Seduce Me At Sunrise

Chương 15



Merripen ra đi vào buổi sáng. Anh đã trả phòng khách sạn và nhắn lại rằng anh sẽ đi về điền trang Ramsay một mình. Win thức dậy với những kỷ niệm dâng lên đầu tiên trong tâm trí hoang mang của nàng. Nàng cảm thấy nặng nề và kiệt sức và buồn thảm. Merrpen đã là một phần của nàng quá lâu. Nàng đã giữ anh trong trái tim mình, ghi dấu anh vào tận xương tủy mình. Rời khỏi anh lúc này sẽ cảm thấy giống như cắt bỏ đi một phần cơ thể nàng. Nhưng nó phải xảy ra thôi. Chính Merripen đã làm nàng không thể lựa chọn khác đi.

Nàng rửa mặt và thay trang phục với sự giúp đỡ của một cô hầu, và tết tóc lại quấn thành búi. Sẽ không có những cuộc trò chuyện ý nghĩa với bất cứ ai trong gia đình, nàng lặng người quyết định. Sẽ không có khóc lóc hay những lời tiếc nuối. Nàng sẽ kết hôn với bác sĩ Julian Harrow và sống xa Hampshire. Và nàng sẽ cố gắng tìm một nhịp điệu bình yên trong khoảng cách to lớn và cần thiết đó.

- Em muốn kết hôn nhanh nhất có thể – nàng nói với Julian lúc sau vào sáng hôm đó, khi họ uống trà trong căn hộ của gia đình - Em nhớ nước Pháp. Em muốn quay lại đó không chậm trễ. Như vợ của anh.

Julian mỉm cười và chạm vào đường cong trên mà nàng với những ngón tay mịn màng, thon nhọn.

- Tốt lắm, em thân yêu – Anh nắm lấy tay nàng trong tay anh, ngón tay cái vuốt ve những khớp ngón tay nàng – Anh có vài việc phải lo ở London, và anh sẽ đến Hampshire với em sau vài ngày. Chúng ta sẽ lập kế hoạch tại đó. Chúng ta có thể kết hôn ngay nhà thở nhỏ của điền trang, nếu em muốn.

Nhà thờ mà Merripen đã xây dựng lại.

- Thật tuyệt vời – Win nói đều đều.

- Hôm nay anh sẽ mua nhẫn cho em – Julian nói – Em thích loại đá nào? Đá sapphire để hợp với mắt em nhé?

- Bất cứ thứ gì anh chọn cũng sẽ rất đáng yêu – nàng để im tay mình trong tay anh khi hai người trở nên im lặng.

- Julian – nàng lầm bầm – anh chưa hỏi về việc… việc xảy ra giữa Merripen và em tối qua.

- Không cần thiết đâu – Julian trả lời – Anh quá vui mừng với kết quả này.

- Em… em muốn anh hiểu là em sẽ là một người vợ tốt của anh – Win nói tha thiết - Em… Sự gắn bó trước đây của em với Merripen…

- Nó sẽ phai nhạt theo thời gian – Julian nói ân cần.

- Vâng.

- Và anh cảnh báo em, Winnifred… Anh sẽ khởi đầu một cuộc chiến ra trò để giành lấy tình cảm của em. Anh sẽ chứng minh mình là một người chồng tận tụy và rộng lượng, sẽ không còn chỗ nào cho bất cứ ai khác trong tim em.

Win nghĩ đến việc nhắc đến chủ đề con cái, hỏi anh một ngày nào đó có thể mủi lòng nếu sức khỏe của nàng được cải thiện hơn nữa không. Nhưng từ những điều nàng biết về Julian, anh sẽ không dễ dàng làm ngược lại các quyết định của mình. Và nàng không chắc chắc chuyện này quan trọng. Nàng đã bị mắc kẹt. Giờ đây bất cứ chuyện gì cuộc sống an bày cho nàng, nàng sẽ phải đối mặt với nó tốt nhất có thể.

***

Sau hai ngày đóng gói hành lý, gia đình đang trên đường quay về Hampshire. Cam, Amelia, Poppy, và Beatrix ngồi trên chiếc xe ngựa thứ nhất, trong khi Leo, Win, và cô Marks trên xe thứ hai. Họ đã khởi hành trước khi mặt trời lên, để tăng tốc hết mức có thể trong cuộc hành trình mười hai giờ. Chúa biết chuyện gì đang được thảo luận trên chiếc xe thứ hai. Cam chỉ hy vọng sự hiện diện của Win sẽ giúp giảm bớt sự thù địch giữa Leo và cô Marks. Cuộc trò chuyện trên chiếc xe ngựa thứ nhất, như Cam đã nghĩ, không có gì ngoài sự sôi nổi.

Anh vừa cảm động vừa thích thú khi Poppy và Beatrix đã phát động một chiến dịch để đưa Merripen ra làm một ứng cử viên để trở thành chồng của Win. Hai cô gái ngây thơ cho rằng thứ duy nhất ngáng đường là sự thiếu may mắn của Merripen .

- nên nếu anh có thể đưa cho anh ấy ít tiền của anh – Beatrix đang nói hăng hái.

- hay đưa cho anh ấy một phần tài sản của Leo – Poppy nói giùm – Leo sẽ chỉ lãng phí nó thôi.

- làm Merripen hiểu đó là của hồi môn của Win – Beatrix nói – nên nó sẽ không làm tổn thương lòng tự trọng của anh ấy.

- và họ sẽ không cần nhiều lắm đâu – Poppy nói - Cả hai người họ đều không tốn tí gì cho những ngôi biệt thự hay những chiếc xe ngựa lòe loẹt hay…

- Chờ đã, cả hai em – Cam nói, đưa tay lên vẻ phòng thủ – Vấn đề phức tạp hơn chuyện tiền bạc nhiều, và không, ngừng nói líu lo trong chốc lát và nghe anh nói xong đã.

Anh cười với hai cặp mắt xanh chăm chú nhìn anh lo lắng. Anh nhận ra sự quan tâm của chúng đến Merripen và Win hơn một chút yêu mến nhiều.

- Merripen có của cải dồi dào để chu cấp cho Win. Những gì anh ấy kiếm được khi làm người quản lý điền trang Ramsay là một nguồn sống rất lớn, và anh ấy cũng có quyền sử dụng không giới hạn các tài khoản của Ramsay.

- Vậy tại sao Win lại sắp cưới bác sĩ Harrow và không phải là Merripen? – Beatrix gặng hỏi.

- Vì những lý do mà Merripen không muốn nói ra, anh ấy tin rằng anh ấy sẽ không phải là một người chồng thích hợp với em ấy.

- Nhưng anh ấy yêu chị ấy mà!

- Tình yêu không giải quyết được mọi vấn đề, Bea à – Amelia nói dịu dàng.

- Câu đó nghe giống như điều mà Mẹ sẽ nói – Poppy nhận xét với nụ cười nhẹ nhàng, trong khi Beatrix trông rất bực tức.

- Cha của các em sẽ nói gì? – Cam hỏi.

- Cha hẳn sẽ dẫn dắt chúng em vào khám phá gì đó mang tính triết học dài dòng về bản chất của tình yêu, và nó chẳng dẫn đến bất cứ điều gì cả – Amelia nói – Nhưng nó chắc sẽ rất hấp dẫn.

- Em không quan tâm mọi người nói nó phức tạp thế nào - Beatrix nói – Win nên cưới Merripen. Chị có đồng ý không, chị Amelia?

- Đó không phải lựa chọn của chúng ta – Amelia trả lời – Và nó cũng không phải của Win, nếu con người to lớn ngu ngốc đó đưa ra cho Win một lời đề nghị khác. Win không thể làm được gì nếu anh ấy không cầu hôn con bé.

- Sẽ không tốt sao nếu phụ nữ có thể cầu hôn đàn ông? – Beatrix trầm ngâm.

- Trời ơi, không – Amelia nói ngay lập tức – Chuyện đó sẽ dễ dàng hơn rất nhiều với đàn ông.

- Trong giới động vật – Beatrix bình luận - con đực và con cái có vị trí ngang nhau. Một con cái có thể làm bất cứ việc gì nó muốn.

- Giới động vật cho phép nhiều hành vi mà con người chúng ta không thể cạnh tranh được, Beatrix à. Gãi ở nơi công cộng chẳng hạn. Nhai lại thức ăn. Phô trương cơ thể mình để thu hút bạn tình. Chưa kể đến… Thôi, chị không cần phải nói thêm nữa.

- Anh muốn em nói tiếp – Cam cười toe toét nói.

Anh điều chỉnh Amelia dựa vào bên mình thoải mái hơn rồi nói với Beatrix và Poppy.

- Nghe này, cả hai em. Các em không được làm Merripen bối rối với hoàn cảnh này. Anh biết các em muốn giúp đỡ, nhưng tất cả những gì các em sẽ làm được là kích động Merripen.

Chúng đều càu nhàu và gật đầu miễn cưỡng, và rúc vào góc riêng của mình.

Bên ngoài vẫn còn tối, và xe ngựa lắc lư nhẹ nhàng êm dịu. Trong khoảng vài phút, cả hai chị em đều lơ mơ ngủ. Nhìn sang Amelia, Cam thấy nàng vẫn còn thức. Anh vuốt ve làn da mịn màng trên mặt và cổ nàng, nhìn vào đôi mắt xanh trong trẻo của nàng.

- Tại sao anh ấy không bước lên phía trước, Cam? - nàng thì thầm – Tại sao anh ấy đẩy Win cho bác sĩ Harrow?

Cam dành thời gian để tìm cách trả lời - Anh ấy sợ.

- Sợ gì cơ?

- Điều mà anh ấy có thể làm với em ấy.

Amelia cau mày bối rối - Nó không có nghĩa gì cả. Merripen sẽ không bao giờ làm tổn thương con bé.

- Không phải cố ý.

- Anh đang nói đến nguy hiểm của việc làm con bé mang thai phải không? Nhưng Win không đồng ý với ý kiến của bác sĩ Harrow, và con bé nói rằng anh ta còn chưa nói chắc chắn chuyện gì có thể xảy ra mà.

- Không phải chỉ có vậy – Cam thở dài và để nàng tựa vào anh sát hơn.

- Có bao giờ Merripen nói với em anh ấy là một asharibe chưa?

- Chưa, từ đó có nghĩa là gì?

- Nó là một từ được dùng để chỉ những chiến binh người Rom. Những cậu bé nhỏ khoảng năm hay sáu tuổi được huấn luyện để chiến đấu bằng tay không. Không có luật hay giới hạn thời gian. Mục tiêu là gây thương tích tệ hại nhất một cách nhanh nhất có thể cho đến khi ai đó gục xuống. Những người huấn luyện các cậu bé nhận tiền từ đám đông. Anh đã nhìn thấy những asharibe bị thương tích rất nặng, bị mù, thậm chí bị giết trong những trận đấu. Chúng chiến đấu với những cổ tay rạn nứt và những cái xương sườn bị gãy nếu cần thiết – Cam lơ đãng vuốt ve tóc nàng khi anh thêm vào – Không có ai trong bộ tộc của anh. Thủ lĩnh của bọn anh quyết định nó quá tàn bạo. Tất nhiên là bọn anh có học chiến đấu, nhưng đó không bao giờ là cách sống còn của bọn anh.

- Merripen… – Amelia thì thầm.

- Từ những gì anh biết, chuyện đó với anh ấy thậm chí còn tệ hơn. Người đàn ông đã nuôi dưỡng anh ấy… – Cam, luôn luôn nói năng rất lưu loát, cảm thấy thật khó để tiếp tục.

- Cậu của anh ấy? – Amelia gợi ý.

- Cậu của bọn anh – Cam đã nói với nàng rằng anh và Merripen là anh em. Nhưng anh vẫn chưa giãi bày phần còn lại của những điều Shuri đã nói – Rõ ràng là ông ta đã nuôi Merripen như thể anh ấy là một con chó chiến đấu.

Amelia trở nên nhợt nhạt - Ý anh là gì?

- Merripen được dạy dỗ để hung dữ như một con vật bị mắc bẫy. Anh ấy bị bỏ đói và hành hạ cho đến tình trạng có thể chiến đấu với bất cứ ai, dưới bất kì hoàn cảnh nào. Và anh ấy được dạy phải thực hiện bất cứ mệnh lệnh tồi tệ nào và đánh trả lại đối thủ của mình.

- Cậu bé tội nghiệp - Amelia lầm bầm – Điều đó giải tích rất nhiều về tính cách của anh ấy khi anh ấy mới đến với chúng em. Anh ấy chỉ được thuần hóa một nửa thôi. Nhưng… chuyện đó đã cách đây lâu lắm rồi. Cuộc sống của anh ấy đã khác đi rất nhiều kể từ đó. Và nếu đã từng chịu đựng quá nhiều đau khổ, bây giờ anh ấy không muốn được yêu sao? Anh ấy không muốn được hạnh phúc sao?

- Chuyện này không đi theo hướng đó, cưng à – Cam cười với khuôn mặt bối rối của nàng. Không có gì ngạc nhiên khi Amelia, người đã được nuôi nấng trong một gia đình lớn và đầy tình thương, nên cảm thấy thật khó khăn để hiểu một người đàn ông sợ chính những nhu cầu của mình như thể chúng là kẻ thù tồi tệ nhất của anh ta - Sẽ ra sao nếu em được dạy dỗ trong suốt thời thơ ấu của mình rằng lý do duy nhất để em tồn tại là gây tổn thương cho người khác? Rằng bạo lực là tất cả những gì em làm tốt? Làm sao em có thể quên đi một điều như thế? Em không thể. Vậy nên em che giấu nó tốt nhất có thể, luôn luôn biết rõ cái gì ẩn giấu bên dưới vẻ bề ngoài.

- Nhưng… rõ ràng là Merripen đã thay đổi. Anh ấy là người đàn ông có nhiều phẩm chất tốt.

- Merripen tất nhiên là không đồng ý.

- Thôi được, Win đã nói rõ rằng con bé muốn có anh ấy bất chấp mọi thứ.

- Chuyện Win muốn có anh ấy không ảnh hưởng gì cả. Anh ấy đã quyết định bảo vệ con bé khỏi chính mình.

Amelia ghét phải đương đầu với những vấn đề không có giải pháp rõ ràng.

- Vậy chúng ta có thể làm gì?

Cam cúi xuống để hôn lên chóp mũi nàng - Anh biết em ghét phải nghe điều này, em yêu à… nhưng không nhiều. Chuyện đó tùy thuộc vào họ.

Nàng lắc đầu và lầm bầm gì đó trên vai anh – Em nói gì vậy? – Anh hỏi, thích thú.

Nàng nâng mắt lên nhìn anh, và một nụ cười tự ti cong lên trên môi nàng – Cái gì đó có ý là em ghét phải bỏ mặt tương lai của Merripen và Win trong tay họ.

Lần cuối cùng Win và Leo nhìn thấy Ramsay House nó đã bị đổ nát và thiêu cháy một nửa, những bãi đất cằn cỗi chỉ có cỏ dại và gạch đá. Và không như những người khác trong gia đình, họ không nhìn thấy những giai đoạn trong quá trình nó được xây dựng lại. Hạt phía Nam giàu có của Hampshire bao gồm vùng bờ biển, vùng cây thạch nam, và những cánh rừng già đầy những loài động vật phong phú. Hampshire có khí hậu êm dịu và nắng nhiều hơn hầu hết những nơi khác của nước Anh, nhờ tác động ổn định của vị trí địa lý.

Mặc dù Win không sống ở Hampshire quá lâu trước khi nàng đi đến phòng khám của bác sĩ Harrow, nhưng nàng có cảm giác được trở về nhà. Đây là một nơi cởi mở và thân thiện, với thị trấn sôi động của Stony Cross chỉ nằm trong khoảng cách đi bộ từ điền trang Ramsay. Dường như thời tiết Hampshire đã quyết định ra mắt điền trang trong ấn tượng tốt nhất, với ánh nắng ngập tràn và vài đám mây sinh động ở phía xa xa.

- Bọn họ nói nó là Ngôi nhà Màu xanh – cô Marks nói – vì những lý do thật rõ ràng.

- Thật đáng yêu! – Win la lên – Em chưa bao giờ nhìn thấy gạch màu đó ở Hampshire trước đây.

- Gạch xanh Staffordshire – Leo nói , nghển cổ lên để nhìn phía bên kia căn nhà - Bây giờ họ có thể mang gạch từ những nơi khác đến bằng xe lửa, không cần những thợ xây phải làm tại chỗ nữa.

Họ đi dọc con đường dài về phía ngôi nhà được bao quanh bời thảm cỏ xanh mượt mà và những con đường đi bộ rải sỏi trắng, và hàng rào mới cùng những khóm hồng.

- Chúa ơi – Leo lầm bầm khi họ tiến về phía căn nhà.

Nó là một kết cấu bằng đá màu kem có nhiều đầu hồi với những cửa sổ mái vui mắt. Mái ngói màu xanh có mép và phần đua ra được ốp ngói đất nung gợn sóng có màu tương phản. Mặc dù ngôi nhà vẫn giống như nhà cũ, nhưng nó đã được cải thiện hơn rất nhiều. Và những gì còn sót lại của cấu trúc ban đầu đã được phục hồi lại rất đáng yêu làm người ta khó có thể nhận ra những phần cũ trong ngôi nhà mới. Leo không hề rời mắt khỏi ngôi nhà.

- Merripen đã nói là họ giữ lại vài căn phòng gác mái và góc yên tĩnh. Anh thấy có nhiều cửa sổ hơn. Và họ đã dựng thêm cánh nhà phục vụ.

Mọi người đang làm việc ở khắp nơi, những người đánh xe, người chăn gia súc, và thợ nề, thợ làm vườn đang đóng hàng rào, những cậu bé chăn ngựa và người hầu ra ngoài để đón những chiếc xe ngựa mới đến. Điền trang không chỉ sống dậy, nó còn đang thịnh vượng lên.

Quan sát một bên mặt chăm chú của anh mình, Win cảm thấy trào dâng sự biết ơn đối với Merripen, anh đã làm tất cả những chuyện này xảy ra. Thật tốt cho Leo khi về nhà trong hoàn cảnh này. Đây là khởi đầu hứa hẹn cho một cuộc sống mới.

- Cần thêm người giúp việc – cô Marks nói – nhưng những người ông Merripen đã thuê khá là hiệu quá. Ông Merripen là một người quản lý đòi hỏi rất cao, nhưng cũng rất tử tế. Bọn họ sẽ làm mọi thứ để làm vui lòng ông ấy.

Win bước xuống xe ngựa với sự giúp đỡ của một người hầu, và cho phép anh ta hộ tống nàng đến cửa chính. Bộ cửa đôi tuyệt đẹp, với ô cửa bằng gỗ đặc bên dưới và những tấm kính pha chì trong khung gỗ bên trên. Ngay khi nàng vừa bước đến bậc thang trên cùng, cánh cửa bật mở để lộ ra một người phụ nữ trung niên với mái tóc màu hoe và làn da trắng điểm tàn nhang. Dáng vẻ của bà cân đối và khỏe mạnh trong chiếc váy màu đen cao cổ.

- Xin chào, tiểu thư Hathaway – bà nói ấm áp – Tôi là bà Barnstable, quản gia. Chúng tôi đều rất vui khi cô quay trở lại Hampshire.

- Cảm ơn bà – Win thì thầm, theo bà ấy vào sảnh đón.

Đôi mắt Win mở lớn khi thấy bên trong căn nhà, thật sáng và lấp lánh, sảnh cao hai tầng được ốp ván màu kem. Cầu thang bằng đá xám đặt ở phía sau sảnh, hàng tay vịn bằng sắt láng bóng máu đen và không một vết đốm. Mọi nơi đều có mùi của xà phòng và sáp thơm.

- Thật ấn tượng – Win thì thào.

- Đây hoàn toàn không phải là cùng một ngôi nhà – Leo bước lên bên cạnh nàng. Lần này anh không hề nhận xét lém lỉnh, cũng không bận tâm che giấu sự ngưỡng mộ của mình.

- Đây đúng là một điều kỳ diệu chết tiệt – anh nói – Anh ngạc nhiên đó.

Anh quay sang bà quản giả.

- Merripen đâu rồi, bà Barnstable?

- Ở ngoài xưởng gỗ của điền trang, thưa ngài. Ngài ấy đang giúp dỡ hàng từ xe ngựa. Những thanh gỗ khá nặng, và thỉnh thoảng những người làm cần sự giúp đỡ của ngài Merripen với một vật nặng khó khăn.

- Chúng ta có xưởng gỗ à? – Leo hỏi.

Cô Marks trả lời – Ông Merripen đang có kế hoạch xây nhà cho những tá điền mới.

- Đây là lần đầu tiên ta nghe chuyện đó. Tại sao chúng ta lại cung cấp nhà cho họ? – Giọng nói của Leo hoàn toàn không có ý triển trách, chỉ đơn thuần thích thú.

Nhưng môi của cô Marks mím lại, như thể cô hiểu câu hỏi của anh là một lời phàn nàn.

- Những tá điền gần đây nhất gia nhập điền trang đã bị dụ dỗ bởi lời hứa về những ngôi nhà mới. Họ là những tá điền đã thành công, có kiến thức và tiên tiến, và ông Merripen tin rằng sự có mặt của họ sẽ góp phần vào sự phát đạt của điền trang. Những điền trang địa phương khác, như Stony Cross Park, cũng đang xây nhà cho tá điền và người làm của họ..

- Được rồi – Leo ngắt lời - Không cần phải tỏ ra phòng thủ, Marks à. Chúa biết ta sẽ không nghĩ đến chuyện cản trở kế hoạch của Merripen sau khi thấy tất cả những gì anh ta đã làm cho đến giờ.

Anh nhìn vào bà quản gia - Nếu bà chỉ đường cho ta, bà Barnstable, ta sẽ ra ngoài và tìm Merripen. Có lẽ ta có thể giúp dỡ xe gỗ.

- Một người hầu sẽ chỉ đường cho ngài – bà quản gia nói ngay lập tức – Nhưng việc này đôi khi rất nguy hiểm, thưa ngài, và không phù hợp với một người ở địa vị của ngài.

Cô Marks thêm vào bằng giọng nhẹ nhàng nhưng cay độc - Ngoài ra, thật nghi ngờ là ngài có thể giúp được gì đó.

Bà quản gia há hốc miệng. Win phải đáp trả một nụ cười toe toét. Cô Marks đã nói như thể Leo là một người đàn ông yếu đuối nhỏ con thay vì một người cao hơn sáu feet lực lưỡng (>1.8m). Leo gởi cho người nữ gia sư một nụ cười nhạo báng.

- Ta có khả năng về thể chất hơn cô nghi ngờ đó, Marks à. Cô không biết cái gì ẩn giấu bên dưới lớp áo này đâu.

- Tôi hết sức biết ơn vì điều đó.

- Tiểu thư Hathaway – bà quản gia vội vã xen vào, cố gắng lấp liếm cuộc xung đột - tôi sẽ chỉ cho cô phòng của mình nhé?

- Vâng, cảm ơn bà.

Nghe giọng nói của chị em mình, Win quay lại nhìn họ bước vào sảnh cùng với anh Rohan.

- Sao? – Amelia cười toe toét hỏi, xòe tay ra để chỉ khung cảnh xung quanh họ.

- Đáng yêu hơn cả lời nói – Win trả lời.

- Hãy tắm rửa và gột sạch bụi đường, và sau đó chị sẽ dẫn em đi xung quanh.

- Em chỉ tốn một vài phút thôi.

Win đi lên cầu thang với bà quản gia.

- Bà đã làm việc ở đây bao lâu rồi, bà Barnstable? – nàng hỏi khi họ lên đến tầng hai.

- Một năm, vào khoảng đó. Từ khi căn nhà có thể ở được. Tôi đã được thuê ở London trước đây, nhưng người chủ cũ đã ra đi để lại tài sản, và người chủ mới sa thải hầu hết những người làm và thay thế họ bằng người của ông ta. Tôi vô cùng cần một chỗ làm.

- Tôi rất tiếc về chuyện đó. Nhưng rất vui mừng vì lợi ích của nhà Hathaway.

- Đó là một nhiệm vụ rất thử thách – bà quản gia nói - kết hợp những người giúp việc với nhau và huấn luyện tất cả bọn họ. Tôi sẽ thừa nhận là tôi đã có vài lo lắng, khi xử lý những tình huống không quen thuộc với vị trí này. Nhưng ông Merripen rất có sức thuyết phục.

- Vâng – Win nói lơ đãng – Thật khó để nói không với anh ấy.

- Ông ấy có dáng vẻ mạnh mẽ và vững chắc, ông Merripen ấy. Tôi thường ngạc nhiên khi thấy ông ấy ở giữa một tá công việc cùng một lúc – những người thợ mộc, thợ sơn, thợ rèn, người phụ việc, tất cả đều là hét đòi sự chú ý của ông ấy. Và ông ấy luôn luôn giữ bình tĩnh. Chúng tôi chắc chắn không thể làm việc nếu thiếu ông ấy. Ông ấy là trụ cột của điền trang.

Win gật đầu buồn rầu, nhìn vào những căn phòng họ đi qua. Thêm những ván tường màu kem, và đồ gỗ màu đỏ anh đào nhẹ nhàng, và vải bọc nhung sáng màu thích hợp hơn những tông màu tối u ám đang hợp thời hiện nay.

Bà Barnstable dẫn nàng vào một căn phòng xinh đẹp với những cửa sổ trông ra vườn.

- Đây là phòng của cô – bà quản gia nói – Không ai sử dụng nó trước đây.

Chiếc giường làm từ những tấm gỗ sơn màu xanh nhạt, khăn trải giường bằng vài lanh trắng. Có một chiếc bàn viết thanh nhã cho phụ nữ ở góc phòng, và tủ áo bằng gỗ thích láng mịn có gương trước cửa.

- Ông Merripen đã đích thân lựa chọn giấy dán tường – bà Barnstable nói - Ông ấy gần làm cho nhà thiết kế nội thất điên lên vì cứ khăng khăng đòi xem qua cả trăm mẫu cho đến khi ông ấy tìm thấy mẫu này.

Giấy dán tường màu trắng, với hoa văn tinh tế hình những cành cây đang trổ hoa. Và ở giữa không gian trống trải, có hình ảnh một con chim cổ đỏ bé nhỏ đậu trên một nhánh cây. Chậm rãi Win bước đến một bức tường và đưa những ngón tay chạm vào một trong những chú chim. Mắt nàng nhòe đi.

Trong thời gian phục hồi kéo dài sau cơn sốt ban đỏ, khi nàng trở nên mệt mỏi với việc cầm sách trên tay và không ai rỗi để đọc sách cho nàng, nàng đã nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ vào một tổ chim cổ đỏ trên cây thích gần đó. Nàng đã quan sát những con chim non mới nở tữ những cái trứng màu xanh, cơ thể chúng hồng hào, gân guốc và đầy lông tơ. Nàng đã quan sát lông của chúng mọc ra, và xem chim mẹ lấp đầy những cái mỏ đang đói cồn cào. Và nàng đã theo dõi khi, từng con một, chúng bay ra khỏi tổ trong khi nàng ở lại trên giường. Merripen, bất chấp chứng sợ độ cao, đã thường xuyên trèo thang để lau khung cửa sổ trên tầng hai cho nàng. Anh muốn tầm nhìn của nàng ra thế giới bên ngoài được trong sáng. Anh đã nói bầu trời nên luôn luôn trong xanh vì nàng.

- Cô thích chim à, tiểu thư Hathaway? – bà quản gia nói.

Win gật đầu mà không nhìn xung quanh, sợ rằng khuôn mặt mình đã ửng đỏ với cơn xúc động âm thầm.

- Đặc biệt là chim cổ đỏ – nàng nửa thầm thì.

- Một người hầu sẽ mang vali của cô lên ngay, và một trong những cô hầu sẽ sắp xếp nó. Trong khi chờ đợi, nếu cô muốn lau rửa thì có nước sạch ở giá rửa mặt đấy.

- Cám ơn bà.

Win đi đến bình đựng nước bằng sứ và đổ từng vốc nước mát lạnh lên mặt và cổ mình, không để ý đến những giọt nước nhỏ giọt lên vạt áo. Lau mặt với một chiếc khăn, nàng cảm thấy sự khuây khỏa tạm thời duy nhất từ cơn sức nóng đau đớn đang tràn ngập trong nàng.

Nghe thấy tiếng cọt kẹt từ một tấm ván sàn, Win thình lình quay lại. Merripen ở ngay lò sưởi, đang nhìn nàng. Cảm giác xúc động đáng ghét sẽ không dừng lại. Nàng muốn cách xa anh đến bên kia thế giới. Nàng không bao giờ muốn gặp lại anh. Và cùng lúc những giác quan của nàng kéo anh lại trong thèm khát… hình ảnh của anh trong chiếc áo sơ mi mở rộng cổ, lớp vải lanh trắng bám vào làn da có màu như vỏ của hạt nhục đậu khấu… những lớp tóc đen ngắn của anh, mùi hương từ sự ráng sức của anh tìm đến lỗ mũi đau nhói của nàng. Kích thước tuyệt đối và sự hiện diện của anh làm nàng tê liệt với nhu cầu. Nàng muốn hương vị làn da anh trên môi nàng. Nàng muốn cảm thấy nhịp đập rộn ràng của anh áp vào nàng. Giá như anh sẽ đến với nàng chỉ vì anh phải thế, giây phút này, và đè nàng xuống giường với cơ thể cứng cáp, nặng nề của anh, và chiếm lấy nàng. Phá hủy nàng.

- Chuyến hành trình từ London của em thế nào? – anh hỏi, khuôn mặt không để lộ cảm xúc.

- Em sẽ không có một cuộc nói chuyện vô nghĩa với anh – Win đi đến bên cửa sổ và tập trung mù quáng vào khu rừng tối ở phía xa.

- Căn phòng có vừa ý em không?

Nàng gật đầu mà không nhìn anh.

- Nếu em cần thứ gì…

- Em có mọi thứ em cần rồi – nàng ngắt lời – Cám ơn anh.

- Anh muốn nói với em về chuyện…

- Chuyện đó khá ổn rồi – nàng nói, kiềm chế để nghe bình tĩnh - Anh không cần phải đến để bào chữa cho việc tại sao anh không cầu hôn em.

- Anh muốn em hiểu…

- Em hiểu rồi. Và em đã tha thứ cho anh. Có lẽ nó sẽ xoa dịu lương tâm của anh khi biết em sẽ tốt hơn nếu ra đi theo cách này.

- Anh không muốn sự tha thứ của em – anh nói cộc lốc.

- Tốt thôi. Anh không được tha thứ. Bất cứ điều gì làm anh vui lòng .

Nàng không thể chịu đựng việc ở một mình với anh thêm phút giây nào nữa. Trái tim nàng đang vỡ ra, nàng có thể cảm thấy nó đang rạn nứt. Cúi đầu xuống, nàng bắt đầu bước qua hình dáng bất động của anh. Win không có ý định dừng lại. Nhưng trước khi nàng đi qua lò sưởi, nàng ngập ngừng trong tầm với của anh. Có một thứ nàng muốn nói với anh. Những từ nàng không thể nào dằn lại.

- Nhân tiện – nàng nghe mình nói yếu ớt - Em đã đến gặp một bác sĩ London hôm qua. Một người rất được kính trọng. Em nói với ông ấy về tiền sử căn bệnh của em, và hỏi ông ấy có thể đánh giá trình trạng sức khỏe chung của em được không.

Nhận ra cảm xúc mãnh liệt trong ánh mắt Merripen, Win tiếp tục đều đều - Theo ý kiến chuyên môn của ông ấy, không có lý do gì em không thể có con nếu em muốn chúng. Ông ấy nói không có sự đảm bảo cho bất cứ người phụ nữ nào là việc mang thai sẽ không nguy hiểm. Nhưng em sẽ trải qua một cuộc sống toàn vẹn. Em sẽ có quan hệ vợ chồng với chồng của em, và Chúa giúp đỡ, một ngày nào đó em sẽ làm mẹ.

Nàng tạm nghỉ, và thêm vào bằng chất giọng chua cay không hề giống giọng của nàng tí nào – Jullian sẽ rất vui khi em nói với anh ấy, anh có nghĩ vậy không?

Nếu nhát dao có xuyên thủng qua lớp bảo vệ của Merripen, cũng không có dấu hiệu nào của chuyện đó cả.

- Có vài việc em cần phải biết về anh ta – Merripen nói khẽ khàng - Gia đình người vợ đầu tiên của anh ta – nhà Lanham – cho rằng anh ta đã làm điều gì đó với cái chết của cô ta.

Đầu Win quay phắt lại, và nàng nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào anh - Em không thể tin được anh đã chìm xuống quá sâu. Julian đã nói với em về chuyện đó. Anh ấy yêu chị ấy. Anh ấy đã làm mọi thứ để giúp chị ấy vượt qua căn bệnh. Khi chị ấy chết, anh ấy đã bị phá hủy, và sau đó anh ấy bị khiển trách bởi gia đình chị ấy. Trong nỗi đau của mình, họ cần ai đó để đổ lỗi. Julian là một mục tiêu thuận lợi.

- Gia đình Lanham khẳng định anh ta cư xử rất đáng nghi sau cái chết của cô ta. Anh ta không hề giống một người chồng có tang trong suy nghĩ của bất cứ ai.

- Không phải tất cả mọi người đều thể hiện nỗi đau của họ theo cùng một cách – nàng cáu kỉnh – Julian là một bác sĩ – anh ấy đã tự rèn luyện chính mình trở nên bình thản trong quá trình làm việc, bởi vì đó là điều tốt nhất cho các bệnh nhân của anh. Tất nhiên anh ấy sẽ không để mình sụp đổ, mặc kệ nỗi đau của anh ấy sâu sắc như thế nào.

- Em không nhận ra em có thể đang gặp nguy hiểm sao?

- Từ Julian à? Người đàn ông đã làm em khỏe lên sao? – Nàng lắc đầu với nụ cười hoài nghi – Vì lợi ích của tình bạn trước đây của chúng ta, em sẽ quên anh đã nói gì về chuyện này, Kev à. Nhưng hãy nhớ là trong tương lai em sẽ không tha thứ cho bất cứ lời lăng mạ nào về Julian. Hãy nhớ rằng anh ấy đã đứng bên cạnh em trong khi anh không thể.

Nàng lướt qua mà không hề chờ phản ứng của anh, và nhìn thấy chị gái nàng đang đi dọc theo hành lang.

- Chị Amelia – nàng nói rạng rỡ – Chúng ta sẽ bắt đầu chuyến đi bây giờ chứ? Em muốn nhìn thấy mọi thứ.