Seduce Me At Sunrise

Chương 23



Mặc dù pliashka, hay lễ đính hôn, theo truyền thống là kéo dài trong nhiều ngày nhưng Kev đã quyết định nó sẽ chỉ kéo dài trong một đêm.

“Chúng ta đã cất kỹ các đồ dùng bằng bạc chưa?” anh hỏi Cam trước đó, khi những người Gypsy từ khu trại bên sông bắt đầu lần lượt tràn vào nhà, mặc những bộ trang phục đầy màu sắc và đồ trang sức kêu leng keng.

“Phral,” Cam nói vui vẻ, “không cần phải làm vậy đâu. Bọn họ là gia đình của chúng ta mà.”

“Chính bởi vì họ là gia đình của chúng ta nên anh mới muốn cất đồ bạc đi.”

Theo quan điểm của Kev, Cam đang hơi quá thích thú với quy trình đính hôn. Một vài ngày trước anh đã tổ chức một buổi ra mắt giới thiệu mình là người đại diện do Kev, để thương lượng với Leo về sính lễ. Hai người họ đã giả vờ tranh cãi về những phẩm chất riêng của chú rể và cô dâu, và nhà chú rể nên trả bao nhiêu cho đặc ân dành được một báu vật như Win. Cả hai bên đã kết luận, vô cùng vui vẻ, là phải mất cả một gia tài để tìm được một người phụ nữ có thể chịu đựng được Merripen. Trong suốt lúc đó Kev ngồi và cau có nhìn họ, hai người thậm chí còn có vẻ thích thú với sự bối rối đó hơn nữa.

Với nghi thức được ký kết đó, pliashka nhanh chóng được lên kế hoạch và đồng ý rất nhiệt tình. Một bữa tiệc lớn sẽ được dọn ra sau buổi lễ đính hôn, với sự kết hợp giữa heo và bò nướng, mọi loại gà, và những đĩa khoai tây chiên với rau mùi và rất nhiều tỏi. Để chiều theo ý Beatrix, nhím Âu sẽ không có trong thực đơn.

Âm nhạc từ đàn guitar và violin ngập tràn phòng khiêu vũ, trong khi những vị khách tập hợp lại thành một vòng tròn. Mặc một chiếc áo sơmi trắng rộng, quần ống túm và giày ống bằng da, cùng với thắt lưng màu đỏ cột lại một bên eo, Cam đi ra chính giữa vòng tròn. Anh cầm một cái chai bọc trong lụa sáng chói, trên cổ chai quấn một sợi dây cột những đồng tiền vàng. Anh ra hiệu cho mọi người im lặng, và âm nhạc cũng lắng xuống thành một điệu nhạc êm dịu ngân vang.

Thích thú với đám đông lộn xộn đầy màu sắc, Win đứng bên cạnh Merripen và lắng nghe khi Cam nói một vài lời bình luận bằng tiếng Romany. Không như em trai mình, Merripen mặc quần áo gadjo, ngoại trừ việc anh đã tháo bỏ cravat và cổ áo. Hình ảnh cái cổ màu nâu láng mịn thấp thoáng của anh làm Win xao lãng. Nàng muốn đặt môi mình lên nơi một mạch đập đều đặn đang ẩn nấp. Thay vì vậy, nàng tự bằng lòng với sự động chạm kín đáo giữa những ngón tay của anh và nàng. Merripen ít khi biểu hiện công khai trước mọi người. Tuy nhiên, kín đáo thì… Nàng cảm thấy tay anh chậm rãi nắm lấy tay nàng, ngón tay cái của anh vuốt ve phần da thịt mềm mại ngay phía trên lòng bàn tay nàng.

Hoàn thành bài diễn văn ngắn gọn, Cam đi về phía Win. Anh khéo léo gỡ những đồng xu khỏi cái chai và đặt chúng lên cổ nàng. Chúng nặng nề và mát lạnh áp vào cổ nàng, yên vị trong một tiếng leng keng vui thích. Chiếc vòng cổ cho mọi người biết rằng bây giờ nàng đã đính hôn, và bất kì một người đàn ông nào khác Merripen tiếp cận với nàng lúc này sẽ là liều mạng. Cam mỉm cười ôm chặt lấy Win, thì thầm những lời triều mến vào tai nàng, và đưa cho nàng cái chai để uống. Nàng thận trọng uống một ngụm rượu vang đỏ nặng, và đưa chai rượu cho Merripen, người uống sau nàng. Trong lúc đó, những cốc nhỏ đầy rượu được đưa đến tất cả các khách khứa. Có rất nhiều tiếng hô “Sastimos,” hay chúc sức khỏe, khi họ uống để chúc phúc cho cặp vợ chồng chưa cưới.

The celebration began in earnest. Nhạc nổi lên và những ly rượu nhanh chóng được uống cạn.

“Nhảy với anh,” Merripen thì thầm làm nàng ngạc nhiên.

Win cười nhẹ lắc đầu, quan sát những cặp đôi xoay tròn và di chuyển uốn lượn xung quanh nhau. Phụ nữ múa tay thành những chuyển động lung linh quanh cơ thể, trong khi đàn ông dậm mạnh gót chân và vỗ tay, và trong suốt lúc đó họ xoay tròn quanh nhau trong khi nhìn vào mắt người kia lâu nhất có thể.

“Em không biết nhảy,” Win nói.

Merripen đứng sau lưng nàng và vòng tay anh lên phía trước người nàng, kéo lưng nàng tựa vào anh. Một sự ngạc nhiên nữa. Nàng không bao giờ thấy anh chạm vào nàng công khai như thế. Nhưng giữa những gì đang diễn ra, có vẻ như không có ai để ý hay quan tâm. Giọng anh nóng bỏng và nhẹ nhàng trong tai nàng.

“Quan sát một lúc nào. Em có thấy họ cách họ giữ một khoảng cách nhỏ không? Cách họ xoay tròn quanh nhau? Khi người Roma nhảy múa họ đưa tay lên trời, nhưng họ dậm chân xuống đất để thể hiện sự kết nối với đất mẹ. Và với những đam mê trần tục.”

Anh mỉm cười vào má nàng và nhẹ nhàng xoay nàng lại nhìn vào mặt anh.

“Nào,” anh thì thầm, và khoác tay quanh eo nàng để thúc nàng tiến tới.

Win rụt rè bước theo anh, bị mê hoặc bởi một bộ mặt khác của anh mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy trước đó. Nàng không bao giờ nghĩ anh sẽ tự tin như thế này, kéo nàng vào nhảy múa với vẻ duyên dáng sôi nổi, nhìn nàng với đôi mắt ánh lên tia tinh quái. Anh dỗ dành nàng giơ tay lên cao, búng ngón tay, còn quất váy nàng vào anh khi anh di chuyển xung quanh nàng. Dường như nàng không thể ngừng cười khúc khích. Họ đang nhảy múa, và anh nhảy thật tuyệt, biến điệu nhảy thành một trò chơi giữa mèo và chuột. Nàng xoay tròn, và anh bắt lấy eo nàng, kéo nàng sát lại trong một khoảnh khắc nóng bỏng. Mùi của làn da anh, những chuyển động của má anh áp vào má nàng, lấp đầy nàng với sự khao khát mãnh liệt. Tựa trán anh vào trán nàng, Merripen nhìn nàng chằm chằm cho đến khi nàng chìm ngập trong chiều sâu của đôi mắt anh, đen và sáng như ngọn lửa từ địa ngục.

“Hôn em,” nàng thì thầm ngắt quãng, không quan tâm họ đang ở đâu hay ai có thể nhìn thấy họ.

Một nụ cười nở ra trên môi anh. “Nếu anh hôn em bây giờ, anh sẽ không thể nào dừng lại được.”

Khung cảnh bị phá vỡ bởi một tiếng hắng giọng hối lỗi vang lên gần đó. Merripen liếc sang bên cạnh nơi Cam đang đứng. Khuôn mặt Cam cẩn thận không để lộ cảm xúc.

“Em xin lỗi vì đã chen ngang. Nhưng bà Barnstable vừa mới đến chỗ em để thông báo là có một vị khách không mời đã đến.”

“Thêm người trong gia đình à?”

“Vâng. Nhưng không phải bên phía người Romany.”

Merripen lắc đầu, bối rối. “Ai vậy?”

Cam nuốt xuống rõ rệt. “Huân tước Cavan. Ông nội của chúng ta.”

Cam và Kev đã quyết định là sẽ gặp Cavan mà không có sự hiện diện của các thành viên khác trong gia đình. Trong khi lễ pliashka tiếp tục đầy sôi động, hai anh em lui vào thư viện và chờ đợi. Hai người hầu đi tới đi lui, mang vào những thứ trong xe ngựa đậu bên ngoài: những chiếc đệm lót, ghế gác chân bọc nhung, chăn đắp, đồ giữ ấm chân, khay bạc đựng một chiếc tách.

Sau khi chuẩn bị vô số thứ, một người hầu đi thông báo cho Cavan, và ông ta bước vào phòng. Vị bá tước Ireland già bề ngoài không có gì ấn tượng, già nua, nhỏ thó và gầy yếu. Nhưng Cavan có dáng dấp của một vị vua bị đã bị hạ bệ, nét cao quý mờ nhạt ẩn trong vẻ kiêu hãnh yếu ớt. Lớp tóc bạc đã cắt tỉa áp sát vào da đầu hồng hào, và chòm râu dê ôm lấy cằm ông ta như râu của một con sư tử. Đôi mắt nâu như chuột chù của ông ta bình thản đánh giá hai người đàn ông trẻ.

“Hai cậu là Kevin và Cameron Cole,” ông ta nói hơn là hỏi bằng giọng Anh-Ireland trôi chảy, những âm tiết thanh nhã và hơi vô cảm.

Không ai trong họ trả lời.

“Ai lớn hơn?” Cavan hỏi, ngồi lên một chiếc ghế đệm. Một người hầu ngay lập tức đặt ghế gác chân dưới gót ông ta.

“Là anh ấy,” Cam trả lời, tốt bụng chỉ vào Kev, trong khi Kev liếc ngang sang anh.

Lờ đi ánh mắt đó, Cam bình tĩnh cất lời. “Ngài tìm thấy chúng tôi bằng cách nào, thưa ngài?”

“Mới đây một bậc thầy về nghiên cứu huy hiệu đã đến chỗ ta ở London với thông tin là các cậu đã thuê anh ta nghiên cứu về một dấu hiệu đặc biệt. Anh ta đã xác định rằng đó chính là dấu hiệu cổ của dòng họ Cole. Khi anh ta cho ta thấy phác thảo của hình xăm trên tay các cậu, ta ngay lập tức nhận ra các cậu là ai, và tại sao các cậu muốn tìm hiểu về dấu hiệu đó.”

“Thế thì tại sao?” Cam hỏi nhẹ nhàng.

“Các cậu muốn lợi ích về xã hội và tài chính. Các cậu mong được công nhận là người nhà Cole.”

Cam mỉm cười không hề thích thú. “Tin tôi đi, thưa ngài, tôi chẳng hề muốn cả lợi ích lẫn sự thừa nhận. Tôi chỉ muốn biết mình là ai thôi.”

Ánh mắt anh lóe lên tia khó chịu. “Và tôi trả tiền cho tên nghiên cứu chết tiệt kia để cung cấp thông tin cho tôi, chứ không phải đưa nó cho ngài trước. Tôi sẽ lột da hắn ta vì chuyện đó.”

“Tại sao ông muốn gặp chúng tôi?” Kev cộc cằn hỏi. “Chúng tôi không muốn gì từ ông cả, và ông sẽ không đạt được gì từ chúng tôi đâu.”

“Trước tiên, các cậu có lẽ sẽ thích thú khi biết rằng cha các cậu đã chết. Anh ta trút hơi thở cuối cùng khoảng vài tuần trước vì tai nạn khi cưỡi ngựa. Anh ta luôn luôn không thích hợp với ngựa. Rốt cuộc điều đó đã chứng minh cho cái chết của anh ta.”

“Chúng tôi xin chia buồn,” Cam nói thẳng thừng.

Kev chỉ nhún vai.

“Đây là cách các anh chấp nhận cái chết của cha mình sao?” Cavan hỏi.

“Tôi e là chúng tôi không biết cha mình đủ rõ để trưng ra phản ứng làm ngài thỏa mãn hơn,” Kev nói nhạo bán. “Xin thứ lỗi vì thiếu nước mắt.”

“Ta muốn thứ khác hơn là nước mắt của các cậu.”

“Sao tôi lại lo lắng thế nhỉ?” Cam lớn tiếng thắc mắc.

“Con trai ta để lại một người vợ và ba đứa con gái. Không có con trai, ngoại trừ các cậu.” Vị bá tước như một pho tượng nhợt nhạt, đan hai tay vào nhau. “Đất đai chỉ được truyền lại cho con trai, và không còn đứa con trai nào trong dòng dõi nhà Cole, ở bất cứ chi* nào. Với tình hình hiện nay, dòng họ Cavan và tất cả những gì liên quan tới nó sẽ biến mất sau khi ta chết.”

*chi: branch: chi của một dòng họ.

Cằm ông ta cứng lại. “Ta sẽ không để cho gia sản của tổ tiên biến mất mãi mãi chỉ vì sự bất lực của cha các cậu.”

Kev cau mày. “Khó có thể gọi hai con trai và ba con gái là bất lực.”

“Con gái không có ý nghĩa gì cả. Và hai cậu là con lai. Người ta khó mà tuyên bố rằng cha các cậu đã giúp đỡ thành công cho lợi ích của gia tộc. Nhưng không sao. Phải chấp nhận hoàn cảnh thôi. Rốt cuộc thì cậu vẫn là người thừa kế hợp pháp.” Một khoảng lặng gay gắt. “Các cậu là những người thừa kế duy nhất của ta.”

Sự cách biệt về văn hóa to lớn giữa họ đã hoàn toàn lộ ra lúc này. Nếu Bá tước Cavan ban phát sự rộng rãi đó cho bất cứ kiểu người nào khác, nó hẳn sẽ được nhận lấy với sự vui sướng vô ngần. Nhưng phô ra viễn cảnh về địa vị xã hội cao quý và của cải vật chất kếch xù cho hai người Roma không cho Cavan đạt được phản ứng như ông ta mong đợi. Thay vì vậy, biểu hiện của họ đều thờ ơ lạ kỳ – khá là gây bực mình.

Cavan cáu kỉnh nói với Kev. “Anh là Tử tước Mornington, thừa hưởng điền trang Mornington ở County Meath. Sau khi ta chết anh cũng sẽ nhận được lâu đài Knotford ở Hillsborough, điền trang Fairwell ở County Down, và Watford Park ở Hertfordshire. Điều đó có ý nghĩa gì với anh không?”

“Không hẳn.”

“Anh là người cuối cùng trong dòng tộc,” Cavan khăng khăng, giọng ông ta sắc bén, “của một gia đình có nguồn gốc từ một nam tước được ban hiệu bởi Athelstan** năm 936. Hơn nữa, anh là người thừa kế tước hiệu bá tước của một dòng dõi xuất sắc hơn ba phần tư giới quý tộc của nhà vua. Anh có gì để nói không? Anh thậm chí có hiểu được may mắn to lớn đã đến với mình không?”

**Athelstan: nhà vua đầu tiên của nước Anh, trị vì từ năm 924 đến 939.

Kev hiểu tất cả những điều đó. Anh cũng hiểu rằng lão già đáng tởm hống hách đã một lần muốn anh chết này giờ đây lại mong đợi anh chịu thua chính mình vì quyền thừa kế không mong đợi.

“Không phải ông đã từng tìm kiếm chúng tôi với mục đích kết liễu chúng tôi như những con có con không ai cần đến à?”

Cavan quắc mắt. “Câu hỏi đó không liên quan đến vấn đề hiện tại.”

“Câu đó có nghĩa là đúng,” Cam nói với Kev.

“Hoàn cảnh đã thay đổi,” Cavan nói. “Các cậu còn sống đã trở nên có ích với ta hơn là chết. Các cậu nên đánh giá cao điều đó.”

Kev sắp nói với Cavan nơi mà ông ta có thể nhét của cải và tước vị của mình vào khi Cam mạnh mẽ khoác vai Kev sang một bên.

“Thứ lỗi cho chúng tôi,” Cam nói với Cavan qua vai anh, “trong khi chúng tôi có một cuộc nói chuyện giữa anh em với nhau.’

“Anh không muốn nói chuyện.” Kev càu nhàu.

“Anh có thể lắng nghe em một lần không?” Cam hỏi, giọng anh êm dịu, mắt nhíu lại. “Chỉ một lần thôi?”

Khoanh tay trước ngực, Kev nghiêng đầu.

“Trước khi anh ném ông ta ra ngoài trên cái mông già nua khô héo của mình,” Cam nói nhẹ nhàng, “anh có lẽ muốn xem xét một vài điều. Thứ nhất, ông ta sẽ không sống lâu. Thứ hai, những tá điền trên đất đai của Cavan chắc chắc đang rất cần sự giúp đỡ và quản lý đúng đắn. Có rất nhiều thứ anh có thể làm cho họ, ngay cả khi anh lựa chọn sinh sống ở Anh và giám sát của thừa kế ở Ireland từ xa. Thứ ba, hãy nghĩ về Win. Cô ấy sẽ có được sự giàu sang và địa vị. Không ai dám coi thường một nữ bá tước. Thứ tư, chúng ta hình như có một người mẹ kế và ba cô em gái cùng cha khác mẹ không có ai chăm sóc sau khi ông già đó qua đời. Thứ năm-”

“Không cần cái thứ năm đâu,” Kev nói. “Anh sẽ đồng ý.”

“Cái gì?” Cam nhướng mày. “Anh đồng ý với em à?”

“Phải.”

Tất cả mọi cái đưa ra đều đúng, nhưng chỉ điều đề cập đến Win thôi cũng đã đủ rồi. Nàng sẽ sống tốt hơn và được đối xử tốt hơn nhiều khi là một nữ bá tước thay vì vợ của một người Gypsy.

Ông già nhìn Kev chằm chằm với vẻ mặt cáu kỉnh. “Anh có vẻ hiểu lầm rằng ta đang cho anh lựa chọn. Ta không yêu cầu anh bất cứ thứ gì. Ta đã cho anh biết về may mắn và trách nhiệm của anh. Hơn nữa-”

“Tốt, tất cả đã được ổn thỏa,” Cam vội vàng ngắt lời. “Bá tước Cavan, bây giờ ngài đã có một người thừa kế và một người dự bị. Tôi đề nghị chúng ta nên chia tay để suy ngẫm về hoàn cảnh mới của chúng ta. Nếu ngài vui lòng, thưa ngài, chúng ta sẽ gặp lại nhau vào hôm sau để thảo luận chi tiết.”

“Đồng ý.”

“Chúng tôi có thể mời ngài và người hầu của ngài nghỉ ngơi ở đây tối nay không?”

“Ta đã sắp xếp để bầu bạn với Bá tước và phu nhân Westcliff. Không nghi ngờ là các cậu đã nghe nói về vị bá tước này. Một quý ông vô cùng xuất sắc. Tôi có quen với cha của anh ta.”

“Vâng,” Cam nói nghiêm túc. “Tôi có nghe về Westcliff.”

Môi Cavan mím lại. “Ta cho là ta sẽ phải giới thiệu các cậu với anh ta một ngày nào đó.” Ông ta liếc ánh mắt khinh thị qua cả hai người họ. “Nếu chúng ta có thể làm gì đó với kiểu ăn mặc và cách cư xử cá nhân của các cậu. Và kiến thức của các cậu. Chúa giúp tất cả chúng ta.”

Ông ta bật ngón tay, và hai người hầu nhanh chóng thu thập những thứ mà họ đã mang vào. Đứng lên khỏi ghế, Cavan cho phép họ khoác áo lên đôi vai gầy guộc của mình. Với một cái lắc đầu khinh khỉnh, ông ta nhìn Kev và lầm bầm.

“Như tôi thường xuyên nhắc nhở chính mình, cậu chẳng tốt hơn thứ gì cả. Cho đến ngày mai.”

Lúc Cavan rời khỏi phòng khác, Cam đi đến tủ búp-phê và rót hai ly brandy đỏ thẫm. Trông sửng sốt, anh đưa nó cho Kev.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Anh hỏi.

“Ông ta có vẻ giống kiểu ông nội của chúng ta,” Kev nói, và Cam gần như sặc rượu khi anh cười.

***

Buổi tối khuya hôm đó Win nẳm trên ngực Kev, tóc nàng xõa lên anh như dòng chảy của ánh trăng. Nàng không mặc gì ngoại trừ chiếc vòng cổ bằng đồng xu. Nhẹ nhàng gỡ chiếc vòng cổ ra khỏi tóc nàng, Kev kéo nó ra và đặt nó lên chiếc bàn cạnh giường.

“Đừng,” nàng phản đối.

“Tại sao?”

“Em thích đeo nó. Nó nhắc em nhớ rằng em đã đính hôn.”

“Anh sẽ nhắc em,” anh thì thầm, lăn người cho đến khi nàng nằm trên tay anh. “Thường xuyên như em cần.”

Nàng cười với anh, chạm lên viền môi anh với những đầu ngón tay thăm dò.

“Anh có thấy phiền vì bá tước Cavan đã tìm anh không, Kev?”

Anh hôn lên những đốt ngón tay thanh mảnh của nàng khi anh cân nhắc câu hỏi đó.

“Không,” cuối cùng anh nói. “Ông ta là một lão già ngu si gay gắt, và anh không muốn bỏ nhiều thời gian để trò chuyện với ông ta. Nhưng bây giờ anh đã có câu trả lời cho những điều mà anh thắc mắc suốt cả cuộc đời mình. Và…” anh do dự trước khi ngượng ngùng chấp nhận, “… Anh sẽ không phiền khi trở thành Bá tước Cavan một ngày nào đó.”

“Anh sẽ không à?” Nàng nhìn anh chằm chằm với nụ cười trêu chọc.

Kev lắc đầu. “Anh nghĩ anh sẽ làm tốt,” anh thú nhận.

“Em cũng vậy,” Win thì thầm bí ẩn. “Thật ra, em nghĩ nhiều người sẽ ngạc nhiên vì anh thật sự rất giỏi trong việc nói họ phải làm gì.”

Kev mỉm cười và hôn trán nàng. “Anh đã kể cho em nghe điều cuối cùng ông ta nói trước khi đi khỏi tối nay chưa? Ông ta nói rằng ông ta thường xuyên nhắc nhở chính mình là anh không tốt đẹp hơn thứ gì cả.”

“Đúng là một lão già ba hoa ngu ngốc,” Win nói, luồn tay xuống dưới cổ Kev.

“Và ông ta hoàn toàn sai rồi,” nàng nói thêm, ngay trước khi môi họ chạm nhau. “Bởi vì, tình yêu của em, anh tốt đẹp hơn bất cứ điều gì.”

Rất lâu sau đó, không có một tiếng nói nào.

Phần kết :

Theo lời bác sĩ, đây là ca sinh đẻ đầu tiên mà trong suốt thời gian đó ông ấy phải lo lắng cho người cha nhiều hơn là mẹ và đứa trẻ. Kev đã kiểm soát bản thân mình khá tốt trong suốt phần lớn thời gian Win mang thai, mặc dù nhiều lúc anh có vẻ phản ứng quá dữ dội. Những cơn đau đớn và nhức nhối thường xảy ra lúc mang thai làm anh hoảng sợ, và đã nhiều lần anh yêu cầu mời bác sĩ không vì lý do gì đúng đắn cả, bất chấp sự phản đối đầy tức giận từ Win.

Nhưng những điều còn lại thật tuyệt diệu. Những buổi tối yên tĩnh khi Kev nằm bên cạnh nàng với đôi tay anh xòe rộng trên bụng nàng để cảm nhận em bé đạp. Những trưa mùa hè khi họ cùng nhau đi bộ qua Hampshire, hòa quyện với thiên nhiên và sức sống tràn ngập khắp nơi. Khám phá bất ngờ rằng hôn nhân, thay vì đè nặng lên mối quan hệ của họ, bằng cách nào đó đã mang đến cho cuộc sống một cảm giác nhẹ nhàng, vui vẻ. Bây giờ Kev rất hay cười. Anh đã có thể chọc ghẹo, chơi đùa và thể hiện tình cảm của mình một cách cởi mở. Anh có vẻ rất thích con trai của Cam và Amelia, Ronan, và rất sẵn lòng cùng với cả gia đình làm hư hỏng cậu bé tóc đen.

Tuy nhiên, trong vài tuần mang thai cuối cùng của Win, Kev đã không thể che giấu nỗi sợ hãi đang lớn dần lên của mình. Và khi Win bắt đầu chuyển dạ lúc nửa đêm, anh đã âm thầm trở nên kinh hoảng mà không gì có thể xoa dịu được. Mỗi cơn đau đẻ, môi hơi thở gấp gáp của nàng khiến Kev xanh mét, cho đến khi Win nhận ra tình trạng của nàng tốt hơn anh rất nhiều.

“Làm ơn,” Win thì thầm riêng với Amelia, “làm gì đó cho anh ấy đi.”

Và vậy nên Cam và Leo đã kéo Kev từ phòng ngủ xuống thư viện, cho anh uống rượu whiskey Ireland hảo hạng liên tục suốt cả ngày. Khi bá tước Cavan tương lai ra đời, bác sĩ đã nói rằng cậu bé hoàn toàn khỏe mạnh, và rằng ông ấy ước gì mọi ca sinh sản đều có thể tốt như thế. Amelia và Poppy tắm cho Win và mặc áo ngủ mới cho nàng, rồi tắm và quấn tã cho em bé bằng vải cotton mềm. Chỉ sau đó Kev mới được phép vào thăm họ.

Sau khi chắc chắn với bản thân rằng cả vợ và con mình đều khỏe mạnh, Kev khóc vì sự khuây khỏa không có gì đáng hổ thẹn và nhanh chóng ngủ gục trên giường bên cạnh Win. Nàng nhìn từ người chồng đẹp trai đang ngủ ngon lành đến đứa bé đang nằm trong tay mình. Con trai nàng nhỏ bé nhưng có hình hài nguyên vẹn, nước da trắng, với mái tóc đen rất dày. Lúc này màu mắt bé không thể xác định được, nhưng Win nghĩ đôi mắt bé cuối cùng sẽ có màu xanh. Nàng nâng con lên cao hơn trên ngực mình cho đến khi môi nàng sát với cái tai nhỏ nhắn của bé. Và theo truyền thống của người Romany, nàng nói cho con tên bí mật của mình.

“Con là Andrei,” nàng thì thầm. Đó là tên của một chiến binh. Con trai của Kev Merripen không thể nào kém hơn.

“Tên gadjo của con là Jason Cole. Và tên thứ ba của con…” nàng ngừng lại ngẫm nghĩ.

“Jado,” giọng nói mơ ngủ của chồng nàng vang lên bên cạnh.

Win nhìn xuống Kev và đưa tay ve vuốt mai tóc đen dày của anh. Những vết nhăn trên khuôn mặt anh đã biến mất, và anh trông thư giãn và hài lòng.

“Nó có nghĩa là gì?” nàng hỏi.

“Một người sống bên ngoài cộng động người Rom.”

“Hoàn hảo.”

Nàng để tay mình nấn ná trên tóc anh.

“Ov vilo isi?” nàng nhẹ nhàng hỏi anh.

“Có,” Kev nói, trả lời bằng tiếng Anh. “Có tình yêu ở đây.”

Và Win mỉm cười khi anh ngồi dậy để hôn nàng.