Say Mê Không Về

Chương 38: Được cứu



Edit: V-Emy

Giờ phút này Thi Hiểu Nhiên chật vật đến cực điểm, máu trên mặt bị nàng quệt lung tung, dò xét hơi thở của hắn, như có như không. Trải qua trận chiến vừa rồi, cảm xúc của nàng dường như đã được phát tiết, nàng nắm tay Cố Bắc Viễn, hữu khí vô lực lẩm bẩm:“Quên đi, chàng mà chết ta cũng không sống nổi, muốn sống chúng ta cùng sống, xem ý tứ của lão thiên gia đi, cùng soái ca như chàng chết chung một chỗ cũng đáng.”

Nghỉ ngơi một lát, nàng lại lần nữa nâng Cố Bắc Viễn lên ngựa, tự mình bắt lấy yên ngựa, chậm rãi trèo lên, vừa ngồi xong, còn chưa kịp giơ roi, đã thấy ba con dã thú to tướng từ xa xa chạy tới, cẩn thận nhìn lại, vẫn là sói.

Sói là loài động vật có khứu giác cực kỳ linh mẫn, nơi này mùi máu tươi quá nặng, máu người và máu sói xen lẫn với nhau, tất nhiên sẽ dẫn dã thú tới.

Trời muốn diệt ta! Thi Hiểu Nhiên cười thảm, vịn chặt Cố Bắc Viễn giơ roi ngựa hung hăng quất xuống.

Cùng lúc ngựa chạy, phía sau ba con sói bất thình lình phát lực chạy như điên truy tới. Mùa đông thức ăn vốn khan hiếm, sói không dễ gì buông tha một cơ hội tốt.

Thi Hiểu Nhiên thỉnh thoảng quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, ba con sói đều phóng chân chạy như điên, theo sát phía sau, cắn chết không tha.

Con ngựa mang theo hai người, hơn nữa Thi Hiểu Nhiên cưỡi ngựa không tinh, hai phương khoảng cách từ hai ba chục trượng, biến thành chục trượng, bảy tám trượng.

Đợi đến khi biến thành bốn năm trượng, hai con sói bên cạnh bắt đầu tản ra truy đuổi.

Thi Hiểu Nhiên biết chúng nó đang tính chuẩn bị vây quanh công kích con mồi, nàng rốt cuộc vô vọng, nàng không có khả năng giết chết ba con sói hùng tráng, hôm nay không thể không trở thành thức ăn trong miệng dã thú.

Nàng chưa từng vì hắn trả giá cái gì, nhưng tuyệt đối không thể nhìn Cố Bắc Viễn trở thành bữa tối cho đám sói, cho dù hắn đã khó cứu, nàng sẽ không để cho dã thú giày xéo thân thể hắn. Nếu phải chết, xin cho nàng chết trước, sẽ không phải đối mặt với nỗi đau tê tâm liệt phế khi mất đi người yêu, sẽ không phải đau đớn đến không thể hô hấp.

Huống hồ, nàng còn tính vật lộn một phen, mặc dù không thể giết chết ba con sói, nhưng một mình nàng hẳn là cũng đủ làm no bụng ba con sói, nàng muốn vì hắn mà tranh thủ chút ít thời gian, đổi lấy một cơ hội mỏng manh, nàng còn muốn cầu ông trời để cho hắn sống sót — hắn là một người lạnh nhạt ít tham muốn như vậy, không nên đoản mệnh như thế.

Nàng nắm cái bọc nhỏ có đựng Hồi Lung Quả lên, cột chắc nó vào  người hắn, ngón tay tái nhợt xẹt qua hai gò má còn nhợt nhạt hơn của hắn, kích khởi trong lòng một mảnh chấn động. Nếu sinh mệnh của nàng có thể vì hắn mà đổi được một đường sống, cuộc đời này của nàng không hối hận; Nếu là không thể, vậy ở thiên đường nàng cũng sẽ không cô độc.

Nàng cẩn thận phóng hắn nằm trên lưng ngựa, giảm tốc độ, nắm roi ngựa chợt nhảy xuống, vừa quay người giơ roi liều mạng quất xuống mông ngựa, con ngựa ăn đau, nhanh chóng chạy xa.

Phía sau sói đã đuổi kịp, ba con sói nhanh chóng vây quanh người nàng, thành hình tam giác.

Trên mặt Thi Hiểu Nhiên không có nét sợ hãi, khóe miệng hơi cong lên, lại mang theo chút khinh thường, ánh mắt như kiếm. Nàng giơ chủy thủ trên tay lên cao, hàn quang trên thân đao chói mắt, đường đường đạn bay mà ra.

Thế này đối với sói là một loại khiêu khích.

Lông trên người sói từng cọng dựng đứng.

Một con sói nhào mạnh về phía nàng. Thi Hiểu Nhiên khua đao, hàn quang hiện lên, giống như sao băng xẹt qua màn đêm.

Con sói cường tráng cực kì nhạy bén, một phác mạnh này giống như lũ bất ngờ bùng nổ, há một thiếu nữ có thể ngăn cản, một đao của nàng không khác gì châu chấu đá xe, khí thế của sói đập vào mặt mà đến, Thi Hiểu Nhiên lảo đảo, ngã ngồi xuống đất.

Móng vuốt sói từ bên má trái nàng trảo xuống, mồm to đầy máu bức thẳng đến cổ họng.

Trên người như bị núi lớn áp đảo, hơi thở dã thú ùn ùn kéo đến, Thi Hiểu Nhiên tựa như nhìn thấy tử thần hàng lâm.

Lại trong nháy mắt này, sói trên người đột nhiên mất khí lực, miệng sói chẳng thể tới một tấc, một mũi tên vũ nhanh như chớp, thẳng tắp từ sườn xỏ xuyên qua gáy, con sói hùng tráng ngay cả một tiếng rên cuối cùng cũng không kêu ra được khỏi miệng, liền tắt thở.

Sương chiều gợn sóng, hàn khí vây quanh, nhưng thấy xa xa Cố Nam Viễn mặt đầy âm trầm, cầm trong tay cường cung, lại tiếp ba mũi tên, xoát xoát bắn đi, sưu sưu phá không mà đến, nhanh như điện chớp, hai con sói khác còn chưa kịp chạy xa, đã bị tên vũ mang theo nội lực cường đại xỏ xuyên qua, ngã xuống đất run rẩy, rốt cuộc không còn động tĩnh.

Cố Nam Viễn thu cung, cho Tất Hàm một cái ánh mắt, nhanh chóng quay đầu ngựa lại, đuổi theo ngựa của Cố Bắc Viễn.

Người phía sau theo sát mà đi.

Lưu lại Tất Hàm theo hướng Thi Hiểu Nhiên mà đến, dáng người cưỡi ngựa trong sương chiều chỉ là một nét phác họa, anh tuấn mà lộ ra hàn khí.

Thi Hiểu Nhiên kinh hồn phủ định, bên trong hai mắt mê mông chiếu ra bóng dáng hắn phóng ngựa tiến đến, quen thuộc mà thân thiết. Nàng biết mình được cứu trợ, thần kinh căng thẳng cùng thân thể suy yếu rốt cuộc không chịu nổi, nàng ngay cả khí lực đẩy thi thể sói trên người ra cũng không còn, hoảng sợ như vậy mà ngã vào bên trong một mảnh hỗn độn.

Bốn phía đều là hắc ám, trên người giống như bị đao cắt, trên thân bỏng rát đau đớn, thứ lông lá ở trên người bốc lên mùi dã thú, có người ôm lấy nàng, đụng tới vết thương lại khiến cho người bị bỏng thêm đau đớn. Rất đau rất đau, nàng rất muốn nói chuyện, nhưng thanh âm lại không phát ra được, ngay cả khí lực mở mắt ra cũng không có. Nàng mệt chết đi được, mí mắt dường như nặng ngàn cân, nhưng trong lòng nàng tựa hồ còn có chuyện bận lòng rất quan trọng, buộc nàng không thể ngủ say, gọi nàng tỉnh lại, tỉnh lại.

Nhưng thân thể lại không nghe sai bảo, toàn thân không có nửa điểm khí lực, sương mù hắc ám khóa kín linh hồn, làm sao cũng không thoát ra được, trong đầu hình như có một thanh âm đang nói:“Ngủ một lúc đi, quá mệt mỏi, chỉ một lúc.”

Nàng thật sự rất muốn ngủ, nhưng trong lòng lại nặng trịch, hình như có kim đâm lửa đốt, có người còn gặp nguy hiểm, nàng muốn nhìn thấy hắn, nhưng làm sao cũng không nhớ nổi là người nào, là chuyện gì.

Thân thể mệt mỏi cùng gánh nặng trong lòng đồng thời tra tấn nàng, linh hồn dường như phân thành hai nửa, đấu tranh giãy dụa, quấy nhiễu nàng ngủ say cũng không an giấc, tỉnh lại lại không thể.

Mơ hồ nghe được có người nói:“Thấy nàng bình thường một bộ dáng nhu nhược yếu ớt, không nghĩ tới còn có dũng khí như vậy. Có trở ngại gì lớn không?”

Đây là thanh âm quen thuộc, nàng bắt đầu nghe ra được, là người nàng có chút sợ hãi, kỳ quái là giọng điệu của hắn lại mang theo kinh ngạc cùng thân thiết.

“Không nguy hiểm tới tánh mạng, nhưng mà bị thương không nhẹ.”  thanh âm này càng quen thuộc.

“Đừng để nàng gặp chuyện không may.”

Lặng im không tiếng động, nàng lại lâm vào trong bóng đêm mà giãy dụa, không biết qua bao lâu, lại nghe tiếng bước chân người đến.

“Nàng khi nào thì hồi tỉnh?” Vẫn là người lúc trước kia, chỉ là thanh âm càng thêm lo lắng.

“Để nàng chiếu cố nhị cung chủ, chỉ sợ thật miễn cưỡng. Cho dù cứu nàng tỉnh, thể trạng của nàng cũng không ổn.”

Chỉ nghe giọng nói người kia mang theo thống hận cùng bất đắc dĩ, tựa hồ trời sập,“tình huống Bắc Viễn hiện tại nguy hiểm như thế, còn cố tình không có người giúp được việc.”

Hắn thật lo lắng, ngay cả tiếng bước chân đi xa cũng trầm trọng bất an.

Bắc Viễn, nàng hồi tưởng lại, người trong lòng nàng bận tâm kia là Bắc Viễn, khắp người hắn là máu, sinh tử không rõ. Nàng muốn tỉnh lại, nàng muốn đi nhìn hắn, nàng cố gắng tề tựu khí lực tan rã, đánh sâu vào xiềng xích trói buộc linh hồn. Cứ nghĩ đến hắc y nam tử tuấn tú kia, lòng của nàng hệt như bị xé một lỗ to, đau đớn quét qua vết thương đầy người, khí lực hồi chuyển, đánh sâu vào lại đánh sâu vào, nàng không thể ngủ tiếp, hắn còn đang chờ nàng.

“Bắc Viễn, Bắc Viễn,” môi nàng mấp máy, thanh âm mềm yếu đứt quãng phát ra. Mí mắt chậm rãi mở, một tia sáng đón vào mắt.

Tất Hàm bên cạnh đang muốn tránh ra, nghe được thanh âm của nàng, liền ngừng cước bộ, thấy nàng tỉnh dậy, kinh động:“Tỉnh rồi?”

Thi Hiểu Nhiên đồng tử trừng trừng, vẻ mặt kích động cùng hoảng sợ,“Bắc Viễn đâu? Hắn ở đâu? Thế nào rồi?”

Thanh âm của nàng khàn khàn, toàn thân khẽ run.

“Người, không tốt.” cánh môi Tất Hàm khẽ nhúc nhích, đuôi chân mày đều mang theo ngưng trọng.

Giống như tam cửu phong tuyết thổi qua người, Thi Hiểu Nhiên máu huyết ngưng trệ, xốc chăn trên người, xoay người đứng dậy, lại ngã xuống đất,“Ta muốn nhìn hắn.”

Tất Hàm liền đỡ lấy nàng,“ trên người cô vết thương còn chưa kịp trị,  nghỉ ngơi trước, nhị cung chủ nơi đó đã có ta.”

“Ta muốn nhìn thấy hắn.” hai mắt Thi Hiểu Nhiên sưng như cá ngâm đã sắp  rơi không nổi nước mắt, nàng túm y phục Tất Hàm, hai tay run run không thôi, khẩn cầu:“Ngươi dẫn ta đi, được không?”

“Cũng được.” Tất Hàm đáp ứng nàng, kỳ thật hắn thực sự hy vọng có người có thể hỗ trợ, Thi Hiểu Nhiên không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất,“Nhị cung chủ cũng cần cô chiếu cố, ta hy vọng cô có thể chống đỡ liền chống đỡ, giúp y vượt qua một kiếp này.”

Vết thương trên người Thi Hiểu Nhiên do bị sói trảo cắn còn chưa kịp xử lý, Cố Nam Viễn  đêm tối dẫn người tới, không có nữ nhân đi theo, một là không tiện, hai là trọng tâm trị liệu đều đặt trên người Cố Bắc Viễn đang mệnh treo trên dây, còn chưa lo tới Thi Hiểu Nhiên.

Trên người Thi Hiểu Nhiên vẫn là kiện y phục bị cấu xé, bẩn hề hề vết máu loang lổ, nàng lúc này trong đầu chỉ toàn là Cố Bắc Viễn, không thể nghĩ được gì khác. Tất Hàm tùy ý cấp nàng một cái áo choàng, chú ý nam nữ đại phòng*, đỡ nàng đến doanh trướng Cố Bắc Viễn bên cạnh.

* ý chỉ nam nữ phải giữ lễ tiết, không được quá thân cận

Đại trướng rất lớn, chính giữa lộ ra cái tháp, Cố Bắc Viễn im lặng nằm ở trên, môi sắc thảm đạm, khuôn mặt tuấn dật như làn khói nhẹ lượn lờ, có thể bị thổi tán bất kì lúc nào.

Cố Nam Viễn đứng bên ngoài ba thước, mặt kết dày mây đen, nhìn không ra nửa phần sắc bén ngày thường.

Cố Bắc Viễn trước đó đã được Cố Nam Viễn cách khoảng không dùng vật điểm đại huyệt trên người, Tất Hàm dùng kim châm xuất thần nhập hóa, ở ngoài một trượng có thể phi châm bay tới, hai người phối hợp suốt hai canh giờ, dây đàn kéo căng mới vì hắn mà tiếp tục lấy lại một hơi.

Nhưng là, phân khoảng cách thủy chung gây trở ngại cho việc tiến thêm một bước trị liệu.

Thi Hiểu Nhiên nghiêng ngả lảo đảo đi vào, dưới chân thất tha thất thểu khó khăn tiến lên, buông tay Tất Hàm, không nhìn tới sắc mặt mây đen bao phủ trời sập của Cố Nam Viễn, cả người ngã về phía trước gục té trên tháp.

Hơi thở hắn mỏng manh giống như kim châm trong lòng nàng, trên người hắn vẫn như cũ là mảnh vải lúc trước Thi Hiểu Nhiên lung tung băng bó cho, cổ họng nàng nghẹn ngào, thanh âm không liên tục, không đầu không đuôi, hỏi Tất Hàm:“Ngươi y thuật tốt như vậy, có thể cứu hắn mà, đúng không?”

“Việc ta có thể làm có hạn, cần nhờ chính người chống đỡ, may mắn một kiếm kia chệch đi, không trúng chính giữa trái tim, nhưng thương thế người nghiêm trọng. Cũng muốn thỉnh Thi cô nương hỗ trợ.”

“Ta có thể làm cái gì?”

“Cô hỗ trợ chiếu cố người một chút, nên bôi thuốc liền bôi thuốc. Ta đi sắc chén thuốc, đợi cô đút cho người.”

Tất Hàm nói xong, còn không chờ hắn động thủ, Cố Nam Viễn liền đưa cái hòm thuốc bên cạnh tới.

Cái hòm thuốc được đặt trên ghế mây cạnh tháp, nàng hít sâu một hơi, mảnh vải trên người hắn tuy rằng chưa thay, nhưng trên mặt quét dày thuốc trị thương. Nghĩ đến là vì không người có thể tới gần, cách khoảng không rải lên.

Ngón tay có chút cứng ngắc, Thi Hiểu Nhiên run rẩy lấy kéo, thuốc trị thương, chậm rãi vì hắn tháo bỏ mảnh vải băng bó lúc trước.

Miệng vết thương trên cơ bản không đổ máu, Thi Hiểu Nhiên cầm lấy khăn mặt bên cạnh nhẹ nhàng chà lau, có chút mảnh vải đọng lại máu tươi dính cùng một chỗ, nàng không dám bóc ra, chỉ xén mảnh vải thừa, lại thoa dược, thay băng vải sạch sẽ quấn lại.

Mặt nàng phủ một tầng sương mỏng manh, ánh mắt hữu thần tươi đẹp ngày xưa mất đi sắc thái, sưng thành một đoàn, mở cũng khó, mỗi sợi tóc đều lộ ra mệt mỏi cùng ưu thương. Trên người nàng có nhiều vết trảo, nửa bên  mặt phải sưng vù, trên má có mấy vết thẹo, đau đớn làm cho lông mày nàng nhíu lại thật sâu, Cố Nam Viễn nhìn ra được tinh thần của nàng phi thường kém, tựa như giọt nước dưới mái hiên có thể rơi xuống bất kì lúc nào, nữ nhân này bất kì lúc nào đều có thể ngất xỉu.

Nhưng nàng lại không, động tác trên tay vẫn thoả đáng như cũ, nhất định có tinh thần mạnh mẽ chống đỡ nàng.

Thời điểm kia xa xa hắn nhìn thấy nàng nhảy xuống ngựa, chuẩn bị lấy thân tuẫn sói vì Bắc Viễn đổi một đường sinh cơ; Rõ ràng không có võ công, dáng người giơ chủy thủ lên cao lại chẳng khác gì cao thủ cao ngạo sáng chói — trong lòng hắn rung động, một nữ tử thế tục nhu nhược như vậy, nhưng lại giống một đóa hoa ở trong bụi bậm ngang nhiên nở rộ, lung linh sắc màu!

Rung động đồng thời trong lòng cũng thấy có điểm may mắn, như là ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, Bắc Viễn vì nàng trả giá nhiều như vậy, cuối cùng có được hồi báo.

Tất Hàm bưng bát thuốc tiến vào, Thi Hiểu Nhiên tiếp nhận đặt ở bàn nhỏ bên cạnh, nàng hiện tại ngay cả khí lực cầm bát cũng không có, run run cầm cái muỗng nhỏ, múc thuốc đưa vào miệng hắn. Hàm răng hắn khép kín không há miệng, nàng liền nhẹ nhàng cậy mở cánh môi của hắn, một chút một chút đút xuống, một chén thuốc đến lúc nguội cũng chưa đút xong.

Thi Hiểu Nhiên cầm khăn mặt lau thuốc đọng trên khóe môi hắn, cúi đầu nhắc đi nhắc lại:“Chàng phải nhanh tỉnh lại, tỉnh lại.”

Tuy rằng thanh âm của nàng mơ hồ không rõ, hai người bên cạnh lại nghe rõ ràng.

Tất Hàm lại bưng một bát thuốc tiến vào rồi để xuống,“Thi cô nương, đây là thuốc của cô, cô nhân lúc nóng mà uống vào trước đi.”

Thi Hiểu Nhiên tà một chút dư quang, hữu khí vô lực bảo:“Ta uống không vô.”

“Thân thể của ngươi cũng suy yếu, nếu ngay cả ngươi cũng ngã xuống, ai tới chiếu cố hắn?” Cố Nam Viễn còn chưa bao giờ dùng giọng điệu nhu hòa như thế nói chuyện với nàng.

Nàng không hề nói gì, ổn định tinh thần cầm chặt bát, một ngụm nuốt xuống, miệng của nàng vốn đã đắng, hiện tại đắng đến phổi. Nhưng trên mặt không còn biểu tình rối rắm khi uống thuốc trước kia, chỉ là một khúc gỗ đờ đẫn.

“Ta thực cảm kích ngươi không buông xuôi hắn, không nghĩ tới ngươi lại có một mặt đại nghĩa như thế.”

“Cảm kích ta làm gì, hắn cũng là thân nhân của ta. Ta không biết cái gì gọi là đại nghĩa, ta chỉ biết rằng, ta thương hắn, hắn chết, ta cho dù sống cho qua ngày, cũng không có ý nghĩa.” Thi Hiểu Nhiên hữu khí vô lực trả lời, cả người rất giống lá vàng đầu cành vào cuối thu, lung lay sắp đổ.

“Ngươi đi chữa thương trước rồi nghỉ ngơi, có việc ta sẽ gọi ngươi.” Cố Nam Viễn nói nhỏ, hắn biết rõ thân thể của nàng chống đỡ không được.

Thi Hiểu Nhiên lắc lắc đầu,“Ta muốn trông nom hắn.”

Hiện tại nàng cũng không giúp được gấp làm gì, nếu dầu hết đèn tắt, lại thêm phiền toái. Cố Nam Viễn luôn luôn là người hành động nhiều hơn nói, hắn lấy qua cái roi bên cạnh, nhẹ nhàng vung lên liền mang nàng lại đây, tùy tay điểm huyệt ngủ của nàng, đưa cho Tất Hàm bên cạnh,“Ngươi băng bó vết thương cho nàng một chút, còn trên mặt nữa, chậm trễ lâu như vậy, đừng lưu lại vết sẹo nào.”

Tất Hàm thực khó xử,“Trên mặt thì không có gì, nhưng trên người nàng ta cũng không dám đụng, nơi này cũng không có nữ nhân, rất bất tiện.”

“Vậy cái gì có thể xử lý trước thì xử lý đi, ta truyền tin phái thêm người này lại đây.”

Tất Hàm mang Thi Hiểu Nhiên vào màn trướng cạnh bên, mặt nàng bị sói trảo từ má xuống, thẳng xuống xương quai xanh, vết thương rất sâu, thật sự là phải cẩn thận xử lý. Nhưng hắn chỉ có thể bôi thuốc băng bó vết  thương trên mặt nàng, quần áo trên người nàng cũng không tiện thay, cấp nàng cái chăn, liền lại vội vàng chạy tới trông coi Cố Bắc Viễn.

Cố Nam Viễn canh giữ ở trong trướng, mây đen bao phủ, việc hắn có thể làm đã làm hết. Cố Bắc Viễn ngay từ nhỏ đã chiến đấu với tử thần, thân thể tất nhiên là cường hãn, lại có thần công hộ thể, hắn tin tưởng hắn nhất định có thể chống đỡ được, nhất định có thể, hắn không ngừng tự mình lập lại.

Ánh mắt bất tri lướt qua khuôn mặt người nằm trên tháp ít nhiều lần, đệ đệ duy nhất này cho tới bây giờ đều gặp nhiều tai nạn như vậy. Hắn nhớ rõ năm đó Cố Bắc Viễn chỉ mới sáu tuổi khi bị mang đi thất kinh, đầy mặt nước mắt, tiếng khóc vang vọng toàn bộ đại điện; Từ đó về sau người đệ đệ hoạt bát đáng yêu hay cùng hắn luyện công khi còn bé đã không còn nữa, lúc gặp lại đã là tám năm sau, hắn chế phục (chế ngự+ bắt phục tùng) phụ thân hoang đường, nắm quyền lớn ở Thất Dương Cung, dẫn theo kiếm bổ phá cửa độc thất, nhìn thấy đệ đệ bị nhốt trong một cái lồng sắt, gầy yếu đơn bạc, cùng là đứa trẻ mười một mười hai tuổi, hai mắt hắn lại giống như hồ sâu u ám. Cố Bắc Viễn nhìn đến hắn, hai mắt ám trầm đen như mực đột nhiên loé ra hào quang, nhìn hồi lâu, không thể tin được nói:“Đại ca……”

Máu sẫm từ thân kiếm nhỏ giọt, đối lập rõ nét với mũi kiếm sáng choang, hắn rút kiếm tới gần, Cố Bắc Viễn lại thối lui đến sâu trong lồng sắt, hoảng sợ bảo:“Đừng lại đây, đừng lại đây, đệ sẽ hại chết huynh!”

Hắn nhớ rõ ánh mắt khi đó của Cố Bắc Viễn, ẩn chứa hy vọng, lại ẩn chứa cả tuyệt vọng, cứ như vậy mà làm người ta tan nát cõi lòng.

Trước mắt dược rốt cuộc đã có đủ, cũng có nữ nhân nói thương hắn, vật lộn nhiều năm như vậy, mới thấy xuân về hoa nở, ông trời không tàn nhẫn như vậy.

Hắn thật sự không biết nên làm cái gì, trong lòng sầu lo làm cho hắn đi đứng bất an, vì thế không ngừng nói chuyện với hắn, kỳ vọng đánh thức hắn.

“Đệ muốn chống đỡ qua thì nhanh chút tỉnh lại, ta mấy năm nay vì đệ hao hết bao nhiêu tâm tư, hiện tại từ xa như vậy chạy tới, đệ lại nằm ở đây, không làm ta thất vọng sao?”

“Bị thương liền nằm thế kia, làm sao mà thống lĩnh Thất Dương Cung…… để một đống công việc cho ta, đệ có lương tâm hay không? Đệ không phải nói nên vì ta mà chia sẻ trọng trách, vậy còn nằm làm cái gì?”

……

“Đệ đó, nha đầu kia sắp chết, đệ còn không thức dậy cứu nàng? Ta sẽ không giúp đệ cứu nàng đâu, nữ nhân của mình lại không chăm sóc tốt, còn giống nam nhân sao? Ta thấy nàng thật sự thích đệ, trước mắt dược cũng tìm được rồi, chờ đệ giải độc xong, các đệ muốn triền miên thế nào liền triền miên thế ấy, cũng không ai quản đệ……”

Thanh âm của hắn giống như từ thâm cốc xa xôi dưới lòng đất truyền ra, cách ám đạo xa xôi cùng sương khói mờ mịt, lại có hơi thở nghẹn ngào, nếu hắn không phải vẫn cường thế đứng trên đỉnh núi, lúc này e rằng không thể không khóc một trận. Hắn không phải là người dài dòng lê thê, nhưng nếu có thể đánh thức đệ đệ mình, giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn, kêu hắn niệm kinh văn một năm hắn vẫn sẽ nguyện ý.

Hai mắt hắn tăm tối sâu thẳm, run run thanh tuyến:“ nếu đệ không tỉnh lại, ta liền đưa nàng cho người khác, để cho nàng mỗi ngày hầu hạ nam nhân khác, đến lúc đó, nàng ở dưới thân người ta trằn trọc hầu hạ, xem đệ còn có thể ngủ an tâm như vậy không……”

Người trên tháp hình như nghe được lời hắn nói, nhíu mày, giống như vừa trải qua một phen thống khổ dày vò. Người bị trọng thương mà hôn mê sợ nhất chính là ý chí không đủ ngoan cường, Cố Nam Viễn lửa cháy đổ thêm dầu,“um, đưa cho ai được nhỉ? Đưa cho thủ hạ của Lệ Phàm đi, đệ cũng biết nhóm người kia tuyệt đối không đau lòng vì nữ nhân, nàng lại bất quy củ như thế, đến lúc đó nàng còn chịu đựng được sao? Lần trước nghe nói có người một tháng tra tấn chết ba nữ nhân, hy vọng Thi Hiểu Nhiên kia không nhanh như vậy mà bị tra tấn chết.”

Trên trán Cố Bắc Viễn mồ hôi đẫm thành giọt, dường như nói mê mà rên nhẹ, gần như không thể nghe thấy,“Đừng mà, đại ca, đừng mà”

Cố Nam Viễn nghe được thanh âm của hắn, liền gọi:“Tất Hàm, mau tới đây!”

Tất Hàm tiến vào xem xét, sắc mặt dịu đi không ít,“Có phản ứng là tốt rồi, hẳn là có thể chống đỡ qua, bất quá tỉnh lại còn phải thêm một đoạn thời gian.”

“Chỉ biết đệ không buông tay nàng được, đồ tiểu tử vô lương tâm!” Cố Nam Viễn mắng.