Say Say Kiều Thê

Chương 9



Loan Loan thở dài nói, “Trước kia hắn chưa từng như vậy sao?”

“Chưa có.”

“Chắc là….chắc là hắn chê ta chướng mắt.”

“Không phải như vậy đâu.”

Loan Loan đập bàn một cái, tức giận đứng lên nói, “Rõ ràng chính là vậy. Lúc ở Lạc Thành hắn cũng cư xử như thế.”

“Lạc Thành? Nga, sự việc kia ta cũng từng nghe Tứ ca nói qua rồi. Ngươi cũng biết, thái độ làm người của Đại đương gia là vô cùng cẩn trọng, tỉ mỉ, cho nên hắn nhìn không quen kiểu công tử ăn chơi trác táng. Khi đó hành vi của ngươi vô cùng cổ quái, cho nên hắn mới mấy lần làm khó dễ với ngươi.”

Loan Loan ngẫm nghĩ, rồi bĩu môi nói, “Thế lần này lại là vì cái gì?”

“Bởi vì ngươi lừa hắn a.”

“Không có khả năng. Ta cũng lừa các ngươi mà các ngươi đâu có giận ta.”

“Ơ…Loan Loan, mỗi người đối với mỗi chuyện đều có cách xử lý bất đồng với nhau. Tóm lại ta khẳng định Đai đương gia sinh khí vì ngươi đã lừa hắn, ngươi nên đến nói lời xin lỗi với hắn. Đại đương gia là loại người mặt lạnh tâm nóng, ngươi biết sửa lỗi bù đắp thì nhất định hắn sẽ không giận ngươi nữa.”

Ánh mắt Loan Loan đảo qua đảo lại suy nghĩ. Nếu hắn không tức giận với mình nữa thì tất nhiên sẽ là chuyện tốt. Nghĩ kĩ lại cũng do mình có lỗi đã gạt người ta, nói lời xin lỗi cũng là chuyện phải làm.

Sau khi từ biệt Vương Tán, Loan Loan trực tiếp đi đến phòng bếp. Đừng tưởng nàng đường đường là Lâm gia đại tiểu thư mà không đụng đến chuyện bếp núc. Ở Phong Gia Bảo nhiều ngày rồi, Loan Loan biết buổi tối Phong Chính không có việc gì bận thì đều thường ở thư phòng. Mà chỉ cần hắn lưu lại thư phòng đến đêm thì nhất định sẽ phải ăn khuya. Làm một vài món ăn khuya rồi tự mình mang đến sẽ là một biện pháp nhận lỗi hay.

Màn đêm tĩnh lặng, ngàn sao lấp lánh trên trời.

Loan Loan bưng một khay thức ăn hướng đến thư phòng của Phong Chính. Tay khẽ gõ cửa, sau đó nghe tiếng bên trong vọng ra, “Mời vào.” Loan Loan vội bước vào, Phong Chính lúc này đang cúi đầu chăm chú đọc sách. Loan Loan mang khay đặt xuống bàn, từ đầu đến giờ Phong Chính không hề ngẩng đầu, vẫn cắm cúi say sưa đọc sách.

“Ân,ân,” Loan Loan nhăn mày, hắng giọng vài tiếng.

Phong Chính không ngẩng đầu, tay tiếp tục lật sang một trang khác mà nói, “Có chuyện gì?”

Loan Loan nhíu mắt lại. Ta không tin không thể làm cho ngươi phải ngẩng đầu nhìn ta. Nàng hít một hơi thật sâu, ngọt ngào kêu một tiếng, “Phong đại ca!”

Phong Chính liền ngẩng đầu lên nhìn, nhưng nàng chưa kịp nói gì hắn đã tiếp tục cúi xuống, thản nhiên hỏi, “Có chuyện gì sao?”

“Có chuyện, có chuyện mà,” Loan Loan vội hỏi, “Phong đại ca, có phải huynh đang giận ta hay không?”

“Không có.”

“Thật sao? Thế thì huynh giơ ngón tay lên thề đi.” Phong Chính liền không đáp, Loan Loan thở dài nói, “Phong đại ca, ta lừa huynh là ta không đúng, nhưng huynh đừng tức giận với ta nữa được không? Nha, hôm nay ta đặc biệt làm vài món ăn khuya cho huynh để nhận lỗi. Huynh xem thử đi, ăn rất là ngon nha.”

Phong Chính ngẩng đầu lên nhìn, Loan Loan vội đưa đĩa thức ăn tới trước mặt hắn, “Phong đại ca, huynh nếm thử đi.”

Phong Chính vẫn không nhúc nhích, miệng không hề mở, chằm chằm nhìn Loan Loan. Trong lòng nàng có chút sợ hãi, nàng nhanh chóng cầm lấy muỗng, múc một muỗng rồi thổi nguội vài cái, trực tiếp đưa đến miệng Phong Chính, một bên thì ra sức van nài, “Phong đại ca, huynh há miệng ăn thử một miếng đi mà.”

“Ta…” Phong Chính vừa mở miệng nói được một chữ thì Loan Loan đã nắm ngay được cơ hội đem muỗng thức ăn nhét vào miệng hắn, thiếu chút nữa làm cho hắn sặc sụa.

Loan Loan đút được miếng đồ ăn vào miệng hắn, cười vui híp cả mắt, giương mắt nhìn Phong Chính. Hắn lại tiếp tục cúi đầu xuống, Loan Loan chỉ có thể nhìn được hai bên quai hàm của hắn, nàng sốt ruột vội hỏi, “Thế nào Phong đại ca?”

Phong Chính rầu rĩ mở miệng, “Cũng được.”

Loan Loan mở to mắt nhìn. Cũng được, chỉ là được thôi sao? Mấy món ăn khuya này đến Nhị ca trong nhà, người sành ăn nhất, đã thử qua bao món ngon khắp đại giang nam bắc cũng phải giơ ngón cái tấm tắc khen ngon… Cũng chỉ là được thôi sao? Quên đi, quên đi, có thể là không đúng khẩu vị của Phong Chính, ta nhịn ta nhịn lần nữa. Loan Loan ngọt ngào nói, “Nếu là được, Phong đại ca , huynh nên ăn thêm nhiều một chút, tốt nhất là ăn cho hết nha, ta nói cho huynh biết nha, mấy món ăn này chỉ trừ cha mẹ và bốn vị ca ca của ta, thì chưa từng ai được nếm qua.”

Phong Chính ngẩng đầu, vừa tính mở miệng nói chuyện thì Loan Loan lại nhân cơ hội đút thêm một muỗng nữa. Sau muỗng đó, Phong Chính giống như đã trúng phải bùa mê, không nói lời nào, cũng không làm gì, chỉ ra hiệu cho Loan Loan đem đĩa thức ăn tới gần. Hắn ăn rất nhanh, chốc lát đã sạch trơn cái đĩa. Loan Loan thật vui vẻ khi thấy đồ ăn đã vơi hết, miệng liền nói không dừng, “Tốt lắm, Phong đại ca. Ăn khuya xong rồi thì huynh cũng đừng sinh khí với ta nữa.” Dừng lại một chút, Loan Loan lại nhỏ giọng lầm bầm, “Xem ra đã bị Vương đại ca đoán trúng rồi.”

Lời này vừa nói ra quả thật không tốt mà. Phong Chính trầm mặt xuống, lạnh lùng hỏi, “Hắn đã đoán cái gì?”

Loan Loan nhất thời bối rối, chỉ có thể thành thật trả lời, “Vương đại ca cho ta biết, huynh sinh khí vì ta đã lừa huynh, cho nên hắn kêu ta tới là….”

“Kêu ngươi tới chịu tội sao?”

Lời của Vivi: Ôi, Chính ca giận rồi ghen giống con nít quó. Mà được cái ta thích, ta thích a, hắc hắc.

Loan Loan gật gật đầu, nhẹ giọng nói, “Ân.”

Phong Chính lạnh lùng cười, “Thật là đã phiền đến Lâm đại tiểu thư nha.” Lời bên ngoài tuy như vậy, nhưng trong giọng nói của hắn chẳng mang một chút ý tứ như thế.

Loan Loan vừa nghe liền phát hỏa, lớn tiếng nói, “Phong Chính, tại sao ngươi cứ chấp nhất như vậy hả? Sinh khí, sinh khí, ngươi thật có nhiều khí để sinh nha! Bọn Vương đại ca sẽ không giống như ngươi đâu!”

Phong Chính nghe xong, giống như bị tác động mạnh, cả người rung cả lên, thanh âm cao hơn rất nhiều, “Vương đại ca không giống như ta sao, thế thì ngươi đi mà tìm bọn hắn. Hơn nữa, ta sinh khí như thế thì đã làm sao nào!”

Loan Loan nổi giận đùng đùng nói, “Ngươi làm sao vậy hả? Ý tứ của ngươi toàn là châm chích, phê bình ta, đường đường là một đại nam nhân, nhưng tính tình lại nhỏ mọn như vậy, còn nói là không chấp nhất. Ngươi đem hết mấy món của ta ăn sạch, bây giờ liền trở mặt.”

“Ta không phóng khoáng sao, ta hẹp hòi thì đã không để ngươi ở lại Phong Gia Bảo lâu như vậy. Còn nữa, mấy món ăn khuya kia cũng không phải do ta yêu cầu ngươi làm, huống hồ từ đầu tới cuối ta không hề nói sẽ đáp ứng cho ngươi cái gì, vẫn là do chính ngươi quyết định thôi!” Phong Chính phẫn nộ đến cực điểm, cao giọng lớn tiếng không hề kiêng nệ.

Loan Loan lập tức bực bội, “Ngươi ….Ngươi… Phong Chính ta nói cho ngươi biết, ta bây giờ đang rất rất là tức giận.”

“Ta đây cũng nói cho ngươi biết, ta đã sớm sinh khí từ lâu rồi.”

“Phong Chính, ngươi không phải là người mà.” Loan Loan hét thẳng vào mặt Phong Chính, sau đó quay đầu chạy đi. Hắn ung dung nhìn Loan Loan chạy ra khỏi phòng, sau đó chậm rãi cúi đầu xem sách như cũ. (Vivi: hựn ca nhen, ghen với giận quá hóa rồ >”

Từ sau đêm “ăn khuya” đầy bất ngờ đó, Phong phủ từ cao đến thấp người nào cũng bị liên can. Trước đây vốn chỉ có một người cả ngày đều trưng ra khuôn mặt căng thẳng, khó chịu đã đủ làm những người xung quanh khốn đốn. Hiện tại còn thê thảm hơn, ngay cả Loan Loan cũng hầm hầm tức tối. Nàng và Phong Chính cứ như đang đấu đá lẫn nhau, hai người đều mặt lạnh như tiền, gặp mặt không nói với nhau lời nào, nếu buộc lòng phải ngồi chung thì không quá 3 câu đã tranh cãi ầm ĩ đập bàn bỏ đi. Trong suốt thời gian đó, mỗi người trong Phong phủ đều cảm thấy bất an, lo lắng cho bản thân mình lỡ một ngày xui xẻo nào đó bị làm vật hi sinh giữa cuộc chiến của hai người.

Tại sao mọi chuyện lại dẫn đến căng thẳng như thế này?

Dựa vào bốn phần tò mò, bốn phần vì mình và mọi người đều đang lo lắng, và hai phần cảm thấy bản thân mình ít nhiều phải có trách nhiệm trong chuyện này, Vương Tán kiên trì đi tìm đương sự hỏi ra lẽ. Dù sao thì phải biết được ngọn ngành câu chuyện thì mới có thể giải quyết được vấn đề.

“Loan Loan, ngươi với Đại đương gia gần đây sao vậy?” Vừa nghe nhắc đến Phong Chính, mặt Loan Loan đang cười liền sa sầm xuống, “Làm sao hả? Ngươi đi hỏi hắn, ta không biết.”

Hảo, vậy đến hỏi Đại đương gia, “Đại đương gia, ngươi với Loan Loan là sao vậy?” Hay thật, khuôn mặt tuấn tú của hắn vẫn lạnh lùng, môi cũng không hé một lời, hếch mũi hừ một tiếng thay cho câu trả lời. Vương Tán run run – không biết hắn hừ đây là hừ mình hay Loan Loan nữa.

Hải Tứ cũng rất buồn bực. Người hắn béo, da thịt lại dày, hi sinh thân mình làm bia đỡ đạn cũng không phải là việc lớn, nhưng dù sao cũng không thể giải quyết được vấn đề. Nhưng Phong lão đệ và Loan Loan suốt ngày tranh cãi, Loan Loan cũng không đến tìm hắn để uống rượu giải sầu, đây thật sự là vấn đề lớn a!

Trái lại, Phong Kỳ và Mạt Đại Đại hai người vẫn ung dung nhàn nhã trong phủ. Những người vô tội làm vật hi sinh liền đi tìm hai người này, hi vọng bọn họ lấy thân phận trưởng bối đứng ra khuyên can giải hòa Phong Chính và Loan Loan. Hai người này không những không hề sốt ruột, lại thong thả trấn an những người đến gặp, “Chuyện này không phải là tốt sao? Ở trong nhà lâu rồi không có chuyện náo nhiệt như vậy, không có ai sinh khí như thế này.” Hai vợ chồng trên mặt đều cười cười, nếu phải tìm chữ để hình dung bộ dạng lúc này thì chỉ xứng đáng dùng hai chữ “gian trá” để miêu tả.

Vào một buổi sáng, biệt viện phía đông tiếng cãi nhau ầm ĩ rung trời. Không cần hỏi mọi người cũng thừa biết là Đại đương gia và Loan Loan, hai người không ai nhường ai, đang trên sàn long phượng tranh đấu. Mọi người đều tìm việc lẩn đi thật xa. Trốn xa một chút thì tốt, để tránh khỏi làm vật hi sinh, không chừng gương mặt còn trở nên giống như Trư bát giới – xem kiểu nào hai mặt trái phải cũng không nhìn ra giống người nữa thì mệt.

Tại địa điểm mà đôi long phượng kia đang tranh đấu, Loan Loan hai tay chống nạnh, căm tức nhìn Phong Chính, “Phong Chính, ngươi là một tên chanh chua, hẹp hòi, lại không giữ tín… ngươi đúng là đầu đất mà.” Loan Loan đã nghĩ ra hết những từ độc ác nhất để nói hắn.

Phong Chính sắc mặt xanh mét, đôi mắt đẹp màu lam tóe ra tia lửa đầy giận dữ, từng chữ từng chữ chậm rãi nói, “Ta là đầu đất, vậy ngươi đang cùng tên đầu đất này tranh cãi, thế ngươi là gì hả?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Loan Loan đỏ bừng lên, “Ta? Ta đương nhiên là người mắng tên đầu đất nhà ngươi.”

“Đúng không vậy? Ta xem ngươi hết mười phần đều giống người đàn bà đanh đá.”

Loan Loan tức đến nghẹn ngào, nhảy dựng lên, nàng cao giọng hét lớn, “Người đàn bà đanh đá? Ngươi cẩn thận về sau lại lấy phải một người đanh đá hơn ta.”

Phong Chính khinh thường giễu cợt nói, “Ta tất nhiên là không rồi, người ta cưới tất nhiên là phải đoan trang xinh đẹp, ôn nhu trang nhã, tuyệt đối không hề giống ngươi – một người đàn bà đanh đá. Nhưng xem ra người nên cẩn thận là ngươi nha, ngươi về sau nhất định sẽ gả cho một tên đầu đất tồi tệ hơn ta.”

Loan Loan hét to một tiếng, nhảy dựng trên mặt đất, “Phu quân tương lai của ta so với ngươi chắc chắn là sẽ tốt hơn. Tốt hơn ngươi gấp trăm gấp ngàn lần.”

Phong Chính rốt cuộc kềm chế không được, quát vào mặt Loan Loan, “Ngươi thật là quá ngang ngạnh, đồ đàn bà đanh đá.”

“Đồ đầu đất!”

“Đồ đàn bà đanh đá”

“Đồ đầu đất!”

“Đồ đàn bà đanh đá.”

Thanh âm của hai người cứ thay phiên cao thấp, một câu đối một câu không nhường nhịn. Trong lúc Phong Chính vẫn luôn miệng mắng “người đàn bà đanh đá” thì Loan Loan một mặt ra sức dậm chân, một mặt hét lên ầm ĩ, làm cho lỗ tai của hắn ong ong cả lên. Sau đó Phong Chính hoàn toàn không thể tiên đoán được một màn diễn ra liền lập tức: Loan Loan hung hăng hướng tới Phong Chính mà đánh. Hắn theo bản năng đưa tay lên chống cự, Loan Loan không tưởng tượng được hắn một tay đã ngăn được mình, liền nhanh chóng thừa dịp hắn giơ tay ngang ngực thì cúi xuống há miệng cắn một phát thật mạnh.