Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Chương 7: Anh thích em



Khi những tia nắng rọi sáng khắp căn phòng, Hiểu Đồng cũng vừa tỉnh giấc. Lâu lắm rồi, cô mới có một giấc ngủ sâu như thế này.

Sự mệt mỏi vẫn còn bao quanh mình nên dù đã tỉnh Hiểu Đồng vẫnkhông tài nào mở mắt ra được. Dường như mọi sức lực đều tan biến mất.

Cô đang nằm trên một cái niệm êm ái, chiếc chăn đắp trên mình côthật mềm mại. Hiểu Đồng cảm nhận được một hơi thở ấm áp đang gần bênmình. Ai đó đang ngắm nhìn cô ngủ, hình như người đó đã ngồi ở đây rấtlâu. Bàn tay ấm áp vuốt ve những lọn tóc rũ trên mặt cô, khiến trái timcô run nhè nhẹ như những điệu nhạc trầm lắng.

Cả người Hiểu Đồng thấy nóng lên với những cảm giác lạ này, cô bèn mở mắt.

Người đầu tiên cô thấy là Vĩnh Phong, anh đang nhìn cô, vẫn cáinhìn thường khiến cô bối rối. Hiểu Đồng cắn nhẹ bờ môi nhìn ngắm xungquanh.

Một căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đây chính là căn phòng hồinhỏ của cô, nhưng giờ đây nó đã trở thành nhà của Vĩnh Phong.

- Tỉnh rồi à – Giọng hơi khàn khàn, Vĩnh Phong hỏi.

- Sao em lại ở đây?

Nhưng Vĩnh Phong không trả lời mà ân cần hỏi:

- Em đói không? Ăn chút cháo nha.

- Không cần – Hiểu Đồng bật dậy, định bước xuống nhưng cô đã không cònsức nữa rồi. Cô suýt chút lại ngã nếu Vĩnh Phong không kịp giữ lấy cô.Cậu đặt cô nằm xuống dưới.

- Bác sĩ đã khám cho em rồi. Em chỉ bị cảm nhẹ và kiệt sức do đói thôi. Sao em lại bỏ đói mình chứ.

Vĩnh Phong nhìn cô, cậu cảm thấy đau lòng.

Chợi nhớ ra bé Đường vẫn đợi cô ở nhà, Hiểu Đồng hoảng hốt:

- Bé Đường …

Nhưng Vĩnh Phong đã giữ chặt cô trấn an:

- Yên tâm đi, Đình Ân đã đến nhà em chăm sóc cho bé Đường rồi. Việc của em là tĩnh dưỡng cho khỏe lại.

Cậu với tay lấy tô cháo còn bốc khói trên bàn đưa đến trước mặt cô.Nhưng Hiểu Đồng làm gì còn đủ sức để cầm nó. Cô định nói không cần thìthấy Vĩnh Phong đã múc một muỗng cháo đưa lên miệng thổi rất cẩn thậnrồi đút cho cô ăn.

Hiểu Đồng bị ánh mắt của cậu nhìn cô không thể chối từ. Cô ngoanngoãn ăn hết. Tô cháo quả thực rất to, bình thường Hiểu Đồng không thểnào ăn hết, nhưng cả ngày hôm qua cô không có ăn gì, nếu để trước mặt cô một con bò, chắc cô cũng sẽ ăn hết. Tô cháo rất ngon, Hiểu Đồng ăn đếnmuỗng cuối cùng.

Vĩnh Phong nhìn thấy Hiểu Đồng ăn hết tô cháo cảm thấy hài lòng:

- Ăn nữa không?

Hiểu Đồng lắc đầu. Dường như cô đã có chút sức lực.

Chợt Hiểu Đồng nhìn xuống người mình, cô đang bận một bộ đồ ngủ củacon trai, cô hoảng hốt giở tấm chăn ra nhìn. Đúng là cô đang bận một bộpijama của nam. Bộ đồ ngủ của Vĩnh Phong.

Làm như không có gì xảy ra trước thái độ hốt hoảng của cô, Vĩnh Phong nói:

- Vì không có đồ nữ nên đành lấy đồ của anh cho em bận. Bộ đồ củ có nhiều mồ hôi nên phải thay ra cho thoải mái.

Chuyện này thì cô hiểu, nhưng cái chính là làm sao thay cho cô. Aithay cho cô. Lần trước đến đây, anh chỉ có một mình, vậy thì người thaycho cô chính là anh. Nghĩ đến đây Hiểu Đồng đỏ hết cả mặt.

Vĩnh phong mĩm cười trêu ghẹo:

- Yên tâm đi. Anh vẫn chưa ăn thịt em đâu.

Câu nói này khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng khiến cô xấu hổđến chết đi được. Cô cúi đầu xuống để che giấu khuôn mặt đỏ hồng củamình. Vĩnh Phong nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào mắt cô. Tráitim Hiểu Đồng như muốn ngừng đập, cô Hiểu rằng mình không tài nào thoátra được. Khuôn mặt cực kì quyến rũ của Vĩnh Phong đang dần dần tiến sátvào khuôn mặt xinh đẹp của Hiểu Đồng.

- Cốc …cốc …

- Cậu Phong, có cậu Thế Nam đến chơi .

Tiếng một người phụ nữ vang lên sau cánh cửa. Nhờ vậy Hiểu Đồng mớithoát ra khỏi sức hút của Vĩnh Phong, cô quay mặt đi nghe thấy tiếng thở dài của Vĩnh Phong.

Cậu đứng lên mở cửa và căn dặn:

- Thím vào giúp cô ấy thay đồ giùm cháu.

Người phụ nữ dạ một cái rồi đi vào. Bà nhìn Hiểu Đồng ân cần hỏi:

- Cháu sao rồi.

- Cám ơn bác, cháu khỏe rồi.

- Để bác giúp cháu thay đồ.

- Dạ không cần đâu. Cháu tự làm được.

- Đừng ngại. Cậu Phong đã dặn dò, tôi không dám trái ý. Cô làm vậy khiến tôi khó xử.

Bà vội đến bên cạnh Hiểu Đồng sắp xếp lại chăn cho ngay ngắn. Rồi cầm đồ đến cho cô thay.

- Hôm qua là bác giúp cháu thay đồ à.

- Đúng vậy. Tôi cũng ngạc nhiên lắm. Tôi chưa bao giờ thấy cậu Phong dắt về một cô gái nào. Cháu là người đầu tiên.

Bà nhìn khuôn mặt xấu hổ của Hiểu Đồng cười nói tiếp.

- Tôi coi cậu Phong từ nhỏ đến lớn, nhưng chưa bao giờ tôi thấy cậu như bây giờ. Cả đêm qua cậu ấy ở đây chăm sóc cho cháu. Sáng nay còn dậynấu cháo nữa chứ. Tôi xuýt chút đứng tim vì chưa bao giờ tôi thấy cảnhnày. Cậu ấy chắc là yêu cháu lắm.

- Cháu với anh ấy chỉ là tình cờ quen nhau thôi.

Bà nhìn Hiểu Đồng ngạc nhiên.

- Ồ vậy sao. Nhưng tôi thấy cậu ấy lo cho cháu lắm.

Vĩnh Phong bước xuống lầu đã thấy Thế Nam ngồi trên ghế ung dung đọc báo.

- Sao mới sáng sớm cậu lại đến đây – Vĩnh Phong hỏi.

- Đến cho biết thôi. Cậu dọn đến đây đã mấy ngày rồi mà mình vẫn chưa đến nên…

Thế Nam gập tờ báo lại trả lời Vĩnh Phong, cậu đưa mắt nhìn lên lầu. Thấy Thế Vĩnh Phong mĩm cười trêu.

- Quan tâm người ta nên đến xem thì cứ nhận đi còn viện cớ này cớ nọ.

Thế Nam cười nói:

- Biết vậy sao cậu còn hỏi đố mình. Cô ấy sao rồi.

- Đã đỡ nhiều rồi.

Có tiếng bước chân đi xuống lầu, cả hai lặp tức quay đầu lại. HiểuĐồng bận một chiếc váy màu xanh lá cây của nhà thiết kế nổi tiếng khiếncho cô càng xinh đẹp hơn. Trái tim của hai chàng trai lỗi nhịp cùng lúc.

Dù Thế Nam và Vĩnh Phong ngăn cản nhưng Hiểu Đồng vẫn nhất quyết đến quán bar. Cô không muốn lão béo vốn không ưa cô có cớ trừ hết lươngtháng của mình.

Cô ngập ngừng nói với Vĩnh Phong khi cậu đưa cô về nhà.

- Em về nhà thay đồ sẽ gởi trả lại anh bộ váy này.

- Không cần trả, em cứ giữ lại đi – Vĩnh Phong từ chối.

- Nhưng bộ đồ mắc tiền như vậy, em không thể nhận không của anh được.

- Vậy thì đừng bao giờ để mình bị bệnh nữa coi như đã trả công cho anh rồi.

Hiểu Đồng gật đầu đồng ý.

Khi Hiểu Đồng vừa vào quán đã nghe tiếng le hét ầm ĩ. Cô vội chạy vào xem.

Lão béo đang quỳ mọp dưới đất khóc lóc năn nỉ:

- Cậu Nam, tôi biết tôi sai rồi. Tôi sẽ sửa mà, cậu cho tôi một cơ hội đi. Xin cậu đừng đuổi việc tôi.

Hiểu Đồng đến bên cạnh Đình Ân hỏi nhỏ.

- Chuyện gì vậy?

Đình Ân đắc chí nói:

- Ha ha… lão béo kì này nguy rồi. Thì ra quán ba này là của gia đìnhanh Thế Nam. Lão béo đắc tội nên bây giờ bị đuổi việc, xem lão còn dámra oai nữa không.

Lão béo lết tới ôm lấy chân của Vĩnh Phong.

- Cậu Phong, cậu là bạn thân của cậu Nam, xin cậu mở lời nói giúp tôiđược không. Tôi còn cha mẹ già, vợ và các con nhỏ. Họ đều trông cậy ởmình tôi. Tôi xin cậu đừng đuổi việc tôi.

Vĩnh Phong hất mạnh chân làm lão té ngã:

- Tránh ra, chuyện của ông không liên quan đến tôi.

Lão béo ngã nhào ra sau, ngay dưới chân Hiểu Đồng, lão vừa nhìn thấy Hiểu Đồng thì mừng rỡ vội cụp lấy tay cô.

- Xin cháu hãy nể tình bác với ba cháu là bạn, hãy nói giúp bác một tiếng đi.

Hiểu Đồng chưa kịp phản ửng gì thì Đình Ân vội kéo cô lùi ra sau.

- Vậy lúc ông đuổi bạn ấy và mẹ bạn ấy ra khỏi nhà của họ, ông có nghĩtình bạn giữa ông và ba bạn ấy không. Bạn ấy chỉ mới hơn mười tuổi, mộtmón đồ ông cũng không cho họ đem đi. Ông nghĩ xem, mẹ con bạn ấy đã khổsở thế nào khi ra đi với hai bàn tay trắng chứ. Giúp ông còn khuya. Cậuđừng để ý đến lời của ông ấy.

- Không không, xin cháu, bác biết mình sai rồi. Bác cũng đã rất hối hận, cháu xem vì vậy mà bác mới nhận cháu vào đây làm.

Đình Ân tức giận mắng:

- Ông thử hỏi xem có ngày nào mà bạn ấy không lo lắng bị ông trừ lương không. Cả con chó cũng không bị ông đối xử như thế.

- Bác sai rồi. Xin cháu hãy nói giúp giùm bác. Chỉ lần này thôi, bác và cả nhà bác sẽ đội ơn cháu. Nếu bây giờ bị đuổi thì cả nhà bác sẽ sốngra sao.

Hiểu Đồng nhìn người đàn ông trước mặt mình, trông ông ta thật khốnkhổ. Cô vẫn nhớ như in, cái ngày mà ba cô mất, ông đã nhẫn tâm đuổi mẹcon cô ra chính căn nhà của cô. Ngày trước, ông và ba cô cùng nhau mởnhà máy, chẳng may nhà máy bị cháy, rồi sau đó ba cô mất, ông ta chongười đến đòi nợ rồi siết nhà. Lúc đó trông ông thật cao sang. Còn bâygiờ trông ông thật thấp hèn.

- Xin lỗi bác, không phải cháu không chịu giúp bác. Mà là cháu không thể giúp được.

Ông ta quỳ dưới chân cô nắm lấy tay cô cầu xin.

- Cháu giúp được mà, chỉ cần cháu nói một tiếng thôi . Chẳng phải cháu là bạn gái của cậu Phong hay sao.

Hiểu Đồng bối rối nhìn Vĩnh Phong và Thế Nam. Cô vội rụt tay lại.

- Cháu không phải là bạn gái của Vĩnh Phong. Anh ấy chỉ muốn giúp cháuthoát khỏi giám đốc Vương nên mới nói thế thôi. Nếu là người khác, anhấy cũng sẽ giúp thôi – Cô nói mà không dám nhìn thẳng vào Vĩnh Phong -Cháu xin lỗi, cháu không thể giúp bác được.

Vĩnh Phong nhìn cô bằng ánh mắt thất vọng. Cô ấy nghĩ cậu sẽ giúp dùngười đó không phải là cô ư. Cô thật sự không hiểu tấm lòng của cậu saochứ.

Giám đốc Giang tuyệt vọng nói:

- Rõ ràng là cậu Nam đuổi bác vì cháu. Vậy là cậu ấy thích cháu, xin cháu hãy nói cậu ấy giúp bác.

Lão béo càng nói, càng khiến Hiểu Đồng bối rối. Cô sợ hãi nhìn Thế Nam, làm sao anh ấy lại thích cô được chứ.

Hiểu Đồng muốn phủ nhận sự thật này, cô hiểu rõ Thế Nam thích cô. Đãbao lần cô thấy ánh mắt say đắm anh dành cho cô, nhưng cô luôn lẩntránh, luôn tìm cách phủ nhận nó.

- Không có chuyện đó đâu.

- Vậy là cháu nhất quyết không chịu giúp bác sao.

- Xin lỗi, bác nên tìm người khác.

Lão béo đứng dậy, ánh mắt gian xảo nhìn Hiểu Đồng:

- Nếu cháu đã tuyệt tình như vậy thì đừng trách tại sao bác đây lạituyệt nghĩa. Đứa em gái của cháu năm nay lên bốn tuổi phải không?

- Ý bác là sao?

- Cháu hiểu ý bác mà đúng không. Chẳng phải bác đã bán căn nhà của cháu sao.

Hiểu Đồng tức giận, cô nắm chặt tay lại nhìn giám đốc Giang căm hận.

- Ông … Nếu như ông dám làm hại bé Đường, tôi sẽ không tha cho ông. Dùcó chết tôi cũng không tha cho ông đâu. Cút đi… Tôi không muốn gặp mặtông nữa.

- Được lắm, tụi mày cứ chờ đó. Tao sẽ không tha cho tụi bây.

Giám đốc Giang tức giận bỏ đi, sau khi buông một câu đe dọa.

Vốn còn yếu trong người, Hiểu Đồng cảm thấy toàn thân run rẩy, côkhông còn sức để đứng nữa, cô khụy xuống nhưng Đình Khiêm và Đình Ân đãđỡ lấy cô.

Cô ôm chầm lấy Đình Khiêm khóc, chưa bao giờ cô khóc nhiều như thế.

- Em phải làm sao đây, em sợ mình sẽ ngã mất. Mẹ em và bé Đường sẽ ra sao.

Đình Khiêm vỗ vai Hiểu Đồng an ủi.

- Em chỉ là một cô bé 19 tuổi, không cần phải ôm tất cả mọi thứ vào mình như thế.

Vĩnh Phong và Thế Nam cảm thấy đau khổ khi nhìn cô khóc, có chuyện gì xảy ra mà khiến cho một cô gái cứng rắn như cô lại khóc trước mặt người lạ như thế kia.

Đình Khiêm đã được lên làm giám đốc, mọi người ai cũng vui mừng.Không còn lão béo ở đây mắng ****, mọi người thấy tâm trạng thoải máihơn.

Hiểu Đồng lại khoát lên mình bộ mặt lạnh lùng, nhưng khuôn mặt xinh đẹp của cô dường như xanh xao, mệt mỏi.

Vẫn như thường lệ, băng nhóm của Vĩnh Phong lại tụ tập ở bar .

- Anh Phong, ngày mai chúng ta đua đi. Đã lâu rồi chúng ta không đua – Quốc Bảo gợi ý.

- Đúng đó, ở bar hoài cũng chán. Cũng phải để xe chúng ta được tự do một bữa chứ, thế nào? – Một anh chàng hất đầu hỏi.

- Mình không có ý kiến – Thế Nam nhún vai nói.

- Ok – Vĩnh Phong gật đầu.

Cả bọn đưa chai bia lên cụng ăn mừng.

Một cô gái ăn mặc khá sexy, khoát trên người một tông đen, toàn thâncô đầy mùi nước hoa quyến rũ. Cô tiến lại gần bàn của Vĩnh Phong:

- Hello! Lâu quá không gặp, mọi người khỏe không.

Mọi người đều sững sờ ngạc nhiên nhì cô gái.

- Chào người đẹp, lâu quá không gặp.

- Em về khi nào? – Thế Nam hỏi cô.

- Em mới về - Cô tươi cười trả lời .

Cô sà ngay vào người Vĩnh Phong nũng nịu nói.

- Người ta nhớ anh nên mới trở về, vậy mà anh cũng không thèm chào người ta một tiếng nữa. Đúng là đồ máu lạnh mà.

Chẳng để cho Vĩnh Phong kịp phản ứng gì, cô ôm chầm hôn lấy cậu. Vừa lúc Hiểu Đồng bưng rượu đến. Cô đặt rượu xuống rồi quay đi, nghe trongtim có cái gì đang thắt lại.

Hiểu Đồng mệt mỏi về tới nhà, một bóng người giữ chặt lấy cô. Hơi thở đầy mùi rượu của Vĩnh Phong phả lên mặt cô.

- Cô ấy là bạn từ nhỏ của bọn anh. Anh và cô ấy không có gì hết.

Hiểu Đồng đẩy mạnh Vĩnh Phong ra. Cô lạnh lùng nói:

- Liên quan gì đến tôi. Anh không cần giải thích mối quan hệ của anh và cô ấy.

Hiểu Đồng mở cửa bước vào nhà.

- Anh thích em .

Vĩnh Phong nói trong hơi thở, lần đầu tiên cậu bày tỏ với một cô gái.

- Xin lỗi nhưng em không thể tiếp nhận được.

Cô lạnh lùng bước vào nhà đóng rầm cửa lại, bỏ mặc Vĩnh Phong bên ngoài với tâm trạng tan nát.