Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Chương 16: Không thể ở bên nhau



Bàn tay đang ôm chặt lưng VĩnhPhong từ từ lỏng ra. Vĩnh Phong hốt hoảng quăng cây gậy trên tay mìnhxuống đất, rồi quay người lại đỡ lấy Hiểu Đồng. Thế Nam cũng vội chạyđến đỡ Hiểu Đồng.

Cả hai cùng đỡ Hiểu Đồng ngồi bệch xuống đất, gương mặt xanh xao vẫn còn in hằn những dấu tay trên mặt Hiểu Đồng khiến tim hai chàng traiđều cùng lúc thắt lại. Gương mặt hằn lên nỗi đau đớn.

- Hiểu Đồng! Vĩnh Phong dùng tay lay nhẹ gương mặt của Hiểu Đồng, miệng gọi tên cô.

Thế Nam cũng lên tiếng gọi nhưng Hiểu Đồng hoàn toàn không có một chút động tĩnh nào.

Vĩnh Phong nhìn Thế Nam quát lớn:

- Mau đi chẩn bị xe.

Nói xong Vĩnh Phong liền bồng Hiểu Đồng chạy vội ra xe mặc chocánh tay vẫn đang chảy máu, thấm cả vào chiếc váy trắng của Hiểu Đồng.

Thế Nam cũng đứng dậy chạy theo mỡ đường. Ra bên ngoài Thế Nam liênmỡ sẵn cửa sau để Vĩnh Phong bế Hiểu Đồng vào trong. Sau đó lặp tức đếntay lái nổ máy, không một chút chậm trễ.

Vĩnh Phong bế Hiểu Đồng đến bên xe, nhẹ nhàng đặt cô vào trong rồicũng theo vào, để Hiểu Đồng dựa vào người cậu. Ôm chặt lấy Hiểu Đồngtrong đôi tay run rẩy của mình, hơi thở gấp gáp, Vĩnh Phong đặt đầu Hiểu Đồng tựa dước cằm mình, cậu thều thào nói:

- Hiểu Đồng! Em đừng có xảy ra chuyện gì … anh không cho phép em xảy ra chuyện.

Vĩnh Phong nắm chặt lấy bàn tay không còn động đậy của Hiểu Đồng, tay cậu lạnh toát run rẫy.

Thế Nam cũng lao xe đi hết tốc độ đến bệnh viện, thỉnh thoảng cậuliếc nhìn gương mặt của Hiểu Đồng qua kính chiếu hậu. Cậu muốn chạm vàogương mặt xanh xao kia, muốn là người được ôm cô ấy vào lúc này,muốn thể hiện sự qun tâm đầy yêu thương của mình lúc này. Nhưng … khi đưa mắtnhìn thấy khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu vì lo lắng và sợ hãicủa Vĩnh Phong, cậu đành thở dài rồi an ủi:

- Đừng lo, Hiểu Đồng không sao đâu, cô ấy vốn là người cứng rắn.

Nhưng Vĩnh Phong không nói gì, chỉ vòng tay siết chặt Hiểu Đồng thêm nữa. Suốt cả đoạn đường đi đến bệnh viện, tất cả đều im lặng, chỉ cònlại nhịp thở vầ tiếng động cơ xe.

Bên ngoài dòng người vẫn đang hối hả, ồn ào. Nắng đã lên gay gắt rồi.

Đến bệnh viện, Vĩnh Phong tông cửa bế Hiểu Đồng chạy ngay vô cửa bệnh viện hét lớn:

- Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ đến đây.

Mọi người đều đưa mắt tò mò nhìn xem đã xảy ra chuyện gì. Họ nhìnthấy một chàng trai dáng vẻ thất thần vừa chạy vừa gào thét, trên taycậu đang bế một cô gái dường như đã bất tỉnh.

Mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt không làm mất đi vẻ đẹp trai đầy nổi bật của cậu, đặc biệt là cái mũi cao rất đẹp, làn da rán nắng trông cực kì nam tính. Chàng trai đang bồng cô gái thật nhẹ nhàng như thể sợ làmcô đau, gương mặt lo lắng, yêu thương, cho thấy tình cảm sâu đậm củachàng trai dành cho cô gái. Máu chảy trên tay cậu nhỏ giọt xuống sànbệnh viện. Trên người cậu ta đầy những vết bầm.

Cô gái trên tay cậu tuy gương mặt bị sưng đỏ nhưng vẫn không thể che đi vẻ đẹp chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn của cô. Quần áo trênngười cô rách nát, chiếc váy trắng loang lỗ màu đỏ thẩm, chân bị trầyxướt…

Họ là đôi tình nhân bất hạnh gặp phải tai nạn.

Mọi người cũng chú ý đến một chàng trai đi theo sau cặp tình nhânnọ, áo sơ mi trắng soắn đến khủy tay, mái tóc rũ phía trước, dáng ngườinho nhã điềm đạm. Cậu ta cũng lo lắng cho cô gái cũng không kém baonhiêu. Luôn trong tư thế sẵn sàng đón lấy cô gái nếu chẳng may anh người yêu có ngục ngã, để cô gái không phải chịu thêm bất kỳ đau đớn nào.

Mấy cô y tá đang kiểm sổ nghe tiếng thét thì giật mình ngẩng đầu nhìn lên. Thấy đôi nam nữ kia chảy máu khắp người liền hoảng hốt đứng bậtdậy. Xô ngã cả chiếc ghế dưới chân xuống đất, họ vội chạy ra khỏi bàntrực và dẫn đường cho chàng trai đưa cô gái đến phòng cấp cứu.

Đi đến hành lang cấp cứu họ chạy ngang qua một bác sĩ, anh chàng bác sĩ liền chặn họ lại:

- Bênh nhân bị làm sao.

- Cô ấy bị ngất xỉu – Thế Nam vọi trả lời bác sĩ.

Anh chàng bác sĩ mặc một chiếc áo blouse trắng, bên trong là mộtchiếc áo sơ mi cũng màu trắng, thắt caravat màu xanh sọc trắng, đeo mộtđôi kính màu nâu rất đẹp, trông giống như một thiên sứ áo trắng.

Anh ta liếc nhìn bệnh nhân rồi hoảng hốt kêu lên:

- Hiểu Đồng! ….Mau đưa cô ấy vào phòng cấp cứu ngay lặp tức.

Anh chàng bác sĩ ấy không ai khác chính là Hữu Thiên, con trái bácsĩ Nhân, người đang trực tiếp điều trị cho mẹ của Hiểu Đồng.

Các cô y tá giữ cửa phòng cấp cứu để Vĩnh Phong dễ dàng bế Hiểu Đồng bước vào. Hữu Thiên vào trước tiên, cậu chỉ vào một cái giường trốngrồi ra lệnh:

- Đặt cô ấy nằm xuống đó.

Vĩnh Phong lặp tức bế Hiểu Đồng đến giường, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống. Tay nắm chặt lấy tay Hiểu Đồng khẽ gọi tên cô.

Hữu Thiên nhíu mày nhìn Vĩnh Phong ngạc nhiên, trong đầu xuất hiệnhàng lọat câu hỏi về chàng trai kia và chuyện gì đã xảy ra cho HiểuĐồng.

Nhưng cậu lấy giọng bình tĩnh của một bác sĩ mà ra lệnh cho Vĩnh Phong và Thế Nam.

- Xin mời các anh ra ngoài để các bác sĩ chúng tôi khám cho bệnh nhân.

Nhưng Vĩnh Phong và Thế Nam đều không nhúc nhích, mắt cứ dán chặtvào người Hiểu Đồng lo lắng. Hữu Thiên bực tức nói lớn lần nữa:

- Mời các anh ra ngoài để chúng tôi khám bệnh cho bệnh nhân.

Lúc này Vĩnh phong và Thế Nam mới quay lại nhìn anh chàng bác sĩ.

Vĩnh phong nhớ lại lúc bên ngoài anh ta đã kinh ngạc gọi tên củaHiểu Đồng, vậy là anh ta có quen với Hiểu Đồng. Vĩnh Phong nhận ra gương mặt của anh chàng bác sĩ này. Lúc đưa Hiểu Đồng đến thăm mẹ, cậu thấyanh chàng này đã đưa Hiểu Đồng ra tới tận cửa

Các cô y tá chạy tới kéo Vĩnh phong và Thế Nam đi ra ngoài, nhưngVĩnh Phong đã hất tay của cô y tá ra khỏi người mình, khiến cô ta bấtngở nên đứng không vữa suýt chút nữa là té ngã.

Thế Nam biết tâm trạng lo lắng của Vĩnh Phong, bây giờ trong lòngVĩnh Phong không muốn Hiểu Đồng rời xa ánh mắt mình dù chỉ một giây vìbản thân cậu cũng không muốn rời xa cô.

Nhưng nhìn vẻ mặt tức giận của cô y tá và hành động lỗ mãng của Vĩnh Phong, Thế Nam đành từ tốn giải thích.

- Chị thông cảm, vì cậu ấy quá lo lắng cho bạn mình nên mới lỗ mãngnhư vậy. Xin chị hiểu cho tâm trạng của của cậu ấy lúc này. Chúng tôihứa sẽ im lặng không làm phiền mọi người khám bệnh đâu.

Hữu Thiên cũng quan sát Vĩnh Phong nãy giờ, cậu phát hiện trênngười Vĩnh Phong đầy thương tích, chắc chắn anh chàng này vừa xảy ra một trận ẩu đả kịch liệt, nhưng sao Hiểu Đồng lại bị lôi vào vụ ẩu đã này.

Hữu Thiên nhẹ nhàng khuyên nhũ với lương tâm của một bác sĩ, cậu ta nhìn Thế Nam nói:

- Nhưng bạn cậu cần phải đi băng bó vết thương ngay, kẻo bị nhiễm trùng. Thương tích trên gnười cậu ta không nhỏ.

Nhưng Vĩnh phong đã bác ngay lặp tức.

- Tôi không sao. Anh mau đến xem cô ấy thế nào đi.

Mấy cô y tá nhìn họ bối rối, không biết làm thế nào. Lệnh của bác sĩ không thể không tuân theo, nhưng họ cũng không nỡ từ chối lời yêu cầucủa hai anh chàng đẹp trai kia. Nhất là không nỡ xua đuổi tấm chân tìnhcủa hai chàng trai dành cho cô gái.

Họ đưa mắt nhìn Hữu Thiên cầu cứu, Hữu Thiên thở dài rồi gật đầu ưng thuận, thấy vậy mấy cô y tá mới yên lòng, rồi cùng Hữu Thiên đi đến bên cạnh Hiểu Đồng xem xét.

Hữu Thiên tuy còn trẻ nhưng cậu là một bác sĩ giỏi, luôn là sinhviên đứng đầu của lớp ngay cả khi đi du học. từ nhỏ đã theo ba học tậpnên kinh nghiệm của cậu có thừa. Vừa nhìn Hiểu Đồng cậu đã biết ngaytình trạng của cô. Nhưng là một bác sĩ đòi hỏi phải luôn quan sát cẩnthận tỉ mỉ tránh sai lầm mà hại chết bệnh nhân.

Cậu dùng đèn pin nhỏ vạch mí mắt Hiểu Đồng ra nhìn đồng tử trongđôi mắt cô, một màu trắng đục vô hồn. Cậu nhẹ nhàng sờ vào gương mặt đãsưng phù của cô mà cảm thấy đau xót, và hận kẻ đã làm nên những vếtthương này. Rõ ràng cô đã bị kẻ nào đó hành hạ.

Vĩnh Phong nhìn Hữu Thiên sốt ruột hỏi:

- Cô ấy sao rồi.

Hữu Thiên yên lặng không trả lời, cậu nắm lấy tay của Hiểu Đồng quan sát tỉ mỉ những vết trầy ….

Vĩnh Phong vốn dĩ sốt ruột vì lo lắng cho Hiểu Đồng lại gặp HữuThiên không chịu trả lời mình thì tức giận vô cùng. Cậu ngồi bật dậy nắm lấy cổ áo blouse của Hữu Thiên , gầm giọng quát:

- Nói mau, cô ấy sao rồi.

Hữu Thiên cũng bực mình, cậu cũng không thể kiềm chế nỗi tức giận quát lại:

- Bỏ tay cậu ra mau lên.

Mấy cô y tá thấy vậy thì tỏ ra sợ hãi, Thế Nam vội đi đến giữ tay Vĩnh Phong khuyên:

- Vĩnh Phong! Bình tĩnh lại đi.

Vĩnh Phong lừ mắt nhìn Hữu Thiên, cậu nhận thấy đôi mắt ấy cũng đang căm phẫn nhìn mình.

- Bõ tay ra đi. Tôi cần phải khám tiếp cho cô ấy.

Mắt vẫn không rời khỏi nhau, Vĩnh Phong từ từ bỏ tay ra. Hữu Thiênbực mình sữa lại chiếc áo blouse rồi tiếp tục xem xét cho Hiểu Đồng.

Dùng ống nghe nghe hơi thở của Hiểu Đồng, cảm nhận từng hơi thở rõ ràng của cô, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

- Ngoài vết thương ngoài da ra thì cô ấy không sao cả, chỉ là quá kiệtsức mà thôi. Chỉ cần cô ấy ngủ một giấc thì sẽ không sao nữa.

Ngọn lửa sốt ruột và lo lắng của Vĩnh Phong và Thế Nam bị dập tắt, không hẹn mà cả hai thở phào ra cùng một lúc.

Vĩnh Phong nắm lấy tay Hiểu Đồng đưa lên trên cao siết chặt lại. Thế Nam cảm thấy buồn vì không thể làm như vậy.

Hữu Thiên thấy khó chịu khi nhìn thấy Vĩnh Phong nắm tay Hiểu Đồngnhư vậy. Nỗi thắc mắc về mối quan hệ giữa hai người dâng cao. Trong lòng đã lờ mờ đoán ra nhưng có điều cậu không muốn công nhận.

Hữu thiên quay lại nói với mấy cô y tá.

- Nhờ mấy chị giúp cô ấy rửa vết thương và lau người thay đồ.

Mấy cô y tá gật đầu rồi nhìn Vĩnh Phong và Thế Nam rụt rè.

Thế Nam thấy vậy liền vỗ vai Vĩnh Phong nói:

- Chúng ta mau ra ngoài để các cô y tá giúp Hiểu Đồng làm sạch vết thương.

Vĩnh phong miễn cưỡng đồng ý, cậu nhẹ nhàng đặt tay Hiểu Đồng xuốngrồi cùng Thế Nam bước ra ngoài. Hữu Thiên vội đi thăm một bệnh nhânkhác, bỏ mặc cả hai ở lại .Cả hai ngồi chờ ở băng ghế trước của phòng,đột nhiên Vĩnh phong quay sang Thế Nam hỏi:

- Cậu có thuốc đó không.

- Mình không đem theo. Cậu cần à - Thế Nam lắc đầu – Vậy để mình đi mua.

Vĩnh Phong đã hứa với Hiểu Đồng từ nay không hút thuốc uống rượu nữa, không phải vì cô ghét hai thứ đó mà còn vì câu nói:

- Thuốc lá và rượu bia đều là những thứ có hại cho sức khỏe. Em cầnngười đàn ông có thể yêu thương chăm sóc cho em đến khi em chết, vì emcó thể làm tất cả vì em, vì em mà chết. Chứ em cần gì một người đàn ôngchết vì những thứ không ra gì này.

Bây giờ đột nhiên cậu thấy thèm hút một điếu thuốc, hút thuốc cóthể làm cậu vơi đi lo lắng sợ hãi kia. Có thể làm cho thời gian chờ đợingắn lại.

Nghe Thế Nam nói, Vĩnh Phong liển xua tay:

- Thôi khỏi.

Lát sau, mấy cô y tá đi ra, trên tay là chiếc váy trắng rách nát của Hiểu Đồng.

Họ e dè đưa chiếc váy trước mặt hai người . Vĩnh phong quay mặt đikhông muốn nhìn thấy chiếc váy lần nào nữa. Lúc dẫn hiểu Đồng đi chọnváy, rõ ràng cả hai rất vui vẻ vậy mà sau đó lại xảy ra biết bao nhiêuchuyện không hay.

Thế Nam liền nói:

- Các chị bỏ đi dùm em.

- Vậy các cậu có thể vào thăm cô ấy được rồi. Nhưng nhớ im lặng, bệnh nhân cần tĩnh dưỡng – cô y tá nói xong liền bỏ đi.

Cả hai liền bước vào bên trong.

Hiểu Đồng đã được thay bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ, những vết máu đãkhông còn, những chỗ trầy xước đã được rửa sạch và băng bó cẩn thận. Đôi gò má cũng được bôi một lớp kem trắng mỏng. Cô ngủ thật say những vẻmặt vẫn còn vương lại nỗi khiếp sợ.

Vĩnh Phong đến bên cạnh Hiểu Đồng vuốt ve mái tóc của cô. Còn Thế Nam thì dựa người vào tường âm thầm quan sát cô.

Lát sau, một nhóm người kéo đến. Họ xông vào phòng cấp cứu với thái độ lo lắng.

Vĩnh phong nhìn lên thấy có Thiên Minh, Quốc Bảo, anh em Đình khiêm, Đình Ân và vài người bạn khác.

Đình Ân chạy đến bên Hiểu Đồng, cô lặng người nhìn gương mặt bạn,xúc động bật khóc. Tiếng thút thít của cô làm Hiểu Đồng tỉnh giấc.

Cô mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt lo lắng của Vĩnh Phong. Đôi chân mày anh chau lại khiến cô bật cười.

Mọi người đều mừng rỡ khi cô tỉnh giấc, Thế nam cũng đứng thẳng dậy bước đến bên cạnh giường.

Vĩnh phong lo lắng hỏi.

- Em sao rồi. Còn đau không.

Hiểu Đồng lắc đầu, rồi cô nhìn thấy những vết thương trên người Vĩnh Phong, chua xót bèn nói:

- Anh còn đau hơn em gấn ngàn lần. vậy mà cứ lo cho em.

- Anh không sao – Vĩnh phong âu yếm nhìn cô trả lời.

Hiểu Đồng quay sang Đình Ân nãy giờ vẫn còn khóc, cô nắm lấy tay Đình Ân.

- Xin lỗi vì mình lại làm cậu lo lắng.

Đình Ân lắc đầu.

Hiểu Đồng đưa mắt nhìn mọi người xung quanh mình, tất cả đều đanglo lắng nhìn cô. Nhưng rồi Hiểu Đồng nhìn thấy gương mặt đó …..

Cơn lửa giận trong lòng bỗng chốc trào lên, Hiểu Đồng khó chịu quay mặt đi chỗ khác, cô nhọc nhằn nói:

- Xin lỗi nhưng em không muốn thấy mặt anh ta.

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Thiên Minh, trông anh chàng ngơngác đến tội nghiệp. Chỉ có Đình Ân và Đình Khiêm không hiểu đã xảy rachuyện gì, họ ngơ ngác nhìn xung quanh.

Thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt hoài nghi, Thiên Minh bực tức xấn lại gần Hiểu Đồng hỏi:

- Em nói đi, giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì mà khiến em ghét tôi đến vậy. Tôi nhớ rõ là tôi chưa từng gặp em, càng không có làm gì mích lòng em cả. Vậy mà tại sao em luôn nhìn tôi với ánh mắt căm thù như thế. Tôquả thật không hiểu. Tôi xin em hãy nói ra, nếu thật sự tôi đã gây ralỗi lầm gì thì tôi sẵn sàng xin lỗi và sẽ đền bù lại cho em.

Hiểu Đồng nghe thấy những lời này thì tức giận vô cùng, cô ngồi bật dậy nhìn thẳng vào Thiên Minh, ánh mắt chứa đầy sự oán giận, nếu nhưcòn sức, cô muốn tát cho kẻ đứng trước mặt mình một cái để làm dịu cơngiận dữ đang cuồn cuồn chảy trong lòng mình. Giọng run rẩy đầy nỗi oánhận, Hiểu Đồng gào lên:

- Anh tưởng rằng mọi lỗi lầm đều có thể bù đắp ư…. - Hiểu Đồng im lặng nhìn Thiên Minh một lát rồi bật cười nói – Phải rồi, hạn người như anhthì biết gì đến sự đau khổ và ân hận chứ. Anh có tiền, anh có thế lựcthì khi gây ra lỗi lầm chỉ cần dùng tiền bạc là có thể giải quyết đượcmọi thứ đúng không. Mua chuộc người có quyền để đổ mọi trách nhiệm lênngười bị hại, biến họ từ nạn nhân trở thành người gây ra tội, để họ chết mà còn phải mang thệm tội.

Mọi người xung quanh hết nhìn Hiểu Đồng rồi đến Thiên Minh, vẻmặt tràn đầy thắc mắc và sợ hãi. Không gian trong căn phòng trở nên ngột ngạt đến khó thở. Chẳng ai dám lên tiếng trước cả.

Thiên Minh hoàn toàn không hểu những lời của Hiểu Đồng nói nhưng trong thâm tâm cậu lờ mờ nhận ra thứ gì đó. Nhưng càng cố tìm hiểu thìnó càng trôi xa khiến cậu như người vừa bị mất trí nhớ, càng cố gắng nhớ lại càng cảm thấy mơ hồ tối tâm.

Thiên Minh như người vừa rơi vào một cơn lốc xoáy, cứ xoay vòng vòng đến chóng mặt. Trông cậu mếu máo muốn khóc vì không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cậu uể oải van xin:

- Xin em hãy cho tôi biết tôi đã làm gì sai nào.

Nhưng Hiểu Đồng đã nằm xuống giường quay mặt vào tường sau khi buông ra câu nói:

- Anh làm gì thì tự anh biết. Xin lỗi tôi mệt rồi cần nghỉ ngơi. Mời anh đi ra cho.

Nhưng Thiên Minh vẫn đứng bất động ở đó, cậu nhìn chằm chằm vàoHiểu Đồng cố gắng lục soát tất cả mọi ký ức về người con gái này, nhưngtất cả chỉ là con số không.

Mọi người trong phòng đều ngây người ra cả, họ không biết nên khuyên giải Hiểu Đồng hay nên khuyên giải Thiên Minh.

Vĩnh Phong thấy tình hình căn thẳng, lại thấy Hiểu Đồng nổi giậnđùng đùng, lo sợ sức khỏe Hiểu Đồng không chịu đựng được nên quay lạinhìn Thiên Minh mà nói:

- Thiên Minh! Xin lỗi anh nhưng anh hãy ra ngoài một chút đi.

Thiên Minh khó chịu nhìn Vĩnh Phong, cậu cảm thấy cổ họng khô đắng, nuốt nước miếng nói:

- Vĩnh Phong! Cậu biết tính anh mà. Từ xưa đến nay luôn rõ ràng mọi thứ, chuyện này không nói rõ anh nhất quyết không đi.

Hiểu Đồng nghe thế, tức giận ngồi dậy, giật sợi dây truyền nướcbiển trên tay quăng ra. Vì quá đột ngột nên máu từ chỗ đâm kim chảy ra,nhưng Hiểu Đồng mặc kệ, cô bước xuống đẩy Thiên Minh, miệng tức giậnmắng:

- Tôi bảo anh đi ra kia mà. Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh.

Tất cả mọi người đều bất ngờ trước phản ứng quá kịch liệt của HiểuĐồng, cả Thiên Minh cũng khá bất ngờ nên bị Hiểu Đồng xô lùi mấy bước,loạng choạng suýt ngã nhưng may được Quốc Bảo đỡ.

Hiểu Đồng dùng hết sức đẩy Thiên Minh nên khi tay vừa rời khỏi Thiên Minh thì ngã xuống, rất may Vĩnh Phong đã vòng tay qua eo cô kéo lại,để cô dựa vào người mình. Vĩnh Phong dịu giọng nói:

- Cẩn thận.

Vòng tay ấm áp xoa dịu nỗi đau trong lòng của Hiểu Đồng, cơn giận dữ dường như giảm bớt.

Hữu Thiên đi thăm bệnh cho bệnh nhân liền trở về thăm Hiểu ĐồngVừa bước vào đã thấy Hiểu Đồng kích động xô đẩy Thiên Minh, cậu vội bước nhanh vào hỏi:

- Có chuyện gì vậy. Đã xảy ra chuyện gì.

Cậu đưa mắt nhìn Hiểu Đồng dò hỏi. Hiểu Đồng liền đẩy tay VĩnhPhong ra, cố lấy thăng bằng đứng vững, cô chỉ tay vào Thiên Minh mệt mỏi nói:

- Hữu Thiên! Anh làm ơn đuổi anh ta ra dùm em. Em không muốn nhìn thấy mặt anh ta.

Hữu Thiên liền quay sang thiên Minh lịch sự nói:

- Xin lỗi anh! Bệnh nhân hiện giờ cần phải nghỉ ngơi nhiều tránh kích động, xin mời anh ra ngoài cho bệnh nhân nghỉ.

Thiên Minh nhìn Hiểu Đồng hậm hực nửa muốn ra, nửa không. Thấy vậy Thiên Minh liền nói:

- Nếu anh còn không đi ra tôi buộc lòng phải gọi bảo vệ.

Thiên Minh tức giận nắm lấy áo blouse của Hữu Thiên, tức giận giơ nấm đấm lên cao gầm gừ nói:

- Ang dám ….

- Thiên Minh….- Vĩnh Phong vội can ngăn, may là cậu can ngăn kịp thời nếu không thì Hữu Thiên bị ăn đấm rồi.

Thế Nam thấy tình hình trở nên căng thẳng liền bước đến nắm lấytay của thiên Minh kéo ra khỏi áo của Thiên Minh, rồi lựa lời khuyêngiải:

- Thiên Minh! Nể mặt Vĩnh Phong bỏ qua đi. Có chuyện gì thì để sau nàychúng ta nói tiếp, bây giờ Hiểu Đồng cần nghỉ ngơi lại sức. Chúng ta nên ra ngoài bớt để cho co ấy nghỉ ngơi.

Quốc Bảo cũng đến khuyên:

- Phải đó anh Minh, chúng ta ra ngoài làm vài ly hạ hỏa đi.

Nói rồi Quốc Bảo cùng Thế Nam khoát vai Thiên Minh đi ra ngoài. Mấy người khác cũng lục tục theo sau. Trong phòng chỉ còn lại năm người:Vĩnh Phong, Hiểu Đồng, Hữu Thiên, và hai anh em Đình Khiêm.

Sau khi tất cả đi ra ngoài, không khí trong phòng dường như dễchịu hơn. Hiểu Đồng thở ra một cái rồi quay trở lại giường. Vĩnh Phongdìu cô bước đi.

Hữu Thiên quan tâm bước đến gần quan sát hỏi thăm:

- Em không sao chứ?

- Em không sao.

Hữu Thiên không yên tâm, anh nắm lấy tay Hiểu Đồng bắt mạch rồinhìn vào đồng hồ ở tay mình đếm nhịp. Hiểu Đồng biết Hữu Thiên lo lắng,cô cố gắng thở đều.

Hữu Thiên liền nhìn đường dây truyền nước biển cho Hiểu Đồng xem xét, cô cười ngượng nói:

- Lúc nãy em hơi tức giận nên tự ý giật dây ra.

Hữu Thiên tỏ ra không có gì, anh chăm chú gắn lại mũi kim vào tay cô, thờ ơ hỏi:

- Vì anh chàng hồi nãy à.

Hiểu đồng lẳng lặng gật đầu rồi e dè hỏi:

- Hữu Thiên! Mẹ em … anh có …

- Yên tâm. Anh biết em không muốn mẹ em lo lắng nên anh không có nóivới bác. Em mau tịnh dưỡng cho khỏe rồi đến thăm bác ấy, bác gái nhớ emvà bé Đường lắm – Hữu Thiên nhìn Hiểu Đồng âu yếm trấn an.

- Cám ơn anh – Hiểu Đồng mĩm cười nhìn Hữu Thiên cảm kích.

Thái độ của hai người này làm Vĩnh Phong khó chịu . Cậu vội giục Hiểu Đồng:

- Em mau nằm xuống nghỉ đi.

Hữu Thiên đưa mắt nhìn Vĩnh Phong dò xét, Vĩnh Phong vô tình ngẩngmặt lên. Vậy là bốn mắt nhìn nhau kình địch, ai cũng không chịu thua.Mỗi người một suy nghĩ nhưng dường như giống nhau, chẳng ai chịu rời mắt trước.

Bầu không khí đối địch này làm cả ba người còn lại cảm thấy lo sợ.Đình Ân và Đình Khiêm đưa mắt nhìn nhau. Hiểu Đồng đành giả vờ ho mộtcái cắt đứt tia nhìn nhìn của họ.

Cả hai lặp tức lo lắng quay sang hỏi cùng một lúc.

- Em không sao chứ.

Cả hai lại đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ không vui. Hiểu Đồng tròn mắt nhìn hai người hỏi:

- Hai người sao vậy.

Hữu Thiên thấy nếu cậu cứ ở lại đây sẽ làm Hiểu Đồng không thể nghỉ ngôi được, liền lặp tức quay lại diu dàng nói:

- Không có gì. Em nghỉ ngơi đi. Anh đi thăm bệnh nhân một lát rồi quay lại thăm em sao.

- Ừhm

Hữu Thiên liền bỏ đi ra ngoài, sau khi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Vĩnh Phong nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay thon gầy của Hiểu Đồng, nhẹnhàng vuốt ve khuôn mặt xanh xao của Hiểu Đồng rồi dịu dàng hỏi:

- Mệt không?

Hiểu Đồng gật đầu . Rồi nằm xuống.

Đình Ân và Đình Khiêm thấy Hữu Thiên bước ra ngoài thì mới dám thởphào nhẹ nhỏm. Họ đi đến bên cạnh giường. Đình Khiêm cười nói:

- Thấy em không sao thì anh mới yên tâm.

- Hiểu Đồng, tại sao cậu lại đối xử với anh Hữu Thiên như vậy chứ. Anhta đã gây ra chuyện gì… - Đột nhiên trong đầu Đình Ân xuất hiện một nghi vấn, cô liền nhanh chóng hỏi – Có phải là …

Hiểu Đồng liền đưa mắt ngăn lại, cô quay sang Vĩnh Phong thì thầm:

- Vĩnh Phong! Anh đi mua dùm em ít trái cây đi. Em thấy lạt miệng quá muốn ăn một chút gì đó.

Vĩnh Phong liền gật đầu, vỗ nhẹ tay cô:

- Em muốn ăn trái cây gì.

- Gì cũng được – Hiểu Đồng thật tình chỉ muốn đuổi khéo Vĩnh Phong đi nên trả lời lấp lửng.

- Ừhm! Vậy anh đi mua liền, em chờ một chút.

Vĩnh Phong vừa đi ra ngoài, Đình Ân liền lặp tức dồn hết mọi kìm nén thắc mắc trong lòng hỏi Hiểu Đồng.

- Có phải anh ta chính là người gây ra cái chết của ba cậu không.

Hiểu Đồng rơi một giọt nước mắt dài, nghẹn ngào nói:

- Chính là anh ta.

Đình Khiêm kinh ngạc hét lên:

- Cái gì! Chính là cậu ta sao?

Cậu bàng hoàng nhớ lại những hồi ức trước đây.

Đình Khiêm và Thiên Minh chơi cùng nhau từ năm cấp 2. Cả hai vốn lànhững học sinh cá biệt của trường vì thành tích đánh nhau vô địch thủ.Là cặp bài trùng nổi tiếng trong trường không ai không biết đến.

Tuy nhiên họ tuyệt đối không phải là những kẻ thích gây sự, học hành tuy rất bấp bênh nhưng không bao giờ trốn học, đối với các thầy cô cũng rất kính trọng. Cho nên họ chưa từng bị đình chỉ học tập như bao họcsinh hư đốn khác.

Đối với bạn bè, họ cũng rất chân thành, cho nên bạn bè trong giang hồ cũng nể trọng, các đại ca cũng yêu thương.

Hai người không bao giờ rời nhau, đi đâu cũng có nhau, cứ như chânvới tay. Nhưng đùng một cái, vào năm Đình Khiêm 16 tuổi, thì Thiên Minhmất tích.

Đình Khiêm đi tìm khắp nơi, hỏi thăm khắp nơi nhưng chẳng ai biết.Thêm chí cậu còn đến nhà Thiên Minh nhưng nhà cậu ấy chỉ bảo cậu ấy đidu học rồi. Đình Khiêm vẫn nhớ lúc ấy cậu đã ngồi ngẩn ngơ trước nhàThiên Minh rất lâu và trách Thiên Minh rất nhiều là tại sao lại ra đikhông từ mà biệt.

Bây giờ thì cậu đã biết lí do của sự ra đi đó.

Đình Khiêm cười đau khổ, cậu từng hứa với Hiểu Đồng sẽ trừng trịtên ******** đã hại chết ba của Hiểu Đồng, vậy mà kẻ hại chết ông ấy lại là người anh em còn thân hơn ruột thịt của mình.

Đình Ân cũng thấy buồn khi biết người đó là Thiên Minh. Thật tình thì ngày xưa, cô cũng để ý đến anh chàng Thiên Minh này. Tuy lúc đó cô cònnhỏ nhưng đã bị nụ cười rất sảng khoái đầy quyến rũ của Thiên Minh hớphồn. Anh hay cùng Đình Khiêm trêu chọc cô khiến cô rất tức giận nhưngnếu anh không trêu thì cô lại thấy buồn. Đình Ân đã khóc rất nhiều khibiết Thiên Minh đã ra đi, biết bao giờ mới còn gặp lại.

Lúc cùng Đình Khiêm đến gặp mọi người, trái tim cô dường như đập mạnh khi gặp lại anh. Cảm giác xúc động cứ tràn về tim cô, khiến những ngàytháng vui vẻ xưa tái hiện lại trong trí óc cô.

Đình Ân nắm chặt tay Hiểu Đồng vỗ về chua xót nói:

- Mình thật không ngờ lại là anh ấy. Từ xưa đến nay chỉ khi nhắc đếnchuyện của ba cậu mới thấy cậu kích động như vậy, mình đã mong khôngphải là anh ấy …

Đình Ân xúc động không thể nói thêm được nữa. Nhưng Đình Khiêm đã hùng hổ lớn tiếng, giọng rất tức giận:

- Anh sẽ đi tìm cậu ta cho một trận, rồi lôi đầu cậu ta đến đồn công an đầu thú.

Nói rồi Đình Khiêm toan quay lưng bỏ đi nhưng Hiểu Đồng đã gọi chăn lại:

- Đình Khiêm, anh đừng đi…

Thấy Đình Khiêm quay lại , Hiểu Đồng thở dài nói:

- Bỏ đi. Bây giờ có làm gì thì cũng không thay đổi được sự thật này vàba em cũng không thể sống lại. Em hiện giờ chỉ muốn sống bình yên bên mẹ và bé Đường mà thôi. Không muốn khơi lại vết thương lòng này nữa, mẹ em mà biết thì lại đau lòng.

- Vậy em cứ thế bỏ qua sao – Đình Khiêm bực tức hỏi.

- Ừ - Hiểu Đồng gật đầu đáp – Chỉ cần anh ta đừng xuất hiện trước mặtem thì chuyện ngày xưa hãy bỏ qua, xem như là một tai nạn.

- Hiểu Đồng – Đình Khiêm tức giận la lên, vẻ mặt nhăn nhó nhìn cô.

- Đình Khiêm! Em xin anh hãy hứa với em là đừng đi tìm anh ấy tính sổnữa. Hôm nay cũng nhờ anh ấy đến cứu em mới thoát nạn. Em không muốn nợơn ai cả, cứ coi như là anh ấy đã trả món nợ của ba em rồi.

Hiểu Đồng vừa nói xong thì ho liên tục. Đình Ân vội vỗ lưng giúp cô thấy dễ chịu, rồi quay qua Đình Khiêm khuyên:

- Anh hãy nghe lời Hiểu Đồng đi. Bỏ qua mọi chuyện, dù sao hai ngườicũng từng là bạn thân mà. Anh mau hứa với Hiểu Đồng đi để cậu ấy yênlòng nghỉ ngơi.

Đình Khiêm ngẩn ngơ nhìn Hiểu Đồng một lát rồi thở dài nói:

- Anh hứa, em hãy nghỉ ngơi đi, anh qua thăm bác gái một tí.

- Đình Khiêm! Đừng kể với mẹ chuyện của em – Hiểu Đồng lên iếng nhắc nhở.

- Em an tâm – Đình Khiêm nhìn thẳng vào mắt Hiểu Đồng khẳng định để cô yên tâm rồi đi ra.

Đình Ân vỗ lên tay Hiểu Đồng mĩm cười nói:

- Dù cậu quyết định thế nào thì mình cũng ủng hộ cậu .

Hai người bạn thân cùng nhìn nhau mĩm cười rồi đưa mắt nhìn ra cửasổ. Bên ngoài, gió đang thổi làm lay động lá cây, cảm giác bình yên lạitrở về.

Nhưng đột nhiên Quốc Bảo xông vào phòng hét lớn:

- Hiểu Đồng, anh Vĩnh Phong đã ngất xỉu rồi, đang được cấp cứu.

Hiểu Đồng vừa nghe xong thì kinh hãi ngồi bậc dậy. Cô run rẩy bướcxuống giường thầm trách bản thân, sao lại quên đi những vết thương trênngười anh ấy mà lo cho vết thương đã lâu của mình.

Đình Ân vội dìu Hiểu Đồng theo chân Quốc Bảo đi đến chỗ Vĩnh Phong.

- Cốc …cốc …cốc …

- Vào đi – tiếng Vĩnh Phong vang ra.

Hiểu Đồng, đẩy cửa bước vào. Vĩnh Phong vừa nhìn thấy cô thì cườirạng rỡ định nhổm người ngồi dậy. Nhưng lặp tức nhăn mặt, Hiểu Đồng thấy vậy vội lại đỡ rồi sửa gối giúp cậu dựa vào được thoải mái hơn. Cánhtay bị chém của cậu tưởng chừng chỉ là sượt qua nhưng thật ra khá sâu,phải khâu hơn chục mũi, lại còn mất máu quá nhiều, không chịu chữa trịngay. Cho nên bị hôn mê hết mấy ngày.

- Em sao rồi – Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng quan tâm hỏi:

- Em không sao. Sao anh ngốc quá vậy. Bị thương nặng như vậy mà cứ cắnrăng chịu đựng lo ở bên em để rồi bản thân kiệt sức mà ngất xỉu – HiểuĐồng trách yêu cậu.

Vĩnh Phong nắm lấy bàn tay Hiểu Đồng kéo cô ngã vào lòng mình, cậucúi xuống hôn lên mái tóc đen mềm mượt thoảng phất hương thơm của cô,trầm ngâm nói.

- Những vết thương bên ngoài đó không đáng là gì so với vết thương trong lòng.

Hiểu Đồng ngẩng đầu dậy, đôi mắt đen trong veo tuyệt đẹp nhìn cậu nghi hoặc hỏi:

- Vết thương trong lòng …

Vĩnh Phong mĩm cười cúi đầu hôn nhẹ lên mí mắt thanh lệ của cô thì thầm:

- Là nỗi sợ mất em.

Rồi cậu kéo cô vào lòng mình bằng cánh tay không bị băng bó, vòngtay ôm chặt lấy cô siết lại. Thật may mắn là cô không sao, cảm giác nhẹnhỏm khi ôm cô vào lòng khiến Vĩnh Phong càng siết chặt.

- Anh đúng là đồ ngốc mà – Cô mắng yêu cậu rồi vòng tay ôm choàng lấy eo cậu. Cảm nhận hạnh phúc hiếm hoi này.

- Hiểu Đồng làm bạn gái anh đi – Vĩnh Phong giọng khàn khàn tha thiết nói.

Hiểu Đồng lại lần nửa ngẩng đầu nhìn Vĩnh Phong, cô bắt gặp ánh mắttha thiết và chân thành của cậu. trái tim cảm thấy thật rộn ràng.

- Anh không thể chờ đợi thêm được nữa. Mỗi ngày anh lại sợ em rời xaanh, thoát khỏi vòng tay anh. Anh muốn được nắm chặt tay em để em bênanh mãi mãi. Được không.

Nói xong Vĩnh Phong nhìn cô chờ đợi, ánh mắt thiết tha chân thànhkhiến Hiểu Đồng thấy bối rối. Hiểu Đồng cụp mắt xuống trầm ngâm, im lặng không nói gì.

- Được không ? – Vĩnh Phong siết chặt tay cô, giọng dồn dập lặp lại câu hỏi.

Hiểu Đồng ngẩng đầu nhìn cậu khẽ gật đầu. Nụ cười sung sướng khẽ nở trên gương mặt đầy hạnh phúc của Vĩnh Phong, cậu chồm tới nâng nhẹ cằmcô lên, đặt lên đó một nụ hôn dài…

Bên ngoài, Thế Nam nắm chặt tay nắm cửa đau khổ nhìn họ hôn nhau.Cậu đã bảo lòng hãy từ bỏ, hãy quên đi nhưng sao lòng vẫn thấy đau đếnthế. Tưởng trừng không khí đã bị cuốn đi nơi khác khiến cho cậu khôngthở được. Tim kia dường như bị ai đó bóp chặt. Cậu đứng lặng bên cánhcửa mở hờ để ngặm nhắm sự đau khổ một mình mình.

Đừng đằng xa kia, có một người con gái vì Thế Nam mà rơi nước mắt.Cô khóc cho cậu vì nước mắt cậu chảy ngược vào tim. Và cô khóc cho chính bản thân cô. Một cô gái đa tình ngốc nghếch giống như chàng trai sitình đứng kia.

Vì chuyện bị bắt cóc nên Hiểu Đồng và bé Đường tạm thời trú ngụ ở nhà của Đình Ân. Tạm thời để mọi chuyện cho trợ lí của nhà Vĩnh Phonglo, nhưng tên đại ca mãi vẫn chưa tìm ra hắn ta.

Hiểu Đồng đến đón Vĩnh Phong xuất viện, trước khi đến, cô ghé quanhà cậu dọn dẹp cho sạch sẽ. Hai người được tài xế nhà Vĩnh Phong đếnđón. Ngồi trên xe, Vĩnh Phong thấy Hiểu Đồng cứ lật qua lật lại tờ báođịa ốc.

- Em đang xem gì vậy.

- Em đang tìm phòng trọ. Bây giờ em và bé Đường đang ở tạm nhà Đình Ân, nhưng nhà Đình Ân rất nhỏ, em và bé Đường ở lâu không tiện, rồi sau này mẹ em xuất viện về nữa. Nhưng tìm mãi vẫn chưa tìm được căn phòng nàocoi được. Chổ tiện lợi thì giá thuê quá đắt, chỗ rẻ thì toàn thành phầnbất hảo. Ban đêm bé Đường ở nhà một mình không tốt.

Vĩnh Phong nghe xong liền gật đầu nói:

- Có chỗ này giá thuê rất rẻ mà rất an ninh. Em có muốn thuê không?

Hiểu Đồng mừng rỡ hỏi:

- Thật sao. Chỗ nào vậy.

Vĩnh Phong chỉ cười ra vẻ bí mật, nói:

- Bây giờ em về phòng trọ lấy đồ rồi trả phòng luôn đi.

Hiểu Đồng vội lấy điện thoại ra tra số rồi nói:

- Vậy để em kêu xe đến chở đồ đi.

Vĩnh Phong vội gàn :

- Không cần đâu. Anh đưa em đến đó lấy ít vật dụng cần thiết, còn lại thì bỏ hết đi.

Hiểu Đồng kinh ngạc tròn mắt nhìn Vĩnh Phong:

- Bỏ hết á.

- Ừ! – Vĩnh Phong gật đầu xác nhận.

- Vậy thì … - Hiểu Đồng lo ngại nói.

Nhưng Vĩnh Phong đã nắm chặt tay cô, trấn an:

- Yên tâm đi.

Hiểu Đồng đành để mặc cho Vĩnh Phong sắp xếp.

Sau khi thu dọn hết sách vở, quần áo và một số vật dụng cần thiết,Hiểu Đồng nhìn lại những đồ vật còn lại luyến tiếc. Nhưng Vĩnh Phong đãkéo tay cô lôi đi.

Đồ vật chẳng có gì nhiều, cốp xe sau hoàn toàn chứa đủ. Ngồi trên xe, Hiểu Đồng tiếc rẻ, cô trách Vĩnh Phong:

- Đáng lý, anh phải để em lấy thêm ít đồ nữa. Lỡ như đến đó không có thì sao, em mới mua cái bàn đó hơn một năm thôi.

Vĩnh Phong choàng tay qua eo cô giả vờ an ủi nhưng thực chất có ý đồ đen tối. Nhưng ý đồ đó đã bị Hiểu Đồng ngăn lại, cô đẩy cậu ra, cònngồi xích ra xa, rồi đưa mắt nhìn về phía tài xế cảnh cáo. Vĩnh Phongđành thở dài cam chịu.

Bác tài xế là tuổi đã trung niên, nhìn thấy biểu hiện của hai người thì khẽ cười thần nghĩ tuổi trẻ thật lãng mạn.

Xe chở hai người bọn họ đi vào con phố gần nhà Vĩnh Phong rồi ngừnglại trước căn nhà quen thuộc . Hiểu Đồng ngạc nhiên nhìn Vĩnh Phong, côthấy cậu đang mĩm cười một cách gian xảo, hóa ra phòng trọ mà anh nóichính là ….

Hiểu Đồng không ngờ mình lại ngungốc để bị cậu xí gạt như thế. Cô lườm cậu một cái rồi vùng vằng bướcxuống xe. Vĩnh Phong phụ giúp người tài xế xách đồ của Hiểu Đồng vào.Thấy Hiểu Đồng chần chừ chưa bước vào trong, cậu dùng tay huýt nhẹ vàongười cô, hất đầu về phía nhà của mình cười khà khà nói:

- Sao em không vào đi.

Hiểu Đồng đã lỡ trả phòng cho chủ rồi bây giờ có hối cũng khôngkịp. Cô tức giận đấm cho Vĩnh Phong một cái ngay vai, nào ngờ động đếnvết thương khiến Vĩnh Phong rên lên một tiếng. Hiểu Đồng hoảng hốt vộivàng xem xét vết thương.

Thấy vẻ mặt lo lắng trông buồn cười của cô, Vĩnh Phong phá ra cười to:

Hiểu Đồng biết mình đã bị lừa liền hậm hực giật lấy túi xách trêntay Vĩnh Phong phụng phịu theo chân bác tài xế đi vào trong.

Hiểu Đồng dọn vào trong căn phòng cũ của chính mình, được trở vềđây sống lần nữa khiến Hiểu Đồng cảm thấy lâng lâng hạnh phúc. Mặc dù cô vẫn còn khá e dè trong việc phải sống chung với Vĩnh Phong.

Sau khi sắp xếp xong Hiểu Đồng gọi điện thoại nhờ Đình Ân chăm sóccho bé Đường giùm cô rồi đi nấu cơm cho cô và Vĩnh Phong cùng ăn, nhưngVĩnh Phong lại không ăn mà đẩy chén cơm đến bên cô rồi kéo ghế ngồi sátbên.

Hiểu Đồng nghi hoặc nhìn Vĩnh Phong. Nhưng Vĩnh Phong nét mặt tỉnh bơ nói:

- Em bón anh.

Hiểu Đồng lườm lườm hỏi Vĩnh Phong:

- Sao em phải bón cho anh ăn.

Vĩnh Phong chỉ vào cái tay đau của mình, giả vờ khổ sở.

- Tay phải của anh bị đau mà.

Hiểu Đồng nhíu mày nói:

- Tay trái của anh đâu.

Vĩnh Phong thở dài nói:

- Anh xưa nay không quen dùng tay trái .

Rồi cậu kề mặt sát vào tai cô xảo hoạt nói:

- Tay anh vì em mà bị thương, nên em phải bón cơm cho anh. Đây là món nợ mà anh đòi em trả.

Nói rồi, cậu ngồi thẳng dậy nũng nịu nói:

- Em mau bón cơm cho anh, anh đói bụng rồi.

Hiểu Đồng chịu thua kẻ khéo giở trò này. Cô đành bón cơm cho cậuăn. Nhìn vẻ mặt hả hê của Vĩnh Phong, Hiểu Đồng tức không chịu nổi.

Ăn cơm xong, Vĩnh Phong ôm lấy Hiểu Đồng, để cô dựa vào mình ngồi trên giường tâm sự.

Nói chuyện một lát, Vĩnh Phong hỏi Hiểu Đồng:

- Chừng nào em mới cho anh ra mắt mẹ của em.

- Anh không sợ mẹ em sẽ ghét anh sao.

- Sao mẹ em lại ghét anh.

Hiểu Đồng cười tinh quái trả lời:

- Vì anh dám dụ dỗ con gái của bà.

Vĩnh Phong bật cười, rồi cũng ranh ma trả lời:

- Anh chỉ sợ mẹ em nhìn thấy anh mừng còn không kịp nữa là… Làm gì tìmđược chàng trai nào hoàn hảo hơn anh chứ. Chỉ sợ mẹ em lại hối anh cướiem gấp thì sao.

Hiểu Đồng nghe thấy liền cắn cho Vĩnh Phong một cái ngay tay, khiến Vĩnh Phong nhăn mặt kêu la.

Hiểu Đồng sảng khoái cười vang trước gương mặt nhăn nhó của VĩnhPhong. Vô tình quay sang bên bàn thấy tấm hình lúc nhỏ của mình đượcVĩnh Phong đem sang đây.

- Sao anh lại lấy tấm hình đó mang sang đây – Hiểu Đồng chỉ tay vào tấm hình trên bàn hỏi.

Vĩnh Phong thở dài hỏi:

- Biết làm sao được, người ta vì nhớ ai kia, nhưng chẳng biết làm saonên đành ngắm hình cho đỡ nhớ. Nhưng mà hình lúc nhỏ không bằng ngườibây giờ. Haiz …

Hiểu Đồng nghe vậy liền cười khúc khích, cô với tay lấy chiếc điện thoại của Vĩnh Phong quăng trên nệm, đưa lên cao rồi chụp một tấm, chụp xong xem lại khẽ gật đầu đưa cho Vĩnh Phong, cô hỏi:

- Vậy được chưa.

Vĩnh Phong mĩm cười gật đầu, cầm lấy điện thoại chuyển tấm hình làm màn hình chính. Xong liền quăng điện thoại sang một bên rồi đè HiểuĐồng ngã xuống giường dùng răng trả răng, dùng môi trả môi cho cái cắnlúc nãy.

Cả người Hiểu Đồng nóng bừng lên theo từng nụ hôn của Vĩnh Phong. Rõ ràng trong phòng có bật điều hòa nhưng sao Hiểu Đồng cảm thấy trongngười ngày càng nóng. Cô vòng tay qua cổ Vĩnh Phong, cố gắng hòa cùnghịp thở.

Không khí càng lúc càng yếu dần, cộng với thân hình ai kia đang đèlên người mình khiến Hiểu Đồng không thở được. Hiểu Đồng cảm thấy choáng voáng, tưởng chừng như sắp ngất thì nụ hôn cuồng nhiệt kia rời khỏi bờmôi cô. Vĩnh Phong thoát ra khỏi người Hiểu Đồng liền đến bên bình nướcuống cạn một hơi.

- Haiz! Chẳng khác nào bị đeo gông.

Vĩnh Phong buông một câu thở dài, Hiểu Đồng hiểu ý đỏ cả mặt, cô vội lãng sang chuyện khác:

- Trước giờ em cứ thắc mắc, tại sao nhà anh mua lại mà vẫn giữ lại tất cả đồ đạc của nhà em vậy.

Hiểu Đồng tuy ngoài miệng hỏi như thế nhưng trong lòng phập phồng không yên. Cô đang lo sợ câu trả lời của Vĩnh Phong.

Uống hết nước, Vĩnh Phong mới cảm thấy cái nóng dịu bớt cậu ngã phịch lên giường, ngã đầu trên chân Hiểu Đồng.

- Căn nhà này là do ba anh mua cách đây bốn năm. Ngoài việc sơn phết và sửa chữa một vài thứ ra thì hầu như giữ nguyên. Đồ đạc cũng vậy. Ba anh nói vì hồi nhỏ ông từng đến đây sống một thời gian nên rất quý nơi này. Cho nên khi thấy người ta rao bán, ông liền mua.

Bốn năm… vậy là không phải người đó. Hiểu Đồng thở hắt ra một cách nhẹ nhõm.

Cô vuốt ve mái tóc của Vĩnh Phong nói:

- Căn nhà này vốn là của ông ngoại em, vì ông ngoại chỉ có một mình mẹem là con nên sau khi cưới ba em đồng ý dọn đến đây sống. Nếu ba anhtừng sống ở đây thì thể nào cũng quen biết mẹ em.

Vĩnh Phong vuốt mũi Hiểu Đồng, cười nói:

- Vậy thì mẹ em càng có lí do để gả em cho anh.

- Biết đâu hồi đó ba anh là kẻ thù của mẹ em thì sao.

- Vậy thì anh đành phải cho gạo nấu thành cơm thôi.

Nói xong liền chồm đến ôm lấy Hiểu Đồng không cho cô kịp có lờinào. Khi hai người rời nhau ra thì cũng đã gần 11 giờ. Hiểu Đồng vội lấy cớ đi ra ngoài, lát sau cô bưng một bình nước đầy ấp vào đặt trên bàn.

Hiểu Đồng đến bên cạnh vòng tay ôm lấy eo cậu nũng nịu hỏi:

- Vĩnh Phong! Phòng anh có tolet đúng không? Vậy thì tối nay anh hãy ngoan ngoãn ngủ đi nha.

Nói rồi Hiểu Đồng hôn một cái lên má Vĩnh Phong rồi đi ra ngoài nhưng bị Vĩnh Phong kéo lại, cậu âu yếm hôn lên mắt lên mũi cô rồi mới buôngcô ra.

- Ngủ ngon!

- Ngủ ngon!

Hiểu Đồng đi ra ngoài, Vĩnh Phong nằm sóng soài ra giường mĩm cườitận hưởng hạnh phúc. Lăn qua lăn lại mãi nhưng vẫn không thể ngủ được,Vĩnh Phong muốn qua thăm Hiểu Đồng xem cô đã ngủ chưa, muốn ngắm gươngmặt của cô lúc ngủ.

Nhưng khi Vĩnh Phong nắm lấy tay cầm mở cửa thì ….

Cậu nhớ lại câu nói của cô :” …Phòng anh có tolet đúng không?...”, lại nhìn bình nước đầy trên bàn thì ngửa mặt kêu trời…

Cửa phòng cậu đã bị khóa từ bên ngoài.

Mới sáng sớm, Hiểu Đồng đã vào đánh thức Vĩnh Phong dậy rồi. Nhưng có kẻ giận dỗi không chịu dậy. Hiểu Đồng sợ trễ giờ đành nói:

- Vậy em dọn đồ ăn sáng cho anh, lát anh tự ăn. Em đi trước đây.

Vĩnh Phong nghe vậy đành mở mắt, ngáp ngắn ngáp dài nói:

- Còn sớm mà, em đi sớm để làm gì.

- Không phải em đến trường mà đến đưa bé Đường đi học. Không thể làm phiền gia đình Đình Ân mãi được.

Vĩnh Phong ngồi dậy ôm lấy Hiểu Đồng từ phía sau, cằm tựa vào vai cô thì thầm:

- Để lát anh lái xe đưa em đến đó sẽ nhanh hơn.

Hiểu Đồng đẩy tay cậu ra nhưng không dám đẩy mạnh sợ động vào vếtthương, rồi đứng dậy, con sói này mới sáng sớm đã giỏ trò sàm sỡ rồi. Cô nghiêm giọng nói:

- Tay anh bị đau không được phép lái xe. Nếu không em không thèm nói chuyện với anh nữa.

Vĩnh Phong giả vờ hỏi:

- Đây là lệnh sao?

- Đây là lệnh sao? – Hiểu Đồng bật cười nói, bẹo yêu một cái trên má Vĩnh Phong.

Vĩnh Phong đưa tay lên trán như những sĩ quan chấp hành cười nói:

- Xin tuân lệnh.

- Mau đi vệ sinh đi – Hiểu Đồng ra lệnh rồi đi ra.

Lát sau, Vĩnh Phong đã chỉnh tề bước xuống lầu. Hôm nay cậu mặc một chiếc quần bò và một chiếc áo sơ mi ngắn tay trông cực kì quyến rũ. Mái tóc được chải gọn gàng bóng mượt, quả là một dáng điệu chết người.

Hiểu Đồng đang dọn hai dĩa trứng rán ra bàn. Cô bận một chiếc áothun bình thường, chiếc quần jean bình thường, vẫn mái tóc thắt bím hơirối cà cặp mắt kính cận sẫm màu.

Vĩnh Phong nhíu mày nhìn bộ dạng của cô. Không phải là cậu khôngthích dáng vẻ này chỉ là cậu muốn nhìn gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ của cô hơn.

Sáp lại gần Hiểu Đồng giả bộ hít hà ngửi lấy mùi thơm từ các món ăn bày trên bàn, Vĩnh Phong nịnh nọt:

- Ai mà có phúc được làm bạn trai của cô gái đã nấu mấy món ăn thơm lừng này vậy ta.

Hiểu Đồng nguýt cậu một cái rồi hối thúc:

- Mau ngồi xuống ăn đi.

Hiểu Đồng lại phải tiếp tục bón cho Vĩnh Phong ăn, cậu cứ lấy cớ tay bị đau mà chèn ép cô. Ăn được một lát, Vĩnh Phong đẩy chùm chìa khóa xe cho Hiểu Đồng.

- Em giữ đi, anh sẽ giữ đúng lời hứa không lái xe nữa.

Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong tỏ vẻ ngờ vực.

- Sao hôm nay anh lại ngoan thế.

- Vì anh có điều kiện mà….- Vĩnh Phong cười hà hà rồi nói, ngừng mộtlát cậu nói tiếp – Đến lượt em thực hiện theo yêu cầu của anh.

Biết ngay là con sói này lại giở trò mà. Nhưng Hiểu Đồng chưa kịp phòng bị gì thì Vĩnh Phong đã với tay tháo ngay cặp mắt kính của cô ra, quăng mạnh xuống đất khiến nó nứt ra. Cậu còn tháo cả hai sợi thu ở hai bím tóc của Hiểu Đồng ra, kéo những lọn tóc đang bím lại với nhau ra.

Hiểu Đồng nhạc nhiên khó hiểu nhìn Vĩnh Phong, cô rụt người lại:

- Anh làm gì vậy.

Vĩnh Phong nháy mắt mĩm cười với cô, nụ cười khiến Hiểu Đồng khó lòng đỡ nổi:

- Anh thích nhìn gương mặt này của em hơn.

Ăn xong, Hiểu Đồng dọn dẹp cẩn thận rồi nhặt cái kính của mình lênthở dài, nó đã bị nứt một cách đáng thương. Lòng thầm trách cái tên pháhoại này, hôm qua đã khiến cô bỏ hết một mớ vật dụng, bây giờ lại làmcái kính của cô ra nông nỗi này. Mai mốt có dịp phải cho anh ta biếttay.

Trời còn khá sớm, xe buýt rất vắng người. Hai người ngồi sát vàonhau ở phía cuối. Tay Vĩnh Phong nắm chặt lấy tay Hiểu Đồng, đầu cô hơingã lên vai cậu. Vĩnh Phong cười vui vẻ nói:

- Nếu biết đi xe buýt có lợi thế này thì anh đã đi xe buýt từ lâu rồi.

Hiểu Đồng biết ngay lời nói của con sói biến thái này, cô liềnngồi dậy nhưng làm sao con sói kia để cho con cừu non thoát khỏi tay nó.

Trường đại học Nguyên Thành Phong mấy ngày nay vốn yên ả lại bịtrấn động bởi một cặp kim đồng ngọc nữ đang sánh tay nhau đi vào. Chàngtrai thì vốn dĩ quá nổi tiếng và quen thuộc, nhưng cô gái bên cạnh vừaquen lại vừa lạ.

Trước đây khi có người tung tin đồn, Hiểu Đồng là gái quán barđã từng đưa ra những tấm hình chụp cô ở đó, quả là một cô gái rất đẹp.

Nhưng trong thời buổi hiện nay, công nghệ photoshop phát triểnkhắp mọi nơi, mọi người vẫn chưa tin lắm vào những tấm hình kia, họ chorằng vẻ đẹp đó là do photoshop mà có. Có người còn ác ý cho rằng đó làmột trong những chiêu Pr của Hiểu Đồng hòng dụ kị những chàng công tửgiàu có.

Nhưng bây giờ so với hình thì người thật còn xinh đẹp gấp 10 lần. Những kẻ trước nay hay đâm thọc cô giờ đây được một phen há hóc miệng.Còn những kẻ khác ngoài ngưỡng mộ ra thì hầu như đều ghanh tỵ.

Những anh chàng trước nay không thèm nhìn cô lấy một cái, nay lạicứ chạy đến làm quen, chỉ mong được nói chuyện với người đẹp một lần.

Ngay cả các giáo sư cũng rất ngạc nhiên, họ cho rằng cô là sinhviên của trường khác đến đây học dự thính. Nhưng Hiểu Đồng đối với họvẫn cư xử rất bình thường, không xa cách cũng không tỏ ra lạnh lùng.

Vĩnh Phong ngay lặp tức nhận ra sai lầm nghiêm trọng của mình, đáng lí ra cậu nên để cô tiếp tục làm một cô gái bình thường hơn là một côgái được tất cả các chàng trai trong trường săn đuổi.

Cậu đành phải để cho tên mỏ nhọn Quốc Bảo đi rêu rao tin tức HiểuĐồng chính thức trở thành bạn gái của mình. Nhờ vậy mấy cái đuôi của côlập tức biến mất. Kẻ nào cả gan dám động vào bạn gái của đại thiếu giacủa toàn trường chứ. Tin tức này truyền tai rất nhanh và nhanh chóng đến tai một người, hắn tức giận nấm chặt nấm tay đập mạnh xuống bàn.

Lúc Hiểu Đồng từ thư viện trở về đi ngang qua một khoảng sân vắng,một cánh tay vươn ra nắm lấy tay cô kéo vào một góc vắng.

Bị nắm chặt tay đến đau điếng, Hiểu Đồng tức giận hét lên với kẻ đang đi trước mặt mình.

- Cậu làm gì vậy. Bỏ tay mình ra. Cậu kéo mình đi đâu vậy.

Nhưng người đó vẫn khư khư kéo cô đi. Hiểu Đồng muốn rút tay lạinhưng không được. Bất ngờ người đó quay lại đẩy sát cô vào tường thậtmạnh, gương mặt người đó hiện rõ ra trước mặt Hiểu Đồng.

Nhìn thấy gương mặt đằng đằng sát khí của người đó, ánh mắt nhưkẻ đang lên cơn điên cuồng, Hiểu Đồng hơi hoảng sợ. Nhưng không để chongười đó kịp mở lời, cô đã mắng trước:

- Tại sao lại kéo mình đến đây. Bỏ tay mình ra, cậu đang làm mình đau quá, Đại Bình.

Nhưng Đại Bình vẫn không chịu bỏ tay Hiểu Đồng ra, cậu càng siếtchặt lấy tay Hiểu Đồng khiến cô càng thêm đau đớn. Hiểu Đồng tức giậngiang tay tát thẳng vào mặt cậu ta một cái, rồi vùng mạnh tay ra.

Hiểu Đồng giận dữ quay mặt định bỏ đi nhưng lại bị Đại Bình lần nữa đẩy cô vào tường, lần này đầu cô bị va vào tường rất đau khiến cô rênlên một tiếng.

Thấy gương mặt đau đớn tội nghiệp của Hiểu Đồng, ánh mắt hình điên cuồng kia hơi dịu lại, giọng nói nhỏ nhẹ lo lắng:

- Cậu có sao không. Mình xin lỗi.

Vẫn còn âm ỉ sự nhức nhối nhưng Hiểu Đồng đã nguôi cơn giận:

- Mình không sao cả, không cần áy náy. Cậu bỏ mình ra được chưa, tay mình đau lắm.

Bàn tay cứng rắn thô nhám kia từ từ nới lỏng tay cô ra khiến nó rơi tự do xuống dưới.

- Mình thích cậu. Cậu biết điều đó mà.

- Mình xin lỗi, Đại Bình. Từ trước tới giờ mình chỉ xem cậu như mộtngười bạn thân mà thôi- Hiểu Đồng thành thật trả lời, cô không muốn gâycho Đại Bình sự hiểu lầm nữa.

- Tại sao chứ? – Đại Bình bỗng nhiên hét lớn – Vì hắn ta giàu có hơn mình à.

- Không phải – Hiểu Đồng vội bác bỏ - Cậu biết mình không phải là kẻ thấy giàu thì chạy tới mà.

- Vậy thì lí do gì – Đại Bình gầm lên. Mặt cậu ta đỏ bừng lên, hai mắtlong lanh như ngọn lửa đang cháy, sẵn sàng thiêu rụi những gì trước mắtmình.

- Mình … - Cô ngập ngừng - … yêu anh ấy.

Đại Bình bật cười một cách chua chát.

- Cậu yêu anh ta. Haha … Cậu có biết anh ta là loại người gì không màlại lao đầu vào yêu anh ta. Hạng người như hắn ta là hạng cặn bã của xãhội này, cậu có biết không…

- Bốp ….

Đại Bình chưa kịp nói hết lời thì đã bị Hiểu Đồng tát mạnh. Lần này cô tát mạnh hơn hồi nãy, má cậu ta in năm ngón tay của cô trên mặt. Tát xong, Hiểu Đồng có hơi hối hận. Cô quay mặt đi tránh ánh mắt bi thươngcủa Đại Bình.

Cậu ta nhìn Hiểu Đồng kích động nói:

- Mình có nói sai sao. Hạng người như anh ta có gì tốt chứ: đua xe,uống rượu, đánh nhau, khinh thường người khác, coi trời bằng vung…

- Nhưng anh ấy đã vì mình làm rất nhiều chuyện, thậm chí không tiếcmạng sống vì mình. Mình cảm nhận được tình cảm anh ấy đối với mình rấtthật lòng, khiến mình run động. Do đó mình chấp nhận làm bạn gái của anh ấy mà không cần bất cứ điều kiện gì.

- Vậy còn mình thì sao, mình không yêu cậu hơn cả sinh mạng mình haysao chứ. Mình cũng có thể vì cậu mà chấp nhận hy sinh cả mạng sống củamình mà. Có gì mà anh ta làm được mà mình không làm được chứ - Cậu tanắm lấy hai vai Hiểu Đồng lay mạnh.

Hiểu Đồng gạt hai tay Đại Bình ra, nhìn thẳng vào mắt cậu ta trả lời dứt khoát.

- Từ trước đến giờ mình xem cậu là bạn thì sau này vẫn xem cậu là bạn.Dù cho cậu có vì mình mà là chuyện gì đi chăng nữa, mình vẫn xem cậu làbạn, không gì khác hơn được. Tình cảm là không thể miển cưỡng.

Nói rồi Hiểu Đồng quay lưng bỏ đi nhưng Đại Bình đã nói:

- Nếu cậu tiếp tục quen anh ta, cậu sẽ hối hận.

Hiểu Đồng dừng chân đứng lại, cô trả lời mà không thèm quay mặt lại.

- Tình cảm của mình tuyệt đối không hối hận vì nếu hối hận thì mình sẽkhông yêu. Nhưng nếu cậu dám làm hại anh ấy thì kể cả tình bạn cũngkhông còn.

Nói rồi, Hiểu Đồng đi thẳng để lại sau lưng tia nhìn hiểm độc.

Hiểu Đồng vừa bước vào phòngbệnh của bà Cẩm Du, thấy gương mặt mẹ thoáng u buồn, đôi mắt sâu hoắtnhư đã mất ngủ nhiều đêm. Cô cảm thấy lo lắng.

Bà Cẩm Du vừa nhìn thấy con gái thì làm mặt giận, khiến Hiểu Đồng lo lắng, cô giả vờ nhõng nhẽo hỏi mẹ.

- Mẹ sao vậy, giận con vì mấy bữa nay không đến thăm mẹ à.

Bà Cẩm Du nhìn con gái bằng đôi mắt u sầu cực độ, rồi than thở:

- Con gái lớn rồi, có chuyện cũng không cần kể với mẹ.

Hiểu Đồng nghe mẹ trách thì bỗng giật mình, mẹ cô đang nói vềchuyện gì. Không lẽ chính là chuyện cô bị bắt cóc ư. Làm sao mà mẹ côlại biết chuyện này chứ, trừ khi là … nhưng Hiểu Đồng vội xua đi ý nghĩcủa mình. Cô tin Hữu Thiên không phải hạn người như thế.

Cô nũng nịu ôm chầm lấy mẹ, dụi đầu vào vai bà mẹ, nhõng nhẽo nói:

- Trên đời này con yêu nhất là mẹ, con tuyệt đối không giấu diếm mẹ chuyện gì hết. Mẹ yên tâm đi mà mẹ.

- Bảo mẹ yên tâm trong khi con gái mình nhập viện à – Bà Cẩm Du vuốt ve mái tóc mềm mại của con gái với vẻ yêu thương.

Làm sao bà không thương đứa con gái vốn phải chịu cực khổ từ nhỏcủa mình chứ. Bà hận bản thân mình vô cùng, sao lại yếu đuối để nay bệnh mai đau như vậy. Để cho mọi gánh nặng lại phải đè trên vai Hiểu Đồng.Càng thương con bao nhiêu, bà lại càng trách mình bấy nhiêu.

Lúc hay tin con gái phải nhập viện bà lo lắng biết bao, đau lòngbiết bao. Bà muốn đến thăm con nhưng lại không thể, khi đến thì HiểuĐồng đã xuất viện mất rồi.

Hiểu Đồng ngỡ ngàng nhìn mẹ bối rối:

- Sao mẹ biết.

- Là Hữu Thiên cho mẹ biết.

- Là anh Hữu thiên cho mẹ biết thật sao – Một thoáng buồn ẩn hiện trong lòng Hiểu Đồng.

- Con đừng nghĩ oan cho Hữu thiên mà tội nghiệp thằng bé. Nó đâu có cho mẹ biết đâu, nó còn định giấu mẹ nữa kìa. Chẳng là con bé Thắm, con gái bác Xuân nằm bên kia vô tình đi ngang phòng cấp cứu thấy con đang nằmtruyền nước biển nên mới kể cho mẹ biết. gặp ngay lúc Hữu Thiên đến nênmẹ ép cậu ta nói ra đó thôi.

Rồi Bà Cẩm Du bật cười khi nhớ đến bộ mặt khổ sở của Hữu Thiên khi bị bà gặng hỏi và đe dọa.

- Mẹ bắt Hữu Thiên phải nói thật cho mẹ biết thì mẹ mới chịu uống thuốc, vậy là cậu ấy đành phải nói cho mẹ nghe hết.

Hiểu Đồng nghe mẹ nói vậy thì hoảng hốt vô cùng. Hữu Thiên cũngép buộc cô phải nói cho cậu nghe việc cô tại sao lại bị hoảng sợ đếnngất đi và việc Vĩnh Phong mình đầy thương tích như thế. Hiểu Đồng bịbắt buộc phải kể rõ đầu đuôi cho cậu nghe. Bây giờ nếu Hữu Thiên kể lạicho mẹ cô nghe toàn bộ sự việc thì chắc chắn bà sẽ lo lắng đến phát điên mất.

- Mẹ, con xin lỗi, chỉ vì con sợ mẹ lo lắng cho con nên mới giấu mẹ như vậy – Hiểu Đồng nước mắt rưng rưng khi nghĩ đến việc mẹ cô vì lo lắngcho cô đến mất ăn mất ngủ.

Bà Cẩm Du vội ôm lấy con gái vào lòng, ghẹn lời nói:

- Người có lỗi là mẹ, mẹ không cho con một cuộc sống em đẹp như baongười mẹ khác, còn bắt con phải cực khổ nuôi mẹ. Mẹ là một người mẹ vôdụng, nếu như con có bề gì thì làm sao mẹ sống nổi.

- Mẹ đừng nói vậy mà mẹ, con không sao. Con thấy hạnh phúc bên mẹ và bé Đường. Nếu mẹ và bé Đường có chuyện gì thì con cũng không muốn sống nữa – Hiểu Đồng rơi lệ, chảy dài trên vai áo bà Cẩm Du, nhưng giọt nước mắt trong suốt long lanh ánh lên những sắc màu cuộc sống: Đau khổ có, vuibuồn có, hạnh phúc có…

Con người nếu không còn nước mắt sẽ thế nào, có lẽ sẽ hóa thànhtro bụi bay theo gió. Nhưng Hiểu Đồng đã rất nhiều lần cạn nước mắt,nước mắt của cô luôn chảy ngược vào trong. Chúng đều là những giọt nướcmắt đau khổ.

- Bọn người nào lại độc ác đến độ bắt cóc con chứ. Mục đích của chúnglà gì… - Bà Cẩm Du gào lên nức nở khiến cho những người cùng phòng không khỏi chú ý dù lúc này giường bà đã buông rèm. Họ giỏng tay lên nghengóng tình hình bên kia bức màn.

Rồi bà nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hiểu Đồng, lắc đầu đau khổ nói:

- Tại sao con sinh ra lại có số phận hẩm hiu đến như vậy chứ. Sao lạicó số phận giống như mẹ thế này. Mẹ đã từng cầu xin ông trời đừng chocon có số phận giống mẹ, vậy mà tại sao ông ấy lại không chứng giám chomẹ. Có phải do mẹ có lỗi với ba con nên ông trời mới chừng phạt mẹ nhưthế. Nếu thế mẹ bằng lòng chịu phạt, chỉ xin ông ấy cho con và bé Đườngđược bình an.

Sự đau khổ của bà Cẩm Du khiến cho mọi người trong phòng thươngcảm. Vốn có cảm tình với hai mẹ con người phụ nữ hiền lành này. Nay lạinghe cô con gái bị bắt cóc, họ lại càng thương cảm hơn.

Gia đình nghèo túng như họ thì bọn bắt cóc có mục đích nào khácngoài mục đích đem bán hay bắt làm gái bao. Ngày nào mà báo chí khônglên án và viết về những số phận bi thảm ấy. Bất giác họ cùng thở dài.Hồng nhan vốn bạc phận mà.

Thấy mẹ xúc động tột độ thế, Hiểu Đồng sợ ảnh hưởng đến bệnh tình của mẹ, cô vội xoa dịu mẹ.

- Mẹ! Mẹ đừng xúc động như thế kẻo bệnh tim lại tái phát. Bây giờ conkhông sao rồi mà mẹ. Sau này con sẽ cẩn thận hơn. Mẹ mà có bề gì thì con và bé Đường sẽ sống ra sao. Con thì không nói nhưng còn bé Đường cònnhỏ như thế, mẹ nỡ để nó không cha không mẹ bơ vơ một mình hay sao.

Nghe con gái nói thế, bà Cẩm Du bèn ngưng khóc, bà lấy tay lau khô dòng nước mắt, ngăn sự xúc động của mình lại. Hiểu Đồng nói rất phải,vì hai đứa con gái đáng thương của bà, dù thế nào bà cũng phải vượt quabệnh tình để còn trở về với các con. Nếu bà có bề gì thì ai lo cho cáccon của bà. Bà đâu có đành lòng rời xa họ.

Giọng còn nỗi xúc động, khàn khàn bà Cẩm Du hỏi:

- Vậy bây giờ con tính sao. Nếu lỡ bọn chúng trở lại bắt con lần nữathì sao. Bây giờ con và bé D(ường dọn đến ở đâu. Không thể ở phòng trọcũ được, chúng sẽ mò đến đó.

- Mẹ yên tâm. Con và bé Đường dọn đến đã dọn đến nhà bạn con ở - HiểuĐồng vội trán an mẹ, cô không muốn bà phải lo lắng thêm nữa.

- Dọn đến nhà ai. Đình Ân à!

Hiểu Đồng lắc đầu. Gương mặt hơi ửng đỏ khi nghỉ đến việc mình ở trọ nhà Vĩnh Phong.

Nhìn sắc mặt của con gái, bà Cẩm Du tinh ý hỏi:

- Là con trai à… Nhà của anh chàng đã liều mạng đi cứu con phải không ?

- Sao mẹ biết … - Hiểu Đồng ngạc nhiên tròn mắt nhìn bà Cẩm Du.

- Vì mẹ cũng từng trải qua thời tuổi trẻ nên nhìn thấy biểu hiện trên mặt con là biết ngay con gái mẹ đang yêu.

Nghe mẹ nói, gương mặt Hiểu Đồng càng đỏ bừng lên, hai lỗi tai củacô cũng ửng đỏ, cô cúi xuống nhìn dưới tấm ra giường, hai tay cấu cấutrên mặt tấm ra. Đôi môi mím lại để lộ hai cái đồng điếu đáng yêu.

Nhìn vẻ xấu hổ đáng yêu của con gái, bà Cẩm Du bật cười, bà nhẹ giọng gọi:

- Hiểu Đồng! Mẹ có thể tin con được không.

- Ý mẹ là sao – hiểu Đồng ngơ ngác hỏi.

- Ý mẹ là khi hai đứa sống chúng, không có xảy ra chuyện gì chứ.

Lần này thì cả chóp mũi của Hiểu Đồng cũng đỏ, Hiểu Đồng phụng phịu nói:

- Mẹ có thể yên tâm. Quan hệ giữa hai đứa con rất trong sáng, tuyệt đối không làm chuyện gì bậy bạ khiến mẹ phải lo lắng đâu. Tuy sống chungnhưng phòng ai nấy ở. Tại vì chưa bắt được kẻ chủ mưu cho nên …vì để antoàn, con nên ở cạnh anh ấy. Vả lại, đó còn là nhà cũ của mình.

- Con nói sao. Con đang ở nhà cũ của chúng ta sao? – Bà Cẩm Du kinh hãi la lên. Cảm thấy có một luồng điện xẹt qua người bà, thấp thoáng bónghình một người ẩn hiện trong tâm trí bà. Bà đột nhiên thấy ớn lạnh.

- Mẹ đừng lo lắng. Ba anh ấy đã mua lại căn nhà ấy vào bốn năm trước.

Bà Cẩm Du bần thần khi nghe tin này, bà tự lẩm bẩm:

- Ông ấy đã bán căn nhà cho người khác ư?

Một cảm giác buồn bã bao quay lấy bà, bà ngồi ngẩn người ra, đôi mắt và hồn phách đã đi đến nơi vô định.

- Mẹ sao vậy – Hiểu Đồng lo lắng, giơ tay quơ quơ trước mặt bà.

- Mẹ không sao – Bà Cẩm Du vội lấy lại thần trí mĩm cười nói.

Hiểu Đồng chợt nhớ lại chuyện ba Vĩnh phong từng sống ở nhà cũ của mình, định kể cho mẹ nghe thì…

Một chàng trai ăn bận vô cùng lịch sự. Cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay xoắn đến khủy tay, áo bỏ thùng, quần tây màu đen rất sangtrọng. Một tay cậu cằm một bó hoa bách hợp – loài hoa mà bà Cẩm Du rấtthích. Tay kia cậu cằm một lãn trái cây to lớn.

Khuôn mặt chàng trai càng làm cho mọi người phát điên hơn. Chỉ có thể dùng hai từ “ hoàn mỹ” để hình dung chàng trai ấy. Cậu ta vừa bước vàođã làm bừng sáng cả căn phòng, cộng với hương thơm bát ngát của hoa bách hợp khiến cho căn phòng có thêm sinh khí.

Bà Cẩm Du vừa nhìn chàng trai đang từ từ tiến lại gần giường mình thì mĩm cười hất đầu về phía trước nói:

- Có phải chính là cậu ấy không?

Hiểu Đồng theo hướng của mẹ từ từ quay lại, một nụ cười chói lóađang mĩm cười với cô. Nụ cười quyến rũ vô cùng, khiến cho tim Hiểu Đồngbất giác run lên niềm hạnh phúc.

- Cháu chào bác – Vĩnh Phong khẳng khái, không một chút hồi hộp.

Đây là lần ra mắt đầu tiên của Vĩnh phong trước mặt mẹ của hiểuĐồng. Khi cô nói muốn đến thăm mẹ sau khi học xong, thì Vĩnh Phong cũngmuốn đến thăm với tư cách bạn trai của cô. Hiểu Đồng không cách nào từchối được.

Học xong, Vĩnh Phong kéo Hiểu Đồng về nha thay đồ. Hiểu Đồng đãcười chết được trước bộ đồ lịch sự của Vĩnh phong, cậu ăn mặc cực kìtrang trọng. Nhưng thực ra, hiểu Đồng chỉ muốn che giấu cảm giác choángngợp của cô trước Vĩnh phong mà thôi.

Bà Cẩm Du cũng cởi mở nói chuyện với Vĩnh phong, bà cám ơn cậu đã cứu Hiểu Đồng và nhờ cậu chăm sóc cho Hiểu Đồng sau này.

Vĩnh phong cứ bình thản trả lời từng câu hỏi của của bà Cẩm Du. Phương châm của cậu là cứ sống thật với bản thân.

Qua vài lời trao đổi, bà Cẩm Du cảm thấy mến chàng trai này. Tuy ăn nói còn hơi ngang tàng, nhưng không tự cao tự đại. Lại rất thẳng thắn.Ánh mắt cậu ta nhìn Hiểu Đồng say đắm, thât lòng đến độ bà Cẩm Du yêntâm giao con gái lại cho cậu.

Đình Khiêm ngập ngừng khi thấy Thiên Minh đang ngồi chờ mình ở quán bar Phong Trần. Lúc lần đầu gặp lại nhau sao bao nhiêu năm xa cách, họmừng rỡ cùng hẹn nhau ăn mừng ngày gặp lại.

Nhưng giờ đây, Đình Khiêm đã biết Thiên Minh là người gây ra cáichết cho ba của Hiểu Đồng, khiến cậu muốn lẫn trốn. Đình Khiêm vốn rấtsùng bái ba của Hiểu Đồng, anh luôn muốn phấn đấu giống với ông ấy. vậymà ông ấy đã bị người bạn thân nhất của mình hại chết. thật là một sựthực đau lòng.

Thiên Minh đã nhìn thấy Đình Khiêm và vẫy tay với cậu. Biếtkhông thể lẫn trốn nên Đình Khiêm đành đi đến bàn của Thiên Minh.

Thiên Minh đứng dậy ôm chầm lấy bạn, một cái ôm chân thành sau baonhiêu năm xa cách. Cả hai cùng ngồi xuống uống rượu. thiên Minh vui vẻnói:

- Sau khi mình về nước, điều đầu tiên mình làm là đi đến nhà cậu, nhưngrất tiếc… nhà cậu đã dọn đi mất. Mình có dò hỏi, nhưng tụi nó cũng không có tin của cậu. Mãi tới hôm nay chúng ta mới có dịp gặp lại.

Đình Khiêm nắm chặt lấy ly rượu trong lòng bàn tay siết mạnh, cậu muốn kìm chế bản thân để không hỏi điều khủng khiếp đó.

Nhưng cậu lại bật ra câu hỏi lúc nào không hay biết.

- Năm đó tại sao cậu ra đi không lời từ biệt vậy.

Sắc mặt Thiên Minh lặp tức nhăn nhó, buồn rầu nói:

- Ba mình gạt mình nói rằng, bà nôi rất nhớ mình, muốn mình qua đóchơi. Cậu cũng biết bà nội mình đã sang mỹ định cư cùng bác mình. Ai dèkhi qua bên đó mình mới biết là ba mình đã đăng kí cho mình mộp lớp học ở đó và bắt mình phải ở lại học.

- Thật sao? – Ánh mắt Đình Khiêm lóe lên sự giận dữ.

- Đường nhiên rồi – Thiên Minh không chú ý nên vẫn bình thản trả lời.

- Chứ không phải cậu đã bỏ trốn sau khi hại chết người à – Đình Khiêm cười mĩa nói.

hiên Minh sửng sốt nhìn ĐìnhKhiêm trân trối, hai lỗ tai cảm thấy lùng bùng, cả thân người như bịđiện giật. Hại chết người à … Cậu đã hại ai chứ, Đình Khiêm đang nói cái gì vậy.

Thiên Minh nhìn kĩ gương mặt của Đình Khiêm – một vẻ mặt đầy nộkhí, gương mặt chẳng có vẻ gì là đùa giỡn cả. Và đây cũng không phải làcách đùa giỡn để chào hỏi người bạn đã lâu năm xa cách. Đình Khiêm màcậu biết không phải là người như thế, không thể đem cái chết để nói đùa. Trừ khi…

Trừ khi thời gian làm thay đổi tính cách con người, nhưng Thiên Minh không tin Đình Khiêm đã thay đổi. Thiên Minh không thể hiểu được tạisao Đình Khiêm lại nói như thế, bạn tính cậu là không thích có chuyệnkhuất tất gì cả. Chuyện của Hiểu Đồng đã khiến cậu khó chịu rồi, bây giờ lại đén Đình Khiêm.

Thiên Minh bèn hắng giọng hỏi, giọng lạnh băng, không cảm xúc.

- Cậu nói vậy là sao. Mình hại chết người, mình đã hại chết ai chứ. Cậu nói rõ ràng ra đi.

Đến lúc này thì Đình Khiêm không thể nhẫn nại được nữa, cậu bèn lên tiếng nói:

- Thật sự mình đã hứa là sẽ không truy cứu chuyện này nữa nhưng trướccon người không biết hối lỗi như cậu, mình đàng phải nói ra thôi. Cậu có biết lí do tại sao mà mỗi lần gặp cậu thì Hiểu Đồng luôn bị kích độnghay không?

Thiên Minh ngay người lặng yên nghe Đình Khiêm nói.

- Bởi vì người mà năm xưa cậu đụng chết chính là ba của cô ấy.

Cả bầu trời dường như tối sầm lại và sụp đổ ngay trước mắt ThiênMinh. Hình ảnh cuộc đua xe năm ấy hiện về trong tâm trí cậu.

Cuộc đua xe lần đó đã làm thay đổi con người cậu, một Thiên Minh nóng nảy, phá phách, không sợ trời không sợ đất đã trở nên chín chắn hơn,điềm đạm hơn.

Hiểu Đồng mệt mỏi cất từng bước chân trở về nhà từ quán cà phê màcô làm thêm: Grantylove. Sau khi đến thăm mẹ, cô về nhà nấu cơm nước đểsẵn cho Vĩnh Phong và bé Đường ăn tối. Sau đó cô đi đến chỗ làm thêm.

Vĩnh phong cứ muốn đến đó nhưng đã bị Hiểu Đồng cấm đoán. Cô biết rõ với bản tính của anh, chắc chắn sẽ làm loạn lên mất.

Hiểu Đồng phải dỗ ngọt Vĩnh Phong mãi, cậu mới chịu ở yên.

- Anh ngoan ngoãn ở nhà đi. Giúp em đến đón bé Đường nha. Từ nhà ĐìnhÂn đến đây khá xa, em không thể bắt bác Hà ( mẹ Đình Ân ) đưa bé Đườngđi xa như thế đến đây. Em nấu cơm sẵn rồi, anh giúp em cho bé Đường ăn.Bé Đường có thể tự ăn, nên anh không cần đút đâu. Chén bát để tối em vềem rửa. Con bé có thể tự đánh răng và tắm rửa. Anh cứ để con bé trongphòng em là được rồi. Sau đó, anh có thể đi đâu đó.

- Anh muốn đến chỗ em – Vĩnh Phong ôm Hiểu Đồng dịu đầu vào vai cô nhõng nhẽo.

- Không được – Hiểu Đồng trả lời dứt khoát.

- Kể cả khi người ta nhớ em à – Vĩnh Phong giả vờ mếu nói.

- Đúng vậy – Hiểu Đồng đưa tay vuốt mũi cái con sói nhõng nhẽo kia.

Con sói kia làm sao có thể buông tha cho cử chỉ này của cô. VĩnhPhong nắm lấy bàn tay của Hiểu Đồng đưa lên môi mình cắn nhẹ, đôi mắtquyến rũ kia như muốn nuốt chửng cô vào lòng. Trái tim Hiểu Đồng runlên, cô vội vàng rút tay ra trước khi chìm vào sự đam mê.

Cái con sói dê xồm này làm sao chịu buông tha cô một cách dễ dàngnhư thế, nó chồm tới đè lấy Hiểu Đồng xuống giường. Nhưng Hiểu Đồng đãđưa tay lên chặn ngay cái miệng xấu xa của con sói kia lại.

Vĩnh Phong bèn ngỡ tay Hiểu Đồng ra mà thì thầm :

- Em bắt anh làm nhiều chuyện như thế mà chẳng thưởng cho anh gì cả sao, vậy thì làm sao bù vào nỗi nhớ của anh khi em đi chứ.

Hiểu Đồng bèn e thẹn, gương mặt tự khắc ửng hồng đáng yêu, đôi mắt từ từ khép lại, bờ môi đón lấy một bờ môi khác…

Khi Hiểu Đồng về gần tới cổng nhà thì một bóng người từ từ hiện ratrước mặt cô. Dường như người đó đã chờ ở đó rất lâu rồi, bởi vì có rấtnhiều tàn thuốc rơi dưới chân người đó.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, người đó từ từ bước ra khỏi bóng tối của hàng cây xanh.

Hiểu Đồng sắc mặt lập tức thay đổi, gương mặt đỏ bừng vì tức giận.Cô đứng yên nhìn kẻ vừa xuất hiện với ánh mắt chằm chằm, đôi môi mím lại kìm nén sự tức giận.

Khi cơn giận dữ được cô kìm nén vào lòng, Hiểu Đồng lạnh lùng quaymặt bước tiếp về hướng người đó, cô không hề nhìn hắn ta một lần nàonữa. Đôi mắt đen lấp lánh giờ chỉ còn một màu trắng đục vô hồn.

Kẻ kia cũng đứng lặng yên nhìn Hiểu Đồng, hắn ta như một cáibóng bất động và cứng đơ khi nhìn thấy cô đang tiến về phía mình.

Khi Hiểu Đồng định tra chìa khóa vào trong ổ thì cái bóng bấtđộng kia lại cử động, hắn ta tiến về phía Hiểu Đồng. Lên tiếng gọi cô từ phía sau:

- Hiểu Đồng!

Bàn tay cầm chìa của cô hơi run rẩy dừng lại một lúc, sau đó bìnhtĩnh tiếp tục tra vào ổ và xoay vòng. Hiểu Đồng đã mở được cánh cửa cổng và định bước vào thì tiếng nói sau lưng lại vang lên:

- Xin em hãy dành cho anh một chút thời gian, có được không.

Nhưng Hiểu Đồng lạnh lùng nói, giọng nói gần như đóng băng khi được thốt ra:

- Xin lỗi tôi không có thời gian, mà nếu có, nó cũng không dành cho hạng người như anh.

Hiểu Đồng bước vào và định đóng sầm cửa lại thì ….

Bóng người đó khụy xuống, hắn ta quỳ xuống trước mặt cô, làm choHiểu Đồng quá bất ngờ trước tình cảnh này, cô bất động vài giây ngâyngời đứng lặng bên cánh cửa sắp sửa khép lại.

Gương mặt đó hằn lên sự đau khổ, sự hối hận khôn cùng. Dường như chỉ có cái chết mới có thể làm cho tâm hồn đó thanh thản được.

Hiểu Đồng khá bối rối trước tình cảnh này, cô thật sự không ngờ anh ta lại có thể quỳ trước mặt cô như thế, cô vội nói:

- Anh làm gì vậy.

Những giọt nước mắt hối hận rơi trên mặt Thiên Minh, lần đầu tiêncậu khóc nhiều đến thế, cảm giác hối hận thật khó chịu, nó như những mũi dao cứ thế xuyên vào tim cậu. Giọng run run, khóe môi giật giật cậunghẹn ngào nói:

- Năm đó anh mới 16 tuổi. Lần đầu tiên gây ra tai nạn nên anh rất sợ,nhìn thấy mọi người bu quanh ba của em, anh sợ hãi vô cùng. Tâm lí sợhãi đó hình thành phản xạ đầu tiên của anh là bỏ chạy.

Thiên Minh nhớ lại cảm giác sợ hãi của mình khi biết đã gây ra tai nạn. Chiếc xe mô tô kéo người đàn ông đó đi một khú rồi cũng lướt mộtđoạn khá xa trước khi té xuống. Cả người đều bị đau ê ẩm nhưng cảm giácsợ hãi khiến cho cậu quên mất nỗi đau. Cậu run rẩy dựng trước xe dậy vàrồ ga bỏ chạy sau khi ngoái lại nhìn người đã bị mình đụng một lần. Vàrồi cậu bắt gặp cái nhìn vô hồn của một bé gái. Tia nhìn đó đã khiến cậu thấy ác mộng nhiều đêm liền.

Hóa ra cô bé gái ấy chính là Hiểu Đồng.

Hiểu Đồng bật cười khinh bỉ nhìn Thiên Minh nói:

- Hóa ra anh đến đây chỉ để nói cho tôi biết rằng anh gây ra cái chếtcho ba tôi khi anh còn nhỏ nên có thể xem như đó là một sự vô tình không đáng nhắc đến rồi thản nhiên sống tiếp à.

Thiên Minh đau khổ gào lên:

- Không phải. Lúc đó anh sợ hãi chạy về nhà, việc đầu tiên anh làm làkể với ba anh sự thật này. Nhờ ba anh đến xem ba em ra sao.

Hiểu Đồng căm tức nhìn Thiên Minh. Cô hận chỉ muốn giết chết anh ta ngay lúc này, mặc cho sự van xin, mặc cho nỗi hối hận đã dày vò anh tathế nào đi chăng nữa.

- Rồi khi hay tin ba tôi chết, anh bỏ trốn ra nước ngoài sau khi quăngcho gia đình một số tiền để bịt miệng gọi là bù đắp à. Các người thậtquá độc ác, quá tàn nhẫn mà…Ba tôi chết rồi, ông ta bị anh hại chết rồicòn bị mang tiếng. Các người đỗ hết mọi tội lỗi lên đầu ông ấy, cho rằng ông ấy đã tự ý lao ra đường nên mới bị tông trúng. Rồi anh thản nhiênra nước ngoài du học…

- Không phải! Anh thật sự không biết ba em đã chết, anh thật sự khôngbiết. Ba anh về bảo với anh rằng, ba em chỉ bị gãy tay và trấn động nãonhẹ, hoàn toàn không đe dọa đến sinh mạng và gia đình em đã chấp nhậnđền bù thiệt hại. Sở dĩ anh đi nước ngoài là vì ba anh nói bà nội anh bị bệnh nặng và bà rất nhớ anh muốn gặp anh, cho nên anh mới ra đi nhưvậy. Không phải là anh chạy trốn như em nghĩ đâu. Anh hoàn toàn khôngbiết, xin em hãy tha lỗi cho anh.

- Tha lỗi! Làm sao tôi có thể tha lỗi cho anh chứ. Anh có biết không,ba tôi chết đã bao nhiêu năm qua mà tôi chưa từng khóc lấy một lần.Trước mộ ông dù đau khổ thể nào, dù nhớ ông đến thế nào, tôi cũng khônghề rơi một giọt nước mắt chỉ bởi vì ba tôi muốn tôi luôn mĩm cười, luônhạnh phúc. Mà anh nghĩ xem, tôi có thể hạnh phúc không cơ chứ. Vậy màanh lại xin tôi tha lỗi nhẹ nhàng đến thế sao. Đời này kiếp này tôi cũng không tha lỗi cho anh đâu. Trừ phi, ba tôi sống lại.

Nói rồi, Hiểu Đồng đóng sầm cửa lại, rất mạnh, giữa đêm khuya thanh vắng, tiếng động vang đi rất xa. Cô nhanh chóng quay lưng bỏ đi nhưng…

- Ngày mai, anh sẽ ra đầu thú. Anh sẽ chịu trách nhiệm về tội lỗi của mình.

Hiểu Đồng chợt dừng bước chân lại. Anh ta muốn tự thú ư…Anh ta phảilãnh án mấy năm tù tội, trả giá cho cái chết của ba cô. Đó là điều HiểuĐồng luôn mơ ước nhưng mà tại sao cô lại thấy trong lòng mình không hềthanh thản khi nghe câu nói này.

“Hãy tha thứ…” ba từ này vang vọng trong đầu Hiểu Đồng, tiếng củaba, tiếng của ông lão mà cô gặp khi đi thăm mộ của ba cô, tiếng của mẹcô. Tất cả đã là quá khứ, anh ta cũng đã hối hận rất nhiều, vậy có phảicô nên vứt bỏ nó đi hay không.

Hiểu Đồng cảm thấy đâu đầu, cô nhắm mắt lại để xua đuổi cơn đau đó.

Bên ngoài cánh cửa cổng, thiên Minh đau khổ từ từ đứng lên, thểu não quay bước đi. Ngày mai, khi trời sáng anh sẽ đi tự thú.

Tiếng bước chân cộp cộp …thểu não vang xuống nền gạch đường đi khiến Hiểu Đồng mở mắt. Cảm giác nhức đầu đã giảm bớt.

- Đã quá muộn rồi. Nếu muốn tự thú thì nên tự thú lúc ba tôi vừa mất.Bây giờ anh có làm gì cũng không thể thay đổi được, không thể nào chuộctội được. Hãy nhớ, món nợ này anh nợ chúng tôi. Đến khi nào anh trả hếtthì lúc đó, anh muốn tự thú hay chết đi tôi cũng không cản.

Nói rồi cô quay lưng bỏ đi một mạch không hề quay đầu nhìn lại. Bóng cô mất hút khi bước vào trong nhà.

Thiên Minh khụy cả người xuống đất. Một tay chống đất, một tay đấmthật mạnh vào ngực mình tự trách, lương tâm anh đang cào xé, nó khôngbao giờ còn có thể thanh thản nữa.

Hiểu Đồng lên lầu đi ngang qua cửa phòng Vĩnh Phong, đèn vẫn sáng,cô muốn gõ cửa nhưng lại thôi. Đứng trước cửa phòng Vĩnh Phong thật lâu, rồi quay trở vào phòng mình. Nhẹ tay xoay nắm cửa, bé Đường đã ngủ rấtngon lành.

Gương mặt ngây thơ của đứa em bé bỏng khiến Hiểu Đồng cảm thấy thanh thản trở lại. ôm hôn lên trán bé Đường một cái rồi đi đến cái bàn học,kéo hộc bàn ra, lấy ta một cái hộp gỗ. Trong đó có vài tấm hình chụp gia đình cô. Hiểu Đồng cầm tấm hình của ba mình lên ngắm nghía.

- Chỉ lần này thôi. Hãy cho con khóc trước mặt ba chỉ lần này thôi.

Hiểu Đồng thì thầm nói với bức ảnh của ba cô rồi ôm lấy nó ngồi khóc cả đêm.

Bên ngoài cửa phòng cô, có tiếng thở dài thương xót. Vĩnh phongđứang bên ngoài chờ Hiểu Đồng trở về nghe hết cuộc đối thoại giữa cô vàThiên Minh. Thấy vẻ đau khổ của hiểu Đồng, cậu muốn đến ôm cô thật chặtđể xoa dịu sự đau khổ của cô, nhưng lại sợ sẽ khiến cô càng đau khổ hơnnên đành im lặng. Cậu đứng nghe Hiểu Đồng khóc mãi cho đến khi cô ngủgục bên bàn, rồi nhẹ nhàng bước vào bế cô lên giường. Đắp chăn cho haichị em cẩn thận rồi mới trở về phòng mình.

Sáng hôm, khi Hiểu Đồng đang nấu thức ăn thì Vĩnh phong đi xuống. Hiểu Đồng quay người mĩm cười ngượng nhìn cậu nói:

- Hôm qua em thức khuya làm bài nên dậy hơi muộn.

Hiểu Đồng sợ Vĩnh Phong lo lắng khi nhìn thấy đôi mắt thâm quần củacô nên giả bộ nói. Rồi cô lại quay lưng vào bếp để che dấu sự xúc độngcủa mình.

Vĩnh Phong đến phía sau ôm chặt lấy Hiểu Đồng siết nhẹ. Mũi cậu dụi vào mái tóc thơm ngát của cô.

- Em đã khóc hết chưa.

……………….

- Hôm qua anh đứng đợi em về nên đã nghe hết mọi chuyện, sao em lại không nói cho anh biết.

Hiểu Đồng ôm lấy cánh tay đang choàng qua eo mình của Vĩnh Phong, đầu cô dựa sát vào ngực cậu, thì thầm đáp:

- Vì em không muốn anh phải lo lắng. Em không sao rồi.

Vĩnh phong buông tay ra, từ từ xoay Hiểu Đồng lại, nhìn sâu vào đôi mắt tuyệt đẹp của cô, quét qua hành long mi cong cong hôn lên đó rồi từ từ bỏ ra.

- Hứa với anh, sau này không được giấu anh bất cứ chuyện gì. Không được một mình chịu đựng như thế.

Hiểu Đồng khẽ gật đầu.

Vĩnh phong khẽ nâng cằm Hiểu Đồng lên, gương mặt từ từ cúi xuống.Đôi long mi cong cong tuyệt đẹp của Hiểu Đồng từ từ hạ xuống. Bờ môi đón lấy bờ môi của Vĩnh Phong, hai tay vòng lên cổ cậu, chân hơi nhón lên. Lưỡi khẽ đáp lại lời mời gọi của bên kia, cuốn vào nhau thật chặt.

Vũ trụ hồng loan lại dừng lại trong phút giây hạnh phúc này của họ.

Vòng tay siết chặt, cứ muốn siết chặt mãi như thế, càng chặt càng tốt. Không muốn rời ra.

- Ừhm ừhm ….

Tiếng tằng hắng vang lên sau lưng họ, khiến cả hai giật mình vộibuông nhau ra. Cả hai cùng quay người nhìn về nơi phát ra tiếng tằnghắng ấy.

Một người phụ nữ cực kì sang trong quý phái, mặc một bộ váy mày xám sang trong, tay xách túi xách sang trọng. Cả người bà toát ra khí chấtcao quý.

Bà ấy không ai khác, chính là phu nhân chủ tịch tập đoàn Nguyên Thành Phong, bà Mai Hoa – mẹ Vĩnh Phong.

Hiểu Đồng chưa từng gặp mẹ VĩnhPhong nhưng vừa nhìn thấy bà, lại thấy bà đi tận vào trong nhà tự nhiênnhư thế thì cô cũng đoán ra bà là ai rồi.

Hiểu Đồng vẫn không quên lần cuối cùng cô bước vào phòng thầy Hiệutrưởng. Ấn tượng của cô trong mắt bà rất xấu, bà đã từng đề nghị đuổihọc cô. Điều kiện để cô ở lại trường là phải rời xa Vĩnh Phong, và lúcđó Hiểu Đồng đã từng hứa rằng cô sẽ không gặp lại Vĩnh phong nữa.

Vậy mà trải qua bao sóng gió, cuối cùng Hiểu Đồng đã quên đi lờihứa kia. Không! Không phải quên, Hiểu Đồng vẫn nhớ, chỉ là cô không cócách nào rời xa Vĩnh Phong được.

Thời gian vừa qua, ba mẹ của Vĩnh Phong đi nước ngoài nên Thế Namđã giúp sắp xếp với thầy hiệu trưởng để hai người tiếp tục ở bên nhau.

Hôm nay cô chẳng những không giữ lời hứa đó mà còn để bị bắt gặp trong tình cảnh này, thật chỉ muốn chết đi cho rồi.

Vĩnh Phong vừa thấy mẹ mình thì hoảng hốt buông Hiểu Đồng ra rồi gọi nhỏ:

- Mẹ!

Tiếng mẹ kia như thêu đốt Hiểu Đồng, sắc mặt cô tái xanh, hai chânrun rẩy. Cô sợ hãi không biết làm sao, đầu cúi xuống dưới, tay vò chiếctạp dề đến sắp rách, miệng mếu máo nói:

- Con chào bác.

Bà Mai Hoa hết nhìn Vĩnh phong rồi đến nhìn Hiểu Đồng, đôi mắt sắc bén lướt qua người cô khiến Hiểu Đồng lạnh toát toàn thân.

Vĩnh phong vội nắm chặc lấy tay của Hiểu Đồng để sưởi ấm bàn tay lạnh giá của cô, để cô giảm bớt lo lắng. Nhưng cảm giác kia khó mà giảmđược.

Theo sau bà Mai Hoa là một người đàn ông trung niên, ăn bận rất lịch sự. Bộ đồ vest đen của ông khiến cho người khác nhìn vào thấy nể trọng. Ông chính là trợ lí Trung mà Vĩnh Phong đã gọi lúc Hiểu Đồng và giámđốc Vương vào khách sạn Phong Lệ.

Ông bước lên phía trước bà Mai Hoa tiến đến bàn ăn, kéo ghế chờ bàMai Hoa ngồi xuống cung cách không khác gì những anh chàng tiếp viênphục vụ trong khách sạn.

Bà Mai Hoa khẽ ngồi xuống một cách lịch sự, rất nhẹ nhàng. Bà hất đầu về hai chiếc ghế trước mặt bảo:

- Hai đứa ngồi xuống ghế đi.

Vĩnh Phong nắm tay Hiểu Đồng định đi về phía ghế ngồi nhưng tay kiacủa Hiểu Đồng đã bấu chặt lấy cánh tay đang nắm bàn tay của cô.

Vĩnh phong nhìn Hiểu Đồng mĩm cười, vỗ vỗ lên bàn tay đang bấu chặtcánh tay mình trấn an. Cậu đua7 mặt kề sát tai cô nói nhỏ:

- Đừng lo.

Nói rồi Vĩnh Phong dìu Hiểu Đồng đi tới ghế ngồi. Bước chân củaHiểu Đồng thật chậm, phải nói là cô hoàn toàn không còn sức để bước đinữa. Cả thân thể cô chuyển động được là do Vĩnh Phong dìu đi mà thôi.

Thật ra, chuyện phải gặp ba mẹ Vĩnh Phong là điều sớm muộn nhưng màkhông phải bây giờ, không phải là sau khi cô vừa hứa sẽ rời xa VĩnhPhong. Đây mới chính là điều làm Hiểu Đồng sợ hãi.

Vĩnh Phong kéo ghế ra đặt Hiểu Đồng ngồi vào ghế còn mình ngồi vàoghế bên cạnh. Tay vẫn nắm chặt tay cô, cậu còn đặt đôi bàn tay đang nắmlấy nhau của họ trên bàn trước mặt bà Mai Hoa.

Bà Mai Hoa liếc nhìn hai người với ánh mắt sắc bén.

Hiểu Đồng giật mình sợ hãi rút tay lại nhưng Vĩnh Phong nắm chặtquá khiến cô không tài nào rút tay ra được, giằng co một hồi, Hiểu Đồngmím chặt môi đành để yên tay mình trong tay Vĩnh Phong.

Cô khẽ liếc nhìn sắc thái của Vĩnh phong, vẻ mặt cậu rất bình thản. cậu nở một nụ cười rất tự nhiên với mẹ:

- Sao mẹ lại đến đây.

Bà Mai Hoa đưa ánh mắt về phía con trai trách:

- Chẳng lẽ mẹ không được phép đến đây à.

- Ý con không phải vậy. Ý con là tại sao mẹ lại đột ngột về nước như vậy – Vĩnh Phong cười xuề xòa hỏi.

- Còn không phải vì con sao – Bà khẽ trách Vĩnh Phong – Mẹ nghe nói con nhập viện nên lo lắng trở về.

- Con không sao mà mẹ. Chỉ là đánh nhau chút xíu thôi, đâu có nghiêmtrọng như mẹ nghĩ đâu – Vĩnh Phong cảm thấy thật hạnh phúc khi được mẹlo lắng. Đã lâu rồi quan hệ giữa cậu và mẹ hình thành sự xa cách thờ ơ.

Hiểu Đồng chợt đứng lên, Vĩnh Phong liền quay sang cô hỏi:

- Em đi đâu vậy.

Giọng ấp úng, Hiểu Đồng nói:

- Em đi lấy nước mời bác.

- Khỏi cần, cháu cứ ngồi xuống – Bà Mai Hoa nghiêm giọng bác bỏ, bàphất tay về phía sau một cái, quản lí Trung liền gật đầu rồi đi đến phatrà.

- Cháu chính là Hiểu Đồng à.

- Dạ phải – Hiểu Đồng run rẩy trả lời.

Vĩnh Phong bỗng lên tiếng cắt ngang.

- Mẹ à, tại vì con mà Hiểu Đồng bị bón xấu bắt cóc, con sợ bọn chúng sẽ tìm đến nơi cô ấy ở làm khó cô ấy cho nên con mới tự ý quyết định đưacô ấy đến đây. Là con gạt cô ấy trước.

Bà Mai Hoa khẽ cười nguýt con trai một cái, đưa tay cầm cái tách màquản lí Trung vừa đặt xuống một cách cẩn thận trước mặt bà. Quản líTrung cũng đặt trước mặt Vĩnh Phong và Hiểu Đồng một tách trà. Nhấp mộtngụm nước, cung cách rất lịch sự bà nói:

- Mẹ đã nói gì đâu mà con lại thanh minh như thế.

Nhưng Vĩnh Phong đã nói tiếp, cậu nắm chặt bàn tay của Hiểu Đồng.

- Mẹ ! Con yêu Hiểu Đồng, nếu không có cô ấy con không còn thiết sống nữa.

- Vậy còn cháu, Hiểu Đồng. Cháu cũng yêu Vĩnh Phong chứ - bà ngồi thẳng người nhìn Hiểu Đồng hỏi.

Hiểu Đồng khẽ gật đầu, cô ngẩng đầu nhìn bà Mai Hoa, ánh mắt chân thành nói:

- Dạ yêu. Cháu xin lỗi vì đã thất hứa, nhưng cháu thật sự yêu VĩnhPhong, cháu biết mình không xứng với anh ấy, nhưng xin bác hãy cho cháumột cơ hội, cho cháu một cơ hội ở bên cạnh anh ấy, có được không.

Bà Mai Hoa không trả lời, bà đưa mắt nhìn xung quanh.

Căn nhà này khá khang trang nhưng so với nhà của bà thì phải nói là một trời một vực. Bà chỉ biết, chồng bà từng ở đây và thích cách bàitrí của căn nhà nên khi nó rao bán, ông đã mua nó. Bà cũng chưa từng đến đây. Không cần phải ở trong một căn nhà chật hẹp như thế này.

Thật ra bà đang lãng tránh câu hỏi của Hiểu Đồng.

- Căn nhà rất ngăn nắp, ắt hẳng cháu thường xuyên dọn dẹp.

- Dạ - Hiểu Đồng nhẹ giọng trả lời.

- Thôi được rồi. Chỉ muốn đến thăm con xem thế nào, thấy con bình an mẹ cũng yên tâm. Mẹ đi đến công ty đây. Con nhớ nghĩ ngơi đầy đủ để maukhỏe lại.

Nói rồi bà đứng dậy, quản lí Trung vội kéo chiếc ghế lùi lại phía sau bà. Rồi kéo ghế lại đi theo bà.

Vĩnh Phong và Hiểu Đồng cũng đứng dậy đưa tiễn bà ra ngoài xe.

Ra đến bên ngoài, bà quay lại ôm lấy Vĩnh Phong môt cái chào tạm biệt. Rồi bà quay lại nhìn Hiểu Đồng

Mĩm cười không lạnh nhạt cũng không ân cần.

Hiểu Đồng vội cúi đầu chào:

- Chào bác.

Bà khẽ gật đầu rồi bước vào chiếc xe sang trọng trước mặt. Xe lặp tức lăn bánh quay đi,

Vĩnh Phong và Hiểu Đồng nhìn theo chiếc xe một lát rồi Vĩnh Phongquay người Hiểu Đồng lại, cậu đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp thoángẩn nét u buồn của cô.

- Em đừng lo lắng – Cậu nói khẽ - Dù thế nào, anh cũng sẽ bảo vệ em.

Rồi cậu hôn khẽ lên trán cô.

Hiểu Đồng vòng tay ôm lấy Vĩnh Phong muốn tìm thấy sự bình an và chút ấm áp nơi cậu.

Khi Vĩnh phong và Hiểu Đồng vừa tay nắm tay đi ra trạm xe buýt thìmôt chiếc xe màu đen vô cùng sang trọng chạy đến. Quản lí Trung mở cửabước xuống kính cẩn nói:

- Cậu Phong, bà chủ muốn gặp cậu.

Tấm kính xe từ từ hạ xuống gương mặt bà Mai Hoa xuất hiện.

- Lên xe đi. Mẹ con mình đã lâu không ăn cơm cùng nhau rồi. Mời Hiểu Đồng cùng đi.

- Vậy để con và Hiểu Đồng về nhà thay đồ - Vĩnh Phong nói .

- Không cần, cứ mặc như vậy đi.

Vĩnh phong và Hiểu Đồng đành lên xe theo bà Mai Hoa. Hiểu Đồng rất lo lắng, người cô dựa sát vào vai cậu.

Chiếc xe chở ba người đến một nhà hàng cực kì sang trọng và tráng lệ. Chỉ nhìn nguy nga của nó thôi cũng khiến người ta chóng mặt.

Có vài người đã đi đến đón tiếp họ, những người đó không ai khác chính là Vũ Quỳnh và ba mẹ của cô ta.

Nhà hàng PETAPATI là một trongchuỗi nhà hàng nổi tiếng của Châu Á. Đó là chuỗi nhà hàng của chú VũQuỳnh. Nhưng do người chú đã đi định cư nên mới giao lại nhà hàng nàycho nhà Vũ Quỳnh quản lí.

Hiểu Đồng đã đến đây một lần rồi, đó là lần cô được Vĩnh Phong dắt đến ra mắt bạn bè và gặp lại Thiên Minh.

Đây là một nhà hàng vô cùng tránh lệ, đại sảnh rộng gần bằng mộtcông viên, tòa nóc cao lồng lộng. Những hoa văn trên nóc và trên tườngdường như được chọn lựa rất kỹ càng. Những họa tiết cực kỳ sắc xảo khiến người ta phải trầm trồ khen ngợi.

Cộng với lối kiến trúc theo phương tây càng làm cho vẻ đẹp và sựnổi tiếng của nhà hàng này bay xa. Vừa cổ kính vừa hiện đại, tạo mộtphong cách có một không hai trên thế giới.

Lần trước, khi đến đây, Hiểu Đồng diện chiếc váy trắng của nhàthiết kế nổi tiếng tạo cho cô một sự quý phái cao sang, mọi người nhìncô bằng ánh mắt vừa kính trọng vừa ngưỡng mộ. Lần này, Hiểu Đồng chỉ làmột cô bé tầm thường trong mắt họ, tuy rằng những bộ quần áo tầm thườngkia không làm mất đi vẻ xinh đẹp của cô. Nhưng trong thế giới vốn hoa lệ này, sự cao sang giàu có luôn có địa vị cao nhất. Dù người đó có xấu xí đến cỡ nào, chỉ cần diện trên người toàn hàng hiệu thì trong mắt người ở đây người đó vẫn vô cùng xinh đẹp. Còn nếu người nào dù có xinh đẹp đến cỡ nào mà ăn mặc tầm thường thì chỉ nhận được những cái bĩu môi khinhrẻ mà thôi.

Cánh cửa xe vừa mở ra, bà Mai Hoa bước xuống. Ba mẹ của Vũ Quỳnh đã vội vã đến chào hỏi, tay bắt mặt mừng.

- Xin chào phu nhân. Thật là vinh hạnh khi gặp lại bà – Ba Vũ Quỳnh,ông Vũ Triết đưa tay bắt tay với bà Mai Hoa một cách kính cẩn.

Bà Mai Hoa cũng đưa tay bắt lại rất lịch sự, sau đó quay qua ngườibạn già thân thiết của mình là bà Kim Xuân – mẹ Vũ Quỳnh. Hai người ômtrầm lấy nhau bày tỏ sự nhung nhớ vì đã lâu không gặp.

Vũ Quỳnh cũng chạy đến chào bà Mai Hoa, cô ôm chầm lấy bà và hônngay hai bên má của bà theo cung cách nước ngoài. Vũ Quỳnh luôn tỏ ramình là một cô gái nhu mì dịu dàng hòng lấy lòng của bà Mai Hoa. Thái độ này của cô làm Vĩnh Phong thấy rất chướng mắt nhưng cậu chưa hề bày tỏtrước mặt mẹ, cũng là để lại cho Vũ Quỳnh một chút thể diện.

Hôm nay Vũ Quỳnh diện một chiếc váy màu tím rất thanh nhã, để lộphần vai gợi cảm nhưng cũng khá kín đáo. Cô cứ luôn miệng cười trước mặt bà Mai Hoa, hai tay nhu mì chấp lại để ở trước vạt váy, e lệ như nhữngcô gái mới lớn. Vĩnh Phong nhìn thấy đến buồn cười.

Quả thật Vũ Quỳnh khi đứng trước mặt bà Mai Thanh luôn là một côgái ngoan, nhưng nếu bà Mai Hoa chứng kiến được cô ả ở vũ trường thì cái hình tượng bây giờ sẽ sụp đỗ ngay tức khắc.

Chào hỏi bà Mai Hoa vài câu, Vũ Quỳnh kín đáo liếc mắt về phíachiếc xe, nơi mà Vĩnh Phong và Hiểu Đồng đang từ từ bước xuống. Cô tagiật cả mình khi thấy Vĩnh Phong đang đở Hiểu Đồng bước ra khỏi xe, máunóng trên người dường như đông lại. Tay bóp chặt chiếc ví màu tím đẹpđắc tiền trong lòng bàn tay. Nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ mặt tươi tỉnh của mình, tiếp tục tươi cười với bà Mai Hoa.

Nhìn bộ quần áo trên người Hiểu Đồng, Vũ Quỳnh liền cười mĩa maithầm nghĩ:” Bác gái dẫn cô ta đến đây với bộ dạng này chắc là có ý đó,vậy thì mình ngu dại gì mà không tiếp tay cho bác ấy chứ. Mau chóng đuổi cô ta đi càng xa càng tốt”

Cô ta cười lả lơi khi thấy Vĩnh Phong và Hiểu Đồng đi đến, xả ngayvào lòng của Vĩnh Phong, mặc kệ bên cạnh cậu đã có Hiểu Đồng, mặc kệ bàn tay hai người vẫn nắm chặt lấy nhau.

- Anh Vĩnh Phong!. Em nhớ anh quá hà, mấy bữa nay anh biến đi đâu mất tiêu, làm em tìm mỏi cả mắt. Bắt đền anh đó.

Quá bất ngờ, Vĩnh Phong không ngờ Vũ Quỳnh lại dám ôm mình trướcmặt mọi người nên không kịp né tránh, cậu buông tay Hiểu Đồng ra để đẩyVũ Quỳnh ra khỏi người cậu, vì tay kia của cậu bị thương vẫn còn yếu.

Nhưng Vũ Quỳnh nhân cơ hội đó chen ngang vào giữa hai người. Ômchặt lấy cánh tay của Vĩnh Phong kéo cậu đi về phía ba mẹ mình. Cô tacòn cố ý giẫm mạnh vào chân của Hiểu Đồng, để cho Hiểu Đồng ở lại mộtmình với cái chân đau.

Ba mẹ Vũ Triết thấy Vũ Quỳnh tình tứ khoát tay Vĩnh Phong đi đến gần thì cười trách:

- Bà xem, con gái lớn rồi mà lúc nào cũng như con nít. Từ hồi nhỏ cứbám riết lấy Vĩnh Phong, Vĩnh thành. Lớn rồi mà vẫn còn đeo theo .

- Tụi nó từ nhỏ đến giờ đã là thanh mai trúc mã rồi. Tất nhiên là thích dính vào nhau. Tuổi trẻ bây giờ không như chúng ta hồi xưa, chúng nó hễ yêu là mạnh dạn bày tỏ - Bà Mai Hoa cười nói, cố ý nói to, khẽ đưa mắtvề hướng Hiểu Đồng vẫn còn đứng im ở đó nhìn về hướng họ. Trong ý nghĩhiện lên một nụ cười thâm sâu.

- Mẹ …- Vĩnh Phong cảm thấy khó chịu trước câu nói của mẹ, cậu càunhàu lên tiếng. Thái độ bực tức rõ ràng hiện trên gương mặt, cậu hất tay Vũ Quỳnh ra khỏi tay mình.

Nhưng bà Mai Hoa phớt lờ ý của cậu, tiếp tục tươi cười nói:

- Anh chị xem, con trai tôi tới tần tuổi này rồi mà còn mắc cỡ. Contrai lúc nhỏ rất biết nghe lời, khi lớn khôn rồi thì chỉ thích làm trái ý mẹ mà thôi.

Ông Vũ Triết cười khà khà vỗ vai Vĩnh Phong nói:

- Tuổi trẻ mà chị, chúng chỉ thích được tự do làm theo ý mình. Tại vìthời của chúng ta đã lạc hậu rồi. Thôi nào, chúng ta mau vào trong thôi, không nên để khách của chúng ta chờ lâu.

- Anh nói cũng phải, chúng ta mau vào đi – Bà Mai Hoa gật đầu tán thành, ngữ khí thanh cao.

Nói rồi ông Vũ Triết đưa tay chỉ về hướng cửa ra vào lịch sự mời.Chờ bà Mai Hoa bước đi rồi ông mới cùng vợ theo sau. Vũ Quỳnh cũng vộikéo tay Vĩnh Phong vào trong nhưng Vĩnh Phong đã hất tay cô ra rồi ungdung quay lại bước về phía Hiểu Đồng.

Cậu đưa tay nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Hiểu Đồng, xoa nhẹ, trấn an:

- Đừng lo gì hết. Anh sẽ luôn bên cạnh em. Tin anh đi.

Hiểu Đồng nhìn sâu vào trong đôi mắt của Vĩnh Phong, đôi mắt màuđen sáng lấp lánh nhìn cô một cách ấm áp, đôi môi khẽ mĩm cười. Hơi ấmtừ bàn tay cậu ủ ấm bàn tay cô, khiến cái lạnh bao bọc bàn tay cô bị xua đi.

Hiểu Đồng khẽ chớp mắt, đáp lại ánh mắt ấm áp của Vĩnh Phong. Sauđó cô khẽ mĩm cười, trao hết niềm tin vào bàn tay ấm áp kia. Hiểu Đồngnhẹ nhàng gật đầu.

Vĩnh Phong mĩm cười kéo tay ôm Hiểu Đồng vào lòng , truyền hết sựấm áp của mình sang cho Hiểu Đồng, rồi dìu cô đi vào bên trong. Sự thânmật của họ khiến người khác cảm thấy thật ngọt ngào như hương vị của một cây kẹo mút, càng mút càng thấy ngọt.

Vũ Quỳnh tức lồng lộn lên khi thấy cảnh âu yếm của Hiểu Đồng vàVĩnh Phong. Cô ả nhìn Hiểu Đồng bằng cặp mắt hình viên đạn, chỉ hậnkhông thể băm nát cô ra. Sắc mặt bừng bừng đỏ lên, cô ta nắm chặt taylại, móng tay bấm vào da thịt đau điếng. Chỉ muốn giang tay tát cho Hiểu Đồng một trận cho hả căm giận.

Nhìn thấy Vĩnh Phong dìu Hiểu Đồng đi lướt qua mình mà anh ta không có lấy một cái liếc nhìn mình. Cô ta bặm môi giậm chân thình thịch, tức tối vô cùng.

- Được lắm. Mày cứ tận hưởng đi, lát nữa tao sẽ cho mày biết thế nào là nhục nhã.

Nghĩ xong, cô vội vàng nối gót Vĩnh Phong và Hiểu Đồng đi vào cửa.

Mấy cô tiếp tân thấy Vĩnh Phong khoát tay một cô gái ăn bận bìnhthường thì lấy làm tức tối lắm. Họ đâu có xa lạ gì với cậu ba của tậpđoàn Nguyên Thành Phong. Họ hầu như đều là những cô gái còn rất trẻ vàcũng rất xinh đẹp. Chẳng ai là không bị Vĩnh Phong thu hút cả. Bao nhiêu lần họ tìm cách bày tỏ với cậu, e thẹn có, tình tứ có, cũng có ngườicũng bạo dạn dám bày tỏ thẳng thừng với cậu, vấn đề là họ đều rước nhụcvào thân. Biết là sẽ bị từ chối nhưng họ vẫn không nguôi hy vọng, hyvọng đến một ngày nào đó, cậu để mắt tới họ. Hy vọng và hy vọng …

Lần trước, thấy Vĩnh Phong tay trong tay với với một cô gái cựckì xinh đẹp, cô mặc một cái váy trắng tinh khiết, tôn lên vẻ đẹp và sựdịu dàng của cô, khiến họ vừa ganh tỵ vừa ngưỡng mộ, cũng có chút thấtvọng. Lần này, hình như vẫn là cô gái ấy nhưng sao cách ăn mặc lại tầmthường đến thế. Thế là trước mặt thì họ tươi cười, nhưng sau lưng thì họ đã quay đi khinh bỉ. Nhưng có một điều mà tất cả bọn họ đều phải côngnhận là cô gái ấy quá đẹp. Một vẻ đẹp giản dị nhưng không tầm thường.Tuy không phải sang trọng nhưng rất thanh tao. Một vẻ đẹp không rực lửanhưng cũng khiến người ta bỏng mắt. Nói chung vẻ đẹp này dù là đứngtrong bóng đêm cũng không bị lu mờ, vẫn sáng ánh sáng dịu dàng.

Tất cả quan khách ở trong phòng ăn thấy bà Mai Hoa đi vào thì đều đứng dậy, đi đến bắt tay bà. Cuộc đời vốn là thế, con người địa vị càng cao thì càng nhận được nhiều sự kính trọng.

- Chào phu nhân, bà vẫn khỏe chứ, bà vẫn đẹp như ngày nào – Sự ca tụng đến nhàm chán của những kẻ thích nịnh bợ.

- Thật tiếc là ngài chủ tịch lại không về đây, tôi rất muốn được gặp lại ngài…- Sự giả tạo đáng khinh bỉ…

……………..

Đáp lại ánh mắt và lời nói của bọn người kia là một nụ cười rấtlạnh lùng, một nụ cười mang tính chất xã giao. Bà Mai Hoa vẫn thẳng đầukhông hề nhìn ngó nhiêng ngả, lịch sự bắt tay từng người, mĩm cười nói:” Cám ơn”. Thái độ vô cùng tôn quý.

Cạch … cánh cửa mở ra, Vĩnh Phong và Hiểu Đồng bước vào. Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại.

Vĩnh Phong phong thái ung dung đỉnh đạc từ từ bước vào, rất sangtrọng, rất khí khái. Sự quyền quý toát ra từ con người cậu khiến cho mọi quan khách sững người, họ rất muốn cúi đầu chào cậu.

Đứng trước cửa phòng ăn cao cấp, Hiểu Đồng đã rời khỏi tay của VĩnhPhong. Nếu cứ bắt cậu dìu cô thì thật là làm giảm uy phong của cậu, màngười khác nhìn vào cô cũng có cái nhìn không tốt. Cứ để cô tự đứng trên đôi chân của mình hơn là dựa dẫm vào người khác. Cô bước sau Vĩnh Phong một bước.

Những người khách liền quay lại chào hỏi Vĩnh Phong niềm nở như bàMai Hoa. Họ chẳng buồn để ý đến cô gái sau lưng cậu. Vĩnh Phong cũng rất lịch sự, bắt tay từng người.

- Được rồi, chúng ta mau ngồi vào bàn thôi – Ông Vũ Triết nhắc nhở.

Mọi người mới lục tục ngồi vào bàn. Vĩnh Phong kéo một cái ghế vềphía sau, đưa mắt mĩm cười nhìn Hiểu Đồng. Cô hiểu ý liền cúi đầu ngồivào ghế, một cách nhẹ nhàng từ tốn. Lúc này những người khách mới bắtđầu chú ý đến cô gái tầm thường kia. Họ nhận ra đó là một cô gái rấtđẹp.

Vũ Quỳnh đi ngay sau lưng Vĩnh Phong và Hiểu Đồng, thấy Vĩnh Phongkéo ghế cho Hiểu Đồng cũng chờ đợi đặc ân giống như thế, nhưng VĩnhPhong lại kéo ghế ngồi vào cạnh bên Hiểu Đồng. Cô ta vừa xấu hổ vừa tứcgiận, gương mặt chuyển từ trắng sang tím. May mắn thay, ngay lúc đó mộtanh bồi đã đến kéo ghế mời cô ngồi, ngay bên cạnh Vĩnh Phong. Vũ Quỳnhhậm hực ngồi xuống, mắt liếc xéo Hiểu Đồng.

- Xin hỏi, cô gái này là …- Một vị khách thắc mắc chỉ tay vào Hiểu Đồng hỏi.

Vĩnh Phong định lên tiếng giới thiệu thì bà Mai Hoa đã lên tiếng chặn lại:

- Đây là một trong những sinh viên xuất sắc nhất của trường đại học nhà tôi, em ấy tên Hiểu Đồng. Hôm nay tôi dẫn cô ấy đến đây, một mặt đểkhích lệ em ấy, một mặt để em ấy có dịp học hỏi các vị giám đốc tài giỏi ở đây.

Các vị giám đốc có vẻ hài lòng về lời giới thiệu của bà Mai Hoa, họ gật gù vài cái rồi đưa mắt nhìn Hiểu Đồng chào hỏi.

Vĩnh Phong tất nhiên không bằng lòng, cậu định lên tiếng đính chínhnhưng Hiểu Đồng đã đưa tay nắm chặt bàn tay dưới mặt bàn của Vĩnh Phongkhẽ lắc đầu ra hiệu. Cậu miễn cưỡng im lặng ngã người ra thành ghế.

- Cháu Vũ Quỳnh nhà anh càng lớn càng xinh đẹp, nghe nói cháu mới đi du học về – Một người khác đang ngồi cạnh ông Vũ Triết nhìn Vũ Quỳnh rồicười khen.

- Anh quá khen, con bé còn dại lắm. Chỉ là qua bên đó học hỏi vài nămrồi trở về đây học tiếp. Bây giờ con bé đang tiếp tục theo học ở trườngNguyên Thành Phong – Ông Vũ Triết cười khà khà nói.

- Vậy là học cùng Vĩnh Phong rồi – Một người khác lại lên tiếng – Cũngđúng, nên để cho bọn trẻ ở gần nhau, tuổi trẻ bây giờ cứ hễ xa nhau mộtchút là không sống được.

Tất cả mọi người đều cười rộ lên, Vũ Quỳnh thích trí ra mặt. VĩnhPhong cảm thấy rất bực mình, nhưng Hiểu Đồng đá vào chân Vĩnh Phong bắtcậu im lặng.

Đúng lúc đó, thức ăn đã được dọn lên. Bảy món ăn ngon nhất của nhàhàng được đặt lên trên mặt bàn xoay. Các tiếp viên đã đặt trước mặt mọingười một dĩa Bit tết thơm lừng, và rất lớn. Bit tết ở đây là ngon nhất. Những bộ dụng cụ ăn được đặt gọn gàng hai bên dĩa. Tất cả mọi người đều bắt đầu cằm dao và nĩa lên.

Hiểu Đồng cảm thấy rất hồi hộp trước không khí sang trọng này.Không phải cô chưa từng vào nhà hàng, lúc nhỏ, cứ hể rảnh là ba cô dẫncả nhà đi ăn nhà hàng và cũng từng ăn Bit tết. Nhưng toàn là ba cô cắtsẵn cho cô. Hiểu Đồng cũng từng đi phục vụ trong nhà hàng, cách ăn thìcô biết rất rõ nhưng chưa bao giờ cô thật sự cầm đến nó.

Cạch … một tiếng động phát ra từ dĩa ăn của Hiểu Đồng. Vì quá hồihộp mà Hiểu Đồng vô tình để con dao chạm vào dĩa phát ra tiếng động. VũQuỳnh nhân cơ hội đó bật cười chế nhạo. Hiểu Đồng không vì sự chế nhạocủa Vũ Quỳnh mà thấy xấu hổ, cô điềm đạm nói:

- Xin lỗi! Vì cháu không quen dùng dao nĩa lắm.

- Không sao! Bác đây cũng chẳng quen dùng, phải học mãi mới dùng được – Một vị khách tế nhị đỡ lời cho cô.

Hiểu Đồng chớp mắt nhìn người ấy gầm cám ơn.

- Để anh giúp em – Vĩnh Phong quay sang đề nghị, rồi không đợi HiểuĐồng đồng ý cậu kéo dĩa bít tết của cô về phía mình. Cắt ra từng miếngnhỏ, xong rồi lại đặt trước mặt Hiểu Đồng. Hiểu Đồng quay sang nhìn Vĩnh Phong, hai ánh mắt tình tứ truyền cho nhau.

Vũ Quỳnh căm tức, nắm chặt con dao trong tay.

Ông Vũ Triết thấy thái độ rất rõ ràng của Vĩnh Phong dành cho HiểuĐồng, rồi thấy sắc mặt trắng bệch của con gái, ông cũng cảm thấy khóchịu. Ý nghĩ đầu tiên của ông là muốn lăng nhục Hiểu Đồng.

Ông ta giả vờ quan tâm hỏi han tình hình nhà Hiểu Đồng. Chỉ cần nhìn cách ăn bận thì ông cũng đủ biết HiểuĐồng thuộc tầng lớp nào trong xã hội, nhưng ông ta làm như không biếtđưa ra một câu hỏi khó:

- Chẳng hay, cháu là thiên kim của nhà nào, ba mẹ cháu hiện đang kinh doanh gì ?

Vũ Quỳnh bấm bụng cười thầm khi nghĩ đến câu trả lời của Hiểu Đồng.Nếu nói thực thì sẽ bị khinh thường, nếu nói dối thì sẽ bị cô lột mặtnạ.

Hiểu Đồng chẳng có lấy một biểu hiện nào trên gương mặt đẹp của mình, cô buông dao nĩa xuống, từ tốn trả lời:

- Dạ thưa bác, trước đây nhà cháu cũng có kinh doanh nhưng vì côngxưởng chẳng may bị cháy nên phải đóng cửa. Sau này ba cháu lại chẳng may qua đời cho nên nhà cháu đã không còn kinh doanh nữa.

Mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đồng cảm với cô trước một câu trả lời thẳng thắn và gia giáo.

Nhưng ông Vũ Triết không thỏa mãn trước nét mặt của mọi người và câu trả lời này của Hiểu Đồng, ông tiếp tục hỏi.

- Thế còn mẹ cháu, mẹ cháu làm gì.

- Dạ mẹ cháu học thanh nhạc, sau khi tốt nghiệp thì lấy ba cháu, saunày mẹ cháu chỉ đi dạy đàn thôi ạ - Hiểu Đồng vừa trả lời vừa đáp lạibàn tay ấm áp đang xen vào giữ những ngón tay của cô, siết nhẹ.

- Vậy mẹ cháu vẫn tiếp tục dạy đàn chứ - Bà Mai Hoa lên tiếng hỏi, giọng lạnh lùng đáng sợ.

- Dạ không hiện tại mẹ cháu đang bệnh nên phải nhập viện ạ.

- Chắc tại bà ấy lao lực quá đó mà. Cũng phải thôi, phải cố gắng làm để trả nợ cho người chồng nghiện rượu – Vũ Quỳnh cố ý nói lớn để tất cảmọi người đều nghe thấy.

Hiểu Đồng vừa nghe Vũ Quỳnh nói thì sắc mặt chợt trắng bệch đi.

Rầm …Vĩnh Phong quay phắt người lại liếc nhìn Vũ Quỳnh một cái, ánh mắt sắc nhọn như một mũi kim lóe lên đầy cảnh cáo.

Nhưng Vũ Quỳnh phớt lờ ánh mắt cảnh cáo của Vĩnh Phong, cô nói thầmtrong bụng:” Anh càng muốn che chở cho cô ta thì tôi càng muốn nhấn chìm cô ta trong xấu hổ”. Cô ta nhìn Hiểu Đồng nhếch mép nói:

- Làm sao mà một giáo viên dạy nhạc như mẹ của cô lại có thể trả món nợ mấy tỉ đồng trong vòng có mấy năm ngắn ngủi vậy. Nghe nói, nhà trọ củahai mẹ con cô sống có rất nhiều cô từ tỉnh lên hành nghề sống dựa vàođàn ông. Dùng thân xác để đàn ông trả nợ cho mình.

Cả người Hiểu Đồng đông cứng lại trước lời nói độc ác của Vũ Quỳnh.

Rầm … một bàn tay đập mạnh trên bàn, làm cho cái bàn run lên, kéo theo hệ lụy là những chiếc dĩa khuya loãng xoãng.

- Cô càng nói càng quá đáng rồi đó. Phép lịch sự của cô ở đâu vậy, dùgì thì cô ấy cũng là khách của mẹ tôi – Vĩnh Phong giận dữ gầm lên. Nếunhư bàn tay của Hiểu Đồng không nắm chặt bàn tay của cậu ghì lại, chắcchắn Vũ Quỳnh đã ăn một cái tát cực mạnh của vĩnh Phong rồi. Cậu tuyệtđối không cho phép bất kì ai làm tổn thương Hiểu Đồng, ngay cả mẹ mình.

Ông Vũ Triết thấy Vĩnh Phong nổi giận thì mặt hơi thất sắc, còn Vũ Quỳnh tái cả mặt vì sợ.

- Vĩnh Phong! Đừng có vô phép như vậy. Vũ Quỳnh chẳng qua lỡ lời thôi.Đừng làm bữa tiệc mất vui – Bà Mai Hoa vội lên tiếng kìm *** cơn giận dữ của đứa con trai. Nuôi con cũng biết lòng con, bà biết Vĩnh Phong rấtnóng tính.

Hiểu Đồng nhắm chặt mắt hít một hơi thật mạnh sau đó thở ra, trútbỏ hết cơn giận trong lòng ra ngoài. Thì ra cô ta đã điều tra hoàn cảnhgia đình cô rồi. Vũ Quỳnh có thể xúc phạm cô, có thể trà đạp cô nhưng cô ta không thể trà đạp mẹ Hiểu Đồng được. Hiểu Đồng dùng hết li trí củamình để trả lời trước mọi người.

- Mẹ cháu vốn là một thiên kim tiểu thơ, trong cuộc sống luôn là ngườinho nhã thanh tao. Bà tựa như đóa sen trong hồ, không quá sáng chóinhưng cũng không bao giờ bị lu mờ. Cho đến bây giờ vẫn vậy, dù cuộc sống có vất vả đến mấy, bà vẫn là người sống không thẹn với lòng. Dù đứnggiữa bùn sình nhưng chẳng hôi tanh mùi bùn. Ngược lại có những ngườiluôn sánh mình với mặt trăng trên cao. Mà chẳng bao giờ nhìn lại trăngcó lúc tròn lúc méo, đã vậy có khi còn bị bao bọc bởi mây đen, rất dễchìm mất. Những người như thế tuyệt đối không thể sánh được với mẹ cháu. Mẹ đã vất vả nuôi cháu khôn lớn, cháu rất kính trọng mẹ của mình.

Ánh mắt cương nghị trong veo, thẳng thắn, cô gái trước mặt các vịkhách thẳng lưng, ngẩng cao đầu, khí chất bao trùm. Tự nhiên trong lòngai cũng có một sự so sánh ngầm. Một cô gái nghèo nàn tầm thường nhưnggia giáo và một cô gái giàu sang nhưng nói năng thiếu suy nghĩ. Giữa hai người, ai mới thật sự là thiên kim tiểu thơ.

- Cháu chưa từng thấy một người phụ nữ nào lại có nghị lực như bác ấy –Vĩnh Phong mĩm cười nói, ánh mắt nhìn Hiểu Đồng mĩm cười bày tỏ sựngưỡng mộ - Bác ấy đã tự lực vươn lên, nuôi dạy Hiểu Đồng thật tốt.

Tự nhiên có những ánh mắt ái ngại nhìn về Vũ Quỳnh. Mặt cô ả từ chỗ đang đắc ý dần thành tím tái.

Ông Vũ Triết ngoài mặt vẫn cười nói vui vẻ nhưng trong lòng rất tức giận, không ngờ lại bị bẻ mặt như vậy. Đã vậy, con gái cưng của ông còn bị mắng nữa chứ. Ông ta cười giả lã với Hiểu Đồng.

- Là Vũ Quỳnh nhà bác không hiểu chuyện, không biết cách ăn nói, mongcháu bỏ qua…- Ông ta dùng một lúc ,đảo mắt nhìn quanh rồi gật đầu gianxảo hỏi – Nghe nó cháu là sinh viên xuất sắc, vậy cháu học khoa gì?

- Dạ cháu đang học năm hai khoa Quản trị - Hiểu Đồng lễ phép trả lời.

- Vậy cháu thử nói cảm nghỉ của mình trong tình hình kinh tế hiện nay ở nước mình thế nào – Ông Vũ Triết khinh thường, định đánh vào học thứcchưa được vũng chắc của một sinh viên năm hai như Hiểu Đồng.

Nhưng bất ngờ lả Hiểu Đồng lại có thể trả lời ông một cách trôichảy. Nhờ vào những tư liệu mà cô thu thập trong lúc giúp các giáo sưsoạn dề tài nguyên cứu.

- Thưa bác, nước ta tuy chưa thật sự phát triển nhưng nước ta lại tiềmẩn một khả năng dồi dào ….nhung chúng ta lại quá chú trọng vào việc xuất khẩu và nhập khẩu mà không chú trọng tới thị trường cũng như thị hiếucủa người dân trong nước. Chúng ta nên tỗ chức lại cơ cấu lại các yếu tố tổ chức, sản xuất, thị trường…hướng đến thị trường trong nước…. Chúngta nên tiến hành song song cùng lúc đưa những mặt hàng sản phẩm phù hợpvới yêu cầu của người tiêu dùng trong và ngoài nước….

Sau đó là những câu hỏi dồn dập và Hiểu Đồng đều xuất sắc trả lời làm thỏa mãn lòng họ. Trong khi Vũ Quỳnh cũng học khoa quản trị nhưngtrên Hiểu Đồng một năm, là bậc đàn chị nhưng cứ ấp úng trước các câu hỏi của các vị khách. Có người còn cố tình chế nhạo:

- Thì ra học ở nước ngoài không bằng học ở trong nước. Tốt nhất nhưcháu nói nên phát triển trong nước trước rồi mới phát triển ở nướcngoài.

Hiểu Đồng ngước mắt nhìn người đàn ông đó, ông ấy chính là ngườilúc nãy đã đợ lời cho cô. Ông ấy thấy Hiểu Đồng nhìn mình liền nháy mắtmĩm cười với cô. Hiểu Đồng cũng bày tỏ sự cảm kích của mình với ông ấy.Ông ta thò tay vào trong túi áo, rút ra một tấm danh thiếp đưa cho HiểuĐồng.

- Hy vọng sau khi cháu ra trường sẽ ghé mắt đến công ty của bác. Bácluôn để dành cho cháu một chỗ tốt nhất trong công ty của bác.

Hiểu Đồng lí nhí cám ơn rồi đưa hai tay ra nhận tấm danh thiếp.

- Ây da, tôi cũng định mời cô bé nhưng đã bị ông cướp trước rồi – Mộtngười nói đùa. Mọi người đều cười vui vẻ. Chỉ có cha con Vũ Quỳnh là tức muốn hộc máu, rõ ràng là muốn bỉ mặt Hiểu Đồng nhưng không ngờ lại làmcô tỏa sáng.

Bà Mai Hoa vốn dĩ muốn đưa Hiểu Đồng đến đây để cô hiểu được khómà rút, thấy cao để cúi đầu. Bà hơi khó chịu vì bị cha con Vũ Quỳnh làmhỏng chuyện. Sắc mặt bà kém vui, bà hỏi:

- Vậy bây giờ cháu đang ở đâu.

- Dạ cháu .. – Hiểu Đồng ngập ngừng, quả thật rất khó nói.

- Cô ấy đang ở chung nhà với Vĩnh Phong – Vũ Quỳnh vừa nói vừa nhếch mép cười .

- Vậy sao – Bà Mai Hoa lạnh lùng nói.

- Mẹ à! Chuyện là như vầy…- Vĩnh Phong định lên tiếng giải thích.

- Được rồi. Chuyện chơi bời của con mẹ không muốn nhắc đến. Bây giờ con còn đi học nên mẹ không nói nhưng sau này cưới vợ rồi nhất định phảiđoàn hoàng nghiêm chỉnh. Vợ con sẽ là người tương xứng với gia đình mình – Bà Mai Hoa nghiêm giọng ngắt lời Vĩnh Phong. Ngụ ý rõ ràng nhằm choHiểu Đồng hiểu rằng cô hoàn toàn không xứng đáng làm con dâu của bà.

- Mẹ ! – Vĩnh Phong khó chịu gắt lên, cậu nắm lấy tay Hiểu Đồng kéo côđứng lên, mạnh đến nỗi chiếc ghế cậu đang ngồi ngã bật ra phía sau – Tụi con xin phép ra về.

- Đứng lại ! Vĩnh Phong, sao con có thể vô phép tắc ra về trước các bậc chú bác như thế chứ - Bà Mai Hoa lần này không thể kiềm chế nộ khí củamình, mắt bà trừng trừng Vĩnh phong và Hiểu Đồng nhưng sau đó dịu lại,bà lấy giọng ôn hòa nói – Con làm vậy sẽ khiến Hiểu Đồng khó xử đó. Conhỏi xem Hiểu Đồng có muốn đi hay không mới được chứ.

Bà ta quả là một con cáo già dày dạng kinh nghiệm, chỉ cần dùngchiêu này thì đã có thể bắt Hiểu Đồng với Vĩnh Phong phải ở lại. NếuVĩnh Phong không nghe lời bà thì cậu cũng phải ở lại, cậu buộc phải ngồi lại vì Hiểu Đồng. Mà Hiểu Đồng chắc chắn phải ở lại. Nếu như cô muốnlấy lòng bà, muốn tạo ấn tượng trong mắt bà thì cô chắc chắc ở lại.

- Vĩnh Phong, chúng ta ở lại đi – Ánh mắt cương quyết của hiểu Đồngkhiến Vĩnh Phong vừa lo lắng vừa yên tâm. Cậu muốn bảo vệ Hiểu Đồng khỏi những tổn thương, nhưng lại rất tin tưởng vào khả năng ứng phó của Hiểu Đồng. Mặt khác cậu sợ mẹ sẽ dùng thủ đoạn gây khó dễ cho Hiểu Đồng nếucậu không nghe lời. Cậu siết chặt tay của Hiểu Đồng rồi cùng Hiểu Đồngngồi xuống.

Hiểu Đồng rút tay mình ra khỏi tay Vĩnh Phong. Cô sẽ tự mình ứngphó và đứng vững. Hiểu Đồng đâu phải ngốc nghếch mà không hiểu dụng tâmcủa bà Mai Hoa. Nhưng cô không sợ, sự sợ hãi đến với Hiểu Đồng quánhiều, cô đã chai lì trước nó. Hiểu Đồng khi đã quyết định đến bên cạnhVĩnh Phong là cô đã liệu trước con đường đầy chông gai mà cô phải vượtqua. Cô và Vĩnh Phong sẽ cùng nhau vượt qua nó.

Vũ Quỳnh bèn đứng lên dựng lại cái ghế cho Vĩnh Phong, giả vờ cười nói :

- Vĩnh Phong, anh đừng nỏi nóng nữa. Quá trưa rồi, Hiểu Đồng cũng đã đói bụng, anh phải để cô ấy ăn xong rồi hãy đi.

Vĩnh Phong hất bàn tay tráng nõn của Vũ Quỳnh đang lã lơi đặt trênvai cậu ra, miễn cưỡng ngồi xuống. Vì Hiểu Đồng cậu phải nhẫn nhịn, Vĩnh Phong quá hiểu mẹ mình. Thương trường làm một người phụ nữ như bà cứngrắn và lãnh đạm, thậm chí là tàn nhẫn. Bà đã không còn là một bà chủthông thường, một người mẹ bình thường như bao bà mẹ khác. Điều nàykhiến cho gia đình cậu ngày cành lạnh lẽo. Bởi vậy, Vĩnh Phong từ thuởnhỏ đã thèm khát một mái ấm gia đình. Khi cậu gặp Hiểu Đồng, những cửchỉ lo lắng quan tâm của cô với bé Đường khiến Vĩnh Phong ngưỡng mộ vàyêu cô từ bao giờ không biết.

Ông Vũ Triết thấy con gái cưng bị đối xử thô bạo thì căm lắm. Vĩnh Phong thì ông không dám động tới nhưng Hiểu Đồng, con bé thấp hèn, làmbỉ mặt ông vài con gái cưng của ông. Ông ta cười cười nói, đôi mắt ánhlên sự gian xảo của loài cáo già ranh ma.

- Phải đó, thức ăn ở đây nổi tiếng số một. Hiểu Đồng cháu phải ăn chothật nhiều, chẳng mấy thuở được ăn. Một món ăn có khi bằng nữa thánglương cháu đi làm thêm đấy. Được ăn thì cứ ăn đi, kẻo sau này có muốn ăn cũng không có mà ăn.

Cha con nhà này đúng là kẻ hát người hò sỉ nhục người khác quáđáng. Nhưng ai cũng biết bà Mai Hoa cũn không thích cô bé này nên chẳngai dám lên tiếng bênh vực. Họ im lặng nhìn nhau.

Vĩnh Phong nghe thấy thì từng giận vô cùng, lửa giận tựa như nhamthạch dồn nén lâu ngày, bỗng muốn bùng phát ra ngoài, diệt sách nhữngthứ gai mắt như vậy. Cậu dứng bật dậy, định đấm cho ông ta một quả nhưng Hiểu Đồng đã đưa tay ngăn lại và kéo cậu ngồi xuống.

Hiểu Đồng quả rất giận khi nghe ông ta sỉ nhục, nhưng cô cố kìmchế, bởi vì nếu cô nổi giận thì chẳng phải cô đã thua cha con ông ta rồi sao. Cô nhìn ông không chớp mắt, môi khẽ nhếch lên :

- Cám ơn bác đã thiết đãi cháu bữa ăn thịnh soạn này. Cháu nhất định sẽ ăn hết.

Nói rồi Hiểu Đồng vơ đũa gắp một miếng thịt trên chiếc đĩa trước mặt bỏ vào miệng nhai, nuốt xong cô gật đầu khen ngợi :

- Quả thật rất ngon.

Sau đó, cô lại gắp một miếng khác ăn ngon lành.

Cha con Vũ Quỳnh gương mặt lúc này như thể bị ai tát vào mặt, hai tròng mắt muốn rơi ra. Quả là gậy ông đập lưng ông.

Không khí trong phòng ăn lúc này thật ngột ngạt, mấy người kháchchẳng còn ai muốn ăn gì nữa. Nhưng đứng dậy ra về thì không tiện nên tất cả bọn họ đàng ngồi im chịu trận. Vĩnh Phong tức giận lừ mắt nhìn chacon Vũ Quỳnh cảnh cáo. Ánh mắt thật đáng sợ, khiến ai cũng cảm thấy lạnh run.

Bà Mai Hoa liền lên tiếng để xua tan không khí lạnh lúc này.

- Vĩnh Phong con và Vũ Quỳnh cùng nhau tặng mọi người một bài hát đi.

Nghe mẹ nói, Vĩnh Phong thu ánh mắt hình viên đạn của mình trở về, quay sang mẹ tỏ vẻ khó chịu.

- Con không thích.

- Tại sao. Chẳng phải con và Vũ Quỳnh lúc nhỏ rất thường cùng nhau đứa hát, đứa đánh đàn cho mọi người nghe à.

- Tóm lại là con không thích – Gương mặt khó hịu của Vĩnh Phong càng lúc càng hiện rõ, hai chân mày cau lại, lỗ mũi phập phồng.

- Mẹ muốn con lên biểu diễn - Bà Mai Hoa tức giận đưa mắt nhìn con trai cảnh cáo.

Vĩnh Phong vùng vằng không chịu đứng lên. Hiểu Đồng mới quay sang mĩm cười nói :

- Em cũng muốn nghe anh đánh đàn. Em chưa từng thấy dáng vẻ đánh đàn của anh.

- Con thấy chưa, cả Hiểu Đồng cũng yêu cầu. Con không vì mọi người cũng nên vì Hiểu Đồng – Bà Mai Hoa nhân thế ép buộc.

Vĩnh Phong miễn cường đứng dậy tiến về phía sân khấu, nơi đặt mộtciếc đàn piaano màu trắng rất đẹp. Vũ Quỳnh hí hửng đứng dậy theo sau.Sau vài phút trao đổi , hai người quyết định chọn bài : « Như hạt mưarơi «

Tiếng đàn thánh thót của Vĩnh Phong dạo lên, giai điệu nhẹ nhàngtrầm lắng, giọng hát tuy không mượt mà nhưng có âm vực rõ ràng của VũQuỳnh cất lên khiến căn phòng chìm lắng trong âm nhạc. vĩnh Phong vừađánh vừa liếc nhìn về phía sau. Thấy Hiểu Đồng đang say mê nghe mìnhđánh đàn thì thấy yên tâm, cậu chuyê tâm vào từng giai điệu. Lát sau,một mình cậu độc tấu, Vũ Quỳnh nhường lại sân khấu để một mình cậu tỏasáng. Khi giai điệu cuối cùng kết thúc, Vĩnh Phong đứng dậy quay lưnglại…

Hiểu Đồng đã biến đâu mất, cả Vũ Quỳnh cũng không còn.

Vĩnh Phong hớt hải chạy lại bàn ăn hỏi, ánh mắt hoang mang cực độ:

- Hiểu Đồng đâu.

- Con đang hỏi ai vậy – Bà Mai Hoa trách.

- Con xin lỗi – Vĩnh Phong biết mình vô lễ, ăn năn nói .

- Cô ấy vừa đi vệ sinh – Bà Mai Hoa ném cho cậu một câu sau cái nhìn nghiêm nghị.

Vĩnh Phong mới dịu lại sự hốt hoảng của mình. Vừa lúc đó, có tiếngmở cửa, Vĩnh Phong nghe thấy liền quay đầu nhìn lại. Nhưng người bướcvào không phải là Hiểu Đồng, mà là Vũ Quỳnh.

- Hiểu Đồng không vào cùng em à – Vĩnh Phong vội vàng hỏi.

- Cô ấy đã về rồi. Đúng là không biết phép tắc gì hết, chưa chào ngườilớn đã tự bỏ về rồi – Vũ Quỳnh vểnh môi nói, thái độ miệt thị rõ ràng,cố tình nhấn mạnh để cho mọi người nghe.

- Về rồi thì thôi, bỏ đi, không có cô ấy cũng tốt – Bà Mai Hoa mĩmlạnh nhạt nói – Mọi người tiếp tục ăn thôi nào, thức ăn đã nguội cả rồi.

- Phải đó, hay là để tôi bảo người làm lại món khác – Ông Vũ Triết vội phụ họa theo.

Nhưng Vĩnh Phong đã giận dữ đưa tay bốp cổ Vũ Quỳnh ấn mạnh cô ta vào cánh cửa sau lưng, khiến đầu cô ả đập mạnh vào cánh cửa. Vũ Quỳnhthét lên một tiếng sợ hãi làm tất cả mọi người đều khiếp đảm quay lại.

- Cô đã làm gì cô ấy – Cơn giận dữ của Vĩnh Phong bùng nổ, cậu đã mấtkhả năng kiềm chế của mình rồi, ánh mắt đỏ rực lạnh lùng đến tàn nhẫn,không hề mảy may chạnh lòng trước gương mặt đau đớn của Vũ Quỳnh – Nóimau – Cậu thét lên ra lệnh, vòng tay siết chặt thêm khiến Vũ Quỳnh gầnnhư tắt thở.

Vũ Quỳnh túm lấy bàn tay đang đặt trên cổ mình đẩy ra nhưng bàn tayđó có sức mạnh kinh hồn, dù cô cô gắng thế nào nhưng bàn tay đó không hề lay động. Gương mặt thiếu oxi của cô tím lại.

- Vĩnh Phong mau bỏ Vũ Quỳnh ra – Bà Mai Hoa thét lên một cách sợ hãi.

Ông Vũ Triết và hai người khách vội vàng chạy đến kéo Vĩnh Phong rakhỏi Vũ Quỳnh, gương mặt người nào người nấy tái mét. Mẹ của Vũ Quỳnhcũng chạy đến đỡ con gái, gương mặt bà tái xanh, đôi mắt rưng rưng nướcmắt.

Vĩnh Phong bị kéo, cậu buông tay ra khỏi cổ Vũ Quỳnh, cô ả ho sặcsụa, cố gắng hít thở trở lại. Vĩnh Phong vung mình ra khỏi những bàn tay đang nắm giữ mình, cậu quay phắt nhìn Vũ Quỳnh làm cô ta sợ hãi vội ômsiết lấy mẹ. Bà Kim Xuân – mẹ Vũ Quỳnh vội vàng đứng lên che chắn chocon gái, cả thân người run lên trước cơn điên của Vĩnh Phong.

Vĩnh Phong chỉ nghiêm nét mặt chỉnh sửa lại chiếc áo của mình rồi lạnh lùng nhìn cô ta :

- Tôi nói cho cô biết, thà tôi lấy chó lấy mèo cũng không bao giờ lấycô. Không phải Hiểu Đồng không xứng với tôi mà là tôi không xứng với côấy. Ngoài cô ấy ra, trong mắt tôi tất cả đều là cỏ rác. Hãy nhớ đến bàihọc ngày hôm nay, nếu cô còn dám động đến cô ấy một lần nữa, tôi sẽ chocô biết mùi sống không bằng chết.

Nói rồi, Vĩnh Phong mở cửa bước ra ngoài đóng sầm cửa lại. Để lạisau lưng nỗi kinh hoàng vẫn chưa tan của những vị khách, nỗi xấu hổ vàsự căm tức của gia đình Vũ Quỳnh, sự mất mặt của bà Mai Hoa.

Vĩnh Phong chạy thật nhanh ra ngoài tìm kiếm xung quanh, nhưng không hề thấy bóng dáng nào của Hiểu Đồng. Cậu vội chạy ra bãi đỗ xe, chiếcba lô màu đen của cô lúc nãy để ở ngoài xe, cậu hy vọng, cô sẽ đến đóchờ cậu nhưng cảm giác hụt hẫng đến với cậu. Hiểu Đồng không hề đến đó,chiếc ba lô vẫn còn trong xe.

- Cậu Phong, có chuyện gì à – Bác tài xế thấy Vĩnh Phong hộc tốc chạy đến, hơi thở dồn dập, gương mặt đầy lo lắng thì vội hỏi.

Vĩnh Phong không hề trả lời, cậu đẩy bác tài xế ra rồi ngồi vàotrong tay lái, lái xe bỏ đi một mạch. Bác tài xế nhìn theo ngẫn ngơ chảhiểu chuyện gì vừa xãy ra.

Ruột gan của Vĩnh Phong như bị thêu đốt, cậu cho xe chạy thậtchậm, cố gắng quan sát xung quanh thật kỹ. Tay cầm điện thoại liên tụcgọi vào số quen thuộc nhưng chỉ nhận được thông báo bận, điện thoại ởnhà cũng không ai nghe.

Vĩnh Phong vội vàng gọi cho Đình Ân.

- Alô ! Vĩnh Phong, anh gọi em có chuyện gì không ? – Giọng Đình Ân trong trẻo vang bên kia đầu dây.

- Đình Ân ! Hiểu Đồng có đến chỗ em hay không – Vĩnh Phong hấp tấp hỏi.

- Không có, có chuyện gì sao – Giọng Đình Ân lo lắng hỏi.

- Có chút chuyện – Vĩnh Phong ậm ừ nói – Em có biết, có nơi nào Hiểu Đồng có thể đến không.

- Có một vài nơi thôi… – Đình Ân vội kể cho Vĩnh Phong nghe.

Sau đó, Vĩnh Phong vội đi tìm những nơi mà Đình Ân cho biết sau khi để lại lời căn dặn : » Nếu Hiểu Đồng có tìm em thì gọi cho anh biết ».Đình Ân gật đầu hứa.

Nhưng tìm khắp mọi nơi vẫn không tìm thấy Hiểu Đồng ở đâu, ngay cả mộ của ba Hiểu Đồng, cậu cũng đến.

Cậu đảo đi, đảo lại rất nhiều vòng trước khi trở về nhà. Cho xe vàotrong gara xong, Vĩnh Phong vội vàng chạy ùa vào nhà, cửa nhà vẫn cònkhóa, Vĩnh Phong vẫn muốn thử tìm. Cậu mở cửa xong liền chạy ngay lênphòng của Hiểu Đồng, nhưng căn phòng lạnh tanh. Cậu chạy tìm khắp mọinơi, ngay cả sân thượng cũng đã tìm, điệnt hoại mãi vẫn không gọi được.Vĩnh Phong gần như tuyệt vọng, dù Đình Ân căn dặn là không được đến bệnh viện làm kinh động đến bà Cẩm Du. Nhưng Vĩnh Phong không còn cách nàokhác, bất đắc dĩ cậu phải đến đó.

Khi Vĩnh Phong vừa từ nhà bếp đi ra, thì điện thoại reo lên.

- Vĩnh Phong, anh có tìm thấy Hiểu Đồng không ?- Đình Ân bên kia lo lắng hỏi.

- Không – Vĩnh Phong tuyệt vọng trả lời.

- Cô ấy đi đâu được chứ - Giọng Đình Ân run run vang lên.

- Anh nhất định sẽ tìm ra cô ấy – Vĩnh Phong quả quyết. Dù là chân trời góc bể cậu tìm phải đi tìm cô.

Tắt điện thoại, Vĩnh Phong định đi ra ngoài thì qua tấm kính trong suốt nhìn ra góc vườn nơi có một cái cây to treo một chiếc xích đu. Một bóng người đang nằm trên co ro trên đó. Gió nhè nhẹ thổi, vài chiếc lárơi rụng. Chiếc xích đu nhè nhẹ đong đưa trong gió, ru một thiếu nữ vàotrong giấc ngủ.

Chàng trai dáng người cao lớn từ từ tiến lại chiếc xích đu, cáibóng của cậu che phủ hết thân hình của cô gái đang nằm trên chiếc xíchđu. Cảm giác nhẹ nhỏm của chàng trai khi nhìn gương mặt thanh tú đangsay giấc của cô gái.

Chàng trai ngồi nhỏm bên cạnh chiếc xích đu đưa tay vuốt ve làn damịn màng trên gương mặt xinh đẹp ấy. Cô gái giật mình tỉnh giấc, hànglông mi cong cong hé mở.

Nhìn thấy gương mặt điển trai của chàng trai, cô khẽ mĩm cười, đôimôi căng mọng xinh đẹp như nụ hoa chớm nở gọi tên chàng trai.

- Vĩnh Phong, anh về rồi à.

Hiểu Đồng dụi mắt rồi đứng dậy. Bỗng nhiên một vòng tay ôm lấy Hiểu Đồng siết chặt.

- Vĩnh Phong, em sắp không thở được nữa rồi – Hiểu Đồng hổn hểnh nói không ra hơi, nhưng Vĩnh Phong càng siết chặt hơn.

Đến chừng khi Hiểu Đồng như muốn sắp ngất đi thì Vĩnh Phong mớichịu nới lỏng vòng tay. Giọng khàn khàn trầm bổng, Vĩnh Phong thì thàonói :

- Em có biết cảm giác sợ hãi khi không thấy em là như thế nào không.

- Em xin lỗi ! – Hiểu Đồng tỏ vẻ ăn năn, gương mặt chúm chím rất đáng yêu làm Vĩnh Phong không thể nổi giận với cô.

- Sao em lại bỏ về mà không báo cho anh biết, có biết anh đã chạy đitìm em bao lâu không, gọi cho em cũng không bóc máy- Cậu trách yêu cô.

- Em để điện thoại ở trong ba lô. Cả chìa khóa nhà cũng để trong đó,cho nên khi về đây, em đành nằm ở đây đợi anh về - Hiểu Đồng giải thích.

- Có phải Vũ Quỳnh đã nói gì đó khiến em không vui nên phải bỏ về - Vĩnh Phong khẽ hỏi.

Hiểu Đồng gương mặt hơi tái khi nhớ lại sự việc lúc nãy. Cô vội lấp liếm.

- Chỉ tại lúc đó em thấy hơi nhức đầu mà anh lại đang đánh đàn nên emmới về trước. Anh giận sao – Đôi mắt trong veo của cô ngẩn nhìn cậu âuyếm làm cho Vĩnh Phong quên hết nỗi sợ hãi mất cô lúc nãy.

- Anh không thấy giận mà chỉ thấy đói thôi. Em thì thoải mái rồi, lúcnãy nhìn em ăn thật khí thế, còn anh chẳng ăn uống được gì cả. Bây giờcái bụng đang biểu tình – Vĩnh Phong đúng là cảm thấy đói kinh khủng.

- Vậy bây giờ em đi nấu cái gì cho anh ăn – Hiểu Đồng lo lắng, định rời khỏi vòng tay của Vĩnh Phong nhưng Vĩnh Phong không chịu buông tay, cậu kéo Hiểu Đồng cùng ngồi trên xích đu.

Kề sát tai Hiểu Đồng nói nhỏ :

- Bây giờ anh chỉ muốn ăn thịt em thôi.

Hiểu Đồng đành ngoan ngoãn để cho con sói kia ăn thịt gọi là bù đắp

Lát sau, Vĩnh Phong buông Hiểu Đồng ra, cậu nâng cầm cô lên nhìn sâu vào đôi mắt to tròn trong veo một cách âu yếm, thì thầm hỏi :

- Có phải mẹ anh đã nói gì đó với em phải không, dù em vẫm mĩm cườitươi khi nhìn anh đánh đàn nhưng anh cảm nhận được em chỉ là đang gượngcười mà thôi.

- Không có gì đâu, anh đừng lo – Nét mặt hơi buồn, Hiểu Đồng nghiêng mặt đi lảng tránh cái nhìn của Vĩnh Phong.

- Dù mẹ anh có nói gì hay làm gì đi nữa … - Vĩnh Phong dùng tay quaynhẹ cằm của Hiểu Đồng lại đối diện với mặt mình, không để cô lẫn tránh,cậu muốn cô hiểu rõ tấm lòng của mình. Nhưng Hiểu Đồng đã đưa tay lênmiệng ngăn cậu nói tiếp.

- Vĩnh Phong, anh nghe em nói – Hiểu Đồng nhìn thẳng vào đôi mắt màuđen lấp lánh như ánh sao của Vĩnh Phong, ngập ngừng một lát rồi nói – Em vốn là một người thận trọng, nhất là trong tình yêu, cho nên một khi em đã đồng ý làm người yêu của anh, là em đã lường trước những khó khăntrên con đường này. Em chấp nhận đi trên nó bởi vì một lẻ, em đã yêuanh. Em không biết tình yêu của em đối với anh lớn hơn, hay tình yêu của anh với em lớn hơn. Nhưng trước những hy sinh của em vì em, thì cho dùcó bắt em phải chết, em cũng cam tâm tình nguyện. Cho dù mẹ anh có gâyáp lực mạnh đến thế nào, cho dù Vũ Quỳnh có nói gì thì chỉ cần anh yêuem, anh cần em, chỉ cần anh nắm chặt lấy tay em thì em sẽ không bao giờrời xa anh đâu.

- Thật sao ! – Vĩnh Phong hỏi lại để xác định. Cảm giác vui sướng tràn ngập trong tim, cảm giác hạnh phúc không thể tả.

Hiểu Đồng khẽ chớp mắt rồi gật đầu.

Vĩnh Phong ôm chầm lấy Hiểu Đồng, nụ cười hạnh phúc hiện trên khóe miệng. Sau đó cậu buông Hiểu Đồng ra, hôn nhẹ lên bờ mi của Hiểu Đồng,lướt nhẹ lên sóng mũi cao cao, rồi chạm đến bờ môi hồng gợi cảm… NhưngHiểu Đồng đã đẩy cậu ra, cô véo nhẹ lên mũi Vĩnh Phong, mĩm cười trêuchọc :

- Anh có biết bây giờ trông anh giống con trâu nằm sình hay không hả.Người toàn là mồ hôi không hà, anh mau vào nhà tắm rửa sạch sẽ đi.

- Em còn nói nữa, là lỗi tại ai chứ. Tại ai báo hại anh chạy khắp nơitìm kiếm. Lại còn bị một phen sợ hãi khi không thể tìm thấy em, anh đãgần như tuyệt vọng…

Hiểu Đồng nghe lời trách yêu của Vĩnh Phong thì rất xúc động, cômĩm cười kiểng chân hôn nhẹ lên má Vĩnh Phong rồi cong môi nói :

- Người ta biết lỗi rồi mà, anh đúng là nhỏ mọn quá hà.

- Dám nói anh nhỏ mọn – Vĩnh Phong vừa trách vừa lấy tay cù loét Hiểu Đồng khiến cô phải bỏ chạy tránh né.

Chưa chạy được mấy bước, Hiểu Đồng đã bị Vĩnh Phong bắt lấy. cậu ômngang eo cô, nhất bổng cô lên xoay mấy vòng. Tiếng cười khúc khích vanglên khắp sân vườn .

Gió rung động những chiếc lá theo cung bậc tạo ra những giai điệu hạnh phúc, chiếc xích đu cũng theo gió đong đưa vui vẻ.

- Được rồi, thả em xuống đi – Hiểu Đồng hét lên, cô bị Vĩnh Phong xoay đến chóng mặt.

Vĩnh Phong vừa bỏ Hiểu Đồng xuống là cô đã xoay người Vĩnh Phong lại và đẩy cậu đi vào.

- Anh mau vào mở cửa để em còn vào nấu cơm cho anh ăn. Anh mà chết vì đói là em mặc kệ, cứ để cho quạ rỉa thịt anh ra.

- Chỉ sợ lúc đó có người đau lòng khóc sướt mướt thôi – Vĩnh phong vừa đi vừa ngoảnh lại cười khà khà trêu.

- Thấy ghét. Ai mà thèm khóc – Hiểu Đồng hểnh mũi le lưỡi nhìn theo bóng dáng của Vĩnh Phong đi vào trong nhà.

Khi bóng dáng Vĩnh Phong khuất hẳn vào trong nhà thì nụ cười trênmôi của Hiểu Đồng chợt tắt. Cô ngã người trên chiếc xích đu , gương mặtbuồn bã nhớ lại những chuyện xảy ra ở nhà hàng.

- Cháu thấy Vĩnh Phong và Vũ Quỳnh có xứng đôi không ? – Bà mai Hoa nhìn Hiểu Đồng nở một nụ cười giả tạo.

- Cháu không biết, bởi vì xứng hay không xứng chỉ có Vĩnh Phong mớibiết rõ. Còn cháu thì nghĩ rằng phải phụ thuộc vào duyên phận. Tình cảmlà thứ không thể miễn cưỡng – Hiểu Đồng đối đáp không chút sợ hãi, gương mặt không nhìn bà Mai Hoa mà đang mĩm cười đáp lại cái nhìn của VĩnhPhong.

- Tại cháu không biết đó thôi, tình cảm của Vĩnh Phong đối với Vũ Quỳnh rất tốt. Chính miệng Vĩnh Phong đã nói sau này sẽ cưới Vũ Quỳnh, phảikhông Kim Xuân ? – Bà sắc sảo nói, quay qua người bạn thân tìm đồngminh.

Bà Kim Xuân liền gật đầu :

- Tôi nhớ là vào năm Vũ Quỳnh lên 8, còn Vĩnh Phong lúc đã lên 9. VĩnhPhong cứ đeo theo tôi đòi sau này phải gả Vũ Quỳnh cho nó.

- Vậy sao ạ - Hiểu Đồng thờ ơ hỏi, mắt vẫn dán lên lưng của Vĩnh Phong, không để tâm lắm đến những lời của họ nói.

- Hiểu Đồng – Bà Mai Hoa gọi lớn để thu hút sự chú ý của Hiểu Đồng.

Hiểu Đồng bình thản từ từ quay đầu lại nhìn bà. Cô nhẹ nhàng hỏi :

- Có chuyện gì không bác.

- Ta không ngại nói thật với cháu. Cháu cũng biết gia đình Vũ Quỳnhcũng là tập đoàn lớn ở nước mình. Gia đình bác cũng vậy, cháu hiểu không – rồi bà ngừng một lát chờ cái gật đầu hiểu ý của Hiểu Đồng rồi mới từtốn nói tiếp -Nhưng cũng có một số vấn đề mà gia đình bác rất cần đểphát triển công việc kinh doanh của mình ngày càng qui mô rộng lớn hơn.Và gia đình Vũ Quỳnh có đủ khả năng giúp tập đoàn của bác.

Nói xong bà im lặng quan sát sắc mặt của Hiểu Đồng, quả thật nétmặt của cô bây giờ tối sầm lại. Điều duy nhất khiến Hiểu Đồng không thểsánh bằng Vũ Quỳnh chính là gia thế nghèo nàn của cô. Nuốt nước mắt cayđắng vào lòng, Hiểu Đồng vẫn quả quyết nói :

- Đúng là cháu không có khả năng giúp gia đình bác phát triển việc kinh doanh. Nhưng cháu nghĩ với cá tính của Vĩnh Phong, anh ấy tuyệt đốikhông thích dựa dẫm vào người khác mà muốn tự xây dựng bằng chính sứcmình hơn.

Ngay lúc đó, Vũ Quỳnh kết thúc bài hát của mình và bước xuống. Mọi người nãy giờ tập trung nghe đối thoại giữa Hiểu Đồng và bà Mai Hoa,thấy Vũ Quỳnh hát xong thì giả vờ vỗ tay tán thưởng. Vũ Quỳnh vênh váotự mãn bước xuống, ánh mắt khinh bỉ nhìn Hiểu Đồng, rồi ngồi xuống ghế.

Hiểu Đồng đưa mắt nhìn lên thấy Vĩnh Phong vẫn đang tiếp tục dạođàn. Cô cảm thấy ngại ngùng và lạc lõng giữa những con người sang trọngnày nên giả vờ đứng lên xin phép vào nhà vệ sinh.

Khi Hiểu Đồng vừa từ nhà vệ sinh bước ra thì bất ngờ đứng bất động một giây khi người trước mặt mình. Vũ Quỳnh đứng dựa người vào thànhbồn rửa tay, hai tay khoanh trước ngực, điếu thuốc hút dở đang cháy,dáng vẻ kênh kiệu khó ưa. Ánh mắt được trang điểm đậm sắc bén, miệng nhả ra những đợt khói thuốc đen xì, dù cho chiếc váy tím trông đằm thắm bao nhiêu cũng không thể làm cho vẻ mặt cô ả dịu dàng được. Cô ta và cô gái dịu dàng trước mặt bà Mai Hoa thật là quá khác xa nhau.

Phớt lờ sự có mặt của cô ta, hiểu Đồng bình thản tiến lại gần bồn rửa tay.

- Cô đúng là thứ đồ mặt dày trơ trẻn.

Hiểu Đồng vẫn một mực im lặng, không thèm chấp với hạng người như cô ta. Tiếp tục rửa tay.

- Bác gái đã ngụ ý rõ ràng đến như thế mà cô vẫn có thể bình thản ngồiăn cùng mọi người được thì đúng là thứ mặt dày vô liêm sỉ.

Đang rửa tay chợt khựng lại, Hiểu Đồng tức giận ném cho Vũ Quỳnhmột ánh mắt sắc bén, nhưng sau đó cô quay đi tắt vòi nước, tiếp tục nhẫn nhịn cô ả.

Vũ Quỳnh thấy Hiểu Đồng nhìn mình thì hơi hoảng sợ, cô ả vẫn còn nhớ cái tát tai in đủ năm ngón của Hiểu Đồng dàng cho ả. Nhưng thấy HiểuĐồng không nói gì thì ả mới bình tĩnh lại rồi được nước lấn tới.

- Tôi thấy cô nên đi khỏi đây để cho tất cả mọi người có thể thoải mái. Cô không thấy sự có mặt của cô làm cho mọi người khó chịu lắm hay sao.Rõ ràng đây là một buổi gặp mặt vui vẻ nhưng vì cô mà đã trở nên căngthẳng. Nếu cô còn chút lòng tự trong thì hãy cút khỏi đây mau.

Hiểu Đồng không nói gì cả, sau khi hơ khô tay cô bỏ đi ra ngoài nhưng Vũ Quỳnh đã đứng chắn trước mặt cô.

- Cô mau cút đi cho tôi – Cô ả thét lên đầy tức giận khi thấy Hiểu Đồng cứ phớt lờ lời nói của cô ả.

Hiểu Đồng nhếch mép cười nhìn Vũ Quỳnh một cách đáng thương :

- Như Vĩnh Phong đã nói, tôi là khách của bác gái, cô không có quyền gì đuổi tôi cả. Đừng ở đây la lối như trẻ con nữa.

Rồi Hiểu Đồng bỏ mặc cô ta ở lại, mở cửa bước ra ngoài. Vũ Quỳnhcũng vội bước theo sau lưng, vừa đi vừa nhiếc móc Hiểu Đồng, nhưng đềubị Hiểu Đồng bỏ ngoài tai.

Khi đi đến hàng lang để vào phòng ăn thì đột nhiên hai chân HiểuĐồng run rẩy đứng khựng lại. Những nơron truyền từ chân lên đến đỉnh đầu của Hiểu Đồng cảm giác sợ hãi, tim cô thắt lại. Hiểu Đồng thấy bàn taymình cũng bắt đầu run lên, những ngón tay chuyển động nhẹ nhàng theotừng nơron lên xuống kia.

Người đàn ông cao lớn, hơi có bụng, mặc một chiếc áo thun xanh kẻsọc có cổ, đứng nghiêng người về phía Hiểu Đồng, cô chỉ nhìn thấy nửagương mặt của hắn ta mà thôi. Nhưng dù hắn có hóa thành tro, cô cũngnhận ra hắn, ký ức kinh hoàng về gã khiến cô thấy cổ họng đắng nghét.Hắn ta đang đứng trò chuyện với một cô gái trẻ gần ngay cửa vào phòng ăn mà cô định đi vào.

Đang đuổi theo phía sau Hiểu Đồng la hét, Vũ Quỳnh bỗng đâm sầm vào sau lưng Hiểu Đồng khi cô bất ngờ đứng lại.

- Nè, tự nhiên sao cô lại đứng lại như vậy chứ, làm mũi tôi đập vào đầu cô đau muốn chết nè – Vũ Quỳnh la lên, dùng tay sờ sờ chiếc mũi củamình – Tôi vừa đi phẩu thuật xong, nó mà có bề gì là cô chết với tôi. Ôi ! Cái mũi của mình – Vũ Quỳnh cảm thấy đau đớn buông tiếng rên rỉ.

Hiểu Đồng chợt quay lưng lại, ánh mắt không còn sinh khí, chỉtoàn là một áng mây đen. Bất giác Vũ Quỳnh cảm thấy rất lạ. Đôi môi runrun, Hiểu Đồng nói trong sự sợ hãi :

- Cô nói đúng, tôi không nên ở lại làm phiền mọi người nữa. Tôi về đây, nhờ cô chuyển lời xin lỗi đến mọi người.

Nói rồi Hiểu Đồng vội vã bước đi, va vào Vũ Quỳnh nhưng cô khôngquay lại mà cứ thế bỏ chạy. Vũ Quỳnh dù cảm thấy có gì đó không ổn nhưng nhổ được cái gai trong mắt thì dù là cái gì cô cũng không quan tâm.

Hiều Đồng chạy một mạch ra đường, trèo lên một chiếc taxi bỏ đi. Côcòn sợ hãi quay đầu nhìn lại một lần nữa, gương mặt lúc này không cònchút máu. Hơi thở đứt đoạn, trống ngực đập thình thịch. Cô đang trốnchạy, trốn chạy khỏi quá khứ kinh hoàng mà người đàn ông đó đã tạo ra.

- Hiểu Đồng ! – Tiếng Vĩnh Phong gọi làm cho Hiểu Đồng sực tỉnh, cô quay người nhìn cậu.

Vĩnh Phong đã tắm rửa và thay một bộ đồ thể thao đơn giản. Cậu nhìn xuống bếp nhưng không thấy Hiểu Đồng, đi ra ngoài vườn thì thấy HiểuĐồng đang ngồi thừ trên xích đu như người mất hồn. Đến cả khi cậu đếngần mà cô cũng không hay biết, ánh mắt lo lắng, chắc chắn Hiểu Đồng cóchuyện gì giấu cậu. Vĩnh Phong khẽ lay người Hiểu Đồng.

Thấy ánh mắt lo lắng của Vĩnh Phong nhìn mình, Hiểu Đồng vội dùng gương mặt tươi tỉnh mĩm cười với cậu, nói lấp liếm :

- Xin lỗi anh, tại em thấy hơi nhức đầu nên mới ngồi đây hít thở khí trời một chút. Bây giờ em vào nấu cơm liền.

Hiểu Đồng liền đứng dậy, định bước vào trong , như Vĩnh Phong đã nắm tay cô lại nói :

- Em không khỏe thì nghỉ đi, để anh nấu cho.

- Anh đừng có lãng phí thức ăn nữa – Cô sỉ nhẹ vài trán cậu – Món ăn của anh làm khó ăn chết đi được.

- Vậy để anh gọi người đem lại.

- Thôi đi, anh đừng có lãng phí tiền bạc như thế - Hiểu Đồng gàn đi, cô thở dài. Quả thật một bữa ăn đối với Vĩnh Phong không đáng là gì cả,nhưng đối với Hiểu Đồng một hạt gạo còn quý hơn mạng sống. Cô không muốn quá lãng phí như vậy.

- Tiền bạc đâu quan trọng bằng sức khỏe của em – Vĩnh Phong ương bướng nói. Cậu thật sự rất lo lắng cho cô.

- Em khỏe rồi mà. Em thích được nấu cơm cho anh ăn, ngoan đi, đợi em một lát – Hiểu Đồng nũng nịu dỗ dành Vĩnh Phong.

Vĩnh Phong đành bó tay, hễ thấy gương mặt nũng nịu cực kỳ đáng yêucủa Hiểu Đồng thì cậu không thể từ chối cô bất cứ điều gì cả. Bởi vì lúc đó trái tim cậu đã trở nên hỗn loạn mất rồi.

Dù Hiểu Đồng cố gắng xua đi nỗi ám ảnh về người đàn ông đó, nhưngnó cứ đeo bám cô mãi. Hiểu Đồng tự nhủ thầm với bản thân : » Chỉ là sựtình cờ thôi, mình sẽ không gặp lại hắn ta nữa. Sẽ không gặp lại hắn tanữa «

Đột nhiên, Hiểu Đồng thấy một cảm giác đau rát ở đầu ngón tay, một màu đỏ thẩm từ từ chạy ra, Hiểu Đồng rên khẽ :

- Ui da !

Thì ra cứ mãi trầm tư nên con dao trên aty cô đã chạm vào ngón tay trỏ của bàn tay trái của cô. Vĩnh Phong đang ngồi trên ghế quan sátgương mặt trắng bệch của Hiểu Đồng, thấy vậy vội đứng bật dậy chạy đếnbên Hiểu Đồng. Cậu cầm ngón tay đang chảy máu của cô, đưa lên miệng, mút nhẹ vào đầu ngón tay. Biết rằng mình đã làm Vĩnh Phong lo lắng nhiều,nhưng Hiểu Đồng lại cảm thấy sự quan tâm ngọt ngào của Vĩnh Phong dànhcho mình, bất giác thấy hạnh phúc vô cùng. Lát sau, Hiểu Đồng rút taylại lúng túng nói :

- Em thật là hậu đậu.

- Để anh đưa em đi bệnh viện – Vĩnh Phong nhất quyết nói.

- Em không sao thật mà – Hiểu Đồng lắc đầu không đồng ý nói, cô vộilãng đi chuyện khác – Thôi thì em và anh ra ngoài ăn một bữa vậy. Ănxong, em sẽ thấy khỏe ra thôi. Đi nha, em thấy đói bụng rồi – Cô giả vờnhõng nhẽo.

Sự lo lắng của Vĩnh phong có phần dịu lại, cậu đưa đôi mắt hút hồn người nhìn cô hỏi :

- Thật không. Không được giấu anh.

Hiểu Đồng mĩm cười gật đầu, rồi kéo tay Vĩnh Phong cùng đi.

- Mau lên, em đói hoa cả mắt rồi nè.

Khu nhà họ ở có khá nhiều nhà hàng, quán ăn ngon. Hiểu Đồng chọn một quán ăn, cả hai cùng vào. Vĩnh Phong gọi tới 5 món ăn, nếu Hiểu Đồngkhông cản lại chắc là trên mặt bàn sẽ không còn chỗ để nữa. Hai người mà ăn những năm món thì quả thật hết sức chứa.

Vĩnh Phong cứ liên tục gấp thức ăn cho Hiểu Đồng. Mặc dù đã no lắmrồi, nhưng vì Hiểu Đồng nói rằng mình đói hoa cả mắt, vì vậy sợ VĩnhPhong lo lắng phải cố gắng mà ăn. Vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ thìtừ đằng chiếc bàn cách đó không xa, một người đàn ông ngồi ngắm nhìnHiểu Đồng khá lâu. Hồi sau, ông ta quyết định đi đến bàn của họ ngồi.

- Xin chào, đã lâu không gặp – Người đàn ông đó lên tiếng chào trước.

Vĩnh Phong và Hiểu Đồng cùng quay lại nhìn người đàn ông đứng trướcmặt. Gương mặt phốp pháp, bóng lưỡng như bôi dầu mỡ, chòm râu dưới cằmtrông thật đáng ghét, ánh mắt dâm đãng đang chiếu tướng trên người HiểuĐồng, nụ cười làm người khác thấy thấy thật buồn nôn.

Hiểu Đồng vừa nhìn thấy hắn, đôi đũa trên tay cô rớt xuống.

Vĩnh Phong nhìn vàomặt gã thì thấy không ưa cho lắm, cậu nhận ra lúc nãy ở nhà hàng có gặpgã, cậu đã va vào gã khi hối hã chạy đi tìm Hiểu Đồng, nhưng cậu khôngquan tâm đến gã. Nghe tiếng đũa rơi thì quay lại nhìn, gương mặt táixanh sợ hãi, đôi môi run rẩy, bàn tay co chặt lại, đầu cúi gầm xuốngđất. Thấy thái độ kỳ lạ của Hiểu Đồng thì trong lòng không khỏi thắcmắc. Cậu quắc mắt nhìn người đàn ông kia, đang giọng hỏi :

- Xin lỗi, ông là ai ?

Gã này cười khà khà quét mắt nhìn Vĩnh Phong một cái, nhận thấy đây là một chàng trai rất đẹp, nhìn cử chỉ và cách ăn mặc của cậu thì hắnđoán chắc rằng đây là một công tử giàu có. Hắn quay sang Hiểu Đồng đểugiả nói :

- Cháu vớ được một thằng coi được lắm đó. Mẹ cháu có khỏe không ? Không ngờ cháu càng lớn càng xinh đẹp – Hắn vừa nói vừa vỗ lên vai Hiểu Đồngmấy cái. Bàn tay thô nhám gớm ghiếc làm Hiểu Đồng sởn cả tóc gáy, cảngười cô căng cứng lại trước cử chỉ của gã. Hiểu Đồng vội né người quamột bên tránh bàn tay đang trượt dài trên lưng cô.

Trái đất này quả thật là quá tròn, người ta nếu có duyên gặp nhaumột lần thì ắt sẽ phải gặp nhau lần thứ hai. Dù cho con người có trốntránh đến đâu đi chăng nữa thì nhất định cũng sẽ gặp lại nhau mà thôi.Vấn đề là thời gian. Đã 5 năm rồi, cuối cùng hắn cũng đã được thả ra. Cô đã không nghỉ là sẽ gặp lại hắn ta, phải nói là suốt đời này cô khôngmuốn gặp lại hắn một chút nào cả. Suốt đời suốt kiếp không muốn gặp lại.

Vậy mà cô càng muốn tránh thì hắn lại cứ như hồn ma xuất hiệntrước mặt cô. Sợ hãi với những ký ức đáng sợ, Hiểu Đồng bỗng dưng bấtđộng, cô không thể nói được, chỉ có thể ngồi im lặng run rẩy.

- Thật không ngờ, vừa được trở về thì gặp được cháu. Chúng ta đúng làcó duyên thật – Bàn tay thô nhám kia lại lần nữa định đặt lên người Hiểu Đồng nhưng lần này bàn tay đó đã bị một bàn tay giữ chặt lại.

- Đừng có đặt bàn tay dơ bẩn của ông lên người cô ấy – Vĩnh Phong giận dữ gầm lên, ánh mắt nhìn gã trừng trừng đầy căm phẫn.

- Bỏ tay tao ra, mày là thằng nào hả - Tay gã bị Vĩnh Phong bóp chặtđến đau điếng, cũng đùng đùng hét lên. Tay kia của gã cố kéo bàn tay của Vĩnh Phong ra khỏi bàn tay đang đang của gã.

Tất cả mọi người trong nhà hàng đều ngoảnh mặt nhìn hai kẻ đang totiếng. Hiểu Đồng ngẩng nhìn hai bàn tay đang giữ chặt nhau trước mặt cô, cắn chặt môi phẫn uất.

Các tiếp viên vội chạy đến, họ sợ có đánh nhau trong quán nhưng chỉ đứng gần đó chứ chưa dám chạy đến ngăn cản liền.

Hiểu Đồng mệt mỏi đứng dậy , giọng thều thào nói :

- Vĩnh Phong, chúng ta đi về thôi.

Trước lời yêu cầu của Hiểu Đồng, Vĩnh Phong lừ mắt nhìn hắn cảnh cáo :

- Tôi không biết ông là ai, nhưng từ nay về sau cấm ông lại gần cô ấy nữa bước nếu không tôi sẽ cho ông biết tay.

Nói rồi cậu hất hai bàn tay của gã ra khỏi tay mình một cách thôbạo. Rút bóp tiền ở túi sau ra, rút ra mấy tờ polyme 500 ngàn quăngxuống mặt bàn. Số tiền đó gấp mấy lần bữa ăn này, Vĩnh Phong đã quenkiểu xài tiền này. Tiền bạc đối với cậu chỉ là cỏ rác. Bình thường chắcchắc Hiểu Đồng sẽ mắng cậu một trận, nhưng hôm nay cô không còn tâm tríđể lướt đến số tiền đó. Trong đầu cô chỉ nghỉ phải rời khỏi chổ này càng nhanh càng tốt, tránh xa khỏi hắn, dù chỉ là một giây cô cũng khôngmuốn ở lại.

Vĩnh Phong đẩy hắn ra xa, cậu bước đến bên Hiểu Đồng dìu cô đi ra.Quả thật lúc này Hiểu Đồng cần bờ vai của Vĩnh Phong biết bao nhiêu. Đôi chân của cô từ lúc gặp hắn đã không còn biết nghe lời nữa rồi.

Đặt Hiểu Đồng vào xe, Vĩnh Phong liền cho xe chạy về nhà. Khi gầnđến nhà, chạy ngang qua con đường vắng vẻ ngợp bóng cây của hai hàng cây bên đường, cậu cho xe dừng lại.

Ngã người vào lưng ghế êm ái im lặng. Trầm ngâm một lát, Vĩnh Phong buông một tiếng thở dài, giọng khàn đục yêu cầu.

- Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì, lúc nãy anh thấy hắn ta cũng ở nhà hàng.

Hiểu Đồng suốt dọc đường về rất im lặng, hai bàn ta bấu chặt lấynhau. Ngón tay cái của bàn tay phải không ngừng bấu vào ngón tay của bàn tay trái, hết lần này đến lần khác. Hiểu Đồng cắn chặt môi im lặng.Gương mặt cực kì xúc động.

Vĩnh Phong chưa từng thấy Hiểu Đồng như vậy. Thật sự rất lo lắng cho cô, muốn chia xẻ cùng cô, nhưng trước sự im lặng của Hiểu Đồng, cậucũng không còn cách nào khác. Bất lực chờ đợi câu trả lời của Hiểu Đồng, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, trạng thái vừa sợ hãi vừa bối rối củaHiểu Đồng.

Cuối cùng Vĩnh Phong thở dài chịu thua, cậu đưa tay vặn chìa khóa để về nhà thì Hiểu Đồng tự nhiên lên tiếng.

- Ông ta, trước đây là ông chủ ở chỗ em làm thêm.

Buông tay khỏi chìa khóa, Vĩnh Phong quay mặt nhìn gương mặt không xúc động của Hiểu Đồng chờ đợi.

- Nhờ chị ở gần phòng trọ xin giúp cho em công việc rửa chén ở tiệm phở của ông ấy. Lúc đó, khu vực đó chỉ có mỗi quán phở của ông ta thôi nênrất đông khách, mà phở của ông ta cũng rất ngon. Công việc rửa chén vốnrất cực vì những cái tô ở đó đều rất đắt tiền và rất nặng. Em thì cònquá nhỏ, những chồng tô đôi khi vượt quá sức của em. Nhưng vì đó là công việc duy nhất mà em có thể làm nên em phải cắn răng chịu đựng. Mỗi khibê một chồng tô đứng lên, em rất sợ, vì nếu không cẩn thận làm bể thìphải đền tiền, em thì làm gì có tiền mà đền chứ - Hiểu Đồng cười buồn,nước mắt rưng rưng trực trào nơi khóe mắt khi nhớ lại những ngày thángcực khổ ấy – Dần dần cũng quen với công việc, với lại lúc đó em còn nhỏnên các anh chị trong quán cũng thương tình hay lén dấm dúi cho em chútgì đó còn dư trước khi đóng cửa. Em thường đem về cho mẹ ăn, luôn nóidối rằng em đã ăn rồi. Có hôm, bọn đòi tiền lại đòi, lấy hết tiền củahai mẹ con, mấy anh chị thương tình cho em một tô phở đem về để ăn,nhưng em đều nhường cho mẹ, vì em biết cả ngày mẹ chẳng ăn gì – Cô cườibuồn kể tiếp – Thật ra em cũng chẳng có ăn gì. Tiền mẹ cho mua bánh mìăn, em đều để dành mua bút và tập vở. Đành ôm bụng nhịn đói mà ngủ,nhưng bụng đói rất khó ngủ, nhưng không dám lăn qua lăn lại vì sợ mẹthức giấc. Rồi sợ cái bụng sôi ầm ầm mẹ sẽ biết, nên em lấy chăn đắp kín người lại – Những giọt nước mắt đã không có gì có thể kìm chế được nữachúng thi nhau chảy xuống trên gương mặt Hiểu Đồng, lỗi mũi cô cũng đỏlựng lên, Hiểu Đồng đưa tay lên quẹt mũi, chặn cơn xúc động của mìnhlại.

Im lặng một lúc, Hiểu Đồng lạc giọng kể.

- Hai mẹ con không có tiền nên mướn một phòng trọ rất nhỏ, đó là cáinhỏ nhất trong cả dãy phòng trọ, căn phòng chỉ có 5 ô gạch, vốn dĩ, bàchủ định làm kho chứa đồ. Nó là ở góc trong cùng nhất nên không có gió,rất nóng nực, em trùm mềm mà mồ hôi đổ ra như tắm. Chịu không nổi đànhphải chui ra, co rúm người lại, thóp bụng thật chặt để không cảm thấyđói. Có khi em ngất xỉu trên lớp vì đói, được đưa vào phòng y tế. Quảthật rất xấu hổ khi người khác biết tình trạng của mình. Nhưng lòng tựtrong không cho phép em nhận sự thương xót của các bạn lẫn thầy cô. Cắnrăng kiên trì chịu đựng mọi chuyện.

Những giọt nước mắt lại tiếp tục thi nhau tiếp tục rơi xuống. VĩnhPhong với tay lấy hộp giấy rút ra vài miếng đưa lên lau nước mắt choHiểu Đồng nhưng Hiểu Đồng đã cầm lấy, cô muốn tự mình lau nước mắt. Hítmột hơi thật sâu xua đi sự xúc động, Hiểu Đồng kể tiếp.

- Ông ta thường hay sàm sỡ nhân viên trong quán lắm, nếu họ có ý phảnkháng thì sẽ bị ông ta **** không thương tiếc, cố ý bắt chẹt này nọ rồitrừ lương nên ai cũng cố gắng tránh xa ông ta. Năm đó em 14 tuổi, nhânlúc vợ ông ta ra ngoài, ông ta bảo em đi theo lên lầu khuân đồ xuống. Em đâu biết đằng sau yêu cầu đó là cả một ý đồ đen tối. Ông ta….ông ta …định cưỡng bức em…

Hiểu Đồng nghẹn ngào nói, nước mắt tuông ra như là mưa rơi. Cảngười Vĩnh Phong giận run lên, cập đập mạnh tay vào vách kính **** :

- Đồ khốn.

- Em lúc đó, còn chưa hiểu sự đời, dù cũng có những bài học giới tínhtrên trường nhưng nó hoàn toàn khác với những gì ông ta đã làm với em.Lúc đó em sợ lắm, em không ngừng van xin ông ta tha cho em, không ngừngkêu cứu, nhưng mà ông ta không mảy may xúc đông mà buông tha cho em. Bàn tay gớm ghiếc của ông ta chạm vào người em khiến em thấy buồn nôn vôcùng. Lúc đó em chỉ muốn chết đi cho rồi – Hiểu Đồng đưa tay ôm lấy cảngười mình, run rẩy.

Vĩnh Phong chồm tới ôm chặt lấy cô vỗ về, nhưng bàn tay cậu lúc này cũng đang run lên vì giận dữ.

- Đừng kể nữa.

Nước mắt Hiểu Đồng ướt đẫm áo của Vĩnh Phong. Cô nấc nghẹn từng lời nói :

- Cũng may lúc đó chị Quyên biết ông ta gọi em lên lầu, chị rất sợ. Chị đi nói với mọi người rồi chờ xem em có xuống không, chờ lâu không thấy, mọi người bèn cùng nhau chạy lên. Nghe tiếng em vội đạp cửa xông vô cứu em khỏi tay ông ta.

Vòng tay Vĩnh Phong siết chặt hơn, ủ ấm cho thân hình đang lạnhtoát của Hiểu Đồng. Cơn run của cô dịu lại. Hít mạnh một cái Hiểu Đồngkể tiếp, cô muốn nói ra hết để tâm trạng nhẹ nhàng hơn.

- Ông ta giàu lắm. Gia đình đi nước ngoài hết, thường gửi tiền về choổng ăn xài mặc dù với tiệm phở ông ta cũng giàu lắm rồi. Ông ta dùngtiền mua chuộc công an để phủi tội. Mẹ em vì quá phẫn uất nên chấp nhậnsự giúp đỡ của một người bạn, là người đã bán căn nhà này cho ba anh.Bác ấy giúp em đưa hắn vào tù, hắn bị xử tội 5 năm tù. Bây giờ thì hắnđã ra tù rồi, không ngờ em lại gặp hắn.

Người Hiểu Đồng lại run lên lần nữa, nhưng Vĩnh Phong đã lên tiếng :

- Đừng lo, bây giờ em đã có anh rồi, anh sẽ không để ông ta đến gần em nữa đâu. Sẽ không để ông ta làm hại em nữa.

- Em tin anh – Hiểu Đồng vòng tay ông lấy Vĩnh Phong, đặt hết niềm tin vào cậu.

- Anh yên tâm, em không sao đâu, chỉ là nhất thời xúc động. Vì em không nghỉ sẽ gặp lại ông ta nữa cho nên mới … Từ lúc bé Đường ra đời, em đãkhông còn nhớ gì đến ông ta nữa …

- Bé Đường là một cô bé ngoan, ai gặp cũng yêu hết.

Vĩnh Phong buông Hiểu Đồng ra, lau những giọt nước mắt trên mặt cô, cười nói . Rồi suy nghĩ một lát, Vĩnh Phong buộc miệng nói :

- Thật ra anh muốn hỏi em lâu rồi nhưng ….

- Anh hỏi đi – Hiểu Đồng nhẹ cười nói.

- Ba em mất lâu như vậy thì bé Đường ….

Cả người Hiểu Đồng lại căng cứng một lần nữa. Sắc mặt vừa hồng hàotrở lại thì lập tức tái xanh. Cô cúi đầu tránh ánh mắt dò xét của VĩnhPhong.

Vĩnh Phong thấy câu hỏi mình vừa hỏi hình như không thích hợp lắm bèn xoay qua chuyện khác.

- Mình về nhà thôi.

- Ừ ! Mình về nhà đi, em phải tắm một cái rồi đi đến chỗ làm thêm.

Chiếc xe lại khởi động máy chạy vào nhà.

Đã hơn 10 giờ, quán cà phê Granttylove bắt đầu thưa người, chỉcòn lại một vài người còn đang luyến tiếc một ngày sắp tàn lụi. Một ônglão đầu tóc đã hoa râm, ăn mặc giản dị, bình thường bước vào nhưng mộtnhân viên đã đến nói nhỏ :

- Thưa bác ! Tiệm của cháu sắp đóng cửa rồi ạ.

Ông lão nhìn đồng hồ trên tay, thở dài nói :

- Đúng là đã quá trễ rồi. Bác chỉ định vào ngồi một lát thôi.

- Nhưng mà …- Người nhân viên lúng túng không biết nên cho vào hay đuổi đi.

Hiểu Đồng đang dọn dẹp, ngẩng đầu nhìn lên, nhận ra ông lão đóchính là ông lão mình gặp ở nghĩa trang lần trước. Cô nhẹ nhàng đến bêncạnh vỗ vai người nhân viên nói :

- Anh Quý, cho ông vào ngồi một lát đi, khi nào tiệm đóng cửa hẵn hãy mời ông về.

Người nhân viên bèn gật đầu rồi quay lại công việc của mình. Hiểu Đồng mời ông lão vào trong. Ông lão bảo muốn ngồi gần cửa kiếng, nhìnra bên ngoài. Hiểu Đồng chọn cho ông một chỗ ngồi nhìn ra bên ngoài đẹpnhất. Thành phố về đêm rất đẹp với những ngọn đèn lấp lánh, nhiều màusắc.

Hiểu Đồng chẳng đợi ông lão gọi gì, cô đi ngay vào quầy pha chế,làm ngay một ly trà hoa hồng nóng hổi đem ra. Cô đặt nhẹ nhàng xuống mặt bàn mĩm cười mời ông lão :

- Trà hoa hồng của ông. Mời ông dùng.

Ông lão ngớ người nhìn kỹ cô phục vụ, tâm trạng ngạc nhiên vô cùngkhi ông chưa gọi mà cô đã biết để đem ra. Nhìn gương mặt mĩm cười củaHiểu Đồng, ông ngớ ra một lúc rồi mới nhận ra. Quả thật cô gái đứngtrước mặt ông sắc mặt hồng hào, nụ cười tươi tắn khác hẳn với cô gái với tâm trạng bi thương ở nghĩa trang hôm nào.

- Là cháu. Quả là trái đất xoay tròn – Ông lão bật cười sảng khoái, nụcười đôn hậu vô cùng. Lần trước ông có kể về sở thích uống trà hoa hồngcủa ông bắt đầu từ người vợ đã mất của ông. Ông thích uống trà do chínhtay vợ mình pha, đó là ly trà rất đặc biệt.

- Ông dùng trà đi ạ.

Ông lão vui vẻ cầm ly trà lên uống một ngụm. Khi trà qua đầu lưỡi,cảm giác có một chút ngọt ngào của mật ong, một chút chua của chanh,cộng với mùi hương thơm lừng của hoa hồng, làm sảng khoái. Ông giậtmình, nhìn ly trà, rồi nhìn Hiểu Đồng. Đây đúng là vị trà mà vợ ông từng pha, cái mùi vị này, ông không bao giờ quên. Rất ít người biết cách pha trà này.

- Đây chính là mùi vị trà của vợ ông, làm sao cháu có thể pha giống đến thế - Ông ngạc nhiên chăm chú nhìn Hiểu Đồng.

- Là do mẹ cháu dạy cháu pha - Hiểu Đồng bật cười nói – Ba cháu rất thích uống trà hoa hồng có vị này.

- Đúng là mùi vị này …- Ông lão xúc động nói. Đã lâu lắm rồi ông mớilại được uống nó. Hình ảnh người vợ hiền lại hiện ra trong tâm trí ông.

- Ông cứ từ từ thưởng thức đi ạ, cháu phải tiếp tục dọn dẹp đây.

Nói rồi, cô vội vàng đi dọn dẹp. Để ông lão ngồi lại với sự xúcđộng khôn nguôi bên ly trà nóng ấm. Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi.

Lát sau ông lão kêu tính tiền, nhưng ông mò tới mò lui mà không thấy bóp tiền của mình ở đâu cả. Ông lúng túng thấy rõ, nhưng Hiểu Đồng đãmĩm cười nói :

- Ly trà đó là cháu mời ông. Nhờ ông khuyên giải nên cháu đã cất được gánh nặng trong lòng mình xuống.

Ông lão nhìn cô với ánh mắt ấm áp hàm ơn, rồi đi ra ngoài. Nhưng Hiểu Đồng đã gọi với theo :

- Ông ơi ! Ngoài trời đang mưa hay ông chờ một lát để mưa tạnh rồi hẳn về.

- Ta thích đi giữa trời mưa – Ông lão cười khấn khích nói, rồi mở cửa bước ra ngoài.

Hiểu Đồng ái ngại một lát rồi thở dài, quay lại với công việc.

Ông lão vừa ra khỏi cửa, một chiếc dù đã chờ tới che cho ông. Người đó mặc chiếc áo vest đắc tiền, đeo mắt kính ,dáng điệu sang trọng tayche dù theo sau ông lão đi đến chiếc xe màu đen đang đợi sẵn. Dáng vẽ vô cùng cung kính với ông lão, nhanh nhẹn một tay che dù, một aty mở cửacho ông lão bước vào, mặc kệ cho mưa ướt cả bộ vest đắc tiền kia.

Vào trong xe, người đó ngồi vào ghế trước bên cạnh người tài xế, quay người ra phía sau hỏi :

- Chủ tịch ! Bây giờ người muốn đi đâu.

- Về nhà thôi, mưa rồi – Giọng ấm áp của ông lão vang lên.

Hiểu Đồng dọn dẹp bàn của ông lão, vô tình phát hiện một cái bóptiền bị rơi vào khe ghế. Mở ra xem thì trong đó có rất nhiều tiền, vàitấm danh thiếp, chỉ có một tấm hình của người phụ nữ rất đẹp đang mĩmcười. Ngoài ra không còn gì khác, cô nghĩ chắc chắn là do ông lão làmrơi. Cô đem cất vào trong ba lô, lần sau gặp, cô sẽ trả lại cho ông lão.

Ra về, trời mưa tuy không quá lớn nhưng rất dai dẳng. Tối nào Hiểu Đồng cũng đi nhờ xe của một cô bạn làm chung để về tới đầu đường rồi đi bộ về nhà Vĩnh Phong. Mưa lớn quá, cô lại không đem theo dù, vội chạytránh vào trong một mái hiên gần đấy, phủi những giọt mưa đọng trên tóc, nhìn trời chán nản. mưa kiểu này chắc là cô phải đội mưa mà về nhàthôi. Đang định chạy ù đi thì một chiếc dù che trên đầu của mình. HiểuĐồng quay đầu nhìn lại.

Gương mặt tuấn tú đẹp trai của Vĩnh Phong ẩn hiện trong ánh đèn đường mờ ảo càng lung linh quyến rũ vô cùng.

- Sao anh lại ra đây – giọng ngạc nhiên, Hiểu Đồng hỏi.

- Anh thấy mưa nên đứng đây đợi em – Vĩnh Phong thư thái trả lời , bàn tay to lớn cầm dù che gần hết cho Hiểu Đồng.

- Còn bé Đường …

- Yên tâm, bé Đường ngủ rồi, anh mới ra đây. Về nhà thôi – Giọng trầmấm cậu giục, bàn tay vòng qua người Hiểu Đồng đang run lên vì lạnh.

- Ừm !- Hiểu Đồng mĩm cười gật đầu, cảm giác cái lạnh bao trùm quanh cô bị đánh tan đi từ lúc Vĩnh Phong xuất hiện.

Đột nhiên, Hiểu Đồng cảm thấy chân như bị chuột rút, cô vịnh chặt cánh tay Vĩnh Phong để khỏi ngã.

- Em sao vậy.

- Chân em thấy tê quá. Tại đi lại nhiều nên hay bị tê. Đứng yên một lát sẽ hết tê thôi.

Vĩnh Phong cau mày nhớ lại lúc trước ở quán bar cũng thấy HiểuĐồng bị tê chân một lần. Cậu ngồi xuống tay đưa cây dù lên cao ra lệnh :

- Lên đi, anh cõng em về.

Hiểu Đồng miễn cưỡng trèo lên, tay cầm lấy cây dù trên tay Vĩnh Phong nói :

- Để em cầm giùm anh cây dù.

Họ cứ thế đi dưới trời mưa. Cây dù quá nhỏ bé không thể che cho hai người khỏi cái ướt của mưa nhưng cái cảm giác ấm áp bao trùm xung quanh họ.

Bên hàng cây, bóng hai người đổ xuống mặt đường. Khung cảnh lãngmạn này làm người ta thấy thật hạnh phúc. Hiểu Đồng vòng tay ôm chặt lấy bờ vai của Vĩnh Phong. Bờ vai to lớn cõng lấy cô bước đi nhẹ nhàng, hơi thở ấm áp phả ra hòa quyện vào nhau. Hạnh phúc này xin trời cho mãimãi.

Về nhà, Hiểu Đồng tắm nước ấm xongcảm thấy thật khỏe khoắn. Cô bước vào phòng thật nhẹ, bé Đường đang ngủsay sưa, gương mặt như thiên thần làm cho người khác cảm thấy thích thúkhi ngắm nhìn. Hiểu Đồng nằm xuống giường, ôm lấy bé Đường trong vòngtay. Bất giác đưa tay vuốt ve gương mặt đáng yêu của bé Đường, vẫn làcảm giác đó, cái cảm giác kỳ lạ khi lần đầu tiên chạm vào làn da mịnmàng như sữa kia.

Hiểu Đồng luôn tự hỏi, nếu lúc đó, bé Đường không được sinh ra,liệu cô có thể thoát khỏi những ký ức khủng khiếp mà lão chủ tiệm phởgây ra hay không ?

Từng đêm từng đêm dài, nỗi kinh hoàng cứ ám ảnh trong những giấcmơ của của Hiểu Đồng tạo thành những cơn ác mộng triền miên. Để rồitừng đêm, từng đêm giật mình thức giấc với những giọt nước mắt lăn dàithấm đẫm chiếc gối bên dưới. Muốn bật khóc nức nở nhưng lại không thểđành ném vào trong lòng. Chịu đựng sự dày vò của nó một cách bất lực.

Cái cảm giác bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy ngón tay cô rất kì lạvà thân thương, làm Hiểu Đồng dâng trào bao nhiêu cảm xúc. Dường nhưnhững người có cùng giọt máu thường thích ở bên nhau, cái hình hài nhỏbé thích được Hiểu Đồng bế bồng chăm sóc. Mà mỗi khi ở bên cạnh cái hình hài nhỏ xíu ấy, nhìn thấy gương mặt tựa thiên thần ấy, Hiểu Đồng quênđi nỗi ám ảnh của mình. Hằng đêm nằm bên cạnh bé Đường, nắm lấy đôi bàntay xinh xắn kia thì cơn ác mộng bị đẩy lùi .

Đang miên man suy nghĩ thì Hiểu Đồng nghe thấy có tiếng gõ cửa. Cô bèn ngồi dậy mở cửa.

Vĩnh Phong đứng bên ngoài vẻ chờ đợi, cậu vừa tắm xong, mặc một chiếc áo thun xám giản dị và chiếc quần dài thoải mái.

- Qua phòng anh một chút.

Hiểu Đồng hơi ngạc nhiên một chút, chẳng biết có chuyện gì mà VĩnhPhong lại gọi cô vào lúc nữa đêm thế này. Hai gò má hơi ửng hồng, đôimắt chớp mi thanh tú, Hiểu Đồng e dè hỏi :

- Có chuyện gì sao.

- Cứ qua đi – Vĩnh Phong hất mặt về phía phòng mình giục, rồi cậu nhìnHiểu Đồng với anh mắt ranh ma, cười mĩm – Có phải em đang suy nghĩ bậynên không dám qua phải không.

Bị bắt quả tang, Hiểu Đồng xấu hổ mạnh miệng nói :

- Em đâu có nghĩ bậy đâu…Qua thì qua, có gì mà không dám chứ.

Gương mặt phụng phịu hờn dỗi xen lẫn xấu hổ của Hiểu Đồng lúc này rất đáng yêu. Vĩnh Phong nhìn thấy thật chỉ muốn ôm chầm lấy cô màchiếm hữu đôi môi đỏ hồng đang bị hàm răng trắng kia cắn nhẹ.

Không phải là Vĩnh Phong không biết chuyện nữa đêm khuya thế này, cậu gọi Hiểu Đồng sang phòng mình sẽ gây hoang mang cho cô thế nào. Làcon gái, ai lại không mắc cỡ, không e dè, không ái ngại chứ.

Hiểu Đồng tuy mạnh miệng nói vậy nhưng kì thực cô không dám bướcqua, cứ ngập ngừng lưỡng lự, nửa muốn nửa không. Bộ dạng trông thật tứccười, Vĩnh Phong nhìn thấy phải phì cười, vội kéo tay cô vào phòng mình.

Hiểu Đồng cả kinh khi bị Vĩnh Phong kéo đi như thế, tim đập rấtmạnh nhưng lại không dám thở quá mạnh, sợ Vĩnh Phong phát hiện tâm trạng của mình lúc này. Thật là đáng thương . Nhưng quả thật trong đầu cũngcó chút suy nghĩ đen tối .

Vừa bước chân vào trong phòng của Vĩnh Phong, Hiểu Đồng thật chỉmuốn bỏ chạy. Dù suy nghĩ thế nào thì nửa đêm nửa hôm, con gái con đứamặc đồ ngủ chạy vào phòng một thằng chon trai thì … Tay lại bị VĩnhPhong giữ chặt nếu mà vùng ra thì càng xấu hổ hơn. Haiz ! Thật là chỉmuốn khóc với tâm trạng ngỗn ngang này.

Vĩnh Phong kéo Hiểu Đồng lại gần giường, ấn cô ngồi xuống tấm đệmdày êm ái kia. Tim Hiểu Đồng chỉ muốn rơi ra bên ngoài. Ban ngày nằmtrên chiếc giường này cùng với Vĩnh Phong rõ ràng không có chút cảm giác gì, vậy mà lúc này, nó là thứ nguy hiểm nhất mà cô cần tránh xa.

Vĩnh Phong cứ cười thầm trước thái độ của Hiểu Đồng. Lúc đến gõ cửa phòng cô quả thật không có chút suy nghĩ nào nhưng thấy bộ dạng củaHiểu Đồng thế này quả thật cậu cũng có chút ám muội.

Bước đến bên cái chậu đặt trên bàn, Vĩnh Phong bê nó lên và cúingười ngồi xuống đặt dưới chân của Hiểu Đồng. Hiểu Đồng nhìn chằm chằmthau nước, không hiểu là chuyện gì.

Bất ngờ vĩnh Phong cầm lấy chân bên trái của Hiểu Đồng khiến cô run bắn lên khom người chụp lấy cánh aty đang nắm chân cô kéo lại.

Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng tinh quái cười lớn rồi cố gắng kìm nén nụ cười lại nói :

- Em ngâm chân vào đây đi sẽ bớt nhức hơn đó.

Hiểu Đồng lúc này mới vỡ òa cơn sợ hãi trong lòng. Càng thấy xấu hổ vô cùng, quả thật là cô đã hiểu lầm một cách ngốc ghếch. Cô bèn bỏ đôidép ra khỏi chân rồi đặt chân vào trong chậu nước. Chậu nước ấm dườngnhư có bỏ thêm chút muối, ngâm một lát thì cô cảm thấy thật sảng khoái,dễ chịu vô cùng.

Nhìn gương mặt thư giản của Hiểu Đồng, Vĩnh Phong cảm thấy rất hàilòng. Cậu đến ngồi bên cạnh Hiểu Đồng, nắm lấy bàn tay của cô. Hiểu Đồng nhẹ nhàng ngã đầu dựa vào vai của Vĩnh Phong, thì thầm nói :

- Cám ơn anh.

- Anh thích cái cảm giác em dựa vào anh lúc này. Sau này dù thế nào đinữa, anh muốn em mãi dựa vào anh. Anh muốn mình là người bảo bọc, chechở cho em. Chỉ mình anh thôi.

Hiểu Đồng không nói gì bởi vì lúc này cô cảm thấy thật hạnhphúc, cô xiết nhẹ tay Vĩnh Phong. Gặp được Vĩnh Phong là điều may mắnnhất của cô. Được yêu anh và được anh yêu chính là điều mà bất cứ ngườicon gái nào cũng mong ước. Hiểu Đồng thấy mình thật may mắn, may mắn vìđã gặp được Vĩnh Phong, gặp được một nữa còn lại của bản thân mình.

Nước trong chậu bắt đầu nguội dần, Vĩnh Phong đứng dậy định đi thay chậu nước mới nhưng Hiểu Đồng đã ngăn lại.

- Không cần đâu, em không còn cảm thấy nhức mỏi nữa rồi.

Vĩnh Phong bèn bê chậu nước đặt lại trên bàn và cầm một chiếc khănbông khụy một chân xuống, lại tiếp tục nắm lấy chân của Hiểu Đồng. Lầnnày Hiểu Đồng để mặc cho Vĩnh Phong tự nhiên nắm chân mình lên nhẹ nhàng dùng khăn bông lau hết sự ẩm ướt. Con trai khi yêu liệu có tình nguyệnrửa chân cho bạn gái, tự nguyện lau chân cho bạn gái hay không ? HiểuĐồng nghĩ rằng con số đó thật sự rất hiếm. Cô cười tủm tỉm hỏi :

- Anh không sợ mất tôn nghiêm của người đàn ông sao.

Vĩnh Phong ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt nheo nheo hút hồn, đôi môicong quyến rũ, lấy tay nắm chóp mũi cao cao của Hiểu Đồng vuốt nhẹ, cười xòa :

- Tôn nghiêm đàn ông chỉ bị mất khi không biết và không thể chăm lo cho người yêu của mình mà thôi.

Hiểu Đồng bật cười lớn nói :

- Vậy em là người giúp anh giữ vững tôn nghiêm của mình à… Vậy thì phải thưởng cho em rồi.

Vĩnh Phong đã lau khô chân cho Hiểu Đồng, cậu văng chiếc khăn bông qua một bên. Ngồi lên trên giường rồi choàng tay ôm lấy Hiểu Đồng nhấcbổng cô cho ngồi vào lòng mình, phả những hơi thở nóng rực luồn qua máitóc Hiểu Đồng, chạm vào làn da mịn màng của cô, khiến phần chân tóc dựng cả lên. Hiểu Đồng cảm thấy hơi thở bắt đầu dồn dập. Tiếng tim dường như đập mạnh, nhưng không chỉ có tiếng tim của cô mà còn có tiếng tim củaai kia.

Đầu Hiểu Đồng dựa vào lòng ngực vạm vỡ của ai kia, đón nhận cái ômsiết nồng nàn. Cái cằm cong quyến rũ dựa vào tóc cô, truyền thân nhiệtnóng rực sang người cô, khiến cả người Hiểu Đồng muốn bốc cháy.

Bên ngoài trời mưa vẫn trĩu hạt, hơi lạnh tràn vào nhưng không thểnào xâm nhập vài hai cơ thể đang nóng hừng hực kia. Bất giác Hiểu Đồngngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp ánh mắt nồng nàn cuốn hút của ai kia. Bấtgiác bị nó cuốn lấy lúc nào không hay biết, đầu óc như mị đi, cả thânngười khẽ run nhẹ.

Vòng tay không biết từ lúc nào đã choàng qua cổ của Vĩnh Phong, đôimôi hồng khẽ hé mở đón nhận cái chạm nhẹ nhàng của bờ môi Vĩnh Phong một cách từ từ. Bờ môi của Hiểu Đồng bị bờ môi kia chiếm đoạt càng lúc càng mãnh liệt. Cái lưỡi ướt át xâm nhập vào vào vùng khoang trống trải đàoxới khắp nơi tìm kiếm sự hồi đáp.

Đầu óc Hiểu Đồng trở nên hoãn loạn, không còn có khả năng tự chủnữa. Chỉ có thể khuất phục vô điều kiện sự chiếm hữu kia. Nụ hôn thậtdài, thật sâu thật mãnh liệt đến ngộp thở. Hiểu Đồng khó khăn lắm mớibắt kịp được hơi thở của Vĩnh Phong, nhưng mỗi khi cô vừa bắt kịp thì nụ hôn ấy lại càng cuồng loạn hơn khiến trái tim Hiểu Đồng muốn bứt rakhỏi lòng ngực vì phải chịu sức ép quá lớn.

Thân thể giờ đây chẳng khác tấm lụa nhẹ, được vòng tay kia nânglấy, nương tựa vào vòng tay ấy. Chẳng hiểu từ lúc nào đã ngã trên chiếcnệm êm ái, mịn màng, mát rượi kia, cả thân người đã bị thân ai kia kìmchặt bên dưới.

Thân thể càng lúc càng nóng bừng lên dữ dội, không khí xung quanh dường như biến mất, không để lại một chút vết tích nào. Vòng tay HiểuĐồng không còn đủ sức ôm lấy cổ Vĩnh Phong đàng buông hờ trên vai.

Đầu óc giờ đây choáng váng gần như muốn ngất xỉu, Hiểu Đồng bópchặt bờ vai của Vĩnh Phong. Cuống quýt đáp trả nụ hôn kia, cố gắng tìmlấy sự đồng nhịp trong hơi thở.

Nụ hôn ướt át mãnh liệt kia kịp thời rời đi trước khi Hiểu Đồngchìm vào phiêu lãng, nhưng nó không rời đi mà nhẹ nhàng vờn trên môi cô. Một cách cố gắng Hiểu Đồng từ từ lấy lại hơi thở. Đôi mắt nhắm ghiềngiờ đang từ từ hé mở, nhìn thấy trong đôi mắt ai kia tràn đầy dục vọng.Hiểu Đồng có gắng lấy lại lí trí của bãn thân nhưng lí trí của cô dườngnhư đã bị dục vọng kia nhấn chìm.

Bàn tay Vĩnh Phong trượt dài từ chiếc eo thon lên tới bờ ngực,chiếm lĩnh nó. Hàng nút áo đã bị bung ra ở nấc đầu tiên. Đôi môi thamlam kia nhẹ nhàng đặt trên bờ mi cong của Hiểu Đồng.

- Vĩnh Phong – Hiểu Đồng cuống quýt gọi trong hơi thở.

Nhưng Vĩnh Phong không đáp lại. Cậu đang chìm đắm trên thân thể Hiểu Đồng.

- Vĩnh Phong – Hiểu Đồng khẽ gọi lần nữa.

Lần này Vĩnh Phong chỉ « Ừ » một tiếng trong đam mê. Bàn tay tiếp tục lần xuống chiếc nút áo thứ hai.

- Anh có biết người dân chúng ta hay hò reo cổ vũ như thế nào không ?

Vĩnh Phong chợt dừng lại, cậu nhấc mình lên nhíu mày nhì HiểuĐồng khó hiểu. Sao cô lại hỏi một câu chẳng ăn nhập gì như vậy chứ. Hiểu Đồng liền luồng tay qua người Vĩnh Phong rồi nhấc mình đứng lên.

- Anh không biết phải không, để em làm cho anh xem.

Nói rồi Hiểu Đồng vỗ tay mấy cái, rồi vung hai tay lên cao hô lên :

- Việt Nam vô địch, Hồ Chí Minh muôn năm.

Nói rồi cô nhì ngươi mặt đần ra khó hiểu của Vĩnh Phong mím môi cười nhẹ nói :

- Anh làm thử đi, cùng hô với nhiều người sẽ rất thú vị.

Nói rồi Hiểu Đồng vừa đi lùi ra phía cửa, vừa vỗ tay hô lên :

- Việt Nam vô địch, Hồ Chí minh muôn năm.

Cuối cùng cô biến mất sau cánh cửa phòng, bỏ lại Vĩnh Phong mộtmình bơ vơ như thằng ngốc. Vĩnh Phong bật cười một cách ngốc nghếch, bắt chước Hiểu Đồng vỗ tay reo lên :

- Việt Nam vô địch, Hồ Chí Minh muôn năm.

Sau đó cậu ngã người xuống đệm, mắt nhìn lên trần nhà thở dài than thầm :

- Haiz ! Mình lại bị xem như thằng ngốc rồi.

Trời khuya dần, càng lúc càng lạnh lẽo, bên ngoàitrời vẫn còn nặng hạt. Có lẽ trời sẽ mưa suốt một đêm. Hiểu Đồng đangngủ ngon giấc, cảm thấy hơi lạnh, cô vơ tay kéo chiếc chăn bên dưới chân lên đắp cho mình và bé Đường. Choàng chăn qua bên cạnh, Hiểu Đồng chợpphát giác bên cạnh trống không. Hoảng hốt, cô ngồi bật dậy, quơ tay tìmkiếm bên dưới, đôi mắt bắt đầu tìm kiếm trong đêm tối. Vẫn là cảm giáctrống không kia. Một tia chớp lóe lên luồn qua khe hở của chiếc rèm nơicửa sổ kèm theo một tiếng sấm rền vang. Ánh sáng yếu ớt càng làm choHiểu Đồng thấy sự trống trãi bên cạnh.

Cô quay lại giật lấy sợi dây đèn ngủ, ánh đèn mờ ảo phát ra, HiểuĐồng chăm chú nhìn kĩ nhưng hoàn toàn không thấy bé Đường đâu cả, khôngcó một hới thở nào khác ngoài hơi thở dồm dập của cô. Tiếng tim đập mạnh nghe rõ giữa trời khuya đang mưa sa.

Tung người ra khỏi giường, Hiểu Đồng bước đến bên công tắc đèn trên tường gần cánh cửa ra vào, tâm trạng hoang mang cực độ. Ánh đèn vừasáng lên, Hiểu Đồng căng mắt ra soi rõ từng ngóc ngách trong phòng nhưng bóng dáng bé Đường hoàn toàn mất tăm. Kinh hãi Hiểu Đồng hét tên béĐường nhiều lần nhưng trả lời cô chỉ có tiếng mưa rơi rả rích và tiếngsấm lần nữa nổ ầm.

Hiểu Đồng vội mở cửa chạy nhanh đến phòng Vĩnh Phong hấp tấp gõcửa. Gương mặt Hiểu Đồng tái xanh, nỗi lo sợ mất bé Đường làm cô muốnphát điên lên. Thời gian chờ đợi Vĩnh Phong ra mở cửa chỉ mất vài giâynhưng Hiểu Đồng lại cảm thấy dài như một thế kỉ.

Cánh cửa vừa hé mở ra, Hiểu Đồng hối hả nói :

- Vĩnh Phong ! Bé Đường ….

Gương mặt Vĩnh Phong hiện ra với một ngón tay đặt trên khóe miệng nói khẽ :

- Suỵt ! Bé Đường đang ở trong phòng anh. Con bé vừa mới ngủ thôi.

Nói rồi, Vĩnh Phong mở lớn cửa, đứng sang một bên cho Hiểu Đồng đi vào.

Hiểu Đồng vội bước vào trong nhìn ngắm, quả thật bé Đường đang nằmngủ một cách ngon lành trên giường của Vĩnh Phong. Gương mặt thiên thầncủa bé Đường trong lúc ngủ dường như rất vui vẻ và hạnh phúc, mãn nguyện vô cùng.

Hiểu Đồng ngồi xuống giường, tâm trạng nhẹ nhỏm vô cùng, thở ra mộtcái, cô cúi người ôm lấy bé Đường. Được ôm bé Đường trong vòng tay, Hiểu Đồng mới thấy tảng đá đè nặng trong lòng được cất đi.

Vĩnh Phong nhẹ nhàng đóng cửa lại, quan sát tâm thái của Hiểu Đồng mĩm cười nói khẽ :

- Tiếng sấm làm bé Đường giật mình thức dậy, thấy em ngủ say nên béĐường chạy qua gõ cửa phòng anh. Nhất định đòi ngủ với anh, anh phải dỗmãi con bé mới chịu ngủ.

Vừa nói, Vĩnh Phong vừa đi đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh Hiểu Đồng. Hiểu Đồng hôn nhẹ lên mái tóc tơ của bé Đường rồi ngồi nhổm dậy,luyến tiếc nhìn bé Đường nói nhỏ :

- Bé Đường rất sợ sấm, trước đây con bé thường chui rúc vào lòng của em rồi mới chịu ngủ.

Gương mặt phụng phịu giận dỗi, đôi mắt xen một chút ganh tỵ, cô đấm nhẹ vào ngực Vĩnh Phong hờn mác nói :

- Từ lúc nào mà bé Đường lại thích anh hơn em vậy.

Vĩnh Phong chụp lấy cánh tay đang đấm vào ngực, kéo Hiểu Đồng vào lòng mình, trêu ghẹo :

- Có người vừa uống dấm hay sao mà lại chua như thế nhỉ.

Hiểu Đồng trước lời trêu ghẹo của Vĩnh Phong thì cảm thấy hơi xấuhổ, cô cắn nhẹ vào vai cậu. Vĩnh Phong đành gồng mình chịu đựng cái cắnyêu của Hiểu Đồng.

Hiểu Đồng ngẩng đầu nhìn bộ mặt nhăn nhó tức cười của Vĩnh Phong, có miệng nhưng không thể la đến tội nghiệp. Đành bật cười bỏ ra, đôimôi chúm chím cười :

- Để xem lần sau anh còn dám trêu em không.

- Anh không dám nữa – Vĩnh Phong vừa nhăn nhó trả lời vừa xoa xoa chỗ bị cắn .

Bỗng nhiên…

- Hắt xì …- Hiểu Đồng bỗng nhiên nhảy mũi một cái, thân thể hơi rùn mình một cái.

Tuy là phòng Vĩnh Phong có bật điều hòa rất là ấm nhưng vì lúc nãy bị mắc mưa nên Hiểu Đồng bị cảm lạnh một chút.

- Em bị cảm lạnh rồi - Vĩnh Phong lo lắng nói – Để anh đi lấy thuốc.

- Không cần đâu – Hiểu Đồng vội ngăn lại – Em ngủ một giấc dậy là khỏe ngay thôi .

Vĩnh Phong miễn cưỡng gật đầu nói :

- Vậy em nằm xuống đây ngủ với bé Đường đi. Anh qua phòng khác ngủ.

Hiểu Đồng cắn nhẹ môi suy nghĩ một lát, khi Vĩnh Phong quay lưng bước ra ngoài thì Hiểu Đồng gọi với theo :

- Thật ra cái giường này đủ rộng cho ba người nằm.

Nói rồi Hiểu Đồng cảm thấy mặt đỏ tới tai, cô vội chui vô tấm chănôm chặt bé Đường. Vĩnh Phong ngỡ ngàng khi nghe Hiểu Đồng nói, lại thấybộ dạng xấu hổ của Hiểu Đồng đáng yêu vô cùng. Mĩm cười một cái, khóemôi cong cong gợi cảm tiến lại gần định nằm xuống bên cạnh Hiểu Đồng.Nhưng…

- Không được nằm bên này, qua bên kia đi – Hiểu Đồng xoay người lại quắt mắt nói.

- Anh không thích nằm bên kia, bên kia lạnh lắm – Vĩnh Phong láu cá nói rồi nhanh nhẹn chui vào trong chăn ôm lấy Hiểu Đồng.

Tất nhiên là Hiểu Đồng không chấp nhận rồi, cô bèn đạp một cáithật mạnh, hất Vĩnh Phong ngã lăn xuống nền gạch một cái thật đau.

- Ây da… - Vĩnh Phong đau đớn rên rỉ.

- Nếu anh còn giở trò thì một là nằm dưới sàn nhà, hai là qua phòngkhác ngủ - Hiểu Đồng không nhân nhượng nói, gương mặt lúc này thật chuangoa đanh đá.

Căn phòng dù ấm cúng đến đâu đi chăng nữa thì sàn nhà vẫn cực kìlạnh lẽo. Vừa chạm tay xuống sàn thôi, Vĩnh Phong cũng thấy run mà cậuđâu dại gì bỏ sang phòng khác ngủ. Đành lếch thân qua bên kia nằm vậy.Dù sao được nằm cùng Hiểu Đồng trên một chiếc giường thì cũng là tu chín kiếp rồi không thể đòi hỏi thêm nữa.

Bàn tay Hiểu Đồng quàng qua ôm lấy bé Đường bị kéo sát qua bênkia, bàn tay dài của ai kia choàng qua cả hai chị em ôm lấy phần em củaHiểu Đồng.

- Không được ôm – Hiểu Đồng đanh đá nói.

- Đây là phòng anh, phải để cho anh một chút quyền lợi chứ - Vĩnh Phong ương bướng gian xảo nói.

Hiểu Đồng muốn rút người ra khỏi tay của Vĩnh Phong nhưng bị cậugiữ chặt, lại không dám giằng co vì sợ bé Đường thức dậy, đành nằm im để cho bàn tay kia ôm lấy phần eo của mình.

Hai người nhìn gương mặt say ngủ của bé Đường cảm thấy rất hạnh phúc.

- Bé Đường rất ngoan và đáng yêu, ai gặp cũng phải yêu mến - Vĩnh Phong vuốt mái tóc bé Đường nói.

Hiểu Đồng chạnh lòng một chút khi nghĩ đến việc bé Đường chạy đến phòng tìm Vĩnh Phong, bất giác buộc miệng nói :

- Thật không ngờ bé Đường lại quyến luyến anh như vậy, có lẽ bé Đường luôn cần một người cha.

Chợt thấy mình vừa nói một điều không nên nói, Hiểu Đồng vội vàng lãng đi chỗ khác :

- Buồn ngũ rồi, đi ngủ thôi.

Cô vội vàng nhắm mắt lại, để lại cho Vĩnh Phong một câu hỏi lớn về thân thế của bé Đường.

Nhà họ Vũ cũng là một dòng họ danh tiếng, nhưng ông Vũ Triếtvốn là một kẻ nham hiểm, để đạt được mục đích, ông ta bất chấp mọi thủđoạn. Không lắm người bị ông ta gài bẫy dẫn đến phá sản hoặc chịu lệthuộc vào công ty ông ta. Phải nói ông ta là một người bạn bè thì ít kẻthù thì nhiều. Bọn họ trước mặt thì ngoài miệng tươi cười nhưng tronglòng luôn chứa đựng dao găm. Nhưng trước thể lựa quá lớn của ông ta cộng thêm mối quan hệ mật thiết với tập đoàn Nguyên Thành Phong nên có lắmkẻ phải dè chừng, không dám động tới.

Mẹ Vĩnh Phong sở dĩ là bày ra bữa tiệc ngày hôm qua là do ôngVũ Triết đề nghị. Buổi tiệc đó chính là buổi lễ hứa hôn của Vĩnh Phongvà Vũ Quỳnh. Vốn dĩ bà Mai Hoa và bà Kim Xuân hai ngời bạn thân thiết đã ngầm đứng ra tác hợp cho hai đứa con của mình. Chỉ đợi Vũ Quỳnh về nước là sẽ tổ chức tiệc đính hôn, nhưng khi Vũ Quỳnh về nước thì bà Mai Hoaphải bay qua Thụy Sỹ để giải quyết công việc, nào ngờ khi bà về nước thì bắt gặp Hiểu Đồng và Vĩnh Phong đang ở bên nhau. Cộng với cái đẳng cấpquá chênh lệch giữa Vĩnh Phong và Hiểu Đồng, họ bắt buộc phải tiến hànhgấp rút buổi lễ đính hôn này.

Tất nhiê bà Mai Hoa giấu nhẹm chuyện này với Vĩnh Phong. BàMai Hoa sinh ra trong một gia đình giàu có và có thế lực trong thươngtrường và chính trường. Ba bà là doanh nhân nổi tiếng nhất bấy giờ, báccủa bà là một quan chức cấp cao trong chính trị. Bà lại là con gái duynhất nên tất cả những gì bà muốn đều có thể lấy được, xưa nay không aidám làm trái ý bà. Bây giờ địa vị của bà so với khi xưa càng cao hơn,cho nên bà tự cho mình quyền được sai khiến áp đặt người khác.

Từ nhỏ đến lớn, bà dùng sự áp đặt của mình lên hai đứa contrai: Vĩnh Thành và Vĩnh Phong. Không bao giờ bà làm theo ý nguyện củahai đứa con, luôn áp đặt hai người đi theo con đường bà đã chọn. VĩnhThành từ nhỏ rất ngoan, cậu luôn làm theo ý mẹ dù cho thích hay khôngthích. Nhưng Vĩnh Phong thì khác, cậu là người không thích bị người khác sắp đặt. Lúc nhỏ miễn cưỡng phải vâng lời, nhưng cậu càng lớn thì bàMai Hoa càng khó quản được cậu. Cho nên bà muốn đặt cậu vào việc đã rồiđể cậu không thể phản kháng được nữa.

Việc bà dẫn theo Hiểu Đồng, tuy không phải là mục đích sỉ nhụcnhưng muốn cho cô thấy sự khác biệt quá lớn giữa cô và Vĩnh Phong để côtự biết mà rút lui. Nhưng thật không ngờ, khi không thấy Hiểu Đồng, Vĩnh Phong lại có phản ứng quyết liệt như vậy. Khi cậu đùng đùng giận dữ bỏđi thì gia đình Vũ Quỳnh vì sót con nên đã nặng lời trách móc bà MaiHoa. Trong lúc giận dữ lỡ lời, bà Kim Xuân đã chấm dứt tình bạn bấy lâunay của hai người. Bởi vì bà Mai Hoa là người không thích ai động vàomình huống hồ là con trai mình. Vì bân rộn công việc nên bà ít quan tâmđến hai đứa con nhưng điều này không chứng tỏ là bà không yêu họ, màngược lại, bà rất yêu hai đứa con của mình. Cho nên khi ông Vũ Triết lên tiếng mắng Vĩnh Phong là đồ ngang ngược, hung bạo thì bà Mai Hoa tứcgiận vô cùng.

Những vị khách mời ngày hôm đó được mời đến và được thông báolí do của buổi tiệc đó. Không ngờ lại chứng kiến sự trở mặt của hai giađình. Có người lấy làm tiếc nhưng có người lại cười thầm trong bụng.

Không còn chỗ dựa là tập đoàn Nguyên Thành Phong thì những kẻ ghen ghét nhà Vũ Quỳnh bắt đầu hành động.

Sáng thức dậy, Hiểu Đồng như thường lệ làm đồ ăn sáng cho VĩnhPhong và bé Đường. Bé Đường đã được Hiểu Đồng sửa soạn từ sớm. Mặc dùhôm nay là thứ bảy, bé Đường được nghỉ ở trường mẫu giáo nhưng Hiểu Đồng và Vĩnh Phong vẫn phải đến trường, cho nên Hiểu Đồng phải dẫn bé Đườngđến gửi mẹ Đình Ân trông giúp vì dù sao bác ấy cũng ở nhà làm nội trợ.

Vĩnh Phong tươm tất bước xuống lầu. Chiếc áo sơ mi màu hồng,chiếc quần bò xanh bạc khiến cậu quyến rũ vô cùng. Sau khi nựng bé Đường và xoa đầu cô bé một cái, Vĩnh Phong bèn đến bên ôm lấy eo của HiểuĐồng nhưng Hiểu Đồng đã nảy người ra khỏi người, cô quắt mắt khẽ hất đầu về phía bé Đường ra hiệu.

Hiểu Đồng không cho phép Vĩnh Phong có những cử chỉ thân mật vớimình ở trước mặt bé Đường. Vĩnh Phong bất đắc dĩ buông tay ra thở dàithan:

- Em có biết yêu em anh khổ sở thế nào không. Từ trước đến nay có bao giờ anh cam chịu thế này đâu.

- Vậy thì anh đừng có yêu em nữa là không còn khổ - Hiểu Đồng bật cười nguýt cho Vĩnh Phong một cái.

- Đâu được, người ta nói:” Yêu thì khổ, không yêu thì lỗ”. Anh thà chịu khổ chứ nhất quyết không chịu lỗ - Vĩnh Phong nói rồi liền hôn trộm lên má Hiểu Đồng một cái, lưng quay về trước mặt bé Đường che chắn khỏi tầm mắt.

Thật ra bé Đường không chú ý đến hai người lắm vì cô bé đang ngồi tô tranh vẽ.

Hiểu Đồng mắc cỡ đỏ hết mặt, nhéo Vĩnh Phong một cái rõ đau, khiếnVĩnh Phong phải ôm người suýt xoa. Đột nhiên Hiểu Đồng lại bị nhảy mũimột cái nữa.

- Không được rồi, em mau uống thuốc nếu không sẽ bị cảm – Vĩnh Phong lắc đầu lo lắng nói.

- Em không uống thuốc đâu – Hiểu Đồng lắc đầu không đồng ý nhõng nhẽo nói.

- Tại sao ? – Vĩnh Phong nghiêm mặt hỏi, nhưng Hiểu Đồng đã bặm môi nhất quyết không nói.

Bé Đường đang vẽ nghe vậy thì ngẩng đầu cười tinh ranh nói:

- Chị Đồng uống thuốc thì phải có kẹo mới chịu uống.

Vĩnh Phong bật cười hiểu ra lí do, còn Hiểu Đồng xấu hổ mắng yêu bé Đường.

- Bé Đường hư. Chị Đồng không thương bé Đường nữa.

- Có anh Vĩnh Phong thương là được rồi phải không bé Đường. Chiều nay anh sẽ thưởng cho bé Đường – Vĩnh Phong cười khà khà nói.

- Hoan hô, anh Vĩnh Phong là số 1 – Bé Đường vỗ tay reo lên.

Hiểu Đồng lại đấm một cái vào ngực Vĩnh Phong mắng:

- Anh toàn chiều hư bé Đường thôi.

Vĩnh Phong mĩm cười nắm lấy tay Hiểu Đồng rồi quay qua bé Đường bảo:

- Bé Đường mau lên lầu lấy truyện và sách tô màu thêm đi, hôm nay anh Vĩnh Phong lấy xe đưa em đến nhà chị Đình Ân.

- Hay quá! – Bé Đường reo lên rồi vội chạy lên lầu.

Vĩnh Phong nhìn thấy bé Đường đi khuất rồi mới quay sang Hiểu Đồng nói, giọng ngọt ngào quyến rũ làm Hiểu Đồng say mê:

- Nghe lời anh uống thuốc nha.

Nhưng Hiểu Đồng như một đứa trẻ vẫn lắc đầu nhõng nhẽo nói.

- Em không uống đâu, đắng lắm.

- Sao mấy lần trước đây, anh thấy em vẫn uống bình thường mà.

- Thì người ta cố gắng uống mà – Giọng hờn dỗi, Hiểu Đồng nói.

Vĩnh Phong bật cười , thì ra cô ngốc trước mặt cậu lúc nào cũng muốn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt người khác.

- Ngoan đi! Uống xong lát nữa anh mua kẹo cho em – Giọng nói cực kỳ quyến rũ cất lên dỗ ngọt Hiểu Đồng như dỗ một đứa trẻ.

- Vậy thì để mua kẹo xong thì uống – Hiểu Đồng ngốc ghếch bị lời nóingọt ngào kia mê hoặc bất giác buông ra một câu nói trẻ con xấu hổ không kịp rút lại.

Vĩnh Phong cười hà hà, cúi xuống hôn lấy bờ môi Hiểu Đồng. Hiểu Đồng thì thào trong hơi thở:

- Bé Đường …

- Bé Đường đang ở trên lầu mà – Giọng nói đoan chắc của Vĩnh Phong lộrõ ý đồ của mình. Cậu cố tình dụ cho bé Đường đi lên lầu để có thể ănhiếp Hiểu Đồng.

Hiểu Đồng bị đôi môi kia quấn lấy khiến đầu óc mị đi, thuần tình để mặt nhiên xâm lược mà không chút phản kháng.

- A! hai người hôn nhau – Bé Đường đang đứng bên cửa nhà bếp, hai tay che hờ mắt, cười hi ha nói.

Hiểu Đồng xấu hổ đẩy Vĩnh Phong ra, lại đấm lên ngực Vĩnh Phong một cái trách:

- Tại anh hết đó.

Sau khi đưa bé Đường gửi ở nhà Đình Ân, Vĩnh Phong lái xe đưa HiểuĐồng đến trường. Hai người hạnh phúc cùng nhau bước vào trường nhưngkhông biết sóng gió đang chờ họ trong trường.

Về nhà, Hiểu Đồng tắm nước ấm xongcảm thấy thật khỏe khoắn. Cô bước vào phòng thật nhẹ, bé Đường đang ngủsay sưa, gương mặt như thiên thần làm cho người khác cảm thấy thích thúkhi ngắm nhìn. Hiểu Đồng nằm xuống giường, ôm lấy bé Đường trong vòngtay. Bất giác đưa tay vuốt ve gương mặt đáng yêu của bé Đường, vẫn làcảm giác đó, cái cảm giác kỳ lạ khi lần đầu tiên chạm vào làn da mịnmàng như sữa kia.

Hiểu Đồng luôn tự hỏi, nếu lúc đó, bé Đường không được sinh ra,liệu cô có thể thoát khỏi những ký ức khủng khiếp mà lão chủ tiệm phởgây ra hay không ?

Từng đêm từng đêm dài, nỗi kinh hoàng cứ ám ảnh trong những giấcmơ của của Hiểu Đồng tạo thành những cơn ác mộng triền miên. Để rồitừng đêm, từng đêm giật mình thức giấc với những giọt nước mắt lăn dàithấm đẫm chiếc gối bên dưới. Muốn bật khóc nức nở nhưng lại không thểđành ném vào trong lòng. Chịu đựng sự dày vò của nó một cách bất lực.

Cái cảm giác bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy ngón tay cô rất kì lạvà thân thương, làm Hiểu Đồng dâng trào bao nhiêu cảm xúc. Dường nhưnhững người có cùng giọt máu thường thích ở bên nhau, cái hình hài nhỏbé thích được Hiểu Đồng bế bồng chăm sóc. Mà mỗi khi ở bên cạnh cái hình hài nhỏ xíu ấy, nhìn thấy gương mặt tựa thiên thần ấy, Hiểu Đồng quênđi nỗi ám ảnh của mình. Hằng đêm nằm bên cạnh bé Đường, nắm lấy đôi bàntay xinh xắn kia thì cơn ác mộng bị đẩy lùi .

Đang miên man suy nghĩ thì Hiểu Đồng nghe thấy có tiếng gõ cửa. Cô bèn ngồi dậy mở cửa.

Vĩnh Phong đứng bên ngoài vẻ chờ đợi, cậu vừa tắm xong, mặc một chiếc áo thun xám giản dị và chiếc quần dài thoải mái.

- Qua phòng anh một chút.

Hiểu Đồng hơi ngạc nhiên một chút, chẳng biết có chuyện gì mà VĩnhPhong lại gọi cô vào lúc nữa đêm thế này. Hai gò má hơi ửng hồng, đôimắt chớp mi thanh tú, Hiểu Đồng e dè hỏi :

- Có chuyện gì sao.

- Cứ qua đi – Vĩnh Phong hất mặt về phía phòng mình giục, rồi cậu nhìnHiểu Đồng với anh mắt ranh ma, cười mĩm – Có phải em đang suy nghĩ bậynên không dám qua phải không.

Bị bắt quả tang, Hiểu Đồng xấu hổ mạnh miệng nói :

- Em đâu có nghĩ bậy đâu…Qua thì qua, có gì mà không dám chứ.

Gương mặt phụng phịu hờn dỗi xen lẫn xấu hổ của Hiểu Đồng lúc này rất đáng yêu. Vĩnh Phong nhìn thấy thật chỉ muốn ôm chầm lấy cô màchiếm hữu đôi môi đỏ hồng đang bị hàm răng trắng kia cắn nhẹ.

Không phải là Vĩnh Phong không biết chuyện nữa đêm khuya thế này, cậu gọi Hiểu Đồng sang phòng mình sẽ gây hoang mang cho cô thế nào. Làcon gái, ai lại không mắc cỡ, không e dè, không ái ngại chứ.

Hiểu Đồng tuy mạnh miệng nói vậy nhưng kì thực cô không dám bướcqua, cứ ngập ngừng lưỡng lự, nửa muốn nửa không. Bộ dạng trông thật tứccười, Vĩnh Phong nhìn thấy phải phì cười, vội kéo tay cô vào phòng mình.

Hiểu Đồng cả kinh khi bị Vĩnh Phong kéo đi như thế, tim đập rấtmạnh nhưng lại không dám thở quá mạnh, sợ Vĩnh Phong phát hiện tâm trạng của mình lúc này. Thật là đáng thương . Nhưng quả thật trong đầu cũngcó chút suy nghĩ đen tối .

Vừa bước chân vào trong phòng của Vĩnh Phong, Hiểu Đồng thật chỉmuốn bỏ chạy. Dù suy nghĩ thế nào thì nửa đêm nửa hôm, con gái con đứamặc đồ ngủ chạy vào phòng một thằng chon trai thì … Tay lại bị VĩnhPhong giữ chặt nếu mà vùng ra thì càng xấu hổ hơn. Haiz ! Thật là chỉmuốn khóc với tâm trạng ngỗn ngang này.

Vĩnh Phong kéo Hiểu Đồng lại gần giường, ấn cô ngồi xuống tấm đệmdày êm ái kia. Tim Hiểu Đồng chỉ muốn rơi ra bên ngoài. Ban ngày nằmtrên chiếc giường này cùng với Vĩnh Phong rõ ràng không có chút cảm giác gì, vậy mà lúc này, nó là thứ nguy hiểm nhất mà cô cần tránh xa.

Vĩnh Phong cứ cười thầm trước thái độ của Hiểu Đồng. Lúc đến gõ cửa phòng cô quả thật không có chút suy nghĩ nào nhưng thấy bộ dạng củaHiểu Đồng thế này quả thật cậu cũng có chút ám muội.

Bước đến bên cái chậu đặt trên bàn, Vĩnh Phong bê nó lên và cúingười ngồi xuống đặt dưới chân của Hiểu Đồng. Hiểu Đồng nhìn chằm chằmthau nước, không hiểu là chuyện gì.

Bất ngờ vĩnh Phong cầm lấy chân bên trái của Hiểu Đồng khiến cô run bắn lên khom người chụp lấy cánh aty đang nắm chân cô kéo lại.

Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng tinh quái cười lớn rồi cố gắng kìm nén nụ cười lại nói :

- Em ngâm chân vào đây đi sẽ bớt nhức hơn đó.

Hiểu Đồng lúc này mới vỡ òa cơn sợ hãi trong lòng. Càng thấy xấu hổ vô cùng, quả thật là cô đã hiểu lầm một cách ngốc ghếch. Cô bèn bỏ đôidép ra khỏi chân rồi đặt chân vào trong chậu nước. Chậu nước ấm dườngnhư có bỏ thêm chút muối, ngâm một lát thì cô cảm thấy thật sảng khoái,dễ chịu vô cùng.

Nhìn gương mặt thư giản của Hiểu Đồng, Vĩnh Phong cảm thấy rất hàilòng. Cậu đến ngồi bên cạnh Hiểu Đồng, nắm lấy bàn tay của cô. Hiểu Đồng nhẹ nhàng ngã đầu dựa vào vai của Vĩnh Phong, thì thầm nói :

- Cám ơn anh.

- Anh thích cái cảm giác em dựa vào anh lúc này. Sau này dù thế nào đinữa, anh muốn em mãi dựa vào anh. Anh muốn mình là người bảo bọc, chechở cho em. Chỉ mình anh thôi.

Hiểu Đồng không nói gì bởi vì lúc này cô cảm thấy thật hạnhphúc, cô xiết nhẹ tay Vĩnh Phong. Gặp được Vĩnh Phong là điều may mắnnhất của cô. Được yêu anh và được anh yêu chính là điều mà bất cứ ngườicon gái nào cũng mong ước. Hiểu Đồng thấy mình thật may mắn, may mắn vìđã gặp được Vĩnh Phong, gặp được một nữa còn lại của bản thân mình.

Nước trong chậu bắt đầu nguội dần, Vĩnh Phong đứng dậy định đi thay chậu nước mới nhưng Hiểu Đồng đã ngăn lại.

- Không cần đâu, em không còn cảm thấy nhức mỏi nữa rồi.

Vĩnh Phong bèn bê chậu nước đặt lại trên bàn và cầm một chiếc khănbông khụy một chân xuống, lại tiếp tục nắm lấy chân của Hiểu Đồng. Lầnnày Hiểu Đồng để mặc cho Vĩnh Phong tự nhiên nắm chân mình lên nhẹ nhàng dùng khăn bông lau hết sự ẩm ướt. Con trai khi yêu liệu có tình nguyệnrửa chân cho bạn gái, tự nguyện lau chân cho bạn gái hay không ? HiểuĐồng nghĩ rằng con số đó thật sự rất hiếm. Cô cười tủm tỉm hỏi :

- Anh không sợ mất tôn nghiêm của người đàn ông sao.

Vĩnh Phong ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt nheo nheo hút hồn, đôi môicong quyến rũ, lấy tay nắm chóp mũi cao cao của Hiểu Đồng vuốt nhẹ, cười xòa :

- Tôn nghiêm đàn ông chỉ bị mất khi không biết và không thể chăm lo cho người yêu của mình mà thôi.

Hiểu Đồng bật cười lớn nói :

- Vậy em là người giúp anh giữ vững tôn nghiêm của mình à… Vậy thì phải thưởng cho em rồi.

Vĩnh Phong đã lau khô chân cho Hiểu Đồng, cậu văng chiếc khăn bông qua một bên. Ngồi lên trên giường rồi choàng tay ôm lấy Hiểu Đồng nhấcbổng cô cho ngồi vào lòng mình, phả những hơi thở nóng rực luồn qua máitóc Hiểu Đồng, chạm vào làn da mịn màng của cô, khiến phần chân tóc dựng cả lên. Hiểu Đồng cảm thấy hơi thở bắt đầu dồn dập. Tiếng tim dường như đập mạnh, nhưng không chỉ có tiếng tim của cô mà còn có tiếng tim củaai kia.

Đầu Hiểu Đồng dựa vào lòng ngực vạm vỡ của ai kia, đón nhận cái ômsiết nồng nàn. Cái cằm cong quyến rũ dựa vào tóc cô, truyền thân nhiệtnóng rực sang người cô, khiến cả người Hiểu Đồng muốn bốc cháy.

Bên ngoài trời mưa vẫn trĩu hạt, hơi lạnh tràn vào nhưng không thểnào xâm nhập vài hai cơ thể đang nóng hừng hực kia. Bất giác Hiểu Đồngngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp ánh mắt nồng nàn cuốn hút của ai kia. Bấtgiác bị nó cuốn lấy lúc nào không hay biết, đầu óc như mị đi, cả thânngười khẽ run nhẹ.

Vòng tay không biết từ lúc nào đã choàng qua cổ của Vĩnh Phong, đôimôi hồng khẽ hé mở đón nhận cái chạm nhẹ nhàng của bờ môi Vĩnh Phong một cách từ từ. Bờ môi của Hiểu Đồng bị bờ môi kia chiếm đoạt càng lúc càng mãnh liệt. Cái lưỡi ướt át xâm nhập vào vào vùng khoang trống trải đàoxới khắp nơi tìm kiếm sự hồi đáp.

Đầu óc Hiểu Đồng trở nên hoãn loạn, không còn có khả năng tự chủnữa. Chỉ có thể khuất phục vô điều kiện sự chiếm hữu kia. Nụ hôn thậtdài, thật sâu thật mãnh liệt đến ngộp thở. Hiểu Đồng khó khăn lắm mớibắt kịp được hơi thở của Vĩnh Phong, nhưng mỗi khi cô vừa bắt kịp thì nụ hôn ấy lại càng cuồng loạn hơn khiến trái tim Hiểu Đồng muốn bứt rakhỏi lòng ngực vì phải chịu sức ép quá lớn.

Thân thể giờ đây chẳng khác tấm lụa nhẹ, được vòng tay kia nânglấy, nương tựa vào vòng tay ấy. Chẳng hiểu từ lúc nào đã ngã trên chiếcnệm êm ái, mịn màng, mát rượi kia, cả thân người đã bị thân ai kia kìmchặt bên dưới.

Thân thể càng lúc càng nóng bừng lên dữ dội, không khí xung quanh dường như biến mất, không để lại một chút vết tích nào. Vòng tay HiểuĐồng không còn đủ sức ôm lấy cổ Vĩnh Phong đàng buông hờ trên vai.

Đầu óc giờ đây choáng váng gần như muốn ngất xỉu, Hiểu Đồng bópchặt bờ vai của Vĩnh Phong. Cuống quýt đáp trả nụ hôn kia, cố gắng tìmlấy sự đồng nhịp trong hơi thở.

Nụ hôn ướt át mãnh liệt kia kịp thời rời đi trước khi Hiểu Đồngchìm vào phiêu lãng, nhưng nó không rời đi mà nhẹ nhàng vờn trên môi cô. Một cách cố gắng Hiểu Đồng từ từ lấy lại hơi thở. Đôi mắt nhắm ghiềngiờ đang từ từ hé mở, nhìn thấy trong đôi mắt ai kia tràn đầy dục vọng.Hiểu Đồng có gắng lấy lại lí trí của bãn thân nhưng lí trí của cô dườngnhư đã bị dục vọng kia nhấn chìm.

Bàn tay Vĩnh Phong trượt dài từ chiếc eo thon lên tới bờ ngực,chiếm lĩnh nó. Hàng nút áo đã bị bung ra ở nấc đầu tiên. Đôi môi thamlam kia nhẹ nhàng đặt trên bờ mi cong của Hiểu Đồng.

- Vĩnh Phong – Hiểu Đồng cuống quýt gọi trong hơi thở.

Nhưng Vĩnh Phong không đáp lại. Cậu đang chìm đắm trên thân thể Hiểu Đồng.

- Vĩnh Phong – Hiểu Đồng khẽ gọi lần nữa.

Lần này Vĩnh Phong chỉ « Ừ » một tiếng trong đam mê. Bàn tay tiếp tục lần xuống chiếc nút áo thứ hai.

- Anh có biết người dân chúng ta hay hò reo cổ vũ như thế nào không ?

Vĩnh Phong chợt dừng lại, cậu nhấc mình lên nhíu mày nhì HiểuĐồng khó hiểu. Sao cô lại hỏi một câu chẳng ăn nhập gì như vậy chứ. Hiểu Đồng liền luồng tay qua người Vĩnh Phong rồi nhấc mình đứng lên.

- Anh không biết phải không, để em làm cho anh xem.

Nói rồi Hiểu Đồng vỗ tay mấy cái, rồi vung hai tay lên cao hô lên :

- Việt Nam vô địch, Hồ Chí Minh muôn năm.

Nói rồi cô nhì ngươi mặt đần ra khó hiểu của Vĩnh Phong mím môi cười nhẹ nói :

- Anh làm thử đi, cùng hô với nhiều người sẽ rất thú vị.

Nói rồi Hiểu Đồng vừa đi lùi ra phía cửa, vừa vỗ tay hô lên :

- Việt Nam vô địch, Hồ Chí minh muôn năm.

Cuối cùng cô biến mất sau cánh cửa phòng, bỏ lại Vĩnh Phong mộtmình bơ vơ như thằng ngốc. Vĩnh Phong bật cười một cách ngốc nghếch, bắt chước Hiểu Đồng vỗ tay reo lên :

- Việt Nam vô địch, Hồ Chí Minh muôn năm.

Sau đó cậu ngã người xuống đệm, mắt nhìn lên trần nhà thở dài than thầm :

- Haiz ! Mình lại bị xem như thằng ngốc rồi.

Mặc dù trường Đại Học Nguyên Thành Phong rất nổitiếng, nhưng phạm vi tin đồn cũng chỉ bao phủ trong trường này mà thôi.Scandan ở đây không lan rộng ra bên ngoài, nên tin tức Vĩnh Phong quenHiểu Đồng cũng chỉ là một câu chuyện phiếm của mọi người trong những lúc nhàn rỗi.

Vốn dĩ người dân Việt Nam ưa chuộng sự yên bình và luôn giữ gìn và phát huy những truyền thống tốt đẹp. Những sự việc nếu không phải quáảnh hưởng đến thuần quan mỹ tục thì ít khi bị bơi móc ra bên ngoài nhấtlà qua báo chí. Đời sống riêng tư cũng ít bị người ta khai thác hay bớimóc. Cho nên với những cảnh đẹp tự nhiên và sự yên bình này, Việt Nam là nơi thu hút khách du lịch đến tham quan.

Nhưng sáng nay người dân thấy báo chí đã rầm rộ lên thông tin đời tư của một gia đình nổi tiếng từ cha tới con, với những hình ảnh và tin tức giật gân khiến mọi người đổ xô nhau đến các sạp báo.

Hiểu Đồng vừa bước chân vào lớp đã thấy các bạn túm tụm chúi đầuvào đọc báo. Cô hơi tò mò vì không biết đã xảy ra chuyện gì khiến mọingười lại bàn tán xôn xao đến như thế. Cô nhìn thấy Đình Ân đứng dậykhỏi bàn và đi về phía mình, trên tay còn cầm một tờ báo đang đọc dở.Chưa kịp mở miệng hỏi thì Hiểu Đồng đã bị Đình Ân kéo đi ra bên ngoài.Hiểu Đồng chỉ biết ngơ ngác, đi theo Đình Ân.

Đến một góc khuất vắng người, Đình Ân khuôn mặt có vẻ khoái chí chìa tờ báo trước mặt Hiểu Đồng bảo:

- Cậu đọc đi.

- Có chuyện gì vậy – Hiểu Đồng đưa ánh mắt tò mò nhìn Đình Ân dò xét.

Đình Ân khẽ mĩm cười lắc đầu nói:

- Cậu cứ đọc đi thì tự khắc sẽ biết thôi mà.

Hiểu Đồng đành với tay cầm lấy tờ báo trước mặt mình, giở tờ báođang ngập lại ra. Đập vào trước mắt cô ngay trang bìa là hình ảnh cô vàVĩnh Phong đang âu yếm nhìn nhau ngay trong nhà hàng ngày hôm qua. Bêntrên là một hàng tít:” Buổi lễ đính hô bất thành – Sự lựa chọn khônngoan”.

Ngay bên góc dưới là hình ảnh của Vũ Quỳnh đang ăn mặc cực kỳ sexyđứng nhảy nhót trong Vũ trường một cách điên dại như người phê thuốc với hàng tít: “ Sự thác loạn của những thiên kim tiểu thư giả dối”

Hết sức ngạc nhiên, Hiểu Đồng vội vàng lật vào những trang bên trong.

Hôm qua ngày … tháng …năm…, đã có buổi gặp mặt giữa phu nhân củachủ tịch tập đoàn Nguyên Thành Phong, một tập đoàn lớn mạnh làm cho nềnkinh tế Việt Nam có thể cạnh tranh cùng với các nước châu Á và tổng giám đốc tập đoàn TQ tại nhà hàng PETAPATI, một nhà hàng nổi tiếng với phong cách cổ kính phương tây do chính tổng giám đốc Vũ Triết quản lí cùngvới một vài vị doanh nhân có tiếng khác. Theo sự tiết lộ của một vài vịkhách có mặt tại buổi tiệc thì lí do của buổi tiệc là để tuyên bố lễđính hôn giữa cậu con trai thứ hai của tập đoàn Nguyên Thành Phong tênTriệu Vĩnh Phong và cô con gái cưng độc nhất của tập đoàn TQ – Vũ Quỳnh.

Theo nguồn tin cung cấp thì buổi lễ là do sự tác hợp của hai bêngia đình theo lối phong kiến cha mẹ đặt đâu con ngồi đó mà không hề cósự báo trước nào cả. Vì vậy, cậu con trai thứ haiVĩnh Phong đã dẫn theocô bạn gái của mình, hiện là sinh viên xuất sắc nhất của trường Đại họcNguyên Thành Phong …..

……………………

Vị khách có mặt trong buổi tiệc hôm đó còn cho biết thêm cậu VĩnhPhong đã thật sự tức giận khi biết được nguyên nhân của buổi tiệc vàđùng đùng nổi giận bỏ đi theo cô bạn gái sau khi buông ra một câu:” Thàlấy chó lấy mèo cũng không muốn lấy cô ( tức Vũ Quỳnh )”

Chúng tôi đã tìm hiểu sâu nguyên nhân tại sao cậu Vĩnh Phong lại từchối một gia đình môn đăng hộ đối với gia đình mình như vậy để yêu mộtcô sinh viên nghèo thì khám phá ra một sự thật vô cùng bất ngờ đằng saumột gia đình quyền quý, sang trọng, và được mọi người kính trọng.

Tổng giám đốc Vũ Triết từ khi tiếp quản công ty nhà mình đã khôngngừng đưa công ty phát triển lớn mạnh. Nhưng không phải bằng con đườnglàm ăn chân chính mà bằng những thủ đoạn vô cùng tàn độc. Dẫu biết rằngtrong thương trường người ta phải đạp lên nhau để chiến thắng, nhưng thủ đoạn mà tổng giám đốc Vũ Triết sử dụng quả thật là quá bỉ ổi.

Lần theo những đầu mối được cung cấp, chúng tôi đã phát hiện tổnggáim đốc Vũ Triết có cấu kết với một băng nhóm giang hồ và sử dụng băngnhóm này nhằm gây khó khăn trở ngại cho những công ty cạnh tranh khác.Cho người đến đập phá công xưởng đang làm việc, đánh công nhân có taynghề cao để hạn chế thành quả của công ty cạnh tranh. Nghiêm trọng hơnnữa là việc cho người âm thầm đốt công xưởng làm hao tốn biết bao nhiêutiền của và công sức của người khác. Hậu quả là công ty đó phải lệ thuộc vào công ty của ông hay là phải tuyên bố phá sản. Còn nhớ cách đây 4năm, giám đốc của côngt y trách nhiệm Thịnh Phát đã bị tổng giám đốc VũTriết ép đến nỗi phá sản và trong lúc vẫn trí giám đốc công ty ThịnhPhát đã tự tử chết một cách thương tâm, để lại mẹ già, vợ và ba đứa concòn nhỏ……

Ngay cả vợ của tổng giám đốc Vũ Triết- bà Kim Xuân - cũng là mộtngười phụ nữ cực kì ghê gớm. Bà ta đứng đằng sau lưng chồng chẳng nhữngkhông khuyên bảo chồng mà bà còn tiếp tay cho ông bằng cách hiến ranhững độc kế thâm sâu nhằm đánh bại công ty người khác……….

Cố gắng duy trì mối quan hệ tình bạn tốt với bà Mai Hoa – phu nhânchủ tịch tập đoàn Nguyên Thành Phong – hiện đang nắm trong tay hơn phânnữa số cổ phần của tập đoàn Nguyên Thành Phong. Tìm mọi cách để kết hợpcho con gái của mình là cô tiểu thư Vũ Quỳnh và cậu Vĩnh Phong nhằm tăng thêm chỗ dựa vững chắc của mình….

……………….

Có câu nói:” cha mẹ quạ thì đẻ con quạ”. Con gái của ông bà VũTriết – Kim Xuân cũng học được của cha mẹ mình những thủ đoạn bất minhvà thói lọc lừa. Trước mặt bà Mai Hoa thì luôn tỏ ra là một cô gái connhà học thức, nhu mì nết na. Nhưng ai biết đằng sau cô ả là những đêmcùng bạn bè thác loạn, ăn chơi thâu đêm suốt sáng. Ban ngày Vũ Quỳnh làmột tiểu thơ trong sáng với những bộ quần áo kín đáo tạo cho cô ta mộtsự nhu mì, học thức. Nhưng cứ đêm về thì cô ta lột bỏ lốt cừu non củamình để trở về là một con cáo lã lơi với những bộ đồ sexy hở trước,trống sau cùng với những vũ điệu múa may quay cuồng.

Phóng viên chúng tôi đã phục kích được một đêm múa may của cô nàngtại vũ trường … . Những động tác hoang dại không khác gì những kẻ đangphê thuốc và đặt ngay một câu hỏi liệu có phải cô ấy cũng đã chơi thuốc. Câu trả lời phía sau hoàn toàn không làm chúng tôi thất vọng. Tất cảđám bạn của cô ta trong vũ trường đêm hôm đó đều có thuốc trong người.

Chúng tôi đã làm một bài tường trình đầy đủ về quá trình tiếp cậncác đối tượng ở bên dưới, mời các đọc giả tiếp tục theo dõi.

……………

Mễ Hiểu Đồng – cô sinh viên nghèo biết vượt khó, luôn giành đượchọc bổng toàn phần, được các bạn và thầy cô yêu mến chính là sự lựa chọn vô cùng khôn ngoan của cậu con trai thứ hai Vĩnh Phong.

Theo sự cho biết, cô sinh viên Hiểu Đồng đã xuất sắc trả lời nhữngcâu hỏi mà các vị doanh nhân đã đặt ra cho cô ngay trong buổi tiệc. Màcô chỉ mới là sinh viên năm hai của khoa quản trị, trong khi cô tiểu thư Vũ Quỳnh đã là sinh viên năm ba và còn có một thời gian du học bên Mỹ.

……………

Bài báo còn khá dài nhưng Hiểu Đồng không đọc tiếp. Cô khẽ lướtvài cái vào bài báo chi tiết nói về đêm ăn chơi thác loạn của Vũ Quỳnh,trong đó có hình so sánh cô ta lúc ban ngày và ban đêm. Hiểu Đồng thởdài rồi gập tờ báo lại đưa trả cho Đình Ân.

- Cậu thấy sao hả - Đình Ân hí hởn hỏi .

- Mình chẳng thấy sao hết – Hiểu Đồng lắc đầu nói. Quả thật cô không có chút hứng khởi nào ngoài việc lấy làm tiếc cho Vũ Quỳnh.

- Hả …..- Đình Ân há hốc miệng tròn mắt nhìn Hiểu Đồng. Rồi đành lắc đầu thở dài nói .

- Thôi bỏ qua đi – Đình Ân quá hiểu tính của Hiểu Đồng, cô sẽ không đểbụng chuyện cũ – Nhưng mình cũng tấhy hả hê lắm, ai bảo lần trước cô tahại cậu thê thảm như vậy. Mình còn đang nghi ngờ, vụ bắt cóc cậu có phải là chính cô ta thuê người hay không nữa. Bài báo có nói nhà cô ta cấukết với xã hội đen mà. Đừng để mình biết được chuyện đó là do cô ta làmnếu không mình sẽ cho cô ta biết tay.

- Thôi được rồi, mau vào học đi kẻo trễ - Hiểu Đồng cười rồi kéo tay Đình Ân trở về lớp.

Hiểu Đồng và Đình Ân đang đi thì phía sau một mũi dao nhọn hoắc vàbén nhọn chỉa về phía Hiểu Đồng lao tới. Nhưng rất may một bóng ngườilao ra che chắn cho Hiểu Đồng, nũi dao đâm ngay vào lưng của người đó.

Đình Ân bị dạt qua một bên thấy mũi dao đâm vào lưng người đó chảymáu thì hoảng sợ hét lên. Hiểu Đồng bị người đó ôm chặt lấy rồi ngãxuống đất, không biết được người đã lao ra cứu mình là ai nhưng cô nhìnrõ được người muốn giết chết mình là ai.

Người đó, gương mặt tái xanh sợ hãi, đôi bàn tay cầm con dao dính máu run rẩy.

- Đại Bình – Tiếng Đình Ân hét lên khi nhìn rõ gương mặt của người laora cứu Hiểu Đồng, rồi quay lại nhìn kẻ thủ ác kia mắng – Vũ Quỳnh ! Côthật là độc ác.

Vũ Quỳnh như kẻ điên chỉa con dao về phía Hiểu Đồng mắng :

- Tại cô ta tất cả. Tại cô ta… nếu không tại cô ta xuất hiện tôi đâu cóbị mất tất cả . Đều là lỗi của cô ta, cô ta đáng chết. Hiểu Đồng tôi căm ghét cô.

Lúc này Đại Bình và Hiểu Đồng đang lồm cồm ngồi dậy, Vũ Quỳnh thấyvậy liền cằm dao xông vào Hiểu Đồng một lần nữa. Hiểu Đồng vẫn chưa đứng dậy nên hoàn toàn không thể né tránh mũi dao đang lao đến của Vũ Quỳnh. Đình Ân đã vội xông ra chụp lấy bàn tay đang cằm con dao của Vũ Quỳnhkéo về phía khác. Hai cô gái bắt đầu giằng co nhau giành con dao. Mũidao quay tứ phía, làm Hiểu Đồng và Đại Bình không thể xám lại gần.

Nhưng Vũ Quỳnh lúc này như một người điên dồn hết sức mạnh đẩy Đình Ân vào trong tường, khiến đầu Đình Ân đập mạnh gây cảm giác vô cùng đau đớn, nhất thời nới lỏng bàn tay. Ngay lặp tực con dao chĩa mụi nhọn vềphía cô. Đình Ân kinh hãi nắm lấy bàn tay cằm dao kia, cố gắng đẩy bàntay đang ấn con dao xuống lên cao, xa khỏi người mình.

Hiểu Đồng cũng hoảng hốt ngồi bật dậy lao đến chụp lấy bàn tay cằmcon dao đó phụ với Đình Ân đẩy bàn tay cằm dao đó lên. Nhìn Vũ Quỳnhmỏng manh như thế nhưng lại có sức lực kinh hồn. Cả Hiểu Đồng và Đình Ân phải cố gắng hết sức mới đẩy được bàn tay của cằm dao của Vũ Quỳnh rakhỏi người Đình Ân. Cả ba người con gái, gương mặt ai cũng tái xanh,người đầm đìa mồ hôi.

Đại Bình cũng ôm lấy cánh tay đau của mình cố gắng hết sức kéo VũQuỳnh ra khỏi Đình Ân và Hiểu Đồng. Mọi người nghe tiếng hét cũng chạyđến phụ giúp. Vũ Quỳnh bị kéo ra và bị tước con dao thì không ngừng lahét :

- Buông tôi ra, tôi phải giết cô ta, buông tôi ra.

Đình Ân tức giận đến tát vào mặt Vũ Quỳnh liên tiếp mấy cái thậtmạnh. Đến nỗi làn da trắng nõn mịm màng và mỏng manh của Vũ Quỳnh đỏlừng lên, khóe miệng của cô ả rướm máu, Đình Ân tức giận mắng :

- Cô điên đủ chưa hả. Cô nhìn lại mình đi, cô như vầy mà đòi Vĩnh Phong yêu cô à. Đúng lá quá ảo tưởng.

Vũ Quỳnh cũng mặt đỏ tía tai hét trả :

- Nếu không phải tại cô ta xuất Hiện thì Vĩnh Phong sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi. Tôi hận cô ta, tôi hân cô ta. Lúc trước tôi cho người bắt côta đem bán đi nhưng vì bọn nó tham lam nên cô ta mới có thể thoát được.Lần này tôi nhất định bắt cô ta biến mất khỏi mắt tôi.

Tất cả mọi người đều ồ lên bàn tán xôn xao cả lên.

- Cô lầm rồi – Hiểu Đồng bây giờ mới lên tiếng, nét mặt điềm đạm – Nếukhông phải là tôi thì sẽ có một cô gái khác vì Vĩnh Phong mãi mãi khôngyêu cô. Nếu như cô không sửa đổi tính tình thì sẽ không có bất cứ chàngtrai nào yêu một cô gái ích kỷ và độc ác như cô.

- Cô nói dối, tôi không tin cô đâu…

Nói rồi Vũ Quỳnh vùng ra khỏi những bàn tay đang nắm giữ mình vừachạy vừa hét. Tất cả mọi người chỉ dám nhìn theo bóng cô ả.

Hiểu Đồng và Đình Ân vội chạy đến xem vết thương trên người Đại Bình. Lo lắng hỏi :

- Cậu không sao chứ.

Đại Bình nét mặt nhăn nhó cố gắng mĩm cười trả lời :

- Mình không sao.

Nhưng ngay sau đó thì hơi loạng choạng, Đình Ân vội xem xét vết thương rồi nói :

- Không được rồi phải đến bệnh viện ngay, vết thương sâu lắm.

Hiểu Đồng và Đình Ân lập tức đưa Đại Bình đi đến bệnh viện. Bác sĩphải khâu lại năm mũi thì mới khép được miệng vết thương. Đình Ân liềnđi theo các bác sĩ làm thủ tục.

- Cám ơn cậu, Đại Bình – Hiểu Đồng vô cùng biết ơn, cô nhìn Đãi Bìnhvới ánh mắt áy náy – Vì mình mà cậu lại bị thương nặng thế này.

- Không sao, vì cậu mình có chết cũng cam lòng – Đại Bình nắm lấy tay của Hiểu Đồng, ánh mắt tha thiết nói.

Hiểu Đồng cắn nhẹ môi cúi đầu lảng tránh ánh mắt của Đại Bình. Cô không biết phải nói gì với cậu lúc này.

- Hiểu Đồng ! Mình yêu cậu – Đại Bình tiếp tục nói.

- Xin lỗi Đại Bình ! Mình … - Hiểu Đồng e dè nói, cô rút tay mình ra khỏi tay Đại Bình.

Nhưng Đại Bình đã ôm lấy Hiểu Đồng tha thiết nói :

- Mình thật lòng yêu cậu mà. Hãy cho mình một cơ hội đi, cái gì VĩnhPhong làm được thì mình cũng làm được, thậm chí là sinh mạng của mình,mình cũng có thể trao cho cậu.

Hiểu Đồng vừa bối rối vừa tức giận muốn thoát khỏi vòng tay của ĐạiBình nhưng không được. Đột nhiên một bàn tay đẩy mạnh Đại Bình ra khỏiHiểu Đồng. Còn đấm cho cậu một cú thật đau khiến Đại Bình choáng voángngã xuống.

- Vĩnh Phong – Hiểu Đồng kinh hãi hét lên.

- Cảnh cáo cậu, từ nay cấm cậu không được đến gần Hiểu Đồng nữa bướcnếu không thì không chỉ đơn thuần là một cú đấm đâu – Vĩnh Phong hơi thở dồn dập chỉ tay vào mặt Đại Bình tức giận nói.

Nói xong cậu cứ thế lôi Hiểu Đồng ra ngoài bỏ mặt Đại Bình ở lại.Hiểu Đồng bị Vĩnh Phong lôi đi khổ sở quay lại nhìn Đại Bình hối lỗi.

- Các người sẽ phải trả giá – Đại Bình nhìn theo hai người lẩm bẩm nói, ánh mắt căm thù tột độ.

Hiểu Đồng bị Vĩnh Phong lôi ra bãi đậu xe, cô tức giận vung tay ra khỏi tay Vĩnh Phong, chau mày mắng :

- Anh đang làm gì vậy. Cậu ấy vừa cứu mạng em mà anh lại còn đánh cậu ấy.

Vĩnh Phong ôm lấy Hiểu Đồng thì thầm :

- Anh xin lỗi. Em có biết tâm trạng anh lúc này khổ sở thế nào không.Anh ước gì người chịu nhát dao đó là anh chứ không phải cậu ta. Anh thật có lỗi vì đã không bảo vệ được em.

Một vài người đi vào tấhy hai người ôm nhau thì che miệng cười. Hiểu Đồng hơi xấu hổ, đẩy Vĩnh Phong ra nói :

- Lần sau không được nóng nảy và ngang tàng như vậy nữa.

Vĩnh Phong mĩm cười gật đầu mở cửa xe cho Hiểu Đồng bước vào. HiểuĐồng ngồi vào xe mà trong lòng cảm thấy lo lắng và áy náy vô cùng. Côngoảnh đầu nhìn về phía bệnh viện.

Bên ngoài vườn, dưới bóng cây to lớn, đối diện chiếc xích đu phíabên cây có một băng ghế dài, có đôi trai gái đang ở bên nhau. Chàng trai nhẹ nhàng gối đầu trên đùi cô gái, đưa đôi mắt đen lấp lánh say sưangắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô. Bàn tay rắn chắc đang vuốt ve những sợi tóc đen mượt mà đang bay phấp phơi trong gió nhẹ. Còn cô gái đangsay sưa đọc sách, cô lật từng trang sách thật khẽ như sợ một tiếng độngnhỏ sẽ phá tan khủng cảnh lãng mạn này.

Một chiếc lá xanh khẽ theo cơn gió nhẹ nhàng đáp lên mái tóc đenmượt của cô gái, chàng trai đưa tay vuốt nhẹ chiếc lá ra khỏi mái tóccủa cô gái và đưa lên mũi ngửi, mùi hương trên tóc cô bám vào từng thớXnh trên lá thơm lừng.

Cô gái gấp sách lại nhẹ nhàng đặt nó xuống vào chỗ trống bên cạnh, rồi đưa mắt nhìn xuống chàng trai mĩm cười hỏi :

- Vĩnh Phong, mối tình đầu của anh là ai.

Vĩnh Phong khẽ cười ngồi dậy, đưa mặt sát vào mặt Hiểu Đồng, mũi khẹ chạm nhẹ vào mũi Hiểu Đồng hỏi :

- Sao tự nhiên em lại thắc mắc chuyện đó.

- Người đào hoa như anh, chắc chắc là có rất nhiều người theo. Vũ Quỳnh cũng là một trong số đó.

- Anh là một người chung thủy, chỉ yêu duy nhất một người con gái màthôi. Người đó xa tận chân trời gần ngay trước mắt – Vừa nói Vĩnh Phongvừa vuốt cái chóp mũi cao cao của Hiểu Đồng – Trước đây, con gái với anh căn bản là không để trong mắt.

- Vậy chẳng lẻ… hóa ra em là con trai à – Hiểu Đồng giận dỗi nói.

- Em là một cô gái chua ngoa đanh đá. Chẳng những dám cắn dám đá còn dám tạt nước vào anh.

- Hóa ra anh thích mẫu người vừa đanh đá vừa chua ngoa à – Hiểu Đồng tủm tỉm cười trêu.

Vĩnh Phong choàng tay ôm lấy Hiểu Đồng, để đầu cô dựa vào vai mình, trầm ngâm nói :

- Thật ra lúc đầu anh chỉ chú ý đến em vì em khác hẳn những cô gáikhác. Nhưng khi anh bắt gặp em vừa lo lắng vừa bổ nhào đi tìm bé Đường,rồi sự quan tâm lo lắng kiểm tra từng li từng tí trên người bé Đường đểxem có vết thương nào không, khiến anh cảm nhận được sự ấm áp của tìnhcảm gia đình mà anh đã mất từ lâu. Rồi khi em cứu anh, nấu cháo cho anhăn…tất cả những việc đó khiến anh cảm tấhy thật hạnh phúc. Chẳng biếtyêu em từ lúc nào không hay.

Im lặng một lúc kìm lại cảm xúc đang dâng trào, Vĩnh Phong mới nhìn Hiểu Đồng hỏi :

- Em yêu anh từ khi nào ?

- Từ khi em biết có người hôn trộm em trong lúc em ngủ - Hiểu Đồng cười khúc khích nói.

Gương mặt Vĩnh Phong có chút ửng đỏ khi nhớ lại lúc mình thức dậy ởtrong phòng của Hiểu Đồng. Gương mặt xinh đẹp của cô lúc ngủ càng xinhđẹp và thánh thiện hơn bao giờ hết. Bất giác cậu cuối xuống hôn cô màkhông chủ ý.

- Làm sao em biết. Em giả đò ngủ à.

- Là bé Đường nói cho em biết.

Vĩnh Phong khẽ cười, nhớ lại lúc đó, cậu đưa tay ra hiệu cho bé Đường im lặng, con bé liền chui ngay vào chăn nằm.

- Còn em, mối tình đầu của em là khi nào.

- Mối tình đầu của em dễ thương hơn anh nhiều, đáng yêu hơn anh nữa – Hiểu Đồng bật cười nói.

- Là ai vậy - Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng chằm chằm, sắc mặt lạnh tanh rõ ràng đang ghen hỏi.

Hiểu Đồng phá ra cười lớn nói :

- Là một cậu nhóc …

Vĩnh Phong tức giận nói :

- Em dám trêu anh.

Nói rồi đưa tay thọt loét Hiểu Đồng khiến cô vừa buồn cười vừa nảy người tránh né.

Reng …….

Tiếng chuông cửa vang lên làm hai người giật mình. Hiểu Đồng cảmthấy lo sợ vì có thể bà Mai Hoa lại đến. Nhất là khi có bài báo kia. Hai người liền đi ra cỗng.

Phía bên kia cổng là một phụ nữ dáng vẻ ốm yếu, đang đứng quay lưng về phía họ. Bóng dáng vô cùng quen thuộc.

Két ……..

Cánh cửa vừa mở ra, Hiểu Đồng kinh ngạc kêu khẽ :

- Mẹ.

Bà Cẩm Du từ từ quay mặt lại, sắc mặt lạnh lùng nói :

- Hiểu Đồng, thu dọn đồ đạc đi. Chúng ta sẽ dọn đi nơi khác.

- Dọn đi đâu hả mẹ - Hiểu Đồng ngạc nhiên hỏi.

- Dọn đến nhà bác sĩ Hữu Thiên – bà Cẩm Du nói một cách dứt khoát vànhìn vào Vĩnh Phong ở phía sau lưng Hiểu Đồng nói – Cậu Phong hy vọng từ nay về sau cậu đừng tìm Hiểu Đồng nhà tôi nữa. Bởi vì tôi đã hứa gãHiểu Đồng cho bác sĩ Hữu Thiên rồi.

Cả Hiểu Đồng và Vĩnh Phong đều sửng sốt tột độ.