Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Chương 30: Sự thật



- Giám đốc Việt, cám ơn ngài đãđến – Vĩnh Phong cười nhếch môi chào. Ánh mắt lộ rõ sự xem thường đốivới cái tên giám đốc trước mặt mình. Gã này là một tên háo sắc, chuyêndùng thủ đoạn trong làm ăn. Vĩnh Phong không muốn làm ăn với hắn ta cholắm. Nhưng có rất nhiều việc, hắn ta có thể giải quyết mau chóng. Chonên đơi khi hợp tác với hắn rất có lợi.

- Hàhà…phó tổng đừng nói vậy chứ. Được hợp tác với quý công ty là vinh hạnh của chúng tôi – giám đốc Việt cười nham nhở nói.

Ngay lúc đó, hiểu Đồng bưng nước vào. Giám đốc Việt vừa nhìn thấycô thì không chớp mắt, miệng há ra, ánh mắt lộ rõ sự ham muốn.

- Giám đốc Việt, mời ông dùm trà – Hiểu Đồng đặt tách trà trước mặt ông ta, cười lịch sự nói.

Hắn ta liền chộp lấy bàn tay đang định rút lên của cô. Tay kia của hắn sờ sờ mu bàn tay của cô, cười nham nhở nói:

- Công ty của phó tổng chẳng những toàn nhân tài mà còn toàn là mỹ nhân.

Hiểu Đồng rất tức giận, cô muốn rút tay lại và giáng lên mặt hắn ta một cái nhưng cô cố gắng kìm chế nhẹ nhàng mĩm cười nói:

- Giám đốc Việt quá khen rồi.

Vừa nói, cô vừa từ từ rút tay lại, nhưng tên này cứ nắm chặt khôngbuông. Hiểu Đồng tức giận vô cùng, cô mím chặt môi nín nhịn. Đang nghĩcách rút tay ra thì Vĩnh Phong đã lên tiếng:

- Giám đốc Việt mời ngài dùng trà. Chúng ta tiếp tục bàn. Xong việc ông có thể mời cô ấy đi uống nước.

Nghe Vĩnh Phong nói vậy, giám đốc Việt khoái chí gật đầu nói:

- Phó tổng nói rất phải.

Hiểu Đồng nghe Vĩnh Phong nói vậy, cô tức giận nhìn Vĩnh Phong trừng trừng, nhưng đáp lại cô là sự thờ ơ lạnh đạm. Cậu không hề nhìn cô màchồm đến cầm tách trà trên mặt bàn từng nhấp từng nhấp hưởng thụ. HiểuĐồng tức giận mím môi bỏ ra ngoài.

- Phó tổng, cậu xem qua đi, có gì không được tôi sẽ cho người sửa lại – Giám đốc Việt cười nói.

Vĩnh Phong nhếch môi rồi cầm lấy tài liệu trên bàn xem xét qua mộtcái rồi thảy xuống nhìn giám đốc Việt cười khinh bạc nói:

- Giám đốc Việt, tôi đã xem xong tài liệu này, tôi nghĩ công ty tôikhông phù hợp với cách thức của công ty ngài. Cho nên chuyện hợp tác của chúng ta dừng lại ở đây đi.

Nói rồi cậu đứng lên nói với Khương Thái:” Tiển giám đốc Việt rangoài”. Giám đốc Việt cứng cả họng, không thể nói gì được chỉ ú ớ mấycâu:

- Phó tổng ….chuyện này là.

- Giám đốc Việt, xin mời ngài – Khương Thái đi đến bên ông ta chìa tay ra hướng cửa lịch sự mời.

Giám đốc Việt tức giận cũng đành bỏ đi. Thấy giám đốc Việt đi khỏi, Khương Thái mới e dè bước đến bên cạnh Vĩnh Phong hỏi:

- Phó tổng, cậu làm vậy có khi nào….

- Không sao, tôi tự lo liệu được – Vĩnh Phong tự tin trả lời.

Cuối cùng nữ diễn viên Anh Kỳ cũng giành được quyền làm người mẫuđãi diện cho tập đoàn Nguyên Thành Phong. Trở thành người mẫu đại diệncho tập đoàn cũng đồng nghĩa với việc tất cả các sản phẩm từ mỹ phẩm,thời trang, trang sức ….đều gắn hình ảnh của cô. Xem như trong tay cô ta đang nắm tiền tỉ do hợp đồng mang lại.

Tất cả các báo đều chụp hình và đăng tin tức này.

Minh Thùy cầm tờ báo trong tay siết chặt, ghiến răng tức giận nói:

- Thật là tức chết được mà. Rõ ràng hợp đồng đó là của chị mà cô ta lại cướp lấy.

Đình Ân sau thời gian buồn bã, được Thiên Minh an ủi chở che côđã bớt buồn. Bây giờ nghe tin tức này cô cũng thấy bình thản. Thấy MinhThùy tức giận, cô chỉ khẽ cười bảo:

- Thôi bỏ đi. Chuyện cũng đã qua, dù không có hợp đồng này thì cũng còn hợp đồng khác. Từ nay chị em mình chăm chỉ hơn thì lo gì người ta không biết đến.

- Nói vậy nhưng em vẫn thấy tức – Minh Thùy vẫn cảm thấy ấm ức.

- Cậu xem, vua không gấp mà thái giám lại gấp kìa – Đình Ân cười trướcbộ dạng trẻ con của Minh Thùy rồi quay lại nhìn Hiểu Đồng nói.

- Em đừng lo, vẫn chưa chính thức kí hợp đồng thì Đình Ân vẫn còn có cơ hội giành lại hợp đồng đó – Hiểu Đồng cười nhạt rồi chậm rãi nói.

Minh Thùy và Đình Ân kinh ngạc nhìn Hiểu Đồng.

- Cậu nói thật sao? – Đình Ân nghi ngại hỏi.

- Chị, làm cách nào mà giành lại được - Minh Thùy không giống Đình Ân. Nghe đến việc có thể lấy lại hợp đồng thì mắt sáng rỡ, vội hỏi dồn –Chị nhờ anh Vĩnh Thành à?

Hiểu Đồng lắc đầu, cô khẽ cười nói:

- Bây giờ vẫn chưa tới lúc, khi nào tới lúc mình sẽ nói.

Tuy Hiểu Đồng nói như thế nhưng mọi việc vẫn chưa có gì chắc chắncho nên Minh Thùy vẫn cảm thấy ăn năn vô cùng. Dù rằng việc đền bù đãđược Vĩnh Phong giải quyết nhưng việc làm mất hợp đồng đều là lỗi củacô. Nhưng càng nghĩ cô càng thấy giận cái tên khốn khiếp kia hơn. Nếukhông phải hắn ta hành hạ cô đến mệt mỏi thì cô đâu có lười biếng đếnnỗi không đi xem kỹ lại lịch mà mắc bẫy người ta như vậy. Cô cắn thiệtmạnh vào cái gối trên sofa, nghĩ đến tên Quốc Bảo đó mà ra sức cắn.

Đúng lúc đó thì điện thoại reo lên, Minh Thùy sẵn giọng nói:

- Có chuyện gì?

- Tại sao giờ này mà cô chưa đến. Bộ cô muốn chết à – Tiếng Quốc Bảo vang lên trong điện thoại.

- Phải đó, tôi đang muốn chết đây. Nói cho anh biết từ bây giờ tôi sẽkhông bao giờ đến dọn dẹp cái sở rác của anh đâu. Anh muốn thì cứ đikiện đi, tôi đi hầu. Tôi thà ở tù còn hơn là nhìn thấy cái bản mặt củaanh – Minh thùy cũng tức giận quát lên trong điện thoại, trong giọng cóphần vỡ òa muốn khóc.

Minh Thùy nhìn điện thoại một cái rồi đưa tay tắt, sau đó cô khóamáy luôn rồi quyết định đi ngủ một giấc dài bù cho bao nhiêu ngày laođộng vất vả kia.

Đến khi Minh Thùy thức dậy thì trời chỉ mới tờ mờ sáng mà thôi.Vẫn còn quá sớm, Minh Thùy lười biếng tiếp tục nhắm mắt. Nhưng hôm quangủ quá sớm nên bây giờ nằm hoài mà vẫn không ngủ tiếp được. Thở dàithức dậy, Minh Thùy quyết định đi chạy bộ. Nhưng mà khi cô vừa ra khỏicửa thì thấy một chiếc xe ô tô màu xám bạc rất quen đậu trước cửa nhà.

Vừa thấy cô bước ra thì cánh cửa xe liền bật mở. Một chàng traicao ráo, gương mặt bơ phờ , mái tóc rối, quần áo đầy nếp gấp, nhưng vẫnkhông làm giảm đi khí chất và gương mặt sáng ngời của cậu. Nìn vào cậucũng có thể đoàn được dường như cả đêm qua cậu đều đợi ở đây. Vừa thấycậu ta thì Minh Thùy nghênh mặt một cái rồi quay lưng định bước vô nhà.Cửa cổng chưa kịp mở ra thì bị người ta giữ chặt.

- Anh làm vậy là ý gì?

- Đã xảy ra chuyện gì. Chẳng phải trước giờ đều ngoan ngoãn hay sao.Tại sao hôm qua lại như vậy – QUốc Bảo nhìn gương mặt tức giận thờ ơ của Minh Thùy hỏi.

- Chuyện gì thì cũng kệ tôi, không liên quan đến anh – Minh Thùy gạttay Quốc Bảo ra rồi trả lời, cô quyết định mặc kệ Quốc Bảo.

- Ai chọc ghẹo em à, hôm qua em khóc à ?- Quốc Bảo nhẹ giọng quan tâm hỏi.

Nghe giọng Quốc Bảo nói, Minh Thùy ngẩn người mất một lúc. Cái tênnày tại sao hôm nay lại nhỏ nhẹ đến như thế. Hắn đang quan tâm lo lắngcho cô sao. Đúng là giọng cô hôm qua hơi run như muốn khóc, sáng nay mắt cô cũng hơi sưng lên do ngủ nhiều cho nên Quốc Bảo mới nghĩ hôm qua côkhóc.

- Nói đi, ai đã chọc giận em, anh sẽ thay em rửa hận – Quốc Bảo lại nhẹ nhàng lên tiếng.

- Được, anh muốn thay tôi rửa hận à. Vậy anh cứ dùng tay vả mặt mìnhđi. Anh có biết vì anh mà tôi đã hại chị Đình Ân mất hợp đồng quan trọng hay không, còn suýt nữa phải bán hết gia tài để bồi thường. Nếu khôngphải anh cứ bắt tôi đến nhà anh để anh sai bảo này nọ đến mệt nhoài thìtôi đâu có lười biếng đi xem lịch lại. Đâu có lười biếng nhờ người khácđi xem hộ để rồi mắc bẫy người ta đến sai giờ. Ảnh hưởng đến cả đoàn,khiến họ nổi giận cắt hợp đồng của chị Đình Ân. Anh có biết tôi áy náyvới chị Đình Ân thế nào không hả - Nỗi ấm ức dồn nén mấy hôm nay nhưđược thế tuông ra.

Đáng lí nói ra được hết những ấm ức trong lòng thì Minh Thùyphải thấy nhẹ nhỏm hơn nhưng không ngờ cô lại khóc, vừa khóc, vừa mếumào nói:

- Là do anh hại tôi cả. Tôi khiến tôi không còn mặt mũi nào nhìn chịĐình Ân. Bây giờ anh vừa lòng chưa, anh hại tôi thê thảm như vầy. Anhmuốn kiệnt hì cứ kiện đi, chỉ cần sau này anh đừng tới làm phiền tôinữa, dù bắt tôi đi tù hay đi đày tôi cũng chịu.

- Tôi ghét anh, tôi ghét anh …- Minh Thùy càng khóc nức nở hơn mắng.

Quốc Bảo thấy Minh Thùy vừa khóc vừa trách cứ thì trong lòngbỗng thấy đau. Hôm qua nghe giọng cô như muốn khóc, cậud đã lo lắng cảđêm, chạy đến trước nhà cô và Đình Ân, thấy đèn phòng cô đã tắc, cậukhông biết cô đã về chưa, cho nên đứng đợi suốt cả đêm bên ngoài.

Cậu đã tiếp xúc với vô số con gái, nhưng cậu chưa từng thấy con gái khóc, nhất là ở cô gái mạnh mẽ như Minh Thùy, bị cậu ức hiếp baonhiêu lần vẫn cắn răng chịu đựng. Nhưng lần này cô lại khóc nức nở nhưvậy thì chắc chắn sự việc rất nghiêm trọng, cậu trở nên lúng túng, không biết làm gì. Đưa ta lau nhẹ nước mắt trên mặt Minh Thùy, Quốc Bảo chua xót nói:

- Đừng khóc nữa, anh xin lỗi.

Nói xong cậu có vẻ bối rối, chưa bao giờ cậu lại như thế, MinhThùy cũng ngỡ ngàng nhìn cậu nhưng rồi sau đó gạt tay cậu ra nói:

- Tôi khóc là chuyện của tôi, ai bảo anh quan tâm chứ.

Nói rồi cô tiếp tục thút thít khóc. Nhưng sau đó cô bỗng thấy bàntay ôm chặt lấy sau gáy mình. Một tay ôm lấy eo cô kéo lại sát ngườimình, một nụ hôm ấm áp tỏa trên môi cô thật nhẹ, thật nhẹ. Chỉ là một nụ hôn rất đỗi bìng thường, không phải là một nụ hôn sâu nhưng lại khiếntim Minh Thùy đập mạnh. Không biết vì qua bất ngờ hay vì cái gì mà côlại đứng yên bất động để mặc cho người ta hôn mình.

Sau đó, cảm giác ấm áp nơi bờ môi rời đi, khiến mInh Thùy có chútluyến tiếc. Nhưng nhờ vậy cô phát hiện mặt mình đang nóng bừng lên, timđập rất mạnh và hơi thở gần như đứat quảng. Bàn tay kia nhẹ nhàng vuốtnhững giọt nước mắt trên mặt cô, rồi một giọng nói ấm áp dịu dàng vanglên bên tai cô:

- Anh thích em.

Vào giây phút mà ba từ đó buôn ra, trái tim Minh Thùy muốn nhảykhỏi lồng ngực. Cô mở to đôi mắt đen vẫn còn lấp lánh nước của mình nhìn gương mặt đẹp trai trước mặt, gương mặt đó rất thành khẩn và nghiêmtúc.

Nhưng sau vài giây ngỡ ngàng Minh Thùy đã trấn tỉnh ngay, cô hít một hơi thật sâu, sau đó co chân về phía sau đá mạnh vào chân Quốc Bảo ( chết em rồi em ơi ). Cô bĩu môi nói:

- Tin anh thì tôi đúng là đồ ngốc. ( QB chỉ có thể nói: Ánh trăng không hiểu lòng tôi )

Quốc Bảo bị đá đau quá, khom người ôm chân vẻ mặt nhăn nhó khó coi. Ngẩng đầu nhìn Minh Thùy , miệng lắp bắp…

- Em…

Nhưng Minh Thùy đã nhanh chóng biến vào nhà.

- Cốc …cốc …

- Vào đi .

Cánh cửa vừa mở ra thì Khương Thái bước vào, Vĩnh Phong lạnh lùng hỏi:

- Có chuyện gì?

- Người của bộ phận tin tức của chúng ta vừa thông báo về nói rằng: Nhà nhiếp ảnh Lâm Tuấn Kiệt đã đến đây. Cho nên các cổ đông rất muốn cậu ấy làm người chụp hình cho sản phẩm mới của chúng ta. Nếu như có cậu ấychụp cho chúng ta, chắc chắn chúng ta có thể đưa sản phẩm mới này ra thị trường nhanh chóng.

Vĩnh Phong gấp phần tài liệu đang đọc dỡ lại tựa người vào ghế,xoay người nhìn ra cửa kính bên ngoài, suy tư một chút rồi xoay lại nói:

- Được! Cứ làm như vậy đi.

- Nhưng mà nghe nói cậy ấy rất khó mời, mời đến chưa chắc chịu làm việ cho chúng ta đâu – Khương Thái phân vân nói.

- Cậu cho người mời cậu ấy về đây bằng mọi giá. Đáp ứng tất cả yêu cầu của cậu ấy – Vĩnh Phong ra lệnh.

- Tôi hiểu rồi phó tổng – Khương Thái gật đầu rồi lui ra.

Trong phòng khách của tập đoàn Nguyên Thành Phong, một chàng trai còn khác trẻ, ăn mặc rất phong trần, mái tóc để rủ che một bên mắt.Gương mặt tỏ vẻ bất cần đời, lãnh đạm, ngồi ung dung trên sofa phòngkhách, ngón tay đeo một chiếc nhẫn nạm mặt đen lớn gõ nhịp nhịp trênthành ghế.

- Cậu thấy sao? – Khương Thái lên tiếng hỏi cậu thanh niên sau khi đưa cho cậu các người mẫu mà mình dự định đưa vào chụp hình.

- Quá tệ - Cậu ta chỉ phán đúng một câu.

Khương Thái giật mình nhìn anh chàng nhiếp ảnh gia nổi tiếng này. Rồi nhìn lại các cô người mẫu trong hình lần nữa. Cậu thật sự kinh ngạc trước thái độ của anh chàng này. Tất cả các người mẫu này đều vô cùngxinh đẹp, lại có rất nhiều kinh nghiệm chụp ảnh vậy mà anh ta lại chêquá tệ. Tuy cậu biết anh chàng này vô cùng khó tính và kiêu ngạo bởi vìanh ta thật sự có tài. Mới 16 tuổi đã có nhiều tác phẩm đạt giải cao.Tham gia chụp hình rất nhiều cho các tạp chí lớn ở mỹ. Đi rất nhiều nơitạo nên bộ sưu tập của mình, và các bộ sưu tập đó đều làm cho người tangưỡng mộ vô cùng.

- Lần này người mẫu chính của chúng tôi là cô diễn viên Andy mới vừa từ hollywood về - Khương Thái kiên nhẫn nói thêm.

- Vậy thì sao? – Anh ta cười hừ một cái rồi hỏi.

Khương Thái cứng cả họng, cả Andy mà anh ta cũng không coi ra gì, quả thật là quá cao ngạo và tự phụ.

- Anh Tuấn Kiệt, lần này tập đoàn tôi rất có thành ý mời anh họp tác.Chỉ cần anh đồng ý thì dù đưa ra bất kì yêu cầu nào, tập đoàn tôi cũngđáp ứng – Cuối cùng Khương Thái cô gắng đề nghị thêm chút nữa.

- Không cần đâu, lần này tôi về đây là để du lịch chứ không có hứng thú với việc hợp tác với bất kì công ty nào cả, kể cả quý tập đoàn – TuấnKiệt vẫn lạnh đạm nói.

Khương Thái thở dài, bất lực.

- Nếu không còn gì nữa thì tôi về được chưa? – Tuấn Kiệt hỏi.

Khương Thái bối rối không biết làm sao, giữ cũng không xong mà không giữ cũng không xong, cậu liền nói:

- Xin cậu nán lại một chút. Phó tổng giám đốc của chúng tôi muốn nói chuyện với cậu một chút, cậu ấy tới ngay bây giờ.

- Không cần đâu, cứ dẫn tôi đến gặp anh ta. Đích thân tôi sẽ từ chốivới anh ta, như vậy anh sẽ không khó xử lì không hoàn thành sứ mệnh –Tuấn Kiệt vội ngắt lời Khương Thái, nói xong cậu đứng dậy.

KHương Thái nhìn bộ dạng cậu ta như vậy đành thở dài dẫn cậu ta đến phòng Vĩnh Phong, nhưng vừa đến gần thì thấy Vĩnh Phong đi ra. KhươngThái vội giới thiệu:

- Cậu Tuấn Kiệt, đây là phó tổng giám đốc của tập đoàn chúng tôi.

- Chào cậu – Vĩnh Phong lên tiếng trước,c ậu chìa aty ra trước mặt Khương Thái.

- Chào anh – Tuấn Kiệt cũng lịch sự bắt tay lại.

- Hi vọng anh đồng ý hợp tác với tập đoàn chúng tôi – Vĩnh Phong cười nhã nhặn nói.

- Xin lỗi … - Tuấn Kiệt vừa định lên tiếng từ chối thì cậu thấy phíasau Vĩnh Phong có bóng một cô gái đang ngồi làm việc chăm chỉ, mái tócđen dài xõa trên vai, nhưng đã được cô vén sau màng tai, để lộ ra nửagương mặt xinh đẹp.

Tuấn Kiệt không nói không rằng, lướt qua người Vĩnh Phong tiến đến bên cô gái. Cậu nhìn kỹ gương mặt cô gái rồi khẽ cười:

- Đi mòn gót giày nhưng không thấy, hóa ra xoay đầu có thể gặp mặt.

Hiểu Đồng ngẩng đầu lên nhìn cái anh chàng đang đứng trước mặt cô. Đồi mắt to đen llấp lánh nhìn anh ngơ ngác hỏi:

- Anh là ai. Tôi không quen anh .

- Người đẹp không tuổi, quên tôi rồi sao - Anh chàng cười nhe hàm răng trắng đều của mình ra gợi ý.

Sau vài giây ngỡ ngàng, Hiểu Đồng chợt nhớ lại cái buổi tối cô đi gặp chị Hồng đụng phải một tên dê xồm cũng nhờ một chàng trai giúp đỡ.Nhưng lúc đó, cô có phần sợ hãi rồi vội vàng bỏ chạy, không nhìn kỹ mặtanh ta. Nhưng khi nghe cậu “người đẹp không tuổi” cô liền nhớ ra. Cô chỉ nói câu này một lần duy nhất ở đó mà thôi. Hiểu Đồng khẽ cười biểu hiện như vừa nhận ra nói:

- Là cậu à.

- Thật ra nhà cô ở đâu vậy, tôi đã đứng đợi ở đó suốt cả tuần, hỏi thăm khắp nơi cũng không tìm ra cô – Tuấn Kiệt làm vẻ như rất vất vả nói.

- Tìm chị làm gì, lại muốn mua một giờ của chị nữa à – Hiểu Đồng nghiêng người cười hỏi.

- Đúng vậy – Tuấn Kiệt nhíu mày trước lối xưng hô của Hiểu Đồng nhưng rồi cậu nghĩ cô hơn tuổi mình nên cũng thật thà đáp.

- Xin lỗi nha, nhưng chí nói rồi, giá một giờ của chị cao lắm, em traià, em trả không nổi đâu – Hiểu Đồng cố tình nói giễu cậu.

- Vậy xin hỏi chị gái, giá một giờ của chị đắt bao nhiêu – Tuấn Kiệt cũng mĩm cười vui vẻ hỏi lại .

Hiểu Đồng ngước nhìn cậu ta mấy giây rồi cả hai cùng phá ra cười. Họ quên mất rằng có mấy chục cặp mắt đang nhìn về phía họ.

Hiểu Đồng mắc cười khi mà anh chàng này bị mắc lừa cô, nhưng cô nénlại định tiếp tục trêu chọc thì ánh mắt anh chàng bỗng nhiên lướt xuốngphía dưới ngực cô. Nơi đó treo một tấm thẻ nhân viên ghi tên cô và ngàytháng năm sinh. Tuấn Kiện ngẩng đầu nhìn Hiểu Đồng rồi “Haiz!” mộttiếng. Sau đó, lấy tay vỗ trán, ngửa cổ về phía sau, chép miệng than:

- Không ngờ mình lại bị một cô bé mới lớn trêu chọc.

Hiểu Đồng biết mình bị lộ tẩy rồi không nói gì thêm chỉ nhe răngcười hối lỗi. Tuấn Kiệt thấy nụ cười xinh xinh của cô thì hỏi:

- Em là nhân viên mới ở đây à.

Hiểu Đồng khẽ gật đầu. Tuấn Kiệt cũng gật gật đầu vẻ hài lòng. Rồi đột nhiên cậu nắm lấy tay Hiểu Đồng kéo đi.

Hiểu Đồng bị bất ngờ không kịp phản ứng đã bị kéo đi, nhưng ngay khi họđịnh bước qua mấy người kia thì một bàn tay chụp lấy tay cô kéo lại. Cảhai đều khựng lại, nhìn người phía sau.

- Cậu định lôi nhân viên của tôi đi đâu ? – Vĩnh Phong giận dữ lên tiếng.

- Xin lỗi, phó tổng giám đốc nha. Tôi đã suy nghĩ lại rồi, tôi sẽ đồng ý lời đề nghị của công ty chỉ cần công ty cho tôi mượn cô nhân viên ànymột chút – Tuấn Kiệt mĩm cười bình thản nói, tay vẫn không chịu buôngtay Hiểu Đồng ra.

- Cậu nghĩ sự đồng ý của cậu quan trọng đến mức tôi cho phép nhân viêncủa mình đi theo cậu à – Vĩnh Phong bực tức châm chọc, ánh mặt cậu nhìnchằm chằm vào tay hai người kia.

- Anh …- Tuấn Kiệt nhìn Vĩnh Phong cảm thấy khó chịu.

Hai người không ai nhường ai, cứ giữ chặt lấy tay Hiểu Đồng,khiến cô đau đến nhăn mặt nhưng thấy tình hình khá căng thẳng nên côđành lên tiếng:

- Được rồi. Hai người đang làm tôi đau quá, mau buông tay ra đi.

Vừa nói, Hiểu Đồng vừa vùng tay thật mạnh ra khỏi tay hai ngườihọ. Cả hai lườm mắt nhìn nhau hậm hực buông tay. Hiểu Đồng quay sangTuấn Kiệt nói:

- Xin lỗi, bây giờ là giờ làm việc của tôi, tôi không thể đi cùng anhđược. Chúng ta hẹn nhau lúc 4h30 nha. Giờ đó tôi tan sở rồi, tôi sẽ mờianh bữa cơm để cám ơn lần đó anh giúp tôi. Được không?

- Được, 4h30 anh chờ em – Tuấn Kiệt quay sang Hiểu Đồng cười nói rồi quay lưng bỏ đi.

Hiểu Đồng cũng bỏ qua ánh mắt của Vĩnh Phong và mọi người đi trở về bàn làm việc.

Tới sẫm tối, Hiểu Đồng mới bước ra khỏi công ty, cô không ngờ VĩnhPhong đã ra lệnh họp, buổi họp kéo dài hơn 6 giờ tối. Vừa ra tới nơinhìn ngó xung quanh nhưng chẳng thấy Tuấn Kiệt đâu, cô nghĩ cậu chờkhông được nên bỏ đi rồi, đang định đi đến trạm xe nào ngờ bị ai đó kéođi. Nhìn lại thì ra là Tuấn Kiệt.

- Cứ tưởng anh đã về mất rồi chứ - Hiểu Đồng phì cười nói.

- Có biết anh đi tìm em bao lêu hay không, chờ em vài tiếng thì nhầm nhò gì. Đi thôi.

Hai người đi vào một quán ăn, vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ,dường như hai người rất hợp nhau. Bên ngoài một chiếc xe màu đen đậu rất lâu bên kia đường nhìn về phía hai người họ. Tay bóp chặt vô lăng.

- Thật vậy sao? – Hiểu Đồng phì cười xém chút nữa là bị sặc trước câuchuyện của Tuấn Kiệt. Sau buổi nói chuyện lần trước, Tuấn Kiệt thườnghẹn Hiểu Đồng cùng đi ăn cơm, cô cũng vui vẻ nhận lời. Cả hai như haingười bạn rất hợp tính.

- Đúng vậy đó, lần đó anh cũng cười đến vỡ bụng – Tuấn Kiệt vui vẻ gật đầu.

- Mà này, chừng nào anh mới bắt đầu làm album vậy?

- Còn hỏi nữa, nói mãi mà em không nhận lời, làm sao anh bắt đầu được – Tuấn Kiệt nhìn Hiểu Đồng trách cứ.

- Thôi bỏ qua đi, anh mau nói lí do hẹn em đến đây đi – Hiểu Đồng vội đánh trống lãng sang chuyện khác.

- Vì cái này – Tuấn Kiệt lấy từ túi xách ra một tấm thiệp mời.

- Tham dự tiệc à! – Hiểu Đồng nhíu mày nhìn tấm thiệp màu vàng trướcmặt, cô không cần xem cũng biết bên trong ghi gì. Vì Đình Ân cũng có một tấm thiệp mời y như thế.

- Ừ! Anh muốn em đi cùng anh – Tuấn Kiệt cười nói.

- Tại sao lại muốn em đi cùng anh? – Hiểu Đồng nhíu mày hỏi.

- Em nhìn anh đi, đường đường là một người anh tuấn như vầy mà đi đếnđó một mình thì thật mất mặt. Cho nên anh mới nhờ em đi cùng anh – TuấnKiệt làm ra vẻ bất đắc dĩ khiến Hiểu Đồng phì cười.

- Nhưng em đã có người yêu rồi, đi với anh sợ người ta hiểm lầm – Hiểu Đồng cười cười nói giả vờ từ chối.

- Làm ơn đi mà . Chúng ta đi với nhau như bạn bè. Chẳng phải chúng ta là bạn bè tốt à – Tuất Kiệt vội năn nỉ.

Hiểu Đồng đành làm ra vẻ miễn cưỡng nhận lời.

Đó là buổi tiệc ăn mừng ngày trở về và nhận hợp đồng đầu tiên ởViệt Nam của người đẹp Anh Kỳ được tổ chức tại biệt thự của phó tổnggiám đốc tập đoàn Nguyên thành Phong – người được xem là bạn trai trongtin đồn của cô. Có rất nhiều người nổi tiếng trong các giới chính trị,kinh doanh, nghệ thuật đến chúc mừng và có rất nhiều ký giả báo chí đếnquay phim và chụp hình.

Đình Ân khoát tay Thiên Minh đi vào bên trong, tất cả các ánhđèn đều lóe lên vì họ. Đây là lần đầu tiên họ chính thức bên cạnh nhautrước mặt tất cả mọi người. Thiên Minh từ khi trở về tiếp quản việc củagai đình đã trở thành người nổi tiếng trong giới truyền thông, tiếp quản ngôi vị ông trùm của ngành điện ảnh. Ai được cậu đánh giá đều gặt đượcnhững thành tựu cao trong điện ảnh, nhận được vô số hợp đồng cũng nhưkịch bản gửi đến. Đình Ân khoát tay đi cùng cậu chính là tuyên ngôn côđang là người nổi bật nhất trong giới nghệ sĩ trong nước.

Có rất nhiều người thấy họ đi đến thì chào họ một cách kínhtrọng, cả hai cũng vui vẻ đáp lời. Bỗng sau lưng họ vang lên tiếng chào:

- Lâu quá không gặp.

Cả hai quay đầu nhìn lại người phía sau, hóa ra là Thế Nam. ThiênMinh choàng tay ôm lấy Thế Nam cười thân mật bày tỏ tình huynh đệ thânthiết của họ. Thế Nam cũng vui vẻ ôm lấy Thiên Minh.

Đình Ân cũng ngượng ngùng lên tiếng chào:

- Chào anh, lâu quá không gặp.

- Chào em! Dường như em ngày càng đẹp ra – Thế Nam cũng hơi bối rối nhìn Đình Ân – Dạo này em sao rồi.

- Cũng tốt, có Thiên Minh bên cạnh luôn giúp đỡ em. Em thấy mình thậthạnh phúc – Đình Ân vừa trả lời vừa khoát tay Thiên Minh cười , ThiênMinh cũng quay lại nhìn cô cười, vỗ vỗ lên tay cô.

- Thấy em hạnh phúc, anh thấy rất vui – Thế Nam gật đầu nói.

- Cám ơn anh – Đình Ân gật đầu cười xa cách, rồi cô làm như nhìn thấyai đó bèn nói – Xin lỗi anh, tụi em đi chào hỏi một người bạn một lát.

- Ừ, hai người đi đi – Thế Nam gật đầu đáp.

- Bữa nào rảnh chúng ta cùng đi uống một ly – Thiên Minh vỗ vai Thế Nam nói.

- Được .

Cả hai người họ đi rồi, Thế Nam bỗng cám thấy trong lòng có chútgì đó mất mát, hụt hẫng. Cậu nhìn thấy Đình Ân cười nói vui vẻ trước mặt ngừi khác nhưng trước mặt cậu lại trở nên xa cách. Cô ấy không còn làcô gái ngồi chờ đợi cậu mỗi cuộc hẹn, không còn là cô gái đứng dậy vẫytay cười tươi tắn với cậu mỗi khi cậu bước vào quán. Không còn là cô gái ngồi ngủ gục trước nhà cậu chỉ vì muốn đưa cho cậu một món ăn ngon màcô đã nấu cho cậu. Không còn là cô gái kéo cậu đi mua sắm khắp nơi nhưng chỉ là mua sắp cho cậu, rồi vui vẻ khen những chiếc áo khoát trên mìnhcậu thật hợp. Trong lòng Thế Nam bỗng dấy lên điều gì đó thật khó tả.

Bỗng mọi ánh đèn lại sáng lên đồng loạt lần nữa khi một chàngtrai cùng một cô gái khoát tay nhau bước vào. Chàng trai không phải làmột người có vẻ đẹp đáng ngưỡng mộ nhưng lại là một nhà nhiếp ảnh rấttài năng. Còn cô gái đi bên cạnh lại rất xinh đẹp. Cô không ăn bận cầukỳ, chỉ bận một chiếc váy màu xanh rêu hai dây tôn lên làn da mịn màngtrắng sáng của mình. Mái tóc đen được quấn xoăn nhẹ quấn sang một bênrất đẹp.

Mọi ký giả liền lao đến trước mặt họ, chìa ra những chiếc micro và bắt đầu đặt câu hỏi cho chàng trai. Nhưng họ từ chối trả lời và đi vàotrong. Họ cũng như bao người khác, gặp mặt trò chuyện chào hòi nhau. Lát sau cô gái lặng lẽ rút lui khỏi buổi nói chuyện. Cô đi thẳng đến bêncạnh anh chàng cao ráo đẹp trai thỉnh thoảng nhìn về phía mình. Nhưngsau đó lại bị một đám con gái bao quanh đến nỗi phải lui vào một góc.

- Chào anh, lâu quá không gặp – Hiểu Đồng mĩm cười lên tiếng.

Thế Nam liền quay lại khi nhận ra giọng cô.

- Lâu quá không gặp – Thế Nam cũng cười đáp lời – Dạo này anh khá bận.

- Ừhm – Hiểu Đồng gật đầu tỏ vẻ hiểu.

- Anh chàng hôm nay em đi cùng là ai vậy?- Thế Nam nhìn Tuấn Kiệt rồi hỏi.

- Anh ấy là người đã giúp em khi em gắp mấy kẻ xấu, cho nên quen biết.Anh ấy mới từ nước ngoài về chưa có nhiều bạn nên nhờ em đi cùng hômnay.

Thế Nam gật gật đầu rồi im lặng. Sau đó không khí xung quanh haingười khá ngượng ngập, Hiểu Đồng cũng không biết nói gì thêm cùng ThếNam nhìn mọi người, thỉnh thoảng bình luận vài câu.

- Hai người gặp nhau rồi à – Đình Ân đang cùng Thiên Minh khoát tay nhau đi đến.

- Chào hai người – Hiểu Đồng mĩm cười khi thấy hai người họ đến bên cạnh.

- Chào em – Thiên Minh cũng lên tiếng chào Hiểu Đồng.

- Mình đến được một lúc rồi, tìm mãi không thấy cậu – Đình Ân cười nói, cô phớt lờ ánh mắt của Thế Nam.

- Mình mới tới thôi. Minh Thùy không đến à – Hiểu Đồng nhìn ngó xungquanh tò mò hỏi. Cô bé này rất ưa náo nhiệt, làm gì bỏ qua bữa tiệc này.

- Con bé đó đang lẩn tránh người theo đuổi – Đình Ân cười lớn rồi nah1y mắt khi nói về Minh Thùy.

- Lẩn tránh người theo đuổi à! – Hiểu Đồng chau mày khó hiểu. Cô hơingạc nhiên vì điều này. Cái cô bé Minh Thùy này từng tuyên bố như vầy: “ Con gái sinh ra là để con trai theo đuổi. Cứ để họ săn đón mời mọc chođã đi rồi sẽ bỏ cuộc, chứ cứ lẩn tránh thì chỉ tổ khiến họ muốn chinhphục cho bằng được thôi”

- Cậu có biết cai người theo đuổi đó là ai không? – Đình Ân cười hỏi.

- Ai?

- Hai người cũng biết người đó – Thiên Minh cười híp mắt bảo Thế Nam và Hiểu Đồng.

Hiểu Đồng và Thế Nam cùng nhìn nhau một lát rồi Hiểu Đồng chợt nhận ra người đó là ai. Cô thoảng thốt kêu lên:

- Không phải là Quốc Bảo chứ?

Thiên Minh và Đình Ân không nói gì chỉ ôm bụng cười miết. Làm HiểuĐồng và Thế Nam cũng bật cười theo. Chẳng ai có thể nghĩ đến việc cóngày anh chàng Quốc Bảo này lại ngày ngày đứng trước cửa nhà một cô gáichờ đợi. Trao đổi thêm vài câu rồi Thiên Minh và Đình Ân cũng rời bước.Thế Nam không hiểu vì sao bản thân cậu lại dõi theo bóng hình hai ngườiđó. Hiểu Đồng tinh ý phát hiện, cô mĩm cười hỏi:

- Có phải cảm thấy hơi khó chịu không?

- Ý em là sao? – Thế Nam nghe tiếng Hiểu Đồng hỏi thì giật mình quay lại hỏi.

- Em hỏi anh, để Đình Ân đi như vậy anh có thấy buồn không, có thấy đau lòng không? – Hiểu Đồng hỏi thẳng.

- Anh mừng cho Đình Ân, anh thiên Minh là một người tốt, anh rất quý anh ấy.

- Thế Nam hãy tự hỏi bản thân mình đi. Hơn hai năm qua, Đình Ân lúc nào cũng ở bên cạnh anh, không lẽ trong lòng anh không có chút tình cảm nào với cô ấy sao?

Thế Nam im lặng không nói, Hiểu Đồng nhìn cậu im lặng một lát rồi nói tiếp:

- Trước đây, anh đã hỏi em, nếu như anh ngỏ lời với em trước, liệu emcó chọn anh không? Câu trả lời là có. Một người trầm tĩnh như anh thíchhợp với em hơn một người sôi nỗi như Vĩnh Phong. Nhưng năm xưa vì anhnhát gan không dám ngỏ lời với em, cho nên trong lòng em có hình bóngVĩnh Phong trước. Còn bây giờ, anh lại tiếp tục trở thành kẻ hèn nhát để đánh mất Đình Ân lần nữa hay sao.

- Bây giờ Đình Ân đã có Thiên Minh. Anh ấy có thể đem lại hạnh phúc cho Đình Ân.

- Anh nói đúng, Thiên Minh quả thực rất tốt với Đình Ân. Nhưng người cô ấy yêu lại là anh, anh biết rõ mà.

Có lẽ anh cho là đã quá muộn. Nhưng anh có biết không phụ nữ họ thườngrất ngu ngốc trong chuyện tình cảm. Người ta nói thà lấy người yêu mìnhcòn hơn lấy người mình yêu. Nhưng phụ nữ họ rất ngốc nghếch, rõ ràngbiết không hạnh phúc nhưng họ vẫn muốn lấy người mình yêu hơn là lấyngười yêu mình.

Nói xong Hiểu Đồng vỗ vai Thế Nam khuyên nhủ:

- Hãy thẳng thắn nhìn lại trái tim mình. Sau đó hãy giành lại cô ấy cho anh.

- Tại sao em lại muốn anh giành lại, nếu anh làm vậy thì người tổn thương là Thiên Minh.

- Phải! Thiên Minh sẽ bị tổn thương nhưng nếu cứ như thế cả ba ngườiđều đau khổ. Em chỉ muốn Đình Ân hạnh phúc mà thôi. Cả anh và Thiên Minh cũng thế.

- Vậy còn em, rõ ràng em còn yêu Vĩnh Phong, tại sao cứ ở bên Vĩnh Thành? – Thế Nam chợt hỏi lại.

Hiểu Đồng không ngờ Thế Nam lại hỏi quặt lại cô như thế. Cô khựng lại giây lát rồi quay lại nhìn Thế Nam cười nói:

- Bởi vì em là người phụ nữ thông minh, chứ không phải là người phụ nữ ngốc nghếch.

Nói rồi cô bỏ đi.

Cuối cùng nữ nhân vật chính cũng xuất hiện từ trên lầu đi xuống. Hôm nay Anh Kỳ diện bộ váy màu đỏ trông rất kiêu sa. Đi bên cạnh cô là Vĩnh Phong, cậu mặc bộ âu phục màu trắng trông cực kì lịch lãm. Mọi ánh đèntừ phía ngoài liên tiếp hướng từ họ chớp tắt. Anh Kỳ nở nụ cười tươi tắn còn Vĩnh Phong rất lạnh lùng, chỉ thỉnh thoảng mới nở nụ cười. Họ vớitư cách chủ nhà đi chào hỏi từng vị khách mời.

Hiểu Đồng cũng nhanh chóng đến bên cạnh Tuấn Kiệt. Khoát tay cậuchờ cho Anh Kỳ và Vĩnh phong đến. Nhưng Tuấn Kiệt lại choàng tay ôm lấyeo của cô. Hiểu Đồng lập tức nhận ra thái độ khác thường của Tuấn Kiệt.

- Xin chào – Anh Kỳ mĩm cười nói với Tuấn Kiệt, ánh mắt cô hiện rõ sựbất ngờ khi thấy Hiểu Đồng và Tuấn Kiệt đang ôm nhau – Không ngờ gặp lại anh ở đây.

- Hai người quen nhau à – Hiểu Đồng nhìn Tuấn Kiệt thân mật hỏi.

- Trước đây tụi anh làm việc cùng nhau, cô ấy chỉ là người mẫu của anhthôi – Tuấn Kiệt giả vờ kề sát mặt Hiểu Đồng thân mật nói.

- Phó tổng chào anh – Tuấn Kiệt chìa tay chào.

Vĩnh Phong cũng lịch sự bắt tay chào lại, mắt lạnh lùng lướt qua Hiểu Đồng một cái rồi nhanh chóng kéo Anh Kỳ đi nơi khác.

Hiểu Đồng vừa ra khỏi tolet, trên tay cầm chiếc xoắn tay nhỏ. Thì bên trong tolet đã vang lên tiếng thét:

- Có trộm …

Tiếng thét đã làm kinh động tớimọi người. Từ trong tolet hai cô gái bước ra, một người là Anh Kỳ, người còn lại là quản lí của cô ta.

- Có chuyện gì vậy? – Một người lên tiếng hỏi.

- Tôi bị mất một chiếc nhẫn, lúc nãy tháo ra để ở bồn rửa tay, nào ngờkhi đi ra đã thấy mất rồi. Chỉ vài giây thôi – Anh Kỳ lên tiếng rồi làmvẻ mặt muốn khóc – Chiếc nhẫn đó là quà mà một người bạn rất quý của tôi tặng, tôi rất quý nó. Nếu ai đã lấy nó thì xin hãy trả lại cho tôi, tôi sẽ trả số tiền gấp đôi chiếc nhẫn đó.

Nói rồi cô ta ngã vào lòng Vĩnh Phong khóc nức nở, ai cũng ngầmhiểu chiếc nhẫn đó là hẹn ước giữa hai người cho nên cô không muốn đểmất.

Hiểu Đồng đang đứng bên cạnh Tuấn Kiệt nghe tiếng khóc thì cả haicùng quay người lại nhìn. Thì một cánh tay chỉ về phía cô nói:

- Chính là cô ấy, lúc nãy chỉ có cô ấy ở đó mà thôi.

Hiểu Đồng hơi ngạc nhiên nhìn về phía chủ nhân của cánh tay đó.Người đó chính là quản lí của Anh Kỳ. Cũng là một người quen mà lâu rồiHiểu Đồng không gặp. Cô chau mày cau có nhìn Vũ Quỳnh hỏi:

- Cô nói vậy là có ý gì?

- Tôi nghi ngờ cô đã lấy chiếc nhẫn của Anh Kỳ - Vũ Quỳnh lớn tiếng nói.

- Cô có bằng chứng gì à ! – Hiểu Đồng nhếch môi hỏi.

- Chiếc nhẫn Anh Kỳ để ở bồn rửa tay. Tôi và Anh Kỳ cùng vào toletchỉnh lại y phục khi quay ra thì chiếc nhẫn biến mất. Mà lúc đó, trongtolet ngoài cô ra thì chẳng còn ai vào đó cả.

- Vì vậy cô khẳng định là tôi lấy ư? – Hiểu Đồng vẫn bình tĩnh hỏi lại.

- Đúng vậy. Tôi đề nghị được xét giỏ xách của cô – Vũ Quỳnh nhướn mày nhìn toàn thân Hiểu Đồng dò xét.

- Tôi không đồng ý – Tuấn Kiệt bỗng từ sau lưng Hiểu Đồng bước đếnchoàng tay ôm lấy eo cô lên tiếng bênh vực – Cô ấy là bạn tôi, tôi bảođảm cô ấy không làm như vậy.

- Cô ta có lấy hay không tự cô ta biết. Nếu cô ta không lấy thì tại sao không cho tôi xét – Vũ Quỳnh thừa thế tiếp tục nói.

Tất cả mọi ánh mắt đều vì lời nói của Vũ Quỳnh mà bắt đầu soi mói Hiểu Đồng. Cô lửa giận đùng đùng nhìn Vũ Quỳnh đang định lên tiếng thì.

- Vũ Quỳnh, thôi bỏ đi. Mất thì cũng mất rồi, đừng làm lớn chuyện nữa – Anh Kỳ bỗng lên tiếng can ngăn.

- Không được, chẳng phải em rất quý chiếc nhẫn đó hay sao. Sao có thể bỏ qua như thế được – Vũ Quỳnh lập tức phản đối.

Hiểu Đồng lúc đầu vẫn kiên quyết không cho xét bở vì lòng tựtrọng không cho phép cô nhún nhường, không cho phép cô cúi đầu trước sựsỉ nhục đó nhưng khi Anh Kỳ lên tiếng như thế, nếu bây giờ cô vẫn cốchấp không cho xét chẳng khác nào thừa nhận mình đã lấy nên lo sợ khôngdám cho xét. Cô cắn môi một cái rồi lên tiếng nói:

- Cô muốn xét thì cứ việc xét.

Nói xong cô chìa cái xoắn tay của mình ra trước mặt Vũ Quỳnh, VũQuỳnh nhanh chóng cầm lấy rồi đi đến cái bàn gần đó. Tất cả mọi ngườiđều hồi hộp chờ đợi sự khám xét của Vũ Quỳnh.

Chiếc xoắn tay của Hiểu Đồng rất nhỏ chỉ chứ đựng hộp phấn, câyson và chiếc điện thoại, có thêm một bịch khăn giấy nữa mà thôi, ngoàira chẳng còn có một cái gì hết. Nhưng Vũ Quỳnh vừa trút tất cả những thứ đó ra thì một chiếc nhẫn lấp lánh ánh bạc rơi ra, lăn vài vòng trên mặt bàn rồi yên phận nằm xuống. Tất cả mọi người hết nhìn chiếc nhẫn rồilại nhìn Hiểu Đồng.

Hiểu Đồng từ lúc chiếc nhẫn rơi ra thì sắc mắt tái nhợt, cô hiểurằng mình lại bị rơi vào một cái bẫy nữa của Vũ Quỳnh. Cô bỗng bật cười, vừa cười cô vừa nhìn Vũ Quỳnh. Cô không ngờ cái người mà vừa lúc nãytrong tolet ngượng ngùng nhìn cô rồi đột nhiên nói lời xin lỗi. HiểuĐồng nhìn vẻ mặt đầy hối lỗi của cô ta qua tấm kính trong tolet, bỗngcảm thấy thương hại. Cô ta từ một thiên kim tiểu thư phải trở thành mộtngười quản lí chạy đôn chạy đáo lo lắng mọi việc vất vả thì rất đángthương. Cô hiểu cái cảm giác sau một đêm mất tất cả đáng thương đếnchừng nào. Nỗi hận trong lòng đối với Vũ Quỳnh đã không còn nữa, HiểuĐồng cũng gật đầu cười tỏ vẻ tha thứ. Sau đó cô đi vào tolet.

Khi cô bước ra đã thấy Anh Kỳ và Vũ Quỳnh đang đứng đó chỉnh sửa y phục, thấy cô bước ra mới bỏ đi vào phòng đóng cửa lại. Lúc lấy cáixoắn ta từ trên bồn rửa mặt, Hiểu Đồng thấy nó bị dịch chuyển ra mộtchút nhưng cô không để ý. Bây giờ thì cô đã biết thì ra lúc đó, có người âm thầm làm cái việc đổ vạ cho cô.

Bằng chứng đã rõ ràng cô cũng không còn gì để nói, cô chỉ bật cười nói:

- Người ta không bao giờ để mình bị vấp ngã cùng một chỗ. Vậy mà tôilại bị hại hai lần bởi cùng một người. Tôi quả thật là quá ngốc.

- Bây giờ cô đang cho rằng tôi hạm hại cô à. Không phải cô thẹn quánên định quay qua cắn người đấy chứ - Vũ Quỳnh cười mĩa mai nói.

- Cô ấy không làm gì phải hổ thẹn cả, người hổ thẹn phải là cô mới đúng – Đình Ân tức giận lên tiếng mắng – Cô là thứ đồ xấu xa, hại người tahết lần này đến lần khác.

Từ nãy giờ các phóng viên đã bao quây lấy họ không ngừng chụphình. Nghe Đình Ân lên tiếng họ đều quay đầu về phía Đình Ân cố gắngchụp lấy vẻ mặt cô lúc này thì đột nhiên có hai bàn tay cùng lúc kéoĐình Ân lui lại và hai thân hình cùng bước lên phái trước che cho cô.Hai thân hình đó không ai khác chính là Thiên Minh và Thế Nam.

Hiểu Đồng cũng thấy tình cảnh này sẽ không tốt cho Đình Ân liền lên tiếng nói với Thiên Minh và Thế Nam:

- Hai người mau đưa cô ấy về đi. Chuyện này em tự xử lí được.

- Anh ở lại với em - Thế Nam lên tiếng cự tuyệt.

- Không cần – Hiểu Đồng phản đối – Anh giúp Thiên Minh đưa Đình Ân vềđi. Không nên để cô ấy dính vào rắc rối này. Một mình Thiên Minh khôngthể nào trấn áp cô ấy được đâu.

- Hiểu Đồng nói phải đó, ở đây còn có tôi. Tôi sẽ không để ai ức hiếpbạn của tôi đâu – Tuấn Kiệt kiên định lên tiếng nói. Cậu quét mắt nhìnVũ Quỳnh đang đắc ý vì dồn được Hiểu Đồng vào góc chết, rồi Vĩnh Phongvẫn lạnh lùng không nói tiếng nào. Sau đó cậu chiếu tướng nhìn Đình Anhđầy giận dữ.

Thiên Minh và Thế Nam gật đầu giao Hiểu Đồng lại cho Tuấn Kiệt.Vậy là, Đình Ân bị hai người đàn ông giải đi. Anh Kỳ bị cái nhìn củaTuấn Kiệt làm sợ hãi, cô lí nhí nói:

- Thôi chuyện này hãy gác lại tại đây đi. Chiếc nhẫn cũng tìm lại được rồi, chỉ cần cô ấy xin lỗi là được.

Mục đích hạ nhục Hiểu Đồng trước mặt mọi người đã thành công, Vũ Quỳnh cũng không nói gì thêm nữa chỉ trân mắt nói:

- Được rồi, chỉ cần cô xin lỗi thì tụi tôi sẽ bỏ qua.

Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn tên tội phạm là cô. Hiểu Đồngkhông màng tới ánh mắt của họ, cô quát mắt nhìn về một người duy nhấttrong đó.

Vĩnh Phong vẫn im lặng từ đầu tới cuối, khi thấy mắt cô nhìn mình thì đột nhiên buông một câu:”Xin lỗi đi”

Câu nói của cậu làm Hiểu Đồng thấy đau lòng vô cùng, ánh mắt kiên địnhnãy giờ của cô bỗng nhòa đi. Môi cô bị chính răng mình cắn đến rách,Hiểu Đồng nghe mằn mặn trên đầu lưỡi. Cô nhìn Vĩnh Phong không chớp mắtnói:

- Tôi không có lấy việc gì phải xin lỗi.

Vĩnh Phong nhìn thấy ánh mắt oán hận của Hiểu Đồng thì tronglòng xót xa vô cùng. Không phải cậu không biết là Vũ Quỳnh đang đổ tộilên đầu cô. Nhưng từ lúc thấy cô trò chuyện thân mật với Tuấn Kiệt, thấy cô khoát tay hắn ta, tay hắn ta ôm chặt lấy eo cô thì ngọn lửa hờnghen, đố kị trong lòng cậu sôi lên sùng sục. Để ngọn lửa không bộc phátra ngoài cậu chọn cách thờ ơ, lạnh nhạt xem cô không tồn tại. Chỉ cầnkhông thấy mặt thì tim sẽ không đau. Cho nên dù thấy cô bị oan khuấtnhưng Vĩnh Phong vẫn nhẫn tâm cho cô thêm một nhát dao để làm giảm ngọnlửa torng lòng mình.

- Cô không lấy – Vũ Quỳnh bật cười - Chẳng lẻ chiếc nhẫn đó có chân tự động nhảy vào túi của cô à.

- Nằm trong túi xách của tôi nghĩ là tôi lấy cắp à – Hiểu Đồng cũngcười bình tĩnh nói – Nói không chừng là cô đỗ vạ cho tôi thì sao.

- Tôi đỗ vạ cho cô, tại sao tôi phải làm như vậy chứ ? – Vũ Quỳnh bật cười hỏi vặn lại.

Hiểu Đồng nghe Vũ Quỳnh hỏi thì khẽ cười nói:

- Cô quên rồi sao? Chuyện xấu trước đây cô làm với tôi vẫn có rất nhiều người biết. Lần trước cô *** hại tôi, lần này cũng vậy thôi, chiếc nhẫn tự nhiên nhảy vào túi tôi, phải hỏi lại cô mới biết được .

Vũ Quỳnh nghe nhắc lại chuyện trước kia thì tái mặt, cô ta ấp úng một lát rồi nổ giận đùng đùng nói:

- Cô im đi. Chiếc nhẫn nằm trong túi xách cô, bằng chứng rõ ràng cô hỏi xem ai tin là cô không lấy.

Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn hết Vũ Quỳnh tới Hiểu Đồng,không biết nên tin ai. Cho nên khi Vũ Quỳnh lên tiếng. Hiểu Đồng và VũQuỳnh đều đưa mắt nhìn người xung quanh, ai cũng lấm lét quay đầu đi giữ im lặng là cách tốt nhất. Ánh mắt Hiểu Đồng quét qua mọi người xungquanh rồi dừng lại ở Vĩnh Phong.

Cô không quen biết ai ở đây cả, ngoài Tuấn Kiệt ra thì chỉ cònlại Vĩnh Phong mà thôi. Nhưng mà người mà Hiểu Đồng muốn dựa dẫm nhất,muốn được che chở nhất chính là Vĩnh Phong. Nhưng Vĩnh Phong lạnh nhạtquay đi, không đếm xỉa đến ánh nhìn của cô. Hiểu Đồng tự cười khổ vớivính bản thân mình, lại một lần nữa, Vĩnh Phong quay lưng lại với cô.Hiểu Đồng thà là Vĩnh Phong không tin tưởng cô, xem cô là kẻ trộm cònhơn là ánh mắt lạnh nhạt, xem như cô không tồn tại của Vĩnh Phong.

Trong không khí trầm lặng, chưa ai dám lên tiếng đưa ra phán quyết thì từ phía sau, một giọng nói trầm ấm nhưng uy nghiêm vang lên.

- Tôi tin.

Tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía sau. Mộtchàng trai mặc bộ vest xám rất trang trọng, đỉnh đạt, điềm đạm bước vềphía trước. Cậu khẽ cười chào tất cả mọi ngườ rồi bước đến gần HiểuĐồng, khẽ cười đáp lại ánh nhìn đầy ngạc nhiên của cô. Sau đó nhìn vềphía trước hỏi vô định mà lạnh lùng:

- Có thể cho tôi xem chiếc nhẫn bị mất một chút được không?

Vũ Quỳnh là người giữ chiếc nhẫn cô xòe bàn tay ra trước mặt Vĩnh Thành:

- Anh Vĩnh Thành, chính là chiếc nhẫn này.

- Một chiếc nhẫn tầm thường – Vĩnh Thành liếc mắt nhìn chiếc nhẫn trong tay Vũ Quỳnh một cái thì cười nhạt bĩu môi khinh thường.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Vĩnh Thành. Chiếc nhẫn trên tay Vũ Quỳnh là chiếc nhẫn vô cùng đắt như thế mà cậu lại bảo là một chiếcnhẫn tầm thường. Cả Anh Kỳ cũng nhổm đầu ra khỏi người Vĩnh Phong ngướcmắt giận dữ nhìn Vĩnh Thành.

- Anh …anh…. Đây mà là chiếc nhẫn tầm thường à – Vũ Quỳnh tức tối nói.

Vĩnh Thành nhếch môi cười nhạt đưa tay vào túi áo móc ra một chiếc hộp nhung màu xanh rất đẹp hình trái tim. Cậu khẽ mở chiếc hộp ra, ánhsáng phát ra từ chiếc hộp lấp lánh. Trong hộp là một chiếc nhẫn kimcương rất lớn, viên kim cương lớn gấp mấy lần viên kim cương của chiếcnhẫn Anh Kỳ. Không cần nói, ai cũng biết giá trị của chiếc nhẫn này giátrị thế nào, họ hiểu được lí do vì sao Vĩnh Thành xem thường chiếc nhẫntrong tay Vũ Quỳnh.

Vĩnh Thành đưa cao chiếc nhẫn trong tay mình lên trước mặt mọingười đảo một vòng rồi dừng lại trước mặt Hiểu Đồng . Hiểu Đồng chớpchớp mắt nhìn Vĩnh Thành ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì. Vĩnh Thành nhìncô cười, nụ cười khiến cô cảm thấy vững tâm vô cùng. Bất giác muốn đặthết cuộc đời mình vào tay Vĩnh Thành.

- Tôi tin cô ấy không lấy cắp chiếc nhẫn đó. Bởi vì nếu cô ấy muốnchiếc nhẫn này đã thuộc về cô ấy – Vĩnh thành nhìn mọi người nói xongrồi quay lại nhìn Anh Kỳ hỏi - Nghĩ xem tại sao cô ấy không muốn lấychiếc nhẫn này mà phải ăn cắp chiếc nhẫn của cô. Cô nghĩ chiếc nhẫn củacô giá trị bằng chiếc nhẫn này à. Chỉ cần cô ấy muốn dù là cái gì tôicũng có thể cho cô ấy.

Vĩnh Thành vừa nói xong câu này thì Anh Kỳ và Vũ Quỳnh tái cả mặtvì xấu hổ. Còn mọi người thì ồ lên ngưỡng mộ nhìn Hiểu Đồng, người congái được tổng giám đốc tập đoàn Nguyên Thành Phong yêu thương. Chỉ cóVĩnh Phong lòng đầy chua chát, nhìn Vĩnh Thành và Hiểu Đồng.

Vĩnh Thành bất ngờ quỳ xuống trước mặt Hiểu Đồng :

- Hiểu Đồng! Trước sự hiện diện của tất cả mọi người, anh chính thức cầu hôn em. Mong em nhận lời làm vơ anh.

Mọi ánh chớp lóe lên. Mọi người xung quanh im lặng nhìn hai ngườibọ họ, chờ đợi câu trả lời của Hiểu Đồng. Hiểu Đồng khá bối rối, cô lúng túng lùi một bước về phía sau, cũng may Tuấn Kiệt ở sau lưng khiến côtỉnh táo hơn. Hiểu Đồng biết rõ, Vĩnh Thành làm vậy là muốn giúp cô lấylại danh dự. Giúp cô có thể ngẩng cao đầu trước mọi người nên không ngại quỳ gối trước mặt mọi người. Cô cũng không thể làm Vĩnh Thành mất mặttrước mọi người được. Bất giác cô đưa mắt nhìn về phía Vĩnh Phong, lúcnày Vĩnh Phong cũng không thể thờ ơ được nữa, lòng cậu như lửa đốt chỉmuốn bước đến nắm tay Hiểu Đồng bỏ chạy ra khỏi nơi này. Nhưng lí trí đã kiềm *** cậu lại.

Khi mà bốn mắt họ giao nhau, môi Vĩnh Phong mấp mấy không thànhlời. Hiểu Đồng khẽ cười thở ra một cái rồi quay đầu lại nhìn thẳng Vĩnhthành trả lời:

- Em đồng ý .

Mọi người trong biệt thự đều ồ lên suýt xoa, chỉ có một người âm thầm rơi nước mắt trong tim. Có mộtánh mắt nhìn về phía Hiểu Đồng vừa ghen tức vừa thỏa mãn. Cô ta khẽ cười thầm trong lòng nắm chặt lấy bàn tay đang trở nên lạnh lẽo của ngườibên cạnh.

Tất cả mọi người đều trầm trồ vỗ tay chúc mừng khi mà Vĩnh Thành đeo nhẫn vào trong tay Hiểu Đồng. Nắm tay Vĩnh Phong bị nắm chặt lại. AnhKỳ vội tiến đến chúc mừng Hiểu Đồng.

- Chúc mừng hai người.

- Cám ơn - Vĩnh Thành gật đầu lịch sự đáp.

- Xin lỗi vì trợ lí của tôi lỗ mãng quá – Anh Kỳ nhìn Hiểu Đồng cười hối lỗi.

- Không sao! Nhưng từ nay tôi sẽ chú ý hơn nữa. Sẽ không để ai *** hạimình, nhất là những người càng làm ra vẻ tốt bụng càng khó lường – HiểuĐồng nhếch môi cười khinh bạc nói, cô nhìn vào màu son đỏ trên môi AnhKỳ, trong ánh mắt lóe lên một ý nghĩ.

Khi Hiểu Đồng và Vĩnh Thành đã yên vị trong xe thì hiểu Đồng liền quay sang hỏi:

- Làm sao anh biết mà đến giúp em thế. Mà sao anh về lại không báo cho em.

Nghe Hiểu Đồng hỏi, Vĩnh Thành khẽ cười quay lại vuốt ve gương mặt mà ngày đêm cậu mong nhớ rồi kéo Hiểu Đồng vào lòng mình, hôm nhẹ lênmái tóc cô rồi mới trả lời.

- Anh vừa mới xuống sân bay thôi, định tạo bất ngờ cho em. Chỉ muốn ghé nhà đưa quà cho ** Năm rồi đến nhà em luôn. Không ngờ lại thấy mở tiệc, anh không muốn vào, nên ở ngoài gọi cho **, đúng lúc em bị người ta vuoan nên đành đi vào giảu vây.

Hiểu Đồng dựa toàn than vào Vĩnh Thành, cảm thấy lòng bình an, cô dung tay vẽ vẽ trên áo khoát của Vĩnh Thành nũng nịu nói:

- Thật may là anh về kịp lúc nếu không …

Rồi Hiểu Đồng bỏ lỡ câu nói ngẩng đầu nhìn lên, đưa bàn tay đangđeo chiếc nhẫn kim cương sang lấp lánh lên trước mặt Vĩnh Thành hỏi:

- Làm sao anh có chiếc nhẫn này?

Vĩnh Thành nắm lấy bàn tay đưa ra của hiểu Đồng khẽ hôn lên từng ngón tay rồi lại kéo cô vào lòng mình rồi trả lời:

- Anh mua chiếc nhẫn này lâu rồi. Anh vẫn luôn mang theo bên mình. Anhđã nghĩ nếu sau chuyến đi này mà em không thay đổi thì anh sẽ chính thức ngõ lời cùng em. Chỉ là không ngờ phải ngỏ lời sớm đến thế, thật may mà em bằng lòng.

Những lời của Vĩnh Thành đã đâm thẳng vào tim của Hiểu Đồng. Côhiểu Vĩnh Thành có ngũ ý gì.Nếu như trong thời gian cậu đi mà Hiểu Đồngtrở về bên cạnh Vịnh phong thì Vĩnh Thành sẽ bỏ cuộc. Hiểu Đồng biết côlại làm tổn thương Vĩnh Thành lần nữa, cô ôm chầm lấy Vĩnh Thành đặt lên môi cậu một nụ hôn ấm áp.

Tàn bữa tiệc, Vĩnh Phong trở về căn nhà của mình, cậu ngã vật ragiường.Đầu cảm thấy choáng váng đau nhức. Cậu không biết đầu đau bởi vìrượu hay bởi vì cái hình ảnh Vĩnh Thanh đeo chiếc nhẫn vào tay HiểuĐồng. Chỉ biết rằng tim giờ đau đã vỡ ra thành ngàn mảnh nhức nhói. Cậunắm chặt con búp bê nga và chiếc nhẫn trắng sáng mà cậu lúc nào cũng đểbên cạnh mình. Cậu nhìn chiếc nhẫn trong tay mình. Nó chỉ là một chiếcnhẫn tầm thường mà cậu mua trong tiệm nữ trang, cho nên nó không sánhbằng chiếc nhẫn kim cương to lớn kia,không xứng đeo vào ngón tay nhỏnhắn kia.

Vĩnh Phong vùng mình ngồi dậy tức giận văng mạnh chiếc nhẫn và con búp bê nga kia vào tường. Con búp bê va mạnh vào tường rồi vỡ nát rơixuống đất, để lột ra một tờ giấy nhỏ được nhét bên trong. Chiếc nhẫn bịrơi xuống lăn vào một góc nằm im lặng.Vĩnh phong ngẩng đầu nhìn trần nhà ngăn co nước mắt chảy xuống gặm nhắm sự đau đớn trong lòng rồi cườiđiên dại ngã vật xuống giường.Cảm thấy cơn đau dạ dày ập đến, cậu oằnmình nằm ôm lấy bụng. Cứ để mặc cho nước mắt rơi, nó rơi vì cơn đau dạdày mà thôi chứ không phải vì người con gái đó.

Hiểu Đồng nằm trên giường thao thức nhìn chiếc nhẫn trên taymình. Chiếc nhẫn sang lấp lánh trong ánh đèn ngủ mơ hồ. Chiếc nhẫn có vẻ rộng hơn so với ngón tay cô. Đã từng có một chiếc nhẫn rất vừa, rất vừa với ngón tay của cô. Nước mắt lặng lẽ rơi, cô tháo chiếc nhẫn chần chừhồi lâu rồi đem cất .

Sau khi cái tin cô nhân viên tầm thường trong công ty được tổng giám đốc của tập đoàn Nguyên Thành Phong cầu hôn được đăng tin rầm rộ trên cácmặt báo, cô bé lọ lem đã tìm được một chàng hoàng tử. Khi thấy người yêu bị vu oan là ăn cắp, tổng giám đốc đã trở thành anh hung cứu mỹ nhân và còn ngỏ lời cầu hôn trước tất cả mọi người. Hiểu Đồng vô tình trở thành tiêu điểm của sự ngưỡng mộ và đố kỵ.Người thì cười giả lã với cô, hồhởi nói chuyện dù chẳng quan biết là bao.Tất cả mọi người dường như đềumĩm cười chào cô, làm cho Hiểu Đồng cảm thấy phiền não vô cùng.

Sau khi được Mai Phương đưa cho bảng báo giá bảo làm, Hiểu Đồngngồi cặm cụi hơn một tiếng đồng hồ tỉ mỉ tính từng con số. So sánh tớilui nhiều lần một cách chính xác thì đem đến cho Mai Phương nhưng nàongờ chỉ vài phút sau cô ta cầm bảng báo giá lớn tiếng mắng mỏ Hiểu Đồngthậm tệ. Nói Hiểu Đồng làm sai, lơ là chức trách của mình, ỷ mình đượctổng giám đốc để ý nên mới được ngồi lên chiếc ghế này – chiếc ghế củathư ký thân cận của phó tổng giám đốc.

Cô ta làm ồn ào đến nỗi tất cả mọi người đều ùa nhau đến xem,trưởng phòng phải vào báo cáo với Vĩnh Phong để cậu đích thân đi xử lý.Khi Vĩnh Phong vừa đi ra thì Mai Phương liền thu lại thái độ chua ghoacủa mình rồi hóa than thành một cô gái mềm yếu cần cù, khóe mắt đo đỏ,miệng chúm chím, giọng nhỏ nhẹ, ánh mắt mang theo chút tình tứ nhìn Vĩnh Phong khiến Hiểu Đồng suýt chút nữa thì phì cười ra trước mặt mọingười.

Cô ta nói với Vĩnh Phong giọng đầy ai oán :

- Phó tổng giám đốc, anh xem, đây là bảng báo giá của Hiểu Đồng làm,chỗ này chỗ này và chỗ này đều sai cả. Tính sai một cách ngớ ngẩn khôngchấp nhận được. Không biết cô ta nghĩ gì mà để sai lỗi nghiêm trọng đếnnhư vậy. Trị giá bảng hợp đồng làm công ty ta tổn thất hơn trăm tỷ, phótổng, anh phải gánh vác số tổn thất này đó ạ.

Vĩnh Phong lướt nhìn bảng báo giá rồi ngẩng đầu hỏi:

- Tổn thất cụ thể là bao nhiêu?

Mai Phương như chỉ chờ đợi câu hỏi này của Vĩnh Phong nên cô talặp tức đưa ra con số cụ thể. Nghe xong con số này tất cả mọi người đềuxanh mặt nhìn Hiểu Đồng.Mai Phương nhìn Hiểu Đồng đắt thắng, mĩm cườichế giễu rồi chờ đợi Vĩnh Phong khen thưởng.

Vĩnh Phong không nói gì chỉ xem xét bảng báo giá một cách tỉ mỉ lần nữa rồi ngẩng đầu lên hỏi Hiểu Đồng:

- Cô giải thích thế nào?

Hiểu Đồng chỉ khẽ cười nhạt, biết rõ đây là một âm mưu, nhưng cô không hề chỉ trích bất cứ ai, cứ bình tĩnh trả lời:

- Đây không phải bảng báo giá mà tôi làm, bảng báo giá tôi làm lúc nãyđã đối chiếu so sánh nhiều lần từng con số, những chỗ này chắc chắckhông phải những con số này. Nhưng rất tiếc tôi không giữ bản sao.

- Tại sao không giữ? – Vĩnh Phong lạnh lùng hỏi, ánh mắt có phần giận dữ.

- Vì đây không phải là công việc của tôi, tôi chỉ làm giùm chị ấy màthôi cho nên không giữ bản sao lại – Hiểu Đồng bình tĩnh nhìn thẳng Vĩnh Phong trả lời.

Vĩnh Phong cau mày nhìn Hiểu Đồng, nhưng cô đã không kịp cho cậu nói đã quay sang nhìn Mai Phương hỏi:

- Lúc nãy em đưa cho chị bảng báo giá này là 9h 20 phút đúng không?

- Đúng vậy – Mai Phương nghênh mặt đáp.

- Lúc chị phát hiện em làm sai là khi nào?- Hiểu Đồng tiếp tục truy vấn.

- 10 phút sau thì tôi phát hiện – Mai Phương đắt ý trả lời.

Hiểu Đồng cười nhạt nhìn sự đắt ý của Mai Phương, cô cầm bảng báo giá trong tay Vĩnh Phong xem xét tỉ mỉ rồi nói:

- Theo như tôi biết, phải tính trong cả bản hợp đồng, không thể tính ra trong vòng 10 phút như thế được vì nó khá phức tạp. Tôi phải làm hơn 1h đồng hồ mới xong. Cho dù chị có dung phần mềm chuyên nghiệp thao táctrên máy tính, ít nhất cũng phải mất 20 đến 30 phút mới xong.

Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý với lời của Hiểu Đồng, mọiánh mắt tập trung nhìn Mai Phương, mặt cô ta lặp tức tái lại, vẻ đắt ýlúc nãy biến mất.

- Từ lúc em đưa cho chị chỉ cách nhau 10 phút mà chị đã nhanh chóngtính lại chính xác mấy con số này, vậy thì hỏi chị, chị tính làm sao màhay như thế, làm cách nào để tính? – Hiểu Đồng tiếp tục truy vấn, MaiPhương nét mặt đầy hoảng hốt.

Vĩnh Phong liền ra lệnh:

- Lấy lại đây một bảng báo giá.

Một người nhanh chóng đi lấy đưa đến trước mặt Vĩnh Phong. Nhưng Vĩnh Phong xem qua một cái rồi hất mặt về phía Mai Phương nói:

- Đưa cho cô ta đi. Đưa cho cô ta đi.

Khi Mai Phương cầm lấy bảng báo giá trên tay, Vĩnh Phong mới lên tiếng:

- Bảng báo giá này dễ hơn bảng báo giá lúc nãy, tôi cho cô 20 phút. Côbắt đầu làm cho tôi một bảng báo giá hoàn chỉnh.Để xem trong 20 phút này cô nhẩm ra như thế nào.

Vừa nghe xong, Mai Phương xanh cả mặt, cô ta thấy lạnh tíat cả

người vội vàng đi làm bảng báo giá liền. Tất cả mọi người trong phòngđều nín thở nhìn cô ta mồ hôi vã trán làm bảng báo giá. Nhưng 20 phútsau cô ta chẳng thể làm được 1 phần 10 bảng báo giá, cũng có thể mộtphần do cô ta quá lo lắng mà không tập trung làm, nhưng chỉ điều nàycũng đủ chứng minh vừa rồi cô ta vu oan giá họa cho Hiểu Đồng. Mọi ánhmắt dè bĩu đều hướng về phía cô ta.

Mai Phương cứ nghĩ sẽ bị kiểm điểm trừ lương hay bị cho thôi việc nhưng nào ngờ Vĩnh Phong chỉ lừ mắt cảnh cáo:

- Tôi không muốn sự việc này tái diễn lần nữa đâu. Công ty này không phải là nơi các người ganh ghét *** hại nhau.

Nói xong cậu bỏ đi về phòng, tất cả mọi người cũng ai về chỗ nấy.về tình về lý thì Mai phương cũng phải nói một tiếng xin lỗi với Hiểu Đồng. Côta bấm bụng tiến đến bên Hiểu Đồng lí nhí xin lỗi. Nhưng cô ta vẫn ngoan cố không thừa nhận mình đã vu khống cho Hiểu Đồng mà nói:

- Xin lỗi em, là do chị nhìn nhầm bảng báo giá em làm với bảng báo giá khác.

Trước thái độ cố chấp của cô ta, Hiểu Đồng chỉ cười nhạt mà nói:

- Chuyện đã qua rồi thì bỏ đi. Nhưng xin chị từ nay về sau đừng nhìnnhầm bảng báo giá của cùng một công ty, cùng một vật liệu, cùng một sốliệu mà vu khống em như vậy nữa. Cũng cảm ơn trời, bắt đầu từ bữa tiệcngày hôm qua, tôi đã quyết không bao giờ để người khác *** hại mình nữa, cho nên sự việc ngày hôm nay mới bị tôi lột trần.

Nghe Hiểu Đồng nói Mai Phương tức giận cô ta ném cho Hiểu Đồng một cái nhìn căm tức rồi bỏ đi về chỗ ngồi.Không khí trong phòng làm việcngột ngạt vô cùng, những cái đầu chụ lại thập thò nhìn về phía Hiểu Đồng bàn tán.Hiểu Đồng cảm thấy mệt mỏi, cô quyết định xách túi đến tổtrưởng báo cáo mình đi xuống kho kiểm tra, rời xa chỗ này.

Vì chuyện lần tránh mặt Vĩnh Phong mà cô tình nguyện đi kiểm tra kho.Hôm nay vừa nhập một lô hàng mới, Hiểu Đồng có nhiệm vụ kiểm kê lại tấtcả.Trong lúc đang kiểm tra đột nhiên họ thấy có khói bốc ra, rồi chuôngbáo cháy vang lên, mọi người hoảng hốt thi nhau chạy ra ngoài. Tiếng lahét ầm ĩ khắp mọi nơi, mọi người chen lấn nhau mà chạy, khói càng lúccàng nhiều. Đang chạy Hiểu Đồng chợt nhớ ra bảng hợp đồng vẫn còn để lại trong kho, nếu mất bảng họp đồng thì sẽ phải bồi thường, cô liền quayđầu trở lại lấy mặc cho mọi người ngăn cản.

Cuối cùng cô cũng lấy được bản hợp đồng, bọc lại cẩn thận cô cho vào túi ôm chặt trong người vội vàng chạy ra.Nhưng những thùng hàng dường nhưbị trấn động nên lần lượt rơi xuống khiến Hiểu Đồng sợ hãi lùi lại. Côdẫm phải cái gì đó làm ngã nhào xuống đất, mấy cái kệ đựng hang cũng bắt đầu rơi xuống nhưng may mắn đã bị những thùng hàng chặn lại nên khôngđỗ ập lên người cô. Nhưng một chân của Hiểu Đồng lại bị kẹt vào trongmột kẹt kệ không tài nào rút chân ra được.Hiểu Đồng cố gắng hết sứcnhưng càng cố ríut chân chỉ càng làm cho các kệ càng nghiêng xuống nhiều hơn.Mồ hôi đã thấm đầy áo, khói bắt đầu bao quanh, Hiểu Đồng tuyệt vọng để mặc cho sự sống chết đến gần mình.Cô cố hết sức kêu cứu nhưng tất cả mọi người đã chạy ra ngoài hết rồi, với lại trong không khí ầm ĩ nàythì chẳng còn ai nghe thấy tiếng kêu nhỏ bé của cô.

Hiểu Đồng cuối cùng tuyệt vọng nghĩ đến cáci chết của mình.Lần lượt từng gương mặt hiện ra trong đầu cô. Cô run rẩy mò tìm điện thoại trong túi, cô gọi điện cho Đình Ân nghẹn ngào nói:

- Giúp mình, giúp mình chăm sóc bé Đường…

- Hiểu Đồng! Đã xảy ra chuyện gì vậy – Tiếng Đình Ân lo lắng hét lên trong điện thoại.

Nhưng Hiểu Đồng đã tắt máy, cô không còn nhiều thời gian nữa, khóicàng lúc càng nhiều, lửa cũng lớn dần, Hiểu Đồng bị khói làm ho sặc sụavà cay mắt. Cô bấm số gọi cho Trúc Diễm:

- Chị! Em xin lỗi, em không thể tiếp tục chăm sóc bé Phong được nữa, chị hãy mau lên đây đi.

Lần nữa, Hiểu Đồng cố gắng hít thở tìm kiếm không khí sống trong làn hói bụi nhưng mà không khí dường như bị đốt sạch, Hiểu Đồng cảm thấy khôngthể chịu được nữa.Cô muốn gọi điện cho Vĩnh Phong bởi vì giờ đây gươngmặt mà cô nhớ nhất là Vĩnh Phong. Nhưng cuối cùng cô không đủ can đảm để gọi điện cho Vĩnh Phong. Cô quyết định nhắn tin, tin nhắn chỉ vỏn vẹncó 5 chữ: “ Vĩnh Phong! Em yêu anh” . Nhưng cô vẫn còn chưa kịp gửi thìđã ngã xuống đất ngất đi.

Ngay lúc đó một một bóng ngườibất chấp ngọn lửa bên trong vẫn xông vào, bóng dáng cao lớn khỏe mạnhcủa cậu nhanh chóng tìm thấy Hiểu Đồng, cậu thấy cô đang nằm lay lấtdưới nền gạch thì hoảng hốt gọi tên cô. Vội vàng nâng hết những cái kệđang ngã xung quanh cô giải thoát cho cái chân của cô. Nhanh chóng bế cô lên chạy khỏi nơi biển lửa. Miệng vẫn không ngừng gọi tên cô mặc chokhói tràn vào cổ họng. Hiểu Đồng nghe tiếng gọi, cô mơ hồ hé mắt, tronglàn khói mỏng manh cô nhìn thấy gương mặt đầy lo lắng của Vĩnh Phong đãbị đen vì khói và đầy mồ hôi. Cô khẽ mĩm cười nghĩ rằng trước khi mìnhchết cũng có thể nhìn thấy mặt Vĩnh Phong thêm lần nữa, cô đưa tay vuốtnhẹ gương mặt của Vĩnh Phong, sau đó lại chìm vào im lặng.

Cuối cùng hai người cũng thoát ra dưới sự giúp đỡ của những ngườilính cứu hỏa. Tất cả mọi người bên ngoài đều mừng rỡ khi thấy hai người bọn họ trở ra.

Bên ngoài Vĩnh Thành khi hay tin cũng vội chạy đến, khi cậu biếtHiểu Đồng vẫn còn bị kẹt lại ở bên trong, cậu cũng muốn lao vào bêntrong để tìm cô nhưng tất cả nhân viên đều cố sức ngăn cậu vì lửa đanglớn dần. Vĩnh Thành không ngừng gào thét gọi tên Hiểu Đồng, ra sức vùngvẩy muốn thoát khỏi bàn tay níu giữ của mọi người. Chẳng còn là một tổng gíam đốc điềm đạm mọi ngày, cậu đã trờ thành một kẻ liều lĩnh chỉ uốnxông vào cơn biển lửa kia cho tới khi trong làn khói mỏng manh, VĩnhPhong bế Hiểu Đồng từng bước từng bước bước ra, Vĩnh Thành mới bình tĩnh trở lại.

Cậu mừng rỡ khi thấy Hiểu Đồng vẫn bình an, thở phào nhẹ nhỏm rồivội chạy đến bên cạnh Vĩnh Phong. Cậu nhìn chằm chằm vào bàn tay đangôm chặt lấy cơ thể bất động của Hiểu Đồng rồi từ từ giơ hai tay ra muốnbế lấy Hiểu Đồng.

Vào cái giây phút, hai người con trai, hai anh em cùng yêu một côgái cùng muốn giữ cô gái trong vòng tay mình, chẳng ai muốn nhường aicả. Nhưng Vĩnh Thành đã lên tiếng trong giọng nói rõ ràn vẫn còn ẩn chứa sự hoảng sợ tột độ:

- Cám ơn em đã cứu Hiểu Đồng.

Giây phút đó Vĩnh Phong đã buông tay, cậu biết rằng mình không cóđủ tư cách để bên cạnh cô. Tay cậu rời khỏi người cô rồi lặng lẽ đứngyên nhìn Vĩnh Thành bế Hiểu Đồng quay đi. Một chiếc băng ca được chờtới, Vĩnh Thành đặt Hiểu Đồng lên đó và đi theo lên xe cấp cứu.

Đình Ân nghe tin cũng vội chạy tới, cô nhìn thấy cảnh đó mà đaulòng thay cho cả ba người bọn họ. Cô im lặng nhìn Vĩnh Thành bế HiểuĐồng đi, rồi nhìn Vĩnh Phong từ từ ngồi bệch xuống đất. cô thở dài muốntiến đến an ủi Vĩnh Phong nửa không dám lại gần.

Ngay khi nghe cái tin kho hàng đột nhiên bốc cháy, Vĩnh Phong không nói không rằng lái xe lao đến kho hàng. Hai tay cậu không ngừng runlên, chỉ muốn nó biến thành đôi cánh để cậu có thể bay đến đó ngay lặptức. Cậu không ngừng cầu mong Hiểu Đồng cùng mọi người chạy thoát rangoài. Nhưng khi đến nơi, cậu đảo mắt tìm khắp nơi tìm cô nhưng khôngthấy, cậu thét gào tên cô cho đến khi có người bảo rằng cô vẫn còn kẹtlại trong kia.

Ngay khi biết rằng Hiểu Đồng có thể đã chìm trong biển lửa, Vĩnh Phong mới biết rằng cậu không thể nào quên cô.

Dù bị cô làm tổn thương cũng mặc, lãng quên cậu cũng mặc, cậu chỉbiết rằng bản thân mình không thể nào buông tay được, không thể nào coinhư cô chưa từng tồn tại trên đời. Thì ra con người khi đối diện trướccái chết của người mà mình yêu thương nhất thì mọi oán hận đều tan biếntất cả.

Mặc kệ sự ngăn cản của mọi người, Vĩnh Phong vẫn lao vào bêntrong, cậu chạy tìm từng kho hàng, thét gọi tên cô đến khản cổ họng. Tim quặng thắt đến ghẹt thở, long không ngừng cầu khẩn cô bình yên cho đếnkhi cậu nhìn thấy cô. Lòng vừa mừng rợ vừa sợ hãi vô cùng, toàn than run rẩy.

Khi cậu ôm lấy cô, bế cô trong vòng tay mình, cảm nhận được thânnhiệt của cô, cảm nhận được hơi thở yếu ớt của cô , vẫn không ngừng run. Bàn tay ôm cô thặt chặt, khẳng định sự tồn tại của cô.

Nhưng khi cậu nhận ra tất cả những điều này thì đã quá muộn rồi. Cô đã không còn thuộc về cậu nữa.

Hiểu Đồng đã khỏe hơn rất nhiều nhưng Vĩnh Thành vẫn ép buộc côphải nằm thêm một ngày nữa. Đang lúc đọc sách cho đỡ nhàm chán thì ĐìnhÂn đi vào , nhìn thấy Đình Ân, Hiểu Đồng mừng rỡ vô cùng.

- Cuối cùng cũng có người đến nói chuyện với mình rồi. Minh Thùy không đến cùng cậu sao.

- Mình sai con bé đi mau chút trái cây rồi – Đình Ân cười nói.

Hiểu Đồng nghiêng đầu nhìn Đình Ân, Đình Ân vội vàng tránh né ánhnhìn của Hiểu Đồng. Hiểu Đồng gấp quyển sách lại đặt xuống đầu giường,nghiêm túc nhìn Đình Ân nói:

- Cậu có chuyện gì muốn nói với mình à?

- Đâu có – Đình Ân vội chối.

Nhưng Hiểu Đồng đã nhìn thẳng Đình Ân dò xét.

- Được rồi – Đình Ân thở dài thú nhậ, cô đi đến bên cạnh giường rồingồi xuống nhìn Hiểu Đồng rồi nói – Thật ra lúc hỏa hoạn mình có chạyđến. Cậu có biết người đã lao vào biển lửa cứu cậu là ai không?

- Không phải là lính cứu hỏa à – Hiểu Đồng ngạc nhiên hỏi.

- Là Vĩnh Phong – Đình Ân liền phủ nhận.

- Là anh ấy – Hiểu Đồng bần thần xác định lại. Vậy mà cô cứ tưởng đó chỉ là ảo tưởng trong mơ hồ của mình.

- Lúc Vĩnh Thành bế cậu ra khỏi bàn tay Vĩnh Phong, cậu có biết nét mặt Vĩnh Phong trông như thế nào không? Mình nhìn thấy mà không khỏi xótxa. Anh ấy đã ngồi rất lâu trước bậc thềm của kho hàng, gương mặt đaukhổ đáng thương đến độ phát khóc, mình muốn đến an ủi anh ấy lắm nhưnglại không biết an ủi bằng cách nào cả. Cũng chỉ có thể đứng từ xa nhìnanh ấy mà thôi.

- Đừng nói nữa - Hiểu Đồng vội ngắt lời Đình Ân, tim cô đau như bị ngàn mũi kim châm vào, nhức nhói muốn vỡ vụn ra. Cô không dám nghe tiếp, nếu như còn nghe tiếp, cô sợ mình sẽ bị lay động mất.

- Hiểu Đồng, hà tất phải cố chấp như vậy chứ. Hãy quay lại với VĩnhPhong đi. Anh ấy còn rất yêu cậu, cậu cũng vậy, tại sao cứ lẫn tránh,làm khổ nhau như thế - Đình Ân vội khuyên nhủ.

- Đình Ân, cậu không hiểu đâu. Mình đã nhận lời Vĩnh Thành rồi, dù cómuốn quay lại cũng đã không còn kịp. Chiếc cầu giữa mình và Vĩnh Phongđã không còn nữa, cậu bảo mình quay về bên anh ấy bằng cách nào.

- Hiểu Đồng, cậu nghe đây. Thời gian qua lâu như vậy mà tình cảm củaVĩnh Phong vẫn không phai nhạt. Cả mạng mình anh ấy cũng không cần, vậythì xá gì một cái cầu bắc qua. Chỉ cần cậu gật đầu, dù bắt Vĩnh Phongxây ngàn cái cầu anh ấy cũng làm.

- Tổng giám đốc, đây là bản báo cáo của cũ hỏa hoạn ạ - Khương Thái cầm một bản báo cáo đưa trước mặt Vĩnh Thành.

- Để xuống đó đi – Vĩnh Thành gật đầu nói – Tổn thất thế nào?

- Dạ, cũng may là đám cháy phát sinh ở kho hàng phía tây cho nên tổnthất cũng không nặng, chỉ có vài người bị bị phỏng nhẹ, tôi đang lo phần bảo hiểm.

- Thay tôi đến thăm những người người đó.

- Vâng – Khương Thái gật đầu rồi lấy trong túi quần ra một cái điệnthoại đưa cho Vĩnh Thành – Đây là điện thoại của Hiểu Đồng, mộ ngườilính cứu hỏa đã nhặt được. Theo lời người đó, hình như trước khi ngấtđi, cô ấy có nhắn tin cho ai đó nhưng chưa kịp gửi. Người đó đã lưu vàohộp dự thảo rồi.

- Được rồi, để đó cho tôi.

Khi Khương Thái đi ra, Vĩnh Thành liền mở máy ra xem, cậu muốnbiết cô muốn nhắn tin cho ai. Trong long cậu có cảm giác bất an, cậu run run mở hộp dự thảo của điện thoại Hiểu Đồng ra. Chỉ có một tin duynhất. cái tin đó chỉ có 5 chữ. Vĩnh thành chua xót nắm chặt chiếc điệnthoại trong tay, cậu nhắm mắt lại, ngã người cười đau khổ.

Khi Vĩnh Thành trao trả điệnthoại lại cho Hiểu Đồng thì cô lập tức nhận được điện thoại của ông VănTrác. Ông ấy hẹn Hiểu Đồng cùng đi uống trà, Hiểu Đồng lập tức nhận lời.

- Nghe tin cháu bị kẹt trong hỏa hoạn, ông vô cùng lo lắng.

- Dạ, đã để ông lo lắng rồi – Hiểu Đồng cười cười nhìn ông Văn Trác.

- Bây giờ cháu sao rồi ?

- Cháu đã khỏe rồi ạ.

- Suốt thời gian qua, ông đã suy nghĩ rất nhiều về lời đề nghị của cháu – Ông Văn trác trầm ngâm nói.

Hiểu Đồng nghe ông nói vậy thì nóng lòng muốn biết câu trả lời của ông, cô ngồi thẳng lưng, mắt nhìn ông chờ đợi. Nhưng ông Văn Trác lạihỏi Hiểu Đồng một câu:

- Cháu có hối hận không?

- Trong lòng cháu đã không còn chỗ trống để chứa hai từ hối hận – Hiểu Đồng đáp không hề do dự.

Ông Văn Trác gật đầu, có vẻ hài lòng với câu trả lời của Hiểu Đồng, ông mĩm cười nhìn Hiểu Đồng rồi nghiêm nghị nói:

- Vậy thì ông nhận lời đề nghị của cháu, hy vọng hai ông cháu ta họp tác vui vẻ.

Hiểu Đồng nhìn ông Văn Trác khẽ cười trong lòng: “ Thiên thời,địa lợi, nhân hòa cô đã có đủ. Bây giờ là lúc giúp Đình Ân lấy lại hợpđồng”

Khi Hiểu Đồng vừa mở cửa vào nhà thì bị một bóng đen khá cao lớnkéo mạnh cô vào nhà đóng sầm cửa lại. hiểu Đồng kinh hãi trong lòng, tim gần như rơi ra ngoài, cô định hét lên kêu cứu nhưng một bàn tay đã bịpchặt lấy miệng cô. Hiểu Đồng sợ hãi đến run cả người cô định phản khánglại nhưng một giọng nói quen thuộc vang lên phảng phất mùi rượu và thuốc lá.

- Là anh….

Sau khi Hiểu Đồng nhận ra được giọng nói đó và không còn giãygiụa phản kháng thì bàn tay đặt trên miệng cô dần dần lỏng ra. Hiểu Đồng lúc này mới thở hắt ra, đưa tay chặn ngực từ từ thở, ổn định nhịp timcủa mình.

Lát sau khi ánh mắt đã quen dần với bóng tối, cô mới đưa tay lầnmò công tắc đèn. Ánh đèn sang lên gương mặt Vĩnh phong cũng dần hiện ra . Cậu đang ngồi bên bậc thềm chỗ kệ dép. Hiểu Đồng nhìn cậu lo lắng hỏi:

- Sao anh lại đến đây. Có chuyện gì à.

Vĩnh Phong ngồi im lặng nhìn Hiểu Đồng , lát sai cậu đứng lên kéohiểu Đồng vào lòng giữ chặt, mắt nhắm ghiền, môi mím chặt. Lát sau cậunói:

- Anh đã rất hối hận. Ngay khi đặt chân ra sân bay, anh đã rất hối hận. Ngay khi đặt chân lên đất mỹ, anh đã nhớ em vô cùng, chỉ muốn quay trởvề bên cạnh em. Từng ngày từng phút từng giây anh đều nhớ đến em.

Những lời nói xuất phát từ tim của người kia làm Hiểu Đồng thấyđau vô cùng. Như thể máu từ trong tim đang nhỏ nhỏ từng giọt ra ngoài.Cái đau đớn này khiến người ta khó chịu vô cùng, rõ ràng là muốn đónnhận những lời nói này nhưng lại không thể nhận.

Hiểu Đồng cố tỏ ra lạnh lùng hỏi:

- Anh hối hận thì có liên quan gì đến tôi .

Nói rồi cô xô Vĩnh Phong ra xa, rồi nhìn Vĩnh Phong cười nhạt:

- Từ bữa vũ hội tôi có thể coi như chính thức là chị dâu của anh. Chonên từ nay về sau mau anh lịch sự hơn một chút. Anh có thấy chiếc nhẫnmà Vĩnh Thành đã đeo trên tay tôi không? Đó mới chính là chiếc nhẫn màtôi muốn, con gái cần kiếm những người đàn ông có thể vì mình mà bỏ cảmột gia tài. Đời này cứ sống dựa vào tình yêu thì chỉ có nước chết đóimà thôi.

Ánh mắt Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng vừa bi phẫn vừa đau đớn vừa xót xa, môi cậu nhấp nháy không nên lời.

Hiểu Đồng đau lắm, cô thấy đau đến không thở nổi. Nhưng mà cô đànhphải nhẫn tâm thôi, đành phải trở thành kẻ xấu xa trong mắt Vĩnh Phong.Nắm chặt tay lại, Hiểu Đồng nhướn mày liếc nhìn Vĩnh Phong lạnh lungnói:

- Làm ơn đi ra khỏi nhà tôi. Tôi không muốn có lời dị nghị không tốt nào tới tai chồng chưa cưới của tôi.

Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng rồi cười, cười cho sự nhục nhã của mình.Dù cậu gạt bỏ tất cả, bất chấp mọi thứ lao đến bên người ta, nhưng người ta lại không cần cậu. cậu chẳng khác nào một miếng giẻ rách cần quăngbỏ. Cậu lặng lẽ bỏ đi.

Hiểu Đồng chờ nghe tiếng bước chân của Vĩnh Phong đi xa rồi mớingồi sụp xuống bật khóc. Cô chỉ có thể nói ba từ:” Em xin lỗi”

Dạo gần đây nhân viên làm việc với tổng giám đốc cảm thấy rấtthoải mái. Ai cũng biết nguyên nhân là do đâu. Đã vậy không sợ phải làmbù giờ nữa vì tổng giám đốc bận đưa rước vợ chưa cưới. Trông hai ngườivừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ. Ai nhìn vào cũng thấy họ thật xứngđôi.

Nhưng những người làm việc bên dưới phó tổng giám đốc thì lại rấtkhổ cực. Lúc nào cũng giống như là đang ở biển lửa núi băng, thấp thỏmkhông yên, lo trước sợ sau. Làm việc đầu tắt mặt tối lại phải làm thêmgiờ. Ai cũng oán than trong long nhưng không nói ra.

Hôm nay Vĩnh Phong có hẹn với giám đốc công ty NK, Vĩnh Phongngồi trên ghế xoay người nhìn ra tấm kính bên ngoài chờ đợi.

Đúng hẹn, giám đốc NK đi đến, Vĩnh Phong vẫn ung dung nhìn ra bên ngoài. Giám đốc NK là một người có bề ngoài béo ú, cái bụng bia của ông ta to gần bằng phụ nữ mang bầu chin tháng. Gương mặt thì đầy khả ố. Lúc đi vào ông ta còn nháy mắt trêu ghẹo cô nhân viên đứng ở dưới quầy tiếp tân.

Vừa bước vào trong phòng ông ta liền cười giả lã chào:

- Chào phó tổng giám đốc, thật vinh hạnh khi hôm nay mới được gặp mặt.

Chiếc ghế liền nhẹ nhàng xoay lại, nụ cười nửa miệng rất đẹp củaVĩnh Phong xếch lên, mắt cậu nheo lại nhìn giám đốc NK mở miệng nói:

- Lâu quá không gặp, giám đốc Vương.

Nghe tiếng chào và nhìn thấy Vĩnh Phong giám đốc Vương gần như ákhẩu không nói thêm được điều gì cả. Dưới ánh mắt sắc bén hơn dao vàlạnh lùng như băng giá, sự im lặng đáng sợ của Vĩnh Phong, giác đốcVương thấy lạnh toát toàn thân, trời không nóng lại đỗ mồ hôi, miệngkhông ngừng nuốt nước bọt.

Đã hơn 2 năm rồi nhưng ông không thể quên được trận đòn năm nàocủa Vĩnh Phong và ánh mắt giận dữ muốn giết người của cậu khi bắt gặpông và Hiểu Đồng ở cùng khách sạn.

Nhìn thấy dáng vẻ thảm hại đến đáng thương của giám đốc Vương,Vĩnh Phong khẽ cười, cậu đứng dậy khỉ ghế tiến tới bàn tiếp khách nhếchmôi cười lần nữa nói:

- Giám đốc Vương mời ngồi.

Giám đốc Vương dè dặt ngồi xuống, lòng bàn tay không ngừng đổ mồhôi, cầm tách trà cũng run rẩy. Vĩnh Phong nhìn cái lão già nhát cáy sợchết này thì muốn cười lớn nhưng cậu lịch sự rót trà rồi nói thẳng vàovấn đề công việc, không mảy may nhắc đến chuyện xưa, làm giám đốc Vươngđã bớt căng thẳng vui vẻ bàn công việc, còn thịnh ý mời Vĩnh Phong cùngđi ăn cơm một bữa, nhưng Vĩnh Phong đã lịch sự từ chối.

Mấy ngày sau, khi có kẻ kinh hãi tìm gặp Vĩnh Phong rất nhiều lầnnhưng không được. Cuối cùng ông ta chạy thẳng đến nhà Vĩnh Phong tìmkiếm. Vừa mở cửa ra, Vĩnh Phong đã nghiêm sắc mặt hỏi:

- Ông đến đây làm gì?

- Cậu Phong, à không phó tổng, tôi xin cậu. Xin cậu chừa cho tôi con đường sống.

- Tôi không hiểu ông muốn nói gì cả, ông về đi – Vĩnh Phong khoát tayxua đuổi và định đóng cửa lại nhưng giám đốc Vương đã nắm lấy cánh cửakhông buông.

- Tôi không nghĩ ông hành động một cách ngu dại như vậy đâu – Vĩnh Phong lừ mắt cảnh cáo.

Giám đốc Vương sợ hãi rút tay lại, nhưng đột nhiên ông ta quỳ xuống trước con mắt kinh ngạc của Vĩnh Phong.

- Tôi xin cậu, xin hãy tha cho tôi con đường sống. Tôi còn cha mẹ giàvà vợ con cần nuôi. Nếu tôi đi tù họ sẽ sống rất khổ sở. Tôi xin cậu,tôi biết cậu vẫn còn hận tôi chuyện năm xưa nên mới làm như vậy nhưng mà ….- Nói đến đây ông ta bỗng im bặt.

- Ông làm ơn về cho, ông còn làm phiền tôi nữa thì càng khiến ông vàotù nhanh hơn – Vĩnh Phong lạnh lung xua đuổi mặc kệ sự van xin của giámđốc Vương.

Cậu định khép cửa lại nhưng lại bị giám đốc Vương chặn lại lần nữa,lần này ông ta không giấu diếm gì nữa, quyết định khai ra toàn bộ sựthật.

- Tất cả đều là do mẹ cậu sắp đặt, năm xưa tôi và Hiểu Đồng chỉ lànhững diễn viên trong vở kịch của mẹ cậu mà thôi. Tôi và cô ấy không cóbất cứ mối quan hệ nào với nhau cả.

Cánh cửa đang khép lại bỗng khưng lại, Vĩnh Phong sững sờ khi nghegiám đốc Vương nói, ông ta bèn nuốt nước bọt nói tiếp toàn bộ câuchuyện.

- Tất cả đều là một vở kịch do mẹ cậu sắp đặt. Vì biết cậu Quốc Bảothường thường cùng bạn gái đến đó, cho nên mẹ cậu bắt tôi và Hiểu Đồngvờ như cũng đến đó để cho cậu ta bắt gặp cảnh âu yếm cùng bước vào phòng của chúng tôi. Trong phòng, mẹ cậu đã sắp đặt sẵn một cô gái, Hiểu Đồng cứ ẩn mình bên trong tolet để tôi và cô gái này cùng tạo hiện trường ân ái hoan lạc. Nếu cậu đến, quản lí của khách sạn sẽ gọi điện báo chochúng tôi biết, cô gái kia sẽ trốn vào trong tolet. Còn Hiểu Đồng cứ thế chờ cậu đến rồi bước ra ngoài, làm như vừa cùng tôi làm chuyện ấy xong.

Vĩnh Phong quá đỗi boàng hoàng trước sự thật mà giám đốc Vương đãkể. Cậu đứng bất động bên cánh cửa, sắc mặt thay đổi làm giám đốc Vươnghơi hoảng, ông ta vội lôi trong túi ra những tấm hình mà năm xưa ông tađã bị chụp lén và ghép hình Hiểu Đồng vào cùng.

- Cậu xem xem, đây là nững tấm hình năm xưa của tôi và các cô tìnhnhân. Mẹ cậu đã cho người chụp lại và ghép hình Hiểu Đồng vào.

Vĩnh Phong run rẩy cầm lấy mấy tấm hình đang giơ trước mặt mình. Cậu nhận ra không gian căn phòng trong mấy tấm hình đó, cả tư thế âu yếmnhau của hai nhân vật trong hình. Chỉ khác là trong hình là gương mặtcủa cô gái khác.

- Cậu Phong, tôi đã nói hết ra rồi. Mong cậu hãy bỏ qua cho tôi lần này, tôi xin cậu.

Nhưng Vĩnh Phong đã không còn muốn nghe thêm nữa. Cậu đóng sầm cánh cửa lại, cầm mấy tấm hình đi thẳng về phòng. Giám đốc Vương dườngnhư cũng hiểu tâm trạng cậu lúc này, ông ta không dám làm phiền nữa cũng lặng lẽ ra về.

Cậu đã rất oán hận, cậu đã sống trong nỗi hận, giận dữ, đau khổ và nhung nhớ. Nhưng tất cả hóa ra chỉ là một màn kịch. Vĩnh Phong ngãngười lên giường cậu đưa mắt nhìn lần lượt lần lượt những tấm hình màgiám đốc Vương đưa. Toàn bộ đều giống như những tấm hình trước đây cậuđã thấy. Nhưng gương mặt thì hoàn toàn khác biệt.

Nộ khí phát ra, Vĩnh Phong vò nát mấy tấm hình trong tay quăngmạnh đi vào một góc tường. Những tấm hình bị vo tròn quăng mạnh đập vàotường rồi rơi xuống nằm ngay bên cạnh đống bể nát của con búp bê nga.Vĩnh Phong xúc động bước đến bên con búp bê, thứ duy nhất cô để lại chocậu. Vô tình cậu phát hiện trong đó có một tờ giấy nhỏ. Vĩnh Phong vộivàng nhặt lên xem. Trong đó có một hàng chữ:” Chờ em! Bởi vì em yêu anh”

Tim kích động vô cùng, nó có thắt lại rồi đột ngột đập mạnh, khiếntoàn thân Vĩnh Phong run lên và đau đớn. cậu không còn trần chừ một phút giây nào nữa, vội vàng tong cửa lên xe chạy đến nhà Hiểu Đồng, nhưngcánh cửa nhà cô khép kín. Vĩnh phong lien tục gọi điện cho Hiểu Đồngnhưng cô không bốc máy. Mọi kí ức bỗng ùa vào trong trí óc của VĩnhPhong.

“ Tất cả đều là một vở kịch do mẹ cậu sắp đặt”

“ Bởi vì tôi sợ đắng cho nên ông trời mới luôn mang lại cay đắng cho tôi”

“ Em muốn được làm gió quấn quanh bên anh. Không có bất cứ thứ gì có thể thổi em rời xa anh…”

“ Nếu em phạm phải lỗi lầm lớn với anh, anh có tha thứ cho em không?”

“ Nếu như em vì lí do nào đó mà rời xa anh, …thì anh sẽ làm sao? – Anh…. sẽ để em yêu anh lần nữa ”

“ Vĩnh Phong! Em yêu anh, lời nói này xuất phát từ trái tim em, bấtluận sau này có xảy ra chuyện gì, anh cũng phải tin rằng em yêu anh”

Từng đoạn từng đoạn kí ức chạy qua đầu Vĩnh Phong, khiến cậu khó thở. Tại sao bây giờ cậu mới hiểu ra những lời nói đó.

Tất cả đều do mẹ cậu làm. Vĩnh Phong nghĩ tới đây, cậu tức giậnquay đầu xe phóng thiệt nhanh về nhà mình. Vì bệnh tình ông VĩnhNguyên,bà Mai Hoa và ông quyết định về nước dưỡng bệnh.

Vĩnh phong vừa đến trước cửa nhà đã nghe tiếng cãi nhau của bà Mai Hoa và Vĩnh Thành.

- Con yêu Hiểu Đồng, con sẽ bảo vệ cô ấy. Con sẽ không để mẹ chia rẻcon và cô ấy giống như chia rẻ Vĩnh Phong và cô ấy đâu. Con sẽ giữ cô ấy bên cạnh con mãi mãi. Nếu mẹ dám làm hại cô ấy, con sẽ mãi mãi căm hậnmẹ.

- Con đúng là một đứa con bất hiếu, vì một cô gái mà chống đối lại mẹmình. Từ xưa tới nay, con luôn nghe lời mẹ, chính vì con bé ấy xúi giụccho nên con mới trở nên bất hiếu như vậy. Cái con bé xấu xa ấy…- Bà MaiHoa tức giận mắng.

- Mẹ thôi đi, con không cho phép mẹ sỉ nhục cô ấy – Vĩnh Thành phẫn nộ cắt lời bà Mai Hoa.

- Bốp…..

- Bây giờ con dám lơn tiếng với mẹ sao. Từ trước đến nay, con chưa baogiờ dám cãi lại lời mẹ, nay con dám quát mắng mẹ. Con làm mẹ quá đaulòng rồi. Con đừng mong mẹ tác hợp cho con và con bé đó.

- Con lặp lại lần nữa. Con yêu Hiểu Đồng, con sẽ không từ bỏ cô ấy. Con không như Vĩnh Phong để mẹ tùy tiện sắp đặt chia rẽ, làm hại Hiểu Đồng. Con nhất quyết bảo vệ cô ấy.

Bà Mai Hoa định lên tiếng mắng thì …

- Rầm…..

Cánh cửa nhà bị một lực khá mạnh phá tung ra, bà Mai Hoa và VĩnhThành kinh ngạc nhìn về phía cửa. Gương mặt đầy căm giận của Vĩnh Phongtừ từ hiện ra sau cánh cửa. Cả hai mẹ con Vĩnh Thành và bà Mai Hoa không hẹn mà cùng tái mặt rồi im lặng.

- Tất cả đều là sự thật sao – Vĩnh Phong bước vào, giọng chua xót hỏi.

- Chính mẹ, chính mẹ đã bày kế chia rẽ con với Hiểu Đồng. Chính mẹ sắp đặt tất cả sao? – Vĩnh Phong giận dữ hỏi.

Bà Mai hoa trước câu chất vấn của con thì không dám lên tiếng. Hiểu con không ai bằng mẹ, nếu bây giờ bà lên tiếng thì chỉ càng châm themcơn cuồng nộ của Vĩnh Phong mà thôi.

- Tại sao? Tại sao mẹ làm vậy, mẹ nói đi – Vĩnh Phong nhìn bà bằng ánh mắt đau đớn hỏi.

Bà Mai Hoa quay mặt đi nơi khác không trả lời. Vĩnh Phong cười đau khổ nhìn bà rồi chuyển sang Vĩnh Thành.

- Tại sao anh biết rõ sự thật lại không cho em biết chứ. Anh có biết em đau khổ thế nào trong mấy năm qua hay không. Còn anh, anh lại âm thầmtiếp cận cô ấy, chiếm lấy cô ấy. Anh đúng là đồ khốn.

Vĩnh Thành trước câu mắng của Vĩnh Phong thì tức giận quay qua nhìn cậu nói:

- Đúng vậy, anh là đồ khốn. Biết rõ em yêu Hiểu Đồng nhưng vẫn tiếp cận cô ấy. Nhưng Vĩnh Phong tại sao em không nghĩ nếu không phải là anh thì cũng sẽ là một người đàn ông khác đến bên Hiểu Đồng. Hiểu Đồng là mộtcô gái tốt nhưng lại khổ mạng. bất cứ người đàn ông nào gặp cô ấy cũngđều muốn vươn tay ra che chở. Anh cũng chỉ là một thằng đàn ông bìnhthường như bao thằng đàn ông khác. Nếu có trách thì hãy tự trách mình,tại sao em không chịu giữ chặt cô ấy, tại sao lại bỏ đi.

Vĩnh Phong bị đã kích lớn sau câu hỏi lại của Vĩnh Thành. Toàn thân chao đảo phải lùi về sau mấy bước. Đúng vậy, không có Vĩnh Thành thì sẽ có một người đàn ông khác đến bên Hiểu Đồng, người sai duy nhất chínhlà cậu.

- Anh gặp cô ấy khi cô ấy ngã trước đầu xe của anh ở sân bay khi đitiễn em. Nếu như cô ấy ko6ng gọi tên em thì có lẽ anh cũng chẳng quantâm đến cô ấy. Nhưng vì em, vì em nên anh mới tiếp cận cô ấy. Muốn biếtlí do vì sao nhẫn tâm làm tổn thương em mà rồi còn đau khổ gọi tên emtrong giấc mơ khi mà nước mắt lại rơi như thế. Và rồi anh phát hiện mình yêu cô ấy lúc nào không hay biết. Anh sợ hãi, anh rất sợ hãi, anh tự sỉ vả mình. Nhưng rồi tình cảm lấn áp lí trí của bản thân, mỗi ngày anhđều thấy nhớ cô ấy, muốn bảo vệ cô ấy. Nhưng anh vẫn nghĩ đến em, anh đã gọi điện hỏi em có còn yêu cô ấy hay không? Nhưng em đã trả lời thế nào hả.

Vĩnh Thành đột ngột hỏi lớn, càng làm Vĩnh Phong thấy đau khổ.

- Em bảo em đã quên cô ấy rồi, hiện giờ em đã có người yêu khác. Cô ấychỉ là một trò chơi, bây giờ thì em đã chán rồi. Anh không tin, cho nênanh cho nguời kiểm tra lại. Kết quả là những tấm hình gửi về cho anh đều là cảnh âu yếm của em và Anh Kỳ. Em nói xem, lúc đó em vì cái gì mà làm vậy. Anh vì cái gì mà không thể tiến đến với Hiểu Đồng.

- Vì em muốn quên Hiểu Đồng , muốn gạt bỏ hình bóng cô ấy mới chấp nhận Anh Kỳ. Nhưng sau đó em đã nhanh chóng nói rõ với Anh Kỳ rồi. Trongtrái tim em chỉ có một mình hình bóng Hiểu Đồng mà thôi. Nếu như anh nói rõ cho em biết mọi chuyện là do mẹ sắp đặt thì em nhất định sẽ quay về. Nhất định sẽ ở bên cô ấy.

- Đúng! Anh thừa nhận lúc đó anh ích kỷ. Bởi vì anh đã quá yêu HiểuĐồng rồi. Nhưng mà em có biết không, nếu như anh nói rõ toàn bộ sự thậtvới em, em trở về thì sao hả. Mẹ vẫn tiếp tục tìm cách chia rẻ haingười, tiếp tục làm Hiểu Đồng đau khổ. Em lấy gì bảo vệ cô ấy chứ hả.

Vĩnh Phong như không còn sức lực nữa, đúng là cậu không có cách nào bảo vệ cô ấy cả. Yêu thương cô ấy, có thể hy sinh mạng sống vì cô ấynhưng lại không có cách nào bảo vệ cô ấy khỏi chính mẹ mình. Một TriệuVĩnh Phong lúc đó chỉ là một anh chàng công tử có mẻ bề ngoài mà thôi,hoàn toàn sống bám vào gia đình. Thì có tư cách gì chăm sóc lo lắng choHiểu Đồng, thậm chí là người nhà cô ấy. Vĩnh Phong cay đắng nhận ra sựvô dụng của mình.

- Không phải anh không nghĩ đến tình anh em giữa chúng ta. Anh đã từngcho em cơ hội, đã đau khổ thế nào em biết không hả. Vì sao anh lại sắpxếp cho Hiểu Đồng đến làm ở phòng kinh doanh. Vì sao khi Hiểu Đồng bịbệnh, người mà anh gọi là em chứ không phải trợ lí của mình. Là ai bảo** yêu cầu Hiểu Đồng đến chăm sóc cho em. Anh đã cho em rất nhiều cơhội, nhưng em lại không biết nắm bắt. Em làm khổ Hiểu Đồng, làm cô ấyđau đớn, làm cô ấy khóc, những điều đó anh điều biết. Lúc đó anh chỉmuốn chạy về kéo cô ấy rời xa khỏi em mà thôi. Nhưng anh không làm vậy,vẫn muốn tiếp tục cho em cơ hội. Lần này trở về, anh vẫn muốn cho emthem một cơ hội nữa nên mới không nói với cô ấy. Cuối cùng thì sao, emtrơ mắt ngó cô ấy bị người ta vu oan mà không một tiếng bênh vực. Đếnlúc này nếu anh còn cho em thêm cơ hội nữa chỉ là làm khổ Hiểu Đồng them mà thôi. Cho nên em không thể trách anh được.

- Vậy tại sao anh không nói với em. Nếu lúc trước em vẫn còn là mộtthằng nhóc dựa dẫm vào gia đình. Tại sao bây giờ khi anh đã chấp nhậncho em thêm một cơ hội, tại sao không chịu kể rõ mọi chuyện với em -Vĩnh Phong đau khổ chất vấn.

- Vĩnh Phong! Anh nghĩ em phải biết điều này. Yêu là phải tin tưởng lẫn nhau. Lần này em không tin tưởng cô ấy, vậy thì chỉ cần mẹ lại tạo mộthiểu lầm khác, em lại tiếp tục không tin tưởng cô ấy nữa. Vậy thì tạisao anh lại phải cho em biết sự thật chứ - Vĩnh Thành bình thản nói.

Câu nói này như ngọn núi từ trên trời rơi xuống đè thẳng vào lòng Vĩnh Phong. Thêm lần nữa chứng minh người sai là cậu.

- Lần này anh sẽ không từ bỏ Hiểu Đồng – Vĩnh Thành quả quyết nói, cậu nhìn thẳng Vĩnh Phong anh mắt đầy kiên quyết.

- Em sẽ giành lại cô ấy, em sẽ bù đắp lại mọi đau khổ mà em đã gây racho cô ấy – Vĩnh phong cũng cương quyết nói, cậu đã có câu trả lời chotrái tim mình ngay lập tức.

Bà Mai Hoa từ nãy giờ vẫn sững sốt nhìn hai đứa con trai bà, haian hem lúc nào cũng yêu thương nhau. Mà giờ đây, chúng đang bắt đầu trởmặt với nhau bởi vì một cô gái. Không! Bà không muốn thấy cảnh này, bàquyết định lên tiếng:

- Hai đứa hãy thôi đi. Mẹ sẽ không cho phép con bé đó bên cạnh bất cứ đứa nào cả. Có nghe rõ chưa?

- Mẹ! Con đã là người độc lập. Con vẫn chưa trách mẹ năm xưa đã chia rẽ chúng con. Nếu mẹ còn cố tình làm khó dễ cô ấy, mẹ sẽ mất luôn con –Vĩnh Phong lập tức nói. Nói rồi cậu quay lưng bỏ đi.

- Con cũng vậy, con chấp nhận vì cô ấy mà mang tội bất hiếu – VĩnhThành cũng lên tiếng sau đó cũng theo chân Vĩnh Phong bỏ đi ra khỏi nhà.

- Hai đứa mau đứng lại đó – Bà Mai Hoa hét lên nhưng chẳng ai đứng lại cả.

Bà Mai Hoa chết lặng nhìn hai đứa con trai của bà từ từ bỏ đi. Haiđứa vì Hiểu Đồng mà dám cải lại bà, vì Hiểu Đồng mà oán trách bà, vìHiểu Đồng mà rời bỏ bà. Bà ngồi phịch xuống ghế tự hỏi:” Chẳng lẻ hànhđộng năm xưa của bà là sia lầm sao? Để bây giờ không chỉ một mà nhữnghai đứa con của mình bị cướp đi.”

“Không! Bà nhất quyết không thể ngồi yên như vậy được”.

Vĩnh Phong lái xe thật nhanh đứng trước cửa nhà của Hiểu Đồng. Từng giờ từng phút từng giây lúc này cậu đều mong ngóng.

Trong lúc cậu đang châm lửa hút thuốc thì từ phía bên người có tiếng hét lên gọi tên mình:

- Anh Vĩnh Phong.

Vĩnh Phong quay lại nhìn. Một cô bé có khuôn mặt xinh xắn, cột tóchai cùm đong đưa trong gió đang chạy như bay về phía mình, miệng nở nụcười đầy rạng rỡ. Gương mặt vô cùng quen thuộc nhưng đã lâu rồi cậukhông gặp.

- Bé Đường! – Vĩnh Phong ngỡ ngàng gọi.

- Anh Vĩnh Phong! Anh Vĩnh Phong ! …… - Bé Đường vui mừng réo gọi tên cậu không ngừng.

- Em vẫn còn nhớ anh – Vĩnh phong ngạc nhiên hỏi, cậu nhìn bé Đườngthật kỹ, con bé lớn rất nhiều. Lúc cậu đi con bé vẫn chỉ là cô bé 5tuổi.

- Dạ, tất nhiên em vẫn nhớ anh rồi. Chị Đồng vẫn thường lấy hình anh ra nhìn rồi khóc mà. Lúc em hỏi, chị ấy chỉ bảo, anh đi nước ngoài thôi –Bé Đường hồn nhiên ngây thơ hỏi.

Ngay lúc đó, một phụ nữ bế trên tay một đứa trẻ tiến về phía họ.Đứa bé đó chính là bé Phong còn người phụ nữ, Vĩnh Phong cảm thấy rấtquen mặt.

- Chị Trúc Diễm! Đây là anh Vĩnh Phong – Bé Đường hồ hởi giới thiệu.

- Chào cậu! còn nhận ra tôi không? – Trúc Diễm mĩm cười nhã nhặn hỏi.

- Cô chính là cô gái ….- Vĩnh Phong chợt nhớ ra nói.

- Phải! – Trúc Diễm gật đầu.

- Mẹ! Con muốn ăn bánh – Bé Phong đột nhiên lên tiếng.

- Được rồi, vào nhà mẹ cho con ăn – Trúc Diễm nựng nịu bé Phong rồi nói.

Vĩnh Phong ngạc nhiên khi nghe tiếng mẹ của đứa bé và tiếng đáp lời của Trúc Diễm. Trúc Diễm nhìn cậu giới thiệu:

- Đây là con trai tôi, tôi phải về quê chăm sóc ba mẹ bị bệnh nên gửicon cho Hiểu Đồng. cậu vào nhà ngồi chơi đi, tôi có chuyện muốn nói vớicậu.

- Đi anh Vĩnh Phong, vào nhà em chơi đi, láy nữa chị Hiểu Đồng về, gặpanh chắc chị ấy vui lắm. Chị cứ nhìn hình anh rồi khóc hoài – Vĩnh Phong chưa kịp nói gì thì bé Đường đã kéo tay cậu lôi đi.

Vừa vào nhà thì bé Đường đã chạy thẳng lên lầu lấy xuống một chiếc hộp. Cô bé háo hức mở ra cho Vĩnh phong xem.

- Anh xem nè, chị Hiểu Đồng quý tấm hình này lắm, chị ấy hay nhìn nó rồi khóc.

Bé Đường chìa ra trước mặt Vĩnh Phong một tấm hình, cậu nhận ratấm hình cưới của hai người. Tim vô cùng xúc động, cậu đã nghĩ cô đốthết rồi, không ngờ cô vẫn còn giữ lại nó. Bàn tay khẽ run theo nhịp tim.

- Bé Đường mau dẫn bé Phong lên lầu ăn bánh vẽ tranh đi. Chị Trúc Diễmcó chuyện muốn nói với anh Vĩnh Phong – Trúc Diễm cắt ngang câu chuyệncủa hai anh em.

Bé Đường ngoan ngoãn dẫn bé Phong lên lầu. Trúc Diễm lúc này mới nhìn Vĩnh Phong rồi nói:

- Đáng lí ra tôi không định nói ra chuyện này. Nhưng khi thấy cậu đứngtrước cửa nhà, tôi đã không thể giữ trong lòng được nữa….

Trúc Diễm nhìn Vĩnh phong đang im lặng nghe mình nói thì nói tiếp.

- Tôi không biết đến giờ phút này cậu còn yêu Hiểu Đồng không nhưng tôi vẫn muốn nói ra toàn bộ sự thật năm xưa.

Nói rồi Trúc Diễm bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện. Về cuộc tình giữa bà Cẩm Du và ông Vĩnh Nguyên, về lí do Hiểu Đồng buộc phải chấpnhận làm theo điều kiện của bà Mai Hoa.

- Chắc cậu cũng biết, Hiểu Đồng rất ghét hút thuốc và uống rượu đúngkhông. Nhưng để có thể diễn được màn kịch trước mặt cậu, con bé đã tậpuống rượu đến độ phải nhập viện vì bị ngộ độc. Ói mửa đến ra cả mậtxanh, mặt mày tái mét. Cuối cùng phải làm loãng rượu ra để con bé uốngtrước mặt cậu. Cái tên lúc đó cũng là một diễn viên mà thôi chứ chẳngphải công tử ăn chơi gì. Để trở thành một vũ nữ sành điệu, con bé phảitheo tôi tập nhảy đến tróc hết đầu ngón chân, rộp hết cả da. Khi hútthuốc thì ho sặc sụa, cho nên chỉ hút vài cái rồi tắt ngay.

Vĩnh phong nghe Trúc Diễm nói, cảm thấy xót xa vô tận, cậu nhớ lại lúc trong khách sạn, cô cứ lấy thuốc hút rồi lại dụi tắt, rồi lại lấyra hút rồi dụi tắt. Lúc đó, cậu không để ý đến hành đồng bất thường đóvì cậu đang bị cơn ghen lấn áp lí trí.

- Hiểu Đồng nói với cậu, bé Đường là con của nó với ông chủ quán phởphải không? Nhưng thật ra ông ta bị vô sinh. Làm gì có khả năng đẻ con, vì việc này vợ ông ta mới làm ngơ cho ông đi tằng tịu với người khác.

- Cậu có biết con bé đã đứng dưới trời mưa hơn nữa tiếng đồng hồ để tìm chiếc nhẫn của cậu. Đến nỗi bị sốt cao nhưng dù vậy vẫn chạy ra sân bay nhìn cậu lần cuối.

Đôi mắt của Vĩnh Phong đã đỏ ao. Nếu không phải vì tôn nghiêm trước mặt người lạ, cậu đã khóc rồi.

- Lần này Hiểu Đồng xém bị chết cháy, tôi phải lên đây mới gặp cậu.Quyết định kể hết cho cậu vì tôi biết Hiểu Đồng còn rất yêu cậu. Con béđã kể, khi đối mặt với cái chết, người mà nó muốn gặp chính là cậu. Conbé đã nhắn tin nói rằng nó yêu cậu , chỉ tiếc rằng nó không kịp gửi.

Nói rồi, Trúc Diễm nhìn Vĩnh Phong hỏi:

- Cậu có còn yêu Hiểu Đồng không?

Hiểu Đồng vừa mở cửa bước vào nhà thì đã thấy một ánh lửa lập lòe đang ngồi bệch ở bậc tam cấp. Lần nàycô không còn thấy hoảng sợ như trước nữa, cô đưa tay mở công tắc rồinhìn Vĩnh Phong đanh mặt nói:

- Sao anh lại đến đây nữa. Anh mau về đi, trả lại chìa khóa nhà cho tôi, nếu không thì tôi sẽ đi thay khóa khác.

Vĩnh Phong không nói gì chỉ lặng lẽ dập tắt điếu thuốc rồi lấy sắp hình trong túi ra quăng xuống đất. Hiểu Đồng cúi xuống nhìn mấy tấ hình đã rơi rãi lung tung dưới mặt đất, cô hơi đỏ mặt ngẩng đầu lên.

- Anh làm vậy là sao, sao lại đưa tôi mấy tấm hình này – Hiểu Đồng tức giận khi thấy mấy tấm hình khỏa thân dưới đất.

- Đó là mấy tấm hình của em và giám đốc Vương trước đây – Vĩnh Phong nheo nheo mắt trả lời.

Tim cô đập dữ dội, không ngờ những tấm hình này vẫn còn tồn tại. Cô kiềm nén tiếng thở dài, làm ra vẻ bình thản nói:

- Thì ra là vậy.

Nhưng Vĩnh Phong như người điên bỗng đứng dậy lao đến bên cô đẩy ép cô vào cánh cửa phía sau lưng, rồi tức giận gầm lên:

- Tại sao, tại sao lại gạt anh.

- Sao đây, vẫn còn trách năm xưa tôi đã gạt anh à – Hiểu Đồng cố bình thản nhếch môi khiêu khích hỏi

- Anh đã biết hết tất cả - Vĩnh Phong siết chặt cánh tay cô, gục đầu vào va cô thì thào.

Tim Hiểu Đồng đập mạnh đến nỗi, cô không còn nghĩ nó là tim mình. Cô lờ mờ đoán ra điều gì đó nhưng vẫn cố gắng nói:

- Chẳng phải lúc trước, tôi đã nói hết cho anh rồi hay sao. Anh còn thắc mắc điều gì à.

- Anh đã biết em gạt anh – Vĩnh Phong thì thầm bên tai Hiểu Đồng, côcảnh nhận được hơi thở của Vĩnh Phong đang phả lên vai lên cổ mình – Anh đã biết chuyện của mẹ em và ba anh, chuyện mẹ anh ép buộc em rời xaanh, chuyện mẹ anh dựng lên màn kịch buộc em phải diễn theo. Chuyện emvà giám đốc Vương ở bên nhau trong khách sạn. Những tấm hình năm xưa làảnh ghép.

Tim Hiểu Đồng như rơi xuống, toàn thân cô từ trước đến nay đều phải dùng sức để gồng lên chịu đựng nỗi oan này nay đã không còn lực nữa,nước mắt đột nhiên lăng xuống.” Cuối cùng sự thật cũng phơi bày ra, cuối cùng Vĩnh Phong cũng đã biết”. Hiểu Đồng lặng lẽ rơi nước mắt, sau đótrở thành những tiếng nấc ghẹn.

- Tại sao! Tại sao em không cho anh biết. Tại sao quyền biết được sựthật em lại không cho anh, tại sao quyền được lựa chọn em cũng tước đoạt chứ. Tại sao …tại sao … - Vĩnh Phong ngẩng đầu gào lên , hai tay siếtchặt hai tay cô ,lay mạnh người . Cô cứ để mặc Vĩnh Phong lay mình, chỉcó thẻ khóc mà thôi.cô

Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng với đôi mắt đầy oán hận nói:

- Em có biết anh đã đau khổ biết bao nhiêu hay không? Có biết anh đã hận e biết bao nhiêu hay không. Có biết từng đêm từng đêm anh đều mơ thấyem, ôm em trong vòng tay, nhưng khi tỉnh lại biết rằng đó chỉ là mộtgiấc mơ. Em có biết cảm giác hụt hẫng ra sao hai bàn tay giơ ra chỉ cóthể chạm vào không khí. Nhìn thấy bất kỳ cô gái nào có dáng giống em anh đều đuổi theo như một kẻ điên dù biết rằng người đó không thể nào làem. Em có biết anh càng hận em thì càng nhớ em . Tại sao lại gạt anh.

Hiểu Đồng trước lời trách móc của Vĩnh Phong, cô đau đớn như muốnnổ tung. Những đau khổ dồn nén trong lòng như trào ra, cô tc giận đẩymạnh Vĩnh Phong ra rồi hét lên:

- Em gạt anh. Phải em đã gạt anh. Vậy thì sao, em còn có thể làm cáchnào chứ. Em đã từng muốn nói rõ cho anh biết, nhưng mà em phải nói làmsao đây. Chẳng lẻ anh bảo em chỉ thẳng vào mẹ mình nói với anh rằng bàấy chính là người đã chen vào hạnh phúc gia đình anh hay sao, chính bàấy đã làm tan vỡ gia đình của anh. Em đã từng thăm dò anh, từng kể choanh nghe một câu chuyện nhưng chỉ đổi lại một câu nói:” Anh hận bà ta”.Anh có biết chính vì chữ hận của anh mà em buột lòng phải làm như thế.

Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong, nước mát cô không ngừng rơi ra, giọt rơi vào miệng mặn đắng, giọt rơi xuống đất vỡ tan.

- Anh tường rằng chỉ có mình anh đau khổ sao. Triệu Vĩnh Phong, em nóicho anh biết em còn đau khổ hơn anh gấp mười lần. Khi anh hận em, anh có thể chút hết nỗi oán hận của anh lên người em. Vậy còn em thì sao, phải ngậm một nỗi oan khuất to lớn, bị anh oán hận, bị anh khinh bỉ xemthường, bị anh dùng tiền sỉ nhục, bị anh dày vò thn thể. Anh nói xem emcó đau không. Rồi anh bỏ đi, anh có biết em đứng từ xa nhìn anh trongsân bay đau đớn thế nào không. Anh có biết chính mẹ anh, người đã chiacắt chúng ta, khiến em phải ngậm một nỗi oan đã đan tâm bức tử mẹ emkhông. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, em vừa mất đi người yêu, vừa mất đi mẹ, cả hai chỗ dựa của em đồng thời mất đi, anh nói xem em có phải sống không bằng chết không. Nỗi hận này anh bảo em phải trút lên ai.

Vĩnh Phong sững sờ khi nghe Hiểu Đồng trách, cậu lúc này mới nhận ra người đau khổ nhất trong mối tình này là ai. Nhìn thấy Hiểu Đồngkhóc nức nở, cậu đau lòng khôn siết, vội vươn tay định ôm lấy cô nhưngHiểu Đồng đã xô cậu ra tiếp tục nói:

- Là ai, ai đã nói sẽ không buông tay em ra. Là ai đã nói dù cho em cóbất cứ lỗi lầm nào cũng tha thứ cho em, là ai nói sẽ chờ em, là ai đãnói sẽ để em yêu anh lần nữa. Là anh…chính là anh. Em thật là đồ ngốcnên mới tin vào những điều anh nói. Em cứ nghĩ rằng, chỉ cần làm theolời mẹ anh để bà buông tha cho mẹ em. Sau đó chờ bệnh tim của mẹ khỏehơn, em sẽ nói rõ với bà, sẽ nói rõ với anh. Nhưng anh không cho em mộtchút thời gian nào hết, anh vội vã lên đường bỏ đi, vứt bỏ lại em vớinỗi đau trong tim.

Nước mắt rơi nhòe mắt, đôi mắt cô đỏ hoe, gương mặt thấm đẫm nướcmắt giọng nói cũng đã lạc đi, Hiểu Đồng cô gắng hít sâu để nói:

- Anh có biết anh đi rồi, anh đi đến ở phương trời mới thoải mái biếtbao nhiêu. Còn em ở lại với biết bao kỷ niệm. Anh có biết em ngày nào em cũng đứng trước ngôi nhà cũ tưởng niệm lại từng ký ức bên , gọi tên anh biết bao nhiêu lần ngoài bờ biển. Ngồi biết bao nhiêu tiếng dưới nắngchờ cho vòi phun nước phun lên. Anh có biết em khóc bao nhiêu lần khiđứng trước cửa tiệm áo cưới nhìn tấm hình hai đứa mình hay không – Sauđó cô bật cười – Trông khi em đau khổ sống không bằng chết thì anh lạitay trong tay với Anh Kỳ thật vui vẻ bên mỹ.

Đến lúc này Vĩnh Phong không thể chịu đựng được nữa, mặc cho Hiểu Đồng phản kháng cậu vẫn quyết ôm chặt cô vào lòng, để cho nước mắt côthấm vào tim cậu. Hôn lên mái tóc đen tuyền của cô nhẹ nhàng nói:

- Anh xin lỗi. Anh xin lỗi….

Cuối cùng nỗi oan của mình cũng được rửa sạch, lòng Hiểu Đồng đãthấy nhẹ nhàng hơn, lại được ở trong vòng tay ấ áp của Vĩnh Phong, nhưng Hiểu Đồng vẫn chưa thấy thỏa mãn với nỗi đau mà mình phải chịu. Cô đưatay đấm mạnh vào ngực Vĩnh Phong tiếp tục trách:

- Anh là đồ xấu xa, đồ đáng ghét, em ghét anh, em hận anh.

Những lời trách mắng như là lời nũng nịu của Hiểu Đồng làm Vĩnh Phong càng ôm chặt lấy cô thở dài nói:

- Anh biết, anh xin lỗi.

- Anh có biết vì sao em lại vào làm ở đó không, vì em muốn nghe tin tức về anh. Em muốn biết anh thế nào, sống có tốt không? Có biết em vui thế nào khi nhìn thấy anh không. Vậy mà toàn bị anh đối xử lạnh nhạt và đày đọa.

- Anh sai rồi.

- Lúc anh bảo em pha cà phê, có biết tại sao em vẫn cho ba muỗng đườngdù biết anh không thích uống ngọt hay không? Vì em muốn nói với anh emkhông hề thay đổi. Nhưng anh đâu có chịu hiểu, anh cùng Anh Kỳ bên nhauâu yếm hạnh phúc, có biết tim em đau biết bao nhiêu không – Cô lại đánhvào ngực cậu mấy cái. Vĩnh Phong đứng yên cho Hiểu Đồng đánh, tay nhấtquyết ôm chặt lấy cô, sau đó khàn giọng nói:

- Anh chỉ muốn dùng Anh Kỳ chọc giận em mà thôi. Bây giờ anh biết lỗi rồi, từ nay anh không làm như vậy nữa.

- Lúc em bị người ta vu oan là ăn cắp, em mong anh tin em biết baonhiêu, nhưng anh lại bảo em phải xin lỗi. Có biết lúc đó em hận anh biết bao nhiêu không.

- Anh sai rồi. Anh xin lỗi….

Biết bao nỗi lòng, hôm nay Hiểu Đồng trút ra hết. Vĩnh Phong đểcho Hiểu Đồng trút giận hết lên mình nỗi đau khổ mà cô phải chịu. Saukhi Hiểu Đồng đã khóc ướt hết áo của cậu, Vĩnh Phong mới khẽ nâng măt cô lên, dung tay lau hết những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt cô. Khi những ngón tay chạm nhẹ vào môi, một cảm xúc bừng lên. Vĩnh Phong cúixuống chiếm lấy đôi môi mà cậu ngày đêm nhung nhớ. Từng chút, từng chútmột thật dịu dàng.

Không còn nỗi oán hận, không còn sự trút giận, không còn sự cưỡngép, hai đầu lưỡi khẽ quấn lấy nhau như hòa làm một. Dịu dàng như gióthoảng, nhẹ nhàng như nước , êm ái như tơ. Một nụ hôn của sư nhung nhớkhát khao mong đợi, một nụ hôn của yêu thương mãnh liệt, nụ hôn trút bỏmọi oán hận. Cả hai ôm lấy nhau , trao và đáp trả nụ hôn của nhau nhưmuốn hòa vào nhau làm một, mãi mãi không xa rời. Muốn vứt bỏ những ngàytháng đau khổ năm xưa để xây lại tương lai hạnh phúc khác.

Nhưng rồi hình ảnh Vĩnh Thành mĩm cười đưa chiếc nhẫn trước mặtHiểu Đồng làm cô bừng tĩnh. Cô vội vàng đẩy Vĩnh Phong ra xa, còn mìnhthì lùi lại . Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong đau khổ lắc đầu nói:

- Quá muộn rồi, quá muộn rồi, em đã nhận lời kết hôn với Vĩnh Thànhtrước mặt biết bao nhiêu người, em không thể nào rút lại được.

- Nhưng mà …

- Vĩnh Phong, anh không biết đâu. Trong những ngày tháng em đau khổsống không bằng chết đó. Chính nhờ có Vĩnh Thành mà em mới có thể đứngdậy được. Chính anh ấy đã chìa tay về phía em, chính anh ấy đã nâng emđứng dậy, chính anh ấy đã đưa em bờ vai để nương tựa. Nếu không có VĩnhThành, em không biết mình sẽ ra sau nữa. Anh ấy đối xử với em còn tốthơn bản thân mình, nếu không có anh ấy, em đã bị người ta cười chê trong buổi tiệc.

- Hiểu Đồng! Anh biết là anh đã sai, anh phải lên tiếng bảo vệ em khi bị người ta vu oan… - Vĩnh phong đau đớn nói.

Nhưng Hiểu Đồng đã cắt ngang lời cậu.

- Không, Vĩnh Phong! Dù lúc đó anh có lên tiếng, sự thật vẫn không thay đổi được. Trước khi em gặp anh, em luôn dựa vào bản thân mình, rồi khinói chia tay không có anh bên cạnh, em vẫn có thể tự đứng lên được.Nhưng khi anh ra đi, em như người bị vấp ngã không thể đứng dậy nổi.Chính Vĩnh Thành đã kéo em lên, cho em thêm một đôi chân nữa để đứngvững. Cho nên không có anh em vẫn sống được, nhưng không có Vĩnh Thành,có lẻ em đã chết lâu rồi.

Sống mũi đã cay đến không thể thở được, Hiểu Đồng đưa tay quệt lất giọt nước mắt trên mặt, lấy sức nói:

- Cho nên chúng ta không thể nào quay lại được nữa rồi. Đời này kiếpnày chúng ta có duyên không phận, chỉ trách ông trời sao nỡ chia rẻ màthôi.

Nghe những lời của Hiểu Đồng, Vĩnh Phong chết lặng. Cậu nhắm mắtghiền ngẫm nỗi đau này, Hiểu Đồng không có lỗi, Vĩnh Thành cũng không có lỗi, lỗi là ở cậu, là ở người đã đan tâm chia rẻ họ. Vĩnh phong tự cười chính bản thân mình, chính vì yêu mà không tin tưởng cho nên đành mấtcô. Nước mắt khẽ lăn xuống gương mặt đầy đau khổ của cậu.

Hiểu Đồng cũng không thể nhìn thẳng vào cậu được nữa, cô lặng lẽquay mặt đi nơi khác, ngăn những giọt nước mắt bi ai của mình.

- Trả lời anh một câu….”Em có còn yêu anh nữa không?” – Vĩnh Phong bỗng mở mắt ra, nuốt cay đắng vào trong hỏi.

- Vĩnh Phong! Yêu hay không yêu đâu còn quan trọng nữa. Tất cả đã làquá khứ, hãy quên nó đi. Hãy xem nhau như người xa lạ, chúng ta chưatừng quen nhau, chưa từng cò quá khứ bên nhau có được không? – Hiểu Đồng nghe Vĩnh Phong hỏi mà lòng chua xót, cô muốn hét lên thật to rằng:” Em vẫn còn yêu anh, chỉ yêu duy nhất anh thôi”, nhưng cô quyết định quaylại nhìn thẳng Vĩnh Phong nói.

Vĩnh Phong nhìn ánh mắt đầy bi ai, đầy van xin, đầy đau khổ của Hiểu Đồng không nhẫn tâm từ chối, cậu khẽ gật đầu ….

- Được! Từ ngày mai, chúng ta sẽ xem nhau như người xa lạ.

Nói rồi Vĩnh Phong khẽ bước qua Hiểu Đồng mở cửa, quay người bỏ đi.