Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị

Chương 24



Những ngày con bạn ốm (Phần 1)

Giật nảy người ngoáy đầu nhìn lại phía sau, em đứng chôn chân tại chỗ khi trông thấy đôi mắt Thy từ từ mở ra tròn lẳng kèm ngay sau là một nụ cười nhếch miệng manh trá của kẻ đã bắt quả tang được thủ phạm ngay khi hắn vừa gây án, nụ cười hệt Edogawa Conan.

"Tại sao mày hôn tao khi tao đang ngủ?" – Thy ngồi thẳng người dậy ônm lấy con gấu trừng mắt hỏi em.

Im lặng

"Tao hỏi tại sao mày lại hôn lén tao? Bộ điếc à?"

Bị hối thúc khiến em tái mặt không còn giọt máu cộng thêm việc một thứ mồ hôi lạnh dần dà xuất hiện nơi vần tráng khiến viễn cảnh lúc đó cứ như thể mình đang bị giáo viên tra khảo vì lí do tại sao đi học mà không chịu học bài vậy.Biết rằng nếu không làm gì thì tình hình sẽ mỗi lúc càng tệ hơn, em nuốt nước miếng quay lại lưỡng lự nhìn Thy rồi bỗng nhiên cười ha hả như thằng bị trúng thực

"Hahaa. Mày dậy...rồi...à? Đỡ sốt chưa?" – Em run đến nỗi nói không thành câu. Đáp lại em vẫn là cái lườm đến rét người đó

"Đừng đánh trống lảng. Tao hỏi tại sao lại hôn lén tao?" – Thy nhoài mình ngồi dậy nhếch mép cười mỉm

"Thì tại...tại..."

"Tại sao?" – Thy hỏi dồn dập

"Tao tính ngửi xem son môi mày đang bôi là mùi gì thôi mà" – Lúc đó nói xong em nghĩ tại sao mình lại có thể nói ra một cái lý do củ chuối đến mức đó được nhỉ

"Không đơn giản là như vậy chứ?"

"Ha ha ha...." - Mặt em cười lúc đó như khóc

"Mày yêu tao à?"

"Hả... cái gì?" – Em không tin vào những gì tai mình đang nghe thấy

"Tao hỏi mày yêu tao à?"

"Sao mày lại hỏi thế?"

"Vì mày hôn lén tao. Mày yêu thầm tao hả? Đúng không?" - Chớp chớp mắt

"Mày đang nói cái gì vậy Thy? Tao sao có thể yêu mày được?"

"Sao lại không thể. Dù gì tao cũng là con gái mà. Mày yêu tao phải không? Yêu thì thú nhận đi tao không nói với ai đâu" – Thy mỉm cười ranh mãnh

"Con hâm. Không nói chuyện với mày nữa"

Em bực dọc đóng rấm cái cửa rồi chạy xuống dưới nhà bỏ qua những tiếng gọi ý ới của Thy. Mở cửa phòng và ngay lập tức em đổ gục xuống giường để thở lấy thở để. Nhịp tim bấy giờ đã ổn định hơn nhưng cũng chẳng buồn đứng lên nữa. Đầu óc của em bây giờ tràn ngập hình ảnh về Thy từ cung cách ăn nói, cho đến cử chỉ và nụ cười mỉm đáng yêu không thể lẫn vào đâu được. Giờ nghĩ lại Thy đúng là một người con gái đẹp từ cặp mắt đến cái mũi và đôi môi. Lại nhớ tới đôi môi, không hiểu tại sao lúc đó nó có cái ma lực gì khiến cả một thằng như em bị gắn mác GAY lại không thể kiểm soát nổi bản thân mà đặt lên trên đó một nụ hôn, dù chỉ là trong tích tắc nhưng cũng gần như cảm nhận được hết sự ngọt ngào từ nó.

Nhớ lại từ trước đến giờ người phụ nữ em tiếp xúc nhiều nhất ngoài mẹ ra chỉ có thể là Thy. Cái tính ương bướng, hạch sách và vòi vĩnh mọi của nó mọi lúc mọi nơi khiến em nhiều phen phải lao đao vất vả. Chẳng là gì của nó, chỉ là một đứa bạn thân thôi nhưng đôi khi giữa em và nó lại không còn một khoảng cách gì hết cho đến tận hôm nay, em phải tự nhủ với bản thân mình rằng thì ra Thy cũng là một đứa con gái

Vớ lấy cái điện thoại vào facebook chém gió về chuyện đời, chuyện người chuyện yêu đương mông lung các thứ với mấy thằng bạn thân. Công nhận cánh đàn ông con trai không tụ tập bàn tán thì thôi chứ ngồi nói chuyện chém gió với nhau có khi những người nổi tiếng lắm chuyện như phụ nữ cũng phải sợ. Ngồi nghĩ vẩn vơ gì đó thì em nghe thấy ở ngoài có tiếng động, chiếc cửa phòng tắm được ai đó mở ra. Chắc là Thy vì ở trong nhà còn có ai ngoài em và nó nữa đâu. Không quan tâm, em lại tiếp tục dán mắt vào cái màn hình điện thoại.

"Minh ơi" – Có tin nhắn đến

"Chuyện gì?" – Em nhắn lại

"Mày ra ngoài tao nhờ chút?"

Nửa muốn ra nửa muốn không. Nhưng lại nghĩ Thy đang ốm, lỡ nó xảy ra chuyện gì đó thì khổ. Vươn vau một cái đứng dậy bước ra cửa không thấy ai? Chả lẽ nó vẫn đang còn ở trong nhà vệ sinh. Em lấy điện thoại gọi cho nó

"Mày đang ở trong phòng vệ sinh hả? Có gì không?"

"Mày chạy ra quán tạp hoá bên cạnh mua dùm tao cục băng vệ sinh được không?" - Giọng lí nhí

"CÁI GÌ" – Em hét toáng lên trong điện thoại

"Be bé cái mồm thôi. Chạy ra mua dùm tao đi. Cái My đi đến chiều mới về."

"Sao tao phải đi mua?"

"Không mua tí tao kể chuyện mày hôn lén tao cho mọi người biết"

"Mày dám?" – Em nói cứng

"Mày nghĩ tao không dám à?"

Lần này đúng là có biến lớn rồi đây. Với cái tính cách thất thường của nó thì chuyện này có khả năng lắm chứ. Chỉ là cuộn băng vệ sinh thôi mà, có mất mát gì đâu. Đi mua cũng được

"Rồi để tao đi mua. Mà mày xài loại nào"

"Loại nào cũng được. Đi mua về đi. Mau lên" – Thy hối

Xách cái mông đi ra cửa hàng tạp hoá gần nhà. Lại gặp ngày mấy đứa con gái đang ngồi chơi gần đó, ngó xung quanh không thấy bà chủ bán hàng đâu. Chỉ có thằng nhóc con đứng trông hàng em mới lại gần hỏi nhỏ nó

"Mẹ đâu cu?"

"Mẹ em đi vắng rồi. Anh mua gì ạ?"

"Bán anh cuộn băng vệ sinh" – Nói như chỉ để mình nghe thôi vậy

"CHỊ ƠI!! BÁN BĂNG VỆ SINH CHO KHÁCH" - Thằng nhóc hét to. Mấy đứa con gái ngồi bên cạnh nhìn em như thằng từ ngoài hành tinh xuống

Bà chị chủ quán đi ra. Bà này mình quen, cũng có chồng con rồi, tính tình lại xởi lởi, khá thoáng. Gặp mình bả cười chào hỏi như lâu ngày không gặp ấy

"A! Minh mua băng vệ sinh à em" - Nhục tập 2

"Dạ" – Em lại lí nhí trong miệng. Mấy bé ngồi cạnh đó cứ nhìn em cười tủm tỉm

"Em mua loại nào?" – Bà chị hồn nhiên chìa ra trước mặt mình một đống băng vệ sinh. Gì mà siêu mỏng cánh với thấm hút... ban đêm ban ngày....bla bla. Nhìn hoa cả mắt

"Loại nào cũng được chị?"

"Em mua cho ai?"

"Dạ. Mua cho mẹ?"

"Ủa. hình như hôm bữa mẹ em mua rồi cơ mà?" – Bà chị hỏi dò. Em nóng cả mặt

"Dạ vâng"

"Mua cho bạn gái phải không?" – Bà chị cười tủm tỉm

"Dạ"

"Con nào phúc mà được em yêu thế. Chồng chị chả như em đâu. Đàn ông con trai đi mua băng vệ sinh cho người yêu thì có gì phải xấu hổ. Mạnh dạn lên, em như vậy mới xứng đáng là thằng đàn ông đấy

Không biết xứng đáng hay không nhưng mặt em lúc này chắc có thể nấu sôi được cả nồi nước. Đã ngại rồi mà bà chị lại cứ câu giờ. Trả tiền xong em đút gói băng vào trong bụng rồi chạy một mạch về nhà không thèm ngoái đầu lại. Phía sau lưng vẫn những tiếng cười ha hả của lũ con gái hồi nãy. Định mệnh, lũ đàn bà nhiều chuyện

Về đến nhà mới là vấn đề. Không biết phải đưa cái của nợ này sao cho con Thy. Loay hoay một hồi thì em lại gõ cửa, không có tiếng trả lời. Gọi điện thoại thì chỉ nghe tiếng chuông từ trong đó phát ra. Quái lạ nó đi đâu rồi?

"Thy ơi? Mày có ở trong đó không?" – Không có tiếng trả lời

"Thy ơi Thy?" – Cũng không có tiếng trả lời

Có điều gì đó nhói lên trong em. Nó đang bị ốm, đâu thể ra ngoài được hay là có chuyện gì xảy ra trong đó rồi. Vội vàng chạy xuống nhà lấy một chùm chìa khoá sơ cua để trên nóc tủ bếp em chạy lên mở cửa thì đập ngay vào mắt là hình ảnh của Thy nằm sóng soài dưới nên nhà lạnh lẽo. Quần áo trên người ướt như chuột lột, mặt tím ngắt lại không còn giọt máu, người nóng hâm hấp.

"Thy ơi, mày sao rồi. Thy"