Say Năm Tháng

Quyển 4 - Chương 15: Vĩ thanh: Lưu niên mộng tỉnh túy lưu niên



Mùi hoa vương vấn trên đầu mũi, tiếng chim thánh thót bên tai, đây là một loại cảm giác rất quen thuộc. Thanh Dao chậm rãi mở to mắt, bầu trời phía trên ngàn dặm không mây, xanh thăm thẳm, không chứa một chút tạp chất nào. Nàng ngồi dậy, lúc này mới phát giác chính mình đang nằm bên trong một đóa sen lớn, bên cạnh là rừng trúc xanh biếc.

“Thiên Tâm liên?” Thanh Dao kinh ngạc vạn phần.

Vì sao nàng lại nằm trong Thiên Tâm liên, vì sao nàng lại ở Tê phương thánh cảnh? Nàng nhớ rõ ràng rằng mình đi cùng với Minh Thiệu xuống thế gian luân hồi một kiếp, luân hồi đã xong, theo lý thuyết thì hiện tại nàng nên cùng Minh Thiệu ở trên Thiên giới. Chẳng lẽ. . . . . . .

Một ý nghĩ hiện lên trong đầu nàng, sắc mặt nàng tái nhợt.

Chẳng lẽ mọi chuyện đều không phải là thật, mà chỉ là một giấc mộng rất dài, rất dài của nàng?

Trí nhớ nhanh chóng trở lại, một khắc Ngao Thần vì cứu nàng mà chết dưới một chưởng của Chúc Âm, nàng nhớ rõ rằng bản thân hao hết linh lực để thúc giục Phong Ngâm thảo, sau đó linh hồn của nàng bay đến bờ Vong Xuyên, sau đó Bích Cẩn cùng Dao Cơ dẫn nàng từ địa phủ trở về, sau đó hai người đặt thân thể của nàng trong Thiên Tâm lien, một nghìn năm sau nàng sẽ tỉnh lại, sau đó. . . . . . Sau đó là cái gì?

Không đúng, mọi chuyện đều rõ ràng như vậy, khắc cốt ghi tâm như vậy, sao có thể chỉ là giấc mộng của nàng cơ chứ? Không có khả năng, tuyệt độ không có khả năng! Nhất định nàng phải biết tất cả mọi việc.

Bỗng nhiên Thanh Dao bay ra khỏi Thiên Tâm liên, cưỡi gió bay về hướng Thiên cung.

“Thanh nhi, Thanh nhi, ngươi đi đâu vậy?” Phía sau có người gọi nàng, hình như là thanh âm của Song Thành.

Mời bước vào Nam Thiên môn Thanh Dao đã cảm thấy được bầu không khí rất khác thường, giống như sắp có chuyện lớn gì đó xảy ta. Nhưng xung quanh lại không thấy thân ảnh một ai, nàng cảm thấy nghi vẫn nhưng lại không tìm được người giải đáp cho mình. Thời điểm bay đến cửa Ngọc Khuyết thiên cung, Thanh Dao ngừng lại, bởi vì nàng nhìn thấy một đám thần tiên đang đi đến từ phía đối diện, trong đó có Tây Hải Long thần, Thượng Nguyên phu nhân còn có Thanh đế mà nàng quen biết.

“A, đây không phải là Phù Vân linh chủ sao?” Một vị tinh quân trong đó mở miệng nói, “Hôn điển của Thiên đế còn chưa bắt đầu, linh chủ tới quá sớm rồi.”

Hôn điển của Thiên đế?

Thanh Dao cảm thấy rất khó hiểu: “Thiên đế nạp thiên phi mới sao?”

“Thiên phi? Không phải Thiên phi, Thiên đế muốn lập Kì Mộng ngọc nữ làm Hậu.”

Thiên đế cùng Kì Mộng ngọc nữ? Thiên hậu? Đây rốt cục là chuyện gì xảy ra? Thanh Dao cảm thấy như mình vẫn đang trong mộng.

Lúc này Thanh đế vuốt chòm râu đi ra từ trong đám người, lại cười nói: “Nam Đẩu tinh quân không nói rõ ràng, cũng khó trách linh chủ nghe không hiểu. Linh chủ có điều không biết, sau một đời luân hồi ở thế gian, linh chủ đã ngủ ba trăm năm rồi, Minh Thiệu tướng quân dùng hết mọi biện pháp cũng không thể làm linh chủ tỉnh lại. Cuối cùng tướng quân không còn cách nào khác, chỉ có thể nghe theo đề nghị của công chúa Dao Cơ, đem linh chủ về Tê Phương thánh cảnh, dùng Thiên Tâm liên khóa trụ hồn phách của linh chủ lại.”

“Ba trăm năm. . . . . . Ta ngủ ba trăm năm ?” Thanh Dao cảm thấy rất ngoài ý muốn, đồng thời lại yên lòng. May mắn mọi chuyện trước đó đều không phải là mộng, đều là chân thật xảy ra.

Tây Hải Long thần cười nói: “Đúng vậy, linh chủ tham ngủ, ba trăm năm qua phát sinh rất nhiều chuyện ngươi đều bỏ lỡ. Linh chủ chưa biết đi, Thiên đế hiện tại là Cẩn Dật.”

“Cẩn Dật?”

“Đúng vậy. Thiên đế tiền nhiềm Đế Hằng cảm thấy chính mình còn rất nhiều việc chưa thể hiểu thấu đáo, vì thế đem đế vị truyền cho Cẩn Dật thiên tôn, sau đó cùng Thiên hậu quy ẩn ở Bắc Hoang. Như thế, đúng lúc giải quyết nan đề Bắc Hoang không có người trông coi sau khi Dương Tuyền đế quân đi về cõi tiên. Cẩn Dật tiếp nhận đế vị hơn hai trăm, cảm thấy được chính mình cũng nên đại hôn. Hắn cùng Sương Linh tiên tử đã không có khả năng, mà linh chủ ngươi lại. . . . . .”

Nói đến này, Tây Hải Long thần dừng một chút, tiếp được đi nói: “Thiên đế tiền nhiệm từng chỉ định Kì Mộng ngọc nữ là trắc phi của Cẩn Dật, Cẩn Dật cảm thấy về bất cứ phương diện nào thì Kì Mộng ngọc nữ đều là lựa chọn tốt nhất cho vị trí Thiên hậu, cho nên định ra hôn kỳ, ngay tại ngày mai.”

“Như thế thì chúc mừng Thiên đế. Long thần, không biết Minh Thiệu tướng quân. . . . . .”

“Linh chủ yên tâm, Minh Thiệu tướng quân hết thảy mạnh khỏe. Nhưng mà bốn ngày trước Tà giới cùng Yêu giới liên kết gây ra náo động, tướng quân cùng Chân Võ đại đế mang binh xuất chinh, lúc này còn chưa trở về. Tướng quân nói sẽ trở về đúng ngày để tham dự hôn điển của Thiên đế, ngẫm lại cũng nhanh, không biết hiện tại đã về Ngự thiên cung hay chưa.”

“Đa tạ Long thần giải thích nghi hoặc, Thanh nhi còn có việc, sẽ không quấy rầy chư vị, cáo từ.”

Thanh Dao nhanh chóng bay về phía Ngự thiên cung. Trong lòng nàng không yên, ngày mai là hôn điển của Cẩn Dật, hắn nói sẽ trở về đúng lúc. Vậy hiện giờ hắn đã trở lại phải không? Có lẽ đã trở lại đi, từ trước đến nay hắn làm việc rất đúng mực, sẽ không nói lời mà mình không nắm chắc, hắn nói có thể nhanh chóng trở về thì sẽ nhanh chóng trở về. . . . . . .

Trong Ngự thiên cung một mảnh yên tĩnh, sau khi vào đại môn Thanh Dao một đường đi vào trong. Trước tiên nàng đến tẩm cung của hắn, không ai; chính điện, không ai; thư phòng, không ai. . . . . . Tìm khắp cả Ngự thiên cung, đừng nói là Minh Thiệu, ngay cả thị vệ trông cửa cũng không thấy.

Thanh Dao thất vọng, hóa ra hắn vẫn chưa trở về.

Lê hoa trong hậu viện bắt đầu héo tàn, trước kia Thanh Dao không biết, hóa ra trong viện của Minh Thiệu cũng có hoa lê. Gió thổi qua, những đóa hoa màu trắng rơi lả tả trên đất, có vài bông trên không trung xoay vài vòng rồi đậu trên tóc của Thanh Dao.

“Thanh nhi.” Dường như phía sau có người gọi nàng một tiếng.

Thanh Dao đang muốn đưa tay đón một đóa hoa trong không trung, thân mình nàng run lên, hoài nghi chính mình nghe lầm.

“Thanh nhi.” Lại là một tiếng.

Lúc này Thanh Dao nghe rõ rồi, nàng không nghe sai, thật sự có người gọi nàng.

Nàng nhanh chóng quay đầu lại, lúc này lại một trận gió thổi qua, từng đóa hoa trên cây bay xuống như mưa. Trước mắt những đóa hoa bay không ngừng, nàng nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia.

Trong thời khắc đó, nụ cười như đóa hoa đầu tiên ở đầu cành ngày xuân, lẳng lặng nở rộ trên khuôn mặt nàng.