Seven

Chương 14



Mạc Tử Mộc chỉ vùng vẫy được vài cái, ý thức thoắt chốc như thoát khỏi óc não, tứ chi mềm nhũn, mang máng trong cơn lờ mờ như có người cuống quýt nâng cậu, đặt vào trong một chồng vải bố rồi đẩy đi.

Đến khi Mạc Tử Mộc mở mắt trở lại, đập vào mắt cậu là cái mặt hả dạ của Tea Bag đang cầm một cái cốc rỗng đứng ngay trước mặt.

Nước tưới lên mặt Mạc Tử Mộc, cách qua một lớp kính, cậu vẫn có thể sờ sờ trông thấy ánh mắt xấu xa của Tea Bag.

Nơi này có vẻ là một kho tạp hóa, Mạc Tử Mộc không làm thuê cho Mammon nên không thông thạo vị trí các kho phòng nhà tù bằng đám Tom, thế nhưng nhìn cái đã biết chỗ này tiệt không hề gần bếp. Xung quanh cậu chồng chất la liệt những tấm trải giường đã được bó gọn, ắt hẳn chỗ này rất hẻo lánh, bởi lẽ cậu hoàn toàn không nghe được âm thanh gì từ bên ngoài kia. Ngoại trừ Tea Bag và Jude, còn có bốn năm tên khác sừng sững đứng trong phòng, cả lũ cùng nhòm xuống cậu, những cặp mắt hau háu không khác gì đang ngắm nghía một con cừu đã bị đặt sẵn trên mâm.

“Tỉnh chưa.” Tea Bag quẳng cái cốc cho thằng khác, sau đó giơ tay tháo kính Mạc Tử Mộc, tỉ mỉ đánh giá một lượt từ trên xuống rồi mới thở dài ra chiều buồn bã lắm, “Tuyệt vời, quả thật cực phẩm, thằng Ivan quá là tốt số, có điều hắn hưởng thụ cũng hơi bị lâu rồi, hôm nay đến lượt anh em bọn này vui vẻ một chầu đi!”

Nghe ra ý gã, sau lưng Mạc Tử Mộc bất thần trỗi lên một dòng khí lạnh ngắt, tay chân vô lực hiện thời rơi trên đống drap giường bị hai tên to xác đè chặt lại, cậu toan giãy giụa vùng dậy thì lại bị thô bạo ấn trở về chỗ cũ.

Mạc Tử Mộc khản nghẹt thốt lên, “Đại ca Tea Bag, tôi là Partner của Ivan, anh đâu đến nỗi không chừa cả thể diện cho Ivan đấy chứ?”

Tea Bag nghe xong, cúi đầu cười sằng sặc, đung đưa cái đầu nâu đỏ của gã, cố tình kéo dài âm điệu, “Seven, mày có biết mày lầm điểm nào không?” Biết tỏng Mạc Tử Mộc không có đáp án, gã liền cười khẩy nói tiếp, “Mày lầm khi tưởng tao không chừa thể diện cho Ivan, mày lầm khi nghĩ rằng cái nhà tù Mammon là do Ivan định đoạt!” Thế rồi gã tự dưng gào tướng lên với cậu, “Hôm nay tao sẽ cho mày khôn ra, chưa có thằng nào trong Mammon mà Tea Bag tao chưa có chọc vào, tao cũng muốn cho thằng Ivan tỉnh táo trở lại, hắn cùng lắm cũng chỉ ngang vai ngang vế với tao thôi chứ chưa có cửa ngồi lên đầu Tea Bag tao đâu.”

Rống chán một hồi mới thẳng lưng bảo, “Đừng lãng phí thời gian nữa, từng thằng từng pháo một mất cũng hơi nhiều thời gian à nha!”

Jude bước lên trước, “Đại ca Tea Bag, tôi trước nhé!”

Tea Bag thoáng đảo con ngươi, quét mắt qua nó, “Ngay và luôn, nhường cưng trước, cho cưng giải hận.”

Bắt gặp Jude tiến đến gần, cặp mắt xanh lơ của nó lóe ra từng đợt thù hằn trừng mình, Mạc Tử Mộc buột miệng hỏi, “Jude… Tôi không rõ vì sao cậu hận tôi đến thế!”

Jude dán vào cậu, ngón tay thon nhỏ của nó chầm chậm chạy trên da thịt cậu, “Mày biết đáng thương nhất của con người là gì không? Đó là đã từng tín ngưỡng, để rồi phát hiện nó chỉ là hàng giả, buồn quá… Seven, mày chính là hàng giả… Tao thật muốn biết sau khi mày bị chừng này người cưỡng hiếp rồi thì, mày liệu còn có thể duy trì cái bộ dạng thanh cao như này được không đây!”

Mạc Tử Mộc khép hờ mắt, lông mi sập xuống của cậu in lên mắt hai bóng râm, sống mũi thẳng tắp làm ngũ quan vốn nho nhã của cậu sẽ không bị tú lệ quá đà mà bồi thêm một vẻ nam tính của thiếu niên. Jude cúi nhìn cậu mãi, Tea Bag bèn lấy làm thắc mắc, “Gì nữa thế, cưng định vun đắp tình cảm với nó à, còn lắm người đang xếp hàng lắm, nhanh nhẹn lên!”

Jude hung hăng luồn tay ra sau đầu túm lấy tóc cậu, đè cậu trên tấm drap mà hôn, từ mặt trượt xuống cổ, sau rồi mới ngẩng lên nhìn cậu, bấy giờ Mạc Tử Mộc đã hoàn toàn nhắm mắt.

Jude cởi bỏ chiếc áo sơmi của cậu, kéo khóa quần cậu xuống, gian phòng sau lưng Jude bỗng chốc đậm đặc tiếng thở hổn hển, khó phân ra được là tiếng thở của những người kia hay là của chính nó. Nó chen tay vào quần lót Mạc Tử Mộc, cảm nhận hết sức tinh tường thân thể Mạc Tử Mộc vô thức rung lên.

“Tiếng mày kêu rên nghe rất thích, Seven, tao muốn xem mày ở dưới người tao có thể rên lên được không!” Jude cố nén từng đợt thở dốc nặng nề lại.

Cùng những kẻ dơ bẩn nhất này cưỡng *** một người mình đã từng vô cùng ỷ lại, Jude phát giác thâm tâm sinh ra một loại khoái cảm, nó vì dòng khoái cảm này mà đau xót trong vài giây. Từ con vật tiến hóa thành loài người phải trải qua đằng đẵng bao nhiêu thế kỷ, song từ con người hóa thành súc vật có lẽ chỉ cần một cái chớp mắt ngắn ngủi mà thôi.

Mạc Tử Mộc không dám mở to mắt, cậu chưa bao giờ trải qua một giây như thế này, bàng hoàng, trơ trọi, sợ hãi. Một đêm cha con kia với Donalt là cậu mê man, cho nên cậu cũng chỉ ngấm ngáp nỗi sợ trong những dòng hồi tưởng, thế nhưng bây giờ cậu mới lĩnh ngộ, thì ra giới hạn của sợ hãi là vô biên.

Cậu từng thề sẽ không bao giờ tin vào Chúa nữa, chỉ là vào giây phút này, cậu hoảng loạn khẩn cầu, cầu nguyện sẽ xảy ra kỳ tích.

Cơn run rẩy từ cậu càng làm Jude trở nên hưng phấn khác thường, cái tên đang đè tay Mạc Tử Mộc cũng không dằn lòng được, vươn tay nhẩn nha sờ nhéo, Jude đột ngột đập hai bàn tay kia.

Tea Bag đứng cạnh sốt ruột, “Mẹ kiếp, đúng là báu vật, tao không nhịn được nữa rồi, chẳng thà cả lũ lên chung đi.”

Jude quay sang kháng nghị, “Anh nói, người đầu tiên làm nó là tôi!”

Hai đầu lông mày Tea Bag nhíu tít, “Ý kiến gì hử, tất cả nhẫn nại khổ sở lắm rồi?!”

Jude gằn từng chữ từng chữ, “Tôi là người đầu tiên, sau đó các anh thích làm gì thì làm!”

Tea Bag vẻ chừng rất bực dọc, bị chính Partner của mình sai bảo như vậy, mặt mũi gã đen sì sì, song vẫn phải đành chịu, “Thế thì mày nhanh hộ cái, còn các anh em đang chờ nữa!”

Jude ngoảnh mặt lại nhìn Mạc Tử Mộc, rầm rì với cậu, “Nhớ cho kỹ, hiện tại là tao làm mày!”

Chữ cuối cùng vừa tuột khỏi môi, cửa đã bị một lực mạnh đạp bay, có một giọng nói vang lên biếng nhác, “Tea Bag, mày bê em của tao ra đây làm gì thế?”

Mạc Tử Mộc yên tĩnh trở lại, không nén được một hơi thở phào nhẹ nhõm, cậu hơi hơi hé mắt, quả tình lúc này cậu mong chờ cặp mắt lạnh lẽo và bất cần đời kia hơn bao giờ hết.

Ivan dẫn theo một đám tay sai đứng chực ở cửa, dáng người cao hơn mét chín chình ình trong nhà kho nhất thời làm nó trở nên bé tẹo, thậm chí cả mấy gã da trắng đô con kia dường như cũng chỉ là muỗi.

Tea Bag gãi lông mày, cười khì khì, “Ivan, thằng lỏi này chẳng phải dám đá mày đấy à, tao thay mày giáo huấn nó thôi!”

“Em của tao tới phiên mày giáo huấn chắc?” Con ngươi rét lạnh màu xám bạc của Ivan xoáy chòng chọc vào bộ mặt gầy gò của Tea Bag.

“Không phải ý đó!” Tea Bag lảng tránh ánh mắt hắn, đuối lý mà vẫn cố biện bạch, “Thằng oắt dám kêu mày cút trước mắt mọi người, nếu đang là người của mày lại được phép giở cái giọng đó ra với mày ư? Trong trường hợp nó đích xác đã cắt đứt quan hệ với mày thì nó không còn là Partner của mày nữa, bọn tao vác nó đến đây tâm sự thì vấn đề gì? Trái lại, cái hành vi ngang tàng phá bĩnh của mày mới là quấy ngang quy củ nhà tù đấy?”

Ivan cúi đầu cười khẽ, kế sau ngẩng lên, “Té ra mày là đồ chó má ngu dốt không biết đến tình cảm con người. Trong cái óc quả nho của mày có khái niệm nào về một dạng người, kể cả mày có quyền cao chức trọng đến mấy, người ấy vẫn có thể sai sử quát nạt mày? Rồi thì kể cả mày có khả năng hô mưa gọi gió cỡ nào nhưng vẫn luôn muốn giữ tự tôn cho người ấy, chủ động cúi đầu trước người ấy… Bé yêu, so ra thì em vẫn là người học vấn đàng hoàng, em khai thông đầu óc cho nó biết, em tuy không phải Partner của anh nhưng là gì của anh nào?”

Mạc Tử Mộc trầm ngâm một hồi, cái nhìn của toàn thể đều dừng chằm chặp trên mặt cậu, cậu bèn lí nhí thốt, “Lover!”

“Em là gì của anh nào?” Ivan cười ngất, “Nói to lên bé, thằng Tea Bag bị nước tràn vào thối tai mất rồi!”

Mạc Tử Mộc nuốt nước bọt, buộc lòng hét lớn, “Tôi là Lover của Ivan!”

“Lover, người yêu, vợ anh, quả là một từ đơn hay thôi rồi!” Ivan giang rộng hai tay, “Lại đây bé cưng, vào vòng tay anh!”

Sắc mặt Tea Bag tồi tệ cực điểm. Mạc Tử Mộc giãy ra khỏi bàn tay hơi lưỡng lự không đoan chắc của hai tên da trắng, vừa kéo khóa quần vừa đi sang hướng Ivan, bước chân như mềm oặt, cánh tay Ivan chỉ hơi dùng lực một chút, cậu đã rơi mình vào trong lòng hắn.

Jude không biết làm gì hơn đành chạy đến cạnh Tea Bag, âm trầm lườm Mạc Tử Mộc, không hé răng câu nào.

Ivan ôm cậu, nhàn nhã mà rằng, “Tea Bag, mày có biết thế nào là thể diện không?”

Hắn vừa nói dứt, Sticks kế bên hắn bất thình lình động thủ, cắm thẳng một cái nĩa ăn vào mắt trái Jude, tiếng thét thảm thiết của nó ré lên, Mạc Tử Mộc đang đưa lưng về phía nó liền nhắm mắt lại.

Tea Bag vừa hoảng vừa uất, mà Ivan lại chỉ bình thản nói tiếp, “Thể diện là phải giữ cho nhau. Thằng ranh con này sống được đến giờ là nhờ tao giữ thể diện cho mày!”

Nói xong thì ôm Mạc Tử Mộc di chuyển ra bên ngoài, Ivan nói sẽ sàng bên tai cậu, “Này bé, em sợ lắm phải không? Xin lỗi hôm nay chẳng may anh bị vướng việc quan trọng, lúc anh phát hiện cả em lẫn Tea Bag đều mất tăm mất tích liền vội đi tìm em ngay. Trong vòng mười phút mà anh đã sai người gần như lật tung cả Mammon lên đấy.”

Rõ ràng lời hắn nói rất dịu dàng, nhưng chung quanh đang hỗn loạn tiếng gào thét của Jude khiến Mạc Tử Mộc không kiềm chế được muốn đứng thẳng tự đi, thế nhưng cánh tay Ivan lẫn bước chân lảo đảo của cậu lại bức cậu không thể không tựa vào ngực Ivan để vững vàng.

Đến khi về lại nhà giam chính, chân Mạc Tử Mộc cuối cùng cũng khôi phục được năng lực tự chủ. Cậu kín đáo rời khỏi vòng ôm của Ivan, Ivan bèn cười, “Seven, đừng mạnh mẽ quá, em còn chưa đủ khả năng tự bảo vệ mình đâu!”

Mạc Tử Mộc thấp tầm đầu, “Tôi rất biết ơn anh đã cứu tôi căn nãy, tôi hứa tương lai nhất định báo đáp anh!”

“Báo đáp anh?” Ivan dửng dưng sửa lại, “Anh còn nhớ rõ em vừa mới nói, em là Lover của anh!”

Mạc Tử Mộc hơi ngoảnh mặt đi hướng khác, “Ivan, câu đấy anh cũng hiểu chỉ là sách lược để tạm thời ứng phó thôi mà, không thể là thật được!”

Ivan hít sâu một hơi, “Seven, có một chuyện e là em lầm tưởng rồi. Anh không bắt ép người khác, nhưng trên đời này không ai có thể tính toán trước mặt anh, cho nên trước khi anh chưa nói kết thúc, em – Seven – vẫn là Lover của anh. Hãy nhớ kỹ điều đấy!” Nói đoạn, hắn đi ngang qua cậu tiến về phía tòa nhà, câu nói hắn bỏ lại trước khi đi vừa nhạt vừa toát ra một sự cứng rắn dứt khoát không được phép từ chối, Mạc Tử Mộc bất giác bị đè nén bởi một áp lực vô danh, bất lực thở ra một hơi dài dằng dặc.

Dù có thế nào, miễn là thứ Bảy có thể thoát khỏi Mammon, thoát khỏi tầng địa ngục sa đọa này, may ra mọi việc sẽ chấm hết, Mạc Tử Mộc âm thầm tự nhủ trong lòng như vậy. Và rồi khi Kaspersky lại tuồn một tờ giấy kèm bữa sáng vào cho phòng 204 khu C, Mạc Tử Mộc lặng lẽ cười mỉm, với cái tính hiếu thắng thì Geoffrey thì tất nhiên sao có thể chịu nổi giọng điệu kia của cậu chứ.

Tom phấn khích múa may tờ giấy trong tay, thành thử ông già chỉ còn lại một tròng mắt kính viễn thị phải quái lạ dòm bọn cậu mấy bận.

“Bình tĩnh đi!” Tommy nhắc.

“Sắp tự do tới nơi rồi!” Tom cố đè giọng, đập tay với từng người.

“Chúng ta phân công nhiệm vụ đi nào!” Tommy đánh mắt sang Mạc Tử Mộc.

Mạc Tử Mộc nhận lấy tờ giấy trong tay Tom, trên giấy có viết Chủ Nhật, cậu bảo, “Ông Tommy và Tom sẽ lo nước huỳnh quang ở mấy túi rác nhé, Jack phụ trách coi xét việc Hatch trộm chai Whiskey có ngâm mao địa hoàng, có gì cần ông hãy đến chỗ Mike, kêu là tim ông không khỏe, phải đảm bảo Adolf sẽ lén chuyển Hatch đi. Những sự tình còn lại tôi sẽ lo liệu.” Cậu giơ nắm đấm, “Chúc chúng ta sẽ tự do!”

Tom và Jack kích động chọi tay với cậu, “Chúc chúng ta tự do!”

Tommy khẽ khàng liếc nhìn cậu, khuôn mặt ngăm đen dường như cũng loáng thoáng kích động, nhưng ông chỉ vỏn vẹn là, “Chúc chúng ta sẽ thuận lợi như ý!”

Dăm bữa sau, Tommy mang về một tin tức, “Khả năng rất lớn Ivan sẽ phải rời khỏi nhà giam!” Ông chùng giọng kể, “Gia tộc Bonanno có biến lớn, thái tử Henry xảy ra tranh chấp cùng em trai là Jason, nghe đâu đã bị trọng thương, trong khi Jason thì sống chết chưa rõ. Ivan rất được các bậc trưởng bối của Bonanno đánh giá cao, thái tử Henry lại nợ nần hắn ta một ơn huệ, tôi đoán hắn sẽ rất chóng ra tù, bất kể là bằng cách gì, nếu có ai có thể ra khỏi nơi đây, tôi chỉ có thể nghĩ đến được một người là Ivan.”

Anh ta chắc chắn sẽ đi khỏi đây rồi, Mạc Tử Mộc ngẫm nghĩ. Cậu ưu tư một chút rồi kết luận, “Khỏi cần để ý chuyện đâu đâu, chúng ta đi đường chúng ta.”

Tommy như muốn nói gì nữa, rốt cuộc cũng chỉ đành nuốt vế sau trở vào.

Sự tình phát triển vô cùng gọn gàng và trật tự, Mạc Tử Mộc đã trót lọt sửa đổi bảng điều phối thuyền ở bờ bên kia, Hatch hám rượu sướng mê tơi khi mò được nửa chai Whiskey hảo hạng bí mật trong một xó bếp. Sáng sớm sau khu D ầm ĩ chuyện cấp cứu khẩn cấp, Hatch bị phát hiện đang hôn mê trong phòng giam một người của nó. Jack trở về từ chỗ Mike, bờ môi dày ụ sung sướng tường thuật, “Tui thấy thằng nhóc con kia không chết cũng mất nửa cái mạng rồi, tiếng gào của Adolf có khi hất phăng cả gian phòng của Mike đi được.”

Adolf quả nhiên chỉ dám ngấm ngầm chuyển Hatch đi, gã đổi ca thuyền tạp hóa rồi mới hoang mang rối rắm dẫn theo một tâm phúc lên thuyền đưa Hatch ra đi. Mạc Tử Mộc tựa mình trước khung cửa sổ thư viện, dùng chiếc kính viễn vọng tự chế ngóng ra hướng con thuyền rời bến. Cậu hiểu rõ, chỉ cần Adolf đưa Hatch đến bệnh viện là sẽ phát hiện nó không phải bị bệnh tim mà là bị trúng độc, nhưng tới lúc ấy rồi thì sao chứ, cậu và bạn cùng phòng của cậu đã cuốn gói khỏi nơi này.

Mạc Tử Mộc nở một nụ cười nhẹ bẫng, con ngươi xanh sẫm ẩn sau thấu kính của cậu sáng bừng hơn bao giờ hết.

Tối thứ Bảy, Mạc Tử Mộc vẫn như lịch, từ tốn băng qua sân thể dục để đến chỗ Norton, vẻ mặt Norton rõ là rầu rĩ, vẻ như ông ta đang mâu thuẫn lắm không bằng.

Sau khi ăn xong cơm, Mạc Tử Mộc đề nghị, “Kết thúc danh sách đi!”

Norton ngẩng đầu, mảnh kính gọng vàng dưới ánh đèn như phản quang lấp loáng, ông ta bỗng hỏi, “Seven, cậu có biết “Bảy” trong Kinh Thánh có ý nghĩa gì không?”

Mạc Tử Mộc bèn cười, “Biểu tượng cho khoảng trống và hỗn mang phải không nhỉ, bởi vì thứ Bảy là ngày Chúa ngơi nghỉ, thành ra mới có bảy tội lỗi, tỷ như Lucifer đại diện cho kiêu ngạo, và Mammon đại diện cho tham lam, đúng chưa?”(1)

Norton cục cựa thân mình, lắc đầu nguầy nguậy, “Cậu trai trẻ, cậu trai trẻ, các cậu đã quá lơ là Chúa rồi. Nhớ, phải đọc thuộc Thánh Kinh, nhất định phải học thuộc lòng. Ngày thứ bảy là ngày Thánh mà Chúa định ra, Người ban phúc cho ngày thứ bảy, bởi lẽ đó là ngày Người hoàn thành công cuộc sáng tạo. Bảy, trong Thánh Kinh tượng trưng cho hoàn mỹ, đầy đủ… Và tốt đẹp.” Norton uống cạn rượu trong tay, “Do đó, Seven ạ, cái tên này có nghĩa… cậu là kiệt tác của Chúa.”

Một giây ấy mi mắt Mạc Tử Mộc rũ xuống, hình ảnh người phụ nữ lười biếng sau chót đã bỏ rơi cậu chợt xẹt qua trong đầu, bên tai là tiếng Norton vẫn tiếp tục, “Thế nên là, hôm nay chúng ta hãy hoàn thành bức vẽ sống lại kia đi!”

Ánh mắt Mạc Tử Mộc giật nảy, cậu gần như hoài nghi có phải cậu nghe nhầm, ngày mai cậu sẽ chạm trán với Geoffrey, Norton chả lẽ buông tay ngay cái đêm cuối này?

“Lại đây, cậu trai trẻ, cởi quần áo cậu đi. Tôi thích nhìn cậu cởi quần áo.”

Chần chừ vài phút, sau rồi cậu cũng đứng lên như thể bình thường chưa có phát sinh chuyện gì, lần lượt cởi từng lớp quần áo cậu. Norton thưởng thức tấm thân lõa thể của cậu chốc lát, sau đó đòi Mạc Tử Mộc khom thấp người xuống, âm thanh máy xăm dấy lên trong cõi lòng cậu một nỗi lo đặc biệt, thậm chí còn làm cậu quên đi đau đớn. Norton tỉa tót hết sức kỹ lưỡng, y chang một thợ chế tác chuyên nghiệp.

Ông ta dùng khăn trắng giúp cậu thấm đốm máu trên mông, trông đến phần đặc sắc nhất của màn xét xử ngày tận thế, ông ta nói với giọng xa vời vợi, “Tôi vẫn luôn quan niệm, kiệt tác của Chúa chính là ý chỉ của Chúa. Seven, có thể hoàn thành phần xuất sắc này, tôi thật vui biết mấy.”

Mạc Tử Mộc nhảy xuống bàn, chậm rãi vận lại quần áo. Có phải Norton đã chú ý gì rồi không? Ông ta chịu nửa chừng nửa đoạn chuyện này thế à? Món lợi trong đó béo bở cỡ nào sao Norton có thể không biết? Còn lâu mới có chuyện Norton đang gặm được một nửa miếng thịt béo rồi lại khạc ra. Mạc Tử Mộc thong dong cài cúc áo cổ tay lại.

Thế thì trong đầu Norton đang suy tính điều gì?

“Hôm nay về đi, mai cậu lại đến nhé!”

Mai? Lần thứ hai ánh mắt Mạc Tử Mộc lại giật khẽ, song cậu rõ lúc này cậu nên biểu hiện nhẹ nhõm mới đúng, bằng không sẽ rất quái dị. Norton tựa hồ hài lòng với thứ cảm xúc buông lỏng này của cậu, biểu tình chắc nịch, “Seven, tôi là người uy tín.”

Uy tín cái của khỉ, Mạc Tử Mộc rời phòng ông ta, cậu dám khẳng định Norton đã tìm ra phương án thu xếp cho ích lợi của ông ta phù hợp hơn rồi.

Nhưng mà sự sắp xếp đó là gì vậy, là gì mà có thể giúp ông ta có can đảm đối chọi Geoffrey?

Trong lúc miên man suy nghĩ, chân cậu đã trở về nhà giam lớn tự lúc nào, Berwick đứng sẵn bên ngoài chờ cậu, cặp mắt ngựa lồi rõ ràng còn ẩn ý rằng gã ta đang bất mãn.

“Đi thôi!” Berwick ngoáy ngó cây dùi cui trong tay, đẩy Mạc Tử Mộc quay về nhà tù.

Mạc Tử Mộc vào cổng liền quen chân đi sang bên khu C, Berwick liền ngăn lại, “Đằng này, nhãi. Mày đổi tù rồi!”

“Đổi tù?”

“Mày đổi sang khu A.” Cặp mắt ngựa của Berwick lộ ra vẻ ám muội, “Phòng A101, chúc mừng nhá, bạn cùng phòng với mày chính là Partner của mày, Ivan đó.”

Gương mặt Mạc Tử Mộc tức thì trắng bệch, chân như đóng đinh không tài nào nhấc nổi, Berwick phải nóng nảy thúc giục cậu mấy lần, cậu mới không thể không yên lặng theo sau Berwick sang khu A.

Cửa sắt từ từ được mở, nghênh đón cậu là ánh mắt sâu hun hút nọ, thoạt nhìn muôn vàn ác nghiệt mà lúc nào cũng như cười như không, cứ như sớm biết cậu sẽ ghé cho nên đã đứng đợi cậu sẵn. Thân trên Ivan ở trần, chỉ mặc độc một cái quần dài, phải thừa nhận rằng tạng vóc hắn cực kỳ cao lớn, mà mặc dù hình thể vạm vỡ là vậy nhưng lại không một miếng sẹo lồi, mỗi một bộ phận cơ thể đều khỏe khoắn sục sôi, trưng bày ra tường tận sức mạnh phái mạnh của hắn.

Mạc Tử Mộc ép mình đừng nhìn đến mảng lông ngực đen sì trải dài từ ngực đến phần bụng dưới của hắn, nó càng góp phần làm người này trông như một con thú dữ hung mãnh, và cậu sẽ bị áp lực đến khó hô hấp nổi, cậu sẽ bị mất đi hoàn toàn tự tin dù chỉ trong một chớp nhoáng. Một Mạc Tử Mộc hốt hoảng đã không còn dư thừa sức lực để chống cự khí thế áp đảo này, cơn áp lực hệt như một đợt thủy triều, xô lên cuốn phăng hết thảy.

Ivan dời chân lên phía trước vài bước, Mạc Tử Mộc cũng bất thần lùi ra sau mấy bước, một tiến một lùi mãi cuối cùng đụng vào chấn song cũng đành hết đường lui, chỉ còn nước trân trối để Ivan tới gần.

Ivan từ tốn gỡ kính cậu xuống, ngắm nhìn người thiếu niên thanh tú trước mặt, nhìn từ mái tóc đen cho đến làn da có phần mịn màng hơi quá so với nam giới, rồi theo da thịt nhẵn nhụi của cậu di chuyển xuống xương quai xanh tinh xảo và đôi chân thon dài, mỗi một nơi đều khiến Ivan chỉ cần nhớ tới đã sôi trào nhục dục.

Nhưng rất lạ, dẫu cho mục đích chân thực nhất của Ivan chính là nóng lòng được chiếm hữu cậu bé trước mắt ngay lập tức, song động tác đầu tiên của hắn bao giờ cũng muốn ôm hôn Mạc Tử Mộc trước tiên. Hắn siết cậu vào lòng, thấp người xuống đặt môi lên phiến môi mềm mềm của cậu, và vẫn lại y như cũ, khớp hàm Mạc Tử Mộc bặm chặt, tỏ ý rành rành rằng cậu cự tuyệt.

Không sao hết, Ivan sẽ không vì thế mà cảm giác mình thua bại, hắn chỉ đơn giản đưa ngón tay lên xoa nắn đầu ngực cậu cách qua một lớp vải, hắn quá quen thuộc với từng điểm mẫn cảm một của cậu rồi mà, đã thế hắn còn dồn tâm trí huấn luyện cho chúng càng ngày càng thêm mẫn cảm vô hạn.

Mạc Tử Mộc không nhịn được run lẩy bẩy kêu a một tiếng, đầu lưỡi Ivan không bỏ qua thời cơ, vội vã luồn lách vào giữa hai hàm cậu, kỹ thuật đảo lưỡi của hắn chỉ có thể tả bằng hai từ “cao siêu”, mùi hương của đàn ông quyện lẫn mùi xì gà nhàn nhạt chính là món thuốc kích tình hiệu quả nhất.

Mạc Tử Mộc mệt rã tựa vào song sắt, bị động theo cái hôn nồng nhiệt của Ivan. Hai tay Ivan vuốt ve mông cậu, thế rồi một tay hắn cởi bỏ dây thắt lưng, trườn vào đằng sau hông cậu, men theo cạp quần trượt vào, gò mông trơn nhẵn và tròn vểnh chả mấy chốc hun cho *** toàn thân Ivan thăng hoa đỉnh điểm.

Tiếng Mạc Tử Mộc thở hắt ra dồn dập, nhiệt độ cơ thể mỗi lúc một tăng vọt báo hiệu cho Ivan biết cậu cũng đã sẵn sàng, hắn bèn bế Mạc Tử Mộc lên rồi thả xuống giường, tự cởi khóa quần, sau đó nắm tay Mạc Tử Mộc để vào đũng quần hắn.

Khuôn mặt Mạc Tử Mộc đỏ gay như bốc cháy, đành rằng mấy ngón đòn chiến đấu cậu học được từ Ivan quả tình có ích, nhưng mà căn bản không thể hỗ trợ cậu thoát ra khỏi cánh tay y hệt cái gọng sắt này.

Bàn tay Mạc Tử Mộc sờ được đến cái thứ sôi sục kia của hắn, thế rồi Ivan ấn tay cậu cùng lấy nó ra, cậu luống cuống nhắm tịt mắt, toàn thân không ngơi những cơn run nhè nhẹ.

Ivan phát ra tiếng cười trầm đục, “Seven, là nó cho em khoái lạc, cho em mê ly, đó là sự thật! Không ai có thể trốn tránh sự thật!”

Mạc Tử Mộc vừa tức vừa hận vặc lại, “Thật cảm ơn anh lắm lắm, nếu được, tôi đây chẳng thèm đâu.”

Ivan chép chép miệng, đè cậu xuống càng chặt, hắn đặc biệt thích ngắm nhìn Mạc Tử Mộc nằm trên đệm trắng, khi ấy, mái tóc ngắn đen tuyền của cậu, khuôn mặt bởi ngượng ngùng và *** mà ửng đỏ của cậu, nước da màu kem của cậu, tất cả mọi sắc màu đó dưới sự phụ trợ của màu trắng tinh khiết đều trở nên tột độ sống động và tươi mới, càng tôn cho vẻ đẹp thuần khiết mà không kém phần khiêu gợi trên thân mình Mạc Tử Mộc trở nên lộng lẫy khôn cùng.

Ivan cởi đi cả quần dài và quần lót cậu, đoạn quỳ trên giường, nâng cái đó của cậu lên từ tốn mút mát, đầu lưỡi hắn chuyển động vòng quanh phần đỉnh, ban tặng cho Mạc Tử Mộc sự kích thích bùng nổ nhất, hắn hưởng thụ Mạc Tử Mộc chào thua trước *** mà run lẩy bẩy khó có thể nhẫn nại.

“Đổi lời đi, nào, bé yêu của anh. Nói lúc này đây em đang thèm muốn bằng tất cả những gì em có, anh sẽ quan hệ với em!” Ivan thấp giọng ngon ngọt.

Vừa nói xong thì chân cậu đạp thẳng tới mặt hắn, Ivan cười khì khì dùng tay chắn lại, tiện thể bành chân Mạc Tử Mộc ra càng rộng hơn.

Lưỡi hắn len vào động sau của cậu, những tiếng ừ hử gần như thút thít của cậu bật vuột ra khỏi khóe môi.

Từng tế bào trong người cậu đều như đang cuồn cuộn trong khát tình, tha thiết chờ mong được kết hợp cùng người đàn ông này, độ nóng bởi dục vọng bốc cao như thể tan chảy thân xác cậu. Bất chấp Mạc Tử Mộc có chịu thừa nhận hay không, nhưng quá trình làm tình với Ivan thật là ngây ngất vô bờ. Dù cho vòng tay của hắn không phải điều cậu muốn, nhưng nó muôn vàn ấm áp, thậm chí có thể mang đến cho cậu cảm giác được che chở bình yên; sự tiến vào mạnh mẽ như khỏa lấp từng khoảng trống trái tim cậu. Ivan căn bản không phải là người tình cậu ao ước, nhưng Ivan lại xuất hiện trong mảng tăm tối nhất cuộc đời cậu, cậu còn chưa kịp khước từ, hắn đã xông vào đời cậu giống hệt một cơn lốc xoáy.

Hắn như thể là gặt hái của cậu mà cũng như thể là kiếp nạn của cậu, bất luận cậu có đồng ý hay chăng, cậu vẫn buộc phải tiếp nhận, hơn nữa còn vô phương tránh né.

Ivan đã dạy dỗ thành công ở cậu cái được gọi là đam mê cháy bỏng, nó sẽ khiến cậu lãng quên mọi thứ, tất cả lý trí đều vụn nát thành tro thành bụi trước mặt bản năng, chỉ biết đến mập hợp. Mạc Tử Mộc chủ động vòng cổ Ivan, đẩy lưỡi vào hôn hắn, lời mời từ cậu tuy rằng không công khai phát ra, nhưng nội hành động thôi cũng đã đủ thuyết minh ham muốn của cậu. Ivan mỉm cười, ra chiều cưng nựng cưỡi lên cậu, nửa ôm lấy cậu để mông cậu kề vào hắn càng thêm gần, từ đó hắn chậm rãi thúc thẳng, bắt đầu cuộc tiến công, đưa đẩy với nhịp độ cao, âm thanh thân thể tiếp xúc hòa trộn cùng tiếng rên rỉ của Mạc Tử Mộc.

Vốn chất giọng Mạc Tử Mộc nghe rất thích, ngân nga nhưng không mất đi sự sảng khoái của thiếu niên, mỗi lần cậu dật ra tiếng rên có nghĩa cậu hoàn toàn đắm chìm trong ***, thế nên Ivan cực kỳ yêu được nghe tiếng cậu, hắn thường xuyên làm một vài động tác để bức bách Mạc Tử Mộc mất kiểm soát mà rên rỉ thành tiếng.

Giả sử được quyền lựa chọn, dứt khoát Mạc Tử Mộc còn lâu mới chịu đồng ý nằm lên giường hắn, điểm này Ivan thừa hiểu sâu sắc.

Nhưng mà, nếu như bản thân hắn chưa từng dự định cho Mạc Tử Mộc con đường để chọn lựa, hắn cần gì mắc công hao tổn thần trí cho Mạc Tử Mộc một lựa chọn B không tồn tại cơ chứ. Ivan là một kẻ thực dụng, không bao giờ hắn để lãng phí tình cảm của mình ở một cái giả thiết.

Về tình yêu, Ivan có cách hiểu khác thế này, coi tình yêu là đích đến thì làm tình đương nhiên là một con đường chuẩn xác, hắn sẽ không vì mục tiêu mà xao nhãng hưởng thụ quá trình, huống chi quá trình này lại là sự hưởng thụ sung sướng nhất.

Còn đối với việc Mạc Tử Mộc có yêu mình hay không, Ivan không quá to tát, nếu Mạc Tử Mộc chỉ có duy nhất con đường để đi, thì dù cậu có bước chậm đến mấy cũng chỉ thông về một đích, và hắn cũng thừa đủ kiên nhẫn để chờ đợi cậu.

Ivan cuồng nhiệt đẩy vào, để cả hai người cùng đồng thời lên đỉnh. Mạc Tử Mộc khép mắt thở gấp gáp, Ivan nằm đè bên trên cậu, vùi mặt vào cổ cậu, hít hà mùi cơ thể nồng đậm bởi mồ hôi của cậu, hắn yêu say đắm cái mùi hương cỏ xanh này.

Mạc Tử Mộc chọc tay đẩy đẩy hắn, Ivan cố tình làm bộ không dậy nổi, Mạc Tử Mộc hết cách đẩy được con gấu nặng nằm lỳ này bèn gắt, “Anh rút ra được chưa, để tôi tắm.”

Mí mắt rất dài của Ivan thoáng nâng lên, lộ ra một ánh nhìn gian tà, “Anh tắm cho bé nhé.”

Nói là làm, hắn choàng tay bế Mạc Tử Mộc dậy, rửa ráy sạch sẽ cho cậu, nhưng giữa chừng lại đè Mạc Tử Mộc lên tường làm một bận nữa, sau chót biến Mạc Tử Mộc thành mềm nhũn như cọng bún, ngay cả bản thân làm sao về lại được giường cậu cũng mơ hồ.

Buổi sáng ngủ dậy, đã không thấy bóng Ivan đâu.

Ở Mammon, Ivan là một sự tồn tại riêng biệt, hắn đã vào đây năm năm nhưng chưa lần nào tham gia đêm Hunter.

Mang máng như kiểu hắn chính là một đại ca bình thường trong nhà tù, hống hách tung hoành khắp tù giam nhưng vẫn phải nghe lệnh của tên cảnh ngục xoàng xĩnh nhất.

Thế nhưng hắn vẫn riêng biệt, một người một phòng đơn, lại còn có những đặc quyền không biết làm sao để tả rõ, chẳng hạn như hiện tại, rõ ràng không phải giờ thông khí mà hắn lại không cần có mặt trong phòng giam.

Mạc Tử Mộc xuống giường, eo hông râm rẩm đau nhức, gắng gượng đứng dậy mà chân loạng choạng, cậu bực bội đập lên thành giường, cắn răng chửi, “Tên lưu manh chết tiệt!”

Dẫu vậy, cậu không thể không rời giường, tại vì còn quá nhiều chuyện cần giải quyết.

Ví dụ sự kiện Hatch ngộ độc này, lịch trình thuyền đã được sửa thành tối nay, quan trọng nhất là kể cả có vắng cậu song những thành viên còn lại của phòng 204 khu C vẫn bắt buộc phải tham gia Hunter đêm nay.

Chỉ cần một sự kiện lệch lạc khỏi đường ray là toàn bộ kế hoạch của cậu sẽ đổ sông đổ bể, và sau này sẽ rất khó kiếm được cơ hội chạy khỏi Mammon nữa.

1. Bảy tội lỗi (7 deadly sins) và bảy con quỷ đại diện chúng gồm:

Lust: *** dục | Đại diện: Asmodeus

Gluttony: tham ăn | Đại diện: Beelzebub

Greed: tham lam | Đại diện: Mammon

Sloth: lười biếng | Đại diện: Belphegor

Wrath: giận dữ, cuồng nộ | Đại diện: Satan

Envy: ganh ghét | Đại diện: Leviathan

Pride: kiêu ngạo | Đại diện: Lucifer



trong tháng 7 sẽ xong Seven:->

rõ khổ, mồm thì nói bận thi mà vẫn cứ pozt đều đều =)) mn hãy tập trung học tập đi nhé, đừng mải đọc truyện mà bỏ bê học hành =)))))