẳn sẽ òa khóc - hoặc quay cuồng chóng mặt. Kể cả hắn ta. Và em có thể chuồn êm.”

“Giờ em thấy tiếc là mình đã không làm thế đấy,” nàng nói. “Như thế hẳn em đã không bị đối xử thô bạo bên ngoài quán trọ.”

Như thế hẳn đã ngăn được cảm xúc của chàng với cơ thể mềm mại dưới cánh tay của nàng.

“Em không biết tại sao ngài không lôi hắn đi - ra ngoài sân ấy - và dúi đầu hắn xuống đế giày,” nàng nói. “Đó là điều người ta nên làm ngay từ khi những rắc rối này mới manh nha. Nhưng ai cũng sợ hắn. Ngài thì không, em đã nghĩ thế - nhưng ngài lại phải ném tất cả sự hống hách đàn ông lên em.”

“Kéo em đi vui hơn nhiều,” chàng nói.

Nàng bước lại gần hơn để xem xét đôi mắt của chàng.

Mùi hương của nàng vây quanh chàng và tim chàng đập thình thịch.

“Gã Belder ấy,” nàng nói, lắc đầu. “Sao anh ta không đánh ngài mạnh hơn nhỉ?”

Nàng chạy ào ra khỏi phòng.

Ngày hôm ấy trời xám xịt lạnh lẽo mưa cuốn đi bụi bặm. Hai quý bà nói họ cần không khí trong lành. Ngồi trong cái xe ngựa ngột ngạt, tối om không phải là những gì họ hình dung về một chuyến đi dễ chịu.

Olivia ngờ rằng họ muốn hạ mành cửa sổ xuống là vì họ muốn chiêm ngưỡng cảnh anh chàng cơ bắp phi ngựa bên cạnh.

Đó là một hình ảnh đẹp, và nàng cũng không thể ngăn mình đừng chiêm ngưỡng, dù chẳng ngờ Lisle lại là một Nỗi thất vọng Thảm thương.

Chàng phi ngựa song song xe nàng, ngay bên cạnh vai nàng, giữ tốc độ bằng với xe ngựa chứ không phi lên trước như nàng đã tưởng. Vì lo cho bộ xương già nua của hai quý bà nên xe ngựa của họ chạy chậm hơn Lisle mong muốn. Và tất nhiên là cũng chậm hơn Olivia thích. Nàng ước mình cũng được cưỡi ngựa, nhưng nàng tính trước chuyện đó nên không chuẩn bị gì.

Yên ngựa của nàng đã được nhét vào tận sâu trong đống đồ đạc để ở phía sau xe. Nàng nghĩ trước khi cả đoàn đến Scotland mình sẽ không cần tới nó. Dù người ta dễ dàng thuê được ngựa ở quán trọ, và nàng có thể cưỡi mọi loại ngựa mà chẳng gặp khó khăn gì, nhưng một cái yên là vấn đề hoàn toàn khác. Cái yên ngựa của một quý cô là thứ riêng tư chẳng khác gì áo nịt ngực, nó phải vừa khít với cô ta.

Nói thế đâu có nghĩa là nàng cần có yên. Xét cho cùng, nàng là con gái của Jack Wingate, nàng có thể thong dong trên lưng ngựa không thua gì dân digan.

Nhưng không ai biết rằng nàng vẫn làm những việc như thế. Không ai biết về những bộ quần áo nam nhi mà Bailey đã sửa cho vừa vặn với nàng, những bộ đồ gấp gọn trong một chiếc hộp để giữa đống đồ đạc của nàng.

Nàng nhớ lại Lisle đã sốc thế nào khi lần đầu thấy nàng mặc quần áo con trai. Nàng đang hồi tưởng lại khoảnh khắc ấy - Làm sao nàng quên được vẻ mặt buồn cười của chàng khi ấy cơ chứ? - thì chiếc xe dừng lại.

Xe ngựa khẽ nẩy lên khi đám đầy tớ nhảy xuống khỏi bục đứng phía sau. Nàng thấy một người vội vã đi về phía trước để giữ ngựa.

“Gì vậy?” Quý bà Cooper nói.

“Chắc là Lisle thấy một bánh xe bị trục trặc,” Quý bà Withcote nói.

Cánh cửa bật mở và một người hầu đặt bậc thang xuống. Lisle đợi phía sau cậu ta. “Không cần phải phiền tới hai quý bà đâu,” Lisle nói. “Tôi chỉ muốn Olivia.”

Hai quý bà mỉm cười với nàng.

“Cậu ấy muốn cháu đấy,” Quý bà Cooper nói.

“Ngài ấy bảo ngài ấy sẽ liệng cháu lại bên lề đường,” Olivia nói.

“Đừng ngốc thế,” Quý bà Withcote nói. “Cậu ấy sẽ không như thế đâu.”

Ngài ấy còn làm những việc tệ hơn ấy chứ, Olivia nghĩ. Chàng đã có thời gian để nghiền ngẫm về sự tổn thương nặng nề mà nàng đã gây ra cho lòng tự trọng của chàng. Giờ có lẽ chàng sẽ tuôn ra một bài thuyết giáo chán ngắt và đáng ghét.

“Chúng ta đâu có định dừng ở đây,” nàng nói với chàng. “Phải tới...” Nàng liếc xuống cuốn sách của Paterson. “Phải tới Buntingford.”

“Ta muốn cho em xem cái này,” chàng nói.

Nàng vươn người nhìn ra cửa, hết sang phải rồi sang trái. “Chẳng có gì mà nhìn cả,” nàng nói.

Ngoài một thanh niên đẹp trai đến choáng váng đang thư thái cưỡi trên con ngựa thuê như thể nó là một phần của chàng.

“Đừng có phiền hà như thế,” chàng nói.

“Đúng đấy, đừng có phiền hà thế, cô nương,” Quý bà Cooper nói. “Hãy để thằng bé chỉ cho cháu thấy cái-gì-gì-đó.”

“Ta dừng một chút cũng chẳng sao,” Quý bà Withcote nói. “Ta cũng muốn nhắm mắt một tí mà không bị xóc lên nẩy xuống, ôi cái đầu tôi. Phải có gì để ăn chứ nhỉ.”

Olivia quay người vào trong xe nhìn họ.

“Cháu không muốn nhìn thấy cái thằng bé muốn chỉ cho cháu à?” Quý bà Cooper nói.

Olivia xuống xe.

Hai quý bà vươn người ra theo dõi câu chuyện qua cánh cửa để ngỏ.

Olivia đi về phía chàng. Nàng vỗ vỗ mõm con ngựa của chàng, qua khóe mắt nàng nhìn thấy cái chân cơ bắp cuồn cuộn kề bên.

“Em bảo em chưa khi nào được ngắm cảnh,” chàng nói. “Có một cảnh tuyệt đẹp dưới kia, ngay bên trái.”

Hơi ngạc nhiên, nàng đưa mắt nhìn tấm biển chàng chỉ. Rồi ngước nhìn chàng.

“Ta sẽ không đưa em tới một nơi vắng vẻ rồi thủ tiêu em đâu,” chàng nói. “ít ra là không phải ở đây, vào lúc này. Làm sao ta có thể bỏ đi với em rồi trở lại mà không có em, các quý bà kia sẽ biết ngay. Cả Bailey nữa, dĩ nhiên rồi. Chúng ta chỉ đi một quãng ngắn thôi. Đi bộ cũng được thôi, nhưng mấy con đường quê này đều ngập bùn tới tận đầu gối. Em cưỡi ngựa của Nichols đi.”

Nàng đưa tay ra hiệu trước khi Nichols kịp xuống ngựa. “Không, cậu cứ ở yên đấy. Ta ngồi trên con ngựa này, ngay phía sau quý ông đây cũng được.”

“Không, em không thể làm thế,” Lisle nói.

“Chúng ta chỉ đi một quãng ngắn thôi, ngài chẳng nói thế còn gì,” nàng nói. “Thế thì đâu cần mất thời gian vào hàng tá điều chỉnh này nọ để em có thể ngồi ngay ngắn trên ngựa của Nichols - đằng nào thì chốc nữa cậu ấy chẳng phải mất công điều chỉnh lại. Em có thể ngồi sau ngài dễ như bỡn.”

Chàng nhìn nàng. Rồi nhìn Nichols.

Dù vừa gặp phải trận mưa như trút nhưng cậu đầy tớ vẫn giữ được vẻ thanh lịch và điềm tĩnh. Tuy không tỏ ra, nhưng trong lòng hẳn cậu ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi khi phải sắp xếp lại yên ngựa cho nàng. Chẳng có lý gì nàng lại đi tra tấn cậu ta. Cậu ta không phải là kẻ đã xúc phạm và làm đau nàng.

“Điều gì khiến ngài lo lắng thế?” nàng hỏi Lisle. “Ngài sợ em sẽ hất văng ngài khỏi ngựa à?”

“Ta hơi sợ là em sẽ đâm một nhát vào lưng ta,” chàng nói. “Hãy thề với ta là em không mang theo vũ khí đi.”

“Đừng có ngớ ngẩn thế,” nàng nói. “Em sẽ không bao giờ đâm vào lưng ngài. Như thế thì mất danh dự quá. Em sẽ đâm vào cổ hoặc tim ngài.”

“Tốt lắm, được.” Chàng vung chân trái khỏi bàn đạp ngựa. Olivia giẫm chân trái lên cái bàn đạp, níu vào cánh tay chàng, nhún một cái, nhảy lên ngồi phía sau chàng.

“Trời ơi xem con bé kìa!” Quý bà Withcote kêu lên. “Ta chưa bao giờ làm được thế!”

“Bà lại nhanh nhẹn theo cách khác, Millicent ơi,” Quý bà Withcote an ủi.

Trong khi đó, Olivia nhận ra nàng vừa phạm phải một sai lầm trầm trọng.