Series Gia tộc Sullivan (Bạn Tình Của Tôi Là Ma Cà Rồng)

Chương 16: Vượt qua



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Đương lúc nguy cấp, đoàng một tiếng, con ma cà rồng đang nhào tới ngã phịch xuống đất, giữa trán là một lỗ thủng bốc khói.

Liên tiếp có tiếng súng vang lên, nhìn ra xa, một chiếc trực thăng đang bay đến, cửa cabin trực thăng mở rộng, có bốn người đang ghé vào hai bên cửa, trước thân là một khẩu súng ngắm được đặt trên giá đỡ, nhanh chóng bắn chết lũ ma cà rồng đang ùa tới chỗ Chu Thụy, tạm thời ngăn ra một khoảng không đảm bảo an toàn.

Thế nhưng Chu Thụy lúc này dường như không phát hiện ra, ngay cả khi tiếng quạt gió ù ù của trực thăng đã dừng lại trên đỉnh đầu.

Một nhóm người được vũ trang đầy đủ nhảy xuống từ thang dây, nhanh chóng càn quét đội quân ma cà rồng.

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc rốt cuộc được giải tỏa.

Chu Thụy lúc này vẫn ôm lấy thân thể lạnh lẽo của Dylan trong lòng, tay đè chặt vết thương sâu hoắm đang không ngừng chảy máu trên ngực anh, miệng thì thầm cái gì đó. Cậu không quan tâm tới chiếc trực thăng đến cứu viện mình, mãi đến khi có một bàn tay đặt lên vai cậu.

Đó là một người thanh niên thon gầy với mái tóc xoăn đỏ, vẻ mặt vừa ôn hòa vừa dịu dàng, diện mạo lại có đường nét giống với Dylan đôi chút. Mỉm cười nhìn cậu nói: “Không sao rồi. Đừng lo lắng. Nào, giúp ba đưa nó lên trực thăng.”

Dường như lúc này chỉ có những gì liên quan đến Dylan mới đả động được tới Chu Thụy, cậu vốn đang nức nở mà ngây người ngồi thừ dưới đất nay tỉnh táo lại.

Thấy một cái cáng cứu thương được đưa xuống từ trực thăng, cậu vội vàng lau nước mắt trên mặt, nhẹ tay nhẹ chân đỡ lấy Dylan, người thanh niên tự xưng là ‘ba’ cũng giúp cậu một tay. Đặt anh lên cáng.

Trong đầu cậu lúc này chỉ nghĩ về Dylan, hoàn toàn không để ý đến người bên cạnh mang bộ dáng chỉ khoảng tuổi mình nhưng lại dùng một xưng hô kỳ lạ. Cậu thì thào hỏi: “Anh ấy… sẽ không sao phải không?”

Người thanh niên nọ làm dấu tay ra hiệu cho một trong nhóm người mang vũ trang đang thanh lý bầy ma cà rồng, nghe cậu hỏi liền quay đầu lại, mỉm cười: “Ừ. Chúng ta lên máy bay đi, trực tiếp trở về nhà, nhanh chóng chữa trị cho nó.”

Sau đó người nọ đẩy cáng cứu thương vào cabin, Chu Thụy nhanh chân theo sát phía sau, dù người này là ai, chỉ cần Dylan có cơ hội sống, cậu sẽ không từ bỏ.

Sau khi hai người lên tới, đằng xa lại có một chiếc trực thăng nữa bay đến, tiếp viện cho nhóm vũ trang lúc nãy.

Vừa vào cabin, cửa liền đóng, máy bay lập tức cất cánh.

Ngồi trong cabin, Chu Thụy lo lắng cầm lấy tay Dylan. Nhìn người thanh niên đối diện dùng một loạt các thiết bị kỳ lạ mà cậu chưa thấy bao giờ kiểm tra cho Dylan. Nhìn người nọ càng lúc càng cau chặt mày, tim Chu Thụy cũng co thắt theo.

“Tình hình rất tệ, tim bị tổn thương, trúng độc nặng, mất máu nhiều, một vài viên đạn bạc vẫn chưa được lấy ra.”

Chu Thụy chỉ nghe một câu ‘tim bị tổn thương’ thôi cũng đủ để cậu muốn nấc lên. Nếu là người thường, chắc chắn sẽ phải chết.

Cậu trợn to hai mắt nhìn chằm chằm năm lỗ máu trước ngực anh, cố gắng khiến mình bình tĩnh, khàn giọng hỏi:

“Bây giờ, bây giờ phải làm thế nào?”

“Trước hết cần máu.”

Chu Thụy lập tức chìa tay ra: “Cần bao nhiêu cũng được, lấy của tôi.”

Người nọ lấy một bộ dụng cụ truyền máu kỳ lạ tới, thuần thục cắm kim vào mạch máu trên tay cậu, trực tiếp nối liền với động mạch trên tay Dylan, Chu Thụy lúc này như một túi dịch dinh dưỡng, khẩn cấp bổ sung máu cho Dylan.

Nhìn anh tuy vẫn còn hôn mê nhưng chỉ ít phút sau sắc mặt đã không còn tái nhợt như xác chết nữa. Cậu cũng thở phào một hơi, lúc này mới có tâm tình nghĩ đến những chuyện khác.

Chu Thụy nhìn nhìn ống kim trên tay, không ngờ còn có cách truyền máu kỳ lạ như thế này, nếu là giữa hai người bình thường, kiểu truyền trực tiếp như vậy quả thật hoàn toàn không có khả năng, lực đẩy máu của người cho sẽ không đủ. Nhưng mà… sự tồn tại của ma cà rồng vốn đã là một điều gì đó ‘không có khả năng’. Huống chi, bộ dụng cụ truyền máu này trông không giống với cái mà cậu thấy trong bệnh viện lúc cha mẹ cậu gặp tai nạn, chắc hẳn nó còn có tác dụng đặc biệt.

Lại nhìn người thanh niên tóc đỏ trước mặt, sau khi đắp một thứ bột gì đó lên vết thương trên ngực Dylan thì máu không chảy ra nữa, lúc này người nọ đang cẩn thận dùng một con dao giải phẫu sắc bén, nhẹ nhàng rạch một đường lên những vết thương trông như bị cháy đen của anh, sau đó gắp đạn ra.

Bây giờ Chu Thụy mới biết, hóa ra khi ngồi trong phòng bếp lấy đạn, anh vẫn chưa lấy ra hết.

Sau khi gắp ra ba viên, người thanh niên tóc đỏ mới buông dao và nhíp ra, cởi bao tay, nói: “Đạn thì đã lấy hết, nhưng những vết thương do đao kiếm tạo ra vẫn còn để lại một ít vụn bạc, cái này phải đợi trở về nhà mới có dụng cụ hỗ trợ lấy ra hết.”

Thấy cậu vẫn còn nắm tay anh không buông, người nọ lại nói thêm: “Con đừng quá lo lắng, dù vẫn chưa qua tình trạng nguy cấp, nhưng chỉ cần được bổ sung đủ máu, nó vẫn có thể gắng gượng được.”

Chu Thụy mím môi gật đầu.

Trong cabin nhất thời là một mảnh im lặng. Người thanh niên tóc đỏ nhìn cậu một lúc, sau đó đột nhiên mỉm cười, nói: “Nó đã kể với ba về con.”

Lúc này Chu Thụy mới giật mình nhớ tới, ngước mắt nhìn, hỏi ngược lại: “ ‘Ba’? Người là?”

“Phải, ta là ba nó. Rufus Sullivan.”

A!

Chu Thụy suýt chút nữa thì đứng bật dậy, cậu ngồi thẳng lưng, lắp bắp: “Con… con là… Chu, Chu Thụy.”

“Ba biết.” Rufus mỉm cười, trong mắt là dịu dàng như nước. Chu Thụy nghĩ, đôi mắt của Dylan hóa ra là di truyền từ người này, nhưng mà… người trước mặt lại có màu mắt đen tuyền, khác hẳn với màu gỗ nâu đỏ của Dylan.

Cậu có chút lúng túng, không biết phải làm gì.

“Vốn cũng định bảo nó dẫn con về nước M gặp người nhà, nhưng không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.”

Giọng nói của người đối diện vẫn rất điềm đạm: “Chuyện hôm nay thật sự liên lụy con rồi. Chu Thụy, xin lỗi, cũng cảm ơn con đã ở bên cạnh nó.”

Chu Thụy bối rối, cậu nhìn nhìn Dylan đang nhắm mắt: “Nhưng… con cũng không giúp được gì…”

Cậu còn chưa nói hết câu thì đột nhiên chóng mặt, hai mắt hoa lên mà ngã sang một bên, cậu vội vàng chống tay để ổn định thân mình.

Rufus cũng giật mình, nghiêng người đỡ lấy cậu: “Có phải chóng mặt không? Là do truyền máu đấy.” Vừa nói vừa điều chỉnh cái gì đó trên sợi dây truyền máu: “Tạm thời ngưng lại. Con ngủ một giấc đi.”

Chu Thụy không chịu: “Không được, anh ấy còn đang…”

“Nãy giờ đã rút của con bao nhiêu máu rồi con biết không? Chu Thụy, chỉ có máu của con lúc này mới đưa được vào cơ thể nó, vì con là ý trung nhân của nó, nếu con cũng gục thì khi đó thật sự nguy cấp đấy. Đừng gắng gượng, không chịu nổi thì phải nói cho ba biết, bây giờ nằm xuống ngủ đi.”

Chu Thụy bị Rufus đè xuống băng ghế dài trong cabin, băng ghế không đủ để duỗi thẳng chân nhưng co lại một chút cũng không thành vấn đề.

Chu Thụy nhìn nhìn người đàn ông nằm trên cáng bên cạnh mình, sắc mặt anh đã tốt hơn một chút, các vết thương trên người không còn chảy máu nữa, hơi thở tuy nhẹ đến nỗi đặt tay lên mũi cũng khó mà cảm giác được nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy lồng ngực anh phập phồng đều đặn.

Lúc này cơn choáng lại ập đến, mệt mỏi cả đêm cũng đánh úp lại, Chu Thụy nhanh chóng mơ màng, không kiểm soát được mà tự chìm vào giấc ngủ.



Vài tiếng bay liên tục đến thẳng nước M.

Trưa ngày hôm sau, trực thăng tiến vào một trang viên rộng lớn nằm trên đồi, không biết nơi này rộng gấp bao nhiêu lần nhà Dylan, căn biệt thự to như một tòa lâu đài, có sân để trực thăng đậu.

Suốt quãng đường Chu Thụy ngủ mê mệt, toàn thân nóng lên, do thể lực tiêu hao quá độ, cơ thể cũng trở nên yếu ớt vì thiếu máu, cộng thêm vết thương sâu ở cổ chân khiến cậu phát sốt.

Dù trên máy bay đã khâu vết thương ở chân cậu lại nhưng Rufus rất lo lắng, sau khi an bài người chăm sóc thật kỹ cho Chu Thụy mới tới phòng bệnh của Dylan.

Vừa xuống khỏi máy bay Dylan đã được đưa vào đây, Rufus nhanh chóng dùng các thiết bị trong phòng rà quét toàn thân cho anh rồi tiến hành loại bỏ độc tố và gắp những mảnh bạc vụn trong các miệng vết thương. Việc này cần có dụng cụ chuyên dụng và thao tác tinh vi mới làm được.

Rufus không chút trở ngại nào mà nhanh chóng xử lý, như thể đã làm việc này cả ngàn lần trước đó. Nhưng dù là thế thì thời gian vẫn kéo rất dài, y đứng trong phòng bệnh suốt mấy tiếng đồng hồ.

Mãi đến quá giờ cơm tối mới coi như xử lý sạch sẽ các mảnh bạc vụn. Rufus thở ra một hơi, có chút uể oải tháo bao tay, một lần nữa kiểm tra tình hình của con trai mình.

Bạc đã được loại khỏi cơ thể, độc thì vẫn chưa loại bỏ hết, phần còn lại chỉ có thể chờ cơ thể Dylan tự đào thải, quá trình hiển nhiên không nhanh được. Nhưng vết thương của anh đã tốt lên, những mảng thịt đen như bị nướng khét cũng được Rufus cạo ra. Thấy hơi thở anh ổn định, mặt có chút trắng bệch nhưng cơn nguy kịch đã qua, y mới thở nhẹ một hơi.

Rufus cho người đưa Dylan về phòng của anh. Hiện giờ, trong phòng Dylan có một người đang nằm, trên trán dán miếng hạ nhiệt, hai mắt nhắm nghiền, có vẻ như ngủ không an ổn nên mày nhíu chặt, hàng mi thỉnh thoảng rung rung.

Người hầu đẩy giường bệnh của Dylan đến bên Chu Thụy, để hai người nằm cạnh nhau, sau đó yên lặng lui ra.

Rufus đứng ngoài cửa nhìn hai người một lúc rồi rời đi.

Nửa đêm, Chu Thụy mơ màng tỉnh lại, đầu óc đặc sệt, nhất thời không có phản ứng gì. Đến khi nhớ ra ngày kinh hoàng vừa trải qua, cậu mới bật người dậy, ngó dáo dác. Suy nghĩ đầu tiên chính là: Anh Dylan đâu rồi?

Lúc thấy anh nằm trên giường bệnh ngay sát cạnh mình, chỉ cần vươn tay ra một chút liền chạm vào được thì thở phào một hơi. Thấy anh vẫn còn hôn mê, cậu có chút lo lắng nhưng lại thấy vết thương trên người anh đã được băng bó tốt, tảng đá đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng có thể buông.

Cậu giật giật thân thể, phát hiện cả người mình dính dấp vì mồ hôi, lại sờ lên trán, có hơi ngạc nhiên mà gỡ miếng dán hạ sốt xuống.

Người kia… ba của anh Dylan đâu nhỉ? Bây giờ là mấy giờ?

Trong phòng không tối lắm, có đèn ngủ da cam dịu nhẹ, đủ để cậu thấy được đồng hồ treo tường chỉ mười hai giờ rưỡi.

Chu Thụy giở chăn lên.

Đặt chân xuống sàn mới phát hiện, cổ chân đã được ai đó băng bó cẩn thận, đau nhức vẫn còn nhưng không nhiều lắm, trên thân cũng mặc một bộ đồ ngủ lạ lẫm, thế nhưng kích cỡ lại đặc biệt vừa người. Cậu có chút sửng sốt nhưng rất nhanh sau đó đã không để ý tới nữa vì bây giờ cậu chỉ muốn vào phòng tắm lau sơ người một chút, toàn thân cậu bây giờ khó chịu quá.

Chu Thụy hơi cà nhắc đi vào phòng tắm.

Phòng tắm rất rộng, trên kệ đã có sẵn hai cái khăn mặt nhỏ, hai cái khăn lớn, hai cái áo choàng tắm và hai bộ đồ ngủ mới toanh. Còn có cốc súc miệng và bàn chải cũng là hai cái.

Cậu cởi bỏ bộ đồ ngủ đã ướt mồ hôi trên người mình, dùng khăn thấm nước để lau người, sau đó thì mặc đồ trở lại.

Lúc ra ngoài, trong phòng bấy giờ có thêm một người, người kia đang kiểm tra thân thể của Dylan, nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn, mái tóc đỏ phập phồng dưới ánh đèn da cam trông đặc biệt mềm mại. Người nọ mỉm cười: “Tỉnh rồi à? Thấy thế nào?”

“…” Chu Thụy có chút đắn đo, không biết nên xưng hô làm sao cho phải, trông người nọ rõ ràng chỉ bằng tuổi cậu, nhưng lại là ba của anh Dylan nha, cậu chần chờ đáp: “À, dạ… vẫn còn hơi chóng mặt một chút, chú đừng lo.”

“Đói bụng không? Ăn chút gì nhé.”

Có người nhắc, bụng cậu liền réo um lên. Giữa căn phòng yên lặng, tiếng bụng sôi thật vang dội và rõ ràng.

Chu Thụy xấu hổ mà xoắn xoắn ngón tay, đầu nhỏ hơi gật: “Vâng, làm, làm phiền chú ạ.”

Trước khi được Rufus dẫn ra khỏi phòng, cậu không yên tâm lắm khi bỏ Dylan lại một mình, nhỏ giọng hỏi tình trạng của anh thế nào, sau khi xác nhận anh đã ổn hơn mới thở ra một hơi.

Biệt thự rất rộng, cũng rất nhiều phòng ốc, Chu Thụy đi theo sau lưng Rufus để đến phòng ăn thôi cũng thấy như đi trong mê cung.

Bài trí trong nhà rất đẹp, theo lối tân cổ điển, những hoa văn dù là nhỏ tới đâu cũng được điêu khắc thật tinh xảo, làm cậu cứ mãi ngắm nghía.

Tới phòng ăn, trên bàn đã được dọn thức ăn sẵn, đều là những món bổ máu, nhìn thôi cũng biết là đặc biệt chuẩn bị cho cậu.

Rufus ngồi nhìn cậu ăn, câu được câu chăng trò chuyện, phần lớn là hỏi thăm cuộc sống bình thường của cậu. Tuy ngữ khí của y rất ôn hòa điềm đạm nhưng nghĩ đến thân phận của y, Chu Thụy lại nhịn không được mà căng thẳng khi đối mặt với… ba chồng.

Bỗng nhiên Rufus nói một câu: “Cảm ơn con đã chịu đồng hành với nó, chấp nhận nó.”

Chu Thụy ngại ngùng: “Anh Dylan tốt như vậy, phải là con… cảm ơn chú vì đã…”

“Đã sanh ra nó hả?”

Chu Thụy gật gù, hơi lắp bắp nhưng vẫn cố nói hết câu: “Con nguyện đồng hành với anh ấy… cả đời.”

Rufus bật cười: “Ha ha, nếu đã vậy, sửa xưng hô luôn đi, đừng gọi ‘chú’ nữa, gọi ‘ba’ ta nghe.”

Chu Thụy hơi xấu hổ, cái này… cái này có hơi nhanh quá không? Nhưng mà, cậu không ngại đâu, nhỏ giọng gọi một tiếng ba, chọc cho người ngồi cạnh vui vẻ nhéo mặt cậu: “Đáng yêu như vậy. Dylan nó không thích mới là lạ, thật không biết làm sao lại quen được một bé cưng như con.”

Chu Thụy xấu hổ cúi gằm đầu vào chén thức ăn, nếu không phải đang thiếu máu, có lẽ mặt cậu đã đỏ bừng rồi. Được ba chồng khen, cậu vui muốn chết, dù người ba chồng này trông như bằng tuổi cậu.

Thấy cậu như vậy, Rufus càng cười to hơn, y dùng một đôi đũa sạch gắp cho cậu một miếng thức ăn từ cái dĩa mà nãy giờ Chu Thụy vẫn chưa ăn tới, bảo: “Ăn cái này đi, gan ngỗng đấy, rất bổ máu.”

Chu Thụy ngoan ngoãn ăn gan ngỗng, miếng gan được áp chảo vừa tới, mềm mềm thơm thơm, có nước sốt dấm đen ăn rất vừa miệng. Chu Thụy lại ăn thêm mấy miếng.

Rufus thấy cậu ăn hợp khẩu vị, cười cười nhìn cậu, hỏi: “Làm bạn đời của ma cà rồng. Có thấy sợ không?”

Chu Thụy khựng lại nhìn y, lắc đầu, rồi lại hơi gật đầu.

“Sợ cái gì?”

Cậu nuốt miếng gan trong miệng, ấp úng nói: “Dạ… sợ… con già rồi chết trước anh, rồi anh lại một mình.”

“Chỉ như vậy?”

Chu Thụy gật gật đầu, bộ dáng ỉu xìu, hoàn toàn không như đêm qua cầm kiếm chém giết bọn ma cà rồng cấp thấp.

Rufus lại lần nữa bị cậu chọc cười: “Ôi, con thật đúng là bảo bối mà. Làm bạn đời của ma cà rồng sẽ được chia sẻ tuổi thọ, về cơ bản, tuổi thọ của hai đứa sẽ ngang nhau. Đừng lo lắng chuyện đó.”

Hai mắt Chu Thụy sáng lên: “Thật ạ?”

“Ừm.”

Chu Thụy cắn cắn môi, bỏ đũa xuống, bỗng dưng thật nghiêm túc mà nhìn người thanh niên tóc đỏ bên cạnh: “Vậy, ừm… vậy chú, à không, ba là ma cà rồng hay là người thường ạ?”

Rufus mỉm cười: “Người thường.”

“A! Vậy vợ chú là ma cà rồng.”

Rufus sửng sốt, sau đó bật cười ha hả: “Sylvester mà nghe con nói chắc sẽ đen mặt đó.”

Đây là lần đầu tiên có người nói bạn đời của y là ‘vợ’ y nha. Cũng không thể trách Chu Thụy được, Dylan chưa từng nói với cậu, thật ra trưởng bối nhà anh là hai người đàn ông, một người là ba, người còn lại là cha. Thế nên, lúc này Chu Thụy mới có một cái ngộ nhận tai hại, đợi đến khi gặp gia chủ gia tộc, cậu suýt thì thất thố. Mà bây giờ, cậu còn đang ngạc nhiên khi gia chủ một gia tộc ma cà rồng lại là nữ, chắc hẳn đó là người phụ nữ rất nghiêm nghị mạnh mẽ và quyến rũ. Cậu thấy, bao nhiêu nét nghiêm nghị lạnh lùng, cứng cỏi lại đầy sức hút của Dylan chính là được di truyền từ người mẹ này.

Sylvester đang ngồi cùng con trai út trên trực thăng chuẩn bị trở về bỗng nhảy mũi một cái, có chút khó hiểu.

Andrew đang ôm người thương trong lòng, nhìn cha mình, quan tâm hỏi: “Cha sao thế?”

“Không có gì, ngứa mũi thôi.”



Ăn xong, Chu Thụy có chút buồn ngủ, nhưng cậu đề nghị với Rufus muốn truyền máu một lần nữa cho Dylan. Rufus không đồng ý nhưng vì cậu kiên quyết nên chỉ lấy một chút máu của cậu, sau đó bắt cậu đi ngủ.

Chu Thụy ngoan ngoãn nằm trên giường, đợi y ra ngoài thì vén chăn ngồi dậy, bò sang giường bệnh của Dylan mà chen chúc nằm ôm anh.

Giường của Dylan nếu nằm một người thì khá rộng, nhưng nằm hai người thì khá chật.

Chu Thụy điều chỉnh tay để không đè trúng vết thương của anh, cảm thụ hơi lạnh từ nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh, an tâm nhắm mắt lại.

Nửa đêm về sáng, có tiếng trực thăng bay trên trời, Chu Thụy nghe thấy nhưng chỉ nhíu nhíu mày, mái tóc xù cọ bên cổ Dylan vài cái rồi lại nằm yên không nhúc nhích nữa.

Sylvester trở về, hai đứa con trai của ông rốt cuộc cũng an toàn. Andrew ôm người thương đã hôn mê trong lòng, sốt ruột giục ba mình nhanh kiểm tra cho anh.

Lúc Andrew bắt chuyến bay trở về nước M, muốn tìm thêm người hiến máu, giữa chừng trên máy bay có khủng bố, một toán người muốn ôm bom tự sát. Lúc xảy ra biến cố, cả máy bay rối loạn, trước đó cậu đã thấy có vài điểm đáng ngờ, thầm đề cao cảnh giác. Quả nhiên là xảy ra chuyện, lúc máy bay nổ, Andrew kịp thời mặc dù nhảy ra khỏi đó. Không chút sứt mẻ đáp xuống một rừng cây nhỏ, thế nhưng gặp phải phục kích, là một đội quân ma cà rồng.

Bác sĩ Ninh – người cậu thương, khi nghe thấy tin tức máy bay của cậu gặp chuyện thì vội vàng đi tìm cậu. Trước đó Andrew quấn lấy anh như keo dán sắt, vì tính chất công việc của cậu thường xuyên di chuyển, hôm sinh nhật anh, cậu tặng cho anh một cái máy theo dõi, còn trêu ghẹo nói anh mà nhớ mình quá thì lúc nào cũng có thể tìm được mình. Nhờ vậy mà bác sĩ Ninh mới tìm được cậu.

Hai người cũng như Dylan, bị đội quân ma cà rồng cấp thấp bao vây, suýt thì mất mạng nhưng cha cậu tới cứu kịp thời. Cả hai đều bị thương không nhẹ, nhưng Andrew chỉ lo cho bác sĩ Ninh của cậu, suốt đường về nhà ôm người ta không chịu buông tay, gặp được người ba giỏi y thuật của mình liền mếu máo hối thúc mau mau kiểm tra thương thế cho người ta.

Hiểm cảnh lần này là đòn cuối cùng mà thế lực đối địch dốc hết sức muốn cá chết lưới rách với nhà Sullivan, một đòn này không ai lường trước được, nhất thời khiến chúng suýt thì đắc thủ.

Cả hai người con đều lọt vào cuộc tập kích, gia chủ gia tộc Sullivan, Sylvester Sullivan cực kỳ giận dữ. Sau khi cứu được người con út, ông đích thân ra tay xử lý, còn liên hợp với người của hiệp hội quản lý phi nhân loại thanh trừng toàn bộ ma cà rồng cấp thấp. Nhổ cỏ tận gốc thế lực đối địch, kể cả tàn dư của chúng.

Nhưng đó là chuyện của hai tuần sau.

Quay lại lúc bấy giờ, ngày tiếp theo, Chu Thụy ở lỳ trong phòng chăm sóc Dylan không chịu ra ngoài, cũng không biết người ‘mẹ chồng’ mà cậu lầm tưởng kia đã trở lại. Cậu lau người, thỉnh thoảng nghiêng mình cho anh một chút, còn truyền máu cho anh hai lần, mỗi lần đều lấy một ít, nhưng ‘một ít’ ở đây chỉ so với số lượng anh cần, còn so với cơ thể cậu thì khá nhiều. Tình trạng thiếu máu nặng dần, Rufus lo lắng, không muốn cậu cậy mạnh, kiên quyết tháo ống kim trên tay cậu, bắt cậu nghỉ ngơi.

Từ lúc chiều tối, Chu Thụy ăn xong thì ngủ li bì vì cơ thể mệt mỏi, vết bầm trên cổ và vết thương ở chân do vậy mà lành lại rất chậm.

Nhưng cậu không lo gì những việc đó, dù sao, ngoài chóng mặt buồn nôn do thiếu máu ra thì cậu chỉ dễ mệt hơn bình thường mà thôi, cũng không ảnh hưởng gì nhiều, cơn sốt đêm trước đã lui không thấy tăm hơi.

Lúc Chu Thụy ngủ, Sylvester có sang thăm một chút, xác định con trai trưởng của mình không sao thì rời đi, trước khi đi còn thầm đánh giá Chu Thụy, nhìn cậu cẩn cẩn thận thận nằm nép bên người anh, giường lớn không ngủ mà thích chen chúc một chỗ, tư thái quyến luyến không nỡ rời xa hiện rõ trên mặt cậu khi ngủ. Sylvester cười cười, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Ngày hôm sau, Chu Thụy đang chìm trong giấc ngủ sâu dần dần tỉnh giấc, có ai đó đang nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.

“Ưm…” Chu Thụy cọ cọ đầu bên cổ Dylan, hai mắt nhập nhèm hơi mở ra, sau đó lại nhắm tịt, tiếp tục ngủ.

Mãi tới khi mặt trời lên cao, gần trưa cậu mới tỉnh lại lần nữa, cảm giác tóc bị đè xuống, đầu hơi nặng.

“Tỉnh rồi?”

Chu Thụy mở choàng mắt, ngồi bật dậy. Dylan đang ngồi dựa bên thành giường, tay đặt trên tóc cậu vì cậu bật dậy mà cũng nhấc lên theo, lúc này cả hai không còn chen chúc trên cái giường bệnh nhỏ nữa, mà đã cùng nằm trên giường lớn, cậu còn gối lên đùi anh. Chu Thụy thấy mà hoảng hồn: “Anh! Sao anh lại ngồi dậy? Em đè lên người anh có đau không? Anh nằm xuống đi!”

Dylan sờ sờ gương mặt tái nhợt của cậu, đau lòng không thôi, anh biết ngày hôm qua Chu Thụy vì anh mà làm những gì, ba đã nói cho anh biết. Lúc sáng tỉnh lại anh không nỡ để cậu nằm như thế, nhẹ nhàng chuyển cả hai đứa lên giường lớn trở lại, tình trạng của anh cũng đã ổn, không cần nằm trên giường bệnh với máy móc theo dõi nữa.

“Tôi không sao, khỏe lại nhiều rồi. Cũng nhờ công em cả.”

“Mấy vết thương của anh có đau không? Đã thay băng chưa? Chưa thì để em kiểm tra.” Hôm qua cậu học băng bó vết thương từ Rufus rồi, mấy ngày tiếp theo muốn tự tay chăm sóc cho anh.

Dylan kéo tay cậu: “Lúc em còn ngủ đã thay băng rồi. Đói bụng đi?”

Chu Thụy lắc đầu.

“Không đói cũng phải ăn, đang thiếu máu đó, ăn nhiều vào cho tôi.”

Vừa dứt lời đã có tiếng gõ cửa.

“Vào đi.” Dylan nói.

Một đoàn người hầu lập tức đi vào, dọn bàn dọn bát đũa và thức ăn lên, một người trong số đó còn khom lưng nói: “Chúc cậu chủ và cậu Chu ngon miệng.”

“Được rồi, đừng ngây ra nữa, lại đây đút cho tôi ăn đi.”

Chu Thụy bị người nào đó ép đút thức ăn, cậu có chút xấu hổ, mình ăn một miếng liền đút người kia một miếng, tất cả đều là thức ăn dinh dưỡng bổ máu.

Hai người anh một miếng em một miếng, ăn đến ngọt ngấy trong lòng. Dylan thấy gương mặt lúc xấu hổ thì đỏ hồng của cậu bây giờ vì thiếu máu trầm trọng mà trở nên nhợt nhạt, môi cũng không còn màu sắc xinh đẹp như trước. Anh đau lòng không thôi, liên tục bắt cậu ăn thật nhiều thứ bổ máu.

Chu Thụy tuy no nhưng vẫn cố ăn thêm để anh không lo lắng cho mình.

Mà cậu đút cho anh ăn, đơn thuần cũng vì nghĩ anh cần máu, ăn đồ bổ máu của con người hẳn cũng sẽ có đôi chút tác dụng đi, tuy không nhiều nhặn gì. Dylan thì thoải mái ăn đồ được đưa tới miệng, chủ yếu cũng là vì miệng nhạt quá, người yêu nhỏ lại săn sóc như vậy, anh chưa hưởng thụ thế này bao giờ đâu.